TruyenHHH.com

The Secret Of Midnight

Từ căn phòng an ninh, Matthew nhìn qua màn hình và thấy tất cả bạn bè và người thân của cậu đang ở sảnh chính. Cậu bàng hoàng khi nhìn thấy Javid bị thương ở chân và nằm co quắp trên sàn nhà. Tệ hơn là Josh lúc này đang bị Robert khống chế, hắn liên tục nói gì đó với Josh mà cậu không thể nghe được, cậu quay ra bảo với trung úy cảnh sát đang điều chỉnh gì đó trên màn hình máy tính: “Này anh cảnh sát, liệu có thể có cách nào giúp chung ta nghe được cuộc nói chuyện của họ không?”

“Nếu chiếc camera này có hệ thống thu lại âm thanh thì được, tôi sẽ cố thử.” Trung úy cảnh sát nói rồi, anh vừa điều chỉnh để có thể nói chuyện với người ở bên sảnh chính, vừa có thể nghe được họ nói gì. Khoảng 10 phút sau thì âm thanh từ loa bắt đầu vang lên, không rõ lắm nhưng vừa đủ để nghe thấy Robert đang nói gì. Anh cảnh sát nói: “Thứ này hơi phúc tạp một chút, chưa kết nối được với loa nói, tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể.”
Ngay lúc đó ở sảnh chính, toàn bộ khách đang mệt mỏi và cạn kiệt sức lực vì trò khủng bố điên khùng của Robert, nhưng chẳng có cách nào để chống lại hắn, với khẩu súng trên tay hắn có đủ đạn để kết liễu toàn bộ mấy chục sinh mạng đang ở đây. Nhưng cái hắn quan tâm chính là Josh, hắn thích chàng một cách điên cuồng, thực chất hắn chưa bao giờ muốn bắn Josh, toàn bộ những phát đạn ban nãy của hắn ở hành lang chưa bao giờ nhắm trực tiếp vào Josh, nếu không thì chàng đã không còn trên cõi đời này nữa rồi. Điều hắn muốn là Josh phải phục tùng hắn, nhưng có vẻ như hắn chưa đạt được điều đó, và hắn buộc phải dùng thủ đoạn dơ bẩn này để ép chàng.

Josh, lúc này chàng đang phải quỳ gục xuống đất theo yêu cầu của Robert, hắn dùng bàn tay bẩn thỉu đầy mùi khói súng nắm chặt lấy cằm của chàng, nghiến răng nói: “Mày, gương mặt này của mày, luôn làm tao cảm thấy khó chịu.” Josh không nói gì chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, bất ngờ Robert đấm thật mạnh vào mặt Josh khiến anh gục xuống sàn, miệng chảy đầy máu, rồi hắn nói tiếp: “Tại sao? Tại sao mày chưa từng một lần để ý đến tao chứ? Mày biết là tao yêu mày, nhưng sao mày chưa một lần đáp lại.”
Nghe Robert nói vậy, Josh chống tay xuống sàn và ngồi thẳng dậy, chàng lau nhanh dòng máu đang chảy ra từ miệng và nhìn thẳng mặt Robert nói: “Vì tao, tao đã chọn Matthew, trên đời này tao chỉ yêu một mình Matt mà thôi.”
Đương nhiên Robert biết điều này, và hắn không bao giờ để hai người có thể dễ dàng đến với nhau. Thứ gì hắn đã không sở hữu được thì hắn sẵn sàng biến nó thành tro bụi, trước khi đến đây hắn đã xác định, nếu có phải vào tù lần nữa hay phải ngồi ghế điện thì hắn cũng phải giết được Matthew, như vậy hắn có chết cũng hả dạ, chỉ cần Matthew chết thì Josh sẽ đau khổ suốt đời, như vậy là quá đủ cho kế hoạch trả thù cả hắn. Hắn cười khểnh nói: ‘’Tao biết chứ, mày yêu thằng khốn đó đến điên dại, nhưng tao cũng vậy, tao cũng từng phát điên vì mày. Và giờ tao cũng phát điên khi mày ở cùng thằng nhóc chết tiệt kia, nó có gì tốt hơn tao chứ?”
Lúc này Robert đang vô cùng kích động, Josh biết không nên chọc giận hắn nên chàng đành im lặng cúi đầu. Trong chuyện này thực ra chàng không phải là không liên quan, có lẽ Robert từng là một lựa chọn tốt hơn cho chàng sau Matthew, nhưng chàng lại quá tôn thờ mối tình đầu mà thờ ơ với hắn, chàng dần nhớ lại câu chuyện của nhiều năm trước khi chàng lần đầu gặp Robert.
Sau lần nhìn thấy Josh ở trong hộp đêm, Robert cảm thấy đó là một anh chàng hấp dẫn nên tìm cách theo chàng về nhà, đương nhiên lúc đó hắn còn là một kẻ khá e dè nên không muốn trực tiếp hỏi chuyện Josh mà theo dõi chàng từ xa, khoảng hai hôm theo dõi thì Robert biết được chỗ làm và địa chỉ nhà của Josh. Từ đó Robert thường xuyên ghé quán cafe McQueen để gặp Josh, tất nhiên họ cũng đã nói chuyện vài lần và cũng khá hợp chuyện. Tuy nhiên thời gian nói chuyện của một nhân viên và khách hàng có hạn nên thường không được lâu, lúc đó Robert mới đề nghị với Josh một bữa tối tại nhà hàng gần đó, và chàng đồng ý ngay vì chàng vốn khá lịch sự và ít khi từ chối một ai đó, nhất là tự dưng lúc đó chàng cảm thấy Robert không tệ.

Khi hai người đi đến nhà hàng, Josh khá hồn nhiên kể cho Robert tất cả mọi chuyện về cuộc sống của chàng, và thậm chí cả mối tình chàng tôn thờ thời trung học nữa, lúc đó Robert mới hỏi: “Nhìn anh cũng khá điển trai, anh có ý định hẹn hò với ai chưa?”

“Có lẽ tôi sẽ không hẹn hò đâu, tôi thích cuộc sống như vậy.” Josh nói nhưng lòng khá đắn đo.

“Anh chắc chứ? Tôn thờ mội mối tình mà có lẽ anh sẽ không bao giờ gặp lại sao?”

“Tôi cũng không biết nữa, nhưng có lẽ tôi sẽ thử, nếu có cơ hội.”
“Vậy anh cho tôi một cơ hội chứ?”

Thật bất ngờ, Josh không nghĩ rằng Robert lại mạnh dạn đề nghị chuyện hẹn hò với chàng, chàng cứ nghĩ đây là một bữa ăn để kết bạn hoặc xã giao thôi chứ đâu có nghĩ rằng Robert lại ngỏ lời muốn hẹn hò với chàng. Lúc đó Josh khá băn khoăn, không biết phải trả lời sao, nhưng Robert vẫn chờ đợi. Josh nhìn kĩ Robert, lúc đó hắn còn là một anh chàng lịch thiệp, với mái tóc  Pompadour hoàn hảo, gương mặt ưa nhìn, đặc biệt là hắn cũng có một nụ cười khá cuốn hút, dù hàm răng hơi ngả vàng vì ám khói thuốc. Josh quyết định đánh liều một lần xem sao, hẹn hò thử một lần đâu có chết. Có lẽ gã nói đúng, chờ đợi một thứ gì đó chưa chắc nó đã đến thì có lẽ nên thử trải nghiệm gì đó mới hơn. Josh thẳng thắn hỏi “Anh nghiêm túc về điều mình vừa nói chứ?”

“Tôi gặp anh ở quán bar hai hôm trước, tôi khá thích anh, lúc đó tôi đã định lại gặp anh xin số điện thoại, nhưng sợ anh nghĩ tôi là loại đàn ông đi tìm kiếm mối quan hệ qua đêm, nên tôi thôi. Vô tình mấy hôm trước tôi gặp anh đi và quán Cafe kia nên mới có cơ hội nói chuyện với anh.” Đương nhiên là Robert giấu đi chuyện hắn đã theo dõi Josh, hắn nghĩ việc nói ra chuyện đó có thể khiến Josh nghĩ hắn là một kẻ đeo bám.

“Ừm… Tôi nghĩ có lẽ cũng nên thử, anh biết đấy, cũng chẳng mất gì.”

Nghe Josh nói, Robert thấy mừng lắm dù hắn cảm thấy trong câu nói có gì đó hơi hời hợt, nhưng không sao, miễn là hắn có cơ hội thì hắn tin rằng mình có thể chinh phục được anh chàng nóng bỏng kia. Đương nhiên chỉ sau không lâu Josh cảm thấy không hề phù hợp với Robert, hắn có những sở thích mà chàng không thích, và đặc biệt hơn hắn lại là một kẻ chẳng thể sống thật với bản thân mà chỉ là người đồng tính khi màn đêm buông xuống. Điều này khiến Josh không thích chút nào, chàng là một người đồng tính công khai, chưa bao giờ chàng cảm thấy xấu hổ vì việc đó, nhưng Robert thì hoàn toàn ngược lại.
Thậm chí Josh còn chẳng phải kiểu người thích lên giường với ai đó khi mới lần đầu hẹn hò, chàng chỉ dành chuyện đó cho ai mà chàng yêu thật sự, nhưng Robert như thể muốn chiếm hữu chàng vậy. Thế nên sau hai ngày thử hẹn hò với Robert thì chàng từ chối khéo với hắn và nói “Có lẽ tôi vẫn chưa tìm ra cách để quên được Matthew, nếu tôi yêu cậu thì quá thiệt thòi cho cậu rồi.”
Những lời Josh nói như những lưỡi dao cắm vào tim Robert, hắn cảm thấy Josh chưa từng yêu hắn và tất cả chỉ vì thằng nhóc chết tiệt Matthew. Nhưng Robert quyết tâm phải có được Josh, nên mấy hôm sau khi Josh đến quán bar thì Robert đã rình sẵn ở đấy và tiến đến mời rượu, và mọi chuyện xảy ra như những gì Javid đã kể với Josh, hắn đã chuốc say và có ý định cưỡng dâm chàng nhưng bị Javid ngăn cản. Nhưng thực tế là Josh đã say ngay từ đầu và còn chẳng nhận ra Robert lúc đón là ai, và đương nhiên cũng càng là lý do chính khiến hắn khao khát báo thù, bởi hắn cho rằng chỉ mới vài hôm mà Josh đã quên mất hình ảnh của hắn, chứng tỏ hắn chẳng là gì trong mắt chàng.
Câu chuyện về hai ngày hẹn hò này không một ai biết kể cả Javid và Matthew, bản thân Josh không muốn khơi lại vì chàng nghĩ đó là một suy nghĩ khá bồng bột và lố bịch của chàng. Tuy nhiên điều chàng không ngờ tới là chính vì điều đó đã dẫn đến kết quả là vụ khủng bố ngày hôm nay.
Trong phòng an ninh lúc này, Matthew tức uất lên vì Robert tấn công Josh, vừa đúng lúc chiếc Micro được kết nối với sảnh chính, Matthew toan tiến lại hét lên để chửi Robert mấy câu, nhưng Annie cản lại ngay và bảo “Nào Matt, đừng làm điều gì dại dột để ngày mai cậu thức dậy mà không có Josh bên cạnh.” Thấy Matt dần bình tĩnh lại, cô quay ra bảo trung úy cảnh sát đang ngồi điều chỉnh máy tính “Phần còn lại để tôi, ta sẽ thương lượng với gã này, cậu chăm sóc anh chàng này giúp tôi”
Trung úy cảnh sát vừa đứng lên thì Annie ngồi vào ngay, cô cầm micro lên và sẵn sàng đàm phán với Robert, cô cố gắng lấy giọng bình tĩnh “Xin chào, anh Robert Wilson.”
Robert nghe thấy giọng Annie giật mình nhìn quanh căn phòng, hắn không biết giọng nói phát ra từ đâu nên hét lên “Đứa.. đứa nào? Ra đây ngay cho tao.”

“Tôi liên lạc cho anh từ bộ phận an ninh thành phố, tôi là Annie, cảnh sát trưởng ở đây.” Annie nói dối để đánh lạc hướng Robert, tránh trường hợp hắn tìm đến phòng an ninh của căn biệt thự.
Vừa nghe đến chữ cảnh sát trưởng, Robert quay ngoắt ra nhìn đống điện thoại rơi trên sàn ban nãy và cầm súng chĩa về phía những con tin “Đứa nào, đứa nào gọi cảnh sát? Chúng mày dám qua mặt tao à? Tao sẽ cho chúng mày đoàn tụ dưới âm phủ”

Hắn vừa lên đạn thì Annie vội vàng cản lại “Khoan đã anh Robert, không ai ở đây gọi cảnh sát cả, chúng tôi có hệ thống camera kết nối thẳng đến sở cảnh sát, chúng tôi biết anh đã đến đây và đã bao vây tòa nhà, tôi nghĩ tốt nhất anh nên bỏ súng xuống...”
Annie chưa nói hết câu thì Robert đã tìm ra chiếc camera, gã nhìn thẳng vào nó và nói thật to: “Lũ cớm chúng mày được lắm, chúng mày tiến vào nửa bước tao sẽ bắn chết toàn bộ đám người ở đây.”
Sự việc bắt đầu nghiêm trọng hơn, Annie cảm thấy không thể uy hiếp tên tội phạm này bằng cảnh sát, cô bắt đầu chuyển qua thương lượng: “Anh có yêu cầu gì không, anh Robert? Chúng tôi có thể xem xét đáp ứng yêu cầu của anh, nếu như anh thả toàn bộ con tin ra”
Thực ra Robert cũng biết một khi cảnh sát đã bao vây thì hắn không còn đường lui, nhưng hắn chưa muốn chết khi chưa giết được Matthew, hắn bắt đầu liều lĩnh và chuyển qua uy hiếp cảnh sát “Tao chẳng muốn gì cả, tao chỉ muốn chúng chết mà thôi.”

“Nếu anh cần tiền, hay bất cứ thứ gì, bọn tôi có thể…” Annie cố gắng đưa ra lời đề nghị, nhưng Robert gạt đi “Tao đếch cần gì hết… đem thằng Matthew đến đây, tao sẽ tha cho đám con tin.”
Josh đứng bên cạnh nghe thấy yêu cầu của Robert, chàng hét lên “Không, đừng để Matthew ra đây, các người phải bảo vệ an toàn cho cậu ấy.” Vừa dứt câu thì Robert quay nhanh ra lấy báng súng vả thật mạnh vào đầu Josh khiến anh nằm gục ra đất, vừa lúc đó Matthew nhìn thấy qua màn hình camera, cậu chạy lại và hét thật to vào micro “Josshhhh! Đừng làm thế Robert, tôi xin anh!”

Lúc này Josh đang choáng váng, nằm lăn trên sàn nhà, nhưng chàng vẫn nghe thấy được giọng của Matthew, chàng rên lên yếu ớt: “Ôi Matt, đừng tới đây, hắn sẽ giết em.”

Robert đứng đó nhìn chằm chằm Josh lạnh lùng bảo “Mày không thể cứu nó đâu.” Nói xong hắn quay ra phía camera và nói “Mày, tao biết mày đang ở đó Matt à, nếu mày không ra đây tao sẽ bắn chết Josh và toàn bộ những người ở đây, hãy đi một mình thôi, bước vào sảnh bằng cửa chính.”

Lúc này Annie đã đẩy Matthew lùi lại dù cậu đang khá mất bình tĩnh, cô nói “Robert, anh đã có tiền án và phải ngồi tù 6 năm rồi, anh không muốn quay lại đó chứ?”

“Tao không quan tâm, tao nói rồi, giao thằng Matthew ra đây rồi mọi chuyện sẽ chấm hết.”

Matthew lại chen vào “Được, tôi sẽ làm bất cứ thứ gì anh muốn, nhưng xin anh tha cho Josh và mọi người, đừng…. đừng làm hại họ.”

Không chịu nổi sự thiếu hợp tác của Matthew, Annie tắt micro, đứng dậy tát cậu thật mạnh và quát “Đồ ngốc, cậu biết mình vừa làm gì không? Nếu cậu ra đó thì cậu sẽ chết, và tôi không nghĩ là cái mạng của cậu đổi được hết toàn bộ khách mời đâu.”

“Xin cô Annie, hãy để tôi nói chuyện với hắn, tôi sẽ có cách mà, hắn chỉ muốn tôi phải chết thôi, xin cô.” Matthew khóc ròng, ánh mắt khẩn khoản nhìn Annie khiến cô tội nghiệp, cô đứng suy nghĩ mấy giây rồi nói “Thôi được, cậu nói chuyện với hắn đi.”
Trung úy cảnh sát đứng cạnh kinh ngạc “Cô điên rồi! Rồi khi cậu ta bước ra hắn sẽ bắn hạ tất cả”

“Tôi tin tưởng cậu nhóc này, anh cứ để cậu ta thương lượng.”

Nói rồi Annie để  Matthew ngồi vào ghế, bất micro để cậu nói chuyện với Robert, lúc này đang vô cùng tức giận vì quá lâu không ai đáp lại, hắn gào thét lên “Chúng mày nghe rõ chưa? Muốn tất cả con tin sống thì nộp thằng Matthew ra đây!”
“Tôi đây Robert, tôi đây, tôi đồng ý với yêu cầu của anh.”
Nhận ra giọng Matthew, Robert đáp lại ngay: “À, mày đây rồi, mày biết điều  sớm thì Josh của mày đâu có bị ăn đòn, mau ra đây cho tao.”
“Nhưng anh phải để toàn bộ con tin an toàn.”

“Đừng nói nhiều nữa, Matthew, một mình mày hãy đến đây, không được có cảnh sát đi cùng, nhớ đấy, nếu mày làm sai thì toàn bộ con tin sẽ chết.”

Annie bảo Matthew đồng ý với yêu cầu của hắn, rồi cô liên lạc với cảnh sát trưởng Faaumu yêu cầu ông bao vây toàn bộ sảnh chính tòa nhà, và cử người vòng ra bãi biển phía sau căn biệt thử để bảo vệ các con tin và nếu có bất kì chuyện gì xảy ra thì sẽ lập tức ập vào ngay. Đội cảnh sát trên đảo Maui chỉ có khoảng hai mươi người, thường chưa bao giờ tiếp xúc với những vụ việc kiểu thế này nên họ khá dè chừng, tất cả đều trông chờ vào sự chỉ đạo của đại úy Annie cùng cảnh sát trưởng, bởi họ là hai người duy nhất dày dặn kinh nghiệm. Tình hình thời tiết ở Honolulu đang khá xấu nên FBI không thể đến kịp, và lẽ dĩ nhiên là Annie cùng Faaumu phải tìm cách giải quyết thật nhanh vụ này để không ai phải mất mạng.

Hai viên trung úy cảnh sát được Annie yêu cầu phải bám sát Matthew đến sảnh chính, nhưng không được phép lộ diện bởi Robert yêu cầu cậu đi một mình. Lúc này ở sảnh chính, Robert lôi một người phụ nữ ra ngoài, kéo bà ta thật mạnh và dí súng vào đầu, hắn đe dọa “Bà sẽ là tấm khiên của ta.”

Vừa đi đến sảnh chính qua đường hồ bơi, Matthew đã hét lên khi thấy Robert: “Mẹ!”

Người phụ nữ mà Robert dùng để làm “tấm khiên” chính là mẹ của Matthew, bà run run lên tiếng “Ôi Matt, đừng tới đây, hắn sẽ giết con đấy, chạy đi!”

“Con sẽ không để mẹ chết đâu, con tới đây để cứu mẹ.” Matthew vừa nói vừa từ từ tiến lại chỗ Robert “Làm ơn, Robert, anh hãy tha cho mẹ tôi và các con tin, tôi đến rồi đây.”
“Mùi mẫn gớm nhỉ, thì ra đây là mẹ mày, tao chọn tấm khiên cũng đúng đấy chứ!”

“Làm ơn, hãy để họ đi!” Matthew khẩn khoản cầu xin.

“Tao biết mày không nghe lời tao, đám cảnh sát đang đi theo mày đúng chứ? Gọi chúng vào đây!”

Matthew ngạc nhiên vì hắn biết việc có cảnh sát đi theo cậu, nhưng nghĩ lại thì cũng phải thôi, một khi cảnh sát đã biết đến vụ khủng bố họ sẽ không bao giờ đứng ngoài cuộc, dù có đồng ý với yêu cầu của tội phạm nhưng họ vẫn phải ngấm ngầm cử người theo dõi, nhất là những cuộc thương lượng kiểu này, người giao dịch cần phải được bảo vệ. Chưa kịp nói gì thì hai viên trung úy cảnh sát cầm súng ập vào “Đứng im!”

Robert dí súng vào đầu Susan và bảo “Nào nào, mấy anh bạn, mấy anh  không muốn tôi lỡ tay bóp cò chứ?”

“Bỏ súng xuống Robert, chúng tôi đã bao vây tòa nhà này, anh không chạy được đâu.”

“Người phải bỏ súng xuống là hai đứa chúng mày đấy, nếu không mạng sống của con mụ này sẽ đi theo viên đạn của tao.”

Ngay lúc này Matthew cảm thấy vô cùng hoàng loạn, anh quay lại phía hai trung úy cảnh sát và nói “Các anh, hãy để tôi lo chuyện này, làm ơn bỏ súng xuống đi.” Cùng lúc đó Annie ở phòng an ninh cũng nói qua micro yêu cầu hai trung úy bỏ súng xuống, và họ bắt buộc phải làm theo nếu không muốn có thêm một người chết nữa. Robert bảo Matthew “Mày, nhặt hai khẩu súng ném lại đây.”

Matthew ném khẩu súng lại chỗ Robert, hắn dùng chân gạt về phía sau và nói “Tao sẽ tha cho đám người ở kia, hai đứa cớm chúng mày dẫn họ đi đi.”

“Còn mẹ tôi thì sao? Cả Josh nữa?” Matthew nhìn Josh nằm co quắp trên sàn sau cú đánh trời giáng của Robert mà trong lòng đau xót. Nhưng Robert lạnh lùng nói “Mụ mẹ mày và hắn phải ở lại, chỉ những người khác được đi thôi.”

Lúc này hai viên trung úy cảnh sát nhanh chóng chạy lại chỗ những con tin, nhanh chóng dẫn họ ra ngoài, họ khá lo sợ việc Robert sẽ đổi ý và nổ súng với ai đó, nhưng hắn không làm vậy. Họ dễ dàng đưa được mọi người ra ngoài, chỉ còn lại hai người là Javid và Michael đang nằm bất động không thể di chuyển, một viên Trung úy lên tiếng “Hãy cho đội cứu thương vào đây, họ bị thương quá nặng, cần phải điều trị ngay.”

“Không có đội cứu thương nào cả.” Robert gắt lên “Hai đứa chúng mày cút ra ngoài, để yên hai gã nằm đó.”

“Nhưng…” Matthew đứng gần đó lên tiếng nhưng Robert chặn anh lại ngay “Nhưng cái con khỉ, để yên chúng nằm đó, hai thằng cớm cút ngay. Có vẻ như tao đã quá nhân nhượng với chúng mày.” Annie lúc này biết được rằng Robert cho thả hầu hết con tin trong sảnh đã là quá tốt rồi, cô yêu cầu hai trung úy cảnh sát rút ra ngoài để lo cho các nạn nhân. Họ miễn cưỡng bước ra cùng các nạn nhân, nhưng chợt Robert hét lên “Ê, con mụ già kia, đứng lại.”

Hắn chỉ khẩu súng về phía Maggie và nói: “Nói mụ đấy, ở lại chăm sóc cho lũ kia, đừng có để chúng chết.”
Cả hai viên trung úy cùng Matthew chơi ngạc nhiên về điều này, không cho nhân viên y tế vào nhưng lại yêu cầu Maggie ở lại chăm sóc, không hiểu tên Robert này đang định làm gì, nhưng Maggie lúc đó đồng ý ngay, bà quay lại chỗ Javid và Michael đang nằm và cố gắng chăm sóc cho họ vì lúc này trông họ khá yếu đuối. Đợi hai người cảnh sát và các nạn nhân ra khỏi căn phòng, Matthew mới quay ra nói “Giờ bỏ mẹ tôi ra được rồi chứ?”

Robert hạ súng, đẩy thật mạnh Susan về phía trước, Matthew đỡ lấy bà và nói “Mẹ không sao chứ? Mọi thứ sẽ ổn thôi, không sao đâu.” Ngay lập tức Matthew bảo Susan hãy lại chỗ Maggie giúp bà để mắt đến hai người đang bị thương, còn cậu sẽ giải quyết mọi chuyện với Robert. Lưỡng lự một chút, Susan làm theo lời cậu con trai, bà không biết chuyện này sẽ kéo dài bao lâu nữa, nhưng nếu kéo dài nó sẽ quá nguy hiểm cho con bà.

Ở bên ngoài lúc này, các con tin đều đã an toàn và được chăm sóc y tế ngay, chỉ còn lại sáu con tin bên trong đó là Susan, Josh, Javid, Matthew, Maggie, Michael cùng tên Robert đang cầm súng đe dọa họa. Cảnh sát trưởng liên lạc với Annie và hỏi ý kiến cô, nhưng chính Annie lúc này cũng không biết phải làm gì tiếp theo, giải cứu an toàn cho mấy chục nạn nhân đã là công tác quá tốt, nhưng để giải cứu cho sáu người kia còn gian nan hơn, bởi lúc này đây Robert đang có trong tay những gì hắn muốn, và hắn có thể nổ súng bất kì lúc nào.

Trước khi đến đây Annie đã căn dặn Matthew “Cố gắng thuyết phục hắn tha cho các nạn nhân, và tìm hiểu xem hắn muốn gì ở cậu, và hãy đáp ứng nhiều nhất có thể để cứu mọi người, tính mạng của họ nằm trong tay cậu.”
Matthew lúc này run lắm, cậu đứng đó không phản ứng gì, cậu muốn lao lại chỗ Josh để đỡ chàng dậy nhưng Robert đang chĩa súng về phía cậu “Cuối cùng mày cũng đến đây nộp mạng, thấy sao hả? Giờ tao sẽ bắn mày trước hay bắn thằng Josh trước đây?”

“Đừng làm vậy mà Robert” Matthew vừa nói vừa giơ hai tay ngăn lại “Làm ơn, đừng hại Josh, đừng làm anh ấy đau, chúng ta… chúng ta có thể nói chuyện mà.”

”Nói chuyện? Mày nghĩ tao muốn nói chuyện với mày à? Thứ cặn bã như mày không đáng sống. Tại sao mọi thứ tốt đẹp thì mày luôn giành được, thậm chí mày còn chiếm được trái tim của Josh, còn tao, chỉ toàn những thứ bất hạnh bám lấy. Tại sao chứ?”

Lúc này Matthew mới thực sự hiểu nguyên nhân của vụ khủng bố này, Robert vẫn còn quá yêu Josh, hắn muốn độc chiếm Josh, đó là lý do hắn để chàng sống đến bây giờ, cái hắn căm hận là Josh chưa bao giờ yêu hắn và đó là vì Matthew. Matthew tìm cách hòa giải “Anh… anh muốn gì? Nếu giết tôi có thể đổi lấy mạng sống của Josh và những người thân, thì … thì tôi sẵn sàng.”

“Matt, đừng làm thế!” Từ xa, Susan nghe thấy cuộc đối thoại vội la lớn lên, nhưng Matthew rơm rớm nước mắt nhìn ra phía mẹ “Mẹ à, chuyện này sẽ chấm dứt nếu con chết, chẳng còn cách nào khác đâu, nếu cái chết của con có thể cứu Josh và mẹ, thì con chẳng có lý do gì để không chấp nhận nó.”

“Không, hãy để mẹ, con còn có Josh, con phải cùng thằng bé sống đến cuối đời, mẹ không để con làm thế đâu.”

Maggie đứng bên cạnh cũng rưng rưng nước mắt, nhưng chợt nhìn ra chỗ Josh, nằm bất tỉnh phía sau Robert đang từ từ bò dậy nhưng hắn không để ý. Lúc này Susan đang định lao đến chỗ Matthew để bảo vệ cậu, nhưng Maggie giật ngay tay bà ngăn lại, bà nhìn thấy hai khẩu súng đang đặt cạnh Josh của hai trung úy cảnh sát ban nãy, bà đoán là Josh tỉnh dậy sẽ có cách để khống chế Robert, nên bà phải ngăn Susan lại trước khi Susan làm điều gì ngu xuẩn ngăn cản việc Josh sẽ cố làm.
Lúc đó Josh vừa bừng tỉnh, đầu chàng còn hơi choáng váng nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để nhìn rõ mọi việc, chàng nhìn thấy hai khẩu súng đặt cạnh mình, nhưng hình như nó chưa được lên đạn, và việc lên đạn sẽ gây sự chú ý của Robert, lúc này hắn đang chĩa khẩu súng lục về phía Matthew, súng của hắn lúc nào cũng được lên đạn sẵn, nếu chỉ cần hắn bóp cò là đời Matthew coi như xong. Matthew cũng đã nhìn thấy Josh tỉnh dậy, cậu toan lên tiếng nhưng Josh làm hiệu bảo Matthew im lặng. Mấy giây sau chàng từ từ ngỏm dậy, nhẹ nhàng bước lại chỗ Robert.

Đại úy Annie lúc này theo dõi mọi chuyện qua camera, trên tay cầm bộ đàm sẵn sàng liên lạc cho cảnh sát trưởng, cô nín thở chờ đợi, lúc này chỉ còn có thể tin tưởng vào Josh, nếu anh khống chế được Robert thì cô sẽ cho cảnh sát ập vào ngay.

Matthew cố gắng nói mấy câu để Robert tập trung vào cậu “Anh,... anh chỉ muốn Josh thôi đúng không?”

“Mày nói cái quái gì cơ?”

“Chẳng phải như vậy sao? Nếu không thì anh đâu có mất công tạo ra cả một cuộc khủng bố thế này, tất cả chỉ vì lòng đố kị của anh, anh không giành được tình cảm của Josh, nên anh quay sang trả thù.”

Matthew biết câu nói đó sẽ kích động Robert, nhưng nó là để hắn tập trung hoàn toàn vào cậu mà quên đi Josh đang ở phía sau, nhưng hắn tức uất lên và hét lớn “Đúng, tao yêu Josh, nhưng chỉ vì mày, chỉ vì mày mà hắn ta không bao giờ chịu để ý đến tao, tất cả là do mày, mày phải chết.”

Vừa nói xong hắn giơ khẩu súng lục lên định bắn Matthew, ngay lúc đó Josh đã ở ngay sát phía sau, chàng hét lên “NẰM XUỐNG MATTHEW.” Rồi chàng nắm chặt lấy cổ tay cầm súng của Robert, hắn mất thăng bằng và bóp cò đạn, vừa lúc đó Matthew cúi xuống, nhưng viên đạn vẫn lao đến xuyên thẳng vào cánh tay cậu khiến cậu gục xuống, đất. Josh thấy vậy kêu lớn lên rồi giằng thật mạnh tay của Robert, lôi thật mạnh hắn và quật xuống sàn nhà, Robert nằm ngã vật ra đất, khẩu súng trên tay văng sang một bên. Lập tức Josh lao nhanh đến ghì chặt hai tay hắn xuống đất rồi dùng sức đấm thật mạnh vào mặt hắn, nhưng chỉ được một cú đấm thì hắn vùng lên cản tay Robert lại rồi lấy chân đạp thật mạnh vào bụng chàng khiến Josh đau đớn lùi lại một chút, Robert quờ quạng vớ lấy khẩu súng nhưng Matthew đã kịp mò đến và đá nó ra xa, Robert bực mình và quay sang đấm Matthew một cái thật mạnh, rồi hắn lôi khẩu súng shotgun đang buộc sau lưng ra, vừa chuẩn bị lên đạn thì Josh vùng lên cầm thật chặt báng súng và giằng khẩu súng về phía mình, nhưng Robert không chịu buông, hắn giữ chặt khẩu súng, hai người giật qua giật lại, rồi Josh dùng sức dí báng súng thật mạnh xuống khiến Robert nằm vật ra, chàng cầm hai đầu khẩu súng dí thật mạnh vào cổ Robert khiến hắn ngạt thở.

Robert quờ quạng sờ tay vào túi quần, bất ngờ rút ra một con dao găm quân đội sắc lạnh và xiên một phát thẳng vào hông của Josh khiến chàng đau đớn mà buông khẩu súng trên cổ Robert ra, vết dai đâm khá sâu, Josh rút con dao ra, máu từ đó ứa ra chảy lệnh láng khắp sàn nhà. Matthew hoảng loạng, ôm cánh tay dính máu lao về phía Josh “Ôi không, Josh, không!” Vừa dứt câu, Cậu không còn thấy vết đạn trên cánh tay đau đớn nữa, cậu dùng tay ôm chặt lấy vết thương của Josh, khóc thành từng ròng, đau khổ nói “Xin anh mà Josh, đừng bỏ em, đừng bỏ em mà…”

Josh lúc này yếu ớt, tay anh cũng giữ chặt vết thương, anh nằm ngửa trên sàn, đầu tựa vào ngực Matthew, chàng bảo cậu: “Nếu… nếu như anh không qua khỏi…”

“Đừng… đừng nói thế, …. anh sẽ không sao mà…”

Robert lúc này đã hết choáng váng và đứng thẳng dậy, hắn cầm khẩu shotgun lên, chĩa thẳng lên trần nhà và lên đạn thật mạnh, hắn cay độc nói “Tao đã định để một trong hai đứa chúng mày sống, nhưng có lẽ bây giờ chúng mày nên cùng dắt tay nhau đến địa ngục đi, ở đó sẽ có thần chết chứng giám cho chúng mày.”

Hắn chĩa súng về phía cả hai người và sẵn sàng bắn phát đạn kết liễu.

___________________________________
Trivia về các nhân vật (Part 1)

Joshua Newman: Được lấy cảm hứng từ nhân vật Kevin trong bộ phim đồng tính ăn khách Looking do nam diễn viên Russell Tovey thủ vai, nhìn chung cũng là một anh chàng khá lãng mạn và ngọt ngào, nhưng mình muốn thay đổi một chút nhân vật này, rõ ràng Kevin ngay từ season 1 trong Looking đã chẳng phải người chung thủy, nên đã từ bỏ người yêu để chọn Patrick, nên mình đã lựa chọn cho Joshua là một người có phần hoãn mỹ hơn, kiểu một anh chàng chung thủy chỉ yêu duy nhất một người mà thôi. Ngoại hình của chàng Josh giống với nam tài tử Ryan Gosling, để râu quai nón khá đẹp nhưng lại thường xuyên cạo đi, ánh mắt hút hồn xanh biếc giống diễn viên Nicholas Hoult và nụ cười giống với Robert Pattinson.
Tính cách của anh chàng này thì khỏi nói, máu liều cực cao, dám làm những chuyện mà người khác không dám, thường xuyên bị tình cảm chi phối, và cũng khá cả nể.
Matthew J. Lewis: Xây dựng với vóc dáng của tài tử James Dean, nhưng mang một hương vị hiện đại hơn, sở hữu ánh mắt xanh giống Josh nhưng sâu thẳm và hút hồn hơn, đôi môi lúc nào cũng như cánh hoa anh đào dịu dàng, nổi bật trên làn da trắng hồng hào. Nhìn tổng thể khuôn mặt thì khá giống Timothee Chalamet lúc mới chỉ khoảng 15, gương mặt Matthew khá trẻ nên nhiều lúc đến quán bar hay rạp chiếu phim người ta thường không nghĩ cậu đã trên 18 tuổi (Chứng tỏ Josh thích mấy cậu nhóc gương mặt trẻ con). Josh hơn Matthew một tuổi thì phải (Ai đó có thể xem lại timeline giúp với vì đang loạn tgian một chút). Tính cách của Matthew thì ngáo khỏi nói, thông minh nhưng đến lúc gặp chuyện thì hoảng hết cả lên, mặt lúc nào cũng như kiểu đang ra nước ngoài bị đánh mất hộ chiếu, đã thế cũng chẳng có máu liều cao, ăn may có Josh chống lưng chứ không chắc lúc giết David nó báo cmn cảnh sát rồi.
Eleanor Sandberg: Biểu tượng của bánh bèo thích đam mỹ, xinh đẹp cá tính nhưng không chịu hẹn hò với anh chàng nào, dùng cả thanh xuân để ngưỡng mộ Josh và Matthew. Là người rất giỏi công việc kinh doanh nhà đất nhưng lại không thích làm việc cùng công ty bố bởi sự gò bó, thích sống một mình và làm việc độc lập. Nhan sắc có thể so sánh với Camila Mendes, nữ chính trong Riberdale. Đặc biệt hơn Eleanor là bạn thân của Matthew nên cô lúc nào cũng tỏ ranh mạnh mẽ để bảo vệ anh bạn có phần nhu nhược của cô, cô cảm thấy đó là trách nhiệm của mình.
Javid Lynn: Là người Mỹ gốc Phi, qua Mỹ cùng cha theo một đoàn tị nạn rồi được ở lại chính thức bởi chính sách tiếp nhận dân tị nạn của Mỹ, cùng cha mở xưởng tái chế xe hơi khi chỉ mới 10 tuổi và nối nghiệp ông ngay sau khi ông qua đời. Tuy là thân quen với nhiều thành phần xấu trong khu ổ chuột, nhưng bản chất của Javid khá tốt, thường hay giúp đỡ người khác, nhưng không bao giờ đòi hỏi họ phải trả ơn. Ăn nhiều McDonald với Burger King nên to xác như một chú gấu, không thua gì James Corden nhưng cao hơn và cũng bảnh bao hơn, ăn mặc thì có phần quê mùa, lúc nào quần áo cũng đầy dầu nhớt nên chẳng mấy ai ngó ngàng tới. Là bisexual nhưng có lẽ phần gay nhiều hơn nên chưa từng thích cô gái nào, nhưng có lẽ Eleanor sẽ là người mà Javid để ý đầu tiên.

_____________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com