The Darkness Within Trans
"Mẹ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao chúng ta lại ở St Mungo? Mẹ!" Damien cố gắng không hoảng lên nhưng khi thấy đôi mắt đẫm lệ của mẹ và hơi thở gấp gáp càng làm cậu thêm lo lắng. "Damien...đi...đi theo.o mẹ nào." Lily thì thào nắm lấy tay đứa con mình, nhẹ nhàng hơn và dẫn cậu đến thang máy cuối hành lang. "Damy, cha con đã bị thương tối hôm qua."Damien cảm thấy như trời đất quay cuồng xung quanh cậu. Cha cậu cũng đã từng bị thương khi làm nhiệm vụ Thần sáng, đó là rủi ro không thể tránh khỏi của công việc nhưng chưa bao giờ nặng đến phải vào khoa 'Những chấn thương nghiêm trọng của lời nguyền cấm' cả. Cậu chưa từng thấy mẹ cậu suy sụp đến vậy, điều này làm cậu nghĩ ba chắc phải bị thương rất là nặng. "Chuyện gì đã xảy ra vậy mẹ?" Cậu hỏi khi cả hai ở một mình trong thang máy di chuyển lên tầng bảy. "Cha con làm một nhiệm vụ tối qua và bị thương trong một trận đối đầu." Lily cố gắng trấn tĩnh giọng nói của mình. Thật bất công khi làm Damien phải lo lắng hơn trong lúc này. "Nhiệm vụ nào ạ?" Damien hỏi, cậu chắc mẹ cậu hiểu ý nghĩa thật sự của câu hỏi, nhiệm vụ của Thần sáng hay của Hội. "Cái đầu." Cô trả lời bằng cách để từ Hội phượng hoàng không lọt ra ngoài. Cô luôn biết con trai cô luôn nghĩ Hội là công việc thứ hai của James.Cửa thang máy mở và hai người nhanh chóng chạy đến phòng bệnh số năm. Họ không ngạc nhiên khi thấy một Sirius mệt mỏi và bất mãn đang ngồi cạnh giường bệnh của James. Damien thở dài nhẹ nhõm khi thấy cha mình đang ngồi nói chuyện hăng say với Sirius. Ông nhìn rất tái nhợt, băng quấn quanh cổ và cánh tay. Nhưng ngoài nhìn mệt mỏi ra thì James không bị gì thêm cả.James nhìn họ tiến tới và mỉm cười. Sirius nhìn như đã dạo qua tử môn quan và trở lại nhưng nụ cười vẫn xuất hiện trên khuôn mặt điển trai của ông khi nhìn thấy đứa cháu Damien. "Vào đi hai người." James gọi họ và dang rộng vòng tay đón Lily khi cô chạy đến bên anh. Damien vẫn đứng dựa cửa để trấn tĩnh lại trái tim đang đập điên cuồng khi nhìn thấy cha và cha đỡ đầu của mình trông thật tồi tệ. "Vào đi con." Sirius cười gọi cậu. Damien chập chạp tiến đến ngồi cạnh cha. "Ồ thôi nào hai người, ta ổn mà." James cố gắng làm cho vợ và con mình không nhìn anh như người đã chết rồi ấy và đang chuẩn bị một tang lễ."Ổn! Anh gọi thế này là ổn à. Ôi trời ơi James, anh có thể bị giết..."Lily dừng đột ngột và nhìn về hướng đứa con đang bần thần nhìn những hoa văn màu xanh của ga trải giường. "Damien, mẹ xin lỗi, đáng ra mẹ không nên đưa con ra khỏi trường như vậy. Mẹ nghe được tin về ba con và hành động không suy nghĩ."Damien nhìn về phía mẹ mình. "Mẹ đã làm đúng mà mẹ. Con sẽ không bao giờ tha thứ nếu mẹ không dẫn con theo. Nhưng đừng la ba nữa, ba nhìn thê thảm lắm rồi." "Ô cảm ơn con, cha sẽ nhớ điều này!" James cười cợt và cố tỏ ra mình đang đị đả kích nghiêm trọng. Damien mỉm cười đáp lại. "Vậy hai người kể cho con với mẹ nghe chuyện gì đã xảy ra đi?" Cậu hỏi dù biết chắc câu trả lời. "Không được đâu, đây là tuyệt mật, con biết điều đó mà." Sirius trả lời bằng cái giọng chán nản mỗi khi trả lời câu hỏi của cậu về Hội.Damien nhìn về phía ba, "Ba có định nói cho con biết không?"James cười buồn về phía con trai mình."Cha nói thật với con, nó là là những thứ chán chết, không có gì hay ho đâu."Damien giận dỗi ngồi phịch xuống khoanh tay trước ngực. Mấy phút sau cậu được mẹ nhờ đi lên lầu mười chín mua một ít đồ ăn và nước uống. Damien rời khỏi phòng, cảm tạ vì mình đã thoát được cuộc hội thoại nhàm chán đang diễn ra.Ngay khi cậu rời khỏi Lily ám lên lời chú Yên lặng lên phòng và xung quanh James lẫn Sirius."Được rồi, nói đi. Chuyện gì đã xảy ra tối qua?"James và Sirius xấu hổ nhìn nhau."Uhm, nói thế nào nhỉ...tụi anh...um...hơi đánh giá thấp đối thủ." Sirius đỏ mặt trả lời."Anh nói 'đánh giá thấp' là thế nào? Có rất nhiều Tử thần thực tử sao? Bao nhiêu tên ở đó?" Lily hỏi và tưởng tượng ra cảnh năm Thần sáng đối đầu với mười lăm tên Tử thần thực tử và nhiều hơn. Nó giải thích những vết thương này."Um...một tên." James trả lời tránh ánh mắt của Lily."Một tên." Lily lập lại."Yeah một." James và Sirius đồng thanh trả lời."Được! Vậy em không hiểu là tại sao một tên Tử thần thực tử đối đầu năm Thần sáng và làm cho hai phải vào bệnh viện?" Cô cáu kỉnh hỏi."Ba" Sirius nhỏ giọng đáp lại."Cái gì?" Lily gắt giọng và cảm thấy hơi xấu hổ."Kingsley ở đây với anh và Sirius.""Khoan đã, Kingsley Shacklebolt, người đàn ông vạm vỡ mà phải cần đến ba tên Tử thần thực tử mới hạ gục, cũng bị thương sao." Lily thật sự hoảng sợ rồi."Rồi cái quái gì đang xảy ra vậy?""Cái thằng nhóc chết tiệt ấy" Sirius gắt lại, dĩ nhiên không thể nào chấp nhận được thất bại này."Thằng nhóc, thằng nhóc nào? Hai người đang nói gì vậy?" Lily hỏi lại, không thể bắt kịp được cuộc hội thoại.Cả James lẫn Sirius kể lại chuyện đã diễn ra. Họ nói về cuộc hội thoại họ nghe được giữa Hunt và Hoàng tử hắc ám, người mà được biết đến là con trai của chúa tể Voldemort.Lily hết nhìn James rồi đến Sirius. Họ nổi tiếng với những trò chơi khăm của mình. Có lẽ đây chỉ là một trò đùa chỉ để hù dọa cô."Hãy giải thích trước khi em ngất vì sốc đi." Lily hy vọng đây chỉ là một trò đùa ngu ngốc."Anh không biết phải nói gì thêm. Anh cũng hy vọng nó không phải sự thật. Nhưng mọi chuyện đã xảy ra, anh nghĩ nó là con của hắn thật. Nó di chuyển rất nhanh, đến nỗi anh không tài nào đoán được nước đi của nó." "Nó không chỉ đấu như một phù thủy, nó đánh thắng anh bằng cách của một muggle. Thật sự, Lily, đó là điều kì dị nhất. Con trai của Chúa tể hắc ám đánh nhau bằng phong cách của muggle." Sirius nói cho một Lily đang há hốc miệng."Nó còn không cảm thấy áp lực nào khi đối diện với năm Thần sáng trưởng thành. Nó làm cả đám lau sàn đấy." James bổ sung với cái mặt đỏ."Vậy chuyện....chuyện gì đã xảy ra với Hunt?" Lily hỏi sợ hãi câu trả lời mà mình nhận được.James đen mặt và sự giận dữ xuất hiện trong mắt anh."Nó giết người đó ngay trước mặt anh. Nó rất mạnh, Lily, anh không thể làm gì cả. Nó ném anh lên không trung mà không cần đũa thần và cách nó giải quyết Hunt, thật tàn nhẫn! Nó giết anh ta, không vướng bận điều gì, không cảm thấy tội lỗi, không gì cả!" James nói. "Nhưng có điều gì rất lạ từ nó mà anh không tài nào hiểu được.""Ý anh là gì?" Lily hỏi khi James tránh ánh mắt cô. Cả Sirius xích lại gần để nghe."Ý anh là, anh không biết nữa, nó làm anh cảm thấy không thoải mái. Như là nó không hề dùng lời nguyền không thể tha thứ, nó chỉ dùng câu chú đơn giản như Đông cứng và Incendio. Nó không giết ai ngoại trừ Hunt. Điều đó thật vô lý. Tử thần thực tử chỉ quan tâm đến số lượng. Chúng chỉ quan tâm đến giết chóc và tra tấn. Nhưng thằng nhóc này, nó chỉ hạ gục tụi anh để giải quyết Hunt. Nó không gây ra cái chết nào nữa.""Nó suýt làm rồi!" Sirius chen vào và hất hàm về phía James. "Cậu may mắn là thứ...thứ dao đó, hình ngôi sao nó ném không chém quá sâu nếu không..." Sirius không thể kết thúc câu nói. Anh quay mặt đi, cố gắng không nhớ về hình ảnh của bạn mình khi nằm trên vũng máu."Nó được gọi là Shuriken." James nói."Sao anh biết?" Lily hỏi, ngạc nhiên khi James biết về vũ khí của muggle, nhất là một vũ khí của ninja."Lương y Thomas nói với anh. Anh ta là gốc muggle nên nhận ra hình dáng nó qua lời miêu tả của anh." James trả lời và hướng về phía Sirius. "Tôi biết là nó có giết mình, nhưng đó là nhìn thấy thôi. Tôi cảm giác là nó không muốn hại tôi. Nó bảo tôi tránh ra ba lần, cho đến tôi tấn công nó nó mới đáp trả. Ý tôi là tôi đã cho nó một viết cắt sâu...""Tại sao anh lại bào chữa cho nó!" Lily hét lên."Nó cố giết cậu và cậu đang cố bào chữa là nó bị bắt ép làm vậy à!" Sirius cắu kỉnh chen vào.James ngậm miệng và cúi xuống suy tư, tại sao anh lại biện hộ cho nó. Anh đã thấy ánh mắt giận dữ của thằng nhóc. Anh biết nó tấn công anh với ý đồ giết chết, nhưng trong lòng anh lại không muốn tin điều đó. Và còn điều nữa là thằng nhóc nhìn rất quen thuộc. James không biết tại sao nhưng anh cảm thấy anh đã thấy nó ở đâu đó. Giọng nói rất quen. Anh không muốn thừa nhận, giọng nó làm anh nhớ đến Damien. Dĩ nhiên anh không nói cho Sirius và Lily. Nó nghe còn điên rồ hơn những gì anh đã nói từ nãy đến giờ. Anh thở dài. "Anh nghĩ anh không muốn thừa nhận một đứa trẻ lại có thể độc ác như vậy." Anh nói.Lily xoa dịu chồng cô còn Sirius thì chìm trong suy tư. Anh hiểu James muốn nói gì. Nó không những lo ngại mà còn đau lòng khi nhìn cảnh một đứa trẻ trong trận chiến và lấy đi mạng người tàn nhẫn như vậy.Trước khi họ có thể nói gì thêm Damien quay lại với nhiều đồ ăn và nước uống. Cậu nhìn thấy mẹ mình đang ôm ba, người trông thật thê thảm và chú Sirius thì buồn bã."Mọi thứ ổn chứ ạ?" Cậu hỏi, thả đồ trên giường cha cậu."Và giờ chúng ta có sô cô la ếch nhái và kẹo dẻo sherbet!" cha anh la lên khi thưởng thức hương vị kẹo mình thích và nhìn Damien như ông già giáng sinh vậy.Damien thở dài, xé mở sô cô la ếch nhái và nhìn nó nhảy nhót trên giường ba. Thật sự, nhiều lúc cậu suy nghĩ chắc ba cậu không bao giờ lớn được.XxxHarry bước từ tốn về phía phòng mình. Cơ thể và tinh thần đều kệt quệ sau khóa học với Lucius Malfoy. Nhưng cuối cùng cậu cũng đã thành công học thần chú Lacerate (xé rách). Nó rất khó nhằn nhưng cậu cũng đã làm được.Phòng Harry nằm ở nơi bí mật trong tòa lâu đài, nơi ở của chúa tể hắc ám. Harry biết được tầm quan trọng của mình nhưng cậu không bao giờ để tâm về điều đó. Tuy nhiên một tai nạn vào năm cậu bảy tuổi đã dạy cho cậu phải giữ mình bí mật. Vì vậy cha cậu đã xây hẳn cho cậu một cánh của tòa lâu đài chỉ dành riêng cho Harry. Khi còn nhỏ cậu dành rất nhiều thời gian để khám phá xung quanh và có bao nhiêu cuộc phiêu lưu ở đây.Cậu mở cửa và bước vào phòng mình. Căn phòng rất rộng và có mọi thứ Harry cần cho tập luyện, nghỉ ngơi và mọi thứ khác cậu muốn. Cậu tiến đến tủ quần áo của mình và vẫy tay mở nó không cần đũa phép. Cậu lấy ra một một áo choàng xanh dương đơn giản thay cho cái áo choàng xanh lá đang mặc. Cậu thấy hình ảnh mình trong gương và dừng lại. Cậu chưa bao giờ quá chú tâm vào vẻ bề ngoài của mình và thật sự cũng không cần thiết khi cậu đã đẹp trai sẵn. Cậu vò mái tóc rối mù, vén mái ra khỏi tầm mắt. Khi cậu làm điều đó, ánh sáng chiếu lên vết sẹo kì lạ trên trán cậu. Cậu sờ nắn vết sẹo bằng ngón tay mình. Nó là thứ duy nhất cậu thích về vẻ bề ngoài của cậu. Mái tóc rối mù, đôi mắt xanh lá và mọi thứ khác đều giống của người mà cậu căm ghét nhất. Cha cậu không cho cậu thay đổi diện mạo, mặc cho cậu cầu xin ông như thế nào đi chăng nữa.Cậu nghiêng đầu và mỉm cười, cởi bỏ áo choàng xanh. Mặc dù cậu chỉ có mười sáu tuổi nhưng đã có cơ thể của một chiến binh. Cánh tay và ngực cậu rất vạm vỡ, cậu đã cố hết sức để được như vậy mà. Hàng giờ đồng hồ và những bài tập luyện để được kết quả như ngày hôm nay làm cậu cảm thấy thật tự hào. Cậu không quá cao hay quá lùn. Nó phù hợp với độ tuổi của cậu. Nếu Harry ở trong trường, như những thằng con trai cùng trang lứa, có lẽ cậu đã rất nổi tiếng với phái nữ.Harry vừa mới mặc vào áo choàng thì có tiếng gõ cửa. Cậu vẫy tay mở cửa và thấy Lucius Malfoy đứng nhìn cậu.Harry không ngạc nhiên khi ông ở đây. Chỉ có hai Tử thần thực tử có thể tiến vào khu của cậu mà không cần mật mã, trong số đó là Lucius Malfoy."Chuyện gì vậy?" Harry hỏi, thắc mắc là ông còn điều gì quên nói khi cậu đã dành bốn tiếng đồng hồ qua với ông."Ta chỉ muốn chúc mừng cậu một lần nữa. Chưa bao giờ có trường hợp có thể học Lacerate chỉ trong một buổi học cả." Lucius nói với một nụ cười."Đa số thứ tôi làm được là chưa từng nghe qua mà." Harry nhếch mép cười.Lucius không thể không tự hào. Ông đã biết Harry khi Voldemort mang cậu đến và qua năm tháng đã có một mối liên kết giữa ông với cậu bé tóc đen này. Đó là ông người đã đặt biệt danh Hoàng tử hắc ám cho cậu.Lucius đã rất tự hào khi Draco đã trở thành người bạn thân nhất của con chúa tể hắc ám, điều này sẽ đảm bảo tương lai vững chắc của Draco trong thế giới phù thủy khi chúa tể Voldemort nắm quyền. Ông viết Draco đã được cứu khỏi tay chúa tể Voldemort bởi Harry rất nhiều lần bởi bản tính kiêu ngạo và không tuân theo phép tắc của nó đã tạo bao nhiêu phiền toái. May mắn thay hai đứa đó lại trở thành bạn thân và cuộc sống của gia đình Malfoy cũng trở nên dễ chịu hơn, mà có thể nói thêm, hai đứa nó còn kiêu ngạo và quậy phá hơn xưa nữa."Tôi muốn được tận mắt thấy khi cậu thực hiện lời nguyền này."Harry nhìn về phía ông và trả lời. Cậu đã nói đi nói lại vấn đề này bao nhiêu lần."Tôi nói rồi, tôi hành động một mình." Harry nói trong khi đóng cánh tủ lại."Tôi biết và tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu. Chỉ là, tôi muốn thấy khi cậu đấu tay đôi. Nó sẽ là một cảnh tượng rất đáng nhớ." Harry nhướn mày về phía ông."Và ông không thể. Chấp nhận điều đó đi." Harry trả lời, chặn lại cuộc nói chuyện.Lucius không nói gì thêm. Ông biết là không nên tranh cãi với Harry thêm nữa.Trước khi ông có thể nói tiếp cánh cửa lại mở thêm lần nữa. Nghĩ rằng đó chỉ là Bella, cô ta là người còn lại duy nhất có thể tiến vào phòng Harry. Lucius quay lại với một cái nhếch mép."Tôi đã nói là Harry sẽ học được sau một buổi mà, Bella."Nhưng nụ cười biến mất khỏi mặt ông khi người đó lại chính là chúa tể Voldemort đang đứng trước mặt. Không cần nói lời nào, Malfoy nhanh chóng quỳ gối trước mặt chúa tể.Harry nhìn cảnh tượng này với tâm trạng không thoải mái. Cậu không bao giờ nghĩ việc 'phục tùng ta và hành xử như ta là chúa của các người' là một thứ hấp dẫn. Và nghĩ đến cảnh mọi người sẽ làm thế với cậu trong tương lai lại khiến cậu hơi cảm thấy buồn nôn."Để chúng ta một mình." Voldemort trả lời với giọng lạnh lùng.Nhanh chóng, Lucius đứng dậy và rời khỏi phòng. Harry đợi ông rời khỏi phòng mới hướng về cha mình. Cậu rất ngạc nhiên khi ông đến đây."Mọi chuyện ổn chứ, thưa cha?" Harry hỏi, lo lắng xuất hiện trong giọng cậu.Voldemort quan sát người đang đứng trước mình. Nghe giọng nói của Harry làm ông cảm thấy bình tâm lại."Mọi chuyện đều ổn." Ông trả lời và tiến vào trong phòng.Harry nhìn cha mình. Cậu biết có điều gì đó đang làm cha bận tâm. Chẳng có gì khó để phát hiện điều đó cả. Nhưng Harry không nói gì để chỉnh lại điều đó. Cậu biết sớm hay muộn cha cậu cũng sẽ nói về nguyên nhân mang ông đến đây.Và đúng là như vậy, Voldemort với tay vào áo choàng mình và lấy ra một chiếc hộp. Ông cầm nó một lúc trong tay rồi đưa nó cho Harry.Không một lời, Harry mở ra và nhìn vào bên trong. Trong chiếc hộp là một sợi dây chuyền bạc. Nó có hình dạng một con rắn có hai đầu. Mắt rắn ánh lên xanh sáng xanh ngọc bích làm cho ai nhìn vào như bị thôi miên. Harry nhìn ông với ánh mắt không hiểu."Nó thuộc về tổ tiên của chúng ta, Salazar Slytherin. Ta muốn con giữ nó." Voldemort giải thích, đọc được suy nghĩ của con mình.Harry nhìn mặt dây chuyền với ánh nhìn kính cẩn. Voldemort rất yêu quí khi có thể mang lại biểu hiện trẻ con từ Harry. "Nhưng chiếc dây chuyền này còn có một tính năng đặc biệt khác. Chiếc dây chuyền này có một phần linh hồn của ta ở trong đó, vì vậy ta thấy để con đeo theo bên mình mọi lúc sẽ rất phù hợp."Khuôn mặt Harry chuyển từ kính cẩn sang thấu hiểu. Cậu nhìn mặt dây chuyền rồi chuyển mắt về phía cha mình."Tại sao lại đưa cho con, thưa cha?" Harry hỏi, cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình.Voldemort nhìn thằng Harry khi trả lời. "Vì ta luôn muốn con nhớ con là ai." Câu trả lời thật đơn giản.Harry cảm thấy trái tim nhảy khỏi lồng ngực của cậu. Cậu biết điều gì đã mang lại suy nghĩ này cho ông. Cậu nhấc chiếc dây chuyền lên và đeo nó qua đầu, cho mặt dây chuyền, một Trường sinh linh giá của ông, cạnh trái tim cậu."Con sẽ mãi mãi là con cha." Harry nói. "Con không phải nhắc nhở con là ai. Con biết cha đang nghĩ gì, nhưng đó không phải là sự thật. Con không thể giết hắn ta không có ý nghĩa gì cả. Con là con của cha, và duy nhất là con của cha thôi. Con không phải là Potter, và mãi mãi là như vậy." Harry kết thúc trong tiếng thì thầm.Voldemort để cho nỗi lo lắng ra khỏi tâm trí mình. Hắn đã dành rất nhiều tâm huyết cho Harry. Thật đáng sợ là sau tất cả những gì hắn đã làm để dạy dỗ thằng bé, nó vẫn dành một phần cho Potters.Voldemort bước lại gần và để tay lên vai Harry."Con sẽ mãi mãi là con của ta, ta biết điều đó. Sẽ không ai có thể tước con khỏi tay ta." Ông nói một cách cẩn thận.Harry nhìn cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cậu nhìn xuống mặt dây chuyền và hoảng sợ xuất hiện trên mặt."Nhiệm vụ của con, nếu lỡ như chuyện gì xảy ra cho mặt dây chuyền này khi con đang làm nhiệm vụ thì sao. Nếu như...""Đừng lo lắng, ta đã yểm bùa lên nó và có cả lời nguyền không thể phá vỡ. Chỉ có con hoặc ta mới có thể lấy ra khỏi người con khi con đang đeo nó. Dù có chuyện gì xảy ra, nó không thể lấy khỏi người con."Voldemort mỉm cười khi thấy lo lắng biết mất khỏi đôi mắt xanh ngọc bích của Harry, nó lấp lánh như hai viên ngọc lớn vậy."Cảm ơn cha." Harry nói và cất nó sau áo choàng mình. "Và đừng nói với Bella là cha đưa cho con cái này. Con nghĩ là cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ con." Voldemort cười lớn, và chỉ có Harry mới có thể làm được điều đó, cả cha và con rời khỏi phòng. Đã đến bữa tối rồi.xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com