The One Who Stayed In Memories
Vậy là thời gian trôi qua nhanh chóng. Mới đó mà bạn và Satoru đã vào học năm nhất tại Cao đẳng Chuyên môn Chú thuật Đô thị Tokyo. Cái cảm giác hồi hộp lần đầu bước vào ngôi trường nổi tiếng nhất trong giới chú thuật, nơi quy tụ những năng lực đặc biệt, vẫn còn vương vấn trong bạn.Buổi sáng hôm ấy, nắng mai xuyên qua khung cửa sổ, ánh sáng dịu nhẹ trải khắp căn phòng. Tiếng chim hót ríu rít ngoài vườn hòa cùng tiếng chuông báo thức đang réo inh ỏi khiến bạn không khỏi uể oải. Bạn chồm dậy, tóc tai rối bù, cố mở mắt nhìn đồng hồ."Trễ mất!" Bạn kêu lên, vội vã nhảy khỏi giường.Ở một góc đường gần đó, Satoru đã đứng chờ sẵn. Như thường lệ, anh mang theo vẻ ngoài thoải mái và tự tin, tay đút túi quần, chiếc kính râm che đi đôi mắt xanh đặc trưng."Lại trễ nữa." Anh nhếch môi cười khi thấy bạn thở hổn hển chạy tới."Không trễ! Em chỉ... hơi vội chút thôi!" Bạn chống gối, cố lấy lại hơi thở."Được rồi, được rồi. Đi thôi, kẻo em lại khóc nhè khi bị mắng." Anh quay lưng bước đi, không quên chọc ghẹo bạn.Bạn lườm anh một cái nhưng không đáp, chỉ im lặng theo sau. Hai người đi dọc con phố, những ngôi nhà quen thuộc dần lùi lại phía sau khi cổng trường hiện ra.Khuôn viên trường không lớn, nhưng tràn đầy khí thế. Những tòa nhà cổ kính, cây cối xanh mướt và không khí thanh bình tạo nên cảm giác trang nghiêm. Một nhóm học sinh khác cũng đang tập trung tại sân, ai nấy đều mang vẻ mặt hào hứng pha chút hồi hộp."Chào mừng các em đến với Cao đẳng Chuyên môn Chú thuật Đô thị Tokyo." Một giọng nói vang lên, thu hút mọi ánh nhìn.Đứng trước đám đông là thầy Yaga Masamichi, người được giới thiệu là hiệu trưởng. Ông toát lên phong thái uy nghiêm, ánh mắt sắc bén quét qua từng học sinh như muốn đánh giá tất cả."Trong những năm tới, các em sẽ không chỉ học cách sử dụng nguyền thuật mà còn học cách đối mặt với chính nỗi sợ và sự bất lực của mình. Con đường này không dễ dàng, nhưng tôi tin rằng tất cả các em đều có lý do để đứng đây hôm nay."Bạn cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, nhưng đồng thời, lòng ngực lại sục sôi nhiệt huyết. Đúng vậy, bạn đã chọn con đường này, và bạn sẽ không quay đầu lại.---------------------------------------------------------------------------------------------Buổi sáng trôi qua với các bài kiểm tra năng lực cơ bản. Bạn nhận thấy rằng không phải ai cũng có thể điều khiển nguyền lực một cách dễ dàng. Có người tỏ ra tự tin, nhưng cũng có người bối rối, loay hoay giữa các chỉ dẫn của thầy cô.Dĩ nhiên, Satoru là một ngoại lệ.Anh bước vào sân kiểm tra với nụ cười tự mãn, như thể mọi thứ chẳng đáng để anh bận tâm. Khi được yêu cầu thể hiện một kỹ thuật đơn giản, anh chỉ cần vẫy tay, và một luồng nguyền lực sáng rực lao thẳng vào mục tiêu, tạo ra tiếng nổ lớn."Không tệ." Thầy Yaga nhận xét, nhưng bạn thấy khóe môi ông hơi nhếch lên như đang cố nhịn cười."Không tệ thôi sao? Thầy có đang nhìn đúng không đấy?" Satoru vặn lại, giọng điệu đầy khiêu khích."Em còn non lắm, Gojo. Đừng có kiêu ngạo." Thầy Yaga lắc đầu, nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự công nhận.Đến lượt bạn, tim bạn đập nhanh hơn. Dù đã luyện tập trước đó, nhưng đứng trước những ánh mắt dõi theo, bạn không khỏi cảm thấy áp lực. Bạn hít một hơi thật sâu, tập trung nguyền lực trong lòng bàn tay, rồi giải phóng nó về phía mục tiêu.Luồng nguyền lực va vào bia, tạo ra một vết nứt nhỏ. Dù không mạnh mẽ như của Satoru, bạn cảm thấy hài lòng vì ít nhất mình đã làm được."Không tệ, nhưng cần cải thiện độ chính xác." Thầy Yaga gật đầu, ghi chép điều gì đó vào sổ tay.Bạn lùi lại, thở phào nhẹ nhõm, và nhận thấy Satoru đang đứng nhìn mình với nụ cười đầy ẩn ý."Gì nữa?" bạn hỏi, cố che đi sự bối rối."Chà, em khá hơn anh nghĩ đấy. Nhưng mà..." Anh nghiêng đầu, ánh mắt tinh quái. "Đừng quên anh vẫn là số một."Bạn nhăn mặt, nhưng không đáp lại, tự nhủ rằng mình sẽ chứng minh cho anh thấy vào một ngày không xa.---------------------------------------------------------------------------------------------Buổi chiều, sau khi hoàn tất các bài kiểm tra, bạn và Satoru được đưa đến ký túc xá. Phòng của bạn nằm ngay cạnh phòng anh, điều mà bạn biết chắc chắn sẽ khiến bạn không yên ổn."Nhìn kìa, hàng xóm dễ thương của anh đây rồi." Anh nháy mắt khi hai người cùng mở cửa phòng."Đừng làm phiền em," bạn đáp, đóng cửa lại trước khi anh có thể nói thêm điều gì.Căn phòng đơn giản nhưng ấm cúng, với giường, bàn học, và một cửa sổ nhỏ nhìn ra khu vườn phía sau. Bạn thả mình xuống giường, cảm nhận sự mệt mỏi tràn về, nhưng lòng vẫn không ngừng háo hức.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com