The Silence Screams Kookmin Trans
--
JEON JUNGKOOK
--
Nới lỏng cây đàn của mình, tôi đặt nó vào hộp cùng với cây vĩ cầm. Tôi đang tập luyện Paganini. Điên cuồng và hỗn loạn, tôi thích nó. Tôi kéo khóa lại, nhìn quanh phòng lần cuối, kiểm tra xem mình có quên thứ gì không và mọi thứ vẫn ở đúng vị trí.
Rõ ràng Park Jimin cũng không bận tâm, anh ấy nói căn phòng này là của anh ấy và anh ấy tập luyện ở đây hàng ngày. Cả hai chúng tôi đều có thể là "những chàng trai vĩ cầm" trên tàu Titanic.Tôi đã đặt phòng trước anh ấy. Tôi đã lên lịch luyện tập trên bảng tính và đây là phòng trống duy nhất nên đó không hẳn là lỗi của tôi. Tôi có thể lên lịch sau vì tôi biết anh ấy sẽ sử dụng nó ngay bây giờ? Đương nhiên rồi, tôi có thể.
Tôi đã có thể nhìn thấy anh ấy đang đợi tôi ở bên ngoài, sẵn sàng mắng tôi.Tôi đã cố tình làm điều đó, cho những ai chưa hiểu..
Đã mấy ngày rồi chúng tôi mới dành thời gian bên nhau. Chúng tôi gặp nhau thường xuyên nhưng tôi thích ở bên anh ấy, không chỉ vào những lúc nghỉ giải lao hay bận rộn với các hoạt động.Ngoài ra, có vài lần tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy. Tôi nghĩ, trong gần hai tháng, tôi có thể đếm được những câu anh nói trên đầu ngón tay. Tôi muốn nghe nhiều hơn nữa. Giọng nói của anh thật trầm ổn và bình tĩnh.
Jimin giống như mặt trăng trong đêm tuyết lạnh giá. Anh ấy êm đềm, tinh tế và hấp dẫn. Mọi thứ anh làm đều nhẹ nhàng và kiên nhẫn. Anh ấy thật quyến rũ và thật khó để không nhìn chằm chằm vào anh ấy cả ngày.Tôi là Summer của Vivaldi, anh ấy là Clair de Lune của Debussy.
Nhưng mặt trăng quá kỷ luật, có vẻ hơi do dự. Tôi yêu những đợt tuyết mỏng manh, nhưng cũng thích nhìn thấy một trận bão tuyết, một cơn bão tuyết lớn, và tôi biết anh ấy luôn ẩn chứa điều mà tôi mong đợi. Tôi có thể chịu đựng được cái lạnh này.Tôi biết mặt trăng luôn ngần ngại vì mặt trời ở quá gần, nhưng tôi cũng biết tôi có thể bỏ qua sự ấm nóng của mình. Tôi không ngại đêm tuyết lạnh giá. Tôi muốn anh ấy chỉ dẫn cho tôi, để tôi cảm nhận được cái lạnh của anh ấy. Tôi đã là sức nóng trong suốt cuộc đời mình.
Khi điện thoại di động của tôi thông báo đã năm giờ chiều, tôi đặt cây đàn violin - giờ đã được bảo vệ - vào tường. Tôi mở cửa, nhìn quanh. Nếu anh ấy dễ đoán như tôi luôn nghĩ, anh ấy sẽ ở đó.Và anh ấy đã như vậy. Ngồi bắt chéo chân, tựa lưng vào bức tường cạnh cửa. Anh ấy đã cởi giày thể thao và đang bình tĩnh ăn bánh crepe trong khi học bản nhạc. Tôi nghiêng người tới gần và nhìn thấy bản hòa tấu Cello cung B thứ của Dvorák.
Tôi cố ho nhưng anh ấy không để ý đến tôi. Tôi trợn mắt nhìn chiếc tai nghe không thể tách rời khỏi anh, còn anh ấy cũng bị phân tâm bởi chiếc bánh crepe và Dvorák.Tôi không biết làm thế nào Jimin có thể tồn tại với sự bình lặng của anh. Hơn nữa, anh ấy rất điềm tĩnh và tinh tế nên mỗi sự việc bất ngờ đều là một sự lạ lẫm nào đó. Nếu một ngày nào đó có người thực sự dọa nạt anh ấy, tôi nghĩ anh ấy sẽ không chịu nổi. Nhận thức được tất cả những điều này, tôi dùng chân gõ nhẹ vào đùi anh ấy hai lần, nhẹ nhàng thu hút sự chú ý của anh ấy. Anh ấy dừng lại giữa chừng, nhìn tôi với đôi mắt xinh đẹp tò mò, chiếc bánh crepe vẫn còn trong miệng. Thật dễ thương. Chẳng mấy chốc, anh ấy cắn xong và tiếp tục nhai miếng bánh, tháo một bên tai nghe ra, vẫn nhìn tôi, dường như đang đợi tôi nói điều gì đó.
"Em muốn ăn một miếng," tôi nói. Và đó là sự tự phát, tôi luôn muốn ăn, tôi thậm chí không xấu hổ khi để anh ấy biết điều đó.Tôi thấy anh ấy vừa nhai vừa cười lớn. Anh ấy nhìn sang hướng khác và cầm thứ gì đó rồi quay lại với một gói crepe khác được mua ở La Cantine Bretonne đưa cho tôi. Nụ cười của tôi kéo dài đến tận mang tai. Có lẽ anh ấy không quá dễ đoán, còn tôi cũng không quá khó đoán. Tôi nhận lấy gói bánh, ngồi xuống cạnh anh và đặt một nụ hôn thật kêu lên má anh. Anh đẩy tôi ra, nhăn nhó và vỗ nhẹ vào vai tôi, nhưng ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng từ anh.
Anh ấy tò mò nhìn tôi khi tôi lấy bánh crepe của mình ra và ăn một cách ngon miệng."Bây giờ anh có định tập luyện không?" Tôi hỏi, thở dài vì mùi bánh crepe phô mai. Tôi thấy anh lắc đầu phủ nhận. Anh ấy cho tôi xem bản nhạc anh ấy đang cầm mà anh ấy đã học trước đó. Anh có ghi một mốc thời gian, sáu giờ. "Sao anh không lên lịch tập ngay sau em? Tuy không quan trọng lắm nhưng dù sao cũng không có ai, anh có thể bắt đầu sớm hơn nếu muốn."
Anh ấy có vẻ như đang suy nghĩ về điều đó, nhưng rồi lại nhún vai thờ ơ. Anh ấy đang ăn chiếc bánh crepe của mình thì đột nhiên vẻ mặt anh ấy bắt đầu thay đổi. Dường như nhớ ra điều gì đó, anh ấy trừng mắt nhìn tôi, khoanh tay lại. Tôi đã quên mất phần đó. Tôi lo lắng mỉm cười với anh ấy khi anh ấy chỉ vào phòng tập."Lẽ ra anh đã có thể bắt đầu sớm hơn..." Đầu óc tôi gần như tan chảy khi giọng nói nhẹ nhàng đó lọt vào tai tôi. Anh ấy phàn nàn với tôi, nhưng lạ thay tôi quá vui mừng khi nghe được giọng anh ấy. Tôi có thể cảm nhận được cái lạnh đang phả vào da, ôm lấy hơi ấm của tôi. "Nếu ai đó không cố tình chiếm lấy phòng của anh vào thời điểm của anh."
Tôi phải mất một khoảng thời gian để tìm lại chính mình. Điều này xảy ra mỗi khi tôi nghe thấy âm thanh của mặt trăng và tôi sẽ đế nó tiếp tục xảy ra. Với vẻ mặt tức giận đáng yêu đó, Jimin đã dành cho tôi những lời la mắng mà tôi cho là ngọt ngào nhất. Giọng nói của anh, mỏng và nhẹ, rất trái ngược với vẻ mặt tức giận của anh. Sự im lặng của anh ấy có thể lên tiếng, và đôi khi tiếng hét của anh ấy lại thì thầm.
Anh ấy vẫn trừng mắt nhìn tôi, gõ ngón tay vào cánh tay khoanh lại. Tôi thở ra mà thậm chí tôi còn không nhận ra mình đã nín thở, chớp mắt vài lần và vén một lọn tóc hơi dài ra sau tai. Ánh mắt của tôi hướng về chiếc khuyên tai bạc xinh xắn mà anh ấy đeo, khi phần chân thành quá mức của tôi chiếm lấy."Xin lỗi. Các phòng khác đã kín chỗ. Lẽ ra em có thể lên lịch cho buổi diễn tập của mình sau, nhưng... Ừm, có lẽ, chỉ có thể thôi, em biết điều này sẽ xảy ra. Em muốn gặp anh và ở bên anh một lát."
Đôi mắt anh hơi mở to, anh ấy sững người, rồi đỏ mặt, tôi nghĩ một sợi dây rung cảm của anh đã bị đứt. Tôi tin rằng đây là một trong những khoảnh khắc mà mặt trời tiến đến quá gần và mặt trăng không thể chịu đựng được. Tôi mỉm cười và tập trung sự chú ý vào chiếc bánh crepe của mình, rời mắt khỏi Jimin và giúp anh ấy thoải mái, để anh ấy có thể bắt nhịp trở lại.Chẳng bao lâu sau tôi nghe thấy anh hít một hơi thật sâu. Mặt trăng ngay bên cạnh, tựa đầu vào vai tôi, duỗi chân. Không cần phải nhìn thấy khuôn mặt anh, tôi để yên cho màn đêm se lạnh của anh chào đón ngày nắng ấm áp của mình, mỉm cười khi cắn miếng bánh crepe và tựa đầu lên mái tóc anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com