TruyenHHH.com

The Gioi Nay Chi Cho Phep Minh Em Bat Nat Anh Hoa Tinh Sam

Mọi người đợi hắn khuất bóng mới dám thở mạnh. Hắn.nổi tiếng với bộ óc và trái tim lạnh. Hóa ra là do một tiểu mĩ nhân nên không tiếp xúc với các ái.nữ khác. Và họ phải công nhận khi hắn tức giận thật đáng sợ. Nó nghĩ đến việc chị em nhà họ Lý bị đuổi việc thì tâm ăn năn cắn rứt. Lỡ họ còn nuôi cả gia đình thì phải làm sao?Không nghĩ nhiều,nhân lúc hắn đi lấy đá đắp cho nó,nó liền đi xuống dưới. Cũng may họ chưa đi...

-Khoann
Lý Hàn cùng Lý Huệ dừng chân, quay lại,ngạc nhiên nhưng vẫn cúi chào kính trọng.
-Em thật có lỗi. Các chị cứ ở lại. Em sẽ nói Hán Phong.-Nó chạm nhẹ vào tay Lý Hàn,ánh mắt ấy là Lý Hàn càng thêm cắn.rứt.
-Không được đâu. Dù sao cũng cảm ơn em. Xin lỗi...-Lý Hàn làm sao tin được nếu điều đó thành sự thật. Vị chủ tịch lạnh lùng tôn kính kia không lẽ lại nghe lời người khác điều khiển sao?Không thể nào, ngay cả ba hắn trước đây còn bị bảo vệ lôi ra... Cô là đã đi vào đường cùng...
-Chị cứ ở lại. Hán Phong em sẽ lo liệu. -Khuôn mặt nó lúc này như một đứa bé con phạm lỗi nhưng nó có lỗi gì đâu.
-Di Di..
Giọng nói uy quyền đó làm ai cũng phải đứng tim chỉ riêng nó. Hắn vào thì không thấy nó đâu liền đi tìm.Hắn bước về phía nó,ánh mắt nghiêm nghị.
-Á,Hán Phong,sao anh lại nhìn em như thế chứ?-Nó lùi một bước.
Ánh mắt hắn dịu lại,nó đã quen với sự yêu chiều của hắn rồi nên không thể cứng với nó được. Muốn thu phục nó,tốt nhất nên mềm mỏng.
- Được. Là anh sai. Em mau lên phòng,anh sẽ bôi thuốc cho em. Được không? - Hắn đưa tay giữ nó.
- Anh đừng đuổi việc họ nha.- Nó nũng nịu, miệng chu ra như đòi hỏi.
- Hừ.. - Có cần phải thương người như thế không? Làm thương tổn nó,nay nó còn xin giùm họ...
- Chủ tịch,em biết lỗi rồi...- Lý Hàn cúi xuống.
- Hàn Phong....- Nó nắm lấy hai tay hắn,mặt ngước lên như theo dõi tâm tình của hắn.- Nhaaaaaa...
Thấy hắn im lặng một hồi,nó giận,quay mặt ra nơi khác,thậm chí còn bước chân đi.
- Xí. Không thèm để ý đến anh.
- Di...- Hắn vội níu nó lại,đôi mắt sắc lạnh lướt qua người Lý Hàn.- Thôi được. Làm việc đi...
Nó mỉm cười, nó rất biết trị hắn mà. Lý Hàn và Lý Huệ cảm ơn rối rít. Hắn lạnh lẽo bế nó trên tay đi về phía thang máy. Nó còn nháy mắt với họ. Nó thật đặc biệt, thảo nào thu phục được vị chủ tịch bất trị của họ.

-Sao rồi? Có đau lắm không ? Sao không gọi điện cho anh đến đón hả?-Hắn ngước lên nhìn nó,đôi tay thon dài vẫn đang khử trùng và băng cá nhân cho nó.

-Ư... Do hết pin rồi. Nói quài nói quài à...-Nó nhăn mặt,tay di chuyển bịch đá chườm trên trán.
-Hừ... Còn chưa đánh em đó..-Hắn ngồi xuống bên cạnh nó,tay kéo kéo cà vạt.
-Ư..-Nó xịu mặt.-Do anh nhiều việc như vậy mà...
-Được rồi . Được rồi. Là anh sai. Anh trách nhầm em. -Hắn bật cười. Kéo nó sát bên mình,cúi xuống nhìn thật gần,bảo bối của hắn ngày càng xinh đẹp.-Bảo bối,đợi anh làm xong việc sẽ dẫn em đi ăn kem,được không?
-Được. Mượn điện thoại chơi iiiii ..-Nó nhoẻn miệng cười,hai tay xoè ra phía trước.
-Dạ , đây thưa cô.-Hắn cười ra tiếng,móc túi đặt điện thoại lên tay nó.-Ngồi ngoan ngoãn ở đây, anh sai thư kí mang kem đến cho em ăn ha.
-Vâng.
Đó,có điện thoại là không thèm để ý đến hắn nữa. Trả lời mà mặt cứ cúi gằm lấy. Con nhỏ này... Hắn bước tới bàn làm việc,thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn nó.Nó tay kia múc kem ăn,tay còn lại ôm điện thoại,mắt dán vào màn hình chăm chú. Xem cái gì không biết.Rồi đó,biết ngay mà,cũng chỉ được một lúc thôi giờ lại tò mò đến tủ sách của hắn đó.
-Di Di,em đừng nghịch.
Bỏ qua lời hắn nói ,nó lại tiếp tục chơi quả cầu thuỷ tinh trên bàn làm việc của hắn. Coi nó soi soi cái mặt vào kìa,hắn kì thực muốn bỏ mọi việc kéo nó vào lòng mình. Rồi nó lại lần mò bảng hiệu Chủ tịch Bạch của hắn rồi cười hihi như đứa con nít. Nó mò mọi thứ kể cả cái ly rượu nó cũng không tha mà. Nhưng như thế hắn còn yên tâm là nó lúc nào cũng bên cạnh mình.
-Hán Phong.-Nó chơi một hồi,chán quá lại leo vào lòng hắn ngồi.
-Sao?-Hắn ngả người vào ghế,đưa tay ra đón nhận nó vào lòng mình.
-Cho em đi chơi nha.-Nó chớp chớp mắt nhìn.
-Đi đâu?-Hắn nheo mày,nét mặt có chút không vui.
-Loanh quanh công ti nè. Em sẽ xuống căn teen ăn thật nhiều cho anh xem ha.-Nó cười toe lấy lòng hắn.
-Con tiểu yêu này.. Anh sẽ gọi vệ sĩ cho em..-Hắn bật cười,lại đưa ra điều kiện. Vì nó ăn rất ít,còn hắn thì lại muốn nó ăn nhiều một chút... Thật biết bắt nạt tâm tình hắn mà.
-Ư.. Cả công ti đều biết em rồi. Anh còn lo gì nữa. Hay là không tin tưởng em.-Nó quay ngoắt mặt đi.
-Được rồi. Cầm lấy..-Hắn đưa điện thoại trên bàn đưa cho nó.-Anh gọi phải nghe máy.
-Yeah.. yêu anh hương anh...-Nó hôn chụt lên má hắn. Biết ngay mà , Hán Phong là người yêu thương nó nhất..
-Ngoan. Nhớ ăn nhiều một chút..-Hắn xoa tóc nó.
-Dạ.-Nó rời hắn đi về phía cửa.
-Di..-Hắn gọi lại,tay đưa cho nó một chiếc thẻ vàng.-Cầm lấy. Em cứ mua những gì em thích ,hiểu không?
-Dạ.-Nó cười toe,tay nhét vào túi ,mở cửa bước ra ngoài.
Hắn nhìn theo,gọi điện cho vệ sĩ bảo vệ ngầm rồi mới tiếp tục làm việc.

-A.. Đây là khu thiết kế sao?-Nó đẩy cửa bước vào,lắc đầu nhìn rồi đi ra. Toàn là đồ thiết kế,không có gì đáng xem hết.

Nó đẩy cửa bước vào,không gian tráng lệ,đây là phòng chụp ảnh kĩ thuật. Quoaaa,người mẫu thật xinh đẹp. Thôi,tốt nhất không nên làm phiền họ. Nó tiếp tục đi tham quan công ti của hắn. Giàu có thật.. Lấy thẻ vàng của hắn ra xem,không biết trong đây có bao nhiêu nhỉ? Mà thôi kệ,đi mua sắm đã. Nhưng cái tính của nó thì thay đổi nhanh choành choạch.. Giờ đang ngồi chễm trệ ở quầy lễ tân,buôn chuyện với Lý Hàn. Lý Hàn xin lỗi nó mãi,cô thấy thật tủi hờn,nó thật quá vị tha.
-Trời ơi,sao công ty mà nó chán ngắt vậy trời?-Nó lại ngồi than thở.
-Chứ em muốn cái gì ở đây? Đây là nơi làm việc mà. Hay em lên tầng 2 mua sắm,tầng 3 là căn teen đó,còn lại thì chức của chị chưa được lên.-Lý Hàn bật cười. Nó tưởng đây là trung tâm giải trí sao mà vui? Nơi đây căng thẳng những hợp đồng,sơ suất một tí là mất việc như chơi.
-Tại sao lại không lên tầng kia được vậy chị? Vậu sao Hán Phong lên tận tầng 12 luôn.-Nó chớp mắt hỏi,cũng học đòi Lý Hàn mài dũa móng tay.
-Vì qua mỗi cánh cửa đều phải quẹt thẻ. Thẻ của chị không phải thẻ Vip. Chủ tịch mà em.-Lý Hàn cười,tay nhập một dãy số dài vào máy tính.
Nó đưa tay lên miệng ngáp,chả hiểu sao hắn có thể chịu được cảm giác nhàm chán này. Nó phải thường xuyên đến chơi với hắn mới được. Nó lại mò lên phòng hắn.
-Sao rồi? Em không mua được gì sao? Có ăn không?-Hắn dừng bút,đôi chân nhanh lẹ bước về phía nó.
Nó lắc đầu,chẹp chẹp miệng rồi ngủ luôn trong lòng hắn. Thật đáng yêu mà. Hắn bế nó vào phòng nghỉ riêng,nằm xuống bên cạnh nó,hắn cho phép mình được nghỉ ngơi. Đưa tay kéo nó vào lòng,nó dụi dụi vào ngực hắn nhột nhột,chúng ta cùng say giấc nồng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com