The Heart Is Never Wrong
"Tôi làm giải phẫu chuyển giới đã được hai năm. Và trong hai năm đó, tôi cảm thấy mình tự tin hơn, nhiệt huyết hơn, cảm thấy yêu đời và thiết tha cuộc sống này hơn.Tôi thấy mình tự tin để mặc những trang phục mình thích, ngày xưa thì không dám, còn bây giờ thì có gì để ngại. Tôi thích cảm giác mặc những bộ đồ phụ nữ uyển chuyển lên người rồi cảm thấy cơ thể mình là một người phụ nữ trọn vẹn. Sau khi chuyển giới, bố mẹ nhìn tôi vừa khóc vừa nói, con gái mình rất là xinh. Có ai hỏi, ai quan tâm, thì bố mẹ mới trả lời rằng tôi từng là một người đàn ông, bởi bây giờ, nhìn tôi rất là phụ nữ, như một người đàn bà thật sự, nên bố mẹ cũng rất tự tin khi giới thiệu tôi với mọi người. Đến tận bây giờ, khi nói chuyện, bố mẹ vẫn cảm ơn bàn tay của những bác sĩ đã sinh tôi ra, đã tái tạo tôi một lần nữa, là một con người khác. Mặc dù mọi việc đã qua, nhưng khi nhìn lại, tôi cứ nghĩ rằng điều đó là một giấc mơ.Lúc trước, tôi sống rất khó khăn khi người ta nhìn mình với ánh mắt kì thị. Mình ra đường, người ta cũng chỉ trỏ rồi nói mình là bêđê, là người này người nọ... buồn lắm. Vì những lời người ta nói xét về khía cạnh nào đó cũng đây có sai. Rồi tôi ngượng ngùng, tự thắc mắc vì sao bản chất của mình lại nam không ra nam, nữ không ra nữ, để người ta nói như vậy, đau lắm. Nếu hỏi tới khi nào tôi có suy nghĩ muốn được chuyển giới, muốn thành đàn bà, thì tôi chỉ trả lời rằng, tôi không suy nghĩ, mà đó là ước mơ từ nhỏ, từ khi mình còn đi học và khi ười mấy tuổi kéo dải đến hơn nửa đời người. Điều đáng mừng trong cuộc sống của tôi, là khi có được cơ may gặp những người bạn, những người hướng dẫn cho mình, chỉ cho mình rằng có thề làm lại cơ thể, với điều kiện phải biết sống tiện tặn, để dành một số tiền lớn. Một năm, hai năm, hay nhiều năm thì mình cũng phải dành dụm, nếu như mình cố gắng thì mình sẽ làm được, và mình có thể biến ước mơ thành sự thật. Trước khi phẫu thuật, bác sĩ cho tôi chích hocmon đề biến chuyển cơ thể mình cho nữ tính hơn, nhưng nếu tiêm hocmon nhiều thì sẽ bị tổn thọ, rồi bị những triệu chứng như là tăng huyết áp, hay ung thư một bộ phận nào đó trên cơ thể. Lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng, trời kêu ai nấy dạ, vì có những người đàn bà thực sự, họ cũng sống và bị di truyền, ung thư hay bệnh tật khác, thế nên tôi quyết định nằm im trên bàn phẫu thuật, chờ những bàn tay tái tạo lại cơ thể cho mình.Có những người thích làm đàn bà thực sự, cũng có người thích được giữ hình dạng đàn ông nhưng trái tim của họ lị đi yêu người đàn ông khác, họ có thể sống chết, đổi mạng vì những người đản ông đó. Có những người muốn thành đàn bà, nhưng họ phải sống vì gia đình, có quá nhiều sĩ diện riêng phải giữ thì không cho phép họ làm điều đó, vời những người như vậy, tôi vẫn ủng hộ họ, bởi đó là họ chịu đựng được cái cách sống hai mặt, mặt trái, mặt phải trong cuộc sống. Tôi cũng có nhiều người bạn, họ chỉ thích nhìn mình thôi, chứ còn nói họ làm như mình, họ lại không dám. Thứ nhất vì quá đau đớn, thứ hai họ sẽ mất tất cả vì đâu phải ai cũng có một gia đình thông cảm, hiểu và ủng hộ cho mình.
Ái Xuân, ca sĩ
Phỏng theo Nguyễn Ngọc Thạch, Mạc Thụy
MẸ ƠI, CON ĐỒNG TÍNH
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com