TruyenHHH.com

The Kims

....

Vờ ngụy tạo như một bãi hoang tàn nằm giữa những tấm bia mộ lạnh lẽo (mà một gã tài phiệt giàu có nhưng quái dị nào đó đã lập nên để tưởng nhớ những chú chuột cưng bất hạnh của mình), Totschlagen vốn dĩ là mật thất nằm ẩn mình trong một căn nhà bỏ hoang. Rũ bỏ mọi luân lí lẽ thường và đạo đức nhân sinh, hỡi ôi những đứa con tham lam cậy nhờ rừng thiêng để vùi chôn tâm hồn mù mịt của một kiếp tội đồ, liệu các người có nghe thấy tiếng mẹ rừng đang khóc than?

Ngoài những ngọn đuốc chỉ còn le lói vài tia lửa đỏ trước khi hoá bụi tro, chẳng thể tìm đâu ra một chút ánh sáng rọi soi dọc theo lối vào mật thất. Có vài ba tên cảnh vệ ở trước cổng bảo an. Chúng đần độn, phì nộn và to xác. Có lẽ Augustine đã tiết kiệm được một khoản lớn khi thuê những tên béo ngu ngốc với khoản lương bèo bọt mà những tảng mỡ thất bại kia chính là chiêu đòn duy nhất để hạ đo ván đối phương- duy chỉ để ra oai với lũ thiếu gia yếu nhớt.

Rặt một lũ bị thịt vô dụng.

Để tránh đi tai mắt có mặt khắp nơi từ các bè phái trôi nổi của gia tộc Kim và lũ cớm, việc trung thành với những sách lược an toàn luôn là điều mà Augustine- một gã mafia bịp bợm và nhát chết nhắm đến. Và thật bất ngờ làm sao khi gã nọ cũng đủ liều lĩnh khi nung nấu tham vọng đem Totschlagen tiếp cận giới quý tộc. Không những vậy, gã ta luôn trong tư thế sẵn sàng thao túng cuộc chơi mà chẳng hề nao núng lo sợ về một Noahtus- sân nhà của thế lực mà không kẻ nào muốn đối đầu, trở nên đổ nát và hoang tàn dưới tay mình.

Giàu có là một lợi thế, nhưng để có thể đặt chân đến Totschlagen thì may mắn luôn là thứ đáng giá hơn cả hòm vàng.

Chẳng dễ dàng gì để có trong tay tấm vé ra vào Totschlagen, nhất là vào thời điểm cận kề của trận đấu. Bởi tính chất làm ăn an toàn và dài lâu, số lượng vé phát hành luôn được giới hạn nhằm đề phòng sự phát giác của những- kẻ- ai- cũng- biết- là- ai. Và việc tìm mua lại càng khó khăn hơn cả, khi chúng chỉ được bán bởi các tay môi giới đã được chia chát hoa hồng trước đó, hoặc trên các sàn giao dịch ngầm mà số tiền bỏ ra để sở hữu tấm vé diệu kì kia luôn gấp đôi giá gốc.

Chẳng quá lời để nói rằng cuộc đời của quý ngài Yugyeom chưa bao giờ thiếu hụt may mắn. Bởi dẫu ngoài kia vẫn còn bao kẻ sứt đầu vỡ trán để nắm được cơ hội đặt chân đến Totschlagen, thì Yugyeom- chỉ cần bình thản ngồi nhịp chân trên chiếc trường kỉ yêu thích thì vận may cũng tự tìm đến và phục tùng hắn. Đó hẳn là lí do rạch ròi để nói về sự có mặt của hắn ngay tại đây, cùng Yerim; cả hai đã có một chỗ ngồi quá đỗi lí tưởng để tiện quan sát mọi thứ dưới sàn đấu, mà việc tầm nhìn bị che khuất bởi những kẻ vô ý thức chẳng còn là điều đáng bận tâm. Và để có được mọi thứ hoàn hảo như thế, không biết rằng Roseanne đã trải qua nhiều đêm ngày mệt nhoài ra sao khi đã đứng đằng sau để lo liệu tất thảy.

Với thân phận hiện tại, thì việc được thông qua cổng bảo an là một điều bất khả thi với hai anh em nhà họ Kim. Vì lẽ đó, Yerim và Yugyeom đã giả dạng thành một cặp tình nhân sống ở vùng ngoại ô, vừa lên đời nhờ vào việc buôn gỗ và khai thác dầu khoáng (theo như những thông tin in trên hộ chiếu giả mà Roseanne đã chuẩn bị từ trước). Cả hai đã dễ dàng lướt qua cổng bảo an mà chẳng một ai phát hiện hay bị gặng hỏi gì thêm, ôi tạ ơn Trời cho một quãng thời gian tìm hiểu và điều tra kĩ càng của Roseanne đã không hoá công cốc.

Yugyeom không có gì để nói thêm về sự tuyệt vời của ả nọ trong công việc. Nhưng để đề cập về một vấn đề mà khiếu thẩm mỹ được vinh danh, hắn kì thực không kì vọng về Roseanne cho lắm. Một con gián chết tươi khi bị giẫm dưới gót giày còn được tên điên ở ngõ Sồi Đá gọi là Louis Đệ Tứ, bởi chúng cần có một cái tên tử tế để được siêu thoát, gã ta nói thế. Trong khi đó, quý ngài Moeyguy và phu nhân Mirey quả là những cái tên dị hợm mà Roseanne có thể nghĩ ra để đặt cho con người.

"Mẹ kiếp." Lãng phí quá nhiều năng lượng trong những cuộc trò chuyện xã giao, mà việc nhớ rõ họ tên hay mặt mũi đối phương quả là một điều chẳng đáng khắc ghi trong đầu; hơn hết, Yugyeom đã chật vật khá lâu với cái tên cho danh phận mới. Là Mô-ây-gui hay Mô-ây-gai, là Mai-rì hay Mi-gầy, phát âm thế quái nào hắn còn chả rõ.

Yugyeom ngửa cổ nhìn trần nhà, hiện đã quá lười nhác để có thể lau đi dòng mồ hôi đang lăn dọc theo quai hàm. "Lũ nhà giàu mới nổi ở đây có mùi kinh khủng như thể vừa chui ra từ lỗ hậu của xác chết vậy!"

Từ thuở lên ba lên năm cho đến lúc tuổi chớm trăng rằm, và ngay cả khi ở trong một độ tuổi mà việc ăn nằm với những người phụ nữ vừa gặp vốn được xem là chuyện thường tình trong khuôn khổ xã giao, Yugyeom chưa bao giờ dành thời gian để chỉnh đốn ngôn từ trước khi thốt ra điều gì đó. Luôn khuyến khích con trẻ sống thật với bản ngã, phu nhân Irene đã hết lòng cưng chiều mà chẳng nỡ rầy la dẫu tính cách ngông ngênh và bất hảo đang cùng Yugyeom lớn lên từng ngày. Đó hẳn là lí do mà những mớ suy nghĩ dẫu tệ hại hay tốt lành luôn được Yugyeom thể hiện chẳng che đậy thông qua hình dạng của lời nói, mà thường thì mọi thứ luôn trở nên rối bòng bong mỗi khi cậu ấm nọ cảm thấy phiền lòng.

Biết tỏng bản tính cao ngạo của anh trai sẽ chẳng vì ánh mắt của bất kì kẻ thấp hèn nào mà câu nệ, đó là lí do trong suốt quãng đường đi Yerim luôn nhắc nhở kẻ nọ về cách ứng xử phải phép mỗi khi ở chốn đông người. Dẫu vậy, quý ngài Kim Yugyeom đã bỏ ngoài tai mọi thứ và chỉ ậm ừ cho qua chuyện khi thấy Yerim bắt đầu cáu lên. Dường như việc Totschlagen có hình thù như thế nào, hoành tráng ra sao chẳng phải là điều mà Yugyeom đặt trong đầu; vào giây phút đó, hắn chỉ chuyên tâm rít từng hơi cuối cùng từ điều thuốc đang cháy dở và chậm rãi mân mê chiếc bật lửa trong lòng bàn tay.

có mùi rượu Gin. Cùng một chút hương hoa quen thuộc từ chốn Paradies der Lust, mà Yugyeom biết tỏng chủ nhân của nó là kẻ nào. Có lẽ hắn sẽ trả lại sau, khi có dịp.

"Anh Yugyeom này, chú ý mồm miệng chút đi chớ! Giờ không phải thời điểm thích hợp để thu hút sự chú ý đâu." Yerim lườm nguýt, không quá khó để cảm nhận được một bầu không khí lạ lẫm đang gặm cắn từng lỗ chân lông. Thật tuyệt vời! Với tình cảnh hiện tại, thói độc mồm tệ hại của Yugyeom đã dụ dẫn kha khá ánh nhìn chẳng mấy thiện chí từ bốn bề, mà Yerim dám cá là cả hai chắc chắn sẽ không toàn thây rời khỏi nơi này nếu tên nọ còn thêm cáu kỉnh.

"Chẳng phải em cũng cảm thấy như thế sao?"

"Sao ạ?" Yerim bày ra vẻ mặt khó hiểu.

"Chú ý đến nét mặt một chút. Sự kinh tởm hiện rõ trên mặt em đã nói lên tất cả, Yerim. Cách em nhìn bọn chúng- như thể em vừa vô tình ăn nhầm Casu Marzu*¹ và chuẩn bị nôn ra mật xanh vậy." Hắn nói, trong lúc vụng về cởi phăng hai hàng cúc trên áo; đấu trường nóng như hun, Yugyeom đã chẳng còn đoái hoài đến bất cứ điều gì ngoài thân nhiệt đang tăng cao của chính mình, ngay cả những ánh nhìn trợn trừng đằng kia giờ đây cũng bị xem như một thứ cỏn con đáng bỏ xó.

"Trông khó coi đến thế sao?"

Đáp lại câu hỏi từ Yerim, tên nọ chỉ bật ra những tiếng cười nhẹ tênh sau khi gật đầu.

Bởi chưa bao giờ là công chúa nhìn nhận thế giới luôn tràn ngập ánh cầu vồng, Yerim không hề phủ nhận rằng xã hội này chính là một bãi rác đầy xú uế. Rác rưởi đôi lúc chẳng còn là định nghĩa duy nhất cho những thứ tanh hôi thải thừa, mà nó còn là những xác thịt mạ vàng đang nhờ cậy vẻ ngoài hào nhoáng để che giấu bản chất ẩn sâu.

Việc bắt gặp vài tên nhà giàu mới nổi tay trong tay với dăm ba em nhân tình như một hình thức khoe mẽ độ bền bỉ từ thứ lủng lẳng giữa hai chân; về những cuộc đối thoại đề cập đến số tiền đặt cược khổng lồ trong trận đấu sắp tới hay dăm ba chuyện gối chăn cùng các cô em trinh trắng như thể những chiến tích vĩ đại nhất cuộc đời của những gã thiếu gia- vốn chẳng còn quá xa lạ. Các phu nhân goá chồng- già nua nhưng sung mãn, cặp mắt chìm sâu dưới những vết chân chim chẳng khiến họ ngưng tìm kiếm những cậu trai tơ ngoan ngoãn; mà chiếc hông rắn rỏi biết cách đẩy đưa và một sức trẻ căng tràn tinh lực mới là mục đích chính để các mụ đặt chân đến nơi này.

Ở một nơi mà bao ánh mắt lướt qua cũng đều khiến nỗi kinh tởm dâng trào, Yerim suýt nữa đã nôn trối chết khi phải hít thở trong một bầu không khí đầy xú uế.

Đấy quả nhiên là chuyện chẳng dễ thở chút nào.

Trông mặt em thiếu sức sống như một bà lão còn trinh sắp chết khô vì dục cầu bất mãn vậy. Yugyeom đã nói thế, trong lúc vỗ về tấm lưng gầy nhỏ cạnh bên khi nhận ra con bé đang cảm thấy không ổn. Hắn đã bật cười khi nhận lấy cái liếc xéo từ đứa em gái mà mình nhất mực cưng chiều, nhưng rồi khoảnh khắc ấy cũng bị cho vào lãng quên khi một Totschlagen không hề có điều hoà mới là điều đáng được chú ý hơn cả.

"Máy dập Noahtus" ngày nào vẫn luôn sẵn sàng mặc kệ lớp mồ hôi bịn rịn trên da để tập trung đẩy đưa hông trong những mối quan hệ xác thịt với đàn bà, ấy vậy mà giờ đây lại chẳng thể nào chịu đựng nổi cơn nóng bức ở đấu trường Totschlagen đang khiến từng lỗ chân lông tắc nghẽn.

Vũ trụ thật lắm kẻ ngộ đời.

Nhưng có vẻ như việc tiết ra nhiều tuyến mồ hôi cũng không thể khiến Yugyeom trở thành một gã lôi thôi. Sự cao quý như kí sinh trùng ẩn mình trong huyết quản- mà ngay cả đôi mắt nâu lãng tử đang nheo lại trước sức nặng của gọng kính giả cận; hay ngũ quan độc đáo chẳng thể tìm ở chốn nao một bản sao hao hao để so kè, cũng chẳng thể giấu che. Đã chẳng có một ai để ý đến một Yugyeom chảy ròng mồ hôi, sau vài lần va chạm với vài kẻ không rõ họ tên thì chẳng may vương chút bụi đất bám trên gót giày và không thể tránh khỏi vài vết hằn trên áo; dăm ba dấu vết hèn mọn ấy sớm đã bị nuốt chửng bởi khí chất cao quý đến choáng ngợp mới là thứ đầu tiên khiến bao kẻ phải ngước nhìn.

Những bóng hồng có mặt chốn đây chẳng thể giấu che nét phiếm hồng trên má cùng với ánh nhìn ấp úng luôn dõi theo quý ngài Yugyeom từng phút từng giây, đôi gò bồng nhấp nhô từng nhịp thở mà chẳng rõ từ bao giờ những khát cầu hư hỏng về những đêm trụy lạc cứ quanh quẩn mãi trong đầu. Bước qua mộng tuởng về một đêm dài chạm ngưỡng thiên đường rồi rơi xuống tận cùng địa ngục khoái cảm, đã có không ít cô nàng can đảm tiếp cận nhằm thể hiện mong cầu; nhưng thật tiếc làm sao, khi Yugyeom đã nhìn họ như cách lướt qua lũ bọ gián dưới chân mình để thay cho lời từ chối.

Chống cằm và im lặng quan sát nét mặt tối sầm của vài ba cô ả lướt qua khi bị anh trai mình từ chối, chính là cách để Yerim giết chết chuỗi thời gian nhàm chán đang lẳng lặng trôi qua. Âm đạo các người cần đeo kính, Yugyeom không đáng đâu. Với cương vị của một kẻ trung lập và cảm thấy Yugyeom chẳng có gì thu hút, Yerim luôn muốn khuyên nhủ các phái yếu như thế.

Thừa hưởng quá nhiều đặc ân từ một cuộc đời vượt xa vạch đích, Yugyeom đã luôn sống như một tiêu chuẩn khắt khe mà bao gã đàn ông luôn cố gắng đạt được, đồng thời chính là giấc mộng hư hỏng của bao nàng tiểu thư khuê các lúc về đêm. Làm ơn đi, sẽ chẳng có ai ngu ngốc đến độ bỏ qua hòm vàng trước mắt cả. Việc cặp kè với hắn ta chóng vánh và luôn nằm trong giới hạn bạn tình, dẫu vậy kết quả sau cuộc chia xa lại luôn đem đến không ít lộc bổng, đó là lí do xung quanh hắn chưa từng thiếu đi những bóng hồng lả lướt khoe những đường cong thông qua chiếc eo thon, bờ mông mẩy và những bộ ngực căng tràn.

Và đôi lúc, có một bóng hình dại khờ luôn cố chấp cạnh bên mặc cho thứ nhận được chỉ là một trái tim xước trầy bị cho vào quên lãng, liệu quý ngài Yugyeom có hay có biết?

"Chị Roseanne hẳn sẽ tức điên lên, khi đánh đổi hai tấm vé bằng một buổi hầu rượu cho một tên dê già, chỉ để tạo cơ hội cho những con ả khác tiếp cận quý ngài Yugyeom đấy." Yerim tùy hứng gợi chuyện hoặc đó cũng chính là chủ ý của em.

"Đấy chẳng phải là một nhiệm vụ cần phải làm sao? Em biết đấy, anh đâu thể chứa chấp một kẻ vô dụng kề cạnh mình." Vành mũ Fedora che kín mặt khi hắn cúi đầu, Yerim chẳng thể đoán được biểu cảm nơi hắn ra sao ngoài cái nhếch môi đầy khó hiểu. "Nhưng anh thật tò mò về kẻ nào đã may mắn đến mức được thư kí của Yugyeom bồi rượu đấy."

Nhận được câu trả lời của Yugyeom, Yerim đã chẳng còn mảy may trông chờ gì về một kẻ vô tâm như hắn nữa. Đó là một gã giám đốc ngân hàng chưa quá ba mươi mà ánh mắt dâm đãng mỗi khi nhìn ngắm đàn bà chính là nét điển hình trên mặt- em đã tùy ý trả lời như thế, mà không hề biết rằng một tương lai xấu số của tên nọ sẽ sớm xảy ra trong nay mai.

Vậy-” Em cảm nhận được Yugyeom đang hít thở sâu, và phải mất một lúc lâu mới nghe thấy hắn tiếp lời. “Ngoài bồi rượu, việc lên giường cũng là hợp lệ trong các cuộc giao dịch à?”

“Đấy là luật bất thành văn. Anh sống lâu hơn cả em, nên phải hiểu rõ điều này chứ?” Yerim nhún vai.

Thế còn cô ấy?”

“Ai cơ?”

“Roseanne.”

Cả Totschlagen nháo nhào vì một trận đấu hay sắp diễn ra, ồn đến mức khiến cho Yugyeom- trong giây phút đó chẳng hề cảm nhận được sự nghe thấy nhịp thở nặng nề của mình khi thốt ra cái tên ấy.

Và có lẽ Chúa không ưu ái Yugyeom nhiều đến thế. Câu trả lời tiếp theo sớm sẽ gỡ bỏ nhiều thắc mắc rối ren trong lòng chưa kịp bật ra khỏi môi đã bị Yerim nuốt ngược vào trong, khi mà tiếng reo hò của đám đông và sự xuất hiện của hình bóng tuy lạ lẫm nhưng quen thuộc nào đó mới là điều mà sự chú ý của em đang đổ dồn.

Chó Điên và Gấu Xám.

Đó chính là cách để Totschlagen gọi tên các đấu sĩ của mình. Tựa như một rạp xiếc thú vật thực thụ vậy.

Theo những gì được gã MC dưới sân đấu giới thiệu, thì Jungkook chính là Chó Điên được nhắc trên. Sau vài lần chơi thuốc và cắn đứt yết hầu của đối thủ sau khi chào sân, cái tên ấy dường như đã gắn liền với cậu chàng cho đến ngày hôm nay. Với tỉ lệ thắng trận là tám mươi phần trăm, Jungkook đã trở thành mục tiêu để Augustine chọn mặt gửi vàng khi có những trận đấu khó nhằng.

Đó là lí do mà cậu ta có xuất hiện tại đây. Và trước mặt là tên béo hơn cả trăm cân to lớn. Totschlagen chưa bao giờ tuân thủ theo luật lệ, và việc để một cục mỡ đánh đấm cùng khúc củi khô quả thực như đang tự đẩy bản thân vào chảo dầu sôi sùng sục của quỷ dữ vậy.

Đặt cả niềm tin rằng Jungkook sẽ là người chiến thắng, Yerim đã bỏ ra không ít tiền cược duy chỉ để chứng minh được điều đó. Nhưng mọi thứ đã trở nên tồi tệ hơn ngay từ lúc Jungkook bị đối phương đánh nhừ tử và nằm gục trên sàn chỉ sau mười phút chào sân.

Ôi trời, cậu chàng mà em muốn giúp đỡ có vẻ sẽ bỏ mạng trong vài phút tới đấy.” Nếu không lầm, Yugyeom đã nghe thấy vài tiếng chửi thề tuôn ra từ đôi môi nhỏ xinh của em gái mình. Yerim hiện giờ, co ro và thấp thỏm. Rất khó để Yugyeom nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của em gái mình, và điều này khiến hắn cảm thấy thích thú. “Có muốn giúp cậu ta chứ?”

Yerim nhíu mày, nét lo lắng ngự trị trên gương mặt xinh xắn đã thay cho câu trả lời.


Đây, hẳn là em sẽ cần nó.” Vốn được cất giấu khéo léo trong một chiếc túi được may chìm ở vạt áo, không mất quá nhiều thời gian để Yugyeom trao tận tay Yerim một khẩu súng bạc bóng loáng.

Ý anh là gì?”

Có lẽ vành mũ Fedora quá cỡ của kẻ nọ đã chẳng cho Yerim cơ hội tận mắt nhìn thấy một Yugyeom đầy vẻ toan tính và xảo trá ngay lúc này. Hắn vẫn chăm chú theo dõi trận đấu, và kìm nén những tiếng cười chầu trực quanh cuống họng khi chứng kiến từng cú đấm nặng nề như búa tạ của gã béo đang dồn dập giáng xuống cơ thể cậu thanh niên trẻ tuổi nọ.

Tất cả những kẻ rác rưởi nơi đây đều giống nhau. Và Yugyeom- hiển nhiên chẳng phải là một ngoại lệ.

Đạn đã được nạp đầy, và cậu trai dưới sân cần được cứu trước khi bị tảng mỡ di động đè bẹp dí. Em đoán xem, chúng ta cần làm gì ngay lúc này đây Yerim?”

Một Yerim đang cân nhắc và run rẩy. Yugyeom lặng lẽ thu mọi thứ vào tầm mắt trước khi ghé sát vào tai cô bé, và thì thầm:

Hãy khuấy đảo nơi này nào, Yerim!”


..


Cả hai đã có một cuộc dạo chơi khắp thành phố Noahtus ngay cả khi trận đấu ở Totschlagen sắp diễn ra, Mino đã chẳng ngưng mồm rít thuốc trong suốt một tiếng đồng hồ mà bằng chứng là đống tàn tro nằm vương vãi dưới nền đất, cùng vài chục mẫu thuốc vụn chỉ kịp rít vài hơi đã bị chà đạp duới gót giày; duy chỉ để chờ đợi quý ngài Kim Taehyung cùng Jisoo mua một ít đồ dành cho sinh nhật Yerim vào tháng sau, bởi nàng ta cần có người hộ tống đi cùng.

Tôi sẽ cưới đàn ông. Bởi phụ nữ luôn trở nên lề mề và thiếu chính kiến khi mua sắm, và tôi thì đếch có kiên nhẫn chờ đợi đâu.” Mino rít lên, ngậm lấy điếu thuốc cuối cùng còn trong bao trước khi cậy nhờ tiếng ồn từ đám rác rưởi nơi đây để tiện mồm mắng nhiếc kẻ ngồi cạnh. Lí do chúng ta đến trễ là vì anh không nỡ khước từ đấy, đồ khốn.

Các quý cô cần có thời gian để lựa chọn. Thế nên dù có mất cả năm thì các quý ngài cũng phải chờ đợi.” Taehyung nói trong lúc lướt qua mọi thứ dưới sàn đấu trong vài giây ngắn ngủi, rồi chẳng ngần ngại bỏ xó vào một góc trước khi trở về với chiếc khuy cài áo mà Jisoo đã tặng gã vài tiếng trước. “Chúng ta đã được dạy điều này khi còn nhỏ, mà hẳn là kẻ ưa cằn nhằn như mấy mụ già chẳng có đủ tư duy để thấm vào đầu đâu.”

Chân mày Mino hơi động đậy đôi chút, hắn định đáp trả gì đó nhưng rồi lại rời bỏ cuộc chơi bởi đấu khẩu với tên nọ cũng chẳng đem đến lộc bổng gì.

Cả hai đã có một tuần không dễ dàng gì để săn lùng vé ra vào Totschlagen trên các sàn thương mại ngầm, dẫu thế việc bỏ ra số tiền lớn chỉ để nhận lại sự chán chường đến tầm thường của chốn này quả thật là không đáng.

Giết người chẳng gớm tay luôn là điều mà Taehyung và Mino buộc làm quen từ thuở còn niên thiếu, tuy nhiên việc ngồi yên và thưởng thức cảnh đồng loại đánh nhau đến chết luôn khiến họ rờn rợn từng lỗ chân lông. Bởi mục đích ban đầu khi đến Totschlagen chỉ là thăm dò, cả hai dự sẽ dạo chơi đôi chút trước khi xoá sổ nó trong tương lai. Ấy vậy mà mọi thứ ở đây lại quá nhiều thứ rác rưởi chẳng đáng chạm mắt đến, và đó hẳn là lí do rạch ròi để họ nhàn rỗi ngồi tán dóc thay vì đặt cược hay theo dõi trận đấu; thứ duy nhất khiến họ chú ý trong vài giây ngắn ngủi chính là cậu đấu sĩ Chó Điên đang bị tẩn như một bao cát dưới sân đấu, và cả hai đều chắc mẩm rằng cậu ta sẽ đi tong sau khi chịu thêm vài đòn nữa.

Thân thủ cậu ta cũng chẳng tồi. Taehyung đảo mắt hướng về phía sàn đấu trong vài giây ngắn ngủi, rồi cũng bỏ ngõ lời tán thưởng kia vào miền lãng quên khi được Mino dẫn dắt vào đoạn hội thoại của riêng hai người.

Chúng nó hẳn đang có âm mưu gì đó.”

Chẳng có lí do gì để những đứa trẻ nổi loạn của gia tộc Kim lại trở nên ngoan ngoãn trong quãng ngày cấm túc cả. Taehyung đã mường tượng sẵn trong đầu về một viễn cảnh mà các cánh cửa sổ tầng trên bị vỡ toang hay hàng loạt chiếc camera an ninh hỏng hóc, lũ trẻ nọ sẽ bỏ trốn và quậy phá ở một xó nào đó trước khi bị bắt gặp hoặc tự nguyện trở về vì hết tiền tiêu.

Nhưng mọi chuyện lại bình yên hơn những gì gã hằng tưởng. Điều này còn tồi tệ hơn cả tận thế ấy.

Đừng suy nghĩ nhiều như thế chứ? Chúng cũng cần nghỉ ngơi sau những ngày quậy phá mà.” Mino bật cười. “Anh đang bị ám ảnh bởi chúng đấy, Taehyung.”

Mino ngả người ra phía sau ghế, bờ môi cong lên một nụ cười trêu ngươi khi tiếp lời.

Anh cần bận tâm nhiều hơn đến việc kế nhiệm của mình đấy.”

“Không cần bận tâm.”

“Tôi chẳng trông đợi gì về việc anh sẽ kế nhiệm vị trí trưởng tộc của ngài Seokjin, bởi tôi chỉ trung thành với ngài ấy. Nhưng tác phong của anh luôn khác hẳn so với những gã mafia mà tôi từng gặp, thậm chí là khác hẳn so với bố anh.” Mino mân mê môi. “Có một điều khá ngạc nhiên là tôi chưa từng thấy anh chửi thề đấy, Taehyung ạ.”

Đoàng.

Có tiếng súng nổ phát ra từ khán đài phía đối diện. Theo phản xạ, Mino vội nhào đến dùng cả thân thể che chắn cho vị trưởng tộc tương lai mà chẳng còn mảy may quan tâm đến sự an nguy của chính mình. Nhưng thật may thay, kẻ thủ hạ đã hướng súng lên trần nhà để nhấn cò, dường như là chỉ có ý đe doạ.

“LŨ KHỐN CÁC NGƯỜI, HÃY CHÁY RỤI Ở TẬN CÙNG ĐỊA NGỤC ĐI!”

Khi tiếng la thé ấy kịp thốt ra và mất vài chục giây để Taehyung có thể tìm kiếm chủ nhân của nó trong đám đông đang tháo chạy, Song Mino đã kịp nghe thấy gã nọ rít lên trước khi mọi thứ bị lấn át bởi âm thanh nhốn nháo của lũ nhà giàu đang kêu lên như lợn chọc tiết.

“Đ*t mẹ.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com