The Gioi Cua Bong
Du ngồi một mình trong cái lầu vọng nguyệt nằm ở một góc khuất công viên, ngọn đèn vàng trên đầu, hiu hắt tỏa ánh sáng; một cơn mưa đang âm ỉ rơi chẳng đủ làm ướt người, dù vậy công viên vẫn vắng tanh, thi thoảng một vài người bước qua với dáng vẻ vội vã. Du ngồi,thả lỏng người một cách thoải mái, hắn mặc bên ngoài một cái áo khoác màu xanh, bên trong là cái áo sơ mi xám, quần tây đen và đôi giày da bóng lộn. Hắn đi thẳng tới đây từ chỗ làm.Du bất động, như một pho tượng, thả hồn theo những suy nghĩ tiếp nối với nhau, cây dù đen dựng kế bên, về tổng thể, nhìn tất cả như một tác phẩm nghệ thuật sắp đặt. Hắn đã tập cho mình thói quen chờ đợi từ nhỏ, Du có thể ngồi hàng giờ một mình như vậy, trong tĩnh lặng và cô đơn, hắn chìm sâu vào những suy nghĩ nội tâm của mình. Thi thoảng hắn lại giật mình, bứt khỏi dòng chảy ấy, tỉnh dậy và điểm lại những gì đang diễn ra xung quanh. Nhìn ra bên ngoài, mắt nheo lại, cố gắng phân biệt những đường viền của cây cối, những băng ghế đá khuất trong bóng tối đã bị cơn mưa làm nhòe đi, Du dùng một ngón tay đẩy gọng kính. Hắn ngước lên nhìn ánh đèn đường ố vàng rọi lên những hạt mưa khiến chúng lấp lánh; trên cao, bầu trời như một cái hố đen khổng lồ chỉ chực chờ nuốt chửng lấy tất cả vào bóng tối.Một cơn gió tạt qua, vài hạt mưa rơi trúng hắn, lanh lẽo.Gần 7 giờ, người hắn hẹn vẫn chưa tới, gã luôn tới trễ, thật đáng thương, gã đã quá bận rộn với cuộc sống nhiều mặt. Trái ngược với Du, hắn chẳng có mặt nào cả, hắn trống rỗng như từ trước tới giờ vẫn vậy và theo một cách nào đó, cũng bất hạnh.Mỉm cười.Du nhớ lại vài chuyện cũ, cái đám bạn năm cấp 3 của hắn gồm gã là một thành viên, đã có những ngày tháng tươi đẹp, nhưng dĩ nhiên không có gì là mãi mãi.Điều đó thì đến sau này hắn mới biết.Du đút tay vào túi, rút ra cái bóp da, hắn mở bóp, lần tìm bên trong tấm hình mà cả nhóm đã chụp, cũng như tấm hình của Dương, tấm hình của hắn cũng chỉ còn khuôn mặt của hai người. Hai người còn lại đã bị bôi đen bằng bút bi, dù giờ đây, chỉ có hai người bị bôi đen kia là thật sự kế thừa tinh thần của nhóm, cái nhóm mà chính Du đã lập nên và cũng chính hắn tuyên bố hủy bỏ nó. Đó là những ngày cuối cùng của tháng 3, khi ấy hắn sắp tốt nghiệp cấp 3.Trải qua thời gian, những ký ức đã không còn rõ ràng nữa, tất cả những gì Du nhớ chỉ là một khung cảnh mờ nhạt, chẳng có dấu hiệu nào trước đó, chỉ là đã tới thời điểm để tất cả tìm cho mình một chân trời mới.Tới lúc ấy Du mới nhận ra sự bất khả thi của “Thuyết tin đồn”, điều mà một thằng bạn năm cấp 3 đã nói với hắn. Vì nó mà Du đã bị đuổi học, nhưng đó là điều mà hắn sẵn sàng chấp nhận.Thở dài, Du lật tấm ảnh lại, mặt sau ảnh của hắn có dòng chữ “Thế giới của bóng” do chính Dương viết, cái kế hoạch mà hắn đã nghĩ ra, kế hoạch tận dụng mọi khả năng của những người trong nhóm.Giờ đây thì Du phải giải quyết hậu quả của cái kế hoạch này, một lần và mãi mãi.Bữa tiệc đã tàn từ lâu nhưng dư âm của nó vẫn còn vang vọng cho tới lúc này.Và hắn sẽ là người dọn tiệc!Đút tấm ảnh lại vào bóp.Bất giác hắn nghiến răng.Đúng lúc đó thì gã đến, xuất hiện từ trong bóng tối, những đường viền của gã cũng bị cơn mưa làm cho mờ nhạt, bước đi của gã vội vã và gấp gáp; bao giờ cũng vậy, sự hiện diện của gã mờ nhạt đến nỗi khiến người khác phải giật mình.- Ngồi đi.- Du chỉ ngón tay xuống chỗ bên cạnh mình và gã ngồi xuống.Hắn ngước nhìn gã, một khuôn mặt mệt mỏi, đôi mắt trũng sâu, dường như gã đã làm việc quá nhiều, mà cũng vì hắn thúc ép thôi. Du nở một nụ cười lạnh lẽo, không dành cho gã mà dành cho chính mình, rồi Du bắt đầu lên tiếng, giọng lạnh tanh như thời tiết bên ngoài.- Anh làm công việc tới đâu rồi?Gã không trả lời ngay, dường như con mãi bận suy nghĩ về những vấn đề khác, Du cũng không thúc ép, hắn có thời gian, rất nhiều thời gian để phung phí và đêm nay, thời tiết khiến cho hắn cảm thấy dễ chịu.- Cũng khoảng 80% rồi.- Mãi gã mới nói, khi câu nói kết thúc giọng gã vẫn âm vang trong không khí.- Sẽ kịp với kế hoạch của cậu thôi, chỉ là gần đây tôi hơi mệt mỏi, tôi phải hoàn thành phần ở chỗ làm, lại còn thêm phần mà cậu giao cho tôi.Du ngã người vào lưng tựa của cái ghế đá.- Đừng lo, cứ làm tốt công việc, tôi vừa chuyển tiền vào tài khoản của anh rồi, công sức của anh không bị phí phạm đâu.Gã bật ra một tiếng cười khô khan.- Cậu biết là họ theo dõi tài khoản của tôi mà, nếu cậu cứ chuyển tiền vào như vậy họ sẽ nghi ngờ. Hẹn vào giờ này cũng dễ gây chú ý, họ luôn cử người theo dõi tôi.- Thì đó là ý của tôi mà.- Du nhún vai.- Tôi muốn họ nghi ngờ anh.Gã nhìn Du, tiếng nuốt nước bọt của gã vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng tựa như âm thanh của một hòn sỏi chạm vào mặt nước.- Cũng chẳng sao.- Gã lắc đầu.- Xong vụ này tôi cũng biến luôn, cũng đã tới thời điểm rồi, tôi chán ngấy việc phải kẹt giữa hai chiến tuyến rồi. Tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi.- Mấy tiếng cuối gã nói nhanh giọng rưng rưng, rồi gã lại im lặng như muốn nén cảm xúc của mình lại.- Tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi, vậy mà từ trước tới giờ tất cả đều cản đường tôi, kể cả cậu. Các người trông chờ gì ở tôi? Tôi chỉ muốn, tôi chỉ muốn…Gã nghiến răng.- Anh muốn gì?- Du nói, đưa tay lên vỗ vai gã.- Mỗi con người đều có nỗi bất hạnh của riêng mình, bất hạnh của anh là anh muốn quá nhiều thứ, anh quá cầu toàn, anh sợ làm những người xung quanh mình đau khổ, nhưng đó lại là một điều không thể tránh khỏi, tất cả không thể cùng hạnh phúc được. Sẽ tới lúc anh phải lựa chọn, anh biết mà, anh không thể tiếp tục sống như vậy được, điều đó chỉ làm anh đau khổ và những người phụ nữa anh yêu đau khổ, cả đứa con của anh nữa.- Đừng cố tác động tới tôi!- Gã gằn giọng.Du im lặng, tay vẫn đặt trên vai gã, hắn nhìn màn mưa bên ngoài, một cơn mưa như bao trùm lấy tất cả, nuốt chửng hết mọi âm thanh sự sống, từ cái góc tăm tối này của công viên thì có vẻ như là vậy.- Chẳng cần tới tôi tác động, tự anh sẽ biết phải làm gì.- Hắn lạnh lùng kết luận.- Không phải chính cậu đã đẩy tôi vào hoàn cảnh này đó sao?- Không phải anh đã tạo cơ hội cho tôi đẩy anh vào hoàn cảnh này đó sao?- Du nắm cổ áo gã, kéo gã vào sát mặt mình. Hắn nói từng tiếng một.- Anh là đồ hèn nhát, anh luôn do dự không bao giờ quyết định được điều gì, đừng có trách tôi, đi mà tự trách mình ấy.Đáp lại những lời của Du là khuôn mặt không cảm xúc của gã, trong một giây Du tưởng như đang soi mặt mình vào gương, đó cũng chính là khuôn mắt của hắn.Thở dài, Du bỏ gã ra, gã sửa lại cổ áo, không nói gì. Một khoảng im lặng nữa trùm xuống, nặng nề hơn, một cơn gió ào qua, thổi bạt những hạt mưa vào mặt cả hai, Du nhắm mắt rùng mình. Khi hắn mở mắt ra thì gã đã đứng lên.- Quan hệ giữa cậu và vợ tôi là thế nào vậy?- Chúng tôi là đồng nghiệp, anh biết mà.- Đừng nói dối tôi.- gã thì thầm.- “Tay phải” đã cho tôi thấy những bức ảnh chụp hai người, nếu cậu đang cố gắng tác động tới cố ấy thì…- Thì sao?- Du lạnh lùng cắt ngang.- Dù gì thì cô ấy cũng không liên quan tới chuyện giữa chúng ta.- Dĩ nhiên.- hắn nhún vai.- Chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau về Dương thôi.Gã nhìn Du dò xét, nhưng hắn không có gì phải lo lắng, gã chẳng có gì để đe dọa hắn cả, gã đã nằm trong mọi suy tính của hắn rồi; ngay từ ngày đầu tiên khi mã gã bước chân vào nhà hắn, Du biết, gã sẽ phải tuân theo dòng chảy mà hắn đã sắp đặt.- Hôm nay vậy là đủ rồi.- Gã kết luận.- Giờ tôi phải đi đây, công việc của anh giao cho tôi sẽ hoàn thành đúng hạn. Yên tâm.Du không đáp lại, gã đứng tần ngần đó một chút dường như định nói thêm gì đó nhưng cuối cùng lại bỏ đi, Du nhìn theo gã, cái bóng lẫn vào màn mưa và cuối cùng bị bóng tối nuốt chửng.Còn một mình hắn ngồi lại, Du suy ngẫm về cuộc trò chuyện vừa rồi, hắn cắn môi, một cái gì đó vừa nhói lên trong lồng ngực hắn.Và bỗng nhiên hắn thấy thật buồn, nỗi buồn vô tận, mênh mông và trống rỗng như bầu trời trên đầu. Tựa người vào ghế, Du nhắm mặt lại, đêm vẫn trôi qua, bên tai hắn văng vẳng tiếng mưa, hắn tưởng tượng mình là con chim, chồm người bay lên trong một ngày hè nắng đẹp.Bỏ hết những cơn mưa, cái lạnh, cơn gió, những dòng suy nghĩ, các kế hoạch trong đầu; hắn bay và sống một cuộc đời vô tư lự.Nhưng khi Du mở mắt ra, mọi thứ vẫn ở đó và chân hắn, dĩ nhiên, còn nằm nguyên trên mặt đất…*******Quán cà phê sân thượng, chiều đã tan hết và giờ không gian rơi vào đêm, ánh sáng vàng vọt của những ngọn đèn trong quán, bên ngoài một cơn mưa đang âm ỉ rơi; lẫn khuất trong tiếng mưa là âm thanh của thành phố hòa cùng với giọng của cỡ chừng 5 người khách trong quán và tất cả họ đều đang thì thầm. Dĩ nhiên với một quán cà phê nằm trên sân thượng thì một đêm mưa không phải là khoảng thời gian đông khách.Hình bóng của cơn áp thấp nhiệt đợi ngoài khơi chiếu đến thành phố này dưới dạng một cơn mưa chẳng đủ làm ướt áo ai.Không một cơn gió thổi, bên dưới, màu sắc thị thành nhập nhòe trong màn nước, những cơn đường chưa kịp ngập hối hả bóng người, áo mưa đủ mùa sắc, ánh sáng đủ màu sắc, thành phố như một lễ hội hóa trang buồn tẻ. Đêm nào cũng là lễ hội, lễ hội đến và đi, mất hút vào trong những con hẻm tăm tối, những ngôi nhà tạm bờ trên bờ sông hay gần đường tàu, những con người với những nỗi lòng u uẩn. Lễ hội ở đây, ở kia và cũng không ở đâu cả.Còn phía trên, bầu trời đêm lại là một cái gì đó khác hẳn, tất cả chỉ có một tấm màn đen, cái mà từ trong nó hàng triệu hạt nước đang xuyên thẳng xuống, lấp lánh khi được ánh đèn trần thế soi sáng. Bầu trời thì thật giản di và dễ hiểu, nó luôn rõ ràng khi ta nhìn lên, bản chất và hình thái của nó là một.Vừa suy nghĩ, tôi vừa ngắm mưa, lắng nghe tiếng lộp độp của những giọt nước đập vào tán cây dù, không hiểu sao âm thanh ấy khiến tôi cảm thấy ấm áp.Hơn 6 giờ, tôi đang ngồi chờ Huyền, vào phút chót cô đã dời giờ hẹn trễ hơn 2 tiếng.Ngáp dài, tôi liếc nhìn điện thoại.Thời gian cứ trôi đi, bình thản, tôi ngồi, những liên tưởng nảy nở ra trong đầu bất tận và chậm rãi…Huyền xuất hiện lúc gần 7 giờ, trong cô tươi tắn hơn mọi ngày, khuôn mặt trang điểm nhạt, khoác lên thân hình cô là một bộ váy màu xanh thẫm như bầu trời lúc chạng vạng, vai đeo cái túi nhỏ bằng da màu đen với cái khóa cầu kì mạ vàng lấp lánh, giày cao gót màu tím sẫm; khi nhìn thấy cô, một cảm giác lạ lùng lướt qua tâm trí tôi và trong phút chốc, tôi thấy tim mình đã bỏ mất một nhịp đập.Cô ngồi xuống, đối diện tôi với cái khoảng cách quen thuộc, duỗi người, nhìn Huyền toát lên vẻ tươi mới và xinh đẹp, cô như bầu trời lúc rạng sáng đang chuẩn bị chuyển sắc khi mặt trời lên.Huyền nói gì đó và mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ.Và tôi nghĩ, cô thật xinh đẹp, không hiểu sao, tôi cảm thấy lòng mình nhóm lên một chút ghen tị, dù chẳng biết mình đang ghen chuyện gì và ghen với ai.- Nhìn em xinh lắm. Mà không, đúng hơn là lộng lẫy mới phải.- À, chẳng là em mới vừa từ cuộc hẹn phỏng vấn thì chạy tới đây.Huyền ngồi xuống, gọi nước, cô liếc nhìn ly nước của tôi, cái gạt tàn kế bên đã có vài mẫu đầu lọc; rồi cô rút cái điện thoại từ trong túi ra, đặt túi cẩn thận lên đùi mình, ngón tay cô nhanh chóng lướt nhanh trên màn hình.- Chị đến sớm vậy.- Huyền nói, không ngước lên, khuôn mặt cô tĩnh lặng như mặt hồ khi không gió nhưng giọng nói lại đầy vui vẻ.- Thì ở nhà cũng không biết làm gì, với lại, một chiều mưa như thế này mà ngồi ở đây.- Dừng lại, tôi rút một điếu thuốc ra, ngậm lên miệng. Huyền ngẩng mặt lên, nhìn tôi, cô với tay lấy cái hột quẹt tôi đặt trên bàn, tiếng bật lửa khô khốc. Rít một hơi thật dài, tôi thả khói ra thành một vòng tròn lơ lửng trong không trung.- Chị cảm thấy rất thoải mái, không biết nói sau, nhưng rất ấm áp.- À, em hiểu mà, em cũng thường thấy vậy.- Đặt cái hột quẹt lên bàn, Huyền mỉm cười, lại tập trung vào màn hình điện thoại.- Trong cái lạnh thì người ta mới nghĩ và cảm thấy được sự ấm áp.Im lặng, giữa chúng tôi vẫn có những khoảng thời gian như vậy, cả hai cứ ngồi, chẳng lời nào được thốt ra và thời gian trôi đi một cách chậm rãi, Huyền vừa gần mà lại vừa xa, đôi khi cô cho tôi cảm giác rất gần gũi, đôi khi cô lại quá xá xôi. Tôi có cảm giác những lời Huyền nói ra không lời nào là đại diện cho cô cả, những lời trên mạng, những lời nói với tôi, những lời trong các quyển tiểu thuyết cô viết. Tất cả đều xa xôi với con người thật của cô, một con người mà thỉnh thoảng tôi chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại chứ chưa bao giờ thấy được.Nhưng liệu đó có phải là điều quan trọng?Tôi không biết, một câu hỏi khó khăn, bản chất của mỗi con người không phải là một bức tranh, nó là một bộ xếp hình và đôi khi mỗi mảnh lại đại diện cho một thứ gì đó hoàn toàn khác biệt. Ngay khi ta tưởng rằng mình đã hiểu được tất cả thì ta lại ngạc nhiên vì một cái gì đó mới mẻ. Hành vi của con người là không thể dự đoán được, bản chất thật của mỗi người chỉ là một chất lỏng không hơn không kém. Nó không có hình dạng cố định, hình dạng của nó tùy thuộc vào hình dạng của vật chứa.Dù vậy, tôi không thể ngăn được khát khao hiểu thêm về Huyền, về những điều sâu kín mà cô vẫn đang che giấu; đồng thời tôi lại cảm thấy sợ hãi chính điều ấy.Đó là vấn đề muôn thưở giữa tôi với Huyền và mỗi lần gặp nhau nó lại hiện ra trong đầu tôi, như một vệt mực đên trền nền giấy trắng, sự hiện diện của nó luôn rõ ràng.- Em cảm thấy thế nào khi sách mình được xuất bản?- tôi hỏi sau khi đã dập điếu thuốc, chủ yếu để không phải im lặng nữa, sự im lặng làm tôi căng thẳng.Huyền nhìn lên, rồi cười.- Sao vậy?- À, không có gì. Chẳng là gần đây em được hỏi câu này hơi nhiều, dường như mọi người đều muốn biết cảm giác của em khi sách được xuất bản.- Vậy cảm giác ra sao?- Bình thường.- Huyền chống cằm, đảo mắt.- Cũng không gọi là một niềm vui gì lớn. Em viết chỉ là một cách để kiếm sống, không phải vì đam mê hay gì cả và khi không có đam mê thì cũng khó mà cảm thấy vui được, với em là vậy. Và…- Huyền chau mày- nói sao nhỉ? Có lẽ em đã bị chai sạn với những chuyện kiểu này, em thích một cái gì đó hay ho hơn, kịch tính hơn chẳng hạn. Ra mắt một quyển sách thì cũng chẳng có bao nhiêu sự kịch tích và hay ho.- Ví dụ như là gì?- Ví dụ như một kế hoạch nào đó ảnh hưởng lớn lao tới nhiều người chẳng hạn, ví dụ như một biến cố nào đó lật tung tất cả mọi thứ lên, một cái gì đó khiến con người phải hốt hoảng, phải bối rối và khiến họ nhận ra vị trí của mình nhỏ bé và vô nghĩa như thế nào trong bức tranh tổng thể. Em không chắc, những thứ tương tự như vậy, chẳng qua em thấy cuộc sống mình quá thiếu kịch tính. À, ví dụ như “Thế giới của bóng” chẳng hạn.- Em vẫn còn hứng thú với chuyện đó à?Gật đầu.- Phải nói là em không thể ngừng hứng thú với nó được. Đó là…- Huyền khựng lại, rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô cúi xuống, tìm gì đó trong cái túi xách của mình.- Đây, quyển sách tặng chị, phiên bản giới hạn, bìa cứng, có hình minh họa màu, chữ ký của tác giả và lời đề tặng.- Cô đặt quyển sách lên bàn, đẩy về phía tôi.- Chỉ có 5 cuốn như thế này thôi.- Cảm ơn em.Đón lấy quyển sách, tôi lật trang bìa, nhìn chứ ký của Huyền và ảnh của cô trên bìa gắp, khuôn mặt cô trong ảnh luôn có chút gì đó xa lạ, một sự điềm tĩnh nào đó mà thông thường không thể thấy ở cô ẩn hiện trong bức ảnh. Lật nhanh vài trang, chỉ cần nhìn hình vẽ minh họa có thể nói đây là một cuốn truyện khá “ướt át”, giống với phong cách của những truyện mà cô viết trên mạng.- Chị sẽ trân trong nó.- mỉm cười.- Lâu rồi chị không đọc sách, nhưng nếu là sách của em thì nhất định chị sẽ đọc.Huyền không nói gì, thay vào đó cô nhấp một ngụm nước cam bằng cái ống hút uốn lượn điệu đà màu hồng.- Vậy em nghĩ gì về “Thế giới của bóng”?Cô chau mày nhìn tôi, tựa như cân nhắc về những điều mình sẽ nói, sức ảnh hưởng của nó. Cuối cùng Huyền nhún vai.- “Thế giới của bóng”, mục đích của nó giờ đã quá rõ ràng, nó chắc chắn là một phần mềm theo dõi, không phải chỉ hai chiều giữa người những người tải nó về và người mà họ muốn theo dõi mà còn có bên thứ ba. Bên nắm giữ tất cả thông tin về đối tượng có nhu cầu theo dõi lẫn người cần theo dõi. “Thế giới của bóng” là một phần mềm theo dõi hai mang, nó được tung ra nhằm đánh vào tâm lý và nhu cầu của con người, lợi dụng nó để có thể thu thập thông tin. Và nó đã rất biết chọn thời điểm để xuất hiện, sau khi vụ nghe lén 14.000 thuê bao điện thoại được phanh phui, những công ty có phần mềm kiểu này đều bị điều tra và một số lượng lớn đã bị dẹp bỏ. “Thế giới của bóng” xuất hiện một thời gian sau đó, lúc ấy nó chỉ có một mình và dễ dàng gây ảnh hưởng rộng lớn. Rõ ràng, có một bên đã âm thần chuẩn bị, chờ đợi trong một thời gian dài để tung ra vàothời điểm thích hợp.- Sao em biết có sự tồn tại của bên thứ ba?- Em chỉ đi theo những dữ kiện thôi, chắc vậy.- Huyền nhếch mép.- Đầu tiên, kế hoạch này rõ ràng đã được dựng lên một cách kỹ càng và phát triển lâu dài trong bóng tối, viết phần mềm, nghĩ ra câu chuyện, khiến nó trở nên phổ biến trên mạng và trong giới văn phòng. Đối tượng của câu chuyện này nhắm đến đã thể hiện rõ mục đích của nó. Ai đó muốn thu thập tin tức về thị trường, những thông tin bí mật của các tập đoàn, doanh nghiệp khắp cả nước, trong mọi ngành.- Chị thì không nghĩ vậy, thông tin thu được của mỗi cá nhân cũng không mang nhiều ý nghĩa lắm, trừ khi họ tiếp cận được những nguồn cấp cao, nhưng những người như vậy thì đều rất cảnh giác.Huyền tựa người vào ghế, cô nói bằng một giọng tự tin với âm vực xa lạ mà tôi chưa từng nghe trước đây, cứ như cô đã trở thành một con người khác.- Điều đó chỉ đúng khi ta tính tới từng cá nhân riêng lẻ. Nhưng ở đây là việc nghe lén với qui mô rộng lớn với rất nhiều người bị theo dõi và với một mục tiêu tập trung vào một loại người nhất định thì số thông tin thu thập được sẽ vô cùng khổng lồ. Chỉ cần phân loại một cách đúng đắn thì sẽ nắm được một lượng lớn thông tin. Cỗ máy này hoạt động chỉ vì tiền, nó đã thoát ra ngoài mọi ý thức hệ của quốc gia hay những vấn đề chính trị, chính vì vậy nó đầy nguy hiểm. Ngoài ra, cho tới lúc này bên sản xuất “Thế giới của bóng” vẫn chưa lộ diện, họ không thu phí, không có bất cứ động thái nào, trang web chính thức thì đã đóng cửa, không ai có thể lần ra họ. Trước khi mọi người có đủ thời gian để nghi ngờ, những người tạo nên “Thế giới của bóng” đã kịp xóa sạch mọi dấu vết.- Nghe rất hợp lý.- Tôi gật gù.- Đây là một kế hoạch không có chỗ hở nào, nó dựa trên bản chất của con người, sự tò mò, lòng hiếu kỳ; phương cách mà tin đồn hoạt động, sự không tin tưởng của con người với nhau và với cấu trúc của toàn bộ xã hội. Nó là con đẻ của thời đại mà chúng ta đang sống, cái thời đại mà mọi thứ thứ đều bùng nổ một cách điên cuồng.- Nhưng rồi theo thời gian, tin đồn cũng lắng xuống, về lâu dài, kế hoạch này sẽ không có tác dụng nữa.Huyền lắc đầu, cô di ngón tay mình trên mặt bàn, nguệch ngoạc những ký hiệu vô nghĩa.- “Thế giới của bóng” là một hệ tự thân, chỉ có cho nó lực ban đầu và nó sẽ hoạt động trong một thời gian rất dài. Bây giờ, khi ai ai cũng biết về “Thế giới của bóng” nó sẽ bắt đầu gây ra một hiện tượng, người ta sẽ truyền miệng nhau. Sau này chắc chắn cứ vài tháng một lần sẽ có những sự kiện xuất hiện để hâm nóng “Thế giới của bóng”. Nó không tồn tai mãi mãi nhưng chắc chắn sẽ tồn tại lâu dài.Nói xong cô nhấp một ngụm nước cam, ngả người vào ghế có vẻ khoan khoái, tôi nhìn Huyền, mỗi lần nhắc tới “Thế giới của bóng” Huyền lại trở nên rất phấn khích, cô luôn nói về nó với một giọng tự tin và những lập luận của cô bao giờ cũng sắc sảo.Chúng tôi nhìn nhau, im lặng, Huyền quan sát cái màn mưa mỏng tan sau lưng tôi, một tia chớp rớt xuống ở đâu đó phía xa bầu trời lóe sáng kèm theo một tiếng nổ đinh tai khiến vài người giật mình.- Nhưng đó chưa phải là tất cả.- Huyền lên tiếng, cô nhíu mày, một nụ cười khinh khỉnh nở ra.- Nếu lần ngược về trước, ta có thể thấy rõ ràng rằng tin đồn về “Thế giới của bóng” đã bị thay đổi, ban đầu nó không nói về bất cứ tòa nhà cụ thể nào, mà cũng không nói gì về căn phòng của “Vua bóng”. Người tạo ra câu chuyện đã cố ý làm nó thật đơn giản để tin đồn dễ phát tán và dễ kiểm soát hướng đi của câu chuyện hơn. Bởi càng về sau tin đồn sẽ lại càng có nhiều phiên bản, những chi tiết sẽ phức tạp hơn, vậy nên một câu chuyện đơn giản lúc ban đầu là vừa đủ.Tôi chợt nhớ ra Ngọc cũng từng nói về việc này, rằng tin đồn đã bị thêm vào sau một thời gian được tung ra.- Em không biết lý do cụ thể, nhưng rõ ràng ai đó có mục đích riêng khi thêm vào những phần này, một tòa nhà cụ thể, một căn phòng cụ thể.Tôi chau mày, một tòa nhà cụ thể, một căn phòng cự thể; dòng chữ sơn trên tường với chữ “ZXCV”, đối với người bình thường nó chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng đối với người trong cuộc, đó là một lời thách thức, một cách để khẳng định, rằng “Tôi biết cái gì đang diễn ra, tôi biết sự liên quang giữa ‘Thế giới của bóng’ và ‘ZXCV’, giữa mâu và thuẫn, rằng cả hai thực chất chỉ là một phần trong kế hoạch, cả hai đều là một cách để lợi dung sự tò mò của con người, sự thiếu tin tưởng giữa họ với nhau”. Tôi chợt hiểu ra tất cả về kế hoạch này, “Thế giới của bóng” là một kế hoạch nhằm kiểm soát và kiếm tiền tự sự kiểm soát đó, kế hoạch được bắt đầu từ một tin đồn, phát triển cũng từ những tin đồn và kết thúc là một sự theo dõi sâu rộng, nơi mỗi người đều bị chính cái bóng của mình phản bội. Nó là một hệ tự thân, như một cơ thể, nó vận động, kiếm thức ăn và lớn lên, phát triển về qui mô lẫn kích thước. Và phần về “Căn phòng dịch chuyển”….- Đó là một lời hẹn.- Tôi thốt lên.- Một lời thách thức!- Lời hẹn?- Huyền lập lại.Rồi như chợt hiểu ra, khuôn mặt Huyền sáng lên, cô gật đầu, day day thái dương bằng ngón trỏ, nhắm mắt lại tựa như đang tập trung suy nghĩ, tuy vậy giọng của cô lại nhẹ tênh như không.- “Căn phòng di chuyển”, nhưng khi chỉ còn duy nhất một phòng còn trống thì nó sẽ cố định phải không? Nếu em đoán không lầm, có một lời hẹn ở căn phòng cuối cùng còn trống. Có người đã dùng tin đồn về “Thế giới của bóng” để đưa ra thông điệp cho những người tạo ra nó.- Huyền mở mắt ra, cô thì thầm như đang tự nói cho bản thân mình nghe.- Rất có thể, nằm bên trong “Thế giới của bóng” là một cuộc chiến.- Huyền cau mày dường như đang bận rộn với những ý nghĩa của mình.Nhưng tôi chợt nghĩ về Du, vai trò của hắn trong tất cả những chuyện này, Du thuộc nhóm những người nghĩ ra “Thế giới của bóng” như hắn đã thừa nhận, nhóm ấy gồm có em gái tôi, Du, Uy và chồng tôi, vẫn còn một người nữa. Nhưng Du là kẻ thách thức hay bị thách thức? Việc hắn làm việc ở đúng tòa nhà được nhắc tới có phải là một sự tình cờ? Và tôi, việc tôi làm việc ở đó và chồng tôi cũng biết về “Thế giới của bóng” có phải là tình cờ? Thậm chí việc Uy đã gặp tôi trong buổi họp lớp có là tình cờ? Hay mọi thứ đã được sắp đặt từ trước, một âm mưu đã được vạch ra và thực hiện trong bóng tối mà tôi không hề biết. Nơi tôi vừa là người làm chứng, vừa là nạn nhân. Mối quan hệ ngắn ngủi giữa tôi và Uy, tình yêu của Du với Dương, việc tôi và anh lấy nhau và Du bây giờ lại làm cùng một chỗ với tôi. Tôi cảm thấy những mối liên hệ từ quá khứ tới hiện tại đan vào nhau chằng chịt, chúng xoắn vào nhau ngày một chặt hơn và chính tại thời điểm này, ngay lúc này là lúc tất cả vượt quá sức chịu đựng- Dù sao, em cũng muốn nói với chị rằng.- Huyền nhìn tôi, đôi mắt cô phát ra một tia nhìn khác với mọi khi, đôi mắt bỏ qua tôi, bỏ qua tất cả mọi thứ ở hiện tại để soi rọi vào một tương lại xa xăm nào đó.- Sau này có thể sẽ xảy ra nhiều chuyện, em mong chị sẽ được bình yên và sau cùng, sẽ có được hạnh phúc.Tôi rút thêm một điều thuốc khác, Huyền lại mồi thuốc.- Sao em nói nghe lạ vậy? Nghe như lời từ biệt.- Cũng không hẳn.- Cô cầm cái hột quẹt trên tay, nhìn ngọn lửa nhỏ nhắn của nó như bị thôi miên.- Chỉ là cơn bão sắp tới rồi, em chỉ vừa nhận ra.- Huyền nhắm mắt lại, cánh mũi cô phập phồng tựa như đang ngửi gì đó trong không khí.- Em có thể cảm nhận được và khi bão tới em mong chị sẽ bám trụ được cho tới cùng, không bị sụp đổ. “Thế giới của bóng” là một cơn bão, những tin đồn là một cơn bão, khi nó quét qua thì tất cả chúng ta, những người đã biết về nó đều sẽ bị tác động một phần.- Nghe như một lời tiên tri.Huyền mở mắt ra, cô đặt cái hột quẹt xuống bằng hai ngón tay.- Có lẽ vậy.Không biết phải nói gì, tôi rít một hơi thuốc rồi thả khói lên bầu trời, nơi mưa vẫn lũ lượt trút xuống mặt đất.Đó là những gì đáng chú ý trong cuộc trò chuyện giữa hai chúng tôi, phần còn lại về các chủ đề vô thưởng, vô phạt. Hôm đó Huyền nói khá nhiều, cô nói về đủ mọi chủ đề trong xã hội và chủ đề nào cô cũng phê phán một cách mỉa mai. Chúng tôi cùng cười.Khoảng 9 giờ cả hai tạm biệt nhau rồi ra về, mưa vẫn không ngớt đi chút nào so với lúc đầu.Không có cuộc điện thoại hay tin nhắn nào của chồng tôi suốt cả buổi, hôm đó anh lại về trễ, một điều khá thường xuyên trong thời gian gần đây.Tôi thử gọi cho anh vài lần nhưng không ai bắt máy, những hồi chuông cứ đổ rồi chìm vào im lặng.Trước đây chưa bao giờ như vậy cả, anh luôn bắt máy.Dường như chúng tôi ngày càng xa nhau hơn, xa nhau trong sự im lặng. Không có cuộc cãi vả nào, không có bất đồng nào được nêu ra, chúng tôi dần dần nguội đi và cuối cùng trở nên lạnh lẽo.Về nhà, tôi tắm rửa, ăn một bữa tối qua loa rồi ngồi trước tivi, xem hết chương trình này tới chương trình khác.Tẻ nhạt.Rồi một lẫn nữa, gia đình nhà hàng xóm lại cãi nhau, những tiếng chửi bới bắt đầu lớn dần lên.Mưa lớn dần, hơi lạnh phủ xuống.Ở trong phòng khách của mình tôi bắt đầu nghiến răng.Một nỗi bức bối mơ hồ xâm chiếm lấy tối, tôi tự hỏi chồng mình đang làm gì và ở đâu. Trí tưởng tượng của tôi bắt đầu hoạt động một cách tích cực, rồi tôi tự hỏi chúng tôi đã trở nên xa lạ với nhau từ bao giờ.Chẳng có câu trả lời nào cả, chỉ có một loạt những dấu hiệu, chúng tôi chỉ lờ đi mọi thứ.Mọi thứ đã quá sức chịu đựng của tôi rồi, đã tới điểm mà tất cả cùng bùng nổ; tôi đã luôn trốn tranh nó, luôn quay lưng, luôn bỏ chạy và giờ nó vây lấy tôi. Không một lối thoát nào.Những suy nghĩ lúc ngồi ở quán cà phê với Huyền làm tôi bất an, tôi cảm thấy mình đang bị một thế lực nào đó điều khiển, cả tôi và anh. Cảm giác ấy làm tôi khó chịu, tôi muốn bức tung tất cả, phả bỏ, vạch trần mọi thứ đang diễn ra trong bóng tối. Nhưng dù vậy, dường như những sợi dây vô hình vẫn siết chặt lấy tôi và từng cử động của tôi đều tuân theo sự điều khiển của nó.Tôi sợ sẽ mất anh và tôi cũng biết tôi đã mất anh từ lâu lắm rồi, không cần tới hôm nay, không cần tới những cuộc gọi mà anh không bắt máy, không cần tới những điều đang xảy ra và không xảy ra.Nhăn mặt, tôi cảm thấy một ngọn lửa đang bùng cháy trong mình, trước đây nó chỉ âm ỉ như đốm than hồng còn sót lại trong đống tro tàn, nhưng giờ đây nó rực cháy lên, đỏ rực và nóng rát.Mọi thứ bắt đầu mờ đi trước mắt, tôi muốn khóc, không phải khóc thương chính mình hay ai khác, nỗi tức giận không mục đích cứ loang ra bất tận và mọi thứ trở nên quá sức chịu đựng.Lấy điện thoại, tôi bấm số của anh, những hồi chuông vang lên, anh không bắt máy, lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba. Tôi vứt cái điện thoại xuống đất.- Mẹ nó!- tôi nói thầm.Và sau đó tôi khóc, chẳng hiểu vì sao, nước mắt cứ rơi, mặn chát, tôi khóc khe khẽ, trước cái tivi vẫn đang mở, trước những giọng nói cộc cặn ở nhà hàng xóm, trước cơn mưa vẫn đang rời đều đều bên ngoài. Tất cả những gì tích tụ trong tôi một thời gian rất dài đang tuôn ra không kiểm soát.Tôi đã khóc rất lâu, rồi tôi thiếp đi, giấc ngủ không biên giới, một bóng tối rộng lớn và sâu thẳm đẩy tôi xuống càng ngày càng sâu hơn nữa. Trong giấc ngủ, tôi nghe văng vẳng những giọng nói, vui buồn lẫn lộn vào nhau, chúng đang nói chuyện của tôi mà như là chuyện thuộc về ai khác, một người đã mãi mãi đi xa và tất cả những gì tôi nghe được chỉ là tiếng vọng từ quá khứ.Tôi cảm thấy mình vẫn còn khóc trong giấc ngủ, tôi đã mơ một giấc mơ không có hình ảnh và những âm thanh thì hồ như vô nghĩa, nhưng tôi cảm thấy một nỗi buồn đang phủ lên tâm trí mình, nó không đến từ bắt kỳ nguồn nào rõ ràng.Và tôi khóc, khóc vì cái nỗi buồn bất tận và mơ hồ ấy.- Hình như tâm trạng cô đang không được tốt thì phải?Giọng đàn ông vang lên, văng vẳng trong đầu tôi, âm thanh đầu tiên có thể nghe rõ được, khi giọng ấy cất lên thì tất cả những giọng khác dường như nhỏ lại.- Đừng có nhắm mắt nữa, mở mắt ra, tôi sẽ cho cô thấy “Thế giới của bóng” đã phát triển như thế nào, nó đã hoàn thiện rồi.- Giọng nói trở nên hân hoan.Tôi mở mắt, ngay lập tức ánh sáng tràn vào mắt tôi, thứ ánh sáng dễ chịu của một ngày đẹp trời, soi rọi mọi cảnh vật và phủ lên chúng một sắc màu tươi sáng, sưởi ấm mọi sinh vật đang tồn tại. Loại ánh sáng ấy khiến con người cảm thấy yên lòng.Chớp chớp mắt tôi thấy mình đang ngồi bên một cái bàn gỗ được sơn trắng, loại bàn xếp mà ta hay thấy ở những quán cà phê, trên đầu là một tán dù trắng, từ đó một đường nắng chiếu chếch, nằm ngoài tầm với của cây dù và tán một cây me lớn đang thả lá xuống mặt đất, nhuộm vàng một nửa cái bàn và trải rộng ra, bao trùm lấy tôi.Ngồi đối diện tôi là một người đàn ông, xét theo giọng nói thì đó vẫn là cái người mà tôi đã gặp lần đầu tiên khi bước vào chốn này, nhưng giờ hình dạng ông ta có đổi khác. Không đơn thuần là một cái bóng nữa, giờ đây người đàn ông khoác lên một bộ vest màu bã trầu sẫm được may rất vừa vặn với thân hình ông ta. Nhưng từ những chỗ quần áo không che được thì có thể thấy bên trong ông ta vẫn là một cái bóng, không có mắt, mũi, miệng; ngay cả đôi tay ông ta đang đặt lên bàn dường như cũng không mang sức nặng. Thứ duy nhất của ông ta truyền đạt tới tôi chỉ là giọng nói, một giọng trầm ấm, ngân vang và trong từng lời nói đều toát lên cái dáng vẻ của người luôn tự tin rằng mình đúng, rằng lời của mình là chân lý.Không chỉ là bề ngoài, cả bên trong của ông ta cũng đã đổi khác, chắc chắn và mạnh mẽ hơn. Sức mạnh của ông ta bao trùm lên thế giới này, “Thế giới của bóng”.Tôi quay nhìn xung quanh, trước mặt là một con đường trải nhựa với những dãy nhà cửa, quán tiệm ở bên kia, một dãy phố bình thường như bao dãy phố khác, nơi đây vẫn là cái thành phố mà tôi tới trong những giấc mơ của mình. Vẫn những ngôi nhà đó, những con đường đó.Chỉ có điều nơi này đã tràn ngập những cái bóng.Chúng ở khắp nơi, ngồi trong các quán ăn, đi dạo trên vỉa hè hay chạy xe trên đường, tiếng rì rầm mà tôi nghe lúc nãy chính là giọng của những cái bóng, hàng trăm, hàng nghìn hay hàng triệu cái bóng đang tồn tại trong thành phố giả tưởng này.- Đây là gì? Những cái bóng ở đây nghĩa là sao?- tôi quay lại hỏi người đàn ông ngồi đối diện mình.- Điều đó chẳng phải đã được đề cập trong câu chuyện rồi sao? Những cái bóng sẽ tập hợp lại dưới “Vua bóng”, cần phải có một nơi như thế này để cho những cái bóng sinh sống chứ!- Người đàn ông giang hai tay ra nói giọng tự hào.- Đây là vương quốc của tôi, nơi tôi điều khiển mọi thứ.- Nhưng để làm gì?- Dĩ nhiên khi tiêu tốn nhiều công sức và tiền bạc cho một nơi như thế này thì phải có mục đích gì đó. Có những mục đích vô cùng phức tạp ví dụ như muốn thống trị tất cả, muốn cứu thế giới, muốn có quyền lực, muốn tạo ra một lý tưởng mới, muốn lưu danh sử sách, muốn điều khiển, muốn được công nhận, muốn chống lại xã hội, muốn tiêu diệt cái ác, muốn đấu tranh để đòi quyền lợi gì đó.- Ông ta tuôn ra một tràng, càng về cuối câu giọng lại càng nhanh hơn. Sau đó hít vào một hơi, ông ta tiếp tục nói với giọng chậm rãi.- Đó là những ý muốn của bọn tầm thường, những kẻ tầm thường luôn muốn những thứ phức tạp. Còn tôi, ý muốn của tôi đơn giản thôi, nó đơn giản hơn tất cả. Tôi muốn có lợi nhuận, nói cho gọn hơn là muốn có tiền.- Bằng cách nào?- tôi hỏi nghe giọng mình run run, có cái gì đó không bình thường trong người đàn ông này.- Nhiều người sẵn sàng bỏ nhiều tiền ra để biết cái bóng của người khác đang làm gì. Bởi cái bóng chính là hình ảnh phản chiếu của kẻ đó, người ta luôn có nhu cầu theo dõi người khác, con người không tin tưởng lẫn nhau, bất kể là chuyện gì và chúng ta luôn chực chờ để gian lận khi có cơ hội. Và cũng có nhiều người khác sẵn sàng bỏ tiền ra để biết mình có bị cái bóng phản bội hay không.- Ông bán cả mâu và thuẫn à?- Tôi sẽ bán tất cả những gì có thể bán được.- Người đàn ông phẩy tay, giọng nhẹ nhàng, tôi rùng mình.Bỗng nhiên ông ta bật cười, một tràng cười thoải mái, giọng cười vang vọng khắp cả đường phố, những tiếng rì rầm của lũ bóng khác lập tức im bặt, người đàn ông đứng lên. Ông ta thong thả nói.- Chắc cô vẫn tự hỏi tại sao mình vướng vào mớ rắc rối này.- Tôi đã nhận ra vị trí của mình trong mớ bòng bong này rồi, dù chỉ là một chút.Người đàn ông gật gù.- Tốt, tốt, biết mình đang ở đâu luôn là một điều tốt. Nhưng có chuyện tôi cần phải cho cô xem ngay, đứng lên và lại đây cạnh tôi, cô sẽ thấy cái thuộc về mình trong thành phố giả tưởng xa lạ này.- Vừa nói ông ta vừa ngoắc tay.Đứng lên, tôi đi lại cạnh bên ông ta, nhìn về con đường phía trước. Tôi thấy, từ mãi đằng xa, tòa tháp của mình vươn lên nổi bật giữa những tòa nhà khác.- Có vẻ như cô đã đi khỏi cái bóng của tòa tháp.- Vậy thì sao?- Có nghĩa là thời khắc của nó đã đến.Rồi ngay lúc đó, khi người đàn ông vừa dứt lời, một âm thanh lớn vang lên và mặt đất rung chuyển, tưởng chừng như có một bàn chân khổng lồ đang bước đi trên mặt đất.- Khi “Con thú” di chuyển, mọi thứ sẽ bị phá hủy.- ông ta ngâm nga.- Và cái tháp của cô là nạn nhân đầu tiên.Tôi đứng nhìn cả tòa tháp rung lên rồi bắt đầu nứt toát ra, âm thanh ấy có thể nghe được từ tận chỗ tôi đang đứng, tiếng cả tòa tháp rùng mình, tường gạch bị xé vụn, những đường nứt loan rộng cuối cùng là nuốt chửng cả tòa tháp. Nhưng ngay khi nó bắt đầu đổ thì ngay lập tức, những bức tường, gạch vụn vỡ ra đều biến thành cát, chúng như tan ra và rồi một cơn gió lớn bất ngờ thổi tới cuốn những đám bụi ấy bay khỏi thành phố, khỏi mọi tầm mắt hay tòa nhà nơi này.Tôi ngẩn ngơ nhìn nó, im lặng, dường như bên trong tôi cũng mới vừa có cái gì đó tan vỡ.- Đừng trách tôi.- Người đàn ông nhún vai.- Không phải lỗi của tôi, đây là điều tất yếu, nền móng của nó không vững, những viên gạch tạo ra nó không chắc chắn, nó chỉ vươn lên cao thôi chứ chưa đào được đủ sâu. Nhưng dù sao, cũng chưa hẳn là tất cả đã sụp đổ.Ông ta chỉ tay về phía tòa tháp, tôi nhìn theo hướng ngón tay của ông.Phần trên của tòa tháp đã biến mất nhưng phần nền móng vẫn còn gần như nguyên vẹn, giờ thay vì một tòa tháp, nhìn nó tựa như đấu trường cổ đại hay sân vận động bóng đá.- Tòa tháp đã sụp nhưng cái mê cung dưới chân nó thì vẫn còn nguyên vẹn.- Tôi lên tiếng, giọng chán nản.- Nhưng với tôi, tất cả đã sụp đổ rồi, không phải bây giờ mà là từ rất lâu về trước. Từ khi kẽ nứt đầu tiên xuất hiện và tôi lờ nó đi.Im lặng, tôi nhắm mắt lại. Giọng người đàn ông văng vẳng bên tai.- Tôi rất tiếc cho cô, nhưng đó không phải là lỗi của tôi.Phải rồi, tôi tự nhủ, không phải lỗi của ông ta!Tôi giật mình, ngồi bật dậy trong bóng tối, hơi thở gấp gáp, mồ hôi chảy ướt sống lưng, nhìn quanh, vẫn là căn phòng quen thuộc của vợ chồng tôi và giờ đang là nửa đêm về sáng.Đứng lên tôi bước xuống cầu thang và thấy chồng mình như mọi khi vẫn đang ngồi trên bàn ăn, anh nhíu mày che miệng ngáp, tay còn lại di con chuột trên màn hình.- Em dậy rồi à?- anh liếc nhìn tôi.Không trả lời tôi chậm rãi đi về phía tủ lạnh, uống một ngụm nước, rồi tôi nhìn anh, mắt chúng tôi chạm vào nhau.Trong giây phút ấy chúng tôi biết rằng sắp có gì đó xảy ra, một trận cãi vả, một cuộc chiến, chúng tôi đã trì hoãn mãi rồi, không thể trì hoãn được nữa, rằng mọi thứ sắp sửa vỡ tan tành, cái ly đã tràn và không thể làm gì được ngoài cố uống cho hết hoặc hắt đổ nó đi.- Anh dừng làm việc chút được không, em có chuyện này muốn nói?Anh đóng máy lại rồi đặt hai tay ngay ngắn trên bàn, dường như đang sẵn sàng đón nhận bất cứ điều gì.- Anh về lúc mấy giờ vậy?- tôi bắt đầu giọng nhỏ nhẹ.- Hơn 10 giờ một chút.- Anh nở một nụ cười gượng gạo.- Anh có chút việc ở chỗ làm, bận rộn quá nên anh quên mất gọi điện báo cho em.- Việc gì?- Một dự án mới, dự án mà gần đây anh đang làm, nó là một dự án lớn và nếu anh hoàn thành thì…Chúng tôi cứ tiếp tục như vậy, tôi hỏi và anh đáp, giọng tôi lạnh tanh còn giọng anh thì cố ra vẻ chẳng có chuyện gì bất thường xảy ra cả.Có gì đó dâng lên trong tôi và tôi khong thể kiềm chế được.Nhưng câu hỏi về ai, việc gì, ở đâu; về những dấu hiệu mà tôi thấy ở anh, về sự hèn nhát và nỗi ám ảnh của anh với quá khứ. Những câu hỏi đã chất chứa trong tôi tự lâu tới giờ được xả ra, chúng ào ào như dòng nước tuôn ra khỏi con đập vỡ.Rồi chẳng biết từ lúc nào lời tôi nói không còn giữ được vẻ lạnh lùng nữa, tôi bắt đâu lên giọng, mọi thứ trở nên gay gắt hơn; tôi chất vấn anh, giọng cay nghiệt, tôi trở nên mất kiểm soát, dù vậy anh vẫn cố gắng vớt vát lại gì đó.- Đừng nói chuyện kiểu đó nữa được không?- Tôi nghiến răng, thì thầm.- Anh đừng nói mọi chuyện như chưa có gì xảy ra, tôi ghét điều đó, anh biết mà tôi cũng biết. Vấn đề giữa hai chúng ta, vấn đề của cái gia đình này, vấn đề của mọi thứ. Đừng giả vờ với tôi, tôi ghét như vậy.- Tôi đập tay xuống mặt bàn, nước mắt rưng rưng, mọi thứ đang nhòe đi trước mắt.- Anh biết vấn đề giữa chúng ta là gì mà, anh biết, nhưng anh làm ngơ; tôi không còn chịu được như vậy nữa rồi, anh hiểu không, tôi không chịu được!Anh nhìn tôi, im lặng; tôi không còn kiềm chế được nữa. Mọi thứ đã vỡ vụn, tôi tuôn ra một tràng những câu khó nghe, tôi lật tung lên hết, mọi thứ, mọi vấn đề. Ban đầu anh im lặng nhưng rồi anh cũng chẳng còn giữ được bình tĩnh, anh đáp trả.Và chúng tôi bắt đầu thóa mạ nhau. Tiếng của chúng tôi át hết mọi âm thanh xung quanh và chẳng bao lâu đã nghe tiếng chó sủa cùng những lời càu nhàu của hàng xóm.- Tôi ghét cái kiểu sống giả dối này rồi, tôi chán tới tận cổ, anh biết không? Tôi…- Vậy sao cô không ngăn nó lại, cô tưởng cô không giả dối à?- anh cướp lời, mắt anh đỏ ngầu, mơi sợi gân nổi rõ trên trán anh.- Cô tưởng tôi không thấy vấn đề của cái nhà này hả? Tôi thấy, tôi biết hết, kể cả những gì cô làm sau lưng tôi.- Anh đang nói tới chuyện gì?Anh nhìn tôi, rồi ngồi xuống.- Chuyện gì thì cô tự biết!Im lặng, tôi cũng ngồi xuống, chúng tôi không nhìn nhau, anh trừng mắt nhìn trần nhà, còn tôi thì nghiên cứu mặt bàn; những lời lẽ lúc nãy vẫn còn vang vọng trong không gian, đã hơn 10 giờ đêm. Tôi nuốt nước bọt rồi chậm một điếu thuốc.- Tôi biết anh có một người đàn bà khác, ngoài tôi.- Tôi nói sau hơi thuốc đầu tiên.- Tôi biết từ lâu rồi và tôi cũng biết tâm trí anh luôn nghĩ tới một người đàn bà khác nữa, cái người mà gia đình anh đã ruồng bỏ.- Tôi ngước lên nhìn anh, đôi mắt tôi rưng rưng.- Tôi kẹt giữa hai người đàn bà đó. Anh không thể quên được phải không? Anh luôn luôn như vậy, không thể quên, không thể tha thứ dù cho anh hay cho người khác. Sao anh không tha thứ cho mình đi?- Giọng tôi van vỉ.- Vậy sao em không ngăn anh lại?- Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng.- Ngay khi có những dấu hiệu, ngay khi mọi thứ bắt đầu, sao em không ngăn anh lại? Nếu vậy có lẽ ta đã chẳng phải tới kết cục này.Tại sao? Tại sao lại như vậy?Tôi không biết câu trả lời nào cho anh, có lẽ bản chất của chúng tôi là vậy, chúng tôi không thể sẻ chia với nhau, chúng tôi chung sống mà cứ như đang ở trong một thế giới khác; lẽ loi, cô độc. Cả tôi và anh đều như vậy, bởi những nỗi ám ánh của chúng tôi; những sự bù đắp. Bởi ngay từ đầu cả hai đã cố gắng dập tắt những sự xung đột bằng im lặng, chúng tôi lờ mọi vấn đề, chôn chúng xuống cho tới khi mặt đất bị ô nhiễm bởi những vấn đề ấy và rồi chúng tôi quay qua trách khứ nhau. Mọi chuyện là như vậy.Chúng tôi không thể sẻ chia với nhau, phần quan trọng nhất cả hai đều giữ cho riêng mình; vậy nên giờ đây mối quan hệ của chúng tôi bị sụp đổ.Và tôi bật khóc, lâu rồi tôi không khóc nhiều như vậy; cảm xúc cứ tuôn ra không càm nào kềm chế lại được.Tựa khuỷu tay lên bàn, anh gục mặt xuống, bàn tay che mặt, mái tóc anh rối bù.Thời gian trôi qua, tôi khóc mãi, cho tới khi mệt nhoài, cho tới khi mọi thứ trước mắt nhòe đi rồi như chực chờ tan biến; cho tới khi chẳng còn gì sót lại nữa.- Anh đã gặp được cô ta.- Mãi một lúc sau anh mới lên tiếng, mặt vẫn cúi gầm xuống.- Cái cô gái từng có con với anh, anh đã gặp được cả hai mẹ con, giờ họ sống một mình, cô ta cũng đã cắt đứt với gia đình mình.- Hít vào một hơi.- Đó cũng là người phụ nữ mà anh đang có quan hệ.Chúng tôi nhìn nhau trân trối.- Vậy là anh sẽchọn cô ta?- Tôi thì thầm.- Không, nghe anh…- Anh sẽ chọn ai?- Vấn đề là, anh không thể….- Nói đi.- Tôi nghiến răng.- Đừng cố gắng giải quyết nữa, đừng cố làm hài lòng tất cả, anh không thấy là anh càng sửa sai thì mọi thứ càng tệ hại sao? Không được đâu, không bao giờ được cả. Nói đi, anh chọn ai?Im lặng.Tôi ho mấy tiếng khô khan, hét quá nhiều khiến cổ họng tôi đau rát, và nước mắt làm mũi tôi bị nghẹt.Anh đột ngột đứng dậy.- Anh cần chút thời gian…Rồi anh bước đi, chậm rãi thay quần áo, anh mở cửa dẫn xe ngoài.Tôi vẫn ngồi ở bàn ăn, nhìn theo anh trong suốt thời gian ấy, hơn 10 phút. Tôi biết lúc này mình phải đứng dậy, phải làm gì đó để cản anh lại, chạy theo ôm anh, nói gì đó; rằng mọi chuyện vẫn còn có thể giải quyết, rằng có những biện pháp sẽ khiến cả ba đều hài lòng, rằng tôi sẵn sàng lắng nghe anh... rất nhiều câu để nói, nhiều lý do để đưa ra. Tôi nhận ra rằng, ngay lúc này, nếu không ngăn anh bỏ đi tôi sẽ mất anh mãi mãi. Nhưng nếu ngăn anh lại thì tôi sẽ đánh mất một điều rất quan trọng của bản thân mình.Anh đóng cửa lại, leo lên xe và biến mất khỏi tầm mắt tôi.Chỉ còn mình tôi với ngôi nhà trống trải, tôi nhìn bức tường, mọi thứ lại nhòe đi một lần nữa.Tôi khóc, không còn giận dữ nữa, tôi chỉ khóc cho chính mình, khóc mãi.Sáng hôm sau anh không về và những ngày sau đó cũng không, tôi không gọi điện cho anh, cũng không tìm kiếm; tôi trôi đi, một nỗi chán chường mênh mông phủ lấp con người tôi, như một cái nút bần lênh đênh trên mặt nước, tôi để dòng chảy xô đẩy mình đi, tới bất cứ nơi nào mà nó muốn.Xin nghỉ ba ngày, tôi không có tâm trạng làm việc vào lúc này.Ngày đầu tiên tôi gần như ngồi cả buổi sáng trên bàn ăn, hút thuốc; tôi không biết mình nghĩ gì, những ý nghĩ chập chờn đến rồi đi, hàng ngàn lời nói vang vọng trong đầu tôi, chúng thì thầm, nạt nộ, khuyên nhủ. Chúng thúc giục tôi đứng lên và bước đi, chúng gào thét như những cơn gió thổi vào một ngày mưa bão, chúng âm thầm chiếm hữu lấy những khoảng trống trong đầu tôi để rồi dâng lên chậm rãi như thủy triều lấn bờ cát. Nhưng tôi vẫn ngồi, im lặng, mùi thuốc lá với vị cà phê sữa, tách cà phê đã ngụi ngắt từ lâu, tôi để mặc cho thời gian trôi, chậm rãi. Tôi hy vọng điều gì đó, nhưng không thấy rõ hình dạng cụ thể của hy vọng ấy, tôi chỉ hy vọng giống như người ta phải hít thở để mà sống, mờ nhạt và xa xôi.Rồi tôi bắt đầu nhớ đến những khoảng thời gian ở bên anh, không phải lúc nào cũng đẹp đẽ; tôi nhớ đến những gì đã chia cắt chúng tôi trong âm thầm. Tất cả đều rõ ràng, sau khi tất cả đã trở nên quá muộn màng.Tôi lặng nghe một cái gì đó trong mình đang bục vỡ ra: chậm rãi, đều đặn. Ngay cả nỗi đau giờ dường như cũng có một nhịp điệu riêng, nó luồn lách quá những kênh rạch chằng chịt trong tôi, lấp đầy tất cả để rồi cuối cùng dâng lên nhấn chìm mọi thứ.Khi trưa tới, tôi tìm chút gì đó để ăn, một hộp cơm, tôi không còn nhớ vị, nhưng một chưa ăn hết một nửa thì tôi vứt vào thúng rác. Tôi nhìn chằm chằm mớ hỗn độn ấy trong thùng rác một lúc; cảm thấy ghê tởm và buồn nôn dù chúng cũng chẳng có gì đặc biệt. Tôi liếc nhìn đồng hồ, rồi sau đó là một chuỗi những công việc vô nghĩa.Tôi bắt đầu quét nhà, lật tung những ngóc ngách nhỏ nhất, với lên những bức tường nơi lũ nhện đang làm tổ, rồi lau nhà, tỉ mỉ một cách lạ lùng, lau từng một đồ vật một sau đó lại để chúng vào chỗ cũ. Sau khi lau nhà xong tôi bỏ quần áo vào máy giặt, bấm nút giặt, rồi lại lau hết tất cả giày dép trong tủ, đánh bóng những đôi giày da anh bỏ lại. Tiếp theo tôi là những bộ quần áo trong tủ, tất cả, chậm rãi và tỉ mẩn. Tôi lau chùi cái bếp ga dường như chẳng bao giờ dùng, mở từng hộc tủ một, sắp xếp lại, bỏ đi những cái không dùng, bố trị mọi thứ ngăn nắp và sạch sẽ. Tôi làm tất cả việc này cứ như chúng có một ý nghĩa thiêng liêng nào đó, rằng mọi thứ đều có quy tắc và tôi phải tuân theo, từng bước một, phải cẩn thận, chỉ một sai lầm nhỏ nhất cũng sẽ gây thảm họa. Tôi không nghĩ gì lúc làm việc, công việc cuốn tôi đi và tôi quên mất vì sao mình lại ở đây, trong ngôi nhà này, làm những công việc này với sự chăm chú và tập trung như vậy. Trong một lúc tôi trở thành một cái bánh răng nằm trong bộ máy khổng lồ, không thắc mắc, không chờ đợi, không hỏi; nó chỉ xoay và tất cả đều xoay theo nó.“Một cái bánh răng, thật dễ chịu.”Ý nghĩ ấy thoáng qua, rồi nhanh chóng biến mất, tôi đang làm việc, làm mãi.Thời gian trôi qua, chậm rãi đến mệt mỏi, những giây phút bị kéo giãn ra, thênh thang, lấp kín những căn phòng trống. Buổi trưa yên tĩnh kéo dài, trong nhà tôi nghe được hơi thở của mình, tiếng tim đập, đều đặn; bên ngoài, thỉnh thoảng một chiếc xe lại thảng thốt lướt qua, vài lời nói dường như vọng lại từ rất xa, từ miền đất của những người đã chết.Tôi thấy những giọng nói ấy cũng chết trong tôi, chúng nằm đó, chồng chất lên nhau, thét gào vô nghĩa để rồi cuối chìm xuống, lãng quên và tuyệt vọng.Cả thành phố đã chết, từ hôm qua, trong một buổi tối.Và giờ chỉ còn tôi sống trong nó, lang thang như một cái bóng không vật chủ.Đến lúc 4 giờ đã chẳng còn gì để làm nữa, ngôi nhà sạch như chưa từng được sạch, mọi ngóc ngách, khe nứt đều được lau chùi, tất cả đồ vật dù là nhỏ nhất. Thậm chí ngay cả chính tôi, tôi đã tắm rất lâu, đứng dưới vòi hoa sen. Sáng loáng, sạch bóng, thơm tho; tất cả đều dễ chịu. Đứng ở phòng khách tôi nhìn thành quả của mình.Một cảm giác lạ lẫm dâng lên, tôi nghe ngực mình đau buốt.Tôi nghĩ mình muốn đánh vỡ một cái gì đó một cái ly, cái chén; không quan trọng, tôi chỉ muốn phá hủy.Nhưng rồi tôi chỉ đứng im, nhìn quanh và chẳng làm gì cả; không khóc, không buồn, chỉ có sự trống rỗng…Buổi chiều đổ bóng dài và nhạt, hoàng hôn trôi qua rồi màn đêm dâng lên từ chân trời, không một ngôi sao, không ánh trăng dẫn dắt, tất cả chỉ có một tông màu xám tro, trống rỗng và rộng lớn; nó ụp xuống như muốn chôn vùi tất cả dưới nó.Gọi điện cho vài người bạn không thân lắm, tôi muốn gặp mặt và nói chuyện với ai đó, bất kỳ ai với bất kỳ lý do gì, tất cả đều bận những công việc khác nhau. Họ có cuộc đời và những kế hoạch của mình, một người không thân lắm như tôi không thể xen vào được.Rồi tôi nghĩ tới Ngọc, hẳn cô sẽ đi với tôi, cô là một người bạn tốt. Nhưng Ngọc không có ở đây, cô quá xa.Sau đó tôi gọi cho Huyền, cô bắt máy sau hai hồi chuông.- Em đi đâu đó với chị được không?- Có chuyện gì không vui à? Giọng chị nghe lạ quá.- Ừm, cũng có vài chuyện. Em gặp chị được không, đi đâu cũng được!Huyền không trả lời ngay, tôi lắng nghe nhịp thở đều đặn của cô trong điện thoại.- Được thôi. Vẫn ở chỗ cũ, được không?- Ừ, khoảng 10 phút nữa chị sẽ tới.- Tôi nói, không hiểu sao cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút.Khi tôi tới Ngọc đã ngồi đợi sẵn, cô mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt, hôm nay tay cô không cầm điện thoại, hai bàn tay Huyền đặt ngay ngắn trên bàn, ủ vào nhau; cô ngồi thẳng lưng, chiếc áo thun trơn màu trắng nổi lên giữa khung cảnh đằng sau, đêm đen và những ngọn đèn lập lòe. Cô giống như một ngọn nến nằm giữ bóng tối, nhỏ nhoi nhưng rõ ràng.Tôi ngồi xuống, gọi nước, Huyền không nói gì, cô vẫn nhìn tôi, nụ cười tắt đi nhưng nét vui vẻ vẫn còn thấp thoáng trên khuôn mặt cô, có cái gì đó khác lạ trong đôi mắt của Huyền ngày hôm nay. Nó lấp lửng trên biên giới của một nỗi buồn xa xôi và niềm vui nhẹ nhõm; một thứ cảm xúc hòa trộn, lẫn khuất trong khuôn mặt cô.Và cái tia nhìn ấy chiếu thẳng vào tôi, vượt qua mà cũng lấp đầy tôi bằng một năng lượng ấm áp nào đó.- Hôm nay em có cái gì đó rất khác.- Tôi nói, lấy một điếu thuốc và đưa lên miệng, Huyền lại mồi thuốc cho tôi.- Vậy sao?- Ừm, nó mang tới cho chị những dự cảm chẳng lành.- Thả khói, tôi khuấy đều ly nước của mình.- Mà cũng có thể là do tâm trạng chị.- Có chuyện gì à?- Chị vừa mới cãi nhau với chồng và anh ta đã bỏ đi từ tối hôm qua.- Tôi ngạc nhiên khi nghe giọng nói nhẹ nhàng của mình.Huyền gật gù.- Nhìn chị chẳng giống với một người vừa cãi nhau với chồng và chồng vừa bỏ đi ngày hôm qua phải không.- Cười gượng gạo, tôi gõ ngón tay vào điếu thuốc, một chút tàn bị gió cuốn đi bay vào mắt.- Chẳng việc gì chị phải giống những người đó cả, chị là chị, vậy thôi. Cảm xúc của mỗi người là bí mật của riêng họ, người khác chẳng biết gì cả, họ chỉ đoán thôi và thường là đoán sai.- Huyền nói chậm rãi, giọng cô nhỏ và đều.- Họ chẳng hiểu gì đâu, luôn luôn vậy.- Em nghĩ vậy thật à?- Thật, lúc nào cũng vậy. Đối với em, những người ngoài kia chẳng có nghĩa lý gì cả; họ không biết gì về em và em cũng không biết gì về họ.- Không hề gay gắt, Huyền vẫn thì thầm, cô nhìn thằng vào tôi và càng ngày ánh mắt ấy càng sâu hơn, xa hơn và thật lạ lùng cũng dịu dàng hơn nữa. Huyền nắm lấy bàn tay của tôi trên bàn và ủ nó vào hai bàn tay của mình.- Em chỉ quan tâm tới những người ở trước mắt em thôi, khi em thật sự nhìn vào người đó, lúc này người đó là chị.Chúng tôi nhìn nhau.- Không phải lỗi của chị đâu. Dù nó là gì đi nữa, không phải lỗi của chị. Em thật lòng nghĩ vậy.- Nhưng…- Em biết điều đó mà, em biết!- giọng Huyền ngày một nhỏ đi, yếu ớt và mỏng manh như một chiếc lá nổi trên mặt nước tĩnh lặng.- Dù em không biết chuyện gì đã xảy ra giữa chị và chồng chị, nhưng em biết chị và vì vậy nên em biết đó không phải lỗi của chị. Chẳng vì lý do gì cả, em chỉ biết thôi. Vì chị là người đang ngồi trước mặt em, người mà em yêu quýVà tôi khóc.Tôi dùng tay cầm điếu thuốc che miệng, Huyền siết lấy tay tôi, nước mắt rơi xuống, nóng hổi trên bàn tay, Huyềnnhìn tôi dịu dàng.Chúng tôi không nói gì cho tới khi những cảm xúc lắng xuống, diu đi như những đợt thủy triều rút đi trả những bờ cát về với đất liền. Lúc ấy điếu thuốc đã tàn từ lâu và đêm đã phủ xuống thành phố một bức màn bóng tối dày hơn, quán đầy khách, những tiếng cười nói rộn lên từ khắp nơi và âm nhạc như một cơn gió luồn qua cả không gian, êm ái.- Cảm ơn em, giờ thì chị thấy ổn rồi.- Tôi nói, mỉm cười, nhưng tôi vẫn để yên bàn tay của mình trong tay Huyền. Đôi bàn tay cô khiến tôi cảm thấy dễ chịu.- Chị giống như một người chị gái của em vậy, người chị mà em muốn có.Im lặng, tôi nhìn Huyền, cô cũng giống đứa em gái của tôi vậy, nhưng đó là đứa em mà tôi từng có. Một cảm giác tội lỗi dâng lên trong tôi, tôi nghe ngực mình nhói lên.- Nếu vậy thì chị rất may mắn khi có được một đứa em gái như em.Rút bàn tay ra khỏi tay Huyền, tôi đặt lên môi một điếu thuốc mới và Huyền mồi lửa cho tôi.Chúng tôi trò chuyện với nhau, những về đề mà cả hai vẫn thường nói.Gần 9 giờ Huyền nói mình có việc phải về.- Ừ. Dù sao cũng cảm ơn em vì hôm nay.- Nói cảm ơn như vậy không giống chị thường ngày chút nào.- Ừm.- Tôi thừa nhận và cười, nụ cười thật nhất từ đầu buổi trò chuyện tới giờ, cũng là thật nhất trong ngày hôm nay.- Đúng là không giống chị mọi khi chút nào.- Ai cũng có những lúc như thế này cả, nhưng chị sẽ không sao đâu. Em biết vậy!- Hình như em biết hết mọi chuyện thì phải.- Không, đó là lòng tin của em thôi, em đặt lòng tin vào chị.- Ừ. Nếu chị nói cảm ơn em nữa thì sẽ chẳng giống chị thường ngày chút nào.- Đúng vậy, em thích chị thường ngày hơn, với đôi mắt của loài mèo.- Ừ. Vậy hẹn em lúc nào đó….- Có lẽ…- Huyền cắt ngang, cô nói nhanh nhưng rồi lại ngập ngừng.-… có lẽ thời gian tới em sẽ không thể gặp chị được nữa.- Tại sao?- Tôi thảng thốt hỏi.- À, có vài chuyện xảy ra và em cần phải biến mất một thời gian.- Chuyện gì vậy?Huyền hít vào một hơi, rồi cô nói giọng nhẹ nhàng.- Chuyện này… Em không thể nói được, nhưng chị đừng lo, không phải là mãi mãi đâu, sau khi tất cả xong xuôi em sẽ trở lại và rồi chúng ta lại như trước. Chắc chắn là vậy. Chỉ là vài chuyện trong quá khứ có hậu quả tới lúc này, dù em không còn liên quan tới nó nhưng giờ đây khi mọi thứ đang lên tới cao trào thì em phải tìm cách rút lui an toàn. Nhưng nó sẽ ổn thôi, em tin vậy.Khi Huyền nói những từ cuối tôi biết rằng ngay cả cô cũng không hoàn toàn tin như vậy.Nhưng tôi không thể làm gì để ngăn cô lại, nhìn vào mắt Huyền, tôi biết cô sẽ không thay đổi quyết định của mình và hơn nữa. Tôi là ai để khiến cho Huyền phải thay đổi quyết định?Tôi không thể hứa gì với cô cả.Chúng tôi vẫn có khoảng cách, dù chỉ là cách nhau một cái bàn.- Ừ, chị cũng nghĩ vậy.- Tôi nói mà không biết mình nói gì.- Rồi sẽ ổn thôi. Tạm biệt chị.- Tạm biệt em.Cô đứng lên rồi sau một cái cúi chào, cô quay đi. Tôi ngồi trong quán một lúc, không một suy nghĩ nào.Chẳng có gì nữa; không buồn, không vui chỉ có những khoảng trống.Hôm sau tôi xếp vài bộ quần áo và những thứ lặt vặt khác vào một cái balô, rồi lên một chuyến xe tới một nơi xa xôi nào đó, tôi tắt điện thoại. Dùng hai ngày nghỉ phép còn lại, tôi bỏ đi khỏi thành phố, để tận hưởng, để quên, để nhớ và để lấp đầy những suy tư.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com