TruyenHHH.com

The Darkness Within Trans

Damien không có cơ hội để quan sát xung quanh khi thằng bé đi vào bên trong dinh thự. Không gian bên trong rộng lớn như Hogwarts nhưng lại có không khí rợn người. Damien chắc chắn rằng dù nó có đến đây vào buổi sáng thì nơi này vẫn phủ trong bóng tối. Nó không thể tưởng tượng được Harry đã lớn lên ở đây như thế nào. Nơi này thật lạnh lẽo và chết chóc, còn bị cắt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Nó loạng choạng đi về phía trước khi Draco lại lôi sợi xích. Damien nhăn mặt với anh ta nhưng vẫn tiếp tục bước đi. Nó thầm ngưỡng mộ Draco. Người Slytherin trẻ tuổi đã điều chỉnh khuôn mặt mình thành khuôn mặt vô cảm hoàn hảo. Đôi mắt lạnh lùng không có tí tia cảm xúc nào, mặc dù Damien biết anh ta cũng đang sợ hãi giống nó.

Giáo sư Snape thì nhìn vẫn giống như lúc thầy ấy đi trong hành lang của trường Hogwarts và phạt cấm túc học sinh. Damien thấy cánh cửa gỗ căn phòng Voldemort mở ra và dạ dày nó quặn lại. Nó hít sâu một hơi, tự trấn an bản thân rằng mình có thể làm được. Nó có thể xử lý được.

Cánh cửa mở ra. Damien bước vào căn phòng thuộc về tên phù thủy đen tối nhất trong thời đại của bọn họ.

Voldemort ngồi trên ngai của ông ta và không phản ứng khi ba phù thủy bước vào. Hơi thở của Damien tắc nghẽn trong lồng ngực khi nó nhìn Voldemort. Nó đã nhìn khuôn mặt này trong ảnh không biết bao nhiêu lần, ở tờ Nhật báo tiên tri và những tờ báo khác. Nhưng nhìn một người qua ảnh và đứng đây nhìn trực tiếp là hai điều hoàn toàn khác nhau.

Damien nhớ lại Snape đã chỉ đạo tụi nó phải làm gì khi ở cùng với Voldemort. Ông đã nói với Draco 'dùng hết khả năng bảo vệ tâm trí, tất cả những kỹ năng mà cậu đã học'. Sau đó ông quay qua Damien và nhìn nó một lúc, không biết phải nói gì. 'Chỉ là, đừng nhìn vào mắt ông ta.'Ông nói. 'Không thành vấn đề' Damien tự nghĩ trong lòng. Nó cũng không muốn nhìn ông ta một chút nào.

Damien thấy mình bị lôi mạnh về phía trước. Nó chợt nhận ra Snape và Draco đã quỳ gối trước Voldemort. Draco đã lôi mạnh sợi xích, ép Damien phải quỳ xuống. Damien ở nguyên đó, nó quá sợ hãi để có thể di chuyển.

"Giải thích đi" một giọng nói lạnh lẽo ra lệnh.

Snape bắt đầu nói và Damien cố gắng tập trung vào lời nói của ông nhưng tâm trí nó thì lại tìm kiếm Harry. Nó không thấy anh ấy ở đâu cả. Không phải Snape đã nói là Harry bị giam giữ trong căn phòng của Voldemort sao? Điều đó có nghĩa là anh ấy phải ở đâu đó trong này.

Draco đứng dậy khi Voldemort ra lệnh. Damien thật thán phục trước sự bình tĩnh của anh ta. Draco cảm thấy đứng thôi cũng thật khó khăn. Đôi chân cậu run rẩy và cậu có thể cảm nhận được ánh nhìn từ Voldemort như muốn thiêu đốt cậu. Cậu cũng thấy cha mình đang kinh ngạc nhìn cậu. Cậu ngó lơ cha và tập trung hết tất cả những gì cậu có để bảo vệ tâm trí của bản thân.

"Vậy ngươi đã quyết định quay về bên ta?" Voldemort nói, với một giọng ghét bỏ và Damien có thể biết được Voldemort cảm thấy thế nào về anh ta.

"Thưa Chúa tể. Tôi chưa bao giờ rời bỏ ngài. Tôi vẫn luôn là thuộc hạ trung thành của ngài." Draco nói và cúi gập người trước ông ta.

Voldemort chậm rãi đứng dậy và tiến lại gần bọn họ. Tim Damien như muốn nổ tung trong lòng ngực.

'Ôi Chúa ơi, cứ ở nguyên chỗ đó đi. Làm ơn hãy tránh xa ra!' Tâm trí nó hét lên.

"Ngươi hy vọng ta tin tưởng ngươi khi ngươi chưa bao giờ thể hiện lòng trung thành với ta trước đây" Voldemort tức giận rít lên.

Draco trong khoảnh khắc bối rối không biết phải nói gì nhưng cậu ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Giữ chặt lấy tấm khiên bảo vệ tâm trí, cậu đáp lại.

"Thưa Chúa tể, thần xin lỗi về biểu hiện của mình. Thần hơi mất bình tĩnh khi ở với Har...với cậu ta. Thần không hề có ý định bất kính với ngài. Gia đình thần đều theo ngài và thần không muốn gì hơn là đi theo bước chân của họ."

Voldemort không lên tiếng sau khi nghe Draco nói. Ông tiếp tục quan sát Draco bằng đôi mắt đỏ như máu. Draco không để chiếc mặt nạ mình đang đeo bị rơi mất khi cậu ta kéo mạnh sợi xích làm Damien phải đứng dậy.

"Thưa Chúa tể, thần mang theo một thứ để chứng minh lòng trung thành của thần." Draco túm lấy Damien một cách thô bạo và đẩy thằng bé về phía Voldemort. Damien không dám nhìn lên Voldemort. Nó giữ chặt ánh mắt của mình xuống đất.

Voldemort đã nhận ra Damien ngay lúc thằng bé bị lôi vào phòng. Ông nhớ rằng bản thân đã thấy hình ảnh thằng bé trong ký ức của Nott. Ông nhớ rằng những lời nguyền Nott đã bắn về phía thằng bé đã bị chặn lại và biến mất. Ông nhìn đứa trẻ đang run rẩy trước mắt. Thằng nhóc này nhìn chẳng mạnh đến mức thực hiện được bất cứ phép thuật nào có thể chặn lại lời nguyền mà không cần dùng đũa phép.

"Thằng nhóc này có thứ thuộc về ngài, thưa Chúa tể. Thần e là thần không thể lấy thứ đó ra khỏi thằng nhóc được, vì thế thần phải mang thằng nhóc tới đây." Draco nói.

Damien ngước lên nhìn khi Voldemort di chuyển lại gần nó. Draco kéo áo choàng mà Damien đang mặc để lộ ra viên đá trên mặt dây chuyền.Phản ứng của Voldemort thật kinh khủng. Đôi mắt đỏ tóe lửa trong cơn thịnh nộ và ông ta theo bản năng giơ tay định nắm lấy Damien. Voldemort không bị thổi bay đi như Snape. Ông đã giơ tay về phía nó nhưng rồi giật lại như bị bỏng, Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó làm chân Damien run rẩy.

"Harry!" Ông ta khẽ nói. Ông nhận ra Harry đã làm gì. Thằng bé đã trộm đi viên đá Layhoo Jisteen và dùng nó để bảo vệ đứa trẻ này. Thằng bé đã lấy đi viên đá quý giá và làm vấy bẩn nó khi dùng nó với một mục đích thảm hại thế này. Voldemort quay phắt lại và nhìn về phía hai Tử thần thực tử đứng ở cửa.

"Mang thằng bé đến đây!" Ông rít lên làm tim Damien nhảy vọt.

Hai tên cúi gập người và nhanh chóng thi hành mệnh lệnh. Bọn chúng quay lại gần như ngay lập tức và Damien không thể ngăn tiếng hét phát ra khi hai tên lôi theo cái cơ thể bê bết máu của Harry. Bọn chúng ném anh ấy xuống sàn và đứng hai bên, hướng đũa phép về phía anh.

Harry chỉ nằm đó. Nó còn không cố gắng ngồi dậy hay ngước lên nhìn xem mình đang ở đâu. Nước mắt chực trào ra khi Damien nhìn hình ảnh anh nó. Bộ đồ trên người Harry thấm đẫm máu, hai bàn tay và cổ tay đang chảy máu và qua lớp áo rách mà Harry đang mặc, Damien có thể thấy những vết roi và những vết bỏng phủ đầy lưng anh. Nó không thể ngừng nhìn anh. Nó muốn chạy về phía anh để giúp anh, nhưng nó biết nó không được phép. Nó cố hướng ánh mắt về lại Voldemort.

Đó là một cảnh tượng lạ lùng. Damien đã nghĩ rằng Voldemort sẽ cười khinh bỉ hay chế giễu khi ông ta nhìn Harry. Nó đã chờ tên phù thủy độc ác bắt đầu khoe mẽ rằng ông ta đã tra tấn và phá hủy anh ấy như thế nào. Nhưng thay vào đó Voldemort lại nhìn Harry với sự đau lòng và hối hận. Damien không thể hiểu được tại sao. Chính những mệnh lệnh từ Voldemort mà những hành động này đã được thực hiện lên Harry. Anh ấy phải chịu đau đớn hành hạ bởi vì Voldemort đã ra lệnh như vậy. Vậy tại sao ông ta lại nhìn Harry với ánh mắt đó?

Harry rên lên và đưa tay lên trán mình. Damien thấy Harry nắm lấy vết sẹo và phát ra những tiếng rên đau đớn. Damien biết rằng Voldemort không được vui, vì bất cứ lý do gì, trước tình trạng của Harry và đó là lý do tại sao vết sẹo của Harry lại gây đau đớn.

Voldemort như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ và ra hiệu cho hai tên đang đứng cạnh Harry. Bọn chúng cúi xuống lôi người Harry một cách thô bạo và ép nó quỳ gối. Harry rít lên bởi cơn đau chạy dọc cơ thể. Nó mệt mỏi mở mắt và cố gắng tập trung xem bản thân mình đang ở đâu. Nó biết là nó đang ở cạnh Voldemort. Cơn đau từ vết sẹo là minh chứng cho điều đó.

Harry đã nghĩ rằng nó được lôi lại căn phòng của Voldemort bởi vì bọn chúng đã quyết định giải quyết nó. Bọn chúng đã tra tấn nó trong suốt hai mươi tư giờ qua, có thể Voldemort sẽ kết liễu nó.

Tầm nhìn mờ nhòe của Harry rõ dần và nó thấy một cảnh tượng kì lạ trước mắt. Nó nhận ra Draco đầu tiên. Người bạn của nó đang nhìn nó với một biểu cảm lạnh băng. Khuôn mặt cậu ta không hề có một sự lo lắng hay quan tâm nào khi nhìn nó. Harry cảm thấy bối rối. 'Draco đang làm cái quái gì ở đây vậy? Cậu ta muốn chết à?'

Đó là lúc Harry nhận ra sợi xích trong tay Draco. Mắt Harry di chuyển theo sợi xích và dừng lại trước khuôn mặt mà nó không bao giờ nghĩ là có thể thấy trong dinh thự Riddle. Hơi thở nặng nhọc của Harry như bị nghẽn lại trong lồng ngực khi ánh mắt dừng lên người đứa em trai mình.

'Damien! Ôi Chúa ơi, tại sao Damien lại ở đây?' Tâm trí Harry hoảng hốt la lên. Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho đến khi thấy sợi xích nối Damien và Draco. Một suy nghĩ kinh khủng xuất hiện trong đầu Harry. Nó nhìn người bạn mình bằng ánh mắt không thể tin được.

"Draco" Harry kinh ngạc thốt lên.

Draco chỉ nhếch miệng cười đáp lại. Nhưng trong lòng Draco như có thứ gì đó vỡ nát. Nó không thể chịu được ánh mắt Harry đang nhìn nó ngay lúc này. Sau tất cả những phản bội mà Harry đã phải trải qua trong cuộc đời, hành động này sẽ đánh vỡ cậu ta. Nhưng Draco giữ chặt cảm xúc của mình. Nó là một Slytherin. Nó có thể chôn vùi cảm xúc của nó vào bên trong và làm mọi thứ cần thiết để thoát ra khỏi chuyện này.

"Tại sao?" Harry khàn giọng nói.

"Không phải điều đó rất hiển nhiên sao. Sao cậu lại có thể nghĩ tôi sẽ đánh giá tình bạn cao hơn sự bảo vệ chứ." Draco đáp lại, từng lời cậu ta như nọc độc vậy.

"Tại sao tôi lại chống lại mọi thứ mà tôi đã được chỉ dạy và theo phe đang thua cuộc? Tôi muốn sức mạnh và cậu, hơn bất cứ người nào khác cần biết rằng người nhà Malfoy sẽ làm mọi thứ để đạt được điều đó." Cậu ta tiếp tục.

Nỗi đau trong mắt Harry dần chuyển sang phẫn nộ. Nó giãy người cố vươn tay về đứa nhà Slytherin. Những tên Tử thần thực tử túm lấy nó để giữ nó lại, mặc dù Harry cũng không thể làm được gì khi trong tình trạng như thế này.

Draco chỉ tiếp tục nhếch miệng cười như muốn đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang bùng cháy trong Harry.

Voldemort quay qua nhìn Harry, cơn thịnh nộ tràn ngập trong mắt ông ta.

"Ta nên đoán ra ngươi sẽ sử dụng viên đá Layhoo Jisteen của ta cho mục đích như vậy!" Ông tức giận nói khi chỉ tay về phía Damien.

Đôi mắt xanh lá hốt hoảng nhìn từ Damien sang Voldemort.

Chúa tể hắc ám tiến đến đứng trước mặt Damien. Ông ta vẫy tay làm cho sợi xích trên người thằng bé rơi ra. Damien giật nảy mình nhưng nhanh chóng quay mặt đi khỏi Voldemort.

"Ngươi có thứ thuộc về ta. Nó không phải của ngươi. Ta muốn ngươi đưa nó lại cho ta." Voldemort ra lệnh.

Ông ta tạo ra một hộp gỗ và cầm trong tay. Ông biết là ông không thể cầm lấy viên đá dù cho viên đá đã rời khỏi người thằng nhóc. Ông cần Harry xóa bỏ hết bùa chú mà thằng bé đã phủ lên viên đá.

Cả cơ thể Damien trở nên tê dại bởi sợ hãi. Đây rồi. Nó cần phải kéo dài thời gian đưa viên đá. Nó tự hỏi không biết đã bao lâu kể từ khi nó đặt chân vào dinh thự rồi. Với nó cảm giác như mấy tiếng đã trôi qua vậy. Nhưng nó biết sẽ không như vậy khi Snape vẫn chưa cho nó tín hiệu nào.

Damien di chuyển bàn tay về phía viên đá. Dù ở thời điểm hiện tại, chỉ cần chạm vào viên đá cũng làm tâm trí và cơ thể nó trở nên thả lỏng.

"Ta không lập lại lần nữa đâu!"Một giọng nói lạnh lẽo vang lên làm tim Damien nhảy vọt. Voldemort vẫn đứng đó với chiếc hộp trong tay.

Damien di chuyển tay để cởi ra sợi dây chuyền, nó chưa định đưa ra mà chỉ định tháo khỏi cổ mình.

"Damy, không!"

Damien dừng lại khi Harry hét về phía nó. Harry vẫn bị hai tên Tử thần thực tử kìm chặt. Damien biết chắc rằng Harry còn không thể tự đứng bằng sức mình nhưng vẫn không thể ngăn anh cố gắng giải thoát bản thân.

Harry cố gắng thoát khỏi gọng kiềm của hai tên Tử thần thực tử. Cả cơ thể nó tê dại trong đau đớn và đôi chân thì vô dụng vì đã bị bẻ gãy. Nhưng nó không thể dừng lại. Damien không được tháo dây chuyền ra. Thằng bé sẽ không được bảo vệ nữa. Viên đá vẫn ràng buộc với thằng bé nhưng không thể bảo vệ nó nếu viên đá không ở bên người Damien.

"Damy! Mày thề là mày sẽ không tháo ra viên đá!" Harry tuyệt vọng hét lên.

Damien nhìn Harry với đôi mắt đẫm nước. Harry vẫn quyết bảo vệ nó ngay cả thời điểm này, anh ấy vẫn lo cho an nguy của em trai mình hơn chính bản thân anh.

"Đưa ra mặt dây chuyền, đừng để ta phải ép buộc" Voldemort thầm thì với cái giọng lạnh lẽo chết người. Ông ta hoàn toàn ngó lơ Harry.

"Ông không thể ép tôi" Damien biết nó đã vượt qua giới hạn khi nói những lời như vậy. Nó vẫn đứng đó nhưng cơ thể co rúm lại khi ánh mắt Voldemort như muốn thiêu đốt nó.

Không nói thêm lời nào, Voldemort quay lại hai tên Tử thần thực tử và ra dấu gì đó. Damien nhìn theo khi hai tên ném mạnh Harry xuống sàn và thực hiện lời nguyền Hành hạ lên anh.

Tiếng hét phát ra từ Harry vang vọng trong căn phòng, đối với Damien những tiếng hét đó như đâm xuyên qua người nó. Nó là nguyên nhân cho việc này. Nó muốn giựt ra sợi dây chuyền và ném vào mặt Voldemort, nhưng một phần nhỏ trong tâm trí nó liên tục nói với nó rằng mọi chuyện sẽ sớm kết thúc. Đây là phần khó khăn nhất của kế hoạch. Nó phải đợi.

Lời nguyền dừng lại và tiếng hét của Harry nghẹn lại ở cổ họng. Anh ấy nằm đó, thở một cách nặng nhọc và cố gắng làm cho cơ thể ngừng run rẩy. Damien vẫn không tháo ra sợi dây chuyền. Nó thấy Voldemort ra dấu một lần nữa và những tên Tử thần thực tử tiếp tục thực hiện lời nguyền Hành hạ. Lần này Damien phải hét kên khi Harry co giật trong đau đớn trước mặt nó.

Khi lời nguyền dừng lại Damien đã giơ tay tháo ra dây chuyền. Nó không nghĩ là Harry có thể sống sót nếu phải chịu thêm lời nguyền lần nữa. Nó chợt nhận ra mặt nó đã ướt đẫm nước mắt.

"D-Damy!" Harry gắng gượng nói. Damien nhìn về phía Harry, những tiếng nức nở phát ra khỏi miệng nó khi nó nhìn người anh trai mình.

"L-làm ơn đừng" Harry nói trong cơn đau. Đến mở miệng thôi cũng thật thống khổ.

"Em xin lỗi, Harry" Damien nghẹn ngào nói.

Đôi tay nó run rẩy. Nó biết là thầy Snape vẫn chưa cho nó tín hiệu, nhưng nó phải làm gì đó để ngăn Harry không phải chịu lời nguyền nữa. Damien bước về phía Voldemort, nó có thể cảm nhận được ánh mắt như muốn đốt cháy nó từ Snape và Draco ở phía sau nhưng nó không thể cứ đứng đó và nhìn Harry bị hành hạ.

Nó tiến lại gần Chúa tể hắc ám nhất có thể. Hai bàn tay nắm chặt mặt dây chuyền. Nỗi sợ hãi của nó về Voldemort đã biến mất. Bây giờ chỉ có nỗi căm hận ngập tràn trong nó. Ông ta đã nuôi dạy Harry. Ông ta đã gọi anh ấy là 'con trai' và giờ đây ông ta ra lệnh tra tấn anh ấy như vậy.

Damien nhìn cái hộp rồi ngước lên nhìn Voldemort.

"Ông có thể có lại cái này, tôi không cần nó nữa. Tôi muốn ông biết được điều này. Khi Harry lần đầu quay về với chúng tôi, anh ấy nói về ông như một người con nói về cha mình. Anh ấy vẫn trung thành với ông, kể cả sau khi biết được sự thật về ông. Dù anh ấy đã phá hủy Trường sinh linh giá nhưng anh vẫn không hề muốn tiêu diệt ông! Nếu anh ấy muốn vậy, ông đã bị Bộ bắt giữ từ lâu rồi. Đến cả khi anh ấy đã quay về với gia đình mình, Harry vẫn là con trai ông. Tôi đoán ông chưa bao giờ biết được cách làm cha là như thế nào. Nếu ông biết thì ông đã không thất bại đến thế này."

Damien đã quá chìm đắm trong lửa giận, nó còn không để ý rằng Voldemort có thể giết chết nó trước khi nó có thể nói xong nếu ông ta muốn. Nhưng khi Damien vẫn còn đang cầm trong tay viên đá Layhoo Jisteen, Voldemort không thể hại nó. Ông ta nhìn nó với ánh mắt chứa đầy lửa giận nhưng Damien biết nó đã nói trúng lòng ông ta. Ngay lúc đó câu nói mà Damien đã mong chờ đã đến.

"Cậu Potter, hãy làm những gì cậu được bảo!"

Thầy Snape đã ra dấu hiệu. Đó là những lời mà bọn họ đã cùng đồng ý. Đó là những lời mà Damien phải nghe hằng ngày khi thằng bé còn ở Hogwarts. Một cảm giác nhẹ nhõm tràn vào cơ thể nó khi nó nhận ra rằng cha nó và những Thần sáng còn lại đã ở đây.

Nó mỉm cười chua xót về phía Voldemort và thả mặt dây chuyền xuống hộp gỗ. Nó nghe thấy tiếng thở dốc đầy sợ hãi phát ra từ Harry khi tiếng mặt dây chuyền chạm vào đáy hộp vang lên.

Voldemort đậy lại hộp và cẩn thận nhét vào áo choàng. Ông chuyển ánh mắt chứa đầy lửa giận về phía Damien. Ông chĩa đũa phép về phía thằng bé làm Harry tuyệt vọng gào lên.

"Voldemort, đừng, làm ơn! Làm ơn, hãy thả thằng bé đi!" Harry cầu xin khi nước mắt bắt đầu chảy xuống khuôn mặt nó. Nó biết có cầu xin cũng vô dụng, Voldemort không hề biết đến từ thương xót, nhưng Harry không biết phải làm gì nữa.

Chỉ cách đó vài bước, tim Lucius Malfoy quặn lại khi nghe Harry cầu xin Voldemort. Ông nhớ đến những lời Harry đã nói lúc sáng nay. Rằng thằng bé sẽ không cầu xin Voldemort bất cứ điều gì. Ông đã ước rằng Harry có thể giữ lại một phần tự tôn cuối cùng của thân, nhưng có thể thấy không thể nữa rồi.

"Làm ơn, hãy thả thằng bé đi! Hãy để thằng bé ở ngoài việc này!" Harry tuyệt vọng hét lên nó nó giãy giụa muốn thoát khỏi hai tên Tử thần thực tử.

"Ngươi mới là người nên để nó ở ngoài việc này! Đây chính là do ngươi làm, không phải ta." Voldemort tức giận rít lên.

Snape và Draco lén lấy ra đũa phép của mình và sẵn sàng sử dụng chúng nếu cần thiết. Snape đang chửi rủa thầm trong đầu mình. Mấy tên Thần sáng ngu ngốc đâu hết rồi? Di chuyển đến đây cần lâu vậy à?

Voldemort giơ lên đũa phép và chĩa thẳng về phía tim Damien, sẵn sàng lấy đi mạng thằng bé.

"Voldemort! Không!" Harry hét lên khi Voldemort chuẩn bị ra đòn.

Trước khi ông ta có thể thốt ra bất cứ từ nào, một tiếng nổ khủng khiếp vang vọng khắp căn phòng. Những tên Tử thần thực tử hốt hoảng tìm chỗ trú ẩn khi cửa ra vào và cửa sổ, đến cả tường đều nổ tung. Một nhóm Thần sáng áo choàng xanh tràn vào căn phòng. Snape và Draco đồng loạt chĩa đũa phép về phía Voldemort. Damien chớp cơ hội trốn thoát khỏi Voldemort, loạng choạng lùi về sau và lập tức được Snape và Draco bảo vệ. Bọn họ đứng trước thằng bé, che chắn nó khỏi những lời nguyền.

Harry nhìn trong kinh ngạc khi tất cả Thần sáng tràn vào phòng Voldemort. Mắt nó dừng lại trên người Damien đang được bảo vệ bởi Draco. Mắt Harry chạm Draco và nó có thể thấy đứa trẻ nhà Slytherin như đang muốn xin lỗi. Cậu ta thật sự muốn Harry hiểu tại sao cậu ta phải hành động như vậy. Harry hiểu đó chỉ là diễn kịch thôi. Đó là kế hoạch để dẫn những Thần sáng tới đây. Có thể thấy Voldemort cũng đã hiểu ra điều đó. Vết sẹo của Harry như muốn nổ tung và nó phải cắn chặt răng để không hét lên. Những bàn tay đang giữ nó càng siết chặt hơn khi những tên Tử thần thực tử chĩa đũa phép về phía Harry và lôi nó dậy để quỳ lên gối.

Harry thấy cha và mẹ nó, cùng với Sirius và Remus đứng ngay hàng đầu, đũa phép chĩa về phía Voldemort. James nhìn xung quanh phòng, mắt ông tìm kiếm hình bóng của Harry. Ông phát hiện ra nó và cố không hét lên trong hốt hoảng.

Harry cũng nhìn cha mình, cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân. Nó đã thật sự nghĩ nó sẽ không bao giờ được gặp lại ông nữa. Harry phải chớp mắt khi nước mắt lại xuất hiện do cơn đau càng ngày càng tệ hơn. Nó thấy Ron, Hermione và Ginny đứng trong nhóm Thần sáng. Nó cũng có thể thấy Frank, Alice và cả Neville.

Harry cảm thấy mình sắp bất tỉnh lần nữa. Vết sẹo nó như đang bị thiêu đốt và nó không thể ngăn được tiếng rên rỉ phát ra khỏi miệng mình.

Sirius và Remus chĩa đũa phép về phía những tên Tử thần thực tử đang giữ Harry. Sirius ra dấu cho bọn chúng thả Harry ra, và những tên đó, vì bị áp đảo quân số, đã thả Harry khỏi gọng kiềm của bọn chúng. Harry ngã xuống sàn, rít lên vì cơn đau ập đến làm mù mắt nó. Sirius và Remus nhanh chóng chạy về phía Harry.

Voldemort quan sát đám Thần sáng đang đứng trong nhà ông, đũa phép chĩa về phía ông và đám Tử thần thực tử. Cơn giận như sục sôi trong người khi ông thấy Snape và Draco cũng đang chĩa đũa phép về phía ông. Ông đã bị lừa!

Từ hàng đầu tiên một vị phù thủy cao lớn xuất hiện, đũa phép cầm trong tay nhưng không nhắm đến ai. Voldemort đứng thẳng người khi đối diện người đã từng là hiệu trưởng của mình. Dumbledore nhìn Voldemort với đôi mắt chất chứa nỗi buồn. Ông không bao giờ nghĩ rằng đứa trẻ nhỏ mà ông đã đưa về từ cô nhi viện sẽ trở thành như thế này. Ám ảnh bởi sức mạnh và chìm đắm trong ma thuật hắc ám, đứa trẻ mồ côi Tom Riddle đã trở thành một con quái vật, Voldemort.

"Đã kết thúc rồi, Tom" Dumbledore khẽ nói.

Voldemort nhìn Dumbledore bằng đôi mắt tóe ra lửa. Mắt ông ta liếc nhìn căn phòng và ông biết là ông đã bị áp đảo. Không còn Trường sinh linh giá, ông không thể mạo hiểm để bản thân bị dính phải Lời huyền chết chóc. Mắt ông dừng lại trên người Dumbledore một lần nữa.

"Chưa đâu!" Ông rít lên.

Tay Voldemort hướng về phía cơ thể đang đổ rạp của Harry. Trước khi bất cứ ai có thể làm gì và trước cả khi Sirius có thể nắm lấy thằng bé, Harry đã bị Voldemort lôi đi. Cơ thể Harry bay lên không trung và rơi vào hai cánh tay đang đưa ra của Voldemort. Ngay khi Voldemort nắm được Harry cả hai lập tức biến mất.

James và vài người khác theo bản năng bắn phép về phía Voldemort nhưng Chúa tể hắc ám đã biến mất trước khi có phép thuật nào đánh trúng. Những tên Tử thần thực tử cũng nhân cơ hội độn thổ trốn đi. Chỉ có vài tên Tử thần thực tử bị bắt lại.

James đứng đó với đũa phép vẫn chĩa về phía mà Voldemort đã đứng. Hắn ta đã biến mất! Hắn đã bắt Harry đi cùng hắn! Voldemort biết mọi thứ đã kết thúc nhưng hắn ta vẫn sẽ không bỏ cuộc cho đến khi có thể trả được thù.

Có thể thấy Voldemort kiểm soát phép bảo vệ tốt hơn rất nhiều mọi người nghĩ. Hắn ta đã tắt đi phép chống độn thổ khi hắn thấy cuộc tấn công đang xảy ra. Đó là lý do tại sao hắn đã không di chuyển một chút nào trong cuộc tấn công. Hắn ta vẫn đứng đúng chỗ đó, bởi vì hắn đang phá giải phép chống độn thổ trong tâm trí để có thể trốn thoát.

Mọi người bắt đầu trở nên hoảng hốt. Những Thần sáng không thể tin được Voldemort đã có thể thoát khỏi kẽ tay của bọn họ và bắt được Harry đi cùng. Đa số Tử thần thực tử đã nhanh chóng làm theo và trốn đi trước khi Thần sáng có thể cản lại. Rất nhiều phép thuật đã được bắn ra nhưng chỉ trúng được vài tên Tử thần thực tử.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" James nghe ai đó hét lên.

James ngước lên và thấy Lucius Malfoy đang nhìn về phía mình. Ông ta đã không hề thử độn thổ rời đi. Ông ta vẫn đứng nguyên chỗ cũ và không hề để tâm đến những Thần sáng đang chĩa đũa phép về phía ông và yêu cầu ông buông ra đũa phép. Ông nhìn James với ánh mắt chứa đựng sự sợ hãi cũng giống như trong lòng James lúc này.

"Hogsmeade" Lucius thầm thì trước khi tấn công một Thần sáng và biến mất.

"Mọi người! Đến Hogsmeade, ngay bây giờ!" James hét lên và chuẩn bị độn thổ. Voldemort sẽ hoàn thành lời hứa của hắn. Hắn ta đã đưa Harry đến ngôi mộ đen.

Xxxxxxxxxxxxx

Cơ thể Harry đập mạnh xuống nền đất khi bọn họ độn thổ đến Hogsmeade. Không khí trong phổi nó như bị ép hết ra. Những tên Tử thần thực tử đã xuất hiện, bắt đầu bắn phép ra xung quanh để kéo những người dân Hogsmeade ra khỏi nhà và chứng kiến việc sắp xảy ra.

Voldemort cúi xuống và không suy nghĩ, nắm lấy cổ áo Harry và bắt đầu lôi nó xuyên qua ngôi làng Hogsmeade.

Hary thở dốc khi cơn đau bùng lên khắp cả cơ thể đầy thương tích của nó. Nó cố thoát khỏi nắm tay siết chặt của Voldemort nhưng không thể. Harry không thể thấy được là nó đang bị lôi đi đâu và chỉ có thể rên lên khi mặt đất cứa vào da thịt nó. Đột nhiên nó cảm nhận được độ sắc của mặt đá và nó nhận ra rằng nó đang bị lôi lên những bậc thang.

Harry cố gắng đứng dậy nhưng đôi chân không chịu nghe lời nó, tất cả Harry làm chỉ tăng thêm cơn đau đang chạy dọc cơ thể nó. Cơ thể nó bị ném mạnh xuống sàn. Nó chớp lấy cơ hội để lấy lại hơi, cơn đau vẫn chạy dọc từ đầu đến chân. Một cách cẩn thận nó mở ra đôi mắt và tất cả hơi thở như rời đi khỏi người nó.

Nó đang ở ngay cạnh ngôi mộ đen lớn. Tấm bia mộ đứng sừng sững với tên của Harry phát sáng dưới màn đêm. Harry đã nhìn thấy hình ảnh của ngôi mộ đen trên tờ Nhật báo tiên tri nhưng nơi đây vẫn làm cho nó lạnh gáy. Nó tuyệt vọng nhìn xung quanh mình. Nó không muốn chết như vậy! Nó không muốn bị chôn sống! Nó nghiến răng và cố đứng dậy nhưng không thể do vết thương trên người. Vết sẹo vẫn như thiêu đốt làm Harry gần như muốn bất tỉnh lần nữa.

Dân chúng ở Hogsmeade bị ép ra khỏi nhà để có thể chứng kiến cảnh Voldemort thực hiện hành động trả thù. Harry thấy Voldemort tức giận nhấc lên nắp ngôi mộ bằng phép thuật. Sợ hãi bao trùm lấy nó. Voldemort thật sự muốn chôn sống nó! Harry đã không tin Voldemort sẽ thực sự làm vậy với nó.

Voldemort chĩa đũa phép về phía Harry và nhấc bổng nó lên khỏi mặt đất. Harry cảm nhận được bản thân bị nhấc lên khỏi mặt đất một cách đau đớn. Nó có thể thấy dân chúng Hogsmeade đang quan sát nó với cái miệng há hốc. Cơ thể Harry bị di chuyển về phía miệng ngôi mộ. Nó biết có giẫy giụa cỡ nào cũng vô ích. Nó không thể phá vỡ phép thuật, dù cho lúc nó không bị thương. Đôi mắt xanh lá hoảng sợ của nó nhìn thẳng đôi mắt Voldemort. Harry bị treo lơ lửng ở không trung khi Voldemort nhìn nó.

"Chính mày tự mang điều này đến cho mình" Voldemort nói với Harry bằng một giọng kiềm chế. Harry không thể đáp lại. Nó bị giữ quá chặt để có thể làm gì.

Ngay trước khi Voldemort thả Harry xuống ngôi mộ, một tiếng nổ vang lên và cùng với đó là những tiếng hét thần chú. Harry thấy những Thần sáng độn thổ đến và tấn công Tử thần thực tử. Voldemort vẫn đứng đó, không hạ Harry xuống ngôi mộ nhưng cũng không thả nó khỏi gọng kìm của phép thuật.

Voldemort thấy James, Lily và rất nhiều Thần sáng khác đang vội vã chạy về phía hai người. Trước khi có thể đi đến được những bậc thang dẫn đến ngôi mộ bọn họ đã đâm vào một bức tường vô hình. Đôi mắt James chứa đầy sự hốt hoảng khi ông thấy Voldemort đang làm gì.

Những Thần sáng bắt đầu bắn phép về phía bức tường vô hình để có thể đến được chỗ Harry. Dù cho họ có sử dụng phép gì họ cũng không thể xuyên thủng được rào chắn mà Voldemort đã tạo dựng.

Voldemort vẫn đứng đó với Harry được treo lơ lửng trên không, để cho mọi người có thể thấy được Harry đang phải giẫy giụa trong đau đớn. Harry nhắm chặt mắt và cố gắng bỏ qua cảm giác nhục nhã đang quét qua người nó.

Dumbledore đột nhiên xuất hiện ngay cạnh Lily và cố gắng phá hủy rào chắn. Ông cũng không thành công. Ông cố gắng thuyết phục Voldemort.

"Anh không muốn làm điều đó đâu, Tom! Anh không muốn giết Harry." Dumbledore hét lên.

Voldemort chuyển đôi mắt đỏ rực cháy về phía Harry.

"Ông đã đúng" Ông ta thầm thì, muốn nói cho Harry hơn là với Dumbledore.

"Tôi không muốn làm vậy. Nếu chưa tạm biệt đàng hoàng." Ông kết thúc. Ông ta ném cái cơ thể đang lơ lửng của Harry khỏi ngôi mộ làm Harry bị lăn xuống cầu thang.

Lily hét lên khi bà thấy con trai lăn xuống. Harry lăn thành một đống ngay dưới chân cầu thang và chỉ cách cha mẹ vài bước chân. Tim James như nhảy vọt lên miệng khi thấy Harry nằm bất động dưới nền đất.

James cố xuyên qua bức tường. Trong sự phẫn nộ, ông bắn liên tiếp phép thuật đến bức tường nhưng không có gì thay đổi cả. Voldemort đột ngột xuất hiện ngay cạnh cơ thể của Harry.

"Ta thật sự không muốn làm vậy! Ta muốn cho thằng bé một tương lai! Một tương lai đầy sức mạnh. Bất kể phù thủy nào, nam hay nữ đều phải quỳ rạp trước thằng bé, nhưng bọn ngươi đã cướp đi khỏi thằng bé tất cả! Bọn ngươi chính là nguyên nhân của việc này" Voldemort hét lên về phía James và Dumbledore.

"Ta sẽ chỉnh lại sai lầm mà ta đã làm trong nhiều năm trước. Đáng lẽ ta phải giết chết thằng nhóc này ngay lúc mà ta thấy nó!" ông ta tiếp tục.

Ông ta chĩa đũa phép về phía Harry, ngó lơ những đòn tấn công dồn dập từ những Thần sáng đang cố gắng xuyên thủng rào chắn.

"Ta sẽ lấy lại tất cả những thứ ta đã trao cho thằng bé! Theo cách đó khi ta giết chết nó, ta sẽ không phải đang giết chết đứa trẻ mà ta đã nuôi dạy. Ta là đang giết chết Harry Potter!" Ông tức giận hét lên.

Ngay khi Voldemort có thể đọc lên người nguyền, ông dừng lại khi Harry mở ra đôi mắt xanh lá và nhìn ông. Voldemort nhớ đến cái đêm ông đã chĩa đũa phép về phía đứa trẻ Harry một tuổi và đã chuyển hướng lời nguyền bởi cái cách thằng bé đã nhìn ông. Bàn tay Voldemort trở nên run rẩy bởi cách mà Harry đang nhìn ông. 'Không, ta sẽ không lặp lại sai lầm một lần nữa!' Voldemort tự nói với bản thân.

Voldemort thốt ra lời nguyền làm James lập tức hét lên. Ông biết lời nguyền mà Voldemort vừa bắn về phía Harry. Đó là lời nguyền Markiline, cũng chính là lời nguyền mà Voldemort đã tấn công ông. Đó cũng chính là lời nguyền đã hút cạn phép thuật trong cơ thể và suýt giết chết ông. Đó là ý mà Voldemort muốn khi nói 'lấy lại thứ mà ông đã cho thằng bé'. Ông ta sẽ lấy đi sức mạnh của Harry!

Tia sáng bắn thẳng từ đũa phép của Voldemort và di chuyển về phía Harry, người đã nhắm lại đôi mắt của mình. Tất cả Thần sáng, kể cả Dumbledore đều tấn công bức tường, dùng hết sức mình để cứu Harry. Lời nguyền như một tia chớp bổ xuống Harry nhưng ngay khi nó chuẩn bị trúng thằng bé, nó đột nhiên dừng lại.

Mọi người, đến cả Voldemort nhìn theo tia sáng như run lên trước khi biến mất thành đám khói. James nhìn xung quanh xem có ai đó đã có thể xuyên qua bức tường và chặn lại lời nguyền hay không. Nhưng không một ai biết việc gì đã xảy ra. Harry vẫn nằm bất động dưới đất và dường như không hề biết chuyện gì vừa xảy ra.

Voldemort vẫn chĩa đũa phép về phía Harry nhưng đang bị sốc trước sự việc vừa xảy ra. Lời nguyền đã bị chặn lại, nhưng bằng cách nào?

Trước sự quan sát của James và Lily, ánh sáng như bao trùm lấy cơ thể của Harry. Nó dần trở nên sáng hơn và sáng hơn cho đến khi Harry chìm trong nguồn sáng đó. James há hốc miệng khi nhìn thấy hình ảnh của Harry ở chính giữa ánh áng đó. Những vết roi trên lưng Harry dần mờ đi. James có thể thấy chân Harry thẳng lại khi đôi chân cũng đã được chữa lành. Harry tỉnh dậy khi tất cả vết thương của nó lành lại.

James không biết chuyện gì đang xảy ra. Ai đang giúp đỡ Harry? Ai là người đang chữa lành cho thằng bé và sao mà họ có thể làm được? Để trả lời cho câu hỏi của ông, một tiếng động vang lên như muốn làm sáng tỏ mọi thứ. Ông có thể nghe thấy tiếng thở dốc từ Lily khi bà cũng nhận ra và đưa đến kết luận giống ông. Cả hai cha mẹ nhìn nhau khi bọn họ hiểu ra. Bọn họ có thể nghe thấy tiếng chuông vang vọng từ ngôi làng.

Đồng hồ đã điểm mười hai giờ. Harry đã đến tuổi trưởng thành.

Xxxxxxxxxxxx

Voldemort nhìn trong kinh ngạc khi ánh sáng bao phủ lấy Harry cho đến khi phát sáng đến mức không một ai có thể nhìn thẳng vào nó. Ánh sáng mờ dần đi, và tại nơi mà Harry đã nằm trong vũng máu giờ đây đang đứng là hình ảnh một Harry hoàn toàn lành lặn. Những vệt máu đã khô vẫn ở trên áo nhưng không còn một vết thương nào trên cơ thể Harry. Harry nhìn thẳng về phía Voldemort và đôi mắt xanh lá của thằng bé như phát sáng trước khi trở lại bình thường.

Nó nghiêng đầu sang một bên khi nhìn ông.

"Ông đang nói gì ấy nhỉ?" nó hỏi.

Voldemort phát ra một tiếng rống giận trước khi bắn lời nguyền về phía Harry nhưng thằng bé đã nhanh chóng di chuyển khỏi đó. Harry không có đũa phép và dường như thằng bé cũng chẳng cần đến nó. Harry co những ngón tay lại thành một nắm đấm. Nó mở bàn tay ra và một quả bóng ánh sáng đỏ đang nằm bên trong. Harry ném nó về phía Voldemort trúng thẳng vào ngực ông ta làm ông bay ngược về phía sau.

Harry nhìn về phía bức tường bảo vệ vô hình và giơ tay lên. Nó vung mạnh xuống, làm một động tác như chém gì đó. Một vết rách xuất hiện tỏa ra năng lượng phép thuật. Ngay lập tức Dumbledore và Moody giữ lấy hai bên vết rách bằng đũa phép và đã thành công phá vỡ tường bảo vệ.

Voldemort đã đứng thẳng dậy. Ông nổi cơn thịnh nộ với chuyển biến của mọi chuyện. Ông bắn một lời nguyền nữa về phía Harry, và một lần nữa Harry lại tránh được nó. Những Thần sáng xông tới tấn công Voldemort ngay khi một đoàn Tử thần thực tử xuất hiện. Một cuộc chiến khốc liệt bắt đầu. Đa số Thần sáng cố tấn công Voldemort nhưng đến cả năm Thần sáng tấn công về phía ông ta cũng không thể hạ gục được ông. Voldemort sau đó đều thổi bay bọn họ.

Lời nguyền bay khắp mọi nơi. James, Sirius và Remus cố gắng tiến gần chỗ Harry để dẫn thằng bé ra khỏi đây, nhưng bọn họ không thể tiếp cận thằng bé khi những tên Tử thần thực tử tấn công họ rất dữ dội.

Harry đang không định đi đâu hết. Tất cả những vết thương nghiêm trọng đều đã lành. Nó cảm nhận được không khí xung quanh nó tràn ngập phép thuật. Harry chưa bao giờ cảm thấy phép thuật của nó lại nghe lời nó đến vậy. Harry đã bị phân tâm bởi những đòn tấn công từ Tử thần thực tử và không biết Voldemort đang ở đâu.

Harry đã có thể chặn lại những đòn tấn công hướng về phía nó và chiến đấu lại những tên Tử thần thực tử. Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên. Bầu trời đêm được thắp sáng khi hàng loạt những pháo hoa đủ màu sắc bắn thẳng về phía một đám lớn Tử thần thực tử và đánh ngã bọn chúng.

Harry quay phắt lại và thấy hai anh em sinh đôi nhà Weasley đang bắn những pháo hoa, trong khi đó Ron, Hermione và Neville đang tấn công những tên Tử thần thực tử xung quanh với, một thứ giống như là một lọ dược. Tiếng hét phát ra từ những kẻ bị trúng đã cho Harry biết lọ đó chứa đầy axit.

Đa số Tử thần thực tử trốn chạy khỏi Harry và không muốn chiến đấu với nó. Có thể thấy bọn chúng chưa quên được khả năng chiến đấu của Hoàng tử hắc ám ở mức nào.

Harry thấy Macnair đang chiến đấu với một Thần sáng khác và cơn giận bùng lên trong người nó. Nó đã phải chịu đựng quá nhiều dưới bàn tay của hắn ta. Trong chớp mắt Harry đã đứng cạnh Macnair. Tên Tử thần thực tử đó như mất hết sự can đảm khi Harry đứng đối diện hắn.

Không phát ra một lời, Harry đánh bay Macnair. Macnair đâm xuyên qua hàng rào gỗ và đập xuống đất. Harry lập tức cạnh hắn ta. Nó nhấc hắn ta dậy bằng cổ áo và đấm vào mặt Macnair, làm cho tên đó rên lên đau đớn. Harry đưa hắn ra xa và đá vào bụng hắn trước khi cho một cước nữa vào bụng tên Tử thần thực tử.

Macnair hoàn toàn bị hạ gục. Đũa phép của hắn nằm ngay dưới bàn chân Harry và bị quên lãng. Hắn ta cố đấm về phía Harry nhưng Harry dễ dàng chặn lại và đấm ngược lại vào cằm hắn. Harry quay người đá hắn lần nữa làm hắn bay đi. Một tiếng kinh khủng vang lên khi Macnair đập mạnh vào hàng rào gỗ đã bị gãy vụn. Một miếng gỗ lớn đã đâm xuyên qua bụng Macnair và giết chết ông ta.

Cuộc chiến rất khốc liệt nhưng không diễn ra lâu. Những tên Tử thần thực tử đã bị áp đảo về số lượng. Voldemort hạ gục một Thần sáng nữa trước khi quan sát tình hình xung quanh. Ông đang thua cuộc! Đa số Tử thần thực tử đã bị giết chết và tên còn sống thì đã bị bắt bởi Thần sáng. Sự căm giận ngập tràn trong cơ thể ông khi ông nhận ra là ông đã thua. Những Thần sáng vẫn chiến đấu kịch liệt. Đôi mắt đỏ của ông chạm mắt Harry và ông dừng lại khi thấy thằng bé ở phía xa.

Một tia phép đi lạc đánh trúng Voldemort làm Chúa tể hắc ám té ngã. Harry nhìn theo khi Voldemort lập tức đứng dậy, khuôn mặt nhăn lại. Harry nhận ra vết sẹo của nó nhói đau nhưng không đau đến gây mù như thường ngày. Nó không có thời gian để suy nghĩ về điều đó khi Voldemort đột nhiên bắt được hình ảnh một người đang quay lại nhìn Harry. Một nụ cười bệnh hoạn xuất hiện trên mặt ông ta. Harry quay lại nhìn theo hướng của Voldemort và thứ mà nó thấy làm tim nó vọt lên trên. Damien đang đưa lưng về phía Voldemort và đang chiến đấu với một tên Tử thần thực tử.

Sợ hãi dâng lên trong người Harry khi nó thấy Voldemort chĩa đũa phép về phía Damien trong lúc đứa bé không phòng bị. Harry cũng giơ tay định đẩy Damien khỏi hướng lời nguyền. Nó có thể đánh bay Damien như cái cách mà nó đã làm khi tàu tốc hành Hogwarts bị tấn công.

Damien chỉ mới thành công hạ gục Tử thần thực tử và quay lại nhìn thấy Voldemort. Tâm trí hoảng loạn của Harry đang cố dồn hết tất cả để có thể kéo Damien khỏi nguy hiểm.

Harry nhìn mọi thứ như một thước phim quay chậm. Nó thấy ánh sáng xanh rời khỏi đũa phép của Voldemort như một tia sét và hướng thẳng về phía Damien ngay lúc Damien quay lại. Trước khi phép triệu hồi của Harry có thể chạm tới Damien, lời nguyền chết chóc đã đâm thẳng vào ngực thằng bé. Thế giới như đổ vỡ xung quanh Harry khi nó thấy Damien bị dính lời nguyền chết chóc. Áp lực từ lời nguyền 'Avada Kedavra' của Voldemort xô Damien té ngã. Harry nhìn theo trong trạng thái kinh ngạc không thể tin được, khi cơ thể Damien bay về phía sau và đập mạnh xuống đất. Trong một khoảnh khắc Harry đã nghĩ đứa trẻ mười ba tuổi sẽ lại đứng dậy. Ánh mắt Harry dán chặt lên cái cơ thể bất động của em trai mình, cầu mong thằng bé sẽ đứng dậy. Nhưng Harry biết chưa có một ai sống sót sau khi bị dính phải lời nguyền chết chóc.

Harry không biết chuyện gì xảy ra sau đó. Như thể tất cả mọi thứ xung quanh nó biến mất và chỉ còn nó cùng với Voldemort trên chiến trường. Mắt Harry chứa đầy những giọt nước mắt phẫn nộ khi nó nhìn thẳng vào mắt Voldemort. Chúa tể hắc ám chĩa đũa phép về phía Harry nhưng Harry gần như không nhận ra. Nó không thể nghe thấy bất cứ âm thanh hay cảm nhận bất cứ xúc cảm nào ngoài ngọn lửa thịnh nộ đang bùng cháy dữ dội khi nó nhìn Voldemort.

'Ông ta đã giết Damien!'

Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Harry. Như một cơn sóng thủy triều quét qua nó khi nó nhận ra nó đã mất đi thứ gì. Đôi mắt chất đầy lửa giận của nó như muốn thiêu đốt Voldemort. Vào lúc này tất cả cảm xúc của Harry chỉ là sự căm thù dành cho Voldemort.

Voldemort đang định thực hiện thêm một lời nguyền chết chóc nữa, lần này là về phía Harry, nhưng ông chợt dừng lại. Đôi mắt xanh lá của Harry đã hoàn toàn biến thành màu đen, một màu đen sâu vô tận. Harry giơ tay và phẫn nộ hét lên. Voldemort đột nhiên thả rơi đũa phép và nắm lấy chỗ trái tim mình. Đôi mắt đỏ mở lớn trong đau đớn. Ông nhìn Harry với ánh mắt không thể tin được trước khi cả Harry và Voldemort đều hét lên đau đớn. Harry nắm lấy trán mình và đổ gục xuống đầu gối, hét lên trong cơn đau. Nó cũng nghe thấy tiếng hét từ Voldemort. Một cách khó khăn, nó ngước lên nhìn ông ta. Đó là một cảnh tượng nó sẽ không bao giờ quên.

Voldemort vẫn đứng đó hét lên trong thống khổ. Cả cơ thể ông ta bị ngọn lửa bao trùm. Harry hoảng sợ nhìn cảnh tượng đó khi Voldemort tiếp tục gào thét trong lúc bị thiêu sống. Cơn đau từ vết sẹo kinh khủng đến mức mà nó chưa bao giờ cảm nhận trước đây. Harry nắm lấy đầu mình và hét lên. Đột nhiên ngọn lửa vụt tắt. Voldemort dần phân tán khi rơi xuống, không còn gì ngoài cát bụi.

Cơn đau từ vết sẹo của Harry dần biến mất. Harry mở đôi mắt đỏ ngầu và run rẩy nhìn về thứ còn sót lại của Chúa tể hắc ám. Nó gần như không nhận ra cuộc chiến xung quanh nó đã dừng lại. Mọi người đã nghe thấy tiếng hét từ Voldemort và quay qua nhìn chuyện gì đang xảy ra cho hắn ta. Harry không quan tâm. Nó đứng dậy nhưng lại té ngã khi đôi chân run rẩy của nó không thể chống đỡ nó. Harry loạng choạng hướng về phía đứa em trai đang nằm.

Với hai hàng nước mắt chảy dài trên má, Harry kéo Damien vào trong lòng mình. Mắt Damien đã nhắm lại và trong tay thằng bé vẫn đang nắm lấy đũa phép. Harry chầm chậm gạt đi mái tóc khỏi mắt Damien và nhẹ nhàng chạm lên má thằng bé. Tiếng khóc nức nở phát ra khi nó ôm chặt Damien vào lòng. Nó khóc như lúc nó mất đi Bella, nhưng lần này còn tệ hơn rất, rất nhiều. Nó khóc và ôm chặt đứa em trai của mình, tự trách chính mình vì đã không thể cứu thằng bé.

"Này, c-cái ôm này là thế-thế nào vậy?" một giọng nói mệt mỏi vang lên.

Harry thả thằng bé ra và há hốc miệng khi đôi mắt hạt dẻ của Damien dần mở ra khi thằng bé nhìn nó.

"D-Damy?" Harry hỏi, không dám tin sự việc đang xảy ra.

Damien nhìn Harry và nhắm lại mắt. Thằng bé cố hít lấy không khí nhưng phải rên lên đau đớn. Nó giơ bàn tay và cẩn thận chạm lên ngực mình.

"Em, em nghĩ mấy cái xương của em g-gãy rồi" thằng bé nói khi Harry giúp nó ngồi dậy.

"Nhưng anh...anh không hiểu. Ông ta đã bắn trúng em bằng lời nguyền chết chóc! Anh thấy nó đã trúng em." Harry lắp bắp nói, cảm xúc của nó lúc này như muốn hút cạn sức lực nó.

Damien hướng đôi mắt chứa đựng nỗi đau về phía anh trai nó. Một cách cẩn thận nó giơ lên đũa phép, khuôn mặt phải nhăn lại khi chĩa đũa phép về phía ngực mình.

"Finite Incantanteum" nó thầm thì.

Trước cái nhìn của Harry sợi dây chuyền chứa viên đá màu đen xuất hiện xung quanh cổ Damien. Harry không thể thốt lên lời. Nó đã thấy Damien lấy ra Layhoo Jisteen và đưa viên đá cho Voldemort. Nó không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Và sau đó mọi chuyện dần sáng tỏ. Nó kinh ngạc nhìn đứa em trai mình.

Tất cả đều là diễn! Damien đã không thật sự đưa ra viên đá Layhoo Jisteen. Thằng bé đã giấu đi viên đá thật với phép tàng hình và đã đưa cho Voldemort viên đá giả, một thứ đã được tạo cho giống hệt viên Layhoo Jisteen thật. Harry nhìn đứa em trai của mình lần nữa, không thể tin là thằng bé đã đánh lừa được Voldemort như vậy.

"Em đã thề là em sẽ không cởi nó ra" Damien mỉm cười trước biểu cảm trên khuôn mặt Harry.

Harry nhìn về phía viên đá đen. Trông viên đá không hề bị sứt mẻ gì, dù cho Harry biết rằng viên đá đã phải hấp thụ phép thuật hắc ám đen tối nhất. Harry chợt nhìn thấy một làn khói xanh trôi nổi trong viên đá. Harry không hề biết là viên đá có thể bảo vệ khỏi lời nguyền chết chóc. Nó đoán là không một ai biết viên đá có sức mạnh như vậy và chưa một ai dùng nó để bảo vệ một ai.

Ngay lúc đó Harry thấy cha mẹ chạy về phía bọn nó. Họ nhanh chóng chạy lại và ôm chặt lấy Harry cùng Damien. Những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên mặt khi nó ôm lấy cha mẹ, biết rằng chỉ một chút nữa thôi là nó sẽ không bao giờ có thể gặp lại họ nữa. Dumbledore và những Thần sáng khác cũng tập trung lại gần bọn họ. James và Sirius giúp Damien dứng dậy và dẫn thằng bé đi.

"Ôi Chúa ơi!" Damien la lên khi nó nhìn thấy phần còn lại của Voldemort.

Đến lúc đó mọi thứ dần ập đến với Harry, về tính nghiêm trọng của việc mà nó đã làm. Nó thở dốc trước cảnh tượng chỉ cách nó vài bước. Nó mừng là Remus cùng với Frank nắm chặt lấy nó bởi vì nó cảm giác nó sẽ đổ gục xuống đất.

Nó đã giết Voldemort! Nó đã thật sự tiêu diệt ông ấy. Tầm nhìn của Harry trở nên mờ đi. Nó loạng choạng tiến lên vài bước trước khi đôi chân không thể chống đỡ được nữa. Khi thế giới xung quanh nó biến đen, tất cả những gì nó nhớ là đôi mắt đỏ của Voldemort nhìn nó với cảm xúc không thể tin được trước khi ngọn lửa bao trùm lấy ông. Những lời mà nó đã từ chối tin lại ùa về trong đầu nó.

'Người này không thể sống khi kẻ kia tồn tại.'

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com