The Gioi Mau Lam Hac Co Tich
"Mẹ...""Ngươi đến đây làm gì?" Người phụ nữ lạnh lùng nhìn đứa trẻ. Nó sợ hại núp sau cánh cửa, cơ thể gầy gò không ngừng run lên. Từ sau lưng, nó đưa ra một bông hoa màu đỏ trông rất đẹp nó rụt rè lên tiếng: "C... cái này là con tặng mẹ." "Tặng ta?" – Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn bông hoa bàn tay từ từ đưa ra nhưng rồi lại hất bông hoa xuống đất. – "Thứ bẩn thỉu này mà tặng ta sao? Mau biến đi cho khuất mắt ta." "Mẹ..."Đứa trẻ ngước đôi mắt trong veo lên nhìn mẹ của mình. Nhìn thấy ánh mắt của nó bà lại càng tức giận hơn đẩy mạnh nó xuống. "Còn không mau đi! Ta không phải mẹ người! Câm miệng lại!" "Trong lòng con mẹ mãi là mẹ của con mà! Hu hu hu, con làm gì chưa tốt để mẹ phiền lòng phải không? Mẹ đừng ghét con mà hu hu hu." Đứa trẻ bật khóc nức nở. Nhưng người phụ nữ chỉ lạnh lùng đưa đứa trẻ ra ngoài rồi đóng cửa lại. Nghe thấy tiếng khóc ngày một nhỏ dần, bà ta đoán đứa trẻ đã bỏ đi liền ngồi sụp xuống nước mắt tuôn lã chã--------------------------------------------------------"Hoàng hậu?" Giọng nói Selia vang lên khiến Alesa giật mình. Bà ta nhìn vị công chúa trước mặt. Dù mấy năm trôi qua nhưng bà vẫn không quên được người con gái này. Tuy không phải là người xinh đẹp nhất mà bà từng gặp nhưng người này lại luôn tỏa ra khí chất khiến người khác không bao giờ quên. Alesa nhớ được người con gái này một phần là vậy còn một phần khác là do bà hận cô."Ngươi muốn ta nói gì đây?" Alesa mỉm cười thản nhiên bước đến giường của Adrin. Bà dịu dàng vuốt tóc cậu nhóc rồi chỉnh lại chăn. "Tôi nghe nói hoàng hậu là người nổi tiếng lạnh lùng chỉ khi đứng trước con trai mình mới lộ ra vẻ dịu dàng ân cần." "Sao ngươi còn chưa đi? Ta không có gì để nói với ngươi." Alesa nhíu mày nhìn Selia. Đã có ý đuổi người như vậy mà cô ta vẫn còn ngồi ở đây? Biết là hoàng hậu không muốn tiếp mình nhưng Selia vẫn mặt dày ngồi đấy. Cô vốn là kẻ chưa đạt được mục đích thì sẽ không dừng tay. Vì vậy nàng công chúa nhàn nhã ngồi xuống ghế tự rót cho mình cốc trà. "Nghe nói thái tử mắc bệnh lạ suốt mấy năm nay phải không? Tôi lại không cho đó là bệnh đâu là bị yểm bùa mới đúng."Nghe đến đây Alesa liền bật dậy tức giận nhìn Selia. "Ý cô là gì? Đừng tưởng cô là công chúa nước láng giềng mà có thể ăn nói linh tinh." "Tôi vốn không có ăn nói linh tinh. Hoàng hậu, chẳng phải người muốn nhờ tôi cứu giúp con của người sao?" – Selia nhàn nhã uống trà. "Ta không có... Đừng suy nghĩ vớ vẩn! Người đâu, mau đưa công chúa về." "Người thật sự không hối hận chứ? Nhỡ đâu đây là lần gặp cuối cùng của hai chúng ta?" – Nhìn thấy sự do dự trong mắt Alesa, Selia khẽ mỉm cười định bước ra ngoài. – " Vậy tôi về đây." "Chờ đã." – Cuối cùng Alesa cũng đầu hàng. Bà mỉm cười bất đắc dĩ. – "Ngươi vẫn khôn lỏi như ngày nào luôn khiến ta tức nhưng cũng không thể làm được gì.""Trước đây tôi thật sự đã đến đây?" "Tất nhiên. Khụ... khụ..." Alesa đột nhiên ho kịch liệt còn kèm theo cả máu. Selia ngạc nhiên muốn đỡ lấy bà ta nhưng lại bị ngăn lại. Alesa lấy khăn lau đi máu trên miệng rồi cười nhạt: "Ta không sao. Dù sao ta cũng sắp chết rồi. Đừng kinh ngạc như vậy chứ, ta vốn nên chết từ lâu rồi chỉ là muốn kéo dài mạng mình thêm một lúc nữa thôi. Ta cả đời này chỉ vì ích kỉ của bản thân mà làm biết bao nhiêu việc nay chết cũng đáng. Chỉ là... ta không muốn bí mật này chôn theo ta thôi." Selia im lặng tiếp tục lắng nghe những lời Alesa nói. Lúc này cô cảm thấy Alesa không giống vị hoàng hậu quý phái luôn nhìn người khác bằng nửa con mắt nữa mà giống như một con người ở trên đỉnh cao mà hoài niệm chuyện cũ, cảm thấy cô đơn cần người lắng nghe. "Ta kể cho ngươi một câu chuyện, câu chuyện này rất xưa rồi. Ngày xưa có một gia đình nông dân sống ở ngoại thành. Cô con gái của gia đình này kéo sợi rất giỏi vì thế người mẹ liền huênh hoang nói con gái mình có thể kéo sợi rơm thành vàng. Chuyện này đến tai vua, đức vua liền triệu cô gái vào cung và cho nàng một căn phòng toàn rơm và bắt nàng sáng hôm sau phải kéo đống rơm này thành vàng. Nhưng cô gái làm sao biết làm, nàng liền òa khóc. Ngươi biết tiếp theo sẽ là gì không?" "Một vị thần hiện lên chăng?" – Selia nửa đùa nửa thật. "Đúng vậy, nhưng không phải là một vị thần." – Alesa bật cười bàn tay nắm chặt đến nỗi trắng bệch. – "Hắn ta hỏi cô gái vì sao khóc. Nàng đem mọi chuyện kể ra hắn liền hứa sẽ giúp nàng với điều kiền nàng phải cho hắn một thứ gì đó. Cô gái liền đưa cho hắn một chiếc vòng cổ. Hôm sau khi nhìn đống rơm biến thành vàng nhà vua vô cùng kinh ngạc. Hôm đó ngài lại dẫn cô gái vào căn phòng đó và bắt nàng kéo sợi. Cô gái lại khóc và hắn lại hiện lên và nàng đưa cho hắn một chiếc nhẫn. Ngày hôm sau, lần này đức vua đã tin nàng có tài lạ liền nói nếu đêm nay cô gái có thể kéo rơm thành vàng thêm lần nữa ngài liền cưới nàng. Cô gái lúc ấy cũng như những người khác ham mê ngôi vị hoàng hậu này vì thế nàng chấp nhận. Như mọi hôm, hắn lại xuất hiện nhưng cô gái lại không có gì cho hắn. Thấy vậy, hắn và cô gái liền lập một giao ước. Chỉ cần... chỉ cần đưa "nó" cho hắn, hắn sẽ giúp cô ngồi vững trên ngôi vị hoàng hậu." "Và cô gái đã chấp nhận?" "Đúng vậy, hài hước phải không? Vì tiền tài mà cô ta sắn sàng hi sinh mọi thứ.""Cô gái..." – Selia ngập ngừng nhìn Alesa chỉ thấy bà ta im lặng nên cô cũng đoán được vài điều. – "Vậy đứa trẻ đó?" "Ngươi nghĩ là ai? Chuyện này muốn giấu cũng khó. Nó là một đứa trẻ ngốc! Ta tống nó vào rừng để nó sống một cuộc sống khổ cực vậy mà nó vẫn mỉm cười mỗi khi ta nhìn nó vẫn luôn gọi ta là mẹ." "Không biết mọi người nghĩ thế nào về người như tôi nghĩ người rất yêu đứa trẻ đó." – Selia thực lòng lên tiếng. Alesa nghe vậy liền bật cười: "Yêu thương nó? Ha ha, công chúa à, ta hận nó còn không hết vì sao lại phải yêu nó? Ta rất hận nó, hận không thể giết nó ngay từ lúc nó sinh ra. Ngươi biết không, năm nó mười tuổi, khi nó nói trước mặt mọi người gọi ta một tiếng mẹ. Lúc đó ta liền kéo nó vào phòng mà bóp cổ nó.""Nhưng cuối cùng người vẫn không giết." "Phải... cuối cùng vẫn là do ta quá mềm yếu." – Alesa biết dù có hận nó như thế nào đi chăng nữa nó vẫn là con của bà. Bà vẫn không nỡ ra tay giết nó. – "Ta biết, trong chuyện này kẻ có lỗi là ta. Nó chỉ là người ngoài cuộc vì thế ta vốn để nó sống như vậy đến hết đời ít nhất nó vẫn không chết vẫn mãi là một kẻ ngốc nghe lời người khác. Nhưng lúc đó ngươi lại xuất hiện làm thay đổi nó." "Tôi sao?" "Ngươi thật sự quên hết mọi thứ rồi saoNgươi có biết không, nếu ta là kẻ đẩy nó xuống vực thì ngươi chính là người đưa nó đến bờ vực. Bây giờ thì sao? Thật nực cười, nó hận ta hận cả thế giới này nhưng duy chỉ có ngươi hắn lại không hận. Rốt cuộc nó đối với ngươi có bao nhiêu si mê đây?" Selia im lặng trái tim đột nhiên đau nhức vô cùng. Cô nắm chặt tay lại cố đè nén cơn đau lại nhưng vẫn không thuyên giảm."Selia..." – Đây là lần đầu tiên bà ta gọi tên cô. "Hoàng hậu người làm gì vậy?" Selia kinh ngạc nhiên Alesa đang quỳ trước mặt mình. "Coi như ta xin ngươi làm ơn..." ******"Công chúa người sao vậy?" – Thấy Selia bước ra. Evvy mỉm cười lại gần nhưng thấy sắc mặt tái nhợt của công chúa liền lo lắng. – "Có phải bà hoàng hậu kia làm gì người không?" "Evvy, chuẩn bị đi... tối mai chúng ta sẽ ra ngoài." "Ra ngoài?" ******Màn đêm buông xuống. Không gian trở nên vô cùng yên tĩnh. Xuyên qua màn đêm, một chiếc xe ngựa tiến về phía khu rừng phía Đông. Đến bìa rừng, chiếc xe liền dừng lại hai người từ trên xe bước xuống. "Hoàng hậu thực sự muốn ta đến đây sao?" Khẽ rùng mình, Evvy quay sang muốn đưa áo cho công chúa của mình nhưng Selia liền từ chối. "Đúng vậy, bà ta nói chỉ có ta mới khiến hắn dừng lại. Nếu ta có thể hoàn thành nhiệm vụ này thì Alesa sẽ giúp ta rời khỏi kinh thành. Cơ hội tốt như vậy... vì sao không thử?" Selia mỉm cười đầy tự tin. Nhìn thấy nụ cười này lòng Evvy lại càng bất an. "Vậy người định làm thế nào đây?" "Ai mà biết. Chỉ cần gặp hắn khuyên nhủ vài câu là được. Tuy nhiên ta lại thấy buồn cười, bà ta vứt cả danh dự của mình để cầu xin ta cứu thái tử. Thật đáng tiếc, giữa hắn và Adrin bà ta..." "Vẫn chọn Adrin phải không?" – Một giọng nói vang lên khiến cả Selia và Evvy giật mình. "Chill? Sao cậu lại ở đây?" Evvy ngạc nhiên. Chẳng phải anh đã bảo tên nhóc này ngoan ngoãn ở quán trọ đợi anh và công chúa rồi sao."Ra đây là hai kẻ đã bỏ cậu lại phải không?" – Một giọng khác lại vang lên. Selia chưa kịp hiểu gì thì cô gái kia liền chỉ tay về phía cô mà mắng. – "Các người làm cha mẹ kiểu gì vậy? Đồ cha mẹ vô trách nhiệm vứt con cái ở trong rừng một mình. Trông cô cũng ưa nhìn vậy mà tâm địa quá ác." Nhìn sắc mặt chủ nhân của mình ngày một tối lại Evvy chỉ biết thở dài phun ra hai từ "thôi xong". Selia trừng mắt nhìn cô gái trước mặt. "Nè bà cô già, bà có biết nhìn mặt không vậy? Tôi như vậy giống một bà mẹ lắm hả? Ai bảo tôi bỏ Chill ở rừng? Chưa nghe rõ sự việc đừng mắng người vô tội. May cho bà là tôi không mất lịch sự như vậy." "Cô gọi ai là bà già? Cô muốn gì?" Cô gái tức giận rút ra một con dao. Bộp. "Em nghịch đủ chưa?" – Một chàng trai liền xuất hiện trừng mắt nhìn cô gái kia. Sau đó quay sang Selia cười áy này. – "Xin lỗi, là tôi quản em gái không chặt. Tôi là Leo còn em gái tôi là Ella." "Tôi cũng có một phần lỗi. Tôi là Selia còn đây là người hầu của tôi Evvy. Cảm ơn anh đã chăm sóc Chill. Sao hai người vào trong rừng vậy?" – Selia liền bày ra vẻ mặt áy náy."Liên quan gì đến cô!" – Ella còn bất mãn việc vừa này nhân cô hội liền cao giọng. "Ella! Thật ra chúng tôi muốn đến lâu đài trong tin đồn kia. Tôi cùng Ella và bạn của tôi vốn là một nhóm chuyên đi khám phá những bí ẩn. Vì thế bí ẩn lớn như vậy làm sao bỏ qua được." "Thật trùng hợp tôi cũng muốn vào đó. Có thể cho tôi đi cùng được không?" – Selia mỉm cười khiến Leo ngơ ngẩn vô thức gật đầu. "Nhưng còn cậu nhóc này? Hai người định dẫn theo à?" – Ella ngạc nhiên nhìn Chill. "Chill không sao. Chill đã 15..." Chill chưa kịp nói xong Evvy liền bịt miệng cậu nhóc lại. Selia liền trả lời:"Đừng lo, tôi để Evvy và Chill ở ngoài cũng được." "Vậy để tôi dẫn đường." Không muốn can thiệp sâu vào việc này, Leo liền cho qua. Anh nhanh chóng dẫn mọi người vào sâu trong rừng. ������?�-�
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com