The Shadow Of The Wind Nuoc Jade
Tên truyện: THE SHADOW of THE WIND
Tác giả: Queen F
Chương 8: Retrace: Under the Carnation (tt)- Ngài Hamadryades đã đến buổi lễ trước rồi, bà và cậu Anatas bây giờ cũng nên đi! Hamadryades? Vin suýt nữa thì reo lên. Đó là phó chỉ huy quân đội vệ binh hoàng gia ở biên giới của Thành Phố Cao Quý và phần còn lại của nước Jade!Gia tộc Hamadryades không đứng cùng vị thế với tứ đại gia tộc nhưng cũng không phải chỉ là một cái họ đơn thuần như hàng vạn cái họ khác. Dòng máu cao quý của họ đảm bảo cho biên giới Jade luôn tránh khỏi những vụ xâm nhập. Thời kì chiến tranh Eternal, họ đã bảo vệ Thành Phố Cao Quý khỏi những cuộc tấn công tàn phá. Với hình ảnh cánh chim tung bay tự do, đó là lời nhắc nhở, rằng đôi mắt của nhà Hamadryades luôn có ở khắp nơi. Vincent học được những điều này vì khi nhà Flourite vẫn còn, Henry đã muốn nó hiểu về những gia tộc lớn, về những nghi lễ cổ xưa. Nhưng Vin không hiểu, làm sao một người mang họ Hamadryades lại có cuộc sống như thế này, cố gắng tỏ ra mình thuộc gia tộc cao quý, nhưng chỉ cần nhìn vào, đủ thấy đó chỉ là cái vỏ bề ngoài.Khi người thiếu phụ vừa bước ra ngoài, Joe vội gài ba nhánh hoa lên cánh cổng rồi lẩn vào phía sau bức tường nhìn ra. Người thiếu phụ ấy bước đến cổng, vẫn dắt theo đứa bé nhỏ kia trong tay với dáng vẻ chậm rãi. Nhưng ngay khi nhìn thấy ba bông hoa ấy, bà ta buông tay đứa con nhỏ của mình, đánh rơi cả chiếc ô trong tay kia. Người thiếu phụ sững sờ nhìn ba bông hoa ấy rồi lại nhìn xung quanh, dáng vẻ vừa sợ hãi vừa lo âu.- Mẹ! – Anatas lay lay tay bà ta. – Cái gì vậy mẹ? - Không...không có gì... – Người thiếu phụ run giọng đáp lời đứa con trai của mình. Bà ta bước đến gần cánh cổng, tháo những bông hoa ấy hết sức nhẹ nhàng. Đôi mắt hình như là ngân ngấn nước. Vin đứng quá xa, nên nó chỉ dám đoán là như vậy. Nhìn sang phía Joe, nó thấy thằng bé vẫn dõi theo từng cử chỉ của người thiếu phụ đó. - Anatas à, hôm nay mẹ vui lắm. – Người thiếu phụ ấy đột nhiên nói to, rồi ôm đứa con bé bỏng của mình vào lòng. Thằng bé không hiểu gì cả, chỉ ú ớ vì bị mẹ nó siết quá chặt. Joe nghe đến đấy, Vin thấy nó đưa tay lên quệt mắt rồi nhoẻn miệng cười, từ từ rời khỏi bức tường, chạy nhanh khỏi ngôi nhà ấy. Bây giờ Vin mới nhìn kĩ, người đàn bà tuổi cũng không lớn, thậm chí còn có phần trẻ nếu so với ba Henry. Bà ta không có dáng vẻ cau có, nghiêm nghị của Lora, nhưng cái vẻ đoan trang, dè chừng càng làm người ta thấy sợ. Sau một lúc lâu ôm chặt đứa con, cuối cùng bà ta cũng buông lơi bàn tay, Anatas vội hít thở bầu không khí trong lành đang ùa vào cơ thể nó. - Chúng ta đi chứ? – Người hầu cận già lại lên tiếng. Bà ta thoáng cái gật đầu rồi bước vào xe, tay dắt theo Anatas bé bỏng của mình. Ba nhánh hoa ấy, người hầu cận già mang gài trở lại vào cánh cổng lớn rồi đánh xe đi.Ba nhánh hoa cẩm chướng. Hôm nay là ngày của mẹ.Chiếc xe từ từ lướt qua chỗ Chaos và Vincent đang đứng, cả hai vội lùi vào trong để không bị phát hiện. Khi chiếc xe đã đi xa, Chaos cũng lững thững rời đi. Vin vội đuổi theo, vì nó vẫn chưa hiểu gì cả.Chaos không còn đuổi theo Joe nữa. Thằng nhóc cứ thong thả bước đi nên chẳng mấy chốc Vin đã đuổi kịp.- Rốt cuộc... – Vin thở mạnh,hỏi.Chaos vẫn bước đi, hay tay nó vòng lên gáy như thể đang gối đầu, chân nó đá mấy hòn sỏi trên đường.- Mày nhớ tao nói Albert cũng có mẹ không? - Vin gật đầu. Chaos lại nói. – Joe cũng vậy đó!
***
Albert đang rất vội vã.Thằng bé ít khi nào vội vã, nhưng hôm nay lại là chuyện đặc biệt. Nó chạy rất nhanh về khu gầm cầu, dắt theo phía sau là một thằng bé chỉ tầm 4, 5 tuổi quần áo xốc xếch, mặt mũi tèm lem với đôi mắt sưng húp vì khóc. - Anh Jake ơi, thằng này đi lạc! – Chưa đến nơi, Al đã hét toáng lên. Jake và Chaos càu nhàu bước ra.- Đây nè! Thằng này đi lạc nhà nó nè! – Al chìa thằng bé trong tay nó ra như một chiến lợi phẩm vừa thu được.Đó là một thằng bé tóc trắng, ăn mặc hết sức sang trọng, quần ngắn với chiếc áo sơ mi trắng vừa người bị lấm bẩn. Trên tay nó là chiếc đồng hồ be bé, với cái vết trầy không lớn lắm. Thằng bé sẽ rất dễ thương nếu không có đôi mắt sưng húp và trên má đầy những vết bẩn. Al thấy vậy, nó vội kéo ống tay áo rộng thùng thình lau mặt cho thằng bé ấy. Trông Al lúc nào cũng như bơi trong mấy bộ đồ quá khổ. Thằng bé trông hơi sợ Jake và Chaos, nó níu lấy áo Al, nấp sau lưng nó.Jake nhìn thằng bé kia, hỏi Al:- Sao mày đem nó về đây?- Nó bị lạc, mẹ nó bỏ nó chỗ bức tượng, xong em thấy nó, qua ngồi chơi, rồi dẫn nó về đây luôn.Albert nói năng rất lung tung, nhưng Jake vẫn hình dung được, là đứa bé này đi theo mẹ đến chỗ bức tượng ở quảng trường, rồi bỏ đi mất. Và rồi Al thấy con nít, nó lập tức sà vào chơi cùng để chờ mẹ thằng bé, nhưng dĩ nhiên không thể nào chờ được. Hàng ngày có hàng chục đứa trẻ theo mẹ đến nơi nào đấy với lời dặn dò ngồi yên ngoan ngoãn rồi biến mất vĩnh viễn khỏi tầm mắt đứa trẻ. Cái Thành Phố Cao Quý xinh đẹp này là như vậy đó. Chỉ có điều, thằng bé này ăn mặc sang trọng như vậy, sao nó lại bị bỏ rơi nhỉ?- Nó lạc sao mày không ở đó chờ xíu nữa, hay là dẫn nó đến chỗ nào nhờ người ta tìm giùm? Mày dẫn về đây sao mẹ nó tìm được? – Chaos chen vào hỏi Al.- Mẹ nói em đừng đi tìm mẹ nữa... – Thằng bé vừa khóc vừa nói. - Mẹ nói...nói là... em cứ ở yên đó, rồi đi theo người nào cũng được. Chaos không hiểu chuyện này, nhưng Jake thì lại quá rõ, hẳn là mẹ của nó đã bỏ nó lại khu quảng trường, hy vọng có ai đó sẽ nuôi nó thay mình. Dù vậy Jake không sao hiểu được, nhìn nó hẳn gia đình cũng dư giả, sao lại bỏ nó đi kia chứ?- Mày tên gì vậy? – Jake hỏi.- Joe ạ... –Thằng bé vẫn chưa ngừng sụt sịt.Và đó là cái cách Joe trở thành thành viên của băng "Jake ở gầm cầu", và lúc đó, mẹ của Albert hãy còn, nó chỉ đến đó chơi với tụi kia thôi.Sau này Chaos và Jake mới biết, Joe bị bỏ lại không phải vì gia đình nó khó khăn, không thể nuôi nó mà bởi vì sự phân chia dòng máu của nơi đây quá hà khắc. Joe là kẻ có dòng máu tầm thường trong một gia tộc có địa vị và dòng máu ưu việt. Sinh ra nó là một nỗi "ô nhục" của dòng họ. Ngày hôm ấy, Al đã nghe hết những lời mà người thiếu phụ ấy nói với đứa con trai bé bỏng của mình, nên nó hiểu Joe sẽ chẳng bao giờ có ai tới đón nó cả, nên nó mới mang thằng bé về cái nơi này, cái nơi cũng có tụi con nít bị bỏ rơi, và vì mẹ nó nói, tụi con nít này là người tốt.
***
- Joe không tin là nó bị bỏ rơi. Nó vẫn luôn nghĩ mình chỉ ở đây với tụi này tạm thôi, rồi khi ba mẹ nó đến nó, nó nói sẽ cám ơn tụi này hậu hĩnh. – Chaos nói. Vincent vẫn im lặng lắng nghe câu chuyện này. Đương nhiên, từ sau lần nói về chuyện của Al, nó biết mỗi đứa trong cái băng này có những lý do khác nhau, từng có gia đình. Joe có lẽ là kết quả của cái tư tưởng trong những gia tộc lớn, họ cần dòng máu ưu việt để đảm bảo vị thế của mình. Và sinh ra nó là một điều ô nhục, tệ hại. - Làm sao mà ba mẹ nó biết nó có dòng máu bình thường vậy? – Vin hỏi.- Chả biết! Hình như là nó chẳng phát ra chất phép thuật nào cả. – Chaos đáp.- Nó còn nhỏ vậy... – Vin hơi phân vân. Nhiều người khi trưởng thành, mới biết được họ có dòng máu cao quý hay chỉ là thứ máu bình thường trong người kia mà.- Ai mà biết! – Chaos hơi cáu lên. – Chắc họ có cách thử mà. Vin im lặng, đúng là có những cách thức để dò xét thứ máu đang chảy trong một người, nhưng thật sự Joe còn quá nhỏ, có cần thiết vội vã gấp gáp như vậy hay không? Mà một người mang họ Hamadryades sao phải lo lắng cho đứa con của mình đến độ kiểm tra khi nó còn bé như vậy kia chứ?Vincent thấy sợ hãi. Máu nào cũng là máu màu đỏ tươi, cũng nóng ấm và quý giá. Sao những người như nó thì lại gọi là cao quí, còn như thằng bé chưa đến tuổi trưởng thành lại là tầm thường, thấp kém? Chẳng lẽ thứ máu đó còn quan trọng hơn tình cảm gia đình?- Về sau sao nó biết nhà mà tìm đến vậy? Mà nó chẳng xin về đó để sống à? – Vin lại hỏi.- Albert biết đường đến đó. Mà là sau khi nhà đó có thêm đứa con trai. Thằng nhóc hồi nãy tao với mày thấy đó!- Anatas? – Vin lặp lại cái tên đó. Nó thật tình không hiểu sao nhà Hamadryades đó lại cần có một đứa trẻ có dòng máu cao quý như vậy?- Ờ, thằng đó có máu tốt, hình như nó được kiểm tra là có dòng máu đó.- Vậy sao Joe còn về đó? – Vin không hiểu. Nó không nghĩ một đứa bé như Joe lại có thể "vị tha, bao dung", không chút giận dỗi mà mang những bông hoa này đến đấy. Và quan trọng hơn, làm sao mà nó biết để đến đây?
*
**Al thích đến khu gầm cầu chơi với tụi con nít ở đấy, nhất là Joe. Vì ít nhất, thằng bé sẽ ngoan ngoãn gọi nó là anh. Al nhỏ hơn Jake, bằng tuổi với Chaos, nhưng lại hay bị hai đứa này chọc phá chứ không như Joe, răm rắp nghe lời.Joe luôn không hiểu vì sao nó lại bị bỏ rơi ở quảng trường. Mấy ngày đầu, nó cứ hối thúc Al dẫn nó về đó, nhưng dĩ nhiên thằng bé không làm thế. Dẫn nó đến đó cũng chỉ có mỗi bức tượng tổng tinh linh chứ làm gì có ai muốn đón nó về. Thành Phố Cao Quý là thành phố của dòng máu ưu việt. Thà rằng Joe giống như Albert, sinh ra trong một gia đình bình thường, mang một dòng máu tầm thường, đằng này, nó lại là đứa trẻ mang dòng máu thấp kém của gia tộc Hamadryades!Albert không dẫn thì tự nó biết đi. Joe đã 6 tuổi, có thể tự mình đi ra ngoài, thậm chí là tự mình tìm đường về nhà. Joe luôn nghĩ như vậy. Dù không còn nhớ chi tiết về con đường, ngã rẽ, nhưng ấn tượng về bức tượng cao lớn sừng sững ở quảng trường nó không bao giờ quên. Joe đã lén trốn khỏi mắt của Jake và Chaos, lẻn đến khu quảng trường. Đến khi tụi nó nhận ra, thì đã quá muộn. Albert hối hả đi tìm nó nhưng chẳng thấy đâu.Nếu như Joe là đứa con cưng của một nhà nào đó, thì chắc 6 tuổi, nó chẳng thể nào tìm ra đường đến nơi ấy, nhưng cái quãng thời gian Albert gửi tạm nó chỗ Chaos khiến giúp nó tìm đường một cách dễ dàng. Khi Albert chạy đến nơi, Joe đang ngồi ở đấy. Albert nghĩ có lẽ nó đã đợi lâu lắm rồi mà chẳng có ai đến đón nó. Albert ngồi xuống cạnh thằng nhóc. Nó chẳng biết phải nói cái gì cả, cứ ngồi im ở đấy. Joe trông không có vẻ là thất vọng lắm, nó hết nghịch tay mình lại đến chiếc mũ trên đầu của nó, chẳng hề bận tâm xung quanh. Mãi đến trưa, nó mới ngồi yên lại. - Tao dẫn mày về gầm cầu nha? – Albert nói.- Không, em còn đang chờ mà? – Joe trả lời, thằng bé lại nhặt một viên đá, vẽ nghệch ngoạc xuống nền đường. Đó là hình một người phụ nữ đang dắt tay một đứa bé.- Mai chờ tiếp, trưa rồi mày. – Albert lại dỗ nó. Để Joe cứ ngồi chỗ này cũng đâu phải là cách, hơn nữa, nó có chờ bao lâu thì kết quả vẫn chỉ là như thế mà thôi.- Em chờ một xíu nữa thôi...Nha... – Joe vẫn cố nói nhưng tay nó đang gạch bỏ cái hình nó vừa vẽ.Albert không biết nói gì. Đến mức này, chỉ có cách dùng vũ lực, thô bạo lôi nó về khu gầm cầu mà thôi. Albert từng muốn mang Joe qua nhà mình, để mẹ nó chăm sóc, nhưng ở nhà nó cũng tạp nham quá mức, mẹ nó còn bảo nó hãy thường qua khu gầm cầu chơi nên nó không thể dắt Joe về.Hôm sau, hôm sau, lại hôm sau nữa, Joe vẫn đến bức tượng tổng tinh linh để chờ, và ngày nào Albert cũng ra đó ngồi cùng nó cả. Có hôm, hai đứa chờ đến tối mịt mới về.Cứ như thế suốt một tuần, ban đầu Chaos, Jake, thậm chí là Albert, cái đứa ngồi chờ củng đều nghĩ nó sẽ nhanh chóng bỏ cuộc, thậm chí là quên đi cái lí do chờ đợi. Trẻ con mà, dù không lớn hơn Joe bao nhiêu, nhưng Albert cũng hiểu, Joe rồi sẽ chóng quên đi, như cái vết thương trên người nó chóng lanh như cái lần nó ngã.Vậy mà không, Joe không hề chán nản hay từ bỏ việc phải chờ đợi ở quảng trường. Albert rất muốn nói những điều mà nó nghe được cho Joe nghe vào cái ngày hôm ấy, nhưng nó sợ Joe khóc. Joe không phải là đứa trời có giáng xuống cũng trơ ra như Chaos, nó chỉ là một đứa con nít tí xíu. Và Albert cũng sợ nó không hiểu, vì chính nó còn không hiểu hết những lời mà mẹ Joe đã nói với thằng bé kia mà. Cái ám ảnh dòng máu chưa bao giờ ăn sâu vào một đứa trẻ bình thường như Albert cả.- Mày đừng có nói cho nó biết mày biết nhà nó ở đâu nha! – Jake cẩn thận dặn dò Al.- Sao không cho nó biết chứ? – Chaos gạt đi đề nghị của Jake. – Để nó về nhà, anh không thấy ngày nào nó cũng ra đó ngồi chờ à? - Mày không hiểu gì hết! – Jake đưa tay cốc đầu Chaos, nói. – Mà có nghe Al nói sao nó bị bỏ ở đó không? Dẫn nó về cũng không ai nhận nó hết! Để từ từ nó thôi ra đó.Chaos khoanh tay lại nói:- Em vẫn không hiểu tại sao người ta lại không nuôi nó chỉ vì nó bình thường! Albert ghi nhớ những lời mà Jake dặn. Bản thân nó cũng nghĩ Jake nói đúng. Lỡ nó về đó, mẹ nó lại đuổi nó đi một lần nữa thì sao?
*
**
- Hay mày đừng chờ nữa? – Albert ái ngại nói. Bây giờ ngoài kia trời đang mưa, và hai đứa tụi nó đang nấp dưới mái hiên một cửa hàng. – Mai rồi chờ.- Em không sao đâu, anh về trước đi! – Joe nhe răng ra cười nói với Albert. Những ngày sống với tụi con nít vô gia cư, nó đen hơn, bàn tay cũng không còn chiếc đồng hồ nữa, thay vào đó, quần áo nó lấm lem, chân nó có thêm nhiều vết sẹo. Nó trông giống với những đứa trẻ trong khu ổ chuột lắm rồi.- Em mà biết nhà ở đâu, em sẽ đi đến đó. – Joe lại cười, nói. – Khỏi mất công ngồi chờ. Không chừng mẹ còn khen em thông minh nữa, phải không?Albert không biết phải trả lời thế nào. Nó không có em trai, nên nó không biết phải đối xử với Joe như thế nào, nhất là những lúc như vầy, anh trai sẽ an ủi cho em trai như thế nào?- Thôi đi về. – Albert kéo Joe rời khỏi chỗ ấy để về. - Mai em lại ra. – Joe dẫu môi nói.Cứ thế, ở quảng trường có hai thằng nhóc ngồi đấy mỗi ngày.Cho đến một buổi sáng tháng năm, khi mùa hè vừa chớm thổi cơn gió nóng bức qua Thành Phố Cao Quý, Joe bắt đầu buồn bả hơn. Nó vẫn đến quảng trường, nhưng không còn vui vẻ như mấy ngày trước. Albert nghĩ rằng nó bắt đầu nản, nhìn thấy Joe như vậy, nó cũng không vui.- Ông chú chỗ đó nói hôm nay là ngày của mẹ. – Joe vừa nói vừa chỉ tay về phía cửa hàng ở gần đó. – Nên hôm nay ông chú chưng thêm cẩm chướng đó anh. Albert nhìn vào những cánh hoa đó, nó tự dưng cảm thấy xấu hổ. Nó chưa bao giờ biết về ngày này, chưa bao giờ có cái gì tặng mẹ của nó cả. Albert yêu mẹ, nó ôm mẹ mỗi buổi sáng trước khi rời nhà, hôn vào má bà mỗi buổi tối, nhưng nó chưa bao giờ có cái gì để tặng cả. Nó không có tiền.- Em muốn tặng cái này cho mẹ. Mà em không biết mẹ ở đâu nữa. Rồi mốt tới ngày của ba, em cũng không biết ba ở đâu.
Queen F
Còn nữa....
Tác giả: Queen F
Chương 8: Retrace: Under the Carnation (tt)- Ngài Hamadryades đã đến buổi lễ trước rồi, bà và cậu Anatas bây giờ cũng nên đi! Hamadryades? Vin suýt nữa thì reo lên. Đó là phó chỉ huy quân đội vệ binh hoàng gia ở biên giới của Thành Phố Cao Quý và phần còn lại của nước Jade!Gia tộc Hamadryades không đứng cùng vị thế với tứ đại gia tộc nhưng cũng không phải chỉ là một cái họ đơn thuần như hàng vạn cái họ khác. Dòng máu cao quý của họ đảm bảo cho biên giới Jade luôn tránh khỏi những vụ xâm nhập. Thời kì chiến tranh Eternal, họ đã bảo vệ Thành Phố Cao Quý khỏi những cuộc tấn công tàn phá. Với hình ảnh cánh chim tung bay tự do, đó là lời nhắc nhở, rằng đôi mắt của nhà Hamadryades luôn có ở khắp nơi. Vincent học được những điều này vì khi nhà Flourite vẫn còn, Henry đã muốn nó hiểu về những gia tộc lớn, về những nghi lễ cổ xưa. Nhưng Vin không hiểu, làm sao một người mang họ Hamadryades lại có cuộc sống như thế này, cố gắng tỏ ra mình thuộc gia tộc cao quý, nhưng chỉ cần nhìn vào, đủ thấy đó chỉ là cái vỏ bề ngoài.Khi người thiếu phụ vừa bước ra ngoài, Joe vội gài ba nhánh hoa lên cánh cổng rồi lẩn vào phía sau bức tường nhìn ra. Người thiếu phụ ấy bước đến cổng, vẫn dắt theo đứa bé nhỏ kia trong tay với dáng vẻ chậm rãi. Nhưng ngay khi nhìn thấy ba bông hoa ấy, bà ta buông tay đứa con nhỏ của mình, đánh rơi cả chiếc ô trong tay kia. Người thiếu phụ sững sờ nhìn ba bông hoa ấy rồi lại nhìn xung quanh, dáng vẻ vừa sợ hãi vừa lo âu.- Mẹ! – Anatas lay lay tay bà ta. – Cái gì vậy mẹ? - Không...không có gì... – Người thiếu phụ run giọng đáp lời đứa con trai của mình. Bà ta bước đến gần cánh cổng, tháo những bông hoa ấy hết sức nhẹ nhàng. Đôi mắt hình như là ngân ngấn nước. Vin đứng quá xa, nên nó chỉ dám đoán là như vậy. Nhìn sang phía Joe, nó thấy thằng bé vẫn dõi theo từng cử chỉ của người thiếu phụ đó. - Anatas à, hôm nay mẹ vui lắm. – Người thiếu phụ ấy đột nhiên nói to, rồi ôm đứa con bé bỏng của mình vào lòng. Thằng bé không hiểu gì cả, chỉ ú ớ vì bị mẹ nó siết quá chặt. Joe nghe đến đấy, Vin thấy nó đưa tay lên quệt mắt rồi nhoẻn miệng cười, từ từ rời khỏi bức tường, chạy nhanh khỏi ngôi nhà ấy. Bây giờ Vin mới nhìn kĩ, người đàn bà tuổi cũng không lớn, thậm chí còn có phần trẻ nếu so với ba Henry. Bà ta không có dáng vẻ cau có, nghiêm nghị của Lora, nhưng cái vẻ đoan trang, dè chừng càng làm người ta thấy sợ. Sau một lúc lâu ôm chặt đứa con, cuối cùng bà ta cũng buông lơi bàn tay, Anatas vội hít thở bầu không khí trong lành đang ùa vào cơ thể nó. - Chúng ta đi chứ? – Người hầu cận già lại lên tiếng. Bà ta thoáng cái gật đầu rồi bước vào xe, tay dắt theo Anatas bé bỏng của mình. Ba nhánh hoa ấy, người hầu cận già mang gài trở lại vào cánh cổng lớn rồi đánh xe đi.Ba nhánh hoa cẩm chướng. Hôm nay là ngày của mẹ.Chiếc xe từ từ lướt qua chỗ Chaos và Vincent đang đứng, cả hai vội lùi vào trong để không bị phát hiện. Khi chiếc xe đã đi xa, Chaos cũng lững thững rời đi. Vin vội đuổi theo, vì nó vẫn chưa hiểu gì cả.Chaos không còn đuổi theo Joe nữa. Thằng nhóc cứ thong thả bước đi nên chẳng mấy chốc Vin đã đuổi kịp.- Rốt cuộc... – Vin thở mạnh,hỏi.Chaos vẫn bước đi, hay tay nó vòng lên gáy như thể đang gối đầu, chân nó đá mấy hòn sỏi trên đường.- Mày nhớ tao nói Albert cũng có mẹ không? - Vin gật đầu. Chaos lại nói. – Joe cũng vậy đó!
***
Albert đang rất vội vã.Thằng bé ít khi nào vội vã, nhưng hôm nay lại là chuyện đặc biệt. Nó chạy rất nhanh về khu gầm cầu, dắt theo phía sau là một thằng bé chỉ tầm 4, 5 tuổi quần áo xốc xếch, mặt mũi tèm lem với đôi mắt sưng húp vì khóc. - Anh Jake ơi, thằng này đi lạc! – Chưa đến nơi, Al đã hét toáng lên. Jake và Chaos càu nhàu bước ra.- Đây nè! Thằng này đi lạc nhà nó nè! – Al chìa thằng bé trong tay nó ra như một chiến lợi phẩm vừa thu được.Đó là một thằng bé tóc trắng, ăn mặc hết sức sang trọng, quần ngắn với chiếc áo sơ mi trắng vừa người bị lấm bẩn. Trên tay nó là chiếc đồng hồ be bé, với cái vết trầy không lớn lắm. Thằng bé sẽ rất dễ thương nếu không có đôi mắt sưng húp và trên má đầy những vết bẩn. Al thấy vậy, nó vội kéo ống tay áo rộng thùng thình lau mặt cho thằng bé ấy. Trông Al lúc nào cũng như bơi trong mấy bộ đồ quá khổ. Thằng bé trông hơi sợ Jake và Chaos, nó níu lấy áo Al, nấp sau lưng nó.Jake nhìn thằng bé kia, hỏi Al:- Sao mày đem nó về đây?- Nó bị lạc, mẹ nó bỏ nó chỗ bức tượng, xong em thấy nó, qua ngồi chơi, rồi dẫn nó về đây luôn.Albert nói năng rất lung tung, nhưng Jake vẫn hình dung được, là đứa bé này đi theo mẹ đến chỗ bức tượng ở quảng trường, rồi bỏ đi mất. Và rồi Al thấy con nít, nó lập tức sà vào chơi cùng để chờ mẹ thằng bé, nhưng dĩ nhiên không thể nào chờ được. Hàng ngày có hàng chục đứa trẻ theo mẹ đến nơi nào đấy với lời dặn dò ngồi yên ngoan ngoãn rồi biến mất vĩnh viễn khỏi tầm mắt đứa trẻ. Cái Thành Phố Cao Quý xinh đẹp này là như vậy đó. Chỉ có điều, thằng bé này ăn mặc sang trọng như vậy, sao nó lại bị bỏ rơi nhỉ?- Nó lạc sao mày không ở đó chờ xíu nữa, hay là dẫn nó đến chỗ nào nhờ người ta tìm giùm? Mày dẫn về đây sao mẹ nó tìm được? – Chaos chen vào hỏi Al.- Mẹ nói em đừng đi tìm mẹ nữa... – Thằng bé vừa khóc vừa nói. - Mẹ nói...nói là... em cứ ở yên đó, rồi đi theo người nào cũng được. Chaos không hiểu chuyện này, nhưng Jake thì lại quá rõ, hẳn là mẹ của nó đã bỏ nó lại khu quảng trường, hy vọng có ai đó sẽ nuôi nó thay mình. Dù vậy Jake không sao hiểu được, nhìn nó hẳn gia đình cũng dư giả, sao lại bỏ nó đi kia chứ?- Mày tên gì vậy? – Jake hỏi.- Joe ạ... –Thằng bé vẫn chưa ngừng sụt sịt.Và đó là cái cách Joe trở thành thành viên của băng "Jake ở gầm cầu", và lúc đó, mẹ của Albert hãy còn, nó chỉ đến đó chơi với tụi kia thôi.Sau này Chaos và Jake mới biết, Joe bị bỏ lại không phải vì gia đình nó khó khăn, không thể nuôi nó mà bởi vì sự phân chia dòng máu của nơi đây quá hà khắc. Joe là kẻ có dòng máu tầm thường trong một gia tộc có địa vị và dòng máu ưu việt. Sinh ra nó là một nỗi "ô nhục" của dòng họ. Ngày hôm ấy, Al đã nghe hết những lời mà người thiếu phụ ấy nói với đứa con trai bé bỏng của mình, nên nó hiểu Joe sẽ chẳng bao giờ có ai tới đón nó cả, nên nó mới mang thằng bé về cái nơi này, cái nơi cũng có tụi con nít bị bỏ rơi, và vì mẹ nó nói, tụi con nít này là người tốt.
***
- Joe không tin là nó bị bỏ rơi. Nó vẫn luôn nghĩ mình chỉ ở đây với tụi này tạm thôi, rồi khi ba mẹ nó đến nó, nó nói sẽ cám ơn tụi này hậu hĩnh. – Chaos nói. Vincent vẫn im lặng lắng nghe câu chuyện này. Đương nhiên, từ sau lần nói về chuyện của Al, nó biết mỗi đứa trong cái băng này có những lý do khác nhau, từng có gia đình. Joe có lẽ là kết quả của cái tư tưởng trong những gia tộc lớn, họ cần dòng máu ưu việt để đảm bảo vị thế của mình. Và sinh ra nó là một điều ô nhục, tệ hại. - Làm sao mà ba mẹ nó biết nó có dòng máu bình thường vậy? – Vin hỏi.- Chả biết! Hình như là nó chẳng phát ra chất phép thuật nào cả. – Chaos đáp.- Nó còn nhỏ vậy... – Vin hơi phân vân. Nhiều người khi trưởng thành, mới biết được họ có dòng máu cao quý hay chỉ là thứ máu bình thường trong người kia mà.- Ai mà biết! – Chaos hơi cáu lên. – Chắc họ có cách thử mà. Vin im lặng, đúng là có những cách thức để dò xét thứ máu đang chảy trong một người, nhưng thật sự Joe còn quá nhỏ, có cần thiết vội vã gấp gáp như vậy hay không? Mà một người mang họ Hamadryades sao phải lo lắng cho đứa con của mình đến độ kiểm tra khi nó còn bé như vậy kia chứ?Vincent thấy sợ hãi. Máu nào cũng là máu màu đỏ tươi, cũng nóng ấm và quý giá. Sao những người như nó thì lại gọi là cao quí, còn như thằng bé chưa đến tuổi trưởng thành lại là tầm thường, thấp kém? Chẳng lẽ thứ máu đó còn quan trọng hơn tình cảm gia đình?- Về sau sao nó biết nhà mà tìm đến vậy? Mà nó chẳng xin về đó để sống à? – Vin lại hỏi.- Albert biết đường đến đó. Mà là sau khi nhà đó có thêm đứa con trai. Thằng nhóc hồi nãy tao với mày thấy đó!- Anatas? – Vin lặp lại cái tên đó. Nó thật tình không hiểu sao nhà Hamadryades đó lại cần có một đứa trẻ có dòng máu cao quý như vậy?- Ờ, thằng đó có máu tốt, hình như nó được kiểm tra là có dòng máu đó.- Vậy sao Joe còn về đó? – Vin không hiểu. Nó không nghĩ một đứa bé như Joe lại có thể "vị tha, bao dung", không chút giận dỗi mà mang những bông hoa này đến đấy. Và quan trọng hơn, làm sao mà nó biết để đến đây?
*
**Al thích đến khu gầm cầu chơi với tụi con nít ở đấy, nhất là Joe. Vì ít nhất, thằng bé sẽ ngoan ngoãn gọi nó là anh. Al nhỏ hơn Jake, bằng tuổi với Chaos, nhưng lại hay bị hai đứa này chọc phá chứ không như Joe, răm rắp nghe lời.Joe luôn không hiểu vì sao nó lại bị bỏ rơi ở quảng trường. Mấy ngày đầu, nó cứ hối thúc Al dẫn nó về đó, nhưng dĩ nhiên thằng bé không làm thế. Dẫn nó đến đó cũng chỉ có mỗi bức tượng tổng tinh linh chứ làm gì có ai muốn đón nó về. Thành Phố Cao Quý là thành phố của dòng máu ưu việt. Thà rằng Joe giống như Albert, sinh ra trong một gia đình bình thường, mang một dòng máu tầm thường, đằng này, nó lại là đứa trẻ mang dòng máu thấp kém của gia tộc Hamadryades!Albert không dẫn thì tự nó biết đi. Joe đã 6 tuổi, có thể tự mình đi ra ngoài, thậm chí là tự mình tìm đường về nhà. Joe luôn nghĩ như vậy. Dù không còn nhớ chi tiết về con đường, ngã rẽ, nhưng ấn tượng về bức tượng cao lớn sừng sững ở quảng trường nó không bao giờ quên. Joe đã lén trốn khỏi mắt của Jake và Chaos, lẻn đến khu quảng trường. Đến khi tụi nó nhận ra, thì đã quá muộn. Albert hối hả đi tìm nó nhưng chẳng thấy đâu.Nếu như Joe là đứa con cưng của một nhà nào đó, thì chắc 6 tuổi, nó chẳng thể nào tìm ra đường đến nơi ấy, nhưng cái quãng thời gian Albert gửi tạm nó chỗ Chaos khiến giúp nó tìm đường một cách dễ dàng. Khi Albert chạy đến nơi, Joe đang ngồi ở đấy. Albert nghĩ có lẽ nó đã đợi lâu lắm rồi mà chẳng có ai đến đón nó. Albert ngồi xuống cạnh thằng nhóc. Nó chẳng biết phải nói cái gì cả, cứ ngồi im ở đấy. Joe trông không có vẻ là thất vọng lắm, nó hết nghịch tay mình lại đến chiếc mũ trên đầu của nó, chẳng hề bận tâm xung quanh. Mãi đến trưa, nó mới ngồi yên lại. - Tao dẫn mày về gầm cầu nha? – Albert nói.- Không, em còn đang chờ mà? – Joe trả lời, thằng bé lại nhặt một viên đá, vẽ nghệch ngoạc xuống nền đường. Đó là hình một người phụ nữ đang dắt tay một đứa bé.- Mai chờ tiếp, trưa rồi mày. – Albert lại dỗ nó. Để Joe cứ ngồi chỗ này cũng đâu phải là cách, hơn nữa, nó có chờ bao lâu thì kết quả vẫn chỉ là như thế mà thôi.- Em chờ một xíu nữa thôi...Nha... – Joe vẫn cố nói nhưng tay nó đang gạch bỏ cái hình nó vừa vẽ.Albert không biết nói gì. Đến mức này, chỉ có cách dùng vũ lực, thô bạo lôi nó về khu gầm cầu mà thôi. Albert từng muốn mang Joe qua nhà mình, để mẹ nó chăm sóc, nhưng ở nhà nó cũng tạp nham quá mức, mẹ nó còn bảo nó hãy thường qua khu gầm cầu chơi nên nó không thể dắt Joe về.Hôm sau, hôm sau, lại hôm sau nữa, Joe vẫn đến bức tượng tổng tinh linh để chờ, và ngày nào Albert cũng ra đó ngồi cùng nó cả. Có hôm, hai đứa chờ đến tối mịt mới về.Cứ như thế suốt một tuần, ban đầu Chaos, Jake, thậm chí là Albert, cái đứa ngồi chờ củng đều nghĩ nó sẽ nhanh chóng bỏ cuộc, thậm chí là quên đi cái lí do chờ đợi. Trẻ con mà, dù không lớn hơn Joe bao nhiêu, nhưng Albert cũng hiểu, Joe rồi sẽ chóng quên đi, như cái vết thương trên người nó chóng lanh như cái lần nó ngã.Vậy mà không, Joe không hề chán nản hay từ bỏ việc phải chờ đợi ở quảng trường. Albert rất muốn nói những điều mà nó nghe được cho Joe nghe vào cái ngày hôm ấy, nhưng nó sợ Joe khóc. Joe không phải là đứa trời có giáng xuống cũng trơ ra như Chaos, nó chỉ là một đứa con nít tí xíu. Và Albert cũng sợ nó không hiểu, vì chính nó còn không hiểu hết những lời mà mẹ Joe đã nói với thằng bé kia mà. Cái ám ảnh dòng máu chưa bao giờ ăn sâu vào một đứa trẻ bình thường như Albert cả.- Mày đừng có nói cho nó biết mày biết nhà nó ở đâu nha! – Jake cẩn thận dặn dò Al.- Sao không cho nó biết chứ? – Chaos gạt đi đề nghị của Jake. – Để nó về nhà, anh không thấy ngày nào nó cũng ra đó ngồi chờ à? - Mày không hiểu gì hết! – Jake đưa tay cốc đầu Chaos, nói. – Mà có nghe Al nói sao nó bị bỏ ở đó không? Dẫn nó về cũng không ai nhận nó hết! Để từ từ nó thôi ra đó.Chaos khoanh tay lại nói:- Em vẫn không hiểu tại sao người ta lại không nuôi nó chỉ vì nó bình thường! Albert ghi nhớ những lời mà Jake dặn. Bản thân nó cũng nghĩ Jake nói đúng. Lỡ nó về đó, mẹ nó lại đuổi nó đi một lần nữa thì sao?
*
**
- Hay mày đừng chờ nữa? – Albert ái ngại nói. Bây giờ ngoài kia trời đang mưa, và hai đứa tụi nó đang nấp dưới mái hiên một cửa hàng. – Mai rồi chờ.- Em không sao đâu, anh về trước đi! – Joe nhe răng ra cười nói với Albert. Những ngày sống với tụi con nít vô gia cư, nó đen hơn, bàn tay cũng không còn chiếc đồng hồ nữa, thay vào đó, quần áo nó lấm lem, chân nó có thêm nhiều vết sẹo. Nó trông giống với những đứa trẻ trong khu ổ chuột lắm rồi.- Em mà biết nhà ở đâu, em sẽ đi đến đó. – Joe lại cười, nói. – Khỏi mất công ngồi chờ. Không chừng mẹ còn khen em thông minh nữa, phải không?Albert không biết phải trả lời thế nào. Nó không có em trai, nên nó không biết phải đối xử với Joe như thế nào, nhất là những lúc như vầy, anh trai sẽ an ủi cho em trai như thế nào?- Thôi đi về. – Albert kéo Joe rời khỏi chỗ ấy để về. - Mai em lại ra. – Joe dẫu môi nói.Cứ thế, ở quảng trường có hai thằng nhóc ngồi đấy mỗi ngày.Cho đến một buổi sáng tháng năm, khi mùa hè vừa chớm thổi cơn gió nóng bức qua Thành Phố Cao Quý, Joe bắt đầu buồn bả hơn. Nó vẫn đến quảng trường, nhưng không còn vui vẻ như mấy ngày trước. Albert nghĩ rằng nó bắt đầu nản, nhìn thấy Joe như vậy, nó cũng không vui.- Ông chú chỗ đó nói hôm nay là ngày của mẹ. – Joe vừa nói vừa chỉ tay về phía cửa hàng ở gần đó. – Nên hôm nay ông chú chưng thêm cẩm chướng đó anh. Albert nhìn vào những cánh hoa đó, nó tự dưng cảm thấy xấu hổ. Nó chưa bao giờ biết về ngày này, chưa bao giờ có cái gì tặng mẹ của nó cả. Albert yêu mẹ, nó ôm mẹ mỗi buổi sáng trước khi rời nhà, hôn vào má bà mỗi buổi tối, nhưng nó chưa bao giờ có cái gì để tặng cả. Nó không có tiền.- Em muốn tặng cái này cho mẹ. Mà em không biết mẹ ở đâu nữa. Rồi mốt tới ngày của ba, em cũng không biết ba ở đâu.
Queen F
Còn nữa....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com