TruyenHHH.com

The Gioi Vo Tinh


Năm 15 tuổi ấy, tôi bắt đầu gọi em là vợ, thản nhiên và cũng rất bất ngờ, em cũng chấp nhận và gọi tôi là chồng. Nhưng, chúng tôi vẫn lấy danh nghĩa "vì là bạn thân nên mới như thế". Cũng từ khi cách xưng hô thay đổi như vậy, giữa tôi và em ít khi bình yên.  Nghĩ lại thì, năm ấy tôi quá đáng thật.

À, quên mất. Tuy rằng chưa biết gì về giới tính của mình, nhưng mọi người có thể tùy chọn phong cách mình thích, nữ tính hay nam tính không ai cấm cả, chỉ đến khi có những biểu hiện rõ ràng của giới tính, mọi người bắt buộc phải ăn vận theo giới tính của mình, ít nhất là cần phải trông giống vậy.

Trước khi trở thành bạn thân chính thức của em, tôi cũng có một người bạn thân nữ tính khác. Khi ấy, tôi, em và người bạn đó là nhóm ba người, tưởng rằng chơi với nhau mãi mãi, nhưng đâu phải thứ gì cũng theo ý mình được.

Tình cảm của tôi bắt đầu biểu hiện rõ rệt từ khi tôi có nỗi sợ mất bạn thân. Chắc do tôi đã mất bạn thân một lần rồi, nên tôi mới sợ mất em như vậy. Tôi sợ em lại hư hỏng, ăn chơi đua đòi rồi  cảm thấy tôi nhàm chán, tìm đủ lí do hay tội lỗi để gán lên tôi, để rời bỏ tôi giống như người trước. Sợ. Rất sợ.

Năm ấy, tôi rất mệt mỏi, đau đầu, thấy em trò chuyện vui vẻ với người khác, tôi cực kì không vui. Mỗi lần như vậy, tôi lại im lặng, im lặng đến nỗi mà (theo như lời bạn tôi nói) "làm cho người không liên quan cũng cảm thấy sợ hãi, lạ lẫm, cực kì muốn tránh xa". Tôi cảm thấy mình lợi dụng danh nghĩa "bạn thân" này quá mức, tôi cứ lấy cái cớ đó ra để giận em, để lại thấy em dùng vẻ mặt đáng thương xin lỗi tôi, muốn làm hòa với tôi. Hơi độc ác thật, nhưng tôi luôn có cảm giác không an toàn. Vì sợ em rời xa nên có lẽ tôi luôn như vậy chăng? Để thấy được rằng em cực kì quan tâm tôi chăng? Ghen. Tất cả chỉ là ghen. Vớ vẩn thật.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com