TruyenHHH.com

The Fading Life Of Ordinary People

Ngày 06/12/2024, một buổi tối mệt mỏi trở về nhà sau ca trực Cấp cứu lúc nãy cũng đã hơn mười rưỡi rồi. Trở về đến nhà, tôi nằm uỵch xuống chiếc giường êm ái ở phòng trọ tôi thuê; hôm nay không giống với mọi buổi tối mà tôi trực khác, nó khác lắm. Mọi lần tôi trực đều trong trạng thái hăng hái sung sức, người bệnh tới là chạy ra hỏi bệnh, thăm khám và đưa ra chẩn đoán ban đầu liền, rồi chạy vào phòng báo lại cho anh trực chính (tôi chỉ là đi trực thêm mà thôi); nhưng hôm nay tôi nhận thấy rằng việc tôi đi trực vừa làm mất thời gian của tôi, vừa làm vướng víu các anh chị trong khoa; tôi nhận thấy tôi có đi hay không thì khoa Cấp cứu vẫn vậy, các anh chị cũng vậy và kiến thức của tôi vẫn vậy.

Một hồi bần thần, tôi nghĩ "Nếu mà chỉ có đi khám và hỏi bệnh như vậy thì chính bản thân tôi đang cố gắng học nhiều hơn người khác, đang giỏi hơn người khác", nhưng thực tế là tôi đang tự lừa chính mình, tôi đang tự ảo tưởng về thực lực của mình, tổng kết lại một buổi đi trực thì tôi chẳng có được gì ngoài việc chạy đi chạy lại hỏi bệnh và khám trong 5 tiếng đồng hồ sau đó ngồi đợi các anh dạy, chỉ kinh nghiệm cho. Thực sự là quá lãng phí 5 tiếng trực cấp cứu mà chỉ được vậy. 

Hôm nay, tôi nhận thấy đi trực quá là láng phí nếu tôi không chịu chủ động làm mọi thứ từ hỏi bệnh, khám bệnh, chẩn đoán và chỉ định cho bệnh nhân được truyền nước, dùng giảm đau, dùng thuốc,... Thực sự cuối cùng cũng đến, anh K - người đứng ra chịu trách nhiệm dạy và kèm tôi cùng 1 người bạn khác trong quá trình đi trực Cấp cứu đã nói với tôi rằng: "Sao em đi trực mà không có mục tiêu gì hết vậy", tôi bần hần một hồi, đôi mắt cố gượng để nhìn sang anh và anh cũng nhìn tôi thẳng tắp với đôi mắt khiển trách, chấp vấn tôi. Thực sự thì tôi không có trách anh hay né tránh sau đó, lúc đó tôi cũng bất ngờ vì anh là người đầu tiên nói trực tiếp với tôi câu đó ngay tại phòng Cấp cứu, trong đầu tôi trước đó vẫn còn đang bay bổng và không định hướng được gì hết, ngay sau khi anh hỏi tôi câu này tôi thực sự đã trở về thực tại.

Anh K nói không có sai, anh ấy nói rất đúng. Tôi nhận ra được bản thân mình luôn sống không có mục tiêu từ rất lâu rồi, những năm còn là Y3 và năm nay là tôi Y4. Cứ mỗi lần tôi gặp chuyện gì đó thất bại hay không được như ý muốn thì tôi lại ngồi ngẫm lại liệu bản thân tôi đã làm được gì, bản thân tôi không được giỏi, bản thân tôi không phải người được chọn, bản thân tôi không thông minh, nên chính những lúc ngồi lại suy ngẫm như vậy tôi đã nhận ra bản thân tôi sống giống như một sự tồn tại hư vô, không có mục tiêu, không có thành tựu, sống bị động và luôn phải dựa vào sự chủ động của người khác. Tôi không phải là một người cam chịu số phận nhưng những lúc ra kế hoạch thay đổi bản thân thì được một vài ngày là lại trở nên buồn rầu, trở nên thất vọng. Tôi nhận thấy việc tôi học là một chuyện nhưng nhớ được lại là chuyện khác và mở rộng kiến thức ra nữa lại là một chuyện quá khó, tôi cũng không hiểu vì sao nữa.

Hôm nay, tôi lại nằm xuống chiếc giường của mình suy nghĩ liệu bản thân mình sinh ra có mục đích gì, làm sao để bản thân mình sống có mục đích, làm sao để bản thân mình luôn cố gắng đạt được mục tiêu, làm sao để bản thân mình nhớ được kiến thức đã đọc, liệu bản thân mình cứ mãi tầm thường như vậy thôi sao,  liệu một con người bình thường có thể vực dậy trở nên đỉnh cao vượt qua mọi thiên tài hay không? 

Tôi từng đọc qua rất nhiều sách về phương pháp học tập siêu đẳng, cách ghi nhớ bằng mindmap, hay các sách về phát triển bản thân. Cuốn sách như "Tôi tài giỏi, bạn cũng vậy" của Adam Khoo đã kể về câu chuyện của tác giả từng là một cậu bé học dốt và rồi nhờ những phương pháp học tập hiệu quả mà trở thành thiên tài trong mắt người khác. Nhiều lúc tôi cũng rất muốn được như vậy nhưng nhìn đi nhìn lại xung quanh mình, cuộc sống thực vả cho tôi một cái rằng không có ai chịu giúp tôi, không bao giờ có miếng cơm nào là miễn phí đến cả người bạn đã hứa ôn thi Nội Trú chung với tôi còn không chịu chia sẻ kiến thức anh ta biết cho tôi, luôn đặt khoảng cách và dè chừng thì hỏi ai sẽ giúp tôi làm được, ai sẽ giúp tôi thành công? Câu trả lời là không ai cả.

Trải qua nhiều năm, đến năm nay là tôi 21 tuổi cũng không còn trẻ chung nữa, tiền cũng không kiếm được, học thì cũng chẳng có thành tựu gì, bạn bè thì ít, ai cũng có cuộc sống riêng, ai cũng đều vì bản thân và lợi ích của họ cả. Lúc này tôi mới nhận ra, sống 21 năm trong đời đến giờ tôi cũng chẳng còn lại được gì ngoài gia đình tôi. Bạn bè từ hồi cấp 1, cấp 2 đều đã đi hết, bạn bè cấp 3 còn lại chẳng bao, lên đại học thì cũng chẳng thân thiết được với ai, cũng chẳng ai thân thiết với mình, nếu có thì họ chỉ muốn lợi dụng làm điều có ích cho họ mà thôi, xong thì cũng vứt bỏ, lúc tôi gặp khó khăn thì chẳng ai ngó đến, có hỏi thăm chỉ qua loa cho có lệ chứ cũng chẳng giúp ích được gì. Sống 21 năm tôi nhận thấy bản chất con người là vậy, không ai tự cho ai thứ gì cả ngoài bố mẹ, anh chị ruột của mình ra thì bạn bè đến cũng chỉ vì lợi ích của họ, hết thì tự đi.

Sống càng lâu, tôi nhận thấy nếu tôi cứ suốt ngày im, ít nói chuyện thì bản thân sẽ rơi vào hư không, giống như không tồn tại vậy, có cũng được, không có cũng không sao, thế giới vẫn vậy, tiền ảo vẫn vậy cứ tiếp tục tăng. Sống như vậy còn đau khổ hơn cả chết nữa, nhiều khi tôi rất muốn bản thân mình đứng dậy, mạnh dạn trước đám đông để bản thân không bị coi là vô nghĩa nhưng cái tay không chịu nghe lời, cái tâm không chịu, bản chất là tôi sợ bị cười nhạo, tôi sợ bị người khác nhìn, lúc đó thì áp lực lắm; tôi cứ sống như vậy được 21 năm rồi đó, quả thực là chẳng đóng góp được gì cho đời, bản thân còn bị coi là giống kẻ nhu nhược không có chính kiến luôn phụ thuộc vào ý kiến của người khác, không có kiến thức và khi bản thân tôi nói bất cứ điều gì ra là luôn bị coi thường và mọi người không bao giờ để ý. Cảm giác ấy thực sự rất khó diễn tả.

Những lúc buồn như vậy thường là những lúc tôi hay nghĩ về chuyện của quá khứ nhất, nghĩ về cảnh tượng khó coi nhất, xấu hổ nhất và sự nản lòng bắt đầu trong tôi. Tết năm 2024, trước khi tôi rời nhà đi vào trong Nam học, tôi có nói với mẹ tôi rằng năm nay tôi sẽ khá khó khăn, sẽ rất bận rộn và thực tế là khó khăn thật sự mà tôi phải đối mặt chính là về mặt tinh thần, luôn nghi ngờ bản thân, luôn thấy bản thân kém cỏi, thấy bản thân quá yếu đuối, thấy bản thân quá nhu nhược. Bạn bè thì luôn cố gắng, luôn có mục tiêu trong đầu, luôn có mục đích đạt được gì đó, còn tôi thì không biết là đang sống hay đang tồn tại nữa. Ngày qua ngày, rồi qua tháng rồi qua năm. Mới đâu, vừa rời nhà sau khi ăn Tết mà đã sắp đến một cái Tết nữa rồi, đúng thật là thời gian thì không chờ một ai cả, tôi thì vẫn luôn trì hoãn, đầu tôi thì vẫn luôn bay bổng, và tôi vẫn đang đánh mất thời gian của mình.

Trong năm 2024, tôi tưởng tôi sẽ có được một cuộc sống thoải mái mà mình kiếm được thật nhiều tiền từ nền tảng bán hàng trên mạng xã hội. Nhưng không, tôi đụng vào nền tảng nào là không thể làm được trên nền tảng đó. Ví dụ như trên Etsy (một nơi bán hàng dành cho đồ thủ công), tôi đã dành ra khá nhiều thời gian để đăng ký (khoảng 2-3 lần), chắc mất tận vài tháng để đăng ký tài khoản bán hàng tại Etsy nhưng tài khoản vừa tạo ra đã bị khóa và tôi bị mất số tiền đầu tiên (số tiền để mở tài khoản), sau đó tôi đã thử qua bên Amazon, Ebay nhưng đều thất vọng, cứ mấy tháng của tôi trôi qua một cách không có thành quả gì. Sau khi bị Etsy khóa tài khoản thì ông Nội tôi cũng mất vì đột quỵ, ông tôi sống rất khỏe, ông bán thuốc và luôn đi hái, cắt và giao lưu với những người cùng ngành khác nên trông ông tôi rất khỏe luôn, những người cùng tuổi ông tôi đều phải ghen tỵ nhưng rồi vào buổi tối hôm đó, tôi đang ngồi học như thường lệ thì cuộc gọi điện từ chú tôi (con trai út của ông) đã nói với tôi rằng ông tự nhiên bị ngã rồi nhập viện đang trong tình trạng lơ mơ, gọi không dậy, mọi người ở nhà đang chờ trước cửa phòng cấp cứu và đợi thông báo của bác sĩ. Tin tôi không muốn cuối cùng cũng đến, ông tôi bị đột quỵ xuất huyết não, một nhánh động mạch trong đa giác Willis đã vỡ và những nhánh khác có nhiều chỗ phình lên bất thường. Tôi học y, tôi biết được kết quả của lần này là như thế nào. Tôi cũng không muốn nói nhiều về điều này. Trong năm nay tôi đã mất quá nhiều thứ từ người thân, tiền bạc, đến cả sức khỏe. 

Nhiều lúc tôi tự nghĩ rằng, bản thân mình đã làm được những gì cho gia đình, cho cuộc sống của mình chưa. Nhưng điểm lại thì chẳng có gì cả, tiền ăn học toàn là mẹ chu cấp mỗi tháng, chưa kiếm được đồng nào, còn bản thân thì học hành cũng chẳng xong, cũng chẳng biết cách học, cũng chẳng phải tự học, giống như tôi tự gượng ép suy nghĩ của tôi rằng tôi đang học hành rất chăm chỉ để cho bố mẹ hạnh phúc nhưng thành tựu học hành cũng chẳng có gì, học bổng thì cũng không có cái nào luôn, tiền học mỗi năm thì toàn trên 20 triệu. Bản thân mình cũng không hiểu sao nữa, bản thân mình mình còn chẳng hiểu nữa mà.

Rồi cứ qua năm này, qua năm khác bản thân mình lại cứ tầm thường như vậy sao? Sắp đến 2025 rồi, một năm lại sắp hết tổng kết lại chẳng có gì cả chỉ toàn mất mát. Tôi cũng 21 năm rồi, năm sau là 22 rồi năm sau nữa 23 rồi vài năm nữa là 30 tuổi, sau đó thì 35, 40 tuổi, lại bệnh tật rồi nằm viện, rồi suốt ngày phải chạy tiền, chạy bạc để lo cho sức khỏe, nếu tôi cứ như thế này thì cuộc sống sau này chắc chắn vậy, không mối quan hệ, không danh vọng, không giỏi dang, không giàu có để lo cho bố mẹ và sống cuộc sống tầm thường. Càng nghĩ lại càng ngồi không yên, vậy bây giờ phải làm sao?

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com