The Gioi Ay Noi Moi Chuyen Bat Dau
Giờ đang là cuối đông, mùa xuân đã sắp tới rồi, những bông hoa sẽ lại đua nhau nở rộ. Sau một hồi đi tản bộ giữa trời tuyết cùng đèn đường lấp lánh của thành phố nhộn nhịp thì tôi cũng đã trở về tới nhà. Vừa bước chân vào phòng, những ánh sáng rực rỡ của một trận đồ ma pháp bắt đầu xuất hiện và ôm lấy cơ thể của tôi, cơ thể của tôi dường như đã không còn có thể cử động được nữa. Chuyện gì tới cũng sẽ tới, một luồng ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào mắt. Khi mở mắt ra, tôi cảm thấy một cơn đau đầu xuất hiện trong thoáng chốc. Tôi bắt đầu nhìn xung quanh và thấy những người đang vây quanh mình, phía xa xa kia, tôi thấy một bóng hình rất quen thuộc đến lạ thường và một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi:
-đó có phải là Hạnh?
Khi tôi chuẩn bị tiến tới thì một âm thanh vang lên: "Đã triệu hồi được người đó rồi sao? Hay quá, cô hãy đi theo tôi nào". Trong thoáng chốc, cô ấy bị kéo đi, còn tôi thì đang bị sự bất ngờ làm cho đứng hình tại chỗ, sau khi lấy lại được sự bình tĩnh thì một người nhìn như quản gia đã xuất hiện và dẫn tôi tới nơi khác.Sau một hồi giải thích, tôi đã hiểu được đại khái về nơi tôi đã được triệu hồi tới, "Đất nước này đã bị những thứ "ô uế" tới xâm chiếm từ hàng trăm năm trước. Và người những người dân nơi đây đang phải chịu đựng những cực khổ do thứ "ô uế" kia gây ra. Người được chọn để giúp vương quốc này được gọi bằng cái tên hết sức đầy kiêu hãnh, và người được gọi là "Thánh Nữ". Với sức mạnh chữa lành vô cùng mạnh mẽ có thể xóa tan đi những thứ "ô uế" mà không pháp sư nào dùng được, sức mạnh ấy được gọi là "Quyền năng của Thánh Nữ (Thánh Nữ thuật)". Cô ấy sẽ là người giúp đất nước này mang lại được sự yên bình vốn có của nó.Sau khi người đó giải thích xong, tôi lại nghĩ tới những bộ tiểu thuyết giả tưởng mà tôi đã từng đọc. Rồi người đó bắt đầu sắp xếp cho tôi chỗ ở. Đến tối, tôi liền thử xem là bản thân mình có dùng được những ma pháp mà trước kia mình từng mơ ước hay không. Thật đúng là trên cả mong đợi khi mà tôi có thể dùng được những ma pháp mà tôi hằng mơ ước. Nhân cơ hội, tôi dịch chuyển tới thư viện của Vương quốc để tìm hiểu về các đời của Thánh Nữ. Sau khi tìm hiểu xong, tôi cảm thấy rằng bản thân mới chỉ là thế hệ thứ hai khi mà trong lần triệu hồi có một nam và một nữ, được gọi là "Thánh Nữ" và Người Bảo Hộ". Từ đó, tôi bắt đầu lên kế hoạch để tìm hiểu rõ mọi chuyện. Ngày hôm sau, khi đã uống xong tách trà bá tước, tôi đã xin phép được ra ngoài để thư giãn. khung cảnh bên ngoài là một nơi xanh tươi, yên bình, như là đang ở một nơi khi Trái đất còn hoang sơ, chỉ có cây cối và dòng nước thôi vậy. Thật là yên bình làm sao. Vừa đi, tôi vừa ngắm khung cảnh ở đây với sự thích thú và đầy vui vẻ. Đột nhiên, ánh mắt tôi đã nhìn thấy một đám cỏ mà chính đó là cây thuốc, tôi bắt đầu lại gần và thử một chút thí nghiệm với suy nghĩ trong đầu:- Nếu như nghiền nhỏ nó ra rồi trộn với bột cánh bướm thì sẽ ra sao nhỉ?(Tôi)Suy nghĩ đó vừa nảy ra thì tôi đã tưởng tượng ra một cái cối xay và biến nó ra. Sau một hồi nghiền nhỏ ra thì cũng đã hoàn thành, tôi bắt đầu nhìn xung quanh và phát hiện ra một con bướm đang bay ngang qua đó. Với tài tay nhanh hơn não, tôi đã phi một mũi tên băng vào con bướm mà không gây tổn hại đến cánh của nó. Lấy chiếc cánh về, tôi bắt đầu cạo lớp bột trên cánh nó ra và trộn với thứ tôi đã nghiền ra trước đó.Vừa hoàn thành xong và đang cười trong sự vui mừng khi tạo xong thứ thuốc giúp cho người được bôi vào sẽ mọc ra cánh bướm, thì một giọng nói vang lên:- Anh đang làm gì ở đây vậy, và thứ anh vừa tạo ra có tác dụng gì? (người lạ)Sau khi thấy vật thí nghiệm đang tiến tới, tôi bắt đầu kéo anh ta lại gần, và vạch lưng ra, trong sự bất ngờ ấy, anh ta không có một chút kháng cự nào cho việc làm của tôi. Sau khi bôi thuốc lên, tôi nói với anh ta rằng hãy tưởng tượng ra chỗ tôi vừa bôi sẽ xuất hiện ra một đôi cánh. Với vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì, anh ta vẫn miễn cưỡng làm theo. Không uổng công cho sự kỳ vọng, một đôi cánh đã xuất hiện trong sự ngạc nhiên của cả anh ta lẫn bản thân tôi.-Thật quá tuyệt vời, cuối cùng cũng đã thành công! (Minh)-Woa, đây là cánh bướm ư, anh đã làm cách nào vậy.(Người lạ)-Hmmm, đó là bí mật của dược sĩ! (Minh)Nhưng thật không may khi hình dạng của chiếc cánh chỉ giữ được vỏn vẹn trong vòng có năm phút. Tôi nghĩ thầm:"Hmmm, thôi không sao, nhiêu đó là đã đủ cho kế hoạch của mình vào tối nay rồi" (bắt đầu cười nham hiểm)Nghĩ xong, tôi dùng ma thuật dịch chuyển để trở về. Tối đó, sau khi tất cả đã chìm vào giấc ngủ, tô bắt đầu hành động. Đầu tiên, là bôi thuốc lên lưng mình và bay ra khỏi phòng. Ra tới bên ngoài, tôi liền bay thẳng tới chỗ mà tôi nghĩ là Hạnh đang ở đó.Tới nơi, tôi liền dùng ma thuật gió để phá cửa. Bên trong căn phòng là một người quản gia, hai người vệ sĩ và đúng như tôi nghĩ, Hạnh đang nằm trên giường với nhịp thở dốc, khuôn mặt xanh xao. Với vẻ mặt bất ngờ hiện rõ lên khuôn mặt của tất cả mọi người ở đó, khi có một người với đôi cánh màu đen xông vào. Tôi liền đáp xuống và nhanh chóng tới bên cạnh Hạnh, nâng tay Hạnh lên và bắt đầu tạo ấn liên kết giữa "Thánh Nữ" và "người Bảo Hộ". Người quản gia bắt đầu lên tiếng:-Ngươi đang làm gì vậy? Ai cho phép ngươi được chạm vào Thánh Nữ? Các ngươi mau gọi Bệ Hạ tới đây! (Quản gia)-Rõ!!! (vệ sĩ)Phớt lờ đi những lời hỏi han với chất giọng đầy hung dữ, những luồng ánh sáng chói lóa bắt đầu chiếu rọi khắp căn phòng. Sau khi ánh sáng biến mất, cơn thở dốc cũng đã trở lại bình thường, khuôn mặt cũng đã hồng hào trở lại. Đặt tay Hạnh xuống, quay lưng lại thì thấy Đức Vua đã đứng đó lúc nào không hay, khi tôi định nói thì nhà Vua đã lên tiếng trước:-Này chàng trai, cậu là ai và cậu đã làm gì vậy? (đức vua)Với câu hỏi này, tôi cũng đã đoán được là ông ta vẫn chưa biết đến sự tồn tại của mình. Bằng cách cô đọng ma pháp, tôi bọc cánh tay phải bằng băng, còn tay trái bằng hắc hỏa, rồi nói ông ấy:-Tôi chính là người mà các ngươi triệu hồi tới cùng với người này đây. Là vua của một nước mà kiến thức lại hạn hẹp thế này mà vẫn có thể trị vì được một đất nước cũng đáng nể thật đấy. (giọng lạnh lùng, băng giá)-Ý cậu là sao?(đức vua)-Cứ cho ông không biết đến việc tôi cũng bị triệu hồi tới đây đi, thì ông có đoán được tôi là ai không?-Tất nhiên là không rồi.(Đức vua)-Đúng như tôi nghĩ, với cái kiến thức đó thì với tôi, ông không xứng đáng để làm một vị vua.(Minh nói)-Vậy cậu có thể cho tôi biết cậu là ai được không?(Đức vua)-Hazz, tôi chính là thế hệ thứ hai mà Thánh Nữ có Người Bảo Hộ đi cùng đây.(Minh)Lúc này, mặt của ông ta bắt đầu biến sắc đi. Rồi sau đó bất ngờ cúi người xuống.-Thật xin lỗi cậu. Tôi có mắt như mù khi đã không nhìn ra được thân phận cao quý của cậu, tôi thật đáng trách khi đã để cho Thánh Nữ phải chịu đau đớn. Thành thật xin lỗi! (giọng thành khẩn xin lỗi, tự trách.Đức vua)Thấy vậy, tất cả mọi người đều đứng hình với sự bất ngờ ấy, rồi ai cũng cúi người xuống xin lỗi tôi.Đột nhiên, Hạnh nắm tay tôi và nói với giọng nhẹ nhàng và đầy sự đau đớn sau khi phải chịu sự trừng phạt cho việc rời xa Người Bảo Hộ:-Thôi nào, ông ấy cũng đã trân thành xin lỗi rồi mà, hãy tha cho ông ấy lần này đi.(Hạnh)Nghe vậy, tôi bắt đầu thả lỏng, lượng ma lực được cô đọng trên tay tôi bắt đầu tan ra và tôi nói:-Tha cho các người lần này, đừng bao giờ làm chuyện ngu ngốc như này nữa, nghe chưa.(Minh)-Tất nhiên rồi, sẽ không có chuyện này xảy ra lần nữa đâu.(Đức vua)Xong việc, tôi bắt đầu đỡ Hạnh dậy và dìu Hạnh ra chiếc bàn gần đó, và mang ra những món ăn mà tôi đã chuẩn bị từ trước:-Nào~ ăn đi, đói rồi đúng không, ăn nhiều vào để còn làm thí nghiệm với tôi(Minh)-Cậu đã chuẩn bị chu đáo đến thế này ư~?(Hạnh)-Tất nhiên rồi, tất cả là dành cho bạn đó, nào~ ăn đi.(Minh)-Ưmm, vậy mình ăn đây!(Hạnh)-Ừm, ăn đi.(Minh)-Vậy chúng tôi xin phép được rời đi.(đức vua)-Các ngươi nên đi nhanh đi(giọng lạnh lùng, Minh)Sau khi họ đã rời đi, Hạnh bắt đầu lên tiếng chỉ trích tôi:-Nào~ sao lại nói với ông ấy như thế, dù gì ngài ấy cũng không có biết mà.(Hạnh)-Thôi nào, tôi sẽ không tha thứ cho những ai dám làm bạn đau đâu! (Minh)-Cậu đang bảo vệ mình quá rồi đó (Hạnh)-Cứ cho là thế đi, dù gì chúng ta cũng không thể xa nhau được mà.(Minh)-Ý cậu là sao cơ? (Hạnh)-Cứ ăn đi đã, rồi tôi sẽ nói cho.(Minh)-Ừm, nhớ nói nha.(Hạnh)-Tất nhiên rồi.(Minh)Sau khi Hạnh đã ăn xong, chuyện gì tới cũng tới, Hạnh đã hỏi tôi một cách dồn dập, để bảo tồn sức khỏe cho cô ấy, tôi đã dùng ma pháp thôi miên loại nhẹ để Hạnh mau chóng chìm vào giấc ngủ, và rồi để cho ngày mới đầy năng lượng.
-đó có phải là Hạnh?
Khi tôi chuẩn bị tiến tới thì một âm thanh vang lên: "Đã triệu hồi được người đó rồi sao? Hay quá, cô hãy đi theo tôi nào". Trong thoáng chốc, cô ấy bị kéo đi, còn tôi thì đang bị sự bất ngờ làm cho đứng hình tại chỗ, sau khi lấy lại được sự bình tĩnh thì một người nhìn như quản gia đã xuất hiện và dẫn tôi tới nơi khác.Sau một hồi giải thích, tôi đã hiểu được đại khái về nơi tôi đã được triệu hồi tới, "Đất nước này đã bị những thứ "ô uế" tới xâm chiếm từ hàng trăm năm trước. Và người những người dân nơi đây đang phải chịu đựng những cực khổ do thứ "ô uế" kia gây ra. Người được chọn để giúp vương quốc này được gọi bằng cái tên hết sức đầy kiêu hãnh, và người được gọi là "Thánh Nữ". Với sức mạnh chữa lành vô cùng mạnh mẽ có thể xóa tan đi những thứ "ô uế" mà không pháp sư nào dùng được, sức mạnh ấy được gọi là "Quyền năng của Thánh Nữ (Thánh Nữ thuật)". Cô ấy sẽ là người giúp đất nước này mang lại được sự yên bình vốn có của nó.Sau khi người đó giải thích xong, tôi lại nghĩ tới những bộ tiểu thuyết giả tưởng mà tôi đã từng đọc. Rồi người đó bắt đầu sắp xếp cho tôi chỗ ở. Đến tối, tôi liền thử xem là bản thân mình có dùng được những ma pháp mà trước kia mình từng mơ ước hay không. Thật đúng là trên cả mong đợi khi mà tôi có thể dùng được những ma pháp mà tôi hằng mơ ước. Nhân cơ hội, tôi dịch chuyển tới thư viện của Vương quốc để tìm hiểu về các đời của Thánh Nữ. Sau khi tìm hiểu xong, tôi cảm thấy rằng bản thân mới chỉ là thế hệ thứ hai khi mà trong lần triệu hồi có một nam và một nữ, được gọi là "Thánh Nữ" và Người Bảo Hộ". Từ đó, tôi bắt đầu lên kế hoạch để tìm hiểu rõ mọi chuyện. Ngày hôm sau, khi đã uống xong tách trà bá tước, tôi đã xin phép được ra ngoài để thư giãn. khung cảnh bên ngoài là một nơi xanh tươi, yên bình, như là đang ở một nơi khi Trái đất còn hoang sơ, chỉ có cây cối và dòng nước thôi vậy. Thật là yên bình làm sao. Vừa đi, tôi vừa ngắm khung cảnh ở đây với sự thích thú và đầy vui vẻ. Đột nhiên, ánh mắt tôi đã nhìn thấy một đám cỏ mà chính đó là cây thuốc, tôi bắt đầu lại gần và thử một chút thí nghiệm với suy nghĩ trong đầu:- Nếu như nghiền nhỏ nó ra rồi trộn với bột cánh bướm thì sẽ ra sao nhỉ?(Tôi)Suy nghĩ đó vừa nảy ra thì tôi đã tưởng tượng ra một cái cối xay và biến nó ra. Sau một hồi nghiền nhỏ ra thì cũng đã hoàn thành, tôi bắt đầu nhìn xung quanh và phát hiện ra một con bướm đang bay ngang qua đó. Với tài tay nhanh hơn não, tôi đã phi một mũi tên băng vào con bướm mà không gây tổn hại đến cánh của nó. Lấy chiếc cánh về, tôi bắt đầu cạo lớp bột trên cánh nó ra và trộn với thứ tôi đã nghiền ra trước đó.Vừa hoàn thành xong và đang cười trong sự vui mừng khi tạo xong thứ thuốc giúp cho người được bôi vào sẽ mọc ra cánh bướm, thì một giọng nói vang lên:- Anh đang làm gì ở đây vậy, và thứ anh vừa tạo ra có tác dụng gì? (người lạ)Sau khi thấy vật thí nghiệm đang tiến tới, tôi bắt đầu kéo anh ta lại gần, và vạch lưng ra, trong sự bất ngờ ấy, anh ta không có một chút kháng cự nào cho việc làm của tôi. Sau khi bôi thuốc lên, tôi nói với anh ta rằng hãy tưởng tượng ra chỗ tôi vừa bôi sẽ xuất hiện ra một đôi cánh. Với vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì, anh ta vẫn miễn cưỡng làm theo. Không uổng công cho sự kỳ vọng, một đôi cánh đã xuất hiện trong sự ngạc nhiên của cả anh ta lẫn bản thân tôi.-Thật quá tuyệt vời, cuối cùng cũng đã thành công! (Minh)-Woa, đây là cánh bướm ư, anh đã làm cách nào vậy.(Người lạ)-Hmmm, đó là bí mật của dược sĩ! (Minh)Nhưng thật không may khi hình dạng của chiếc cánh chỉ giữ được vỏn vẹn trong vòng có năm phút. Tôi nghĩ thầm:"Hmmm, thôi không sao, nhiêu đó là đã đủ cho kế hoạch của mình vào tối nay rồi" (bắt đầu cười nham hiểm)Nghĩ xong, tôi dùng ma thuật dịch chuyển để trở về. Tối đó, sau khi tất cả đã chìm vào giấc ngủ, tô bắt đầu hành động. Đầu tiên, là bôi thuốc lên lưng mình và bay ra khỏi phòng. Ra tới bên ngoài, tôi liền bay thẳng tới chỗ mà tôi nghĩ là Hạnh đang ở đó.Tới nơi, tôi liền dùng ma thuật gió để phá cửa. Bên trong căn phòng là một người quản gia, hai người vệ sĩ và đúng như tôi nghĩ, Hạnh đang nằm trên giường với nhịp thở dốc, khuôn mặt xanh xao. Với vẻ mặt bất ngờ hiện rõ lên khuôn mặt của tất cả mọi người ở đó, khi có một người với đôi cánh màu đen xông vào. Tôi liền đáp xuống và nhanh chóng tới bên cạnh Hạnh, nâng tay Hạnh lên và bắt đầu tạo ấn liên kết giữa "Thánh Nữ" và "người Bảo Hộ". Người quản gia bắt đầu lên tiếng:-Ngươi đang làm gì vậy? Ai cho phép ngươi được chạm vào Thánh Nữ? Các ngươi mau gọi Bệ Hạ tới đây! (Quản gia)-Rõ!!! (vệ sĩ)Phớt lờ đi những lời hỏi han với chất giọng đầy hung dữ, những luồng ánh sáng chói lóa bắt đầu chiếu rọi khắp căn phòng. Sau khi ánh sáng biến mất, cơn thở dốc cũng đã trở lại bình thường, khuôn mặt cũng đã hồng hào trở lại. Đặt tay Hạnh xuống, quay lưng lại thì thấy Đức Vua đã đứng đó lúc nào không hay, khi tôi định nói thì nhà Vua đã lên tiếng trước:-Này chàng trai, cậu là ai và cậu đã làm gì vậy? (đức vua)Với câu hỏi này, tôi cũng đã đoán được là ông ta vẫn chưa biết đến sự tồn tại của mình. Bằng cách cô đọng ma pháp, tôi bọc cánh tay phải bằng băng, còn tay trái bằng hắc hỏa, rồi nói ông ấy:-Tôi chính là người mà các ngươi triệu hồi tới cùng với người này đây. Là vua của một nước mà kiến thức lại hạn hẹp thế này mà vẫn có thể trị vì được một đất nước cũng đáng nể thật đấy. (giọng lạnh lùng, băng giá)-Ý cậu là sao?(đức vua)-Cứ cho ông không biết đến việc tôi cũng bị triệu hồi tới đây đi, thì ông có đoán được tôi là ai không?-Tất nhiên là không rồi.(Đức vua)-Đúng như tôi nghĩ, với cái kiến thức đó thì với tôi, ông không xứng đáng để làm một vị vua.(Minh nói)-Vậy cậu có thể cho tôi biết cậu là ai được không?(Đức vua)-Hazz, tôi chính là thế hệ thứ hai mà Thánh Nữ có Người Bảo Hộ đi cùng đây.(Minh)Lúc này, mặt của ông ta bắt đầu biến sắc đi. Rồi sau đó bất ngờ cúi người xuống.-Thật xin lỗi cậu. Tôi có mắt như mù khi đã không nhìn ra được thân phận cao quý của cậu, tôi thật đáng trách khi đã để cho Thánh Nữ phải chịu đau đớn. Thành thật xin lỗi! (giọng thành khẩn xin lỗi, tự trách.Đức vua)Thấy vậy, tất cả mọi người đều đứng hình với sự bất ngờ ấy, rồi ai cũng cúi người xuống xin lỗi tôi.Đột nhiên, Hạnh nắm tay tôi và nói với giọng nhẹ nhàng và đầy sự đau đớn sau khi phải chịu sự trừng phạt cho việc rời xa Người Bảo Hộ:-Thôi nào, ông ấy cũng đã trân thành xin lỗi rồi mà, hãy tha cho ông ấy lần này đi.(Hạnh)Nghe vậy, tôi bắt đầu thả lỏng, lượng ma lực được cô đọng trên tay tôi bắt đầu tan ra và tôi nói:-Tha cho các người lần này, đừng bao giờ làm chuyện ngu ngốc như này nữa, nghe chưa.(Minh)-Tất nhiên rồi, sẽ không có chuyện này xảy ra lần nữa đâu.(Đức vua)Xong việc, tôi bắt đầu đỡ Hạnh dậy và dìu Hạnh ra chiếc bàn gần đó, và mang ra những món ăn mà tôi đã chuẩn bị từ trước:-Nào~ ăn đi, đói rồi đúng không, ăn nhiều vào để còn làm thí nghiệm với tôi(Minh)-Cậu đã chuẩn bị chu đáo đến thế này ư~?(Hạnh)-Tất nhiên rồi, tất cả là dành cho bạn đó, nào~ ăn đi.(Minh)-Ưmm, vậy mình ăn đây!(Hạnh)-Ừm, ăn đi.(Minh)-Vậy chúng tôi xin phép được rời đi.(đức vua)-Các ngươi nên đi nhanh đi(giọng lạnh lùng, Minh)Sau khi họ đã rời đi, Hạnh bắt đầu lên tiếng chỉ trích tôi:-Nào~ sao lại nói với ông ấy như thế, dù gì ngài ấy cũng không có biết mà.(Hạnh)-Thôi nào, tôi sẽ không tha thứ cho những ai dám làm bạn đau đâu! (Minh)-Cậu đang bảo vệ mình quá rồi đó (Hạnh)-Cứ cho là thế đi, dù gì chúng ta cũng không thể xa nhau được mà.(Minh)-Ý cậu là sao cơ? (Hạnh)-Cứ ăn đi đã, rồi tôi sẽ nói cho.(Minh)-Ừm, nhớ nói nha.(Hạnh)-Tất nhiên rồi.(Minh)Sau khi Hạnh đã ăn xong, chuyện gì tới cũng tới, Hạnh đã hỏi tôi một cách dồn dập, để bảo tồn sức khỏe cho cô ấy, tôi đã dùng ma pháp thôi miên loại nhẹ để Hạnh mau chóng chìm vào giấc ngủ, và rồi để cho ngày mới đầy năng lượng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com