TruyenHHH.com

The Shadow Of The Wind Nuoc Jade

Tên truyện: THE SHADOW of THE WIND
Tác giả: Queen F
Chương 10: Tạm biệt Joe

- Sao không ra đây nhỉ, các cháu?

Kyle giật mình, cố nấp người phía sau bức tường hơn, còn Vincent lại cố ngó nghiêng ra ngoài, xem người đó là ai. Ký ức của nó không hề có chút gì về người đàn ông này, dù nó vẫn thấy rất quen mắt.

- Cháu ta, ra đây nào.

Kyle càng kích động hơn. Mấy lời ấy y hệt điều mà Gillif đã nói với Jack. Nhưng đó rõ ràng không phải là Gillif, cho dù tấm áo, chiếc mũ gần như đã che đi khuôn mặt của ông ta rồi.

Cuối cùng, làn sương mù trong đầu Vincent cũng tan ra, nó hình như đã thấy người đàn ông này ở nhà nó rồi. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa ông ta không đe dọa đến nó hay Kyle. Hai đứa trẻ nhất quyết không bước ra, càng không dám gây ra âm thanh nào.

- Thôi nào cháu ta, ra đây đi, ta không làm hại con trai của người bạn cũ đâu!

Hai đứa trẻ vẫn không tin ông ta.

- Ta biết là cháu mà, Vinny!

Nghe đến tên gọi ấy, màn sương kia tan đi hoàn toàn, để lộ một mảng kí ức trong đầu Vincent. Đó hẳn là Tassius

Hồi nó còn bé, ông ta hay đến nhà nó, và rồi cùng ba nó trò chuyện thì thầm chẳng để ai nghe, kể cả mẹ nó. Rồi khi nó lớn hơn một chút, ông chú đã chẳng còn đến nhà nó nữa. Hồi đó, nó hay bám theo ông ta để được bay lên.

- Tôi biết ông ta. – Vincent quay sang Kyle thì thầm. – Ông ta từng đến nhà tôi.

- Gillif cũng vậy đấy. – Kyle không rời mắt khỏi người đàn ông đó, đáp lời Vin.

- Tôi không chắc, nhưng tôi nghĩ ông ta khác với Gillif, ông ta và ba tôi thường trao đổi cùng nhau nhiều thứ. – Vin chậm rãi nói, nó cũng không rời mắt khỏi người đàn ông đó. – Đó là người ba tôi tin tưởng.

Dường như biết được hai đứa trẻ đang suy nghĩ, ông ta không thúc giục nữa, mà quay sang nhìn những mảnh đổ nát của căn nhà.

- Ông ta biết chúng ta đang nấp ở đây. – Kyle nói.

Vincent gật đầu đồng ý.

- Nếu muốn bắt chúng ta, ông ta đã làm rồi.

Đến lượt Kyle gật đầu.

- Tôi sẽ đi ra đó. Nếu tình hình không ổn, cậu nên rời đi. – Vincent nói khẽ. – Nếu ông ta có hành động nào, tôi có thể ngăn lại chút ít. Chúng ta cần biết ông ta muốn gì, không chừng có thể giúp ích.

- Cậu vừa nói ông ta tên gì? – Kyle quay sang Vincent, mắt vẫn dán vào người lạ đấy.

- Tassius

- Ở yên đây nhé! – Kyle ra lệnh rồi chạy đến nơi người đàn ông đấy.

Vincent chết lặng đi khi Kyle lao ra ngoài, nó vội vã chạy theo, mặc kệ lời của Kyle.

Người đàn ông ấy nhìn thấy đứa trẻ chạy đến thì cười hỏi:

- A! Cháu đây rồi! Cháu còn nhớ ta không nào, Vinny?

- Vâng! Dĩ nhiên là cháu nhớ chứ ạ, bác Tassius. – Thằng bé tóc đen nói. – Nhưng sao bác lại ở đây?

Thằng bé đến sau thở hổn hển trừng mắt nhìn đứa bé mới đến.

- Cậu bé đây là? – Ông ta hỏi.

- Kyle ạ! Đó là người hầu nhà Flourite ngày trước.

Ông ta thấy thằng bé đến sau nhìn Vin một cách tức giận, nhưng dường như trước mặt ông, nó đành im lặng.

- Thăm nhà bạn cũ, có điều ta tới muộn rồi. Giá mà ta đến kịp...

- Bác đã đi đâu ạ? – Vin hỏi.

- Ta đến phần còn lại của Jade lúc đó, đến lúc quay lại cháu đã chẳng ở đây, nhà Flourite đã chẳng còn gì...

Vincent cúi đầu nói:

- Lúc đó quân hoàng gia truy tìm quá gắt gao, tụi cháu không thể ở lại đây được.

- Ta hiểu.

Ba người đứng đấy, im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt mình. Thỉnh thoảng, Tassius đưa mắt sang nhìn đứa con trai của một người bạn cũ. Nó trông trầm tĩnh, khó gần, khác hẳn người bạn đấy ngày xưa, còn đứa bé mà nó gọi là hầu cận, trông rụt rè, e sợ dù đang mỉm cười. Có lẽ những biến cố từ nhà Flourite đã ảnh hưởng dữ dội đến hai đứa trẻ này.

- Vinny này, cháu có thể dùng hỏa thuật hay không?

Vincent giật mình nhìn người đàn ông này, Kyle cũng lo sợ nhìn ông ta.

- Cháu...cháu đã thề sẽ không dùng đến hỏa thuật nữa. – Vin nói.

Người đàn ông này nhìn nó với vẻ mặt khó hiểu. Tại sao một đứa trả mang dòng máu ưu việt lại chối bỏ thứ ấy kia chứ.

- Chú Henry từng nói muốn Vin không dùng đến phép thuật nữa, vì...vì không muốn nhìn thấy sự phân biệt dòng máu ờ Jade. – Kyle nói nhanh.

- Ta hiểu, quân Cách Mạng luôn không muốn nhìn thấy sự chia rẻ của dòng máu.

- Ý bác là... – Kyle lên tiếng hỏi.

- Cha cháu cũng là người của quân Cách Mạng, tiếc là cha cháu chưa kịp thấy Jade thống nhất thì đã bị Sama... – Người đàn ông nói với vẻ mặt đau buồn. – Vinny, cháu sẽ theo ta chứ, ta cũng muốn báo thù cho người bạn cũ.

Vincent và Kyle im lặng. Quân Cách Mạng chắc chắn sẽ giúp tụi nó tìm hiểu được nhiều điều. Người đàn ông thấy Vin đưa mắt nhìn Kyle, như muốn thăm dò. Kyle chỉ lắc đầu.

Chuyện Henry thuộc lực lượng quân Cách Mạng, Vincent chưa bao giờ nghe đến. Mà nếu có, ba Henry giấu nó cũng là điều bình thường. Nhưmg làm sao có thể tin hoàn toàn lời người đàn ông này kia chứ.

- Nhưng ta thật sự muốn biết cháu có thể dùng hỏa thuật hay không? Nó chắc chắn sẽ giúp chúng ta thống nhất đất nước này đấy.

Vincent im lặng căn thẳng. Kyle cũng trông như thế.

- Lẽ nào, cháu không....

- Không ạ. – Kyle mỉm cười nói. – Vincent có thể dùng hỏa thuật mà, nhưng cậu ấy không muốn dùng nữa.

Ông ta nhìn sang Vincent, thấy nó gật đầu.

- Nhưng chỉ lần này thôi, cậu ấy sẽ cho bác nhìn thử. – Thằng bé tên Kyle vẫn cười nói.

Vincent quay sang nhìn Kyle một cái, chỉ thấy nó gật đầu nhìn về phía cái cây ban nãy.

Vincent chỉ thanh kiếm gỗ về phía cái cây, lẩm nhẩm gì đó. Bất chợt cái cây ấy bùng lên ngọn lửa, không quá to, nhưng đủ thiêu thêm một cái lỗ tròn trên cây.

- Đây là lần cuối cháu dùng đến nó!

Người đàn ông nhìn cảnh tượng ấy, ông ta liền xoa đầu Vinny bé bỏng của mình, mắt vẫn nhìn chằm chằm cái cây rồi bất chợt nắm lấy tay Kyle, cười lớn.

- Tốt lắm! Đi theo bác nhé!

- Tụi cháu sẽ tiếp tục điều ba cháu đã làm. – Cuối cùng người đàn ông cũng hài lòng khi nghe câu trả lời ấy từ Vinny bé bỏng.

Vincent từng cược mạng sống nó với Kyle, hai đứa nó từng đặt cược mạng sống mình khi chọn gia nhập với tụi ở gầm cầu, từng chọn không rời khỏi Thành Phố Cao Quý này, và giờ đây là đi theo người đàn ông lạ. Có rất nhiều việc tụi nó suy tính kĩ lưỡng, nhưng cũng có nhiều việc tụi nó đặt cược bằng chính sinh mạng của mình, và việc đi theo Tassius chính là việc đó. Suy cho cùng, dù có thế nào thì Vincent và Kyle chỉ là hai đứa trẻ con mà thôi, vẫn còn nhiều chuyện tụi nó chưa nhìn ra, rất nhiều chuyện. Nhiều chuyện tụi nó quyết định bằng bản năng của kẻ trốn chạy hơn là lí trí. Nếu ngày hôm đó, Vincent và Kyle không liều lĩnh đi theo ông ta, thì có lẽ, câu chuyện đã rẽ sang hướng khác, không có lừa dối, không có sự thật.

- Đến quận 14 thôi, cháu ta.

*
**


Nhà Demous tọa lạc ở trung tâm Thành Phố Cao Quý, gần quảng trường. Chủ nhân ngôi nhà là ông bà Demous, dáng người mập mạp nhưng nhanh nhẹn. Ông Demous lại rất nghe lời vợ của mình. Tóm lại, đấy chính là một mẫu gia đình giàu có, êm ấm mà bất kì ai cũng ao ước, trừ có một điều khiến nhiều người tiếc nuối, đó là gia đình Demous phất lên nhờ buôn bán, địa vị ở nơi đây vẫn thấp bé, đơn giản vì họ chỉ có dòng máu tầm thường.

Chính vì điều ấy mà ông bà Demous không thể nào yên lòng được, trong những lễ hội, gia đình ông bà không có chỗ đứng, trong những bữa tiệc của các gia tộc lớn, người ta cũng chẳng đoái hoài gì đến ông bà.

Cho đến một ngày, bà Demous biết được, Thành Phố Cao Quý có rất nhiều đứa trẻ lang thang, nhiều đến nỗi Sama của họ ra lệnh bọn chúng phải đến trại tế bần để thành phố này xinh đẹp hơn. Mà trong đám trẻ lang thang ấy, nhiều đứa mang trong mình dòng máu quý báu, thứ mà ông bà luôn ao ước dành cho đứa con 5 tuổi của họ nhưng vô ích. Bà Demous suy xét rất lâu, sau đó quyết định cùng chồng làm một việc giúp Sama, đó là nhận nuôi một đứa bé lang thang để giảm bớt gánh nặng cho trại tế bần. Và hơn thế, đứa trẻ ấy nhất định còn có dòng máu cao quý, thứ có thể giúp nhà Demous ngoi lên vị trí của những gia tộc lớn, mở rộng con đường làm ăn của ông Demous.

Nhưng làm sao một đứa trẻ chịu đến nhà Demous sống khi mà nó quá lớn? Ấy, đó là vấn đề nhỏ thôi, vì ông bà Demous sẽ tìm một đứa trẻ be bé, đủ để không phải chăm sóc nhiều, nhưng cũng không đủ lớn để chống đối lại ông bà.

Nhưng làm sao để đến khu ổ chuột tìm một đứa trẻ như vậy? Ấy, vấn đề này khó khăn hơn đấy, khu ổ chuột nguy hiểm, bẩn thỉu quá mức, liệu một đứa bé sống ở đó có không nhiễm những thứ như thế, liệu có lây có đứa con 5 tuổi trắng trẻo của họ hay không?

Chính vì những lí do rắc rối ấy mà ông bà Demous đã chọn ngay Joe khi thằng bé lang thang ở trước cửa hàng hoa.

Thằng bé chỉ độ 10 tuổi, trông cũng rất đẹp đẽ, đáng yêu với mái tóc bạch kim cùng chiếc áo sơ mi ngắn. Hơn nữa, thằng bé còn nói nó có dòng máu cao quý, sống ở khu gầm cầu. Đấy, chỉ bấy nhiêu thôi, thằng bé lem nhem lang thang bỗng chốc trở thành cậu ấm thương nhân Demous. Đó chẳng phải là ân huệ dành cho thằng nhóc đó hay sao.

Ông bà Demous kiêu ngạo khi mình vừa giúp được Sama, vừa là kẻ ban ơn cho thằng nhóc đấy khi quyết định nhận nuôi nó. Bà Demous suốt một thời gian dài vẫn luôn cảm thấy mình quả là người sáng suốt, thông minh và nhân hậu.

Đó chính là cách Joe trở thành đứa bé nhà Demous, dù bản thân nó cũng chẳng hề mong muốn điều đó. Nhưng nó còn quá bé, đâu thể đi theo nhóm của Jake rời đi. Nó không muốn làm vướng tay, vướng chân, cản trở các anh ấy.

*
**


Hôm nay Joe lại thấy sợ.

Nó sợ ông bà Demous, à, là ba mẹ nó lại hỏi rằng hôm nay có thứ gì kì diệu xảy ra hay không. Joe đã từng nói, nó có thể nghe thấy tiếng nói của những thứ không phải là con người nhưng dường như ba mẹ không tin. Vì họ đâu có nghe thấy như nó. Ông bà Demous nghĩ rằng nó đang nói dối, nghĩ rằng pháp thuật của vương quốc Jade đều giống với tất cả những người trong các gia tộc lớn mà họ từng gặp: dữ dội, mạnh mẽ, và đẹp đẽ. Ông bà ấy chưa bao giờ nghe đến thứ phép thuật trầm lặng của Joe.

Joe sợ ba, mẹ hỏi nó điều ấy, nó sợ đứa em không cùng chung huyết thống kia nhìn nó bằng ánh mặt kì lạ. Thằng bé ấy cảm thấy ghét Joe vì nó xuất hiện khiến ba, mẹ nó chia cho thằng bé mới đến nhiều thứ, dù chẳng thứ nào đẹp, chẳng thứ nào to, chẳng thứ nào ngon bằng của nó cả.

Joe sợ ánh mắt trông chờ mà ông bà Demous dành cho nó. Joe nói thật, nó có thể nghe thấy tiếng nói của những thứ cây cỏ khác, nó có thể trò chuyện hằng ngày với cái cây nó mang theo từ khi gầm cầu, cái cây mà ông bà Demous rất nhiều lần muốn nó vứt đi.

Mỗi ngày ba, mẹ nó luôn trông chờ, và càng ngày, nhà Demous càng nôn nóng, họ nghĩ mình đã sai lầm khi vội vàng mang một đứa trẻ tầm thường về nhà để chăm sóc. Lẽ ra họ nên tìm một đứa trẻ có thể đưa họ bước chân vào những buổi tiệc của các gia tộc lớn.

Joe chưa bao giờ được quay trở lại gầm cầu kể từ lần ấy. Nó cảm thấy nhớ những buổi sáng ồn ào tiếng của mấy đứa kia, nó thấy nhớ Chaos với những khối băng đẹp mắt. Nó thấy nhớ Albert, đứa anh ngây thơ vì cứu nó mà bị lừa ở khu đường biên. Nhưng Joe nghĩ nó không sai khi lựa chọn rời khỏi đấy. Ở đây ít nhất nó còn có một gia đình, ở đấy ít nhất nó không trở thành gánh nặng của tụi kia, vì dù ông Tom có nói sẽ dẫn tụi nó đi theo thuyền buôn, nhưng liệu ông ta có sẵn lòng chăm sóc một đứa trẻ? Liệu nó có lại làm vướng chân Jake ở nơi mới? Joe không muốn làm gánh nặng của bất kì ai nữa, nó muốn mọi người an tâm hơn về nó để có thể thoải mái sống mà không phải bận tâm đến nó.

Joe là một đứa trẻ ngoan.

*
**


Joe đã sống ở nhà Demous nửa năm.

Khoảng thời gian ban đầu, nó thấy sung sướng vì được chăm sóc, chăm lo. Nó được đến các buổi tiệc của những thương nhân, được trầm trồ khen ngợi và ngưỡng mộ vì thứ máu đang chảy trong người nó. Ông bà Demous vì thế càng yêu thương nó hơn.

Đó là khoảng thời gian đầu.

Sau đấy, những quý ông quý bà ở các bữa tiệc muốn nó "biểu diễn" phép màu, nhưng rồi sau đó, họ nhanh chóng thất vọng khi phép thuật của nó chẳng có lửa, chẳng có băng hay bất cứ thứ gì họ từng thấy. Họ cho rằng thằng bé ngồi trước mặt họ đang nói dối, họ dè bỉu và trong những lời mời đều mang sự nhạo báng đến "dòng máu cao quý giả mạo" của Joe.

Điều này làm ông bà Demous cảm thấy bẻ mặt.

Quá sai lầm, quá vội vàng tin tưởng, lòng tốt của ông bà được báo đáp như thế này đấy.

- Nó chỉ là thứ giải mạo! Em muốn đuổi quách nó đi!

- Bình tĩnh nào, nếu chúng ta làm vậy, chẳng khác nào thừa nhận với đám người kia là chúng ta đã nhận một đứa tầm thường về và cưng nựng như vật báu.

Đó là những gì mà Joe nghe được vào một đêm mùa hè hai năm trước. Khi đó nó hãy còn là món quà dành cho nhà Demous.

Còn bây giờ, Joe chẳng hơn gì kẻ hầu việc ở đây.

Còn nữa...


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com