TruyenHHH.com

Thế Giới Nào Cũng Vậy | Thuỷ Vũ

Chương 2 - Chào đón học sinh mới

thuyvu0206

Ngôi trường nằm ở ngay bên đường quốc lộ, cột trụ được lát bằng đá granite màu nâu đỏ, phía trên treo một tấm bảng led với dòng chữ chạy: "Nhiệt liệt chào mừng lễ Khai Giảng năm học...". Minh Ngọc nhếch môi cười. Năm học mới đã vào cách đây bốn tháng rồi. Và giờ đang là mùa đông.

Đồng hồ lớn ở toà nhà chính chỉ bảy giờ kém, nghĩa là còn mười lăm phút nữa mới đến tiết học đầu tiên. Minh Ngọc dừng lại nhìn hai bồn cây xà cừ cũng được lát đá granite một cách trang nghiêm ở chính giữa sân trường. Cô mò đoán hai cái cây này chắc hẳn có ý nghĩa đặc biệt với trường.

Thu khuôn mặt trái xoan vào lòng khăn quàng cổ vì quá lạnh, Minh Ngọc đi tiếp vào khu nhà chính, gõ cửa phòng Hành Chính. Tuy nhiên, không có ai mở cửa hay đáp lại. Chờ đợi một hai giây, Minh Ngọc mới đẩy nhẹ cửa.

Không có ai ở bên trong cả, những chiếc bàn với máy tính và chồng tài liệu im lặng.

- Vẫn chưa ai làm việc ư?

Minh Ngọc tìm đến những phòng ban khác. Cô phải tìm giáo viên chủ nhiệm tên Hưng để nhận lớp. Hôm nay là ngày đầu tiên cô chuyển đến ngôi trường này. Một nơi xa lạ nhưng không hiểu sao cô lại không thấy sợ hãi.

Những tưởng giáo viên chủ nhiệm là một người đàn ông nghiêm nghị, nhưng không, đó là một người phụ nữ. Cô tên là Hưng, có mái tóc ngắn, xoăn và khuôn mặt đầy sang trọng. Minh Ngọc bất ngờ cười trừ. Không hiểu sao, cô không thích giáo viên chủ nhiệm là nữ chút nào.

- Lớp của chúng ta ở tầng ba, toà B. Nhớ nhé.

Cô Hưng ôm theo tập bài kiểm tra đi đằng trước. Minh Ngọc thoáng thấy cái tên Đoàn Quang Viễn với số điểm 9,5. Eo của cô Hưng rất nhỏ, điều đó làm cô trẻ hơn ở độ tuổi chừng 50. Minh Ngọc để ý tiếp trang phục của cô, áo trắng và quần tây được là thẳng thớm, nhìn qua cũng biết là đồ đắt tiền.

- Cô nghe nói trước đó em học trên Hà Nội?

Minh Ngọc giật mình, thu mắt về đáp vội:

- À, vâng ạ.

- Môi trường trên đó hẳn là tốt hơn nhỉ?

Minh Ngọc cười gượng:

- Dạ.

- Bố mẹ em cũng về đây luôn à?

- Bố mẹ em ly hôn rồi ạ.

Minh Ngọc có cảm giác những bước chân của cô giáo Hưng chậm lại. Nhưng cô không có phản ứng gì thêm mà hỏi sang một vấn đề khác:

- Em học chậm một năm à? Cô thấy năm sinh của em là 1994.

- Em lưu ban vào năm lớp 8.

- Hả? - Cô giáo Hưng có vẻ ngạc nhiên hơn với thông tin này.

- Vâng. Em bỏ về trong một kỳ thi.

Khuôn mặt cô Hưng đầy suy tư, ánh mắt có vẻ xét nét.

Họ đi dọc hành lang tầng ba của toà A, rồi đến cầu thang nối để sang toà B. Minh Ngọc xuôi mắt theo bức tường dài được sơn màu vàng sáng, cùng hàng lan can lâu đời với những trụ sắt han gỉ. So với trường cũ, thì ngôi trường này có cơ sở vật chất thua kém hơn rất nhiều. Về con người thì... trước mắt Minh Ngọc cũng ngầm nhận ra, giáo viên chủ nhiệm không có ấn tượng tốt với cô vì cô là học sinh đã từng lưu ban.

- Trật tự! - Cô Hưng bước vào lớp rồi quát lớn. Chất giọng đầy nội lực của cô ngay lập tức dập tắt sự náo loạn của đám học trò - Lớp lúc nào cũng như cái chợ, bảo sao điểm thi đua tuần nào cũng ở dưới đáy. Tôi không hiểu ý thức các anh các chị để đâu...

Khi cô Hưng đang phủ đầu học sinh bằng một bài ca xưa như Trái Đất về vấn đề mất trật tự, thì mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Minh Ngọc, kèm theo đó là những tiếng xì xào bàn tán.

Một lúc sau, Cô Hưng đẩy nhẹ Minh Ngọc lên và giới thiệu:

- Đây là bạn Ngọc, học sinh mới của lớp chúng ta.

- Eo ôi xinh thế nhỉ!

Minh Ngọc bắt được ngay người vừa buông lời trêu chọc đó. Một cậu bạn mắt hí có kiểu đầu chôm chôm, nhìn qua là biết cậu thuộc thành phần "mở màn" mọi cuộc náo nhiệt của lớp.

Theo sau cậu là một chàng trai nữa mặt đầy mụn, trời phú cái vẻ câng câng trong mắt cùng đôi môi dày, cậu ta nỉ non hỏi:

- Ngọc ơi Ngọc đã có người yêu chưa?

Đứa con gái ngồi cạnh nhéo tay cậu ta vặc lại:

- Tưởng mày thích Huyền Phương?

- Thằng này ế mà bày đặt đa tình ha ha.

- Hùng ai nó chả thích hả My ơi!

Cả lớp cười hô hố, hùa vào trêu chọc cậu ta khiến không gian lại xôn xao, náo nhiệt như chưa hề có tiếng quát nạt nào của cô Hưng.

RẦM, RẦM RẦM.

m thanh tắt lịm, cô Hưng chống tay vào cái bàn khốn khổ mới bị cô mới đập mạnh. Mặt cô đỏ bừng bừng:

- Còn ai muốn nói thì lên đây, tôi cho nói cả ngày.

Không có ai đáp lại.

Minh Ngọc vẫn yên lặng quan sát những con người ngồi bên dưới, cô không cảm thấy mình bị áp lực bởi những lời chào đầu như vừa rồi. Ít nhất thì trông có họ có vẻ dễ thương hơn những bạn học cũ của cô - những người bạn mà lúc nào cũng chỉ muốn cô biến mất khỏi cuộc đời họ.

- Viễn! - Cô Hưng hướng mắt về cậu học sinh ngoan đang ngồi ở phía cuối - Em ngồi vào bên trong, để Minh Ngọc ngồi bên ngoài.

Mắt Minh Ngọc như có ánh sao. Cậu chính là chủ của bài kiểm tra điểm chín rưỡi đó.

Viễn giật mình, cậu như người tỉnh mộng, lơ ngơ không hiểu chuyện gì diễn ra.

- Ôi phí của giời! - Cậu bạn mắt híp than thở - Phải cho ngồi cạnh em chứ cho ngồi cạnh cái tủ lạnh thì sao mà vui vẻ được.

- Anh Quý anh có thích tôi cho anh lên trên này không?

- Dạ không ạ, em xin lỗi cô! - Quý lẻo mép, cậu nhanh chóng ra dấu phong ấn miệng mình lại.

Cô Hưng hừm nhẹ, chỉ tay về phía Viễn và nói với Minh Ngọc:

- Qua đó ngồi đi Ngọc. Đợi cô phân lại sơ đồ lớp rồi xếp chỗ khác cho em.

Cô Hưng là một giáo viên có tư tưởng khá cũ, để tránh các học sinh yêu đương, cô gần như cố gắng không để các học sinh nam ngồi với học sinh nữ. Rõ ràng cô không hề nghĩ đến chuyện nam cũng có thể có tình cảm với nam và nữ có tình cảm với nữ.

Minh Ngọc để cặp sách của mình xuống bàn, cô liếc nhìn Viễn một cái như khiêu khích khiến cậu co rúm vào tận trong cùng, nơi sát với bức tường ố bẩn và mốc meo. Không kìm được, Minh Ngọc nhếch môi đắc ý rồi mới ngồi xuống.

Viễn đúng là đang sợ hãi, nhưng không phải vì sự có mặt của Minh Ngọc, mà là vì cậu mới phát hiện ra, khuôn mặt của cô rất giống với khuôn mặt cô gái đã xuất hiện trong giấc mơ đêm qua. Hơn nữa là cậu đã có những phản ứng sinh lý với giấc mơ đó.

Khuôn mặt Viễn đỏ lựng lên, cậu cúi gằm mặt xuống. Lồng ngực cậu bị đè nén làm hơi thở có phần nặng nề. Chân và đùi cậu thì run đến mức không thể kiểm soát.

Trong lúc Viễn vẫn đang tự đào bới chính nội tâm của mình, thì Minh Ngọc đã bắt đầu lấy sách vở ra. Những cuốn vở của cô đều mới cứng, khác với cuốn vở đã được ghi chép đến quả nửa của Viễn.

Họ không nói chuyện gì với nhau trong suốt tiết học. Minh Ngọc thể hiện mình là một kẻ không ưa gì chuyện học hành khi cô chẳng ghi chép chữ nào mà chỉ vẽ lung tung. Thi thoảng có một vài ánh nhìn đáp về phía Minh Ngọc, nhưng cô tỏ vẻ không quan tâm. Còn Viễn thì cố gắng tập trung vào những gì mà giáo viên giảng, song không thành công. Chỉ một cử động nhỏ của Minh Ngọc cũng làm tim cậu như có sóng vỗ. Phải nói rằng trong suốt mười bảy năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên cậu có phản ứng dữ dội như vậy với một cô gái.

Đương nhiên, không phải là vì cậu thích cô ta.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com