TruyenHHH.com

The Darkness Within Trans


Harry tỉnh dậy vào sáng hôm sau với những tiếng thầm thì.

"Không, đi đi! Thằng bé vẫn còn đang ngủ. Thằng bé cần được nghỉ ngơi."

"Thằng bé đã ngủ quá lâu rồi! Thôi nào, đánh thức thằng bé dậy để đi ăn sáng thôi"

"Sirius, anh còn tệ hơn một đứa trẻ nữa!"

"Lils, tôi vẫn còn là trẻ con mà, ý tôi là tâm hồn tôi ấy. Giờ thôi nào! Chúng ta nên đánh thức thằng bé dậy."

"Tôi thề với Merlin, nếu anh đánh thức thằng bé dậy tôi sẽ lột da anh!" Lily đe dọa.

Harry không thể ngăn nụ cười xuất hiện khi nghe lời đe dọa đó. Nó mở mắt ra nhìn hai người lớn đang cãi nhau trong phòng.

"Thằng bé cần ăn gì đó. Sao thằng bé có thể hồi phục với một cái bụng rỗng chứ?" Sirius cãi lại với một biểu cảm chân thành trên mặt.

"Chú ấy nói đúng đấy." Harry thêm vào.

Lily và Sirius quay phắt lại và nhìn thấy Harry đang đẩy chăn ra để rời giường.

"Harry, ta xin lỗi vì đã đánh thức con dậy. Ta đã bảo Chân nhồi bông nhỏ giọng rồi!" Lily nói và lườm ông.

Sirius chỉ nhún vai đáp lại và nhìn đứa con đỡ đầu lớn của mình.

"Con ổn chứ?" ông hỏi, trên khuôn mặt đã mất đi nụ cười thường trực.

Harry chỉ đảo tròn mắt và trả lời.

"Con ổn, mọi người nên dừng hỏi điều đó đi" nó lầm bầm.

Sirius mỉm cười với nó.

"Bữa sáng đang được phục vụ dưới lầu. Ta đề nghị tất cả cùng đi xuống và lấp đầy bụng nào" Sirius nói khi ông ném cho Lily một nụ cười lém lỉnh.

"Con thật sự cần tắm trước đã" Harry lập tức đáp lại. Nó vẫn có thể ngửi được cái mùi kinh khủng từ cái phòng giam mà Blake đã ném nó vào.

"Cha con mới đi lấy vài bộ quần áo sạch cho con. Hay con đi tắm đi để ta đi lấy chúng." Lily vẫy tay về cái cửa ở bên phải nó.

Sirius và Lily rời đi khi Harry vào phòng tắm. Sau thời gian nghỉ ngơi dưới vòi sen, Harry quay vào phòng mình, trên người chỉ quấn cái khăn tắm. Nó nhìn cơ thể mình trong gương và thấy những vết bầm tím trên ngực và bụng đã mờ dần đi. Mặt nó cũng không tệ lắm. Trên má vẫn còn vết bầm do Blake gây ra, ngoài ra thì trông nó ổn. Vết sẹo trên trán nó đỏ và sưng tấy. Một cảm giác hối hận dâng lên khi Harry nghĩ đến Frank và Alice. Voldemort sẽ không dừng lại cho đến khi bắt được hai người. Harry biết là nó cũng sẽ bị săn lùng ráo riết hơn kể từ bây giờ. Dựa vào cơn đau nó đã phải chịu đựng tối qua, Voldemort đang rất muốn lấy mạng Harry.

Harry xóa đi những suy nghĩ về Voldemort khỏi đầu. Nó không muốn nghĩ về việc đó bây giờ. Nó cầm lên một cái quần dài màu xanh và mặc vào. Cánh cửa phòng mở ra và Lily bước vào cùng với Poppy. Harry mỉm cười ấm áp với vị y tá khi bà chạy vội đến chỗ nó và kiểm tra nó lần nữa.

"Tốt, thuốc bôi có vẻ hiệu quả. Bôi thêm nó rồi hẵng mặc áo vào. Tôi sẽ bôi thêm lên lưng cậu. Cậu không biết mình may mắn đến thế nào đâu Harry. Chắc ai đó trên kia thật sự rất thích cậu." bà nói khi lấy ra thuốc bôi.

Lily nhìn Harry và mỉm cười, nhưng lần này nụ cười có ẩn chứa nỗi buồn trong đó. Harry nhận ra rằng bà đang nhìn những vết bầm trên ngực nó. Harry quay lại và lấy đi thuốc bôi trên tay Poppy.

"Ổn mà. Tôi là người hồi phục nhanh, bà nên biết điều đó rồi chứ. Tôi không cần thứ này" Harry ném đi cái lọ, bỏ ngoài tai sự phản đối từ Poppy. Nó nhanh chóng mặc lên áo thun trắng được đặt trên giường trước mặt nó.

"À, nếu cậu không thích thuốc bôi và dược thì cậu nên dừng lại việc nhảy lầu đi!" Poppy gắt lên.

"Đâu phải tôi cố ý làm điều đó đâu" Harry bật cười làm cho tim Lilly hẫng nhịp. Đây là lần đầu tiên Lily nghe được Harry cười thoải mái như vậy. Bà quyết định rằng bà yêu tiếng cười của Harry.

"À, có thể không cố ý, nhưng nếu cậu bị thương thì cậu phải uống tất cả những thuốc cần thiết để..." Lời nói của bà bị chặn lại khi Harry nhẹ nhàng cầm lấy tay bà.

"Bà không cần phải lo lắng. Tôi không thể cảm ơn hết được những giúp đỡ của bà, Poppy." Harry nhẹ giọng nói.

"Ta là y tá, Harry. Đó là điều ta làm" Poppy mỉm cười đáp lại.

"Bà hiểu ý tôi mà" Harry gượng gạo nói.

"Bà đã đặt bản thân và gia đình vào nguy hiểm khi làm chứng trước Wizengamot. Bà không cần phải làm vậy" Harry tiếp tục, giờ hoàn toàn tránh ánh mắt bà.

"Nếu không phải vì cậu, Harry, tôi đã không còn gia đình nữa" Poppy khẽ nói. Bà hôn lên trán nó, dịu dàng như một người mẹ và rời khỏi phòng, lặng lẽ chùi mắt.

Lily nhìn đứa con trai mình một cách trìu mến.

"Đi nào, Harry. Mọi người đang đợi" bà nói. Harry đi cùng mẹ mình, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nó đã nghĩ.

Harry dừng ngay ngoài phòng bếp. Nó nghe giọng Damien cùng với cha nó và Ron. Nó lắng nghe, cũng ra dấu cho mẹ nó làm tương tự.

"Cậu ta không thích nếu chú cứ liên tục nhìn cậu ta. Cậu ta sẽ thấy không thoải mái nếu bị chú ý quá nhiều." giọng Ron vang lên.

"Đúng vậy, và anh ấy cực kì ghét nếu cha liên tục hỏi anh là anh có ổn không, hay anh cảm thấy khỏe không" Damien thêm vào.

"Ta đồng ý với điều đó!" Sirius cười đùa lên tiếng.

"Còn gì nữa không?" James hỏi, nghe ông như thể ông đang ghi chú lại mấy điều đó vậy.

"À, anh ấy thích việc ba bình tĩnh và hành động như bình thường. Anh ấy không muốn có quá nhiều quan tâm, nhất là về anh ấy" Damien bổ sung.

Harry ngăn lại tiếng cười khi nghe được chủ đề của câu chuyện. Nó mỉm cười với mẹ nó và cả hai cùng mở cửa bước vào.

"Cậu ta cũng không thích có ai đó nói sau lưng mình" Harry nói khi bước vào bếp.

James, Sirius, Damien và Ron đều quay qua nhìn Harry, xấu hổ xuất hiện trên mặt họ.

"Harry, anh dậy rồi" Damien phấn khích la lên.

"Ừ, và trước khi mọi người hỏi, tôi ổn" Harry đáp lại khi ngồi xuống cạnh cha nó tại bàn ăn.

Mặt Ron ửng đỏ, đó chính là câu suýt phát ra khỏi miệng cậu. James nhìn Harry với tâm trạng vui vẻ khi thằng bé ngồi cạnh anh.

"Ta chỉ nghĩ là khi Damien biết nhiều về con, thằng bé có thể chia sẻ cho chúng ta biết" James nói với Harry.

Harry nhìn Damien, người đang mỉm cười rộng ngoác trước hình ảnh cha và anh trai ngồi cạnh nhau tại bàn ăn sáng. Harry không đáp lại điều mà James vừa nói. Thay vào đó nó quan sát xung quanh. Nó thấy mẹ nó cùng với bà Weasley đang chuẩn bị bữa sáng ở gần đó. Mùi của xúc xích và thịt xông khói ngập tràn xung quanh nó, làm cho bụng nó réo lên vì đói. Harry đã không có một bữa ăn tử tế kể từ lúc rời khỏi Voldemort.

Nó quay qua nhìn Ron, cậu ta đang tập trung nói chuyện với Sirius.

"Con nhớ là cha nói Hermione và Ginny cũng đang ở đây" nó nói với cha.

"Hai đứa có ở lại. Cả hai chỉ chưa xuống thôi" James trả lời.

"Ủa! Cha nói với anh lúc nào vậy?" Damien lên tiếng với biểu cảm bực tức.

"Ưm...tối qua" James đáp lại.

"Sao cha không nói cho chúng con Harry đã tỉnh? Lý do duy nhất chúng con ở lại là để xem khi nào Harry tỉnh mà!" Damien la lên.

"Damy, lúc đó là bốn giờ sáng. Ngoài ra, mười phút sau tao cũng ngủ lại rồi" Harry dỗ nó.

Damien vẫn ném ánh nhìn bực tức về phía cha.

"Nhưng...vẫn có thể đánh thức em dậy mà..." nó lầm bầm nói tiếp.

Cánh cửa mở ra, Harry ngước lên thấy Hermione và Ginny bước vào. Sự lo lắng xuất hiện trên khuôn mặt hai đứa nhưng khi thấy cảnh Harry đang ngồi tại bàn, nhìn trông khỏe mạnh, khuôn mặt tụi nó trở nên tươi tỉnh hẳn.

"Harry! Ô cảm ơn Chúa cậu đã tỉnh! Cậu sao rồi? Cậu cảm thấy khá hơn chưa?" Cả hai đứa con gái liên tiếp hỏi thăm nó.

Harry mỉm cười lần nữa bởi câu hỏi mà nó đã trả lời rất nhiều lần rồi.

"Tốt như mới" nó trả lời bọn họ khi hai người ngồi xuống bàn.

Lily và Molly mang bữa sáng ra cái bàn lớn. Molly nhìn Harry nhưng không nói gì. Bà chỉ tiến đến đặt một đĩa xúc xích và thịt xông khói trước mặt nó. Harry tự giúp mình bữa sáng và nhận ra bản thân nó thoải mái đến thế nào. Nó biết tất cả thời gian dành cho bốn đứa trẻ là nguyên nhân cho việc này. Nó mừng là những đứa đó đã quyết định ở lại.

Ngay khi bữa sáng kết thúc tất cả đĩa được dọn đi, nhưng nhóm người vẫn ngồi tại bàn. Bọn họ tiếp tục nói về những điều nhỏ nhặt, không liên quan đến phiên tòa hay bất cứ điều gì đại loại như vậy.

Harry thấy cánh cửa mở ra lần nữa và hai đứa con trai bước vào. Harry không nhận ra hai người họ. Nhưng khi bọn họ nhìn về phía bàn và tìm kiếm, tầm nhìn của họ dừng lại trên người nó. Bọn họ cười tươi về phía Harry và bước vào.

James và Sirius đứng dậy khi hai đứa con trai tiến về phía cái bàn. Theo cách tất cả mọi người nhìn hai đứa, không một ai đã nhìn thấy bọn họ trước đây. Harry cũng đứng dậy, cảm thấy hơi bực mình khi ánh mắt hai đứa cứ dán lên người nó.

"Xin chào mọi người, đừng để ý đến chúng tôi. Chúng tôi tới để gặp Harry" một người vui vẻ lên tiếng.

Harry sửng sốt nhìn bọn họ. Hai người nhìn trông lớn tuổi hơn nó, có thể khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi. Cả hai đều có mái tóc nâu và đôi mắt xanh biển. Bọn họ là anh em, Harry có thể nhận ra điểm tương đồng giữa hai người. Bọn họ khá cao và như không thể ngừng cười.

"Cậu không nhận ra chúng tôi đúng không, Harry?" một người lên tiếng với nụ cười rộng ngoác.

"Không" Harry đơn giản đáp lại.

"Chúa ơi, Harry! Bao nhiêu đứa trẻ mà cậu đã cứu khỏi tay Tử thần thực tử bằng cách đẩy qua lò sưởi để không nhớ chúng tôi vậy!" người còn lại cười lớn.

Cả căn phòng chìm vào yên lặng, mọi ánh mắt đổ dồn lên người Harry. Harry cẩn thận nhìn hai người con trai trước mặt và sau đó nhận ra họ chính là hai đứa trẻ mà nó đã giúp trốn khỏi dinh thự Riddle mười năm trước. Harry không có cơ hội nhìn rõ mặt hai người khi bọn họ phủ đầy đất và máu. Harry nhớ mình đã chạy trên hành lang dài tối đen và tiến vào khu của gia tinh. Nó đã đẩy họ vào trong cái lò sưởi của gia tinh và bảo bọ floo về nhà. Nó đã đẩy hai người vào trong và đọc địa điểm đến của nhà họ để họ có thể trốn thoát.

"Keroon" Harry thì thầm khi ký ức ùa về trong tâm trí.

"A, vậy cậu vẫn còn nhớ" cả hai cười lớn khi Harry kinh ngạc nhìn bọn họ.

Harry không thể quên được vụ việc đó. Nó đã suýt bị Nott giết chết.

"Ừ, tôi vẫn nhớ" Harry nói.

"Tôi chỉ không ngờ là mình có thể gặp lại hai người" Harry tiếp tục. Đầu nó vẫn quay mòng mòng.

"Trái đất tròn mà." Một trong số họ trả lời.

James và Lily nhìn hai người trẻ tuổi nói chuyện với Harry. Họ cũng nhớ hai đứa trẻ này. Họ đã chứng kiến ký ức của vụ giải cứu trong chậu tưởng ký của Harry.

"Ô, chúng tôi không có phép tắc gì hết! Chúng tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân. Tôi là David Bones và đây là em trai tôi, Darrell Bones." David nói và giơ tay để bắt tay Harry.

"Bones?" Harry hỏi lại và bắt tay bọn họ.

"Ừ Bones." David đáp với một nụ cười sắc bén.

"Hai người...hai người không thể liên quan..." Harry mở miệng nhưng bị chặn lại bởi một giọng vang lên.

"Cậu đúng rồi, Harry."

Harry và tất cả mọi người trong phòng bếp quay lại và nhìn thấy Amelia Bones đứng ngay cửa.

Bà nhìn thẳng về phía Harry và mỉm cười ấm áp với nó.

"Hai đứa là con trai ta"

Harry có thể nghe thấy những tiếng thở dốc vang lên xung quanh. Vậy là Harry đã không tưởng tượng ra ánh mắt của Amelia Bones nhìn nó khi ở trong phiên tòa. Bà đã giúp Harry khi nó đã cứu con trai bà nhiều năm trước.

Amelia Bones từ tốn bước vào phòng, không rời mắt khỏi Harry. Bà đứng cạnh hai con trai và để tay lên vai David.

"Ta luôn suy nghĩ về đứa trẻ kì lạ đã cứu mạng sống con ta. Ta đã nghĩ rằng đó là một tù nhân khác và đã tìm được cách trốn thoát, trong may mắn, tìm thấy con trai ta. Ta không biết cuộc sống của ta sẽ thế nào nếu cậu đã không giúp hai đứa"

Mặt Harry nóng bừng vì xấu hổ. Nó không hay nhận lời khen lắm.

"Vì thế mà bà đã giúp tôi. Bà đã cho Dumbledore cơ hội để chiến đấu cho tôi." Harry hỏi, giữ ánh mắt hướng về phía Bà Bones.

Amelia mỉm cười trước khi trả lời.

"Cậu Potter, nếu cậu hành xử như một Tử thần thực tử thì ta sẽ lập tức tống cổ cậu vào Azkaban, dù cho cậu có làm gì cho con trai ta. Ta rất nghiêm túc trong công việc của ta và sẽ không gây nguy hiểm cho thế giới phù thủy nếu cậu là một mối nguy. Lý do duy nhất mà cậu được trắng án là bởi vì cậu xứng đáng được như vậy."

Harry rời mắt khỏi bà. Nó biết là bà đang nói dối. Quyết định của bà đã bị che mờ bởi việc đứa trẻ trong phiên tòa chính là đứa trẻ đã cứu con trai bà.

"Ta mừng là ta có trong danh sách những thẩm phán. Bộ trưởng Fudge đã quyết định vận mệnh của cậu. Ông ta sẽ không cho phép Dumbledore được đấu tranh cho vụ này nếu ngài Reid và ta không can thiệp."

Harry đột nhiên nhớ ra một chi tiết vẫn đang lấn cấn trong đầu. Tập tài liệu mà Dumbledore đã đưa ra với bằng chứng rằng Bộ phép thuật đã ra lệnh giết chết những Tử thần thực tử khi bắt giữ. Bộ trưởng Fudge đã hoàn toàn bị sốc vì điều đó. Ông ta còn phải hỏi lại Dumbledore rằng ông đã lấy những thông tin ấy ở đâu. Giờ mọi chuyện đã rõ. Amelia Bones đã đưa nó cho ông ấy. Bà là Cục trưởng cục thi hành pháp thuật. Bà chắc chắn có thể tiếp cận được thông tin như vậy.

"Là bà đúng chứ. Người đã đưa cho Dumbledore thông tin về những Tử thần thực tử bị kết tội chết ngay khi bắt giữ." Harry hỏi dù đã biết câu trả lời.

Một cái nhếch mép xuất hiện trên mặt Amelia.

"Như ta đã nói, bộ trưởng Fudge không hề có ý định cho cậu một phiên tòa công bằng. Ta chỉ giúp bằng cách đưa tất cả sự thật ra ánh sáng."

Với lời đó bà quay qua James và Lily. Harry đứng đó, chìm trong suy nghĩ. Nó biết là phiên tòa đã được ảnh hưởng rất lớn bởi Dumbledore và Hội. Nó cá rằng đa số Thần sáng hiện diện là thành viên của Hội được lệnh giúp đỡ Harry. Đó là lý do tại sao nó có nhiều người như vậy đồng ý xóa bỏ tất cả tội lỗi của nó.

David và Darrell ngồi cùng với những người còn lại và bắt đầu kể cho mọi người rằng hai người đã thấy bức ảnh của Harry trong tờ nhật báo tiên tri, họ lập tức nói cho mẹ họ rằng cậu ta chính là đứa trẻ đã giúp đỡ họ trốn thoát. Harry chỉ nghe một bên tai. Nó đang mải chú tâm về những việc đã xảy ra tại phiên tòa để để ý mấy thứ khác.

Cuối cùng gia đình Bones cũng rời đi cùng với nhà Weasley, Hermione cũng rời đi chung. Chỉ còn Harry cùng với gia đình nó và Sirius Remus. Bọn họ cũng chuẩn bị rời đi.

"Harry, trước khi ta quên, đây là đồ của con" Sirius đưa lại cho Harry đũa phép và một cái hộp nhỏ, trong đó chứa những lọ thuốc. Ông đã lấy từ Bộ để đưa lại cho Harry.

"Con cám ơn" Harry khẽ nói khi nó nhanh chóng nhét đũa phép và hộp vào túi quần.

Trong lòng Harry dâng lên những cảm xúc lạ lẫm khi nghĩ đến việc quay về Godric Hollow. Nó cảm thấy phấn khích và một phần trong nó cảm thấy vui mừng vì cuối cùng được quay về nhà. Nhưng một phần trong nó vẫn không thể xóa bỏ được những hình ảnh đã khảm sâu vào trong tâm trí. Nó có thể thấy được căn gác xép mà nó đã dành nhiều đêm lạnh, run rẩy và khóc lóc. Nó có thể thấy rõ từng căn phòng trong đầu và những ký ức bị bạo hành, đánh đập. Nó biết là không phải cha mẹ nó đã làm vậy. Nhưng nó vẫn không thể ngăn lại cơn lạnh sống lưng khi nghĩ đến việc ở lại đó. Nó ước là nó có thể nói rằng nó không muốn đi, nhưng nó biết là cha mẹ sẽ không hiểu nó. Họ sẽ lại suy nghĩ sang một chiều hướng khác, rằng Harry không muốn ở cùng họ. Vì thế Harry yên lặng chuẩn bị tinh thần đi về nhà. Nó hận Voldemort đã làm vậy cho nó. Ông ta đã phá hủy hoàn toàn suy nghĩ của Harry về ngôi nhà.

Trước khi nhà Potter rời đi, một gia tinh nhỏ xuất hiện trước mặt họ. Sinh vật đó đang cầm trong tay cái áo đen và quần đen của Harry.

"Chủ nhân, tôi cần có sự cho phép để loại bỏ những đồ này" con gia tinh nói, gập người thấp trước mặt Sirius.

Sirius nhìn bộ đồ và nhanh chóng trả lời.

"Được, ta nghĩ Harry có thể sống mà không cần chúng nữa. Cậu bé sẽ có một tủ đồ mới, không nghi ngờ gì." Ông nháy mắt về phía Harry.

"Như mong muốn, Chủ nhân" con gia tinh cúi người lần nữa. Sinh vật đó chuẩn bị độn thổ đi thì Harry dừng nó lại.

"Chờ đã! Dừng lại" Harry chạy vội về phía gia tinh.

Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn Harry. Cậu ta sẽ không giữ lại chúng chứ.

"Harry, chuyện gì..." James dừng lại khi ông thấy Harry cầm lên quần đen từ tay con gia tinh và lục lọi trong túi. Thằng bé lấy ra một mảnh giấy gấp và nhanh chóng nhét vào túi quần sau của nó. Nó đưa lại cái quần cho gia tinh và bảo là có thể bỏ bộ đồ này được rồi.

Harry quay lại phía bọn họ và không giải thích gì về mảnh giấy mà nó đã lấy. Sau vài phút, gia đình Potter quyết định rời đi. Bọn họ có thể tìm hiểu về việc đó sau.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com