TruyenHHH.com

• 𝓑𝓲𝓷𝓱𝓪𝓸 • Thế giới nhiều người như thế

Chap 6: Cục crom của khoa cấp cứu

Bitcoffee_1401

Thành Hàn Bân không ngờ rằng, lần thứ hai anh được nhìn thấy Chương Hạo trong ngày hôm nay, ngoài lúc sáng khi ở trong phòng bệnh ra, thì lần gặp này lại ở trong một khung cảnh hỗn loạn như thế.

Bệnh viện vốn đã là một nơi phức tạp, chưa kể đây còn là bệnh viện ở trung tâm thành phố, những thiết bị máy móc tân tiến hay hàng ngũ bác sĩ y tá tốt nhất đều tập trung hết ở nơi này. Vậy nên có rất nhiều người đến đây mỗi ngày. Từ già, trẻ, lớn, bé, dư thừa hay thiếu thốn tiền bạc đều có đủ. Và đương nhiên, cũng không loại trừ trường hợp, những phạm nhân bị thương cũng sẽ được chuyển đến bệnh viện này để điều trị.

Từ trước đến nay, phạm nhân đến nơi này để chữa bệnh không phải ít, vì đa số bọn họ trong chốn tù túng kia đều xảy ra trung bình tầm hai ba trận xô xác một ngày. Nhẹ thì có thể đến phòng y tế được bố trí trong tù để băng bó nhưng bị thương nặng thì bất đắc dĩ phải chuyển họ tới tuyến bệnh viện trung tâm.

Thường thì khi phạm nhân khi chuyển đến sẽ có vài ba người giám sát cùng một lúc để tránh trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Nhưng hôm nay không biết làm sao mà bên phía cảnh sát lại để một tên phạm nhân bỏ trốn mất, lại còn là tên mấy ngày nay thường xuyên gây gỗ trong tù.

Và tên đó cũng là nguyên nhân khiến cho tình hình ở bệnh viện trở nên mất kiểm soát.

Điều bọn họ lo sợ cuối cùng cũng đã xảy ra khi chứng kiến cảnh tượng y tá Chương bị tên phạm nhân đó kề dao ngay cổ trước sảnh chính của bệnh viện để uy hiếp đám cảnh sát đang đồng loạt chĩa súng về phía mình. Vì để đảm bảo an toàn tính mạng cho mọi người nên tất cả bệnh nhân hay nhân viên của bệnh viện đều được cảnh sát sơ tán đến chỗ khác, duy chỉ có mỗi Chương Hạo xấu số bị hắn bắt lại. Cũng vì tên đó xuất hiện trước mặt cậu với một bên bụng toàn là máu khiến Chương Hạo tưởng hắn là bệnh nhân bình thường nên mới ra tay giúp đỡ. Đến lúc biết được hắn ta là phạm nhân trốn ngục thì đã bị túm lấy để làm con tin mất rồi.

Nghĩ lại mới thấy, hết bị dí súng vào đầu, giờ lại bị kề dao ngay cổ. Không nói người khác lại nghĩ y tá Chương dính dáng đến xã hội đen rồi giờ bị trả thù mất.

"3070, đề nghị cậu thả con tin ra ngay. Đây là lần cảnh cáo cuối cùng, nếu còn không mau buông tay, chúng tôi sẽ nổ súng ngay lập tức" Cảnh sát đề cao cảnh giác, khẩu súng trên tay vẫn chĩa thẳng vào tên phạm nhân, không dám rời mắt khỏi hắn một giây phút nào.

"Rõ ràng tên bác sĩ kia đã bảo mẹ tao có thể sống thêm bốn năm nữa, tại sao chỉ qua một tháng mà mẹ tao đã phải bỏ mạng ở đây? Tất cả là do chúng mày chỉ biết ngậm tiền rồi làm ăn tắc trách. Dù gì mẹ tao cũng chết rồi nên tao cũng chẳng còn thiết tha gì nữa. Tao sẽ giết thằng y tá này trước rồi tao sẽ tự sát theo nó luôn" Tên phạm nhân càng nói càng mất bình tĩnh, ánh mắt hắn hằn lên sự căm phẫn đáng sợ, đầu dao sắc bén đang kề trên cổ Chương Hạo lại ấn mạnh thêm một chút khiến phần da trên cổ Chương Hạo chảy ra một ít máu tươi.

Cảnh sát nhận thấy tình hình bắt đầu không ổn, hành động của họ khẩn trương hơn bao giờ hết.

"3070, đây là cơ hội cuối cùng để cậu quay đầu. Tôi bảo cậu bỏ dao xuống"

"Đé*, nếu tao quay đầu thì mẹ tao có thể sống lại không? Bọn mày trả lời tao đi...TRẢ LỜI ĐI!" Hắn không kiềm chế được cảm xúc mà hét lớn.

"Mẹ của anh có phải là bà Tịnh Hương không?" Chương Hạo cố nén nhịn cơn đau ở cần cổ, khó khăn phát ra tiếng.

"Làm sao mà mày biết?" Tầm mắt hắn chuyển dời xuống Chương Hạo.

"Bà ấy là bệnh nhân mà tôi chăm sóc. Anh chắc là Vĩ Tịnh?"

Ánh mắt hắn hơi dao động, tuy nhiên vì không muốn để lộ ra sơ hở nên hắn liền giữ Chương Hạo chặt hơn, con dao kề trên cổ của cậu cũng không hề được thả lỏng.

"Tao tên gì thì liên quan đé* gì đến mày? Mày mà nhúc nhích một lần nữa, tao giết mày bây giờ"

"Mẹ của anh bị ung thư máu giai đoạn cuối, chuyện sống được thêm bốn năm nữa là do bà ấy muốn chúng tôi nói như thế với anh. Bởi vì bà ấy biết bà ấy không thể sống được tới ngày anh ra tù, nếu như để anh biết được bà ấy bệnh nặng như vậy, chắc chắn anh sẽ không chịu sống yên trong tù và làm ra những chuyện như hiện tại nên mới bảo chúng tôi nói thế" Chương Hạo giải thích.

"Không, mày nói dối. Lần cuối tao gặp mẹ tao, rõ ràng bà ấy trông vẫn rất ổn..." Giọng hắn bắt đầu run lên khi nhớ lại những kí ức về mẹ của mình.

"Tin hay không là quyền của anh, bệnh viện luôn lưu trữ hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, anh có thể kiểm chứng bất cứ lúc nào" Cậu bình tĩnh nói.

"..."

"Có điều anh không cần lo mẹ anh rời đi mà còn vướng bận. Bà ấy biết tin anh trong tù cải tạo rất tốt và có thể ra tù sớm hơn thời hạn nên bà đã rất vui. Trước khi nhắm mắt, bà đã tâm sự với tôi rằng anh không làm gì sai cả, tất cả đều vì chữa bệnh cho bà nên anh mới làm ra những chuyện như vậy. Bà ấy đã sớm tha lỗi cho anh, mong anh sau này đừng mãi chôn vùi cuộc đời của mình vì bà nữa"

Mọi người đứng từ xa nên không thể nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, chỉ biết sau khi y tá Chương nói xong gì đó thì con dao đang kề trên cổ cậu bỗng rơi xuống đất ngay sau đó. Tên phạm nhân kia cuối cùng cũng đã bị cảnh sát áp chế, tuy nhiên hắn đã không còn vùng vẫy hay phản kháng, mà lần này hắn lại ngoan ngoãn chịu còng tay để bị đưa đi.

Tất cả những người ở đó đều chạy đi xem tên phạm nhân kia bị áp giải trở lại vào xe của cảnh sát. Chỉ có mình Thành Hàn Bân ở yên một chỗ đứng nhìn 'con tin' vừa may mắn thoát chết bỏ đi đâu đó. Bên tai anh còn nghe loáng thoáng tiếng đồng nghiệp của Chương Hạo bàn tán, nói rằng đụng ai không đụng lại đụng đúng ngay 'cục crom' của khoa cấp cứu, nói là vậy nhưng họ vẫn ngưỡng mộ trước độ bình tĩnh và dũng cảm của y tá Chương, nếu đổi lại họ, có khi bây giờ đã không còn mạng để đứng đây nói chuyện phiếm.

Thành Hàn Bân không biết nghĩ gì trong đầu mà bước chân của anh không tự chủ được mà đi theo Chương Hạo. Anh theo cậu đến cầu thang thoát hiểm của bệnh viện, đứng một khoảng đủ xa để nhìn rõ được người kia tựa lưng vào tường, ngồi thụp xuống đất, nhắm chặt hai mắt và thở ra một hơi như trút được gánh nặng. Đến tận bây giờ Thành Hàn Bân mới nhận ra đôi tay đã cầm kim tiêm chích thuốc cho mình của người kia đang run rẩy đến mức độ nào.

Không phải là Chương Hạo không sợ chết.

Nếu trong lúc đó mà cậu sợ chết, thì có khi cậu đã mất mạng trong tay tên phạm nhân kia thật.

Chương Hạo dùng đôi tay run rẩy của mình chạm vào nơi đang chảy máu không ngừng trên cổ mình.

Xém chút thì trúng động mạch.

Cậu cười khẩy một cái, không biết là vì sợ hãi hay là vì cảm thấy may mắn.

Đúng lúc này đột nhiên có một chiếc bóng đen to lớn chầm chậm bao trùm lấy cả tầm nhìn của cậu. Vì cổ đang bị thương nên Chương Hạo không thể ngẩng đầu lên xem đó là ai. Thoáng một giây ngắn ngủi,  dây thần kinh cảnh giác của Chương Hạo ngay lập tức thả lỏng khi nghe thấy giọng điệu quen thuộc của người kia.

"Cậu chảy máu nhiều quá"

Thành Hàn Bân ngồi khụy một chân xuống trước mặt Chương Hạo để cậu không cần phải ngước lên, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào vết thương nơi cổ của Chương Hạo, những giọt máu đỏ tươi tuôn dài trên cổ rồi thấm đẫm vào cổ áo trắng tinh của đồng phục y tá như muốn nhuốm nó thành một màu đỏ chói mắt.

"Cậu là y tá, cậu biết rõ nhất mất máu nhiều như thế có thể sẽ chết đúng không?" Thành Hàn Bân chuyển dời tầm mắt xuống vệt máu bên dưới vạt áo gần chỗ bụng cậu.

Chương Hạo cũng nương theo ánh mắt của Thành Hàn Bân mà nhìn xuống. Khi nãy sợ quá nên không để ý chỗ này lại dính nhiều máu đến như vậy. Có lẽ là do khi nãy bị tên phạm nhân kia bắt giữ, máu từ chỗ bụng bị thương của hắn cũng theo đó mà dây lên cả đồ của cậu.

Thành Hàn Bân thấy Chương Hạo vẫn ngồi yên mà chẳng nhúc nhích gì, anh cho rằng Chương Hạo nghĩ anh đã phát hiện ra mặt yếu đuối mà cậu đã tốn bao nhiêu công sức để che giấu nên mới đang thấy xấu hổ đến nỗi không muốn nói chuyện với mình. Vậy nên anh mới lên tiếng nói tiếp.

"Tôi sẽ không kể với ai chuyện cậu ở đây"

Chương Hạo nhíu mày, khó hiểu nhìn Thành Hàn Bân.

Kể cái gì mới được?

"Anh tính kể chuyện gì?" Chương Hạo im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng đã lên tiếng.

"Tôi biết cậu khó khăn lắm mới gầy dựng được danh tiếng 'cục crom của khoa cấp cứu', chuyện bị tôi nhìn thấy chắc cậu cũng không thoải mái gì nên tôi sẽ giữ bí mật cho cậu"

Nhân viên trong bệnh viện này cũng rảnh rỗi ghê nhỉ?

Suốt ngày gán ghép cho cậu ta ba cái biệt danh tào lao bí đao.

Biết được Thành Hàn Bân đang hiểu lầm mình, nhưng cậu không tính vạch trần suy nghĩ đó mà chỉ lơ đễnh đáp lại.

"Anh biết nhiều quá rồi đấy"

"Vậy nên?"

"Giữ miệng mồm cho kĩ vào" Chương Hạo hùa theo ý nghĩ của Thành Hàn Bân.

"Cái này thì tôi không chắc"

"Không phải anh vừa bảo sẽ giữ bí mật cho tôi à?"

"Đúng là có nói, nhưng nghĩ lại thì tôi không giỏi giữ mồm giữ miệng cho lắm" Thành Hàn Bân tỏ vẻ khổ não - "Huống hồ đó còn là bí mật của người lạ, tôi có lý do gì để bảo vệ nó đây?"

Chương Hạo nhìn thoáng qua vẻ mặt giả vờ thất vọng của Thành Hàn Bân, trong lòng dần dấy lên chút hứng thú kỳ lạ - "Vậy nên anh muốn đưa ra điều kiện với tôi?"

"Ừm"

"Anh muốn gì?"

Chương Hạo có thể nhìn được hình bóng của mình phản chiếu một cách rõ ràng trong đáy mắt của Thành Hàn Bân. Cậu thoáng sững sờ một lúc khi nhận ra bản thân cũng đã từng một lần đắm chìm vào ánh mắt đó, vậy mà hiện tại nó lại xuất hiện thêm lần nữa như cố gắng kéo chân cậu trở về chuỗi ngày dĩ vãng kia.

Và rồi Chương Hạo thấy được gương mặt mình dao động mạnh mẽ đến nhường nào trong đôi mắt đó khi giọng nói của chủ nhân nó vang lên.

"Y tá Chương có thể làm bạn trai tôi không?"

"Nếu y tá Chương làm bạn trai của tôi, thì tôi có thể đường đường chính chính giữ bí mật cho người nhà của mình rồi"

Thành Hàn Bân đã tỏ tình cậu như thế.

Không phải bên dưới ánh nến lung linh cùng với một bữa ăn lãng mạn mà là ở trong lối cầu thang thoát hiểm của bệnh viện.

Không phải khoác lên mình chiếc vest trang trọng mà là đang mặc đồ của bệnh nhân.

Còn Chương Hạo không phải đang lành lặn mà cổ vẫn còn chảy rất nhiều máu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com