CHAPTER 20
Quỹ Luerat là một tòa nhà cao hàng chục tầng, và văn phòng của ông chủ Luerat nằm ở tầng cao nhất. Tòa nhà tọa lạc tại khu vực trung tâm thành phố, xung quanh được bao bọc bởi những tòa cao tầng.Thông thường, nhiệm vụ như thế này nên được thực hiện bằng cách ám sát từ xa, chẳng hạn như bắn tỉa. Tuy nhiên, với thông tin mà mẹ Lily đã nhồi nhét vào đầu họ rằng Luerat chính là kẻ đã giết cha mẹ của họ, cả Fadel và Bison quyết định sẽ kết liễu ông trùm Luerat bằng cách tiếp cận trực tiếp.Họ còn có điều muốn hỏi ông Luerat tại sao ông lại giết cha mẹ họ. Và có vẻ như, theo lời mẹ Lily, chính ông Luerat là kẻ đã truy đuổi anh và Bison suốt thời gian qua, buộc họ phải che giấu thân phận thật sự của mình.Vụ nổ súng hụt xảy ra vài ngày trước đã khiến hệ thống an ninh trong tòa nhà của quỹ thắt chặt hơn rất nhiều. Kuen đã gửi cho họ sơ đồ tòa nhà cùng vị trí các nhân viên bảo vệ đang túc trực. Fadel và Bison xâm nhập vào tòa nhà bằng cách cải trang thành nhân viên sửa chữa thang máy.Họ lên kế hoạch làm cho thang máy bị hỏng và dừng lại ở tầng 8. Khi nhân viên trong tòa nhà gọi đội sửa chữa, họ lập tức đóng giả làm kỹ thuật viên.Cả Fadel và Bison đều mặc đồ thợ sửa chữa, trông rất đáng tin. Sau đó, họ đuổi những người không liên quan tránh xa khu vực, trong khi 'kỹ thuật viên' đang thực hiện công việc. Các nhân viên khác, bao gồm cả nhân viên bảo vệ, cũng không muốn làm phiền. Sau vài phút, thang máy không còn bị kẹt nữa. Tuy nhiên, Bison vẫn không cho phép ai sử dụng thang máy và yêu cầu bảo vệ phong tỏa khu vực."Tôi cần kiểm tra thử thang máy thêm một chút. Nếu ổn định, tôi sẽ thông báo lại. Trong lúc này, nhờ anh giữ người khác không sử dụng nhé."Vì cậu có khuôn mặt đáng yêu như một vũ khí lợi hại, và hầu hết mọi người thường đánh giá người khác qua diện mạo. Lời nói dối của Bison đã rất hiệu quả. Hai anh em sát thủ xách túi dụng cụ bước vào thang máy, nhấn nút lên tầng phòng làm việc của Luerat. Trong khi thang máy di chuyển lên cao, họ lấy vũ khí ra, chuẩn bị sẵn sàng.Khi cửa thang máy mở ra, Fadel ngay lập tức giơ súng lên và bắn cảnh cáo. Phát đạn đầu tiên vang lên khắp tầng, như một lời đe dọa. Tiếng la hét hoảng loạn vang lên, và các vệ sĩ mà Luerat thuê chạy ùa đến để ngăn cản.Fadel không bắn ai đến chết, Bison cũng vậy. Hầu hết những viên đạn họ sử dụng đều là đạn gây mê. Chỉ mục tiêu chính mới phải đối mặt với đạn thật.Fadel và Bison chỉ mất vài giây để hạ gục thư ký ngoài phòng và các vệ sĩ của Luerat. Sau khi dọn dẹp xong, họ đẩy cửa phòng làm việc của Luerat. Nhưng trong phòng không có ai cả. Bison nhắm mắt lại, kích hoạt giác quan nhạy bén đã được rèn luyện kỹ lưỡng của mình.Họ nghe thấy tiếng thở hổn hển bất thường phát ra từ dưới bàn làm việc. Bison ra hiệu bằng tay cho Fadel. Người anh trai cao lớn liền nhảy lên đứng trên bàn làm việc sang trọng, thẳng lưng ở chiều cao tối đa, khẩu súng chĩa vào phía dưới bàn.Tiếng thở gấp gáp hơn, Luerat thở hổn hển vì sợ hãi.Fadel không nói một lời. Anh hiếm khi giao tiếp với ai khi đang làm nhiệm vụ; người thường nói là Bison."Ra đây đi, lão già. Mệt mỏi với trò trốn tìm của mày rồi.""Đừng... đừng giết tôi. Các cậu muốn gì? Ông chủ các cậu trả bao nhiêu, tôi sẽ trả nhiều hơn... đừng làm gì tôi, xin đừng.""Hừm... không ai cần tiền, nhất là cái tiền mà mày cướp của người khác.""Cậu... Cậu đang nói gì vậy? Tôi lấy tiền của ai chứ?"Fadel mím môi, phá vỡ nguyên tắc không nói khi làm việc bằng cách hỏi Luerat:"Ông trùm chắc vẫn nhớ rõ về Công ty Empire Estate and Property và Công ty Kasemsan, phải không?"Ông trùm Luerat chọn cách im lặng, vẫn ẩn mình dưới gầm bàn."Giết... Ba mẹ chúng tao vì lý do gì?" Bison chậm rãi hỏi, rõ ràng trong từng từ. Luerat mở to mắt kinh hoàng. Fadel và Bison chưa ra tay ngay, họ muốn nghe câu trả lời trước.Thay vì trả lời, Luerat lại hỏi:"Hai đứa... là con của anh Burin và anh Phaya sao?""Mày còn nhớ được tên họ à? Trả lời đi, đồ khốn. Tại sao mày giết gia đình tao?"Máu nóng dâng lên đầu Bison. Anh lao tới, chĩa súng vào thái dương ông trùm, nhưng Fadel đã đẩy khẩu súng ra khỏi tầm, ánh mắt sắc bén dán chặt vào đống tài liệu trên bàn làm việc của Luerat.Ông trùm vội vàng giải thích:"Không, chú không giết. Không phải chú, chính Lily đã làm điều đó. Các cháu có biết không? Chú đã luôn tìm kiếm hai cháu. Thật may mắn vì các cháu vẫn còn sống. Hãy... hãy từ từ nói chuyện với nhau, được không?"Fadel hạ súng xuống, nhưng Bison vẫn giữ khẩu súng chĩa thẳng vào mục tiêu. Cậu bối rối trước hành động của Fadel, người đột nhiên bước xuống khỏi bàn và lật qua đống tài liệu để đọc. Luerat thở dài như trút được gánh nặng."Chú đang làm tài liệu, là di chúc để chuyển giao công ty lại cho hai đứa. Cha các cháu đã gửi gắm cho chú khi họ biết rằng mình bị truy sát. Chú nghĩ mình sẽ là mục tiêu tiếp theo sau buổi tiệc hôm trước. Vì vậy, chú đã chuẩn bị di chúc, dù không chắc liệu có tìm được hai đứa hay không."Bison ngơ ngác. Fadel đưa một vài tờ tài liệu cho em trai xem. Luerat không nói dối. Các tài liệu đúng là di chúc, trong đó có cả văn bản cha họ từng chuyển nhượng một số cổ phần cho Luerat, kèm theo điều kiện chuyển lại cho người thừa kế chính thức. Có vẻ như Luerat đang chuẩn bị trao trả quyền sở hữu nếu bản thân gặp bất trắc."Bác... hay là phải gọi là chú đây?""Chú... Chú là đàn em của cha cháu.""Vậy xin hãy nói lại một lần nữa, ai đã giết ba mẹ cháu?""Lily... Lily Amorn-Asawathanakul."Bison đặt xấp tài liệu khó hiểu xuống bàn, tay chống lên mặt bàn vì đôi chân bất chợt trở nên yếu ớt. Cậu ngước nhìn vào mắt Fadel, dường như vừa muốn cười vừa muốn khóc. Luerat chậm rãi đứng lên, cẩn thận quan sát từng biểu hiện của hai anh em."Ai đã sai các cháu đến giết chú?"Bison trả lời bằng giọng yếu ớt: "Lilly Amorn-Assawattanakul, mẹ nuôi của bọn cháu."Ngay khi Bison dứt lời, căn phòng rộng lớn trở nên im lặng. Chủ tịch Luerat định bước lại gần Bison, nhưng Fadel đã dùng chân đá khiến ông ngã ngửa ra phía sau.Chủ tịch còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì viên đạn bắn từ xa đã xuyên qua kính cửa sổ, làm kính vỡ tan. Viên đạn đó trúng vào một cái bình trong phòng làm việc.Lệnh của Fadel vang lên dứt khoát."Cúi xuống!"Bison nhanh chóng tránh được, nhưng không phải với chủ tịch Luerat. Ông đã già, lại chưa bao giờ được huấn luyện về tự vệ. Những viên đạn tiếp theo dường như nhắm vào ông, nếu Fadel không đẩy ông tránh đi, chắc chắn ông chỉ còn lại cái tên mà thôi.Bison kéo một chiếc bàn làm việc làm lá chắn khi nhận thấy tình hình xấu đi. Cậu nằm sát xuống đất và bò về phía Fadel."Fadel... Fadel, mày bị bắn à?""Chỉ là trầy xước, không sao đâu.""Còn chủ tịch, chú sao rồi?""Không... Chú không sao."Bison nghiến răng chửi thề. May mắn là tiếng súng từ xa đã giảm dần. Bison kéo túi vũ khí rơi xuống đất lại gần, sau đó lục tìm khẩu súng để có thể bắn trả từ xa. Bison quay lại nhìn Fadel khi thấy một khẩu súng vừa vặn tay mình."Mày mang theo cả súng bắn tỉa à?""Thì... Gắn tạm vào."Bison chuẩn bị vũ khí và nhắm về phía đường đạn. Cậu thấy một tay súng bắn tỉa đang ẩn nấp từ tòa nhà bên cạnh rồi bắn trả một phát, chỉ để cho đối phương biết rằng mình cũng có thể đánh trả, dù biết rằng bắn thế nào cũng chẳng thể trúng được.Bison quay lại ngồi yên, nhìn Fadel và chủ tịch Luerat."Đoán xem, ai sẽ xử lý chủ tịch?""Ai? Ai'Kuen?""Ừ, chắc chắn là nó, thằng khốn.""Có lẽ nó đang theo dõi chúng ta.""Vậy cổ tay của nó... có thể bắn?"Fadel cúi xuống nhìn vết thương trên thắt lưng. Môi anh run lên vì cơn đau, cơ thể chẳng phải là đá, chẳng phải là xi măng. Anh cũng đau đớn như bao người khác."Bison, tắt đèn đi."Bison làm theo lệnh ngay lập tức, lúc làm việc là lúc cậu gần như không cãi lại Fadel. Chỉ trong một tích tắc, căn phòng sáng đột ngột tối đen. Fadel đứng dậy, hơi loạng choạng."Hãy bịt tai lại, sẽ có tiếng lớn và hơi chói mắt một chút."Fadel bắn ngẫu nhiên, trong phòng tối, tiếng súng nổ vang lên và tia lửa lóe lên chói mắt khiến chủ tịch Luerat phải bịt tai lại, không hiểu nổi hành động của Fadel.Fadel bắn hết đạn trong băng đạn mới dừng lại, anh thở hổn hển vì đã dùng quá nhiều sức, vết thương càng đau hơn."Chủ tịch... Chú... cháu có kế hoạch, nhưng chú phải giúp bọn cháu bằng cách giả chết một lát nữa nhé."Bison cười khẽ. Fadel lấy điện thoại di động ra, bấm gọi và mở loa ngoài.Âm thanh chờ cuộc gọi chỉ vang lên một lúc ngắn rồi đầu dây bên kia cũng nhấc máy.[Alô]"Mày làm cái quái gì vậy hả, Ai'Kuen?"[Thì mày không giải quyết mục tiêu cho xong, mẹ đang nóng ruột.]"Chúng nó cử mày đến để giải quyết bọn tao à?"[Không phải, không phải như vậy đâu.]Kuen cười qua điện thoại. Nếu nó ở gần đây, Bison thật sự muốn đấm vào mặt nó. Cười xong, nó tiếp tục nói:[Rồi xong mục tiêu chưa? Bắn hết đạn rồi, chắc không trượt đâu nhỉ?]"Chắc chắn là không trượt rồi. Mục tiêu tiếp theo là ai? Nói cho tao nghe."Kuen lại cười, nghe như đang thấy cái gì đó rất buồn cười.[Nhắm vào ai thì là người đó.]"Cố tình?"[Để về còn báo cáo rằng bắn trượt. Nếu không trúng chút nào thì không ổn đâu, đau một chút thôi, đừng có làm bộ làm tịch..]"Tên khốn Kuen."Kuen cười một cách thích thú. Bison run lên vì tức giận, càng muốn đấm vào mặt nó hơn nữa. Nó cười đến mệt rồi mới thôi.[Mục tiêu tiếp theo là hai người bọn mày. Mẹ bảo tao đến làm nốt công việc sau khi mày giết Luerat. Mày nghĩ sao? Fadel, người thông minh như mày chắc hiểu rồi, mở loa ngoài luôn hả? Bison... Tao sẽ đi giết mày đây.]"Mày cứ đến đi thằng chó, tao sẽ dùng rìu đập vào mặt mày trước, thằng khốn Kuen."Bison đáp lại một cách không thể nhẫn nhịn hơn được nữa. Fadel hít một hơi sâu rồi hỏi:"Tóm lại, mục tiêu tiếp theo là xử lý ba chúng ta. Mẹ cử mày đến để giết bọn tao. Nhưng nếu mày bị bọn tao giết trước thì cũng chẳng sao."[Đúng vậy, chúng ta chính là mục tiêu. Mẹ Lily nghĩ rằng chúng ta đã hết giá trị. Vậy mày định làm gì tiếp theo?]Fadel nhắm mắt lại, xoa thái dương vì đã tiếp nhận quá nhiều thông tin khó xử lý."Tao nghĩ tao có kế hoạch, nhưng mày và Bison phải đồng ý tham gia."[Được thôi, nói kế hoạch của mày ra đi.]"Trước hết, tại sao phải nói dối rằng tay bị thương?"Bison căng tai chờ câu trả lời, sau đó cậu nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Kuen. Không biết vui vì chuyện gì, vì cả đời chẳng mấy khi thấy Ai'Kuen cười kiểu như vậy – giống như một kẻ mất trí.[Tao đã hứa với một người rằng sẽ không giết ai nữa.]"Nói thật đi, còn bắn chuẩn không?"[Việc tao không bắn mày chết chắc đã chứng minh điều đó rồi, chỉ là một cú bắn đơn giản thôi.]Fadel không hỏi thêm gì, chỉ ra hiệu cho Bison lại gần. Kế hoạch được thì thầm trao đổi, trước khi hai anh em sát thủ biến mất khỏi phòng làm việc của Lueratt không một dấu vết.***Ông trùm quay lại ngồi trên ghế làm việc. Sau khi hai sát thủ rời đi, thuộc hạ của ông nhanh chóng kéo vào phòng. Căn phòng bị phá tan hoang, không thể nhìn nổi, nhưng dường như Lueratt vẫn an toàn và không bị thương."Chủ tịch..." Một thuộc hạ lên tiếng hỏi. Lueratt thở dài một tiếng, gật đầu nhẹ. Kế hoạch của Fadel có sự tham gia của ông, và ông trùm sẵn sàng hợp tác."Đưa tin rằng tôi đã bị ám sát và qua đời. Và... giúp tôi liên lạc với một luật sư giỏi nhất nhé."Dù thuộc hạ có vẻ bối rối trước mệnh lệnh, nhưng khi thấy ông chủ ngả người dựa vào ghế và nhìn ra ngoài cửa sổ, không ai dám hỏi thêm điều gì. Họ chỉ cúi đầu nhận lệnh."Vâng, tôi sẽ sắp xếp theo lệnh của chủ tịch. Còn những kẻ ám sát thì sao ạ?""Tạm gác lại. Làm đúng những gì tôi yêu cầu là đủ."***Cơ thể của Fadel, dẫu là xác thịt của con người, chắc chắn không thể miễn nhiễm với đạn. Điều quan trọng là viên đạn ấy đã khiến anh đau đớn rất nhiều. Vì vậy, khi Bison đưa anh về nhà, Fadel rơi vào trạng thái đầm đìa mồ hôi.Đây không phải lần đầu Fadel bị trúng đạn. Anh cố gắng không để lộ quá nhiều sự đau đớn. Sau khi về nhà, anh vào phòng tắm để rửa vết thương. Khi tắm xong và quay lại phòng ngủ riêng, Bison đã ngồi sẵn trên giường với một hộp dụng cụ sơ cứu lớn."Tao đã gọi Style rồi.""Gọi làm gì?""Để lỡ mày cần người an ủi còn có.""Vết thương có tí xíu thôi mà.""Vậy để tao gọi bảo nó khỏi cần đến.""Không cần.""Hừ, thừa nhận đi, mày muốn có người động viên mà.""Rồi mày ổn chứ? Với kế hoạch vạch trần bộ mặt thật của mẹ Lily?""Mày vẫn còn gọi bà già đó là 'mẹ' được à? Nghe mà muốn ói.""Không gọi nữa. Gọi Lily thôi, được chưa?" Fadel hỏi lại, rồi cởi áo và ngồi yên chờ em trai băng bó vết thương cho mình."Được. Tao cần đi nói chuyện với Kant trước. Kết thúc chuyện này, bọn mình sẽ phải ngồi tù đúng không?""Ừ, chắc không thoát được đâu.""Để tao băng vết thương cho nhé, hay đợi Style tới làm?""Mày làm đi, để nó làm thì chắc sợ chết mất.""Hiểu mà." Bison nhăn mặt, bắt đầu băng bó cho Fadel. Cậu đã làm điều này cho anh trai mình vô số lần, sự thành thạo khiến công việc này chỉ mất chưa đầy mười phút.Trong lúc băng bó, Fadel trò chuyện."Mày biết đúng không, Bison, thằng Kant đang ở đâu?""Biết chứ. Tao đã tự trói nó lại và nhốt nó. Chờ Style đến rồi tao mới đi tìm nó. Nhưng tao không chắc nó còn ở đấy không.""Tại sao lại không chắc nó còn ở đấy?""Tao gọi nó là thằng trộm vặt, nhưng kỹ năng phá khóa của nó thì không đùa được đâu. Tao cũng không buộc dây quá chặt. Có khi giờ này nó đã tháo được rồi. Với lại, trước khi ra khỏi đấy, tao còn bảo là tao đi giết người nữa. Không biết nó đã chạy đi báo với thằng đội trưởng của nó chưa.""Ý mày là cố ý không trói chặt. Nghĩa là mày thực sự định thả nó đi.""Ừ... nếu Style là bằng chứng cho việc một sát thủ như mày cũng có trái tim, thì thằng Kant chắc là bằng chứng rằng tao cũng có trái tim vậy."Bison vẫn tiếp tục chăm sóc vết thương một cách thuần thục. Cậu nói xong và rời đi để dọn dẹp đồ nghề băng bó. Fadel nhặt áo lên mặc vào. Anh hơi cau mày khi nghe thấy tiếng động lạ từ tầng dưới."Đến rồi đấy, liều thuốc tinh thần của mày."Chưa kịp nói hết câu, Style đã chạy xộc lên. Cửa nhà không khóa vì Bison cố ý để vậy, bởi căn nhà này chẳng có gì phải giấu Style cả."Bison nói... hộc... nói... hộc... mày bị bắn gần chết! Sao không đến bệnh viện?!"Style thở hổn hển. Fadel chớp mắt vài lần, nhìn em trai mình trong khi Bison phá lên cười khoái chí. Cậu vỗ vai Style khi bước ngang qua."Tao lừa mày đấy. Chỉ sượt qua thôi, không chết được đâu. Giờ nhờ mày trông Fadel hộ nhé, tao có chút việc phải xử lý.""Hả?!" Style kêu lên vì bối rối. Cậu đã hối hả chạy đến đây vì Bison nói rằng Fadel sắp tắt thở, nhưng hóa ra lại bị lừa. Fadel ngồi tựa lưng vào giường, ánh mắt trong veo nhìn cậu.Dù chưa chết, nhưng trong thùng rác cũng có đầy bông băng và giấy thấm máu, chứng tỏ Fadel thực sự bị thương."Tao đi đây." Bison nói với Fadel. Fadel gật đầu, mắt dõi theo em trai cho đến khi cậu khuất tầm nhìn. Style cũng liếc theo, đến khi Bison đi khỏi, cậu mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.Style tiến lại gần người yêu, lúc này đang nửa nằm nửa ngồi trên giường. Cậu ngồi xuống ở phía cuối giường, cố trấn tĩnh lại sau cơn hoảng loạn."Mày bị thương ở đâu? Đau không?""Không đau đâu." Fadel phủ nhận, đồng thời vén áo để lộ vết thương ở hông đã được băng bó kỹ lưỡng, cho Style thấy rằng anh không bị gì nghiêm trọng. Style gật đầu nguầy nguậy, nhưng khi thấy cậu im lặng, Fadel chợt nghĩ: Nếu mình nói là đau, Style sẽ thế nào nhỉ? Thế là anh đổi ý:"Thực ra tao nói dối, đau lắm, đau muốn chết.""Đau nhiều lắm à? Vậy... vậy mày uống thuốc chưa?""Phải uống thuốc nữa à?""Uống thuốc vào sẽ đỡ đau hơn đó. Không được rồi, để tao nấu cháo cho mày ăn.""Biết nấu không?""Không.""Thôi đặt Grab đi."Style chớp mắt vài lần, rồi lấy điện thoại ra chuẩn bị đặt đồ ăn."Mày chưa ăn gì phải không?"Fadel lắc đầu: "Chưa.""Vậy muốn ăn gì? Để tao đặt, tao mời luôn.""Mì.""Ăn ở quán nào?""Quán mà lần trước mày mua cho tao ấy... ngon lắm.""Ăn thật hả? Tao tưởng mày đem đổ đi chứ." Style cười tủm tỉm, ngước nhìn Fadel. Cậu chắc chắn nhớ rõ quán đó, nhưng không nghĩ Fadel ăn thật, vì lần trước thái độ của anh như muốn tống cổ cậu đi."Không có đổ, tao ăn sạch luôn đấy.""Vậy lần này ăn như cũ nhé? Món lần trước?""Ừ, giống mày gọi ấy.""Mày cũng thích món đó à?""Thích mày.""Ối, ngại nha! Tao muốn xoắn người thành số tám rồi đây. Đừng có sến quá, nghe mấy câu đó tim tao chịu không nổi!"Style quăng điện thoại lên giường sau khi đặt đồ ăn xong, rồi tự mình nằm lăn qua lăn lại, đầu gối lên đùi Fadel, ánh mắt hướng lên nhìn người bị thương."Tao luôn muốn được ngủ lại nhà mày.""Vậy thì ngủ đi.""Không.""Tại sao?""Nếu tối nay tao ngủ đây, chắc chắn mày sẽ không được nghỉ ngơi.""Nhưng mà Bison có thể không về, tao không muốn ngủ một mình.""Xạo ghê, nhìn cái biết ngay là nói dối. Mày thừa sức ngủ một mình mà, cứ tự ngủ đi.""Style.""Năn nỉ đi. Nếu mày năn nỉ, tao sẽ ngủ lại với mày."Fadel cắn môi, lấy tay gãi nhẹ khóe mắt mình. Tới mức này mà mình phải năn nỉ Style luôn á? Nhưng mà..."Bé à... Ngủ với anh một chút nhé... Ná!"Style không trả lời, chỉ lăn lộn trên giường vì ngượng. Fadel thở dài một tiếng dài. Nếu hỏi rằng Style có đáng yêu không, thì chắc chắn là rất đáng yêu. Nhưng khổ nỗi anh còn đau vết thương, không thể "trừng phạt" cậu ta ngay được.Chờ đó mà xem! Chỉ cần vết thương này lành lại, bé bự con Style này chắc chắn sẽ không thể xuống khỏi giường cho coi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com