TruyenHHH.com

The Darkness Within Trans


    James lo lắng nhìn đứa con trai nhỏ khi Snape thông qua kế hoạch lần cuối cùng. Ông không thể tin được là ông để đứa con mười ba tuổi của mình mạo hiểm như vậy. Nhưng James không thể kiếm được bất cứ cách nào khác để cứu được Harry. Kế hoạch của Snape rất mạo hiểm và mọi thứ có thể rẽ sang hướng khác, nhưng đây là kế hoạch duy nhất có hy vọng thành công.

"Được, đã rõ hết rồi chứ. Ta sẽ không lập lại lần nữa đâu." Snape gắt gỏng nói khi nhìn hai đứa trẻ đang nhìn ông với biểu cảm không thoải mái.

"Điều quan trọng nhất là thời gian. Chúng ta phải hành động một cách thật cẩn thận. Nếu chúng ta thực hiện quá nhanh, chúng ta sẽ mất tất cả" Snape nói cho căn phòng lớn. Ông đứng dậy để rời đi và vẫy tay ra hiệu cho Draco theo ông. Đứa trẻ nhanh chóng chạy qua.

"Trong vài giờ nữa là đến bình minh. Tôi sẽ gặp Bộ trưởng ngay khi ông ta đến Bộ. Chúng ta phải cùng thực hiện. Việc này cần tất cả Thần sáng trong Hội và Bộ phép thuật để hoàn thành nhiệm vụ này." Dumbledore nói.

  Dumbledore, Snape và Draco rời khỏi dinh thự, theo sau là gia đình Longbottom. Molly đã có thể bảo cả nhà bà và bốn đứa trẻ đi ngủ, nói với bọn chúng rằng tụi nó cần tất cả sức lực và cần phải đi ngủ ít nhất là vài tiếng. Nhưng Arthur và bà quay lại phòng khách và ngồi xuống cạnh Lily, cố gắng an ủi người mẹ đang đau khổ. Remus và Sirius cũng nhìn như James lúc này, rất tệ.

   James đổ gục lên ghế. Anh biết là không ai có thể ngủ được tối nay. Chỉ còn vài tiếng nữa là đến bình minh và cả người James đang rất đau nhức nhưng anh biết là anh không thể nghỉ ngơi được. Tâm trí anh vẫn tua đi tua lại những chuyện đã xảy ra và chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Anh không thể ngừng suy nghĩ về ngày mai, anh có thể có lại hai đứa con, an toàn, hoặc anh sẽ mất cả hai đứa.

Xxxxxxxxx

   Thật là một phép màu khi Harry đã có thể thiếp đi. Nó đã không thể chợp mắt bởi cơn đau chạy dọc cơ thể nó. Nó đoán là nó đã bất tỉnh trong một lúc nào đó. Một sự di chuyển gần nó đã đánh thức nó dậy. Nó gắng gượng mở mắt và thấy hình ảnh của một người đang cúi xuống nhìn nó. Nó cũng không thể làm gì để bảo vệ bản thân khi hai tay vẫn bị trói chặt đằng sau, cũng như chân nó. Vì thế nó cứ ở nguyên vị trí cũ, không quan tâm lắm ai đã tới và họ sẽ làm gì tiếp theo.

   Nhưng một bàn tay chạm vào cổ nó và nhẹ nhàng nâng mặt nó lên làm nó kinh ngạc. Một cái ly thủy tinh lạnh chạm vào đôi môi khô khốc của nó và nó chợt nhận ra rằng ai đó đang đưa nước cho nó uống. Nó cố gắng uống càng nhiều càng tốt khi nó đang cực kì khát nước. Bây giờ đang là một đêm hè nóng bức mà.

   Harry lùi lại khi nó không thể uống thêm nữa và cố chớp mắt trong bóng tối để xem thử ai đang ở cùng nó. Nó biết một người duy nhất có thể giúp nó như vậy.

"Malfoy" Harry thầm thì.

    Một đũa phép thắp sáng được giơ ra ngay cạnh nó để nó có thể thấy được khuôn mặt lo lắng của Lucius Malfoy. Ông giúp Harry ngồi dậy để thằng bé có thể dựa vào tường. Harry ngăn lại tiếng rên phát ra khi tấm lưng đang bị thương của nó cạ vào thành tường sần sùi. Nó nhận ra Malfoy đã biến một cái áo phủ lên người nó khi nó có thể cảm nhận được chất liệu mềm mại trên da nó. Nó thầm cảm ơn ông.

"Uống thêm nữa đi." Lucius nói.

Harry làm theo và uống thêm một ít nước nữa trước khi ngả đầu về phía bức tường phía sau.

"Ta không bao giờ có thể nghĩ nó sẽ diễn ra như vậy." Lucius buồn bã nói và Harry mở mắt ra nhìn ông.

"Tôi cũng vậy." Harry đáp lại. Nó di chuyển tư thế để nó có thể nhìn về phía người Tử thần thực tử tóc bạch kim.

"Nhưng tôi thì biết gì chứ. Có thể thấy tôi thật sự không hề biết sự thật về mọi chuyện đang diễn ra xung quanh tôi." Harry nói.

Lucius như ngừng mọi cử động và lần đầu tiên trong đời, Harry thấy sự xấu hổ xuất hiện trên mặt vị Malfoy lớn tuổi. Ông di chuyển mắt khỏi thằng bé và cúi đầu.

"Harry, cậu phải hiểu. Chuyện đã xảy ra với cậu khi cậu còn là một đứa bé...chúng ta...việc đó bắt buộc phải làm. Đó là cách duy nhất để chúng ta đảm bảo rằng cậu sẽ không rời bỏ chúng ta. Chúng ta không bao giờ tổn thương cậu vì chúng ta căm ghét cậu..."

"Nhưng mấy người cũng không quan tâm đến tôi. Nếu mấy người có, mấy người sẽ không thể làm những việc như vậy với tôi đâu" Harry cắt ngang lời ông.

Malfoy không đáp lại, thay vào đó ông quan sát Harry vì chính bản thân ông cũng không thể nói ra bất cứ điều gì.

"Tôi cũng không trách ông." Harry tiếp tục, quay mặt đi khỏi ông.

"Ông chỉ là làm theo mệnh lệnh, như...như Bella." Malfoy có thể thấy nỗi đau xuất hiện trên mặt Harry khi thằng bé nhắc đến Bella.

"Tôi chỉ buộc tội đúng một người, người là nguyên nhân cho tất cả việc này. Ông ta đã đưa tôi khỏi nhà tôi, tách tôi khỏi ba mẹ tôi và hành hạ tôi. Ông ta đã hoàn toàn phá hủy tôi. Voldemort là nguyên nhân cho mọi chuyện. Ông ta đã nuôi tôi lớn lên, giả vờ quan tâm tôi và an ủi tôi khi tôi gặp rắc rối với quá khứ của tôi! Trong khi ông ta luôn biết chính ông ta là nguyên nhân khiến tôi bị giày vò. Ông ta là người đã bảo tôi gọi ông ta là 'cha' và sau đó tổn thương tôi mà không có một cha mẹ nào có thể làm!" Harry gào lên, những giọt lệ xuất hiện trên mắt. Nhưng nó không để cho chúng chảy ra. Nó đã dành quá nhiều nước mắt trong tuổi thơ của nó rồi. Nó sẽ không chảy thêm một giọt nào nữa.

"Harry..." Malfoy lại bị chặn lại lần nữa.

"Đừng, đừng cố gắng biện minh cho bản thân. Nó không hiệu quả đâu" Harry nói và nhắm lại mắt lần nữa, cố chặn lại cơn đau từ cái cơ thể thương tích của nó.

"Ta không phải cố gắng biện hộ cho bản thân. Ta biết bây giờ điều đó không có ý nghĩa gì nữa. Ta chỉ muốn nói...cậu biết điều gì được gửi gắm ở cậu. Cậu hiểu rõ ngài ấy mà, ngài sẽ không để cậu thoát, cho dù ngài ấy có muốn vậy. Ngài sẽ lấy cậu ra làm ví dụ. Chỉ là...làm ơn, đừng ép ngài ấy. Đừng nói bất cứ điều gì làm ngài ấy nổi giận. Có thể cầu xin nếu cậu phải làm, để mọi thứ được dễ dàng hơn cho cậu" Malfoy dừng lại khi ông không dám tưởng tượng điều gì sẽ sớm xảy ra cho Harry.

Harry cười khan và nhìn vào khuôn mặt lo lắng của Malfoy.

"Đừng lo lắng Malfoy, tôi sẽ không tấn công ông ta. Dù cho tôi có cơ hội hạ gục ông ta, tôi không nghĩ là tôi có thể đả thương ông ta. Ông ta có thể chưa bao giờ quan tâm tôi, nhưng tôi quan tâm đến ông ta. Ông hiểu tôi đủ để biết rằng tôi sẽ không gục ngã. Dù ông ta có làm gì, tôi sẽ không bao giờ nhượng bộ ông ta. Tôi sẽ không cầu xin ông ta bất cứ điều gì!" Harry nói.

Giờ đến lượt Malfoy mỉm cười. Ông nhẹ nhàng chạm lên má Harry.

"Ta biết cậu sẽ nói vậy." ông khẽ nói.

Dứt lời, Malfoy đứng dậy và rời đi, không ngoảnh mặt lại để nhìn đứa trẻ mà ông đã từng yêu quý như chính con trai mình.

Xxxx

Snape bước vào dinh thự Riddle ngay khi mặt trời mọc. Ông đã đưa Draco quay về nhà ông và thuyết phục thằng bé đi nghỉ vài tiếng trước khi kế hoạch được tiến hành. Thằng bé đã làm theo lời ông và quay về phòng, Snape biết là thằng bé sẽ không thể chợp mắt được một chút nào. Đến chính ông cũng không thể nào nghỉ ngơi. Kế hoạch này là một cuộc giải cứu lớn. Nếu mọi chuyện đi sai hướng, mạng sống của ông cùng với Draco và cả Harry lẫn Damien đều sẽ đột ngột kết thúc trong đau đớn.

Ngay khi Snape đang đến gần chỗ cửa dẫn dến căn phòng dành cho những Tử thần thực tử, ông nghe ai đó đang gọi tên mình.

"Snape! Ngươi đã ở đâu vậy?"

Snape quay qua nhìn Macnair đang chậm rãi tiến về chỗ ông. Snape điều chỉnh mặt mình thành khuôn mặt vô cảm. Ông cũng không hề thân thiết với Macnair.

"Tôi có việc phải làm. Chuyện gì?" Ông cộc lốc đáp lại, như cách mà ông luôn nói chuyện với đám Tử thần thực tử.

"Ngươi vừa bỏ lỡ cuộc vui rồi! Chúng ta đã có tên phản bội cho cả đám đêm qua!" Macnair đắc ý nói.

Snape có khả năng che giấu cảm xúc và biểu cảm rất tốt, vì thế Macnair không biết được tim ông vừa hẫng vài nhịp.

"Nhưng tôi tưởng Chúa tể hắc ám ra lệnh để nó ở lại trong phòng nguyên đêm. Ngài đã bảo tất cả chúng ta rời đi sau khi trừng phạt" Snape hỏi.

"Ngài có nói, nhưng sau đó ngài ấy đã đổi ý. Ngài ra lệnh cho ta và vài tên nữa đưa thằng bé đến nhà giam và làm bất cứ điều gì chúng ta muốn, chỉ cần thằng bé vẫn còn thở." Macnair trả lời với vẻ khoái chí trên mặt.

Snape nghi ngờ đó là diều Voldemort muốn nói nhưng ông giữ yên lặng.

"Vậy, tôi đoán là mấy người đã có thời gian vui vẻ nhỉ?" Snape nói với cái giọng thể hiện ông chẳng thèm quan tâm.

Macnair nhếch miệng cười với ông.

"Ngươi biết chúng ta căm ghét thằng nhãi đó đến thế nào mà. Đi lại như chủ nhân nơi này! Sau bao nhiêu lâu ta đã tưởng tượng ra viễn cảnh sẽ như thế nào có thể làm thằng nhãi hét lên trong đau đớn. À, ta đã tìm ra được trong tối qua rồi. Thật tuyệt vời!" Macnair vui vẻ nói.

Snape không bao giờ tham gia vào các trò tra tấn. Ông căm ghét nó đến tận xương tủy. Dù khi còn là một Tử thần thực tử trẻ, ông thích nhanh chóng giết chết và kết thúc nhiệm vụ. Ông làm những việc mà ông cần phải làm để có được niềm tin từ Voldemort. Macnair thì lại là một chuyện khác. Hắn ta cùng đội của Nott và cả hai rất thích tra tấn và hành hạ những tù nhân.

"À, khi mấy người đã có thời gian vui vẻ tối qua, tôi nghĩ để công bằng thì tôi cũng nên có cơ hội chứ nhỉ" Snape nghiêm giọng đáp lại.

Macnair nhìn Snape, một biểu cảm kinh ngạc xuất hiện trên mặt.

"Ngươi! Nhưng ta nghĩ ngươi ghét bỏ việc đó. Bị bắn máu vào người và nhiều thứ khác nữa!" hắn hỏi lại.

"Đúng vậy, nhưng đây là trường hợp ngoại lệ. Mấy người không biết thằng nhãi đó đã đối xử với tôi ở Hogwarts như thế nào đâu. Giờ tôi muốn trả đủ cho nó"

Macnair mỉm cười và nhanh chóng tiến về phía phòng giam. Trái tim của Snape đập điên cuồng trong lồng ngực. Nếu bọn Tử thần thực tử đã ở với Harry trong suốt đêm qua thì tình trạng thằng bé hiện giờ như thế nào rồi? Còn gì để ông có thể cứu nữa không?

Khi hai người gần đến phòng giam, máu Snape như đông lại khi ông nghe được tiếng hét lên đầy đau đớn hòa cùng với những tiếng cười cợt. Có thể thấy vài tên Tử thần thực tử vẫn ở cùng thằng bé.

Snape qua góc quẹo và chỉ kịp giữ lại biểu cảm lạnh lùng trên mặt. Harry đang bị treo giữa phòng giam với hai cổ tay đầy máu. Áo của nó đã bị xé rách và giờ thấm đẫm máu, cũng như cái quần mà thằng bé đang mặc. Trông thằng bé như chuẩn bị bất tỉnh đến nơi. Có ba Tử thần thực tử đứng xung quanh thằng bé và đang cầm thứ gì đó trong tay. Dạ dày Snape quặn lại khi ông thấy được thứ bọn chúng đang cầm. Bọn chúng đều đang cầm những thanh sắt được nung đỏ trong tay và thay phiên nhau ấn lên cái cơ thể bầm tím của thằng bé.

Harry phải hét lên lần nữa khi một tên ấn thanh sắt lên tấm lưng của nó. Thằng bé giãy giụa trong thống khổ, một cơn buồn nôn dâng lên trong Snape khi ông biết là lưng Harry đang chất đầy những vết roi rướm máu.

Khi thanh sắt được rời đi, Harry đổ rạp về phía trước, thở những hơi thở nặng nhọc. Nó không có cơ hội lấy lại hơi khi một tên Tử thần thực tử khác dí thanh sắt nóng vào cơ thể nó lần nữa. Tên Tử thần thực tử mỉm cười bệnh hoạn trước khi dí thanh sắt vào phía sau đầu gối của Harry. Tiếng hét của Harry vang vọng trong căn phòng giam làm tim Snape như bị bóp nghẹt.

"Nhìn ai quyết định tham gia cùng chúng ta này!" Macnair la lên khi hắn ta và Snape bước vào trong. Những kẻ khác ném về phía Snape những ánh mắt tò mò.

"Sẽ vui đây." Macnair nói khi ba tên di chuyển khỏi chỗ Harry. Một tên đưa thanh sắt cho Snape. Snape cầm lấy và cẩn thận đi về phía trước Harry.

Harry mở đôi mắt xanh lá và nhìn Snape. Thằng bé không nói gì, Snape nghi rằng thằng bé không còn chút sức lực nào để làm gì ngoài hít thở nữa. Snape giơ thanh sắt về phía mặt của Harry và nhìn đứa trẻ đang bị tra tấn giật lùi né tránh.

"Đây là cho ở Hogwarts!" Snape rít lên giận dữ.

Harry nhắm lại mắt và chuẩn bị bản thân cho cơn đau mà nó sắp phải chịu đựng. Nhưng thay vì cảm giác thanh sắt chạm vào mặt nó, như Harry đã chuẩn bị, nó nghe thấy tiếng thầm thì một lời phép và những tiếng rên rỉ.

Harry mở mắt ra, và trong sự kinh ngạc, bốn tên Tử thần chầm chậm di chuyển khỏi căn phòng giam. Bọn chúng đều có biểu cảm đờ đẫn và đi lại như thể bọn chúng không biết bản thân đang ở đâu.

Harry nhìn về phía Snape, người vẫn đứng trước mặt nó, cầm trong tay thanh sắt, tay còn lại thì cầm đũa phép. Ông nhếch miệng cười trước biểu cảm ngơ ngác trên mặt Harry.

"Ta đoán phép đần độn không vô dụng như cậu đã nghĩ nhỉ, cậu Potter" ông thầm thì.

Harry chỉ kịp nhìn ông với ánh mắt xấu hổ và biết ơn trước khi ngất đi.

Xxxxxxxxxx

Dinh thự Potter đã chật kín người. Chỉ mới giữa trưa nhưng đa số thành viên trong Hội đã ở đây, cẩn thận bàn bạc về kế hoạch hành động. Một bầu không khí căng thẳng tràn ngập trong phòng khi kế hoạch của Snape được truyền lại với Hội. Đa số phản đối sử dụng Damien và Draco. Việc này đòi hỏi quá nhiều từ hai đứa. Sau một thời gian dài tranh luận, tất cả cùng quyết định là thật sự không còn cách nào khác.

James cố không nói chuyện với bất cứ ai. Anh chưa bao giờ cảm thấy lo lắng và sợ hãi đến vậy trong đời. Anh cố ép bản thân đừng nghĩ đến Harry vào lúc này. Anh biết đầu anh sẽ nổ tung nếu làm vậy. Đứa con trai của anh đang phải chịu đau đớn, cũng là đứa con mà James đã chiến đấu với mọi thứ để đưa thằng bé trở về. Cũng là đứa con mà anh đã thề là sẽ bảo vệ. Anh đã thất bại, một lần nữa, và bất cứ chuyện gì đang xảy ra cho Harry dưới bàn tay của Voldemort và những tên Tử thần thực tử đều là tại James. Anh là nguyên nhân. Sao anh lại để chuyện này xảy ra chứ?

Anh bừng tỉnh khỏi những ý nghĩ tiêu cực khi Lily ngồi xuống cạnh anh. Cô cầm lấy tay anh và nhìn anh với ánh mắt đượm buồn.

"Đừng" Cô khẽ nói.

"Cái gì cơ?" James bối rối hỏi lại khi không hiểu cô muốn nói gì.

"Đừng tự trách bản thân. Đây không phải lỗi của anh" cô tiếp tục.

James nhìn Lily, tự hỏi trong lòng sao cô có thể hiểu rõ tâm trạng anh đến vậy.

"Nhìn anh như lúc Đuôi trùn bắt đứa bé đi. Anh cũng tự trách bản thân mình. Chúng ta đã phạm sai lầm khi không tìm thằng bé. Nhưng chúng ta sẽ không phạm sai lầm lần nữa. Chúng ta sẽ mang Harry quay về!" Lily nói bằng một sự tự tin hơn là cô thật sự cảm thấy.

James cảm kích ôm lấy vợ mình. Anh không ngờ cô lại mạnh mẽ đến thế. Anh thường là người an ủi cô, nhưng anh vẫn nghe lời cô và làm cho chính bản thân mình tin vào chúng.

Ngọn lửa biến xanh, James ngước lên nhìn hai người con trai xuất hiện ở lò sưởi. Cả James và Lily cùng đứng dậy. Bọn họ đã không biết trước hai người sẽ tới.

"David! Darrell! Hai cậu làm gì ở đây vậy?" Lily lên tiếng khi nhận ra hai anh em.

Cả hai phủi áo choàng của mình và tiến lại gần chỗ Lily.

"Tụi cháu biết là tụi cháu không ở trong Hội và càng không phải Thần sáng, nhưng thế giới sẽ tiêu tùng nếu chúng cháu không giúp Harry. Chúng cháu nợ cậu ta." David nói với một sự quyết tâm trên mặt.

Lily không biết phải nói gì. Cô biết Harry đã cứu hai đứa, nhưng cô vẫn khen ngợi sự dũng cảm của hai đứa trẻ. Thật không dễ dàng gì để chiến đấu với Voldemort và những tên Tử thần thực tử, và hai đứa còn phải quay lại nơi đã giam giữ và tra tấn mình mười năm trước. Cô mỉm cười ấm áp với cả hai trước khi quay lại nhìn James. Amelia Bones xuất hiện qua lò sưởi một lúc sau đó.

Damien và ba đứa trẻ khác bước vào phòng. Bọn chúng đã ở trên lầu, tránh khỏi không khí hỗn loạn và căng thẳng. Tốt hơn nên để tụi nó được ở riêng trong một lúc. Tụi nó bước vào phòng đúng lúc Fred và George xuất hiện với một đống hộp. Tất cả mọi người nhìn hai đứa khi hai đứa sinh đôi cố gắng kéo đống hộp nặng trịch khỏi lò sưởi.

"Không, đừng giúp! Bọn tôi làm được!" Fred bực bội hét lên.

Lập tức Ron và Damien cùng với David, Darrell chạy đến giúp hai người bê mấy cái hộp khỏi lò sưởi.

"Cái gì...Fred! George! Cái gì đây hả?" Molly gắt gỏng lên tiếng khi bà tức giận nhìn tụi nó.

"Thì mẹ nhìn chúng giống cái gì? Đây là sản phẩm của tụi con. Chúng con đã tạo ra chúng trong một thời gian rồi." George đáp lại khi lôi cái hộp cuối cùng ra khỏi lò sưởi.

Molly nhìn hai đứa sinh đôi bằng ánh mắt không thể tin được.

"Sao con dám!" bà rít lên.

"Vào thời điểm này! Sao hai con có thể vô tâm đến vậy hả? Đây là lúc con quảng bá sản phẩm của mình à?" bà lớn tiếng nói, mặt bà đang dần chuyển sang giống màu tóc của bà.

"Mẹ, bình tĩnh nào! Mẹ hoàn toàn hiểm nhầm ý tụi con rồi. Tụi con không đang khoe mẽ gì cả. Chúng con mang tất cả những vật này để dùng chúng chống lại Tử thần thực tử" Fred nói với bà khi đổ rạp lên cái ghế gần đó.

Molly vẫn tức giận nhìn hai đứa.

"Nhưng các con không làm vũ khí. Các con tạo những đồ chơi. Sao mấy thứ này có thể giúp được?"

Fred và George cùng quay qua nhìn nhau.

"À mẹ biết đấy, mẹ luôn phàn nàn với tụi con rằng những món đồ chơi tụi con tạo ra quá...nguy hiểm? À, mẹ đã đúng khi lo lắng như vậy." Fred nói khi bắt đầu mở những cái hộp.

"Đây là những món đồ mà tụi con đã nghiên cứu trong mấy tháng qua, nó chưa hoàn thiện nên vãn còn khá nguy hiểm. Chúng con sẽ không bao giờ phát hành bất cứ thứ gì cho đến khi giảm được độ nguy hiểm của chúng đến mức an toàn có thể chấp nhận được, nhưng nếu dùng cho Tử thần thực tử hay những tên cặn bã nào khác thì, quá tuyệt vời!" Georger tiếp tục.

Tất cả mọi người bắt đầu nhìn hai đứa trẻ. Bọn họ nhìn hai đứa lôi ra những sản phẩm và giải thích về chúng. Hai đứa có tất cả từ pháo hoa nổ đến phi tiêu a xít, bột ngứa không dừng dù cho có làm gì đi nữa.

"Những thứ này khá tuyệt đấy, nhưng tại sao chúng ta cần sử dụng chúng. Chúng ta sẽ chiến đấu bằng đũa phép mà" Tonks nói khi quan sát một cái bẫy xấu xí với hàm răng sắc như dao.

"Thần sáng rất giỏi trong việc chiến đấu với Tử thần thực tử, nhưng đám tội nghiệp chúng em cần được giúp đỡ khi chiến đấu với bọn chúng, đặc biệt là chống lại một đám đông." Fred đáp.

"Mấy đứa, bọn con sẽ không..." Arthur bị hai đứa sinh đội lập tức chặn lại.

"Ồ có chứ, tụi con sẽ đi! Nếu những người còn lại trong gia đình chúng ta sẽ đi, đặc biệt là đứa nhỏ hơn tụi con, thì chắc chắn tụi con cũng tham gia." Fred nói khi nhìn về phía Ron và Ginny.

"Đúng vậy, và ngoài ra cậu ta đã cứu mạng sống của em gái tụi con nhiều lần. Bọn con sẽ giúp cậu ta" George đáp. Câu nói đó đã làm khuôn mặt Arthur và Molly dịu lại.

Trước khi một ai có thể nói thêm, ngọn lửa trong lò sưởi biến xanh và Dumbledore xuất hiện. Ông bước vào căn phòng chật kín người. Đôi mắt xanh của ông đảo qua mọi người trước khi lên tiếng.

"Tôi đã nói chuyện với Bộ trưởng. Ông ta muốn tất cả mọi người di chuyển đến Bộ. Chúng ta sẽ kiểm soát phép theo dõi ở đó. Mọi người, di chuyển đến đó thôi. Tất cả Thần sáng đã tập trung ở Bộ rồi."

Chầm chậm đám đông bắt đầu di chuyển đến Bộ. Tim James đập điên cuồng trong lồng ngực khi anh nhận ra rằng chỉ còn vài tiếng nữa thôi, Damien sẽ di chuyển đến dinh thự Riddle.

Ông ngăn Damien rời đi với đám bạn và ôm lấy thằng bé trong vòng tay. Trông Damien rất tái nhợt và dù thằng bé có cố gắng thế nào cũng không thể làm trái tim của bản thân bình tĩnh lại được. Hai bàn tay run rẩy mỗi lần nó nhớ đến việc phải đối mặt với Voldemort, dạ dày nó quặn lại.

"Damy, vẫn còn thời gian. Nếu con không muốn trải qua những việc này..." James dừng lại vì không biết phải nói gì tiếp.

Damien sử dụng hết lòng can đảm của mình và trao cho cha nó một nụ cười trấn an.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi, cha. Cha sẽ thấy."

Xxxxxxxxxxx

Nếu nói về kế hoạch thì rất đơn giản. Snape sẽ di chuyển đến dinh thự Riddle cùng với Draco và Damien. Bọn họ sẽ giao Damien cho Voldemort khi thằng bé có viên đá Layhoo Jisteen. Bùa theo dõi được đặt trong viên đá sẽ giúp những Thần sáng ở Bộ dò được địa điểm của dinh thự Riddle. Ngay khi bọn họ thu được thông tin cần thiết, những Thần sáng sẽ điều động toàn bộ lực lượng để bắt Voldemort và đám Tử thần thực tử của hắn. Bọn họ sẽ dễ dàng giải cứu Harry và có cơ hội rất lớn để bắt được Voldemort.

Có một vài vấn đề nhỏ có thể phá hủy cả kế hoạch. Đầu tiên, Draco có một nhiệm vụ rất quan trọng khi Voldemort không tin cậu ta. Là người bạn thân nhất của Harry, việc này sẽ thử thách cảm xúc của cậu ta khi cậu ta phải thề nguyện lòng trung thành với Voldemort và cậu ta phải làm vậy, gần như vậy, trước mặt Harry. Draco phải sử dụng tất cả khả năng occulmency của mình để chứng tỏ lòng trung thành thật sự là dành cho Voldemort chứ không phải Harry. Lucius Malfoy cũng được tính là một rủi ro khi cha con không có cùng quan điểm với nhau. Ông ta cũng có thể làm hỏng kế hoạch. Nhưng Draco là người duy nhất có thể giao nộp Damien khi cậu ta không có Dấu hiệu hắc ám và có thể bắt được Damien và đưa thằng bé đến chỗ Voldemort. Nội dung của kế hoạch là sẽ nói cho Voldemort rằng Damien tin tưởng Draco, do nghĩ rằng cậu ta là bạn của Harry và sẽ giúp thằng bé nhưng cuối cùng lại bị bắt.

Vấn đề thứ hai là thời gian. Phép theo dõi sẽ bị làm nhiễu khi bọn họ tiến vào dinh thự do những phép bảo vệ phủ trên đó. Cần phải ít nhất hai mươi phút để có thể trở lại bình thường. Bọn họ đã đồng ý cho phép theo dõi đó nửa tiếng để có thể chắc chắn nó hoạt động và cho những Thần sáng thời gian để độn thổ bên ngoài dinh thự. Điều đó cũng có nghĩa Damien phải kéo dài thời gian đưa viên đá cho Voldemort. Thằng bé biết là không một ai có thể lấy được viên đá khỏi nó, vì thế nó có thể điều khiển được thời điểm giao ra viên đá. Nhưng Damien cũng biết Voldemort sẽ ép nó giao viên đá và ông ta sẽ sử dụng Harry. Damien không biết nó sẽ ứng phó bằng cách nào. Nó không thể chịu được suy nghĩ anh trai nó bị hành hạ và tra tấn, đặc biệt là vì nó.

Vấn đề cuối cùng chính là bản thân Damien. Nó chưa bao giờ phải đối mặt với một đám đông như vậy. Draco và Snape có thể đối phó được Voldemort, nhưng Damien chỉ mới đối mặt với Tử thần thực tử. Nhưng những lúc như vậy nó cũng đang được viên đá Layhoo Jisteen hay Harry bảo vệ. Làm sao thằng bé có thể đối mặt với Chúa tể hắc ám là một vấn đề mà tất cả mọi người đều bận tâm. Thành công của nhiệm vụ lần này đặt rất lớn lên Damien. Nếu thằng bé đưa viên đá quá nhanh, mọi thứ sẽ sụp đổ. Thần sáng cần thời gian để lần ra vị trí và độn thổ đến chỗ đó. Nếu Damien đưa viên đá trước khi tìm ra được vị trí thì khi Thần sáng đến được nơi đó mọi thứ đã quá muộn.

Damien liên tục lập lại những lưu ý trong đầu khi bước đi lên đồi dẫn đến dinh thự Riddle. Nó phải giữ được sự tỉnh táo nếu muốn mọi việc diễn ra suôn sẻ. Nó đang đi đằng sau Draco, cố gắng không để bị vấp té. Snape đang đi đằng sau, đũa phép chĩa về phía nó. Tay Damien đang bị còng lại bởi cái còng tay do chính nó tự đặt lên. Trong tay Draco là một dây xích ngắn nối đến còng tay của Damien. Bọn họ phải làm đúng như vậy. Những tên Tử thần thực tử sẽ theo dõi, bọn họ không thể phạm bất cứ sai lầm nào.

Bọn họ đã đợi đến buổi tối trước khi rời khỏi dinh thự và đến đêm khi bọn họ rời khỏi Bộ. Mặt trời đã biến mất và màn đêm bao phủ vạn vật. Và càng tối thì sẽ càng tốt cho những Thần sáng. Điều đó sẽ tạo ra lợi thế cho bọn họ.

Cả người Damien run lên dù thời tiết khá ấm. Tim nó đập thình thịch và đôi chân run rẩy. Nó không phải là đang tỏ ra sợ hãi, nó đang thật sự sợ hãi tột độ khi nghĩ đến việc đối mặt Voldemort. Snape di chuyển ra phía trước Draco khi những tên Tử thần thực tử ở cửa chính lập tức tập trung vào Draco ngay lúc cậu ta xuất hiện.

Snape khẽ trao đổi với hai kẻ đó và ra dấu về phía Draco. Draco kéo mạnh sợi xích và lôi Damien một cách mạnh bạo về phía cửa. Những tên Tử thần thực tử nhìn về phía Damien và ánh mắt lập tức rơi xuống mặt dây chuyền đá phía trước ngực nó. Damien cố không rùng mình trước cái cách hai tên đó đang nhìn nó. Bọn chúng nhìn nó với ánh mắt tràn ngập sự ghét bỏ và thù hận.

Damien đứng đó với cơ thể căng cứng khi hai tên Tử thần thực tử vẩy đũa phép quanh người nó. Như dự đoán, đũa phép của chúng sáng lên đủ màu sắc khi lướt qua viên đá. Hai tên Tử thần lưỡng lự nhìn nhau nhưng di chuyển và kiểm tra tương tự với Draco và Snape. Khi kiểm tra đã xong hai kẻ đó di chuyển qua một bên để bọn họ có thể bước qua cửa.

Những lời mà Snape đã nói với nó, ngay lúc mà bọn họ độn thổ đến gần dinh thự, vang vọng trong đầu nó.

'Khi cậu tiến vào trong, cậu phải tự lo chính bản thân mình. Draco và ta không thể can thiệp khi chúng ta đối diện Voldemort. Cậu chỉ được phép đưa viên đá khi đã đến thời điểm thích hợp. Đợi dấu hiệu từ ta. Thành công lần này phụ thuộc rất lớn vào cậu.'

Xxxxxxxxxxxxxx

Dumbledore ngồi đó, trong không khí căng thẳng, tập trung vào phép theo dõi. James cảm thấy mừng khi Dumbledore là người giám sát việc theo dõi. Anh không tin ai khác cả. Căn phòng họ đang ở đầy kín người, nhưng lại yên lặng đến kinh ngạc. Không một ai muốn phát ra bất cứ tiếng gì, sợ rằng sẽ phá vỡ sự tập trung của Dumbledore.

Cổ họng James thắt lại. Tim anh vẫn đập thình thịch trong lồng ngực. Anh đã để đứa con trai mười ba tuổi của anh với Snape và Draco đến chỗ Voldemort. Tâm trí anh liên tục gào thét rằng sẽ có điều gì đó xảy ra.

James liếc nhìn mọi người trong phòng. Trông ai cũng lo lắng và căng thẳng. Một vài người có thể hiểu được, như Remus, Sirius, gia đình Weasley và Longbottom. Họ đều thân thiết với Harry và thật sự quan tâm thằng bé. Còn những người khác, chỉ nghĩ đến việc bắt giữ Voldemort tại chính căn nhà của hắn đã đủ làm bọn họ lo sợ.

James bị đánh thức khỏi suy nghĩ của mình khi Dumbledore ngước lên và nói, lần đầu tiên kể từ lúc đến Bộ.

"Phép theo dõi đã bị nhiễu. Bọn họ đã vào trong dinh thự Riddle."

Xxxxx

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com