TruyenHHH.com

The Gioi Ao Tuong My Ngoc Gia Tran Thien Yet

- Công chúa Thiên Yết ! Ở lại với chúng tôi vài phút đi ! Chúng tôi sẽ đưa công chúa đến trường ! Sẽ kịp giờ thôi công chúa Yết ạ ! Đợi công chúa thì không thể được ! Công chúa còn bận nhiều việc lắm ! Chúng tôi đâu phải muốn gặp công chúa là gặp đâu ! - Mấy người kia lại nhao nhao như mấy con ong , đinh tai nhức óc của hai cô nàng . Vốn muốn đấm cho chúng đi lên thiên đường nhưng lại sợ mất hình tượng của một người nổi tiếng nên Thiên Yết đành ngậm miệng . 

- Nhưng mà hiện giờ em đang phải đến trường , mọi người ạ ! Ở trong trường còn đám fan chờ em nữa ! Nếu em không đến sớm thì chắc chắn em sẽ không thể thoát khỏi đám fan được ! Mong mọi người thông cảm cho em đi ạ ! Thực sự em rất muốn ở lại nói chuyện với mọi người , nhưng mà vì điều kiện , em không thể ở lại được ! Nếu em rảnh , em sẽ nói chuyện với mọi người mà ! Mọi người chịu không ? - Đành lừa mọi người mà chuồn nhanh chuồn lẹ vậy , chứ cứ đứng đơ đơ ép ép run run như tù binh kiểu này thì không ổn được , mà nếu thoát khỏi đám fan thì lúc đó chắc trễ học rồi . Một người nổi tiếng mà trễ học thì còn gì là nổi tiếng nữa kia chứ ?

- Công chúa à ! Thực sự thì chúng tôi rất rất là hâm mộ công chúa ! Chúng tôi may mắn lắm mới gặp được công chúa ! Chẳng lẽ giờ phải cho công chúa đi sao ! Công chúa à ! Dù gì công chúa cũng nhỏ hơn chúng tôi ! Trẻ nhỏ thì phải nghe theo lời người lớn chứ công chúa ? - Ọ ọ . Lừa thế nào cũng không được mấy ông bà ranh ma này . Cái miệng dẻo quẹo suốt ngày là công chúa công chúa , nghe mà ngứa cả cái mông . Hừ , công chúa . Thần dân thì phải nghe lời công chúa chứ ? Sao mà đối kháng thế ? Còn dùng cái trẻ nhỏ với người lớn nữa chứ ? Ghét thật đấy !

- K-H-I-N-H-C-Ô-N-G ! - Yết nhà ta đã thực sự tức giận rồi . Nén giận một cách kiềm chế nhất , Yết đọc từng chữ một cách nhỏ nhẹ nhất vào tai của Cự Giải . Cái đám fan fiếc gì mà dai như đỉa , ước gì mà không cần hình tượng thì Yết ta đã đấm bọn chúng bay xa ngàn dặm rồi đấy . Đấm cho đi Tây Thiên lấy hồn về luôn . Bực mình không tả nổi . Nếu mà đi nhanh nhanh chút thì đã không gặp mấy con ruồi ngu xuẩn thế này rồi ! Giữ hình tượng , giữ hình tượng , cái việc gì mà vừa khó khăn lại vừa làm Yết khó chịu trong người . Kệ ! Hình tượng cái quỷ quái gì , phá luôn !

- Ok thôi , Thiên Yết ! Nhưng mà Yết không sợ hình tượng bị xóa mòn à ? Nếu mà mẹ cậu mà nghe được tin đó thì chắc cô ấy sẽ nổi giận cho mà xem ! Yết nè ! Việc làm mạo hiểm như thế thì liệu Yết có thể chịu được hay không ? Mình thì không sao chứ Yết thì ... Thôi cho rồi ! Làm liều đôi khi không được nhiều đâu Yết ạ ! - Cự Giải là một cô bạn rất rất tốt với Thiên Yết . Yết rất có con mắt chọn bạn nên những người bạn của cô bé bao giờ cũng là người tử tế , lương thiện cả .

- Tớ không muốn cái thứ quái quỷ này lặp lại thêm một lần nữa đâu Giải ạ ! Chịu đựng thế là quá đủ với tớ rồi ! Thêm  cái bọn con trai vừa ngu xuẩn vừa đần độn kia cho tập thể dục nữa thì tớ đây chắc không học được mất ! Tớ ghét lắm đấy ! Giải à ! Nếu cậu không đi thì tớ đi ! Cậu ở đó mà giữ cái hình tượng ôn nhu dịu dàng của cậu đi nhé Giải ! - Yết vừa nói , sát khi vừa phừng phừng bốc xung quanh người , đôi mắt cố ra vẻ dịu dàng nhất , giọng nói đã kiềm chế một cách vượt qua giới hạn ấy là cũng đủ để nói rằng : Yết đã chịu đựng quá đủ chuyện rồi ! Thừa thãi rồi !

- Được ... được rồi ! Ta đi thôi Yết ! Nhanh đi kẻo không kịp giờ đâu ! Nếu ... nếu phiền thì tớ đi trước nhé ! Khinh công của cậu mạnh hơn tớ mà ! Không có lí gì mà Yết phải tức giận đến mức không nhảy được lên mái nhà đâu ha ! Dù gì Yết cũng là công chúa nổi tiếng nhất về các môn võ của Nhật Bản mà ! Ha ha ! Tớ đi trước đây ! - Cố kiềm chế sợ hãi , Giải nói bằng một cách run sợ . Giải sợ nhất là vào những lúc này , Yết thường có thể đổ hết mọi sự tức giận vào một người đứng cạnh , và tất nhiên , không ai khác trong nghịch cảnh này , đó là Giải . Đến cả điệu cười mà cũng pha lẫn run sợ thì đủ hiểu sát khí tỏa ra xung quanh Yết lợi hại và đáng sợ đến thế nào .

Hừ ! Mấy cái mụ ông già này cứ bám theo mình hoài . Mình đã kiềm chế quá mức rồi đấy ! Người gì đâu mà bám dai như đỉa . Lúc nãy , may mà Cự Giải thông minh trốn mình trước không thì mình không kể bạn thân , kẻ thù gì mà bóp nghẹt thở cô gái luôn . Mình mà đã tỏa ra sát khí thì người đứng bên cạnh bao giờ cũng cảm thấy lạnh sống lưng và đóng băng cả xương trong người luôn . Dù gì mình cũng đã lên thất đẳng trong Karate rồi mà ! Cái nhìn của mắt thường biểu hiện tất cả cảm xúc trong người vậy đó . Mình đã nhìn họ bằng ánh mắt giết người vậy mà họ ngu đần hết mức , còn dám tiến gần mình để nói chuyện và tiếp xúc nữa . Rốt cuộc họ thích đâm đầu vào chỗ chết đến vậy à ? Thôi ! Kệ bọn họ ! Mình mà làm mấy chuyện đánh đấm lung tung này là lại có chuyện . Thế nào rồi báo cũng đăng lên . Thế nào rồi mẹ cũng mắng mỏ mình cho coi . Mẹ mình khó tính lắm , mặc dù tên mẹ rất ngọt ngào : Hồng Ngọc Dung Trần Diệu Phương . Khó tính thì cũng không gọi là khó tính , mà là nghiêm khắc . Mẹ mình nghiêm vô cùng . Nhắc nhở mình từng li từng tí một ấy . Này nhé , mình chải tóc , trên đầu xơ vài cọng thôi mà mẹ cũng quát ầm lên , phải bắt người hầu riêng của mình là chị Thủy Châu chải lại cho đàng hoàng . Mà công nhận chị Thủy Châu kéo tay lắm ! Việc gì chị cũng làm vừa ý gia đình , mình nhiều lúc muốn học hỏi chị lắm nhưng bận ơi là bận , như các bạn biết từ chap trước đấy , mình khổ vô cùng . Khi mình ngủ , chị Thủy Châu thường nằm giường bên để chăm lo cho mình nên mình và chị thường tâm sự . Chao ôi ! Chị Thủy Châu xinh đẹp vô cùng . Chị có mái tóc màu hồng dịu dàng ngọt ngào , đôi mắt màu xanh biển xinh xắn yêu đời , làn da trắng muốt , nõn nà như da em bé , chị Thủy Châu có giọng nói thanh thoát lắm ý ! Nghe mà đáng yêu ơi là đáng yêu ! Chị kể chị là một tiểu thư cực kì ranh giá ở tập đoàn Hoàng Nguyên , thuở nhỏ chị đẹp hơn bây giờ nhiều , nhưng do đến đây mong muốn để gặp mặt gia đình nổi tiếng của em nên da chị đã đen hơn , giọng nói không còn trong veo lắm , mái tóc cũng xơ rối lắm ! Mình ngạc nhiên lắm ! Vậy hình dạng trước khi đến đây của chị đẹp lắm ư ? Trời ! Da chị đã trắng đến thế , tóc chị đã mềm mại đến thế , giọng nói đã thanh thoát đến thế mà trước kia lại tốt gấp đôi hơn ư ? Rốt cuộc chị Thủy Châu là tiên nữ hay là người thế ? Mình không thể tưởng tượng nổi nữa ... Bay bay bay ! Phù phù ! Cuối cùng cũng đến được trường rồi ! Ơ ? Mấy giờ rồi nhỉ ? Mình xem đồng hồ . Cái gì ???? 6:00 rồi hả ? Chết mịa nó rồi còn đâu ? Ui cha ! Nguyền rủa mấy cái mụ ông ngoài đường quá ! Kiểu này phải chạy bộ rồi chứ sao ? Haizz ... May mà trường vẫn vắng , chưa có một học sinh nào đến trường cả ! Đời mình thật may ! Cơ mà không ! Có cái gì đó là lạ . Vào thời điểm này là học sinh đã đến roài mà , còn làm vệ sinh và sinh hoạt như thường ngày nữa , bây giờ , tại sao lại trống vắng vậy nhỉ ? Hôm nay là ngày thứ 7 mà ! Vẫn phải đi học chứ ? Ôi .. ôi không ! Sau cái cây , mình thấy có một cái áo trắng lòi ra ... Trời ơi ! Chạy vào lớp là thượng sách ! Nghĩ thế mình định vù vào lớp cho nhanh , ai ngờ từ tầng 5 đến ra ngoài cổng , từ thầy cô đến học sinh ùa đến xung quanh vây bắt mình và Giải như tội phạm . Teo rồi ! Thế này là xong rồi chứ sao ! Mấy mụ ông đó , mình mà gặp lại thì vác xác về nhà cũng là một điều khó đấy ! Hừ ! Trời ơi là trời ! Lại chạy ! Cả thầy cô cũng đuổi mình ! Chặn tứ phía rồi đấy ! Làm sao mà chạy đây ?? Hu hu ! Đời không như tưởng tượng . Thôi thì dùng khinh công một lần nữa vậy .  1 ... 2 ... 3 . Phóc thôi nào ! Chỉ có phóc thì mới thoát khỏi cái thứ quỷ quái này được thôi ! Qúa áp lực ! Phù ! Nhảy lên rồi ! Cái mái trường dịu dàng ! Cảm ơn mày nhé ! Cơ mà ... ! Sao trường lại lạ thế nhỉ ? Thầy cô , học sinh vào lớp học oang oang hết rồi ! Lúc nãy thấy ồn ào lắm kia mà ! Ơ kìa ! Cự Giải bị làm sao vậy ta ? Mồ hôi làm ướt áo và tóc của Cự Giải rồi , mồ hôi đổ ròng ròng như suối , mắt cô ấy ra hiệu cho mình cái gì mà nháy nhày hoài thế nhỉ ? Mình nhảy xuống . Hỏi cô ấy . Thì lại thấy bóng gì đó đen đen cao và rất thon thả đứng sau lưng mình . Mình quay ra thì ...

- MỸ NGỌC GIA TRẦN THIÊN YẾTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT ! - Thì ra là mẹ Thiên Yết . Chả biết sao mà cô ấy lại bắt gặp được cái cảnh Yết dùng khinh công mới đau chứ lị . Khuôn mặt của cô ấy tức giận thật " dịu dàng " làm sao ! Nếu mà không phải trường này xây bằng xi măng chắc chắn thì hẳn là sẽ có một trận động đất xảy ra ở chính đây , chính nơi này . Mỹ Ngọc Gia ơi là Mỹ Ngọc Gia , thật là quá xui xẻo cho Yết rồi . Người ta bảo quá tang ba bận mà mới quá tang một bận thôi đã được người mẹ dịu dàng hiền lành bắt gặp rồi . Kiểu này chắc Yết đi bệnh viện quá ! 

- M...mẹ ! C...con chào mẹ buổi sáng ạ ! M...mẹ à...sao mẹ kh....không đi hát mà lại đến đây ạ ? C...có chuyện gì vậy hả mẹ ? M .... mẹ không sợ trễ hát s...sao ạ ? - Nghe giọng hét ngọt ngào quen thuộc này , Yết cũng đã biết được là của ai , và tại sao người đó lại hét như vậy . Yết đủ thông minh để nhận ra điều đó . Như một con rô - bốt , cổ của Yết xoay rắc rắc ra sau , người cũng từ từ xoay theo . Và bắt gặp con mắt nảy lửa ấy , nếu như là người yếu tim thì Yết ra đi từ lâu rồi chứ không còn tồn tại nữa . Một con mắt thật dịu dàng , ngọt ngào giết chết niềm vui .

- Thế theo ý con nói là mẹ không có quyền đến ngôi trường này hay sao ? Bộ mẹ là tội phạm hả Yết ? Sao ? Con giải thích cho mẹ biết về hành động khinh công của con đi ! Hay nhỉ ? Mẹ cho con đi học võ để con dùng khinh công bay nhảy lung tung đấy ư ? Con nhìn trường xem ! Mọi người vào học hết rồi đấy ! Một mình con nữa thôi đấy ! Con cũng đang làm phiền Cự Giải đấy ! Xem đi ! Cự Giải vì con mà phải vừa đứng vừa mở sách ra học đấy ! Con thấy sao ! Mẹ nộp tiền cho con đi học để con làm thế hả Yết ? - Giọng nói của chị chất chứa sự tức giận chực phun trào . Phụ huynh nào mà chả muốn con học hành đàng hoàng . Thấy cảnh tượng như thế này thì sao mà chị Diệu Phương chịu nổi được kia chứ ? Dù gì nhà chị cũng toàn là người nổi tiếng cơ mà ! 

- C....con không có ý đó đâu mẹ à ! Mẹ không phải là tội phạm . Con không ... không bay nhảy ... mà là ... do có thầy cô và bạn bè ùn ùn ép chặt con và Giải nên con ... con dùng khinh công để thoát thân thôi mà mẹ ! L...lần sau con sẽ không làm thể nữa đâu ! C...con xin lỗi ! Con .... con vào học đây ! - Yết định phóng đi nhưng một bàn tay rắn chắc trắng tinh giữ chặt Yết lại , với đôi mắt nảy lửa đáng sợ , chị Diệu Hhương vẫn nhìn Yết , chị Diệu Hhương dù gì cũng là thập đẳng trong Karate rồi , lẽ nào chị không đánh bại nổi một thất đẳng sao ? Hừ ! Xem ra mẹ Yết quá nghiêm khắc như trong lời của cô bé kể . Thật không thể tưởng tượng nổi một cô thiếu nữ dịu dàng hiền lành như thế mà lại bốc lửa phừng phừng ở kia . Mấy giáo viên run run quay ra ngoài sân trường , rồi run sợ quay vào dạy tiếp , chả dám tưởng tượng thêm cảnh tiếp theo nữa đâu !

- NÓI DỐI ! TRẦN THIÊN YẾT ! TỪ KHI NÀO MÀ CON NÓI DỐI NHANH LẸ THẾ HẢ YẾT ???? CON NÊN HIỂU RẰNG MÌNH CHÍNH LÀ NGƯỜI NỔI TIẾNG ... NGƯỜI NỔI TIẾNG YẾT Ạ ! CON NÓI DỐI ! YẾT À ! MẸ THẬT KHÔNG THỂ TIN NỔI ! CON CÓ PHẢI LÀ CON GÁI CỦA MẸ KHÔNG HẢ THIÊN YẾT ? GIẢI THÍCH ĐI MẸ XEM ! CON ĐỊNH CHỐI ĐƯỜNG NÀO NỮA THÌ CHỐI TIẾP ĐI ! MẸ SẼ NGHE CHO ĐẾN CUỐI BÀI CỦA CON ! LẠI ĐÂY ! MAU ! KỂ TIẾP ĐI ! - Chị Diệu Hương hét lớn , phừng phừng nắm tay cô bé Yết tội nghiệp dắt lại chỗ chiếc ghế đá dưới cây hoa anh đào đang rơi , ấn mạnh vai cô ngồi xuống ghế rồi tức giận với đôi mắt nảy lửa hỏi cho ra lẽ chuyện Yết vừa kể .

- Kính chào chị Diệu Hương , xin lỗi vì đã làm phiền chị nhưng đây là trường học , việc mẹ con chị tùy tiện cãi nhau trong trường đã làm ảnh hưởng đến giờ học của các lớp , kính mong chị cho bé Thiên Yết vào học , có lẽ chị sẽ không rảnh rỗi để ngồi đây cãi nhau với bé Yết đâu , đúng không chị ? Chị còn bận nhiều việc lắm kia mà ! - Là cô giáo chết tiệt chủ nhiệm lớp Yết - cô giáo Huyền Châu Linh Hương Đặng Thanh Phương . Cô này bên ngoài thì dịu dàng hòa đồng và nghiêm khắc lắm chứ bên trong thì cuồng chị Diệu Hương và Yết vô cùng . Này nhé : trong phòng ngủ của cô giáo bao giờ cũng dán tranh ảnh chật kín về Diệu Hương và Yết , còn có cả băng đĩa về bài hát của , Hương Yết . Cái kiểu giả tạo ấy thì được bao lâu mới chịu dừng lại ?

  Thế đấy ! Hết xui xẻo này đến xui xẻo khác ! Mình chịu quá đủ rồi ! Cái kiểu mỹ nữ ở xứ Hoa Hồng chết tiệt này là mình chả bao giờ thích cả . Nó xảy ra quá bình thường trong đời mình . Này nhé , sáng đang ngái ngủ ngon thì mẹ hét ầm lên bảo dậy đi học , đi hẹn cái Giải để đến trường thì hết máy quay đến phóng viên hỏi lung ta lung tung , ầm ầm hơn cả vịt . Kiểu này chắc màng nhĩ mình nổ tung mất . Thật là quá mệt mỏi . Cuồng cái quỷ gì chứ ? Mình đâu tốt đẹp gì ? Ai cũng biết mình có võ mà ! Chẳng lẽ họ không sợ mình sao ? Thật chán nản và đáng ghét ! Ôi trời ơi ! Mình phải làm sao đâu nhỉ ? Đấy ! Mẹ mình cứ thế đấy ! Xuất hiện bất chợt như ma mà còn đúng cái lúc  mình đang dùng khinh công hoặc nhiều thứ có thể xóa bỏ hình tượng của một người nổi tiếng nữa chứ ! Mẹ không hiểu mình ! Không có bằng chứng thì làm sao mà chứng minh được mình vô tội kia chứ ? Cái trường này loạn rồi ! Loạn thật rồi ! Thế thì đi làm diễn viên đi cho xong , bên ngoài thì ra vẻ nghiêm khắc , hiền lành và hòa đồng , còn bên trong thì Yết ơi Yết ! Cho cô xin chữ kí ! Công chúa Thiên Yết ơi ! Làm bạn gái anh nhé ! Thật chả hiểu nổi cái trường lộn tung lộn xèo này làm cái quỷ gì nữa ! Mình đã nhiều lần xin mẹ cho chuyển về trường thôn dã mà mẹ chả chịu nghe ! Mẹ bảo người nổi tiếng mà học trường thôn dã thì còn ra cái thể thống gì nữa ? Thực sự thì mẹ rất yêu mình ! Mẹ rất quan tâm đến mình nên mới nghiêm khắc với mình như thế ? Chắc hẳn ai cũng biết câu  " Thương cho roi cho vọt , ghét cho ngọt cho bùi "  . Mẹ mình thuộc kiểu hạng người đó . Lúc chưa nổi tiếng mình trẻ người non dạ lắm , lúc nào cũng hấp ta hấp tấp , mong mình được khen , lên ti vi , lên báo . Thần tượng hâm mộ của mình là chị Quận Hồng Linh Đặng Thúy Trà . ( p/s : Thúy Trà Thúy Tréo gì ? Nàng " Thiên Yết " nhà ta hâm mộ hàng tỷ người nổi tiếng . Hình như nàng ta thích nhất là Miyu ? Trong truyện Quẩy lên nào ! Những thiên thần siêu quậy ! của tớ thì phải ??? -_- ) Chị ấy hát hay vô cùng . Này nhé , giọng hát của chị khi thanh cao , khi trầm lắng , khi êm đềm . Chính vì chị nên mình đặt mục tiêu là cố gắng luyện tập giọng ca của mình để trở thành người nổi tiếng như chị đấy ! Fan chị hàng tỷ luôn . Lên đến con số choáng ngợp luôn ! Mình thích nhất là bài hát We Don't Talk Anymore đấy ! Bài đó hay vô cùng . Mình nhẩm đi nhẩm lại , hát đi hát lại mà thuộc luôn . Thực ra , tài năng của mình được phát hiện từ năm mình bốn tuổi ấy ! Những đứa nhỏ như thế thì phải hát cháu lên ba , búp bê bằng bông , ... của thiếu nhi chứ mình thì bật ti vi lên , nghe chị Thúy Trà và nhiều ca sĩ khác hát nên cứ nhẩm theo , nhẩm theo và thuộc luôn . Cuối cùng là quên mất mấy bài hát của tuổi thơ non nớt ấy . Nhưng những bài đó chỉ là của những đứa " trẻ trâu " thôi ! Mình đã trưởng thành từ lúc đó . Lúc đó , mẹ mình đánh đàn bài Con đường hạnh phúc ấy , mình vô tình đi qua phòng mẹ và mình ở ngoài nghe và hát theo nhạc . Lúc đầu thì nhỏ , sau thì vừa vừa , cuối cùng là nổi hứng hát cho thật lớn luôn ! Mẹ nghe được , mở cửa ra , cái đầu óc của trẻ bốn tuổi thì non nớt lắm nên thấy mẹ ra thì sợ mất hồn nên lăng xăng chạy cuống quýt đi chỗ khác kẻo mẹ phạt vì làm phiền mẹ lúc đánh đàn nhưng khi mẹ ôm được mình vào lòng rồi , mẹ nắm tay mình vào phòng mà mẹ luyện đàn . Mình nhắm tít mắt lại chuẩn bị chờ hình phạt đến thì mẹ nhẹ nhàng bảo : " Con hát lại bài hát đó nhé ! " Thế là mình vui vẻ hát ngay . Ai ngu mà không hát kia chứ ? Mình hát đấy ! Một phần là vì mẹ không phạt , một phần là vì mình sẽ không hát thậm thà thậm thụt như lúc đứng bên ngoài cửa nữa . Mẹ đàn , mình hát . Thực sự là mình và mẹ phối hợp rất ăn ý . Do mẹ muốn tài năng của mình được bung tỏa trên thế giới nên khi mẹ đánh đàn thì mẹ đã dắt mình ra sân khấu để cho mình  hát . Đó sẽ là kỉ niệm không bao giờ quên trong đời mình , ngày ra mắt công chúng . Buổi biểu diễn rất thành công . Người xem bàn tán nói với nhau nhiều thứ về mình , mình có nghe được một câu rằng : " Cô bé con của chị Diệu Hương tài năng thế mà chị cứ dấu ở nhà mãi ! " Thế là tiếng tăm của mình nổi lên , rồi lan truyền khắp thế giới . Lúc này , mình mới ân hận cứ thích nổi tiếng làm chi để giờ phải khổ sở vì trốn chạy , phải khổ sở vì phải giữ gìn hình tượng - một điều mà mình ghét nhất trong việc nổi tiếng . Trời ơi là trời ! 



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com