TruyenHHH.com

The Darkness Within Trans


James chạy xuống lầu, tự ép bản thân phải bình tĩnh. Anh biết Harry có thể bảo vệ chính bản thân, nhưng điều đó cũng không thể ngăn những suy nghĩ về những việc kinh khủng sẽ xảy ra nếu Tử thần thực tử bắt được thằng bé. Anh chạy vào phòng bếp và thấy Lily, Sirius và Remus đang đứng cạnh nhau, trông rất lo lắng. Dumbledore, Moody, Arthur, Molly và Tonks đang đứng cách ba người vài bước chân. Cả gia đình Longbottom vừa rời đi, và cùng với bọn họ những vị khách khác. Đây là một kết thúc tồi tệ cho một đêm tuyệt vời. James chạy về phía Lily, cố ổn định giọng nói của mình.

"Harry đi rồi" anh gắng gượng thốt ra trước khi mất kiểm soát cảm xúc bản thân.

Mắt Lily mở lớn trong kinh ngạc.

"Thằng bé không ở trong phòng. Anh không thể tìm thấy thằng bé ở đâu cả. Thằng bé đã rời khỏi dinh thự rồi!" James lo lắng nói.

Dumbledore và những thành viên còn lại của Hội nhanh chóng gia nhập nhóm nhỏ sau khi nghe được sự hốt hoảng trong giọng nói James.

"Được rồi, đừng hoảng. Thằng bé có thể bảo vệ mình. Chúng ta đều biết đều đó mà!" Moody khàn giọng nói.

"Tất cả chúng ta hãy tản ra tìm kiếm thằng bé. Thằng bé chưa đi xa đâu. Đến chính thằng bé cũng biết như vậy là không an toàn." Ông thêm vào.

James cắn môi trong lo lắng. Harry sẽ không tỉnh táo suy nghĩ khi đang nóng giận. Anh liên tục trách mình vì đã không nói cho Harry phải luôn ở trong dinh thự Potter. Nhưng dù thế cũng không thể ngăn cản Harry.

James cố ý tránh nhìn Dumbledore. Anh biết là người phù thủy quyền lực biết được là James đã không làm theo chỉ thị thông báo cho Harry ở yên trong dinh thự. James giờ không còn thời gian mà lo lắng về việc đó nữa. Anh cần đưa Harry an toàn quay lại, trước khi có điều gì tồi tệ xảy ra.

Cả nhóm đều rời đi tìm Harry. Molly dẫn Ron, Ginny và Hermione quay về Burrow. Bốn đứa trẻ rất không vui về sự việc đã xảy ra. Cả đám âm thầm trách móc Neville. Bọn nó biết chắc chắn cậu ta đã nói gì đó làm Harry phản ứng như vậy và rời khỏi dinh thự.

Damien lấy ra điện thoại và cố gọi cho Harry, nhưng hình như điện thoai của Harry đã bị tắt. Lily thắc mắc nhìn cái điện thoại nhưng quyết định chưa hỏi về thứ đó. Cô không nghĩ mình có thể chịu được tin xấu nào nữa. Mọi người tìm kiếm trong dinh thự lần nữa và còn đi ra bên ngoài để tìm kiếm Harry. Bọn họ gọi tên nó hết lần này đến lần khác nhưng không hề có hồi âm. Lily và Damien quay vào trong, cả hai ngồi trong phòng khách với tâm trạng âu lo. Damien vẫn tiếp tục gọi điện cho Harry nhưng vẫn vậy.

"Thôi nào, Harry! Bắt cái điện thoại chết tiệt đi" Damien tức tối nói khi thằng bé bấm số gọi và nín thở đợi câu trả lời từ Harry. Nhưng Harry không hề trả lời và tiếng hội thoại cứ được lặp đi lặp lại, rằng điện thoại đang liên lạc có thể đã bị tắt và nên thử lại sau.

Damien và Lily không chịu đi nghỉ. Cả hai đều đã kiệt sức khi tất bật cả buổi tối, nhưng không thể ngủ được nếu không biết Harry đang ở đâu. Hai người yên lặng ngồi tại bàn, chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Đến lúc sáng sớm James và Sirius mới quay lại từ cuộc tìm kiếm của họ. Bọn họ đã tìm kiếm Harry trong suốt sáu tiếng đồng hồ. Cả hai người đều kiệt sức và đổ gục lên ghế sô pha ngay khi bước vào phòng. Lily và Damien vẫn còn đang thức và chạy lại chỗ họ.

Lily đang định hỏi là hai người có tìm thấy Harry hay không, nhưng nó quá rõ ràng đến đau lòng rằng bọn họ không tìm thấy khi hai người đàn ông bước vào dinh thự mà không cùng với Harry. Khuôn mặt cả hai đều thể hiện sự lo lắng.

Lily quỳ gối cạnh James, nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của anh.

"Bọn anh đã kiếm khắp mọi nơi. Những người còn lại vẫn còn đang tìm kiếm thằng bé. Anh phải mang cậu ta quay lại để nghỉ ngơi một lát. Dĩ nhiên là cậu ta không dễ dàng đồng ý" Sirius nói khi liếc nhìn James.

James không biết phải làm gì. Anh cúi đầu và chìm trong suy tư. Anh còn không dám nhìn vào mắt Lily. Anh cứ liên tục nghĩ anh sẽ làm gì nếu để mấy Harry. Sao anh dám nhìn mặt Lily đây? Sao anh có thể giữ Damien an toàn nếu anh còn không thể bảo vệ Harry?

Sirius nói chuyện với Lily và Damien trong khi James không nói một tiếng nào. Anh không hề nghe những lời nói xung quanh mình. Anh tức giận suy nghĩ không biết đã xảy ra chuyện gì giữa Harry và Neville để dẫn đến kết quả làm Harry phản ứng tiêu cực như vậy và xông ra ngoài. Dù bất cứ trường hợp này, Harry cũng không nên rời khỏi dinh thự vào buổi tối mà không báo với ai. Hành động đó như mời gọi rắc rối thôi.

Một tiếng động ở hành lang thu hút sự chú ý của mọi người và bọn họ lập tức dừng cuộc hội thoại và lắng tai nghe ngóng. Khi bọn họ nghe được tiếng đóng cửa và tiếng bước chân trên hành lang, bốn người chạy vội ra cửa để ngó xem đó là ai.

James là người đầu tiên mở vội cửa và xông vào hành lang. Một cảm giác nhẹ nhõm quét qua người anh khi thấy Harry đứng ngay tại hành lang. Harry dừng lại khi thấy hình ảnh vội vã của bốn người. Nó nhìn bọn họ, tự hỏi tại sao Damien vẫn còn thức lúc bốn giờ sáng.

Đầu gối James như muốn khuỵ xuống vì nhẹ nhõm trước hình ảnh Harry đứng đó, hoàn toàn không bị thương với biểu cảm khác lạ trên mặt. Thằng bé nhìn trông khá mệt mỏi và trong đôi mắt nó vẫn còn sự bực bội và tức giận. Chẳng lẽ thằng bé không nhận ra mọi người sẽ lo lắng đến thế nào sao?

Harry quay mặt khỏi họ và đi về phòng nó trên lầu. Nó không có tâm trạng để nói chuyện với bất cứ ai.

"Con đã đi đâu vậy?" Lily hỏi, giọng cô run rẩy.

"Ra ngoài" Harry trả lời mà không nhìn cô.

Câu đó làm James tỉnh táo lại.

"Ra ngoài? Đó là tất cả điều mà con muốn nói à? Con không nghĩ cần phải nói cho một ai đó trước khi con ra ngoài à?" James hỏi, cơn tức giận bùng lên trong ông.

Harry dừng ngay chân cầu thang và quay qua nhìn ông.

"Không" nó đơn giản đáp lại.

James di chuyển về phía Harry nhưng Sirius đã nhanh chóng giữ ông lại.

"Gạc nai đừng. Thằng bé đã an toàn và về nhà rồi. Cậu nên mừng về điều đó" Ông thì thầm.

James không nói gì nhưng gỡ tay mình khỏi Sirius.

Damien nhanh chóng lên lầu cùng anh trai.

"Sao anh không nói gì trước khi ra ngoài vậy?" Damien hỏi.

"Bởi vì mọi người đang quá bận tâm vào buổi tiệc nên tao đã đoán sẽ không ai để ý tao đang ở đâu" Harry đáp lại mà không có tí cảm xúc nào.

"Dĩ nhiên là chúng ta sẽ để ý chứ! Đừng suy nghĩ như thể chúng ta không quan tâm đến con, Harry, bởi vì con nên biết rằng điều đó không phải sự thật" Lily nói khi bà đến đứng trước mặt Harry.

Harry không đáp lại, thay vào đó nó quay người rời đi. Nó đã quá mệt mỏi để nói chuyện với bất cứ ai.

"Harry..." Lily mở lời nhưng bị chặn lại.

"Chúng ta có thể nói tiếp vào buổi sáng không" Harry mệt mỏi đáp lại.

"Không, không thể. Con ít nhất cũng phải giải thích tại sao đả thương Neville" Lily nói tiếp.

Harry không nói gì nhưng mắt nó ánh lên nguy hiểm. Nó quay mặt đi và cố làm mình bình tĩnh.

"Không quan trọng" nó trả lời.

Không quan trọng! Harry, con bẻ gãy cổ tay cậu bé đấy! Con đả thương cậu bé khi cậu bé đang là khách nhà chúng ta. Việc này chắc chắn cần một lý do!" Lily gần như hét lên với nó.

Harry chịu đủ rồi. Nó cảm thấy lạnh, mệt và đã chịu quá đủ về tất cả những việc đã xảy ra rồi.

"Có thể mẹ nên nỏi thằng đó việc gì đã xảy ra đi! Con nghĩ thằng đó chắc sẽ vui vẻ kể lại tất cả những vớ vẩn đó! Nhưng đừng la lên với con! Đâu phải lỗi của con đêm nay trở thành một thảm họa!" Harry hét lại.

James tiến đến và đứng giữa Lily và Harry. Ông có thể thấy tình hình đang gần vượt quá kiểm soát rồi. Tính Lily còn nóng hơn những người còn lại và Harry sẽ phải hối hận.

"Lily, bình tĩnh nào." Ông thầm thì. Lily nhắm lại mắt và hít sâu một hơi để bình tĩnh lại. James quay qua nhìn Harry.

"Harry, ta không quan tâm tại sao con đả thương Neville. Ta không chấp nhận hành vi đó dưới bất cứ lý do nào. Và để làm mọi việc tệ hơn, con xông ra ngoài mà không nghĩ đến hậu quả. Con có biết chúng ta đã suy nghĩ những gì trong suốt sáu tiếng qua không? Tất cả những suy nghĩ khủng khiếp nhất đã xuất hiện trong tâm trí chúng ta! Con có nhận ra là một nửa thành viên trong Hội vẫn đang ở ngoài tìm kiếm con không?" James lên tiếng.

Harry mất sạch sự kiên nhẫn trong người.

"Con có thể bảo vệ mình! Con không cần Hội làm gì cho con hết. Con đã có thể sống sót trong suốt mười lăm năm qua mà không cần có họ, giờ đây con cũng có thể làm vậy. Con không cần ai tìm kiếm con! Với lại mọi người đã không tìm kiếm con lúc con cần. Tại sao giờ lại quan tâm chứ!" Harry gào lên, đôi mắt xanh lá bùng lên giận dữ.

James và Harry yên lặng đứng đối diện nhau, cả hai không ai chịu quay mặt đi. James có thể nghe được lời buộc tội hướng đến ông. Harry đang đổ lỗi cho ba mẹ nó vì đã không ở cùng với nó trong suốt những năm qua. Có thể thấy rằng một phần trong Harry vẫn buộc tội cha mẹ vì đã không đi tìm kiếm nó khi nó bị Voldemort bắt đi. James cố ngăn lại cơn tức giận và đau khổ khi anh đáp lại.

"Đừng có mà nói vậy với ta, Harry. Ta đã giải thích về tình huống của con khi con bị bắt đi. Không một ai biết là con vẫn còn sống. Chúng ta có thể xé nát thế giới này để tìm kiếm con nếu chúng ta biết con vẫn còn sống!" James nói trong khi cố ngăn lại đôi tay run rẩy của bản thân.

Harry quay mặt đi và giận dữ nhìn xuống sàn. Trước khi James có thể nói tiếp Sirius bước tới.

"Gạc nai bạn tôi. Tôi nghĩ là chúng ta đã đủ rồi. Harry đã về nhà an toàn. Tôi sẽ nói với những người khác là thằng bé đã quay lại. Các bạn cũng nên nghỉ ngơi thôi" Sirius nói khi tiến ra cửa.

Ông dừng lại, trước khi rời đi ông quay qua nhìn Harry.

"Chỉ là tò mò thôi, con đã đi đâu vậy?" ông hỏi.

Harry nhìn ông với đôi mắt mệt mỏi.

"Không đâu cả, con ở trong khu tập."

Sirius đứng đơ người tại cửa. Ông há hốc miệng nhìn Harry. Đến cả James và Lily cũng kinh ngạc nhìn nó.

"Vậy trong suốt thời gian chúng ta điên cuồng tìm kiếm con, con đang ở trong sân sau nhà?" Sirius hỏi.

"Đúng vậy" Harry đáp.

"Ồ. Vậy lần sau chúng ta có nơi khởi đầu để tìm kiếm con rồi" Sirius nói và liếc nhìn James. James quay mặt đi. Ông biết là thiết lập phép riêng tư lên khu tập là một ý tưởng tồi mà.

"Nhưng, Harry. Mẹ và em đã gọi anh. Anh không nghe thấy à?" Damien lên tiếng sau khi đã hết kinh ngạc.

"Tao có. Nhưng tao không có tâm trạng nói chuyện với ai cả" Harry trả lời.

"Và giờ con cũng không có tâm trạng, vì thế cả hai ba mẹ đã xong la mắng con thì con đi ngủ đây" Harry nói với cha mẹ nó và để cả hai lại dưới chân cầu thang.

James và Lily quyết định không đi theo Harry. Mọi chuyện sẽ được giải quyết vào buổi sáng. Bọn họ cũng đi nghỉ, cảm thấy tổ chức bữa tiệc là ý tưởng tồi tệ nhất của họ. Harry chắc chắn đã không sẵn sàng gặp mặt tất cả bạn bè của họ. Bọn họ biết Harry lớn lên trong cô độc. Voldemort chỉ để hai Tử thần thực tử ở cạnh Harry. Lucius và Bella. Đứa trẻ duy nhất mà Harry nói chuyện là Draco Malfoy. Đó là lý do tại sao họ muốn cho Harry thấy bạn bè của thằng bé rất nhiều. Rằng thằng bé không bị trói buộc và chỉ được giao tiếp với vài người. Bọn họ không nhận ra rằng việc này quá sức đối với Harry. Cả hai quyết định không hỏi thằng bé về Neville. Sự việc đó đã ảnh hưởng rất lớn với thằng bé và họ quyết định không ép thằng bé giải thích cho tới khi Harry bình tĩnh lại. Việc mà làm James cảm thấy lo lắng hơn là cách mà Harry phản ứng với việc Hội đang tìm kiếm thằng bé. James biết Harry đổ lỗi cho cha mẹ về không tìm kiếm nó lúc nó còn bé. Bọn họ là nguyên nhân Harry lớn lên với Voldemort. Đến cả James cũng đổi lỗi cho chính mình vì đã không tìm kiếm Harry. Anh quyết định sẽ có một cuộc nói chuyện nghiêm túc với Harry vào buổi sáng về việc này.

Xxxxxxxxxxxxxxxxx

Damien đã lẻn vào phòng Harry vào đêm muộn. Harry vẫn còn thức và đã bình tĩnh lại sau khi nói chuyện với Damien. Nó đã nói cho Damien chuyện gì xảy ra với Neville. Damien không thể thốt lên lời sau khi nghe toàn bộ mọi chuyện.

"Tên khốn đó! Em không thể tin được anh ta sẽ nói nhứng thứ như vậy với anh. Em sẽ đá đít anh ta vào lần sau em thấy mặt anh ta!" thằng bé nói.

Harry mỉm cười.

"Ừ hứ, nó sẽ dạy dỗ cậu ta, Damy" nó nói và nhận lại được cú đấm từ Damien.

"Em nói cho anh biết là em cũng biết đấm đấy. Không giỏi bằng anh thôi" Damien nói khi Harry bật cười. Thằng bé dừng lại và như đang suy nghĩ gì đó.

"Harry, em đã muốn hỏi anh điều này trước đây. Em biết là anh không thích dạy người khác nhưng em vẫn muốn hỏi. Anh có thể dạy em chiến đấu được không?" thằng bé hỏi một cách chờ mong.

"Mày đã biết chiến đấu rồi mà" Harry trêu chọc khi nó xoa phần bụng mà Damien vừa đấm.

"Em nghiêm túc đấy! Em muốn biết cách chiến đấu như anh. Theo cách của muggle. Em nghĩ nó rất là tuyệt"

Harry giả bộ như đang cân nhắc về điều đó.

"Tao không biết, Damy. Đó là thứ duy nhất làm tao đặc biệt. Nếu tao dạy mày, mày sẽ ở cái tầm cùng với tao. Tao không nghĩ là tao muốn vậy" Harry nói với thằng bé.

Damien nhướn mày và ném cho Harry ánh mắt ghét bỏ.

"À, anh cần phải có cái gì đặc biệt. Anh không thể đi xa hơn trong cuộc đời nếu chỉ bằng ngoại hình mà. Em đoán là anh phải cần đến phương thức chiến đấu của muggle" Damien cười lớn khi Harry ném một cuốn sách về phía nó. Cuốn sách đập vào đầu Damien làm cả hai bật cười.

"Thôi nào, Harry. Anh có thật là sẽ dạy em không? Anh có khu tập tuyệt vời đó. Em nghĩ sẽ công bằng nếu anh chia chung với em, em sẽ cho anh chơi trên sân Quidditch của em"

"Ai nói đó là của mày?" Harry hỏi khi nhìn Damien.

"Em biết đó là của em. Em không cần ai phải nói cho em cả. Vậy anh nghĩ sao? Anh sẽ dạy em chứ?" Damien hỏi lần nữa.

Harry không nghĩ ra bất cứ lý do nào mà không thể. Nó nói với Damien là nó sẽ dạy cho thằng bé nếu thằng bé rời đi để nó ngủ. Damien đồng ý và vui vẻ rời khỏi phòng. Harry xoay người, để cái cơ thể và đầu óc mệt mỏi của mình được nghỉ ngơi. Nó đã có thể quên đi về Neville và những lời lẽ đả kích bằng việc nói chuyện với Damien. Nó cảm thấy mừng vì có Damien để nói chuyện. Nó không biết bản thân sẽ như thế nào nếu không có đứa em trai được nuông chiều hỉ mũi chưa sạch. Harry mỉm cười và chìm vào giấc ngủ.

Xxxxxxxxxxxxx

Harry giữ yên lặng trong suốt bữa ăn sáng. Nó có thể nhận ra được không khí căng thẳng khi nó ngồi cùng cha và mẹ. Nó biết là bọn họ vẫn còn bực mình với nó về tối qua. Harry quyết định là không nói về việc này. Cha và mẹ vẫn nói chuyện với nó nhưng sự gượng gạo này đang làm nó cảm thấy bực mình.

Cuối cùng cha nó cũng nói về việc đó khi bọn họ đứng dậy khỏi bàn.

"Ta muốn nói vài lời với con về tối hôm qua" ông mệt mỏi lên tiếng.

Harry đi theo sau ông và mẹ về phía phòng khách. Damien lúng túng nhìn bọn họ trước khi nói rằng nó sẽ ở trên phòng cho đến khi mớ 'hỗn độn' này kết thúc. Nó vội vã rời đi trước khi có ai giữ nó lại.

"Được rồi, cha muốn nói thêm gì nào" Harry hỏi.

Nó biết là cha mẹ nó có lý do chính đáng để tức giận với nó về việc nó làm với Neville. Chắc họ đã rất xấu hổ để phải giải quyết chuyện đó ngay trong chính bữa tiệc. Nhưng dù thế Harry cũng chẳng thèm quan tâm. Bọn họ nên tính đến điều đó khi định mở bữa tiệc. Hai người còn không thèm bàn với nó nữa.

"Về tối qua..." Lily mở lời và liếc nhìn về phía James.

"...Ta muốn xin lỗi vì đã la mắng con. Ta đã quá lo lắng cho con và không kiềm chế được cảm xúc của mình. Nhưng Harry, con cũng nên hiểu chúng ta đang phải trải qua những gì. Con không thể hiểu được chúng ta đã trải qua như thế nào khi con...mất tích đâu" Lily nói với đôi mắt cực kì mệt mỏi.

Harry cảm thấy rất có lỗi vì đã làm bà buồn đến vậy. Nó không cố ý gợi nhớ lại cái đêm gần mười sáu năm trước, cái đêm mà nó bị Đuôi Trùn bắt đi. Nó nhìn đôi bàn tay run rẩy của mẹ và thấy cơn giận dần biến mất.

"Con không cố ý làm mẹ buồn. Con chỉ là muốn ra ngoài một lúc. Chỉ có mình con. Khi con cảm thấy buồn hay tức giận, con cần phải đi ra ngoài. Đó là cách duy nhất để con bình tĩnh lại." Harry giải thích.

"Chuyện gì đã xảy ra thì cũng xảy ra rồi. Ta sẽ không hỏi con về chuyện giữa con và Neville, vì ta biết con không muốn nói về nó. Ta chỉ muốn con hiểu rằng biểu hiện của con là không chấp nhận được" James nói.

Harry bực mình nhìn ông.

"Cha không cần nói chuyện với con như con mới năm tuổi! Con biết chính xác con cần làm gì. Cha không cần phải nói với con"

James đang định nói tiếp nhưng lại thôi và quyết định ngồi xuống ghế, mắt ông nhìn Harry.

"Ta biết con không còn bé nữa. Nhưng ta phải nói những lời đó, đặc biệt là sau khi con đả thương một vị khách đã ghé thăm. Nhưng ta không muốn nói thêm về việc ấy bây giờ. Cái mà ta quan tâm hơn chính là sự an toàn của con." James nhìn Harry khi thằng bé cố không nhăn mặt.

"Harry, ta biết con có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng con cũng hiểu như ta rằng đi ra khỏi dinh thự nguy hiểm đến thế nào. Ta không cần nói chuyện gì có thể xảy ra đúng chứ" James nói khi thấy Harry càng ngày càng tỏ vẻ bực bội.

"Cha đúng, cha không cần phải nói với con" Harry tức giận đáp lại.

James thở dài. Mọi chuyện đã không theo kế hoạch. Harry đang cảm thấy bực bội với ông.

"Harry, ta không muốn đôi co với con. Ta không muốn con bực bội với ta. Con cũng như ta biết rằng nếu mọi việc theo ý ta, con sẽ không bị ràng buộc gì cả. Nhưng việc giờ không phải dưới quyền kiểm soát của ta"

Harry như dịu lại sau khi nghe lời ông nói. Nó cũng tiến lại và ngồi xuống, mắt hướng xuống sàn.

"Con biết" Nó khẽ nói.

"Con chỉ là...cảm thấy như chịu một sỉ nhục lớn với con khi nghĩ đến ai đang truy bắt con. Dù sao thì con cũng đã lớn lên cùng bọn họ. Con chỉ cảm thấy...thật lạ, và một chút đau lòng" Harry gượng gạo nói.

Lily nhìn James với ánh mắt hoảng hốt. Bọn họ đã không nghĩ đến việc đó. Họ đã không hiểu được Harry đã phải trải qua những gì khi Voldemort và Tử thần thực tử truy đuổi nó. Bọn họ đã quá bận rộn với vấn đề của họ.

"Ta biết việc này rất khó, nhưng thời gian trôi qua thì mọi thứ sẽ tốt hơn thôi. Cho đến khi sự việc bên ngoài dịu đi bớt, ta nghĩ tốt nhất là con không nên đi ra ngoài một mình" James nói với giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

Harry không phản ứng ngay lập tức. Nó chầm chậm ngước lên nhìn James.

"Con biết là cha sợ và con hiểu điều đó. Nhưng con sẽ không trốn chui trốn nhủi như một con chuột đâu. Con có thể tự bảo vệ mình và bố mẹ biết điều đó mà. Không thể nào mà con sẽ sống như một tù nhân trong chính nhà mình." Harry đáp lại.

James và Lily đều có biểu cảm bất lực trên khuôn mặt. Bọn họ biết Harry sẽ phản ứng như vậy.

"Nếu con muốn ra ngoài, việc đó vẫn ổn thôi. Ta không nói là con phải trốn tránh mọi lúc. Tất cả những gì ta muốn nói là con nên có một ai đi cùng. Đừng ra ngoài một mình. Đó là điều ta muốn nói" James đáp lại, hy vọng rằng Harry sẽ đồng ý.

Nhưng Harry chỉ lắc đầu và bật cười.

"Cha nghĩ là con cần bảo vệ khi đi ra ngoài sao! Cha nghĩ việc đó sẽ có ích khi con bị tấn công sao. Merlin, mấy người bảo vệ đó sẽ chỉ làm vướng chân và gây ra thêm rắc rối thôi"

"Harry..." Lily lên tiếng nhưng bị chặn lại.

"Nghe con này, con sẽ không bàn việc này với cha mẹ nữa. Con không còn là đứa trẻ nên đừng đối xử với con như vậy. Con đã mạo hiểm mạng sống từ lúc con mười bốn tuổi. Mỗi lần con phải đi làm nhiệm vụ con đã phải đối mặt với nguy hiểm. Con biết cách bảo vệ bản thân. Vì thế hãy dừng vấn đề này lại, được không"

Với lời đó, Harry đứng dậy và rời khỏi phòng, để lại James và Lily cảm thấy càng bất an hơn về sự an toàn của nó.

Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Harry không sẵn sàng lắng nghe thêm bất cứ lời khuyên nào liên quan đến an toàn của nó, vì thế James và Lily không còn lựa chọn nào khác là cứ để mọi chuyện như cũ. Harry dành một hai ngày tiếp theo dạy Damien học cách tự vệ. Mọi chuyện đã dần chuyển biến tốt hơn. Harry cảm thấy vui vẻ khi chỉ dạy cho Damien. Nhưng sự vui vẻ của nó lập tức biến mất khi bị gọi vào nói chuyện với Dumbledore. Hình như Dumbledore mới chỉ ghé qua và muốn nói vài lời với Harry.

Harry cũng đoán được đại khái tại sao Dumbledore lại muốn nói chuyện với nó. Nó đã được để yên trong vài tuần qua. Dumbledore chắc đã nghĩ rằng đây là thời gian thích hợp để nói chuyện với Harry giúp họ bắt Voldemort. Và đúng như vậy, Dumbledore lập tức đề cập đến vấn đề đó.

"Ta biết là cậu rất ghét Bộ, Harry. Ta không trách cậu. Bọn họ đã quá mạnh tay với cậu và không khoan nhượng trong việc điều tra của họ. Nhưng cậu cũng biết được ích lợi và cậu có thể giúp cho Hội. Nếu cậu sẵn sàng giúp chúng ta, chúng ta có thể sẽ bắt được Voldemort" Dumbedore nói với giọng điệu từ tốn thường ngày của ông.

Harry đang đứng cách ông vài bước chân. Nó từ chối ngồi xuống và thể hiện rõ rằng nó không muốn dành thêm thời gian với ông. James và Lily đang ngồi cạnh Dumbledore và giữ yên lặng.

"Và tại sao ông nghĩ là tôi sẽ muốn giúp" Harry bình tĩnh đáp lại.

"Tôi muốn ông hiểu điều này, Dumbledore. Tôi biết là tôi không thể nào thoát khỏi Bộ nếu không có ông. Tôi hiểu là tôi nợ ông mạng sống này. Ông đã cứu tôi sau tất cả những chuyện xảy ra ở Hogwarts. Đừng nghĩ rằng tôi không biết ơn ông vì không phải như vậy." Harry thấy mặt Dumbledore xuất hiện nụ cười.

"Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ làm bất cứ việc gì mà ông nhờ tôi. Cũng không có nghĩa là tôi sẽ giúp ông hay Hội của ông hay Bộ bắt giữ ai cả. Việc này không giải quyết như vậy" Harry bước lại gần chỗ Dumbledore ngồi.

"Tôi sẽ không để mình bị sử dụng như một quân cờ, Dumbledore. Tôi không chấp nhận bị sử dụng bởi Voldemort và cũng sẽ không chấp nhận từ ông. Tôi nghĩ khi cuộc chiến đi đến mức này, tôi đã đóng góp đủ phần của mình rồi. Trường sinh linh giá đã bị phá hủy. Nếu ông muốn bắt Voldemort thì hãy tự mình làm đi. Hãy để tôi ở ngoài việc này!"

Harry quay đi để rời khỏi phòng nhưng Dumbledore lên tiếng ngăn nó lại.

"Ta sẽ để cậu ở ngoài chuyện này, Harry, nếu đó là điều cậu muốn. Nhưng tôi không nghĩ Voldemort sẽ để cậu ở ngoài cuộc chiến này đâu. Cậu sẽ giải quyết việc đó như thế nào" Dumbledore không muốn dọa Harry, nhưng rất quan trọng để Harry nhận ra rằng thằng bé là một phần trong cuộc chiến, dù thằng bé có muốn hay không.

"Tôi không nghĩ đó là vấn đề của ông. Tôi sẽ tự giải quyết việc này. Tôi sẽ tránh khỏi đường ông ta" Harry đáp.

Dumbledore mỉm cười buồn với Harry.

"Cậu bé, nếu chuyện có thể dễ dàng như vậy. Ta biết là cậu không tin tưởng ta, nhưng ta cũng phải nói. Cậu biết về Lời tiên tri, đúng chứ?" khi Dumbledore nói điều này Harry thấy khuôn mặt của James và Lily đều tái đi.

Harry gật đầu đáp lại.

"Tôi biết, và tôi cũng biết là ông đang nghĩ gì. Rằng tôi là người được chọn. Nhưng tôi nghĩ là tôi sẽ phải theo phe của Bộ trong vấn đề này. Có thể đây là điều duy nhất Fudge và tôi cùng đồng ý. Lời tiên tri là thứ vớ vẩn!" Harry nói ra trước khi có ai chặn lại.

"Harry, ta biết rằng thứ như là Lời tiên tri thật khó để tin, và ta không thể làm gì để thuyết phục cậu. Tất cả những gì ta có thể nói như theo Lời tiên tri, nếu cậu không giết Voldemort thì hắn ta sẽ giết cậu, không bằng cách này thì cũng bằng cách khác" Dumbledore buồn bã nói.

James và Lily đều nhìn lên Harry. Bọn họ biết rằng Dumbledore đang ám chỉ rằng nếu Voldemort không tự tay giết chết Harry, vết sẹo của Harry cũng sẽ giết nó. Bọn họ đã dự đoán Harry sẽ bùng nổ và bắt đầu hét lên với Dumbledore, hay chỉ đơn giản là xông ra khỏi phòng. Nhưng cả hai đã bị sốc khi nụ cười xuất hiện trên mặt nó khi thằng bé nhìn Dumbledore.

"Ý ông là vết sẹo của tôi" nó đơn giản đáp lại.

Cả ba người lớn kinh ngạc nhìn Harry. Bọn họ không ngờ rằng Harry đã biết vết sẹo có thể dẫn đến cái chết của nó. Bọn họ không đáp lại mà chỉ mở to mắt nhìn Harry.

"Tôi có nghe trong cái hôm ở phòng y tế khi ông nói chuyện với cha mẹ tôi. Tai của tôi rất tốt" Harry đùa cợt.

"Sao...sao con có thể bình tĩnh như vậy?" Lily sợ hãi lên tiếng.

"Bởi vì, mẹ. Con không tin. Con đã không tin và đến bây giờ con vẫn không tin. 'Người này không thể sống khi kẻ kia tồn tại' đó là điều nó nói, đúng chứ. À tôi và Voldemort đã phải sống cùng với nhau gần mười bảy năm rồi! Tôi chỉ coi cái Lời tiên tri đó là một thứ vớ vẩn thôi." Harry đáp lại.

"Vậy cậu có thể giải thích thế nào về niềm tin của Voldemort với Lời tiên tri. Hắn ta đã tin nó đến độ hắn cố gắng giết cậu khi cậu còn là một đứa bé. Nếu hắn ta tin thì cậu không nghĩ là sẽ có một phần sự thật đằng sau đó sao" Dumbledore hỏi.

"Việc ông ta tin hay không không quan trọng. Quan trọng là tôi không tin" với lời đó Harry quay đi và rời khỏi phòng. Dumbledore gọi Harry và cố gắng làm thằng bé hiểu tầm quan trọng của Lời tiên tri.

"Đừng cố thuyết phục tôi. Nó sẽ không thành công đâu. Tôi không phải là người ông chọn, Dumbledore. Dù cho ông có nói gì trước Wizengamot, tôi sẽ không là người chiến đấu cho ông và mang lại kết thúc cho Voldemort. Dù cho có việc gì xảy ra, tôi sẽ không bao giờ chĩa đũa phép về phía Voldemort."

Harry rời khỏi phòng, để lại ba người lớn ở lại với tâm trạng nặng trĩu.

Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

James và Lily không đề cập đến Lời tiên tri lần nào nữa. Họ biết là việc đó chẳng mang lại thêm lợi ích nào ngoài việc làm Harry cãi nhau với họ. James mừng thầm khi Harry từ chối tham gia cùng Dumbledore. Anh luôn cảm thấy rằng Harry nên tránh xa khỏi cuộc chiến và Voldemort càng nhiều càng tốt. Nếu James có cơ hội nuôi nấng Harry, anh sẽ để thằng bé tránh xa khỏi Hội và cuộc chiến này nhiều nhất có thể. Như cái cách anh đã nuôi nấng Damien. Trong mắt James, nếu bất cứ ai đáng ra được tránh khỏi cuộc chiến nhất thì đó chính là Harry.

James đang ngồi cùng với Remus, Sirius và Lily trong phòng khách, thảo luận về những vấn đề vui vẻ. Sinh nhật mười bảy của Harry đang đến gần.

"Được rồi, vậy chủ đề chúng ta sử dụng là gì?" Sirius hỏi khi bọn họ bàn về nhiều ý kiến khác nhau.

"Chúng ta sẽ chọn nó sau, chúng ta cần chốt danh sách khách mời trước" Lily ngượng ngùng đáp lại.

"À, cứ giữ số lượng ít thôi. Chúng ta không muốn một ẩu đả nào xảy ra nữa đúng không" Sirius trêu đùa nói.

"Tôi thì nghĩ chúng ta nên chọn địa điểm trước đã" Remus lên tiếng và cầm lên cuốn sổ nhỏ liệt kê những địa điểm thích hợp.

"Đúng rồi chúng ta phải chọn nơi tổ chức trước tiên" Lily đồng ý.

"Nơi nào mà phục vụ ăn uống luôn ấy. Đồ ăn là thứ quan trọng nhất" Sirius thêm vào.

"Anh không thể nghĩ cái gì khác ngoài đồ ăn à?" Lily phàn nàn.

Sirius mỉm cười và lắc đầu.

"Không!" anh bật cười.

Tiếng cười của họ bị dừng lại khi lò sưởi bùng lên lửa xanh và thấy Moody bước vào trong phòng.

"Mọi người! Có tình huống khẩn cấp! Hogsmeade đang bị tấn công" ông vội nói.

Ngay lập tức James, Remus và Sirius đứng bật dậy.

"Chúng ta vừa mới nhận được cuộc gọi xin cứu trợ! Tôi đến đón mọi người. Chúng ta phải đi ngay"

Bốn Thần sáng vội vã rời đi, để Lily ở lại một mình. Cô ngồi cầu nguyện cho sự an toàn của mọi người.

Khi James và những người khác đến, khung cảnh xung quanh thật khủng khiếp. Lửa bốc lên khắp mọi nơi, người dân Hogsmeade đang chạy trốn tìm kiếm sự an toàn trong căn nhà của họ. Cửa hàng, quán ăn và những tòa nhà khác đều được thắp sáng, Tử thần thực tử tra tấn và giết chóc những người vô tội khi mọi người chạy khỏi những tòa nhà bốc cháy.

James và những Thần sáng khác nhanh chóng hành động, hạ gục càng nhiều Tử thần thực tử càng tốt. Cuộc chiến càng ngày càng dữ dội và nhiều lần James suýt nữa ngã vào ngọn lửa khi hai tên Tử thần thực tử cùng lúc tấn công.

James đang bận chiến đấu và không nhận ra mình đang đi đến đâu. Anh chỉ mới hạ gục hai Tử thần thực tử và chạy đến khúc quẹo thì một cảnh tượng làm anh dừng phắt lại.

Trước mắt anh là một khoảng trống, được tạo bằng cách phá hủy những căn nhà xung quanh. Những mảnh đổ nát chất đầy trên mặt đất, một sự im lặng kì quái bao trùm không gian. Không có lửa cháy, không có tiếng gào thét. Một sự im lặng tuyệt đối. Những tiếng hét phía sau anh như tan dần khi James thấy cảnh trước mắt. Hơi thở anh tắc nghẽn trong lồng ngực trước hình ảnh khủng khiếp mình đang chứng kiến.

Trước mắt là một cái bục đã được tạo ra. Chiều cao ít nhất cần hai mươi bậc thang để lên đến đỉnh. Và trên đỉnh cái bục là một ngôi mộ bằng đá cẩm thạch đen. Nó dường như phát sáng trong ánh trăng và mang lại cảm giác lạnh buốt đến tận xương. Nhưng điều đó không phải là thứ làm cho James giật lùi lại vì kinh ngạc và sợ hãi. Chính là tấm bia mộ đen với dòng chữ bạc, thứ đang sáng rực rỡ đến mức James có thể thấy rõ từ khoảng cách này. Dòng chữ như thiêu đốt trong tâm trí James khi anh thấy nó. Harry James Potter.

Một cảm giác buồn nôn dâng lên khi anh nhìn ngôi mộ trước mắt. Anh nghe thấy tiếng thở dốc đằng sau mình và quay lại thấy Moody, Sirius, Remus và Arthur đã đến chỗ anh. Bọn họ cũng đứng hình vì khiếp sợ, nhìn trân trối khung ảnh trước mắt. Không ai có thể thốt lên lời. Thật là một cảnh tượng tồi tệ. Cuối cùng, Remus tiến lên phía trước và đặt tay lên vai James.

"James, nó không phải sự thật. Harry vẫn an toàn. Đó chỉ là một ngôi mộ rỗng và sẽ luôn như vậy" anh ta cố trấn an bạn mình.

"Ta không đồng ý với điều đó đâu." Một giọng nói lạnh lẽo vang lên xung quanh họ.

Lập tức các Thần sang lấy ra đũa phép và cố gắng nhìn vào khoảng đen để xem ai đang đứng phía trước họ. Một làn khói đen bốn lên ngay tại chân cầu thang. Đột nhiên một đám thân hình cao lớn mặc áo chùng xuất hiện. Nhưng James chỉ tập trung vào cái thân hình cao lớn đứng đầu đội ngũ. Đôi mắt đỏ lóe sáng như ngọn lửa dưới mũ chùng.

Chầm chậm Voldemort hạ xuống mũ trùm để Thần sáng có thể thấy hắn. Không một ai tấn công, tất cả chỉ chĩa đũa phép về phía nhau, thứ giữ họ lại là sự phẫn nộ và lo lắng.

"Mày nghĩ sao về món quà của ta, Potter? Ta nghĩ nó phù hợp với mày đúng không?" Voldemort nói với cái giọng chói tai lạnh lẽo.

James cố giữ đũa phép mình chĩa thẳng về phía Voldemort, nhưng bàn tay run rẩy và trái tim đập thình thịch trong lồng ngực của anh không giúp ích chút nào.

"Ta đã sắp đặt những thứ này để ta có thể tự mình cho mày coi. Ta nghĩ mày sẽ thích coi thứ này trước tiên." Voldemort tiếp tục bằng cái giọng lạnh lẽo bệnh hoạn của hắn.

"Mày cứ tiếp tục mơ đi, mày sẽ không bao giờ được đến gần Harry lần nữa đâu!" James phẫn nộ gào lên.

Voldemort nhếch miệng cười làm James phải rùng mình.

"Ta đã tóm được thằng bé một lần. Còn thứ gì có thể ngăn cản ta vào lúc này chứ?"

Một lời nguyền bắn ra từ phía sau James nhưng không thể trúng được Voldemort. Hắn đã thực hiện phép bảo vệ toàn thân và chặn nó lại. Một lần nữa James cảm thấy bệnh khi thấy hắn giống Harry đến mức nào.

"Đừng ngu ngốc vậy. Thử một lần nữa là những Tử thần thực tử của ta sẽ dần chúng mày ra bã" hắn đe dọa.

"Ta có thể giết hết các ngươi ở đây cho xong chuyện, nhưng ta muốn thấy khuôn mặt chúng mày khi ta trả thù. Ta muốn thấy hy vọng biến mất khỏi mắt chúng mày khi ta giết chết vị cứu tinh của chúng mày!" giọng Voldemort càng lúc càng lớn khi sự tức giận trong hắn tăng lên. Hắn nhìn thẳng về phía James.

"Mày sẽ phải hối hận cái ngày mà mày lấy thằng bé đi khỏi ta! Nếu mày để yên cho thằng bé, nó đã có thể sống tiếp. Nhưng sự can thiệp của mày đã phá hỏng tất cả. Mày đã lấy thằng bé đi, hãy nhớ lấy điều đó khi mày khóc thương cho thằng bé. Mày là nguyên nhân cho cái chết của nó!" Voldemort nói.

Trước khi James có thể tấn công hắn, một Tử thần thực tử bắn lời nguyền cắt đứt về phía James, làm cho bàn tay cầm đũa bị chém một đường. James đánh rơi đũa phép, rít lên đau đớn khi bàn tay anh chảy máu. Anh nhìn về phía Voldemort, trong tâm không muốn gì hơn là xé xác hắn ta.

"Những người dân ở Hogsmeade sẽ là nhân chứng cho việc trả thù của Chúa tể hắc ám. Bọn chúng sẽ thấy được phản bội ta sẽ như thế nào" Voldemort lớn giọng thông báo để cho những người đang trốn trong nhà có thể nghe được.

"Ta sẽ lôi con trai mày đến đây và chôn sống nó!" Voldemort rít lên lạnh lẽo, đôi mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ.

"Tất cả sẽ nghe thấy tiếng gào thét của thằng bé và mày không thể làm gì để giúp nó. Mày sẽ chứng kiến cái chết của thằng bé và mày chỉ có thể tự trách bản thân mày!" Voldemort tiếp tục.

Lập tức hàng loạt tia sáng bắn về phía Voldemort. Tất cả mọi người, kể cả James đều tấn công hắn. James đã nắm lấy đũa phép dưới đất và bắn một lời nguyền về phía hắn bằng bàn tay không bị thương của mình. Trước khi chúng có thể trúng được hắn, Voldemort và các Tử thần thực tử của hắn đã biến mất. Tiếng cười lạnh lẽo từ Voldemort vang vọng trong không gian cho đến khi tan đi.

James và những người khác, kể cả Dumbledore cố phá hủy ngôi mộ, nhưng dường như có một bức tường vô hình bao phủ xung quanh nó và không cho phép ai lại gần. Cái tên, Harry James Potter sáng rực rỡ như thách thức James khi anh cố phá hủy ngôi mộ.

Bọn họ phải chấp nhận bỏ cuộc và rời đi khi James đã bị thương, cũng như những người khác. James phải để Sirius và Remus lôi đi khi anh không thể rời mắt khỏi ngôi một đen.

"Điều đó không xảy ra đâu, Gạc nai. Chúng ta sẽ không để một ai đến gần Harry. Chúng ta sẽ tiêu diệt Voldemort trước khi hắn ta có thể nhìn được đến Harry" Sirius nói khi Remus cũng nói lại điều tương tự khi bọn họ quay về.

James không trả lời. Chỉ có một thứ đang vang vọng trong tai anh. Những lời làm máu anh như muốn đông lại.

"Ta đã tóm được thằng bé một lần. Còn thứ gì có thể ngăn cản ta vào lúc này chứ?"

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com