---Trong ngôi trường múa rạng danh của thành phố, vang vọng qua những kiến trúc cổ kính là tiếng dương cầm du dương bản 'The fairy godmother' kinh điển của Prokofiev. Thanh âm dương cầm dịu dàng và bay bổng khắp không gian, nâng đỡ những cử chỉ thanh thoát của vũ công thành những điệu múa ballet nhẹ nhàng nhưng cuốn hút.Phòng tập rộng lớn được trang hoàng với gương ở bốn phía. Những vũ công trẻ không ngừng thực hiện fuette(*) theo bản nhạc, mũi chân xoay trên sàn gỗ, mồ hôi lấm tấm trên gương mặt hằn nên sự đam mê và nhập tâm vào điệu múa. Tay chân cử động trông thật nhịp nhàng, cơ thể gầy nhom của họ bước đi tựa lông hồng như được trọng lực yêu quý.Chợt, tiếng đàn ngừng lại, theo đó là giọng nói trầm ấm của vị thầy giáo."Hôm nay tập đến đây là được rồi, các em về nghỉ ngơi đi. Ngày mai sẽ có thông báo quan trọng, những điều trọng yếu cần nhớ là gì?"Ông khoanh tay đứng ngay cửa, nhướn mày nhìn học viên."Không quá cân. Không lơ là luyện tập. Phải chuyên nghiệp."Tất cả mọi người đồng thanh."Được rồi, chúc các em một ngày tốt lành."Thầy giáo gật gù, xoay lưng rời khỏi phòng. Không bao lâu sau, các học viên khác cũng lần lượt thu dọn đồ đạc và ra về."Jimin à! Jimin!"Bỗng, một cô gái tóc nhuộm nâu búi cao – vũ công đứng đầu lớp – í ới gọi một trong những vũ công nam duy nhất, Park Jimin, người đang ở bên kia phòng."Có chuyện gì sao, Yumi?"Người được nhắc tên bất ngờ."Cậu muốn đi xem phim không? Tối qua tớ có đặt mua hai vé, nhưng bạn trai tớ bận rồi, Heejin thì có việc gia đình, Nari cũng nghỉ buổi hôm nay. Tớ chỉ còn thân với cậu thôi, Jimin."Cô giả vờ nũng nịu, lắc lắc cánh tay của cậu.Jimin thở dài, người đối diện thật sự đẹp mỹ miều như một tiểu thơ đài các lại biết làm vừa lòng người, rất khó để từ chối, ngay cả với giáo viên. Cậu có lẽ là người duy nhất biết được chuyện cô nàng đã có quan hệ bất chính với thầy giáo để có vai chính trong vở ballet 'Cinderella' vừa qua. Không ngờ, có ngay cậu cũng bị mê lực của Lee Yumi điều khiển phải gật đầu."Được rồi."Jimin gật đầu, lảng tránh đôi ngươi đen láy của cô."Tuyệt quá, đi nhanh thôi."Yumi mỉm cười, nắm tay cậu bước khỏi học viện.Cả hai cùng nhau thưởng thức một bộ phim hành động của Mỹ, và một phần bắp rang caramel chỉ có Jimin ăn lót dạ."Cậu không sợ tăng cân sao? Hàm lượng calorie trong bắp rang cao lắm đấy. Thầy khắt khe với vấn đề cân nặng lắm."Cô hiếu kì nhìn người con trai ngồi bên cạnh."Tớ béo lên lắm hả?"Jimin lo lắng sờ sờ tay mình, chỉ lớn hơn một chút cánh tay chẳng khác gì da bọc xương của cô."À mà...Trong giờ nghỉ trưa ấy, tớ vô tình nghe được trong văn phòng của hiệu trưởng, rằng chúng ta chuẩn bị diễn vở 'Hồ thiên nga' đó..."Yumi không trả lời, mà hí hửng thầm thì vào tai cậu chuyện khác."Hồ thiên nga? Ý cậu là vở ballet của Tchaikovsky?"Jimin trố mắt ngạc nhiên.'Hồ thiên nga'(**) là một trong những vở ballet nổi tiếng nhất thế giới, được dựng dựa trên những truyện cổ tích Nga cũng như một truyền thuyết xa xưa của Đức, kể về Odette, một nàng công chúa bị phù phép thành thiên nga . Tham gia vào vở ballet ấy hiển nhiên là một trong những vinh dự lớn nhất của những vũ công mới vào nghề như họ. Nếu làm tốt, họ có thể lọt vào mắt xanh của nhiều đạo diễn lớn và phát triển sự nghiệp."Chứ còn gì nữa. Cậu nghĩ xem, thầy đương nhiên sẽ chọn những người xuất sắc nhất, trong đó có chúng ta đấy. Tớ có thể sẽ được đóng Odette, cậu sẽ được đóng vai hoàng tử Siegfried. Ta sẽ cùng nhau có pas de deux(***) trước mặt bao nhân vật nổi tiếng trong giới, ôi!"Cô đặt tay lên ngực, cười tủm tỉm.Và quả nhiên lời Lee Yumi là sự thật. Ngày hôm sau, khi các học viên đang khởi động co dãn trong phòng tập, thầy giáo bước vào cùng gương mặt thận trọng, đôi người chậm rãi quan sát khắp lớp."Sắp tới chúng ta sẽ luyện tập vở ballet 'Hồ thiên nga' và biểu diễn vào cuối mùa hè. Đặc biệt, lần này có sự tham gia sản xuất của rất nhiều nhân vật lớn trong giới. Buổi thử vai sẽ diễn ra vào cuối tuần này, tức hai ngày nữa, mong các em chuẩn bị thật tốt."Ông vừa dứt lời, rất nhiều tiếng thì thầm và thản thốt vang lên."Lần này người chỉ đạo cho các em không phải tôi, mà là một đạo diễn khác. Chúng ta hãy làm quen chút nhé. Vào đi đạo diễn Kim."Thầy giáo ngoắc tay ra phía cửa.Vài giây sau, trước ánh nhìn mong đợi của các học viên, một chàng trai tóc vàng xuất hiện như ánh dương xoa dịu vào đôi mắt may mắn của họ.Park Jimin có thể thề rằng, đó là người đẹp trai nhất cậu từng thấy. Đẹp đến vô thực. Đôi mắt một mí của hắn long lanh như đại dương sâu hút nhấn chìm sự chú ý của cậu, từng đường nét hài hòa với đôi mày sư tử nam tính, cùng đường cằm sắc lẻm mà Jimin ngỡ tay mình sẽ rỉ máu nếu chạm vào.Cậu sững người như một kẻ ngốc, ngắm nhìn hắn không chớp mắt.Một bên khóe môi hắn cong lên, làm tim Jimin hẫng một nhịp. Cậu chưa từng nếm trải cảm xúc này, vừa nôn nao lạ kì cũng quá đỗi hạnh phúc, như có dòng mật ấm chảy ngang trong lòng."Ố! Anh Taehyung!"Tiếng gọi mừng rỡ của Yumi từ phía sau lưng như kéo Jimin tỉnh táo trở lại, ngăn cản đôi mắt cay xè sắp đổ lệ vì mở quá lâu của cậu.Jimin quay phắt đầu lại, bắt gặp cô nàng xinh đẹp nhất lớp cười toe toét vẫy chào đạo diễn Kim."Cậu quen anh ta sao?" Chàng vũ công bối rối gãi đầu."Tớ chưa giới thiệu với cậu à Jimin? Đó là bạn trai tớ, Kim Taehyung."Cô đáp với giọng điệu tự hào như thể bản thân đang có trong tay kho báu quý giá nhất thế giới.Ít nhất, đối với Jimin, thì là vậy.Cả thế giới xung quanh cậu nhất thời ù đi, để lại nỗi hụt hẫng trong lòng người con trai bé nhỏ. Jimin chẳng hiểu sao cảm giác tuyệt đẹp gọi là 'tương tư' vừa rồi đã sớm vơi đi, và lấp đầy khoảng trống đó là sự thất vọng cùng ganh tị.Lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu thừa nhận ganh tị với Lee Yumi rất nhiều. Ngay cả sau khi nhìn thấy cô giành được thành tích tốt cho vai chính của những vở ballet dù thực lực còn yếu kém, Jimin vẫn không tức giận như khi hai chữ 'bạn trai' được thốt từ khuôn môi cô.Cậu ganh tị trước ánh mắt vui vẻ, hãnh diện của Yumi khi nhìn Taehyung, thay vì sự vỡ vụn buồn bã trong đáy mắt mình.Cậu đem cỗ bực tức trong lòng ấy về đến tận chung cư, về cái ổ sụp nát trong khu nghèo nàn mà bản thân cố gọi là ' nhà '.Cạch.Chiếc cửa gỗ ngày càng mài mòn do bị mọt ăn mở ra với âm thanh thô thiển. Cả căn nhà tối um, sọc vào khoang mũi Jimin đầu tiên là mùi hôi thối của những con chuột chết oan uổng nơi góc nhà, bị làm vật xả giận mỗi khi cha nuôi của cậu say mèm."Cha ơi, con về rồi."Cậu bật đèn lên, bóng đèn chớp nháy khiến căn nhà chẳng sáng sủa hơn là bao. Jimin mệt mỏi thở dài, tự nhủ trong lòng vào ngày nghỉ nhất định sẽ trang hoàng lại nhà cửa, dù hai chữ ngày nghỉ đối với những 'gà mới' như cậu là quá xa vời.Cậu quét mắt xung quanh phòng khách, bắt gặp bóng dáng một người đàn ông xuề xoà đang nằm gục xuống, hai tay vẫn ôm khư khư chai rượu rẻ tiền."Cha ăn cơm chưa? Nếu rồi thì vào phòng ngủ đi ạ, ngoài này lạnh lắm."Cậu đặt tay lên vai ông, nhẹ nhàng nói.Đột nhiên, ông giật phăng tay cậu ra, rồi ném chai rượu xuống đất."T...Tại sao giờ này mày mới về hả thằng giẻ rách?"Ông ho khụ khụ, đôi mắt hằn những tơ máu nhìn cậu như một con hổ chuẩn bị nuốt chửng mồi."C...Con phải luyện tập."Jimin hoảng sợ lấp bấp."Con mẹ nó, luyện tập rồi lại luyện tập! Chừng nào mày mới nhận lương? Hay mày giếm tiền đi rồi? Đưa đây thằng chó!"Cha nuôi nắm lấy cổ áo cậu."Con chỉ mới đi làm...Làm sao có nhiều lương được?"Jimin khó khăn nói, mặt trắng bệch."Tao đã nói với mày, làm văn phòng thì không chịu, lại đi làm ba cái nghề đó ? Rồi với đống tiền trợ cấp thất nghiệp ít ỏi đó thì tao phải sống thế nào? Mày có biết là mấy con điếm trong sòng nói gì không? Là tao để cho mày đi múa, làm thứ ẻo lả đồng bóng đó! Nếu biết thằng cặn bã như mày vô dụng thế này, tao và con mẹ mày đã không nhận nuôi!"Ông gào lên, quăng Jimin vào tường làm cả cơ thể cậu đau điếng, toàn thân như vỡ vụn.Nhưng nó không đau bằng lời nói gai góc của ông, tựa con dao trăm lưỡi đâm vào tim cậu. Vốn dĩ biết thực hiện ước mơ này, Jimin sẽ vướng phải nhiều định kiến, nhưng cậu vẫn ngậm đắng nuốt cay, vờ mặc kệ."Hãy...Hãy cho con một cơ hội...Sắp tới sẽ có vở ballet mới...Nếu giành được vai lớn, sự nghiệp con sẽ thay đổi, sẽ có rất nhiều tiền...Nếu thất bại, cha muốn con làm gì cũng được..."Cậu chìm trong tuyệt vọng mà nói ra tất cả những gì nghĩ được lúc này."Mày nghĩ tao tin lời mày chắc? Nếu không sớm đưa tiền cho tao đi đừng trách !Nhớ đó thằng ranh!"Tên bợm nhậu đối diện nghe xong thì gầm gừ một tiếng rồi quay lưng nằm lên sofa ngủ.Cậu sợ hãi đến mức không thở nỗi, căn nhà như bị rút cạn ô xi, ngột ngạt và tù túng. Jimin cố dùng hết sức lực chạy ra ngoài, giọt lệ trong suốt theo đó cứ lăn dài trên gò má.Mọi gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai bé nhỏ của cậu. Tất cả mọi thứ đều như phản bội lại Jimin, cậu sống một cuộc sống không tình thương. Với một người cha nuôi nhân cách ngày càng mục ruỗng, với những đồng nghiệp giả tạo luôn cố gắng tranh đua, với người đàn ông không bao giờ đáp trả lại tình yêu của mình. Từng người, từng người một đang giết chết linh hồn Jimin.Cậu ngồi sụp xuống giữa đường, tuyệt vọng và buồn bã. Cảm giác như đang chết chìm, nhưng điều tệ hại hơn là cậu không thể chết. Jimin co người, bóng lưng yếu đuối đáng thương như bị sự yên tĩnh của con phố nhỏ ôm trọn.Điều duy nhất giúp Jimin giữ lại niềm hi vọng sống sót là được nhảy, nhưng cậu cũng sẽ sớm đánh mất nó. Chỉ khi thua vòng thử vai.Jimin ngẩng gương mặt lấm lem nước mắt lên, lòng nhen nhóm một tia hi vọng nhỏ nhoi. Cậu nhất định phải giành được vai chính trong 'Hồ thiên nga', thành công sắp tới sẽ định đoạt cả cuộc đời cậu !Jimin bắt đầu đứng lên lang thang trên đường, vô định không biết về đâu. Khi cậu trông thấy một tiệm bắp rang bơ bên đường, dù đó là món cậu từng rất thích, nhưng trong bụng Jimin không còn cảm giác thèm đói cồn cào, mà là nỗi sợ chồng lên nỗi sợ.Cậu nhìn lại cơ thể gầy trơ xương, nhẹ cân quá mức quy định của mình, chợt cảm thấy tự ti và xấu xí. Có lẽ tầng nước mắt mờ ảo còn đọng lại trên hàng mi khiến Jimin trông mình béo ục ịch. Cậu sợ cơ thể này sẽ khiến bản thân bị soi mói, đánh giá thấp, và bị loại trừ khỏi vở ballet.Cơn buồn nôn chực trào khỏi cổ họng, dù Jimin chưa ăn gì suốt cả ngày nay. Cậu muốn tống khứ hết mọi thứ trong dạ dày để mình ốm đi như bao vũ công khác.Đôi chân lạc lối dẫn bước Jimin dạo vòng thành phố, rồi dừng ở nơi cậu vẫn luôn thầm muốn đến. Học viện. Jimin được tự do tiến vào sau khi trình thẻ phận sự với bảo vệ, cậu cởi bỏ áo khoác và bật nhạc nền bằng chính điện thoại của mình.Cả phòng tập tối um, và Jimin chẳng buồn bật đèn lên. Cậu nhắm chặt mắt, để tiếng nhạc nâng đỡ từng bước nhảy.Trong phút chốc, Jimin như được gột rửa mọi buồn lo, từng tế bào trong cơ thể cậu đều như hòa vào điệu múa. Cậu cảm thấy pha tạp giữa tràn đầy năng lượng và tham vọng. Jimin thực hiện 20 fuette liên tục, mũi chân xoay nhẹ nhàng trên sàn lạnh.Cậu không phải đang xoay cuồng, mà là thế giới đang xoay cuồng quanh trung tâm là Park Jimin.Cả cơ thể cậu tràn đầy sức sống, bùng giải phóng năng lượng.Phạch.Xé toạc lưng áo Jimin là đôi cánh trắng muốt, vẫy mạnh mẽ tạo ra âm thanh chấn động không gian.Phải, cậu là một thiên thần đã từ lâu sống ẩn thân ở hạ thế, và đó là một bí mật duy chỉ Jimin biết.Cậu cuối cùng cũng dừng lại, lồng ngực phập phồng cố hô hấp. Mí mắt Jimin chậm rãi mở ra rồi khẽ nheo lại vì nguồn ánh sáng ngoài mong đợi từ phía ngoài cửa.Cái bóng cao ráo của con người điển trai đứng trước cửa đổ dài trên sàn, tiếng lọc cọc của giày da bước đi vang lên."Đạo diễn Kim..."Jimin bất ngờ đến lấp bấp, đôi cánh trên lưng lập tức thu lại."Em là một trong những thiên thần có tài năng tuyệt vời nhất tôi từng gặp đấy, em...?"Taehyung vừa vỗ tay vừa nói."Park Jimin..."Cậu liếm môi, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy vì nỗi sợ bị bại lộ thân phận.Đột nhiên, Jimin nhìn vào đôi đồng tử sâu hút của Taehyung rồi liền lùi bước. Đôi mắt ấy trong một khoảnh khắc đã ánh lên sắc đỏ, và chỉ có ác quỷ mới sở hữu một cặp mắt như vậy."Anh là ai? Anh muốn gì?"Jimin không tự chủ được mà hét lên."Tôi là ai à? Tôi là kẻ thức tỉnh lòng tham, sự ích kỉ, và những cảm xúc xấu xa nhất trong mỗi sinh vật và hủy hoại chúng. Tôi là kẻ cướp đi đôi cánh trắng và nhuộm đen của những thiên thần yếu đuối. Tôi...""Là ác quỷ."Cậu hoàn thành câu nói của hắn."Để tôi đoán xem nhé? Em đang ở đáy vực tuyệt vọng, khao khát được thành công ngay tức khắc...Nhưng vật cản lớn nhất là Lee Yumi, em không phục khi thấy cô ta lúc nào cũng đạt được những gì tốt nhất."Taehyung nhướn mày, vờ xoa cằm.Jimin không trả lời, chỉ cúi đầu vì chột dạ."Em là thiên thần mà, Jimin. Em có thứ Yumi không có, phép thuật. Tại sao không tiêu diệt cô ta ngay nhỉ?"Hắn nghiêng đầu, dí sát vào mặt cậu."Anh điên rồi!"Jimin đẩy Taehyung ra, mặc áo khoác vào để che đi đôi cánh trên lưng. Cậu chau mày vì tức giận, một phần là do căm ghét hạng ác quỷ ngạo mạn, một phần bối rối chất vấn bản thân vì sao trong phút chốc đã bị hắn thuyết phục."Em sẽ không thoát được đâu, chàng thiên thần ạ."Jimin bỏ chạy, mà từng lời nói lạnh lùng của Taehyung vẫn văng vẳng bên tai.---Trong phòng họp với nhiều gương mặt đứng đầu trong học viện, không khí căng thẳng đang diễn ra, rất nhiều ánh mắt săm soi hướng về phía Kim Taehyung đang thoải mái một cách kì lạ."Đạo diễn Kim, tôi rất kính trọng cậu vì là một người thành công ở độ tuổi rất trẻ, nhưng việc thay đổi giới tính của nhân vật chính là một chuyện hoàn toàn không thể, chúng ta phải tôn trọng bản gốc của ngài Tchaikovsky."Một người phụ nữ trung niên lên tiếng."Bà Choi, đây là thế kỉ 21, vũ công nam và nữ đều xứng đáng được những quyền lợi giống nhau. Có rất ít vở ballet giúp tỏa sáng những học viên nam, và sau khi xem họ luyện tập, tôi cảm thấy có rất nhiều người thích hợp đóng vai Odette."Hắn nhún vai."Chúng ta không thể thay đổi nguyên tác, đó là vi phạm bản quyền! Odette là một nàng công chúa, và ta không bao giờ có quyền biến nàng thành hoàng tử."Bà Choi kiên quyết chống trả. "Sẽ sớm có buổi thử vai, mong mọi người tham dự đầy đủ và đưa ra quyết định. Tôi tin những người tôi chọn sẽ không làm mọi người thất vọng."Taehyung đứng lên phủi áo rồi xoay lưng rời khỏi đó."Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Thật là một kẻ không ra gì..."Bà Choi nghiến răng ức chế."Cô cẩn thận cái miệng mình đấy. Khó khan lắm học viện mới mời được cậu ta về làm việc, đạo diễn Kim mà rời đi thì cô cũng không yên đâu."Những người khác nhắc nhở với giọng điệu khó chịu rồi cũng rời đi.---Buổi thử vai diễn ra vào sau bữa trưa, nhưng không vũ công nào dám ăn vì phải giữ dáng. Park Jimin căng thẳng cực độ, cơ thể không ngừng run rẩy. Cậu đã luyện tập đến sung tấy mũi chân, nhưng trên gương mặt vẫn không có dấu hiệu nào dừng lại.Đây là cơ hội cuối cùng của Jimin, cậu không cho phép mình mắc phải một lỗi nhỏ nào!Jimin xoa xoa thái dương, dè chừng quan sát những người khác đang khởi động trong phòng tập. Lee Yumi xõa tóc ngang vai, đường nét sắc sảo hơn thường lệ do có trang điểm. Jimin không nhịn được mà cười khẩy, cô biết đó là bộ dạng xinh đẹp nhất của mình nên đã sử dụng nó vào ngày trọng đại này.Trong khi cậu đang cố gắng thở nhịp nhàng để lấy bình tĩnh dù sự lo lắng cứ quấn lấy tâm trí, Yumi tự lâu đã tiến lại gần."Jimin, chúng ta hãy cùng cố gắng nhé!"Cô vỗ nhẹ lên vai cậu khiến Jimin khẽ giật mình rồi ra khỏi phòng.Jimin ước gì mình cũng có thể thoải mái, không đặt nặng việc luyện tập như Yumi, đồng thời bàn tay cũng vo chặt lại vì khó chịu trước bộ dạng tự tại của người kia.Khoảng nửa tiếng sau, mọi người và Jimin tiến vào sân khấu chính của học viện. Một nhóm người gồm những vị tiền bối đáng kính trong trường, bao gồm cả Kim Taehyung và thầy giáo vốn đã ngồi sẵn ở phía khan giả, trên tay đều là những quyển sổ ghi chép, ánh mắt hết sức đăm chiêu.Cậu đứng trong hội trường chờ đợi đến lượt mình mà lòng như trống vang, mồ hôi túa ra không ngừng. Jimin chưa từng lo sợ như vậy, ngay cả khi thi tuyển sinh đại học."Người tiếp theo." Tiếng nói trầm ấm của Taehyung vang lên như từng hồi chuông đánh vào tâm lý cậu.Jimin hoang mang nhìn từng thí sinh trở lại hậu trường với nhiều cảm xúc khác nhau. Có người không cảm xúc, có người khóc nức nở, có người cứ lẩm bẩm "tớ tiêu rồi, trời ơi", có người sợ hãi đến mặt trắng bệch. Duy trong tất cả, chỉ có Lee Yumi mỉm cười đầy ẩn ý sau khi quay lại từ phần thi."Người tiếp theo...Park Jimin?"Âm thanh Jimin luôn trốn tránh cuối cùng cũng cất lên. Từng bước chân cậu nặng trĩu, như đang đến gần địa ngục.Cậu sẽ diễn màn 3 với tư cách hoàng tử Seigfried : tại hội đường sang trọng trong cung điện. Von Rothbart đã biến Odile trở nên trông giống Odette y đúc. Hoàng tử nhầm Odile với Odette và nhảy cùng nàng. Odette hiện ra như ảo ảnh, nàng tuyệt vọng cố gắng cảnh báo Siegfried rằng anh đã bị lừa, nhưng Siegfried vẫn không hay biết gì. Anh tuyên bố với mọi người rằng sẽ lấy Odile làm vợ. Von Rothbart ngay lúc đó làm phép cho Siegfried được nhìn thấy Odette thật. Nhận ra sai lầm của mình, Siegfried đau buồn vội vã ra chạy ra hồ thiên nga. Tiếng dương cầm nhẹ nhàng vang lên, căng tràn năng lượng vào các tế bào của Jimin. Cậu hòa mình vào bản nhạc, thực hiện động tác một cách thanh thoát, đầu óc nhất thời trống rỗng, chỉ đọng lại sự nhập tâm và ý nghĩ "Mình sẽ không bao giờ từ bỏ ballet". Tất cả ánh mắt đều hứng thú nhìn cậu, săm soi từng chi tiết nhỏ nhặt. Tiếng nhạc ngày càng dữ dội, Jimin bắt đầu tự tin vào màn biểu diễn của mình. Động tác cậu dứt khoát nhưng cũng không kém phần tinh tế. Bất ngờ thay, khi Jimin nghĩ mình đã hoàn thành xuất sắc phần thi, thì tiếng nhạc vẫn còn ngân nga giữa không trung. Cậu nuốt nước bọt, khựng lại một chút. Trong phút chốc, Jimin khẳng định mình tiêu rồi. Cậu đã nhanh hơn nhịp. Không hiểu vì sao, Jimin lại tiếp tục chuyển động theo tiếng dương cầm, cậu bối rối khi phát hiện bản thân đang tiếp tục thực hiện phần của Odette, tức Nữ hoàng Thiên nga.Người ngồi ở ghế khán giả vừa ngạc nhiên vừa trầm trồ, chỉ Taehyung bình thản khoanh tay xem xét Jimin. Cậu hạ màn bằng nhiều cú fuette liên tục, tay giơ lên, mà trong lòng thầm cầu nguyện. Ánh đèn vàng chói rọi lên thần thái thường ngày khó thấy trên gương mặt Jimin, và cậu cảm nhận được nỗi lo lắng gai góc trong lòng đột ngột chuyển hóa thành năng lượng chảy dọc cơ thể mình. Jimin kết thúc phần biểu diễn đồng loạt với tiếng nhạc, giữ nguyên tư thế mà thở hổn hển cố lấy bình tĩnh, nheo mắt nhìn tia sáng rất nhỏ xuất ra khỏi đầu ngón tay. Cậu mong mỏi nhìn ban giám khảo, điều ấn tượng nhất với Jimin lúc ấy hẳn là nụ cười nhếch mép đầy thú vị của Taehyung. Cậu nhanh chóng cúi đầu rồi chạy vào nhà vệ sinh, đầu óc hỗn loạn không ngừng. Jimin khóa trái cửa, tìm sự yên tĩnh cho bản thân. Cậu sốc tinh thần không chỉ vì vừa phá hỏng cả màn trình diễn mà còn muốn chối bỏ sự thật mình vừa nhận ra vài phút trước. Trong giây phút không thể tự chủ được, nỗi sợ đã làm Jimin quẫn trí...Cậu đã sử dụng phép thuật. Cậu không biết đó là phép thuật gì, nhưng đó là việc sử dụng phép thuật bừa bãi là không thể chấp nhận được đối với một thiên thần. Jimin co người, mặt úp vào lòng bàn tay, chỉ thoát ra tiếng thút thít nho nhỏ. Nhỏ đến mức không ai có thể nghe thấy và thấu hiểu được nỗi khổ sở và lo sợ mất đi đôi cánh trắng.--- Ba ngày sau, Park Jimin dù cố gắng sinh hoạt như bình thường, nhưng có lẽ stress khiến cậu luôn mệt mỏi, không tập trung làm gì được và bị nghi ngờ mắc chứng rối loạn ăn uống. Một lần nữa, trong khi các học viên đặt hàng vài món ăn đến phòng tập thì Jimin chỉ lặng lẽ nghỉ mắt ở góc phòng. "Jimin. Cậu có thể giúp bọn tớ đi lấy chút khăn giấy ở nhà vệ sinh được chứ?" Một chàng trai khẽ lay vai cậu. "À ừm...Được thôi, tớ rảnh mà." Jimin gật đầu đồng ý, bước ra ngoài. Không thể phủ nhận được, mùi đồ ăn khiến cậu có chút buồn nôn và nhức đầu. Khi Jimin đi ngang văn phòng của thầy giáo, cậu chợt dừng chân vì nghe thấy tiếng cười khúc khích của Yumi. Cậu vờ cúi xuống cột dây giày, đầu nghiêng về phía cửa. "Thầy...Kết quả hôm nay sẽ có chứ?" Cô cố kéo dài giọng như làm nũng. "Ta không biết chắc, hiệu trưởng là người quyết định. Có vẻ có ai đó đã nhúng tay vào, vì luồng ý kiến ngoài mong đợi của chúng ta. Chỉ mong Odette sẽ là em và Siegfried là Daniel Yoon." Thầy giáo đáp, xen lẫn tiếng thở dài. "Vậy thì tốt quá." Yumi mừng rỡ, sau đó là vài tiếng hôn ồn ào thô thiển mà Jimin không muốn nhớ đến. Cậu cảm thấy viền mắt mình ấm nóng, tim đau thắt. Jimin không muốn tin lời thầy giáo là đúng, và cậu đã vụt mất cơ hội cả đời của mình. Jimin thẫn thờ trở về phòng tập với bàn tay trống không trước ánh mắt khó hiểu của người khác, cố thiếp đi để chối bỏ hiện thực, đầu nhức như búa bổ. --- Jimin thức giấc chỉ mười lăm phút sau khi thiếp đi, hơi giật mình vì sự xuất hiện của Yumi bên cạnh. Cô ngồi bấm điện thoại, đôi mắt không giấu nổi sự tự hào và hạnh phúc. "Yumi này." Cậu lên tiếng, cổ họng khô ran. "Sao?" Người kia lập tức dời mắt khỏi màn hình điện thoại. "Chúc mừng cậu nhé." Jimin cười nhạt dù không chút gì vui vẻ. Cậu đang rất mệt mỏi, và cân nhắc việc buông xuôi từ bỏ. "À...Ừ..." Yumi thoáng ngạc nhiên vì thắc mắc Jimin vì sao lại biết, không kém phần xấu hổ. Bỗng, thầy giáo cùng Taehyung bước vào phòng tập. "Các em, đã có kết quả cho việc thử vai rồi." Ông vừa dứt lời, các học viên liền chạy lại vây kín. Jimin không có mấy hi vọng nên chỉ đứng từ phía xa nhìn mọi người, có chút hiếu kì trước vẻ thản thốt của tất cả. Lee Yumi ngã uỳnh ra đất, đôi mắt trợn lên bất ngờ, không thể nói thành lời. Rồi cô quay phắt lại nhìn cậu với ánh mắt giận dữ. "Khi nãy cậu nói chúc mừng là ý gì hả?" Yumi hét lên. "C...Chuyện gì?" Jimin bối rối. "Cậu định giả nai đến bao giờ? Cậu diễn cho ai xem đấy Park Jimin? Cậu được đóng vai Odette rồi nên đùa cợt tôi chứ gì? Cái chuyện vô lý gì vậy, Odette không thể nào là nam!" Cô đập tay xuống sàn, gào đến khản cổ họng. Ngay khi Jimin kịp thời tiếp nhận thông tin, cậu không biết nên phản ứng thế nào. Vui, buồn, hay lo lắng? Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, bắt gặp Taehyung đang ngoắc tay với mình. Jimin không còn cách nào khác mà theo hắn trốn khỏi bầu không khí hỗn loạn này. --- Ngay một góc khuất của hành lang, Jimin nhìn Taehyung với ánh mắt không mấy thiện cảm. "Anh muốn nói gì?" Cậu cố tỏ ra chán ghét người đối diện. "Phép thuật khiến mọi người đều cuốn hút bởi tiết mục của em. Tôi đã nhìn thấy em sử dụng nó tại buổi thử vai. Em muốn biện hộ gì không?" Hắn nhướn mày. "T...Tôi...Không cố ý. Đó là một sơ suất, tôi đã ở trần thế quá lâu để tự chủ được khả năng của mình." Jimin chột dạ lấp bấp. "Em biết đấy, nói dối là một tội lỗi cực kì lớn, một thiên thần thì không nên làm vậy. Tôi có thể nhìn thấu em, Jimin, tôi biết nỗi khát vọng và tham lam đang lớn dần trong em. Hay là em cởi bỏ đôi cánh đó, và trở thành như tôi...?" Taehyung thầm thì vào tai cậu."Không bao giờ có chuyện đó đâu, tránh xa cuộc đời tôi ra!" Jimin ngoảnh mặt đi. Bỗng, giọng Lee Yumi cất lên từ sau lưng cậu. "Kim Taehyung! Em có chuyện cần nói với anh!" Cô cầm túi xách, tiến lại. "Em có muốn đi xem phi..." Chát. Lời nói của hắn chưa dứt thì Yumi đã tát lên má trái của Taehyung thật thô bạo. "Anh nghĩ anh đủ tư cách làm bạn trai tôi sao? Tại sao anh không biết nghĩ đến quyền lợi của tôi? Anh biết tôi khao khát vai diễn đến đâu mà! Thầy giáo đã kể với tôi hết rồi, rằng anh là người đề xuất đổi Odette thành nam. Đạo diễn ư, anh chỉ là thằng điên thôi!" Cô chửi rủa, toan lấy túi xách đánh vào người hắn thì bị cậu ngăn lại. "Cậu buông tôi ra, tôi phải giết hắn tôi mới vừa lòng!" Yumi giật phắt tay mình khỏi tay Jimin. "Yumi à, chuyện gì cũng có cách giải quyết đừng dại dột..." Cậu không hiểu vì sao mình lại bênh vực hắn. "Tại sao cậu đứng về phía hắn...À. Tôi hiểu rồi. Hai người, nhất định có dan díu sau lưng tôi. Park Jimin, tôi tưởng chúng ta là bạn tốt chứ? Nào ngờ cũng là hạng ẻo lả bần tiện...Cặn bã với cặn bã, hai người đẹp đôi đấy." Cô khinh bỉ nhìn cậu, vô tình khơi dậy lòng tự trọng của Jimin. "Tôi đã nhẫn nhịn cô đủ rồi đấy, Lee Yumi. Mọi chuyện xấu xa cô làm, tôi đều biết cả. Tôi đã quá nhu nhược rồi, và giờ cô không có quyền xúc phạm nhân phẩm tôi, hay cả đạo diễn Kim! Đừng tự nhận bản thân cao thượng hơn ai, buồn nôn lắm cô gái ạ." Jimin không tự chủ được mà phun ra những lời độc địa. Đó là những từ ngữ nặng nề nhất cậu từng thốt nên trong đời. "Tôi không thèm chấp các người. Hãy đợi đấy...Tôi sẽ tiêu diệt cậu, tôi sẽ để hai người phải sống trong đau đớn!" Yumi vờ nhổ nước bọt xuống trước mặt Jimin, và bỏ đi. Cậu tức giận run người, nghiến răng kiềm chế. Jimin không thể chối bỏ được sự thật những ý nghĩ độc ác đang xâm chiếm não bộ cậu. Cậu muốn giết Lee Yumi. Và cậu sợ mình sẽ không thể tự chủ được nữa mất. Kim Taehyung chầm chậm đặt tay lên vai Jimin, từng lời nói tựa như mê thuật khiến mắt cậu mờ đi. "Hãy làm điều em đang nghĩ trong đầu đi, thiên thần. Hãy. Giết. Lee. Yu. Mi." Tiếng la thất thanh vọng ra từ cầu thang bộ thức tỉnh Jimin khỏi cơn mê muội. Tất cả mọi người trong học viện, gồm cả hắn và cậu đều chạy ra xem tình hình. Jimin không thể tin vào mắt mình, cậu quỳ sụp xuống vì đầu gối bủn rủn, người đầy sợ hãi. Trước cổng học viện là một chiếc xe tải, và ở ngay trước là thân xác Yumi nhuộm đầy máu. "Mau gọi xe cứu thương!" Thầy giáo ôm lấy cô, hoảng loạn vô cùng. Nhiều vũ công nữ cũng bắt đầu thút thít. "Ôi Yumi ơi! Phải làm sao đây?" Ông kiểm tra mạch của cô, rồi khóc nức nở. "Chiếc xe tải tại sao lại đột nhiên lao nhanh vào trước cổng học viên chứ?" Một học viên nam thắc mắc. Mọi người đều lắc đầu không biết, duy chỉ có Jimin chôn trong sự hối lỗi. Cậu lùi bước, vò tóc, vô tình va vào Taehyung đứng ngay sau. "Em giết cô ấy rồi, thiên thần." Hắn nói với âm lượng chỉ đủ hai người nghe. "Không...Tôi không có...Tôi..." Jimin lẩm bẩm như hóa rồ, cậu cảm thấy lưng mình bỏng rát đến đau thấu xương tủy. "Đừng chối bỏ sự thật nữa, tay em đã nhuốm bẩn rồi." Taehyung thêm dầu vào ngọn lửa đốt cháy tâm can cậu. "Tôi không có...Hãy câm miệng đi!" Jimin ôm đầu hét lớn, lương tâm cắn rứt đang dần hủy hoại bên trong cậu. Jimin càng lo sợ hơn khi phát hiện một góc nào đó trong tim đang thực sự hưởng thụ việc này. Hả hê vui mừng trước cái chết của Lee Yumi. Nỗi đau nghẹn ở cổ khiến cậu như bị chết ngạt, nhấn chìm trong đại dương tội lỗi. --- Màn đêm buông thỏng phủ kín cả thành phố, lên cả căn nhà nhỏ của Jimin. Cậu nằm trên chiếc giường cũ mèm gồ ghề, trằn trọc mãi không ngủ được. Hễ nhắm mắt lại, hình ảnh Lee Yumi nằm giữa vũng máu lại hiện ra, ám lấy tâm trí cậu như một cuốn phim bị lặp lại nhiều lần. Cuối cùng, Jimin quyết định ngồi bật dậy và bước ra phòng bếp, trên tay là vài viên thuốc ngủ cậu luôn giấu dưới gối. Trên ghế sofa, cha nuôi của Jimin vẫn như thường lệ mà say đến bất tỉnh. Cậu thở dài nhìn ông, chỉ cảm thấy tại sao người đàn ông này đáng thương như thế. Vì là thiên thần giáng thế, Jimin không hề có cha mẹ ruột. Chính người này và vợ ông đã cưu mang và nuôi nấng cậu. Sau khi mẹ nuôi Jimin qua đời, ông cũng liên tục gặp khủng hoảng, phá sản và thất nghiệp, rồi lâm vào con đường cờ bạc, chè chén. Khi còn đi học, Jimin mỗi đêm đều cố gắng cầu nguyện cho ông được sống bình an, nhưng từ khi vào học viện, cậu đã không còn thời gian cho cha nuôi. Jimin uống ực những viên thuốc ngủ, cầu mong chúng có thể phần nào xua tan nỗi muộn phiền của mình. Jimin ngoái đầu nhìn vào lưng mình, đôi cánh trắng muốt đang ngả màu, yếu ớt vươn cao. Cậu sợ, một ngày sẽ không còn là thiên thần. --- D-Day. Ngày đầu tiên trong ba buổi biểu diễn 'Hồ thiên nga'. Jimin ngồi trong phòng chờ, trang phục lộng lẫy nhưng không diêm dúa. Cậu thở đều, tay vo lại vì hồi hộp. Cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên. Jimin chưa kịp trả lời thì người bên ngoài đã tiến vào. "Đạo diễn Kim."Cậu dè chừng nhìn Taehyung. "Áp lực chứ? Thả lỏng chút đi." Hắn khuyên bảo. "Thật kì lạ khi được nghe những lời tốt đẹp từ anh." Hai khóe môi Jimin cong lên đầy giễu cợt. "Tôi không thể nào chèn ép em được mãi...Dù hai ta một thiên thần một ác quỷ, nhưng không thể phủ nhận được tôi rất say mê em. Đừng bảo em đã ếm phép lên tôi nhé." Lời nói của Taehyung như đường mật vào lòng cậu, Jimin không thể giấu được nụ cười trên môi, sự lo lắng vơi hẳn đi. "Tôi không thể bỏ lớp đề phòng với anh được, đạo diễn. Nếu tôi không lầm, anh đang cố làm tôi phạm phải tội yêu ác quỷ nhỉ?" "Em muốn nghĩ sao cũng được, tôi không cản." Taehyung nhún vai, lặng lẽ đi khỏi phòng. Cậu cũng theo đó vào nhà vệ sinh để rửa mặt, cậu có chút chần chừ khi trông thấy một vũ công nam khác. "Chào...Seungjun..." Jimin gượng gạo. "Chào, Odette." Người kia không thèm liếc cậu. Ai cũng biết, Seungjun luôn theo đuổi Yumi. Sau cái chết của cô, gã liền căm ghét cậu, cho rằng cái bóng của Lee Yumi quá lớn so với một tên kém cỏi như Jimin. "Vài phút nữa, cậu sẽ được sống trong danh vọng, thích nhỉ? Còn Yumi, người rõ ràng xứng đáng hơn thì không. Đúng là cuộc đời bất công." Seungjun mỉa mai. "Ý cậu là gì?" Jimin cố nhẫn nhịn. "Khi cậu ở trên sân khấu, luyện tập cho Odette và Odile, tôi luôn nhìn thấy bóng dáng của Yumi, dù cậu chẳng bằng một phần của cô ấy. Tôi cũng biết về mối quan hệ dơ bẩn giữa đạo diễn Kim và cậu. Đúng là đồ cáo già." Gã buông lời chỉ trích. "Cậu nghĩ Lee Yumi mà mình hằng thương nhớ thanh cao lắm ư? Cậu nghĩ thế nào về việc với kĩ thuật tầm trung đó mà ả bao lần được vai chính? Nếu tôi là cáo già, thì Yumi đã sớm tu thành hồ ly chín đuôi! Ả ngoại tình với thầy giáo, với vô số người chức cao trong trường, hãm hại chính bạn bè mình để đạt được mục đích. Cậu không thắc mắc tại sao Inha, Miri hay Sohee mất tích vô cớ? Là Yumi đã đe dọa họ, bắt họ phải xuất ngoại, vì họ biết bí mật của ả và là đối thủ giành vai chính với ả!" Cậu gào lên. Seungjun ngỡ ngàng, sau đó hóa điên, lẩm bẩm "cậu nói dối" rồi nhào đến bóp lấy cổ Jimin. Cậu vùng vẫy trong vòng tay gã, không thể thét lên lời cầu cứu nào. Jimin cào vào mặt người kia, khiến Seungjun rụt tay lại. Cậu nhân thời cơ thoát ra, nhưng bị gã nắm áo lại. Hai người dằn co ẩu đả nhau một lúc, Seungjun nắm lấy cổ áo cậu, rồi quăng Jimin vào bồn rửa tay, đầu cậu đập vào kính làm chúng vỡ ra. Trán Jimin vương đầy máu, đau điếng, cậu bàng hoàng nhìn thứ dịch đỏ chảy dọc mặt mình. Ngọn lửa phẫn nộ bừng lên trong lòng cậu. Jimin vơ lấy mảnh kính vỡ rồi đâm điên cuồng vào người gã. Máu bắn ra nhuộm đỏ khắp nhà vệ sinh. Cậu không còn kiềm chế được hành động của mình!Khi Jimin đã bình tĩnh lại, thì người nằm trên sàn đã sớm tắt thở, cơ thể biến dạng vì nhiều nhát đâm mọi nơi. Park Jimin lại giết thêm một mạng người nữa rồi. Cậu liếm môi, nhìn vào đồng hồ trên tay Seungjun. Hai mươi phút nữa là diễn, cậu không thể để cái chết này cản trở buổi diễn. Jimin dùng hết mọi sức lực lôi xác Seungjun vào buồng ở phía cuối, rồi xả nước lau chùi vết máu trên cơ thể mình, bộ trang phục đôi chỗ đã rách bươm. Jimin xoa xoa tay, sử dụng chút phép thuật nhỏ nhoi có được mà xóa đi hiện trường. Phút chốc, lớp kính đã liền lại và nhà vệ sinh sạch sẽ như ban đầu.Cậu tin tưởng sẽ không ai phát hiện ra, và bỏ đi. Đôi cánh trên lưng lại nóng phừng phực, như sắp bị thiêu rụi thành tro tàn. --- Đây chính là khoảnh khắc cả cuộc đời Park Jimin đã chờ mong. Cậu đứng ở hậu trường, đợi chờ tiếng dương cầm vang lên và mình sẽ xuất hiện. "Một, hai, ba..." Tiếng đếm vừa dứt, Jimin liền bước ra. Càng múa, cậu không hiểu vì sao lại cảm thấy đau lòng tựa như nhân vật. Jimin cảm thấy thật tồi tệ, nhưng đồng thời cũng tìm được sự khoái cảm trong ánh mắt dõi theo của mọi người.Cậu lại trở về hậu trường, vội va thay phục trang. Hô hấp Jimin đột ngột hỗn loạn, adrenaline tăng dần, sắc mặt cậu kém dần đi dù cơ thể vẫn tràn đầy hưng phấn."Jimin à, em không sao chứ?"Thầy giáo lo lắng hỏi han."Kh...Không, em ổn mà, em hoàn toàn ổn."Jimin cúi đầu. Lưng cậu như tróc ra từng miếng da, và cậu không dám nhìn ai nữa.
Mỗi lần cậu chạm mắt với họ, là những hình ảnh chập chờn hiện ra thoáng trong tâm trí, tất cả đều tiêu cực và đen tối, chẳng hạn như đôi bàn tay cậu đang bóp lấy cổ của một nữ đồng nghiệp xinh đẹp, hay nắm tóc nhấn chìm người khác xuống bể nước.
Jimin chống tay đứng dậy, những hình ảnh khiến cậu chóng mặt mà vấp ngã. Jimin mê man nằm trên đất, cảm thấy sau lưng đã sớm trống trải không còn đôi cánh.
"Cậu trông mệt mỏi quá! Nếu được thì hãy nghỉ ngơi và biểu diễn vào ngày mai đi, Daniel có thể đóng thế cậu được mà."
Một nhân viên hậu trường đỡ lấy cậu.
"Không...Không..."
Jimin lẩm bẩm.
"Daniel, chuẩn bị đi, cậu sẽ diễn tiếp phần của Jimin!"
Người kia vừa dứt lời, cậu đã lồm cồm bò dậy. Jimin búng tay, khiến Daniel Yoon vô tội đang đứng khởi động chợt ôm chân hét lên.
"Ôi cứu tôi! Có lẽ tôi bị bông gân rồi!"
Chàng trai trước mặt ngã quỵ xuống.
"Tôi làm được! Tôi sẽ không để mất vai diễn này đâu."
Jimin nhân cơ hội này chạy ra ngoài khu vực chờ, chuẩn bị ra sân khấu tiếp tục.
Buổi diễn tiếp tục, cậu hoá thân vào Odile đại diện cho phái ác.
Lần đầu tiên, Jimin thừa nhận, làm cái ác thật tốt. Cậu kiêu hãnh múa trước sự trầm trồ của mọi người, nhập tâm vào nhân vật. Từng tế bào Jimin đều sảng khoái cực độ, rồi đẩy lên môi cậu một nụ cười nhếch mép.
Phạch.
Đôi cánh Jimin không tự chủ được mà bật tung. Cậu không thể tin vào mắt mình, đó là một đôi cánh đen tuyền, mạnh mẽ và rộng lớn. Nhưng Jimin lại thấy thật thích thú hơn so với đôi cánh trắng yếu ớt khi trước. Và cũng thật hợp với nhân vật Odile, em sinh đôi phản diện của Odette.
"Đôi cánh này là sao vậy?"
Mọi người há hốc mồm khen khi cậu quay lại phòng chờ.
"À...Đó là đôi cánh của riêng tớ. Chỉ mình tôi."
Jimin lạnh lùng đáp, đôi mắt hằn lên nét mị lực cùng tham vọng chưa ai bắt gặp ở cậu.
---
"Cảm giác khi được làm ác quỷ như thế nào?"
Jimin bất ngờ tiến lại phía Taehyung.
"Chúng tôi không có cảm xúc. Nhưng mới đầu, thì đều được trải qua những điều tồi tệ nhất...Ích kỉ, tức giận, đố kị."
Hắn cười khẩy.
"Nghe có vẻ tốt hơn cuộc đời thiên thần khốn khổ biết mấy. Phải hi sinh vì loài người để làm gì chứ?"
Cậu thở dài.
"Em biết tôi sẽ đề nghị gì rồi đấy."
Taehyung đáp. Hắn nhìn thấy được xung quanh cậu luồng khí chất lạ thường.
"Hãy gọi tên bảy tội lỗi đầu, nhớ đến những tội lỗi tương ứng em từng làm, trái tim em sẽ bị thiêu chết và em sẽ sớm trở thành ác quỷ."
Hắn lên tiếng, trước khi Jimin lại ra sân khấu.
Ngay khi cậu bước ra, Jimin đã đảo mắt nhìn ghế khán giả, sau đó đáy mắt vỡ vụn vì thất vọng.
Vị trí cậu dành riêng cho cha nuôi không một bóng người.
Nhưng không bao lâu sau, một người đàn ông mặc âu phục ngồi xuống.
Ác quỷ.
Rất nhiều khán giả ngồi khắp nơi đều là chúng. Đều có những đôi mắt đỏ.
Jimin nhắm mắt, đôi môi run run.
"Tội kiêu ngạo."
Cậu dần trở nên khinh thường mọi người, chỉ xem bản thân là giỏi nhất từ ngày Yumi mất.
"Tội tham lam."
Cậu đã giết hại bao người để có được vị trí hiện tại.
"Tội dâm dục."
Cậu luôn thầm khao khát Kim Taehyung, dù biết đó là sai trái.
"Tội hờn giận thù hằn. Tội ghen ghét đố kị."
Cậu ngày càng căm ghét, sợ hãi bị hãm hại bởi người khác mặc kệ nguyên nhân.
"Tội mê ăn uống."
Cậu không kiềm được mà lạm dụng rượu như cha mình để quên đi những vấn đề của bản thân dù bị chứng rối loạn ăn uống.
"Tội lười biếng phụng thờ."
Cậu không còn ghé nhà thờ để cầu nguyện mà chìm trong sự bận rộn tội lỗi.
Khi Jimin gọi tên xong bảy mối tội đầu, cậu thấy lồng ngực mình thắt lại, đó cũng là kết thúc của vở ballet.
Nét tuyệt vọng ánh lên gương mặt Jimin, như trong nguyên tác, cậu sẽ ngã xuống tự vẫn.
Jimin thở hắt ra, vươn hai tay ra rồi ngã mình về sau.
Càng bay lơ lửng giữa không trung trước khi đáp xuống tấm nệm bảo hộ, nét lo âu trên gương mặt cậu càng vơi đi. Tựa như cách Kim Taehyung, Lee Yumi, Seungjun hay cha nuôi và tất cả mọi người đẩy cậu xuống vực đáy của cuộc đời vậy.
Bạch.
Jimin nằm trên tấm nệm êm ái, mắt nhắm nghiên.
Taehyung khẽ lay người cậu, toan chúc mừng buổi diễn thành công thì thấy người kia chẳng mấy phản ứng.
"Gọi cấp cứu đi..."
Hắn vừa hét lên chưa xong câu với nhân viên khác thì Jimin đã mở mắt, nắm lấy tay vị đạo diễn.
Đôi đồng tử nâu sẫm của cậu chợt ánh lên sắc đỏ.
Jimin mỉm cười nhàn nhạt đầy ẩn ý.
"Làm ác quỷ, tuyệt thật nhỉ?"
---
(*)Fouetté là một thuật ngữ ballet có nguồn gốc từ tiếng Pháp chỉ một chuyển động của ballet cổ điển, theo đó diễn viên thực hiện các động tác quay liên tiếp ở một chỗ với tempo nhanh. Trong ballet cổ điển, các fuette thường được các nữ diễn viên ballet thực hiện trên mũi chân trong các màn cuối của Pas de deux, và là một trong những tiêu điểm của các màn này.
(**)Sơ lược về nội dung:
Màn 1.
Cảnh cung điện sang trọng.
Người dân đang ăn mừng tiệc sinh nhật Hoàng tử Siegfried. Cuộc vui bị gián đoạn khi mẹ của Siegfried, người đang lo lắng về lối sống vô tư của con trai bà, thông báo rằng Siegfried phải chọn lấy một người vợ tại tiệc hoàng gia vào đêm mai. Siegfried thất vọng khi biết mình không được kết hôn vì yêu. Anh bạn Benno và thầy giáo cố gắng làm Siegfried bớt buồn. Khi hoàng hôn xuống, Benno thấy một đàn thiên nga bay trên trời nên nảy ra ý định đi săn. Siegfried cùng bạn bè lấy nỏ và chuẩn bị săn những con thiên nga.
Màn 2.
Đêm trăng sáng, hồ thiên nga hiện ra giữa đống tàn tích đổ nát của một ngôi nhà nguyện xưa.Siegfried tách ra khỏi bạn bè, đến nơi trăng sáng bên bờ hồ, cùng lúc đàn thiên nga đáp ngay gần đó. Anh nhắm chiếc nỏ của mình vào đàn thiên nga định bắn, nhưng bàng hoàng khi thấy một con thiên nga biến thành thiếu nữ xinh đẹp, Odette. Ban đầu, nàng tỏ ra sợ hãi Siegfried. Khi anh hứa sẽ không làm hại, nàng mới kể rằng nàng là Nữ hoàng Thiên nga Odette. Đàn thiên nga là những nạn nhân của lời nguyền khủng khiếp do ác phù thủy Von Rothbart, kẻ trông như nửa người nửa cú, tạo ra. Ban ngày họ phải biến thành thiên nga và ban đêm, chỉ khi đứng trong hồ ma thuật - hồ được tạo ra từ những giọt nước mắt của mẹ Odette - mới trở về hình dạng con người. Lời nguyền chỉ bị phá vỡ nếu có một người chưa bao giờ yêu ai trước đây, thề sẽ yêu Odette mãi mãi. Von Rothbart đột nhiên xuất hiện. Siegfried đe dọa giết hắn nhưng Odette ngăn lại - vì nếu Von Rothbart chết trước khi hóa giải lời nguyền, thì cô sẽ mãi mãi không thoát khỏi kiếp thiên nga được nữa.
Khi Von Rothbart biến mất, các thiếu nữ thiên nga đáp xuống đầy hồ nước. Benno và mọi người cũng đến định bắn chúng. Nhưng Siegfried ngăn lại kịp lúc và khéo léo đuổi họ đi. Bây giờ, chỉ còn lại một mình với Odette và các nàng thiên nga, Siegfried gầy dựng niềm tin của Odette bằng tình yêu của chàng.
Khi bình minh đến, lời nguyền độc ác khiến Odette và các bạn của nàng trở lại hồ và lại biến thành thiên nga.
Màn 3.
Hội đường sang trọng trong cung điện.
Khách mời đến cung điện trong trang phục dạ hội. Mẹ của Siegfried ra lệnh cho anh nhảy với sáu nàng công chúa và chọn một trong số họ làm cô dâu. Siegfried than phiền rằng anh ta không yêu ai trong số đó. Von Rothbart ngụy trang đến cùng cô con gái xinh đẹp Odile. Ông đã biến Odile trở nên trông giống Odette y đúc. Hoàng tử nhầm Odile với Odette và nhảy cùng nàng. Odette hiện ra như ảo ảnh, nàng tuyệt vọng cố gắng cảnh báo Siegfried rằng anh đã bị lừa, nhưng Siegfried vẫn không hay biết gì. Anh tuyên bố với mọi người rằng sẽ lấy Odile làm vợ. Von Rothbart ngay lúc đó làm phép cho Siegfried được nhìn thấy Odette thật. Nhận ra sai lầm của mình, Siegfried đau buồn vội vã ra chạy ra hồ thiên nga.
Màn 4.
Hồ Thiên Nga.
Odette quẫn trí trước sự phản bội của Siegfried. Các nàng thiên nga khác cố gắng an ủi nàng, nhưng Odette từ khước cho đến chết. Khi Siegfried trở lại hồ và thấy Odette, anh thành khẩn cầu xin nàng tha thứ. Odette đồng ý tha lỗi cho anh và cả hai thề trên tình yêu của họ. Von Rothbart xuất hiện và nhất mực nói Siegfried phải giữ lời hứa, kết hôn với Odile, và Odette sẽ thành thiên nga mãi mãi. Siegfried quyết định quyên sinh cùng Odette và họ lao xuống hồ. Tình yêu chân chính của hai người đã hóa giải lời nguyền của Von Rothbart, nên những con thiên nga khác hóa thành người, khiến Von Rothbart mất quyền lực và chết. Các thiếu nữ nhìn theo Siegfried và Odette đang cùng lên thiên đàng, được ở bên nhau mãi mãi. (Một số nơi lại có BE và SE)
Nguồn: Wikipedia
(***)Pas de deux - hiểu đơn giản thì nó là vũ điệu của 2 diễn viên. Nó gồm sự xuất hiện của 2 diễn viên trên sân khấu, một đoạn múa chung chầm chậm tình cảm (adagio), rồi 2 màn solo của 2 diễn viên, và đoạn kết (coda). Thường đây là điểm nhấn của ballet, và cũng thường do nam và nữ diễn viên chính thể hiện, nơi họ có thể phô diễn kỹ thuật cá nhân điêu luyện của mình.
( Nguồn Nhaccodien)
---
Oneshot dài nhất tính đến hiện tại. Mình biết nó khá phi lý, nên cầu nhận xét 🙌