The Darkness Within Trans
Phải mất một tiếng đồng hồ mới làm Damien bình tĩnh lại. Lúc đầu thằng bé đã định xuống lầu và nói với cha mẹ mọi thứ, nhưng ba đứa còn lại biết là Damien chỉ đang tức giận chứ không thật sự muốn làm vậy. Thằng bé đang tuyệt vọng muốn tìm cách nào đó giữ chân Harry lại. Khi Lily đi lên lầu và gọi Damien để về nhà, Damien rầu rĩ đi ra khỏi phòng. Lily nhìn đứa con trai bằng ánh mắt thương cảm, hiểu lầm rằng thằng bé đang buồn là do cha nó."Cha con sẽ bình tĩnh lại thôi, Damy. Cho ông ấy thời gian" bà nói và vòng tay ôm lấy đứa nhóc.Damien không đáp lại. Nó đang mải mê nghĩ xem mình nên làm gì. Nếu nó giữ yên lặng lúc này, gia đình nó có thể để mất Harry mãi mãi. Damien thấy cha nó đang đứng ngay cạnh lò sưởi, sẵn sàng rời đi. Trong phòng chỉ còn bà Weasley. Mọi người khác đã rời đi. Damien quyết định bỏ ngoài tai lời những đứa bạn và cứ nói hết cho cha nó."Cha"James quay qua nhìn nó nhưng không đáp lại.Trước khi Damien có thể nói thêm gì, những lời mà Ginny vừa nói vài phút trước quay lại trong đầu nó.'Harry đã sống trong một cái lồng giam suốt cuộc đời anh ấy. Một cái lồng cực kì tinh xảo nhưng vẫn là một cuộc sống bị giam cầm. Nếu em thật sự yêu quý anh ấy, Damy, em nên để anh ấy được tự do. Anh ấy sẽ không cảm thấy hạnh phúc nếu em ép buộc anh ấy làm điều gì. Cứ để anh ấy đi. Nếu đó là điều anh ấy muốn. Harry nên được phép làm điều mà bản thân mong muốn dù chỉ là một lần'Sự quyết tâm trong lòng Damien bị dập tắt khi nó nhớ đến lời chị ấy nói. Nó biết là Ginny cũng có lý do để mong muốn Harry ở lại. Nhưng nếu chị đã để anh ấy rời đi, Damien cũng nên như vậy."Damy?" Lily lên tiếng khi bọn họ đều đang đợi xem Damien muốn nói gì.Damien chỉ lắc đầu và ra hiệu rằng không có gì cả.James bước vào lò sưởi và về nhà trước. Theo sau là Damien và Lily.Ngay lúc lửa trong lò sưởi biến xanh lá và James biến mất, Damien di chuyển đến gần lò sưởi. Nó đi qua cửa sổ và theo bản năng nhìn ra ngoài. Nó đột ngột dừng lại.Harry vẫn đang ở ngoài. Nó nhìn theo khi Harry di chuyển vào chỗ sáng, chỉ một chút để Damien có thể thấy anh ấy. Damien ngăn bản thân không chạy ra ngoài. Damien nhẹ gật đầu về phía Harry, nước mắt lại chực trào ra. Harry giơ tay và chầm chậm vẫy chào tạm biệt nó. Damien cũng giơ tay nhưng sau đó vuốt tóc mình, để che giấu đi hành động đáp lại của nó.Damien bị bắt phải di chuyển, nó không thể cứ đứng ở cửa sổ được. Nó thấy Harry rời đi khi nó bắt đầu tiến về phía lò sưởi. Harry lẩn vào trong bóng tối lần nữa ngay khi Damien rời mắt khỏi anh. Damien cúi gằm mặt và chạy vào lò sưởi. Cổ họng nó như có vật gì làm tắc nghẽn. Nó nhìn thấy mẹ nhìn nó. Bà ấy đang quan sát nó với khuôn mặt lo lắng. Bà biết có điều gì đó đang làm thằng bé phiền lòng ngoài cách cư xử của James. Lily quyết định sẽ nói chuyện với thằng bé để biết đã có chuyện gì xảy ra.Damien về đến Godric's Hollow và chạy vội vào phòng rồi khóa cửa lại. Nó biết là nó sẽ không thể kìm lại mà òa khóc nếu ai đó nói chuyện với nó lúc này.xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxDamien quay lại Burrow. Đã được hai ngày kể từ lúc Harry ghé thăm tụi nó. Chắc lúc này Harry đã rời đi rồi. James và Lily phải đi gặp Arthur và Molly vì thế đã dẫn Damien theo. Hermione cũng ghé qua ngay sau khi Damien đến. Bốn đứa trẻ ngồi trong phòng Ron, không biết phải nói gì.Và cuối cùng Hermione cũng hỏi lên vấn đề."Mọi người có ai nghe thêm tin gì từ cậu ta không?" Cả đám đều lắc đầu."Cậu ta chắc rời đi lâu rồi." Ron ngập ngừng nói.Damien không nói gì."Mọi người nghĩ cậu ta sẽ đi đâu?" Hermione tiếp tục.Damien đã dành hai ngày qua suy nghĩ xem Harry đã đi đâu. Nó đã quá tức giận với Harry để kịp hỏi xem anh sẽ đi đâu. Mà chưa chắc là Harry sẽ trả lời nó. "Em không biết, nhưng em cá với anh là anh ấy đi cùng với Draco Malfoy." Ginny lên tiếng."Điều gì đã làm em nghĩ vậy?" Ron hỏi."À, cái hôm chúng ta thấy họ đi cùng nhau. Malfoy đã nói Harry nên cân nhắc 'lời đề nghị' của anh ta và Harry đã trả lời khi anh ấy xong việc anh sẽ suy nghĩ về nó. Em nghĩ là Malfoy đã đề nghị Harry rời đi cùng anh ta. Em cá với anh đó là nội dung cuộc hội thoại của họ" Ginny đáp.Damien nghĩ về thông tin mới nghe. Đó cũng là một khả năng. Harry là bạn thân nhất của người con trai tóc bạch kim nhà Slytherin. Anh ấy có thể đã đi theo anh ta. Nghĩ đến đó thôi đã làm cơ thể Damien lạnh toát. Harry tin tưởng cái kẻ kiêu ngạo ngu ngốc đó hơn gia đình mình. 'Nhưng anh ta quen anh ấy lâu hơn rất nhiều gia đình anh. Sao anh ấy lại không tin tưởng và thân thiết với anh ta hơn.' Một giọng nói vang lên trong đầu nó. Damien lắc mạnh đầu để làm mình tỉnh táo hơn và tập trung vào cuộc hội thoại đang diễn ra.Bốn đứa bắt đầu bàn về những nơi mà Harry có thể đến. Cả đám không hề nghe thấy tiếng huyên náo đang xảy ra dưới lầu và chỉ nhận ra đã có chuyện xảy ra khi một người xông qua cửa phòng Ron. Damien và ba đứa còn lại giật nảy mình khi cánh cửa bị mở ra một cách mạnh bạo, Fred và George đứng trước mặt tụi nó, thở hồng hộc. Có thể thấy họ đã vội vã chạy từ dưới lầu lên đây."Anh Fred? George? Các anh làm gì ở đây vậy? Hai anh qua lúc nào thế?" Ginny lên tiếng nhưng bị những lời nói phát ra liên tiếp từ hai người anh em sinh đôi chặn lại. Hai đứa tranh nhau trả lời và tụi nó không thể nào hiểu được hai người đang nói gì. Nhưng bọn họ hình như đang rất phấn khích về việc gì đó."Oa! Từ từ. Từng người một thôi!" Ron hét lên áp lại hai đứa sinh đôi."Bọn anh mới từ cửa hàng về! Bọn anh phải quay về ngay khi biết được tin! Mấy đứa biết đúng không?" Fred tò mò hỏi bốn đứa."Biết gì cơ? Tin gì vậy?" Hermione đáp lại.Theo biểu cảm của hai đứa sinh đôi thì cái tin này rất quan trọng."Thánh thần ơi! Mấy đứa đã ở đâu vậy hả? Tin ấy ngập tràn trên trang báo suốt hai tiếng qua đó! Bọn họ đã bắt được cậu ta rồi. Bộ đã bắt được cậu ta!" Fred tiếp tục."Bắt ai cơ?" Ginny hỏi, nghĩ là Bộ đã có thể bắt được Voldemort."Hoàng tử hắc ám Harry! Bọn họ đã bắt được Harry" George phấn khích đáp.Như không khí xung quanh đã biến mất. Damien cố gắng hít thở khi những lời đó thấm vào nó. Harry đã bị bắt! Lần này anh ấy đã không thể trốn thoát. Anh ấy cuối cùng đã bị bắt. Damien loáng thoáng nghe những tiếng la hét đang vang lên xung quanh nó."CÁI GÌ! Khi nào vậy? Sao chuyện này lại xảy ra được?" Ron hét lên."Không biết. Bọn anh cũng chỉ mới nghe được tin thôi. Cả thế giới phù thủy đang ăn mừng cùng Bộ. Bọn họ đã truy lùng cậu ta trong bao lâu ấy nhỉ, bảy tháng hay hơn? Cuối cùng họ cũng bắt được cậu ta. Chỉ hai tiếng nữa thôi cậu ta sẽ phải chịu hình phạt Nụ hôn." Fred nói với tụi nó.Lời đó đánh tỉnh Damien khỏi tình trạng bàng hoàng. Nó xông ra khỏi phòng, trượt chân ở cầu thang nhưng may mắn không té lộn nhào xuống. 'Họ không thể làm vậy! Họ không thể phán quyết hình phạt Nụ hôn cho anh ấy! Họ không thể. Chuyện này không thể xảy ra' nó nghĩ trong lúc chạy xuống cầu thang. Chân nó như mất hết sức lực nhưng Damien bắt ép bản thân không được gục ngã.Nó chạy vào phòng bếp của nhà Weasley và thấy, một cảnh tượng có thể miêu tả là, hỗn loạn. Ông Weasley, chú Sirius và Remus đang cãi vã lớn lối. Nó thấy một Thần sáng, Kingsley Shacklebolt, cố gắng trả lời tất cả những câu hỏi đang được đặt ra. Bà Weassley đứng cạnh Lily, người đang quan sát tất cả với một biểu cảm khác lạ. Damien nhìn thấy cha nó trông còn tái nhợt hơn bất cứ lúc nào nó đã thấy. Nó chỉ kịp nhìn thấy ông trong một khoảnh khắc khi ông chạy vội ra khỏi phòng bếp để đến Bộ. Sirius, Remus và Kingsley cũng chạy đuổi theo James. Bọn họ rời khỏi căn phòng bếp nhỏ và đến địa điểm độn thổ. Bà Weasley đang cố nghĩ xem nên nói gì với Lily, Damien nhận ra mẹ nó không hề khóc lóc hay la hét trong hoảng loạng. Điều này làm Damien sợ hãi hơn rất nhiều khi thấy bà suy sụp.Lily vẫn đứng cạnh cửa, nhìn chằm chằm nơi mà James đã đứng. Đôi mắt nhòe đi. Bà ấy đang bị sốc! Damien ước rằng mình có thể tiến lại gần và an ủi bà, nhưng Damien giờ đang là người cần được an ủi lúc này. Nó cảm nhận được sự hiện diện của bạn nó sau mình. Không ai nói một lời nào. Damien đứng đó quan sát sự việc đang diễn ra trước mắt."Giờ đã chấm dứt rồi, đúng chứ? Họ có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi. Sau khi họ tiêu diệt được đứa con yêu quý của tôi, mọi người có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi" Lily nói bằng một giọng bình tĩnh đến lạ.Molly nhìn Lily với ánh mắt sợ hãi và thương cảm. Bà tiến tới ôm người bạn mình nhưng Lily gạt bà ra."Đừng, đừng an ủi tôi. Không một ai có thể an ủi tôi lúc này đâu""Lily yêu dấu, mọi chuyện chưa kết thúc đâu. Thầy Dumbledore đã ở Bộ. Cô biết là ông ấy sẽ không để ai thương tổn Harry đâu. Ông ấy sẽ tìm được cách giải quyết mớ hỗn độn này" Molly cố gắng khuyên nhủ người mẹ đang đau khổ.Lily quay lại để đôi mắt xanh lá của mình nhìn thẳng Molly."Thầy ấy không phải Chúa trời. Dumbledore không thể cứu được tất cả mọi người. Đặc biệt là Harry. Bộ đã muốn loại trừ thằng bé kể từ khi thằng bé quay lại với chúng ta. Bọn họ sẽ không dừng lại. Tôi sẽ không bao giờ được gặp thằng bé lần nào nữa. Bọn họ còn không để tôi gặp thằng bé lần cuối cùng!" với lời đó Lily vỡ òa trong đau khổ và đổ rạp xuống đất, Molly ôm lấy cô và cũng khóc cùng cô. Molly cũng là một người mẹ và cũng chỉ có thể cầu nguyện là bà sẽ không bao giờ phải chịu đựng những việc mà Lily đang phải trải qua lúc này.Damien cũng đổ gục xuống ngay cửa, Hermione tiến tới ôm lấy nó, những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống cổ nó. Mẹ nó đã đúng. Giờ đây Bộ đã bắt được Harry, bọn họ sẽ không để anh ấy thoát. Harry sẽ phải chịu Nụ hôn chỉ trong hai giờ tới. Mắt Damien nhòe dần và nó òa khóc. Tâm trí hỗn loạn của nó cố gắng nghĩ xem nó có thể làm gì cho anh trai mình, nhưng Damien biết là không một ai có thể giúp Harry vào lúc này. Số mệnh Harry đã được định đoạt.Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx(Ba tiếng trước)Harry thở dài khi trả những đồng tiền cuối cùng của nó cho lễ tân. Nó đã tính toán chắc chắn rằng nó sẽ có đủ tiền để sống trong một thời gian, nhưng kể từ khi John và Fiona rời đến Mỹ, Harry thấy mình không còn động lực để đến câu lạc bộ đánh đấm để kiếm tiền.Harry thấy hối tiếc khi đã không có cơ hội để chào tạm biệt John và Fiona. Nó đã đến chỗ họ vào một buổi tối và thấy căn nhà di động của họ đã có chủ khác. Người đàn ông già đã đưa cho Harry một lá thư dành cho 'Alex'. John đã để lại cho nó, giải thích rằng anh và gia đình sẽ chuyển đến Mỹ, do có một hợp đồng anh vừa nhận được quá tốt để từ bỏ. Trong thư John cũng nói rằng họ cũng không thích khi phải rời đi như vậy, nhưng do Alex không để lại phương thức liên lạc họ phải rời đi mà không thể nói lời tạm biệt.Harry cảm thấy buồn nhưng cũng thấy mừng. Nó mừng là họ đã rời đi nơi này và giờ đang an toàn ẩn trốn. Harry không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ muốn bảo vệ những người nhà Longbottom mãnh liệt đến vậy. Nó vẫn luôn muốn bảo vệ Nigel, không nghi ngờ gì. Harry biết đứa bé là nguyên nhân nó đã trái lệnh Voldemort lần đầu tiên. Harry không biết nó sẽ làm gì nếu có chuyện gì đó xảy ra cho Nigel. Thế này sẽ tốt hơn. Họ sẽ sống một cuộc sống vui vẻ tránh xa Voldemort.Harry nhét tay vào túi quần và đi ra dưới trời nắng chiều. Nó có hẹn với Draco trong một tiếng tới. Harry đi dạo trên con đường, tìm một địa điểm thích hợp nhất để độn thổ. Nó đắm chìm trong suy nghĩ của mình, suy nghĩ về Damien, về Ginny và cha mẹ nó. Harry cũng muốn gặp lại cha mẹ nó, dù chỉ là lần cuối. Nhưng Harry biết nếu nó mạo hiểm đi gặp họ, nó có thể bị bắt hoặc làm họ gặp rắc rối. Harry không hề muốn ba mẹ hay Damien bị tống vào tù vì giúp đỡ nó.Nó đã quá chìm đắm trong suy nghĩ của mình và không hề nghe thấy tiếng bước chân đang theo sau nó. Khi Harry rẽ ở góc quẹo để có thể tiến vào hẻm tối, có thứ gì đó đập mạnh vào phía sau đầu nó. Harry vội giơ tay lên đầu và khuỵu gối. Tầm nhìn mờ đi và nó gần như ngất đi. Bất cứ vật gì đã đập vào đầu nó cứng và mạnh đến độ làm đầu nó suýt nứt ra!Một ai đó nắm lấy cánh tay nó, Harry để đũa phép sẵn sàng trong tay nhưng ngay lập tức nó cảm nhận một lực kéo phía dưới. Harry ngất đi khi nó bị kéo vào vòng xoáy của khóa cảng.Harry tỉnh lại khi nghe ai nó rít lên 'enervate'. Harry mở mắt trong cơn mơ màng. Nó rên lên khi đầu nó nhói đau. Nó giơ tay để ôm lấy đầu nhưng chợt nhận ra tay nó không cử động được. Harry ép mắt mình mở ra và thấy bản thân đang ở trong một căn phòng tối. Tay nó bị cột đằng sau. Harry cảm nhận nỗi sợ dần xuất hiện trong nó. Nó đã bị bắt cóc! Suy nghĩ đầu tiên của nó là những Tử thần thực tử. Nhưng nó lập tức bác bỏ khi nhận ra vết sẹo không nhói đau. Nó chầm chậm xoay đầu để tránh cơn đau tệ hơn. Nó nhìn vào bóng tối, cố gắng tìm xem mình đang ở đâu."Sao vậy? Mày không nhận ra nơi này à?" một giọng nói vang lên làm Harry phải nhăn mặt.Harry gắng gượng ngồi dậy nhưng phát hiện ra không chỉ tay nó bị trói mà cả cơ thể đều bị dây thừng trói chặt.Đột nhiên một thân hình xuất hiện trước mắt nó. Đũa phép của kẻ đó sáng lên khi hắn di chuyển từ góc phòng làm cả căn phòng được thắp sáng lên. Harry phải nhìn lại hai lần con người trước mắt nó. Tất cả người mà nó nghĩ đến thì đây không phải là người mà nó có thể tưởng tượng được. "N-Neville?" Harry lên tiếng, để chắc chắn rằng đó thật sự là cậu ta đang đứng trước mặt nó.Một nụ cười méo mó lan rộng trên khuôn mặt cậu ta. Trông cậu ta đã thay đổi rất nhiều kể từ lần cuối Harry thấy cậu. Sự hiền lành đã biến mất khỏi đôi mắt và cũng mất đi giọng nói nhẹ nhàng. Cơ thể cậu ta cũng đổi khác. Nhìn cậu ta gầy đi hẳn mặc dù trước đây cậu cũng chưa bao giờ coi là mập. Phần ngực như lớn hơn và cả cơ thể săn chắc hơn rất nhiều. Trông cậu ta cũng tự tin hơn trước. Cậu ta đứng trước mặt Harry, đũa phép nắp chặt trong tay. Đôi mắt bùng cháy ngọn lửa hận thù.Harry cố gắng giải thoát cho bản thân lần nữa."Neville! Cậu phải nghe tôi..." Harry mở lời nhưng bị Neville thực hiện phép 'silencio' lên nó."Không, Harry, hôm nay, mày là người lắng nghe. Tao muốn cho mày thấy mày đang ở đâu."Khi cậu ta nói, Neville phẩy đũa phép và cái cơ thể đang bị trói chặt của Harry được nhấc lên để nó có thể đứng thẳng nhưng chân không chạm đất.Harry thở dốc khi cả căn phòng trở nên rõ ràng hơn. Harry đang đứng trong đống đổ nát của căn nhà gia đình Longbottom. Đôi mắt xanh ngọc nhìn cả căn phòng. Đây là phòng khách, cũng là căn phòng mà Harry đã đến ba năm về trước. Harry quay qua nhìn Neville lần nữa và sợ hãi bao trùm lấy nó. Neville đang nhìn nó với một cái nhìn thèm khát. Harry quá hiểu ánh mắt đó. Thèm khát được trả thù. Neville đã cố ý mang Harry đến đây để trả thù cho cái chết của cha mẹ cậu ta. "Đây từng là nhà của tao. Đây là nơi tao đã lớn lên. Tao đã có một cuộc sống hoàn hảo trước khi mày đến và phá hủy gia đình tao. Mày đã giết cha mẹ tao, ngay tại đây, trong chính căn nhà của họ. Mày có biết bị tra tấn và giết chết trong chính căn nhà mình thì có cảm giác thế nào không? Trong chính nơi trú ẩn của mày?"Neville nói bằng một giọng lạnh lẽo mà Harry chưa bao giờ nghe trước đây. Nó ước là nó có thể cởi trói cho bản thân. Nó có thể giải thích tất cả cho Neville. Mà cậu ta cũng chưa chắc đã tin nó. Harry còn không thể dẫn cậu ta đến chỗ cha mẹ cậu vì bọn họ không còn ở đất nước này nữa.Harry giãy giụa trong dây trói, nếu nó có thể giải thoát cho tay mình, nó có thể thổi bay Neville sang một bên và trốn đi. Harry biết rằng dù nó có đũa phép trong tay nó cũng sẽ không bao giờ làm hại Neville. Nó không thể làm điều đó cho John và Fiona. Nếu Harry tấn công Neville thì nó sẽ giết chết cậu ta. Harry không thể sống được nếu điều đó xảy ra."Mày chắc chẳng bao giờ suy nghĩ lại về những hành động của mày!" Neville hét lên và vung đũa phép làm Harry đâm sầm vào tường. Harry đổ rạp thành một đống trên sàn.Neville hơi ngạc nhiên trước hành động của mình. Cậu không hề có ý định tấn công Harry khi cậu ta đang bị trói. Đó không phải là thứ mà Neville sẽ làm. Neville nhắm lại mắt và ép mình thở chậm lại. Cậu tiến lại gần chỗ Harry và nhìn xuống cậu ta."Đừng lo. Tao không phải là một kẻ hèn nhát thảm thương như mày! Tao không cần phải lấy đi vũ khí trước khi tấn công ai đó." Với lời đó Neville vẩy đũa phép một lần nữa và thì thầm 'finite incantanteum'.Harry cảm nhận dây trói biến mất và phép 'silencio' cũng được dỡ bỏ. Harry cố gắng không rên lên khi cơn đau chạy dọc cơ thể nó. Lưng nó đã đập vào bức tường rất mạnh. Một đũa phép quen thuộc được ném về phía nó. Đũa phép của nó.Harry ngước lên nhìn Neville. Nó cầm lấy đũa phép và đứng dậy."Tôi sẽ không chiến đấu với cậu, Neville." Harry nghẹn giọng nói.Harry không muốn gì hơn là rời đi ngay lúc này. Nó không muốn là nguyên nhân cho cái chết của Neville.Mắt Neville bùng lên giận dữ khi nghe được lời Harry nói. Cậu ta chĩa đũa phép về phía Harry và rít lên."Mày sẽ! Tao đã dành ba năm để chờ đợi cơ hội được báo thù cho cha mẹ! Tao đã dùng bảy tháng qua để tìm kiếm mày. Giờ đây tao đã tìm thấy mày rồi, tao sẽ không để cho mày thoát""Cậu không thể đánh thắng được tôi đâu, Neville. Một Thần sáng được huấn luyện còn không thể hạ được tôi. Làm sao cậu có thể chứ" Harry hy vọng có thể dọa sợ Neville bỏ cuộc.Nhưng Neville chỉ mỉm cười, một nụ cười buồn."Tao biết cơ hội sống sót của tao đến đâu. Không một ai sống sót sau khi chiến đấu với mày. Nhưng tao thà chết trong cuộc đấu trả thù cho cha mẹ tao hơn là ngồi yên nhìn mày giết tất cả mọi người xung quanh tao!"Harry không có cơ hội để đáp trả lại lời buộc tội đó. Neville lập tức bắn lời nguyền 'Reducto' về phía nó làm Harry chỉ kịp chặn lại. Áp lực sau đòn tấn công của Neville mạnh hơn Harry dự đoán. Câu lạc bộ đấu tay đôi ở Hogwarts đã giúp cậu ta tập trung năng lượng phép thuật của mình.Harry né tránh ba lời nguyền khác và đã có thể ném mình ra khỏi căn phòng. Nó đứng dậy, cố thổi bay cánh cửa nhưng không hề có tác dụng gì. Harry phát hiện rằng Neville đã khóa cửa bằng một cách mà chỉ cậu ta có thể mở được. Harry không có thời gian để tìm cách mở khóa cánh cửa. Nó chặn lại một lời nguyền khác khi Neville chạy vào hành lang chỗ nó.Harry cảm thấy càng lúc càng khó khăn để không tấn công Neville. Bảo vệ bản thân đã là bản năng với Harry. Đó là một thứ mà nó đã được dạy khi lớn lên. Nó đã phải ngăn lại bản thân không tấn công ngược lại người thiếu nên đang giận dữ.Harry cố gắng chặn lại những lời nguyền mạnh mẽ nhưng chúng cứ như mưa đổ ập lên người nó. Harry hít sâu vì kinh ngạc khi thấy Neville lấy ra hai đũa phép. Cậu ta đang lấn áp Harry. Harry là người duy nhất từng sử dụng hai đũa phép.Harry cảm nhận lời nguyền cắt đứt xuyên qua tấm khiên và trúng người nó. Nó thở dốc vì đau đớn và mất đi sự kiên nhẫn của mình. Nó tấn công ngược lại lời nguyền cắt đứt mà không kịp suy nghĩ. Đây là đòn tấn công đầu tiên mà Harry sử dụng lên Neville.Neville bị đánh trúng vào vai. Cậu ta giật lùi lại và ôm lấy vai mình. Mắt Harry mở lớn trong sửng sốt. Nó phải thoát ra khỏi đây trước khi thua cuộc chiến giằng co trong chính bản thân mình và giết chết cậu ta.Neville thì lại có cái nhìn đắc thắng xuất hiện trên mặt. Cậu ta mỉm cười khi bỏ tay ra và thấy màu đỏ thấm đẫm áo choàng của mình."Giờ giống rồi đấy" cậu ta thầm thì với một biểu cảm khác lạ xuất hiện trên mặt.Harry xông lên cầu thang xiêu vẹo để thoát khỏi thằng nhóc tự sát. Nó chạy một mạch lên tầng cao nhất và vào một trong những căn phòng. Nó cố mở ra cửa sổ để có thể nhảy ra ngoài. Nhưng cửa sổ không hề lung lay chút nào. Harry bắn hai lời nguyền 'reducto' hy vọng sẽ phá vỡ cửa sổ. Vẫn không hiệu quả."Không có tác dụng gì đâu, Harry. Tao đã phủ lên căn nhà này rất nhiều bùa chú. Những cánh cửa và cửa sổ sẽ không vỡ được. Mày không thể rời khỏi đây đâu." Neville lên tiếng.Harry quay lại nhìn cậu ta, sợ hãi dâng lên trong người."Neville, khoan đã, tôi hiểu cảm giác của cậu lúc này. Nhưng cậu còn không biết toàn bộ sự thật! Tôi không giết cha mẹ cậu..."Harry không có cơ hội để kết thúc câu nói khi Neville thổi bay nó ra khỏi phòng. Harry bị đập vào cửa sổ và đổ rạp lên sàn. "Sao mày dám! Tao tưởng lá gan mày to hơn thế! Ít nhất thừa nhận việc mình đã làm đi thằng khốn!" Neville bắn thêm một lời nguyền nữa nhưng Harry đã lăn qua một bên và tránh được.Đây chính là giới hạn cuối cùng của Harry. Nó không thể kiểm soát được cơn giận của mình nữa. Nó đứng dậy và bắn lời nguyền cắt đứt về phía Neville. Lần này Neville chặn được và tấn công ngược lại Harry.Harry tránh qua một bên, tấn công lại bằng bùa trói chặt, hy vọng có thể dừng lại thằng nhóc ngu ngốc để nó có thể rời đi. Nhưng Neville đã chuẩn bị và chặn lại lời nguyền lần nữa.Harry không biết làm cách nào nhưng cả hai cuối cùng đã lên phần mái bằng của căn nhà và cũng đổ nát như phần còn lại. Harry cản lại rất nhiều lời nguyền bắn đến nó và cố gắng làm choáng Neville. Nhưng Neville lại tiếp tục chặn lại đòn tấn công của nó làm Harry càng lúc càng mất kiên nhẫn. Nó có thể dễ dàng giải quyết Neville trong hai phút, nhưng tâm trí nó lại hét lên ngăn nó giết cậu ta."Thôi nào, Harry! Mày là Hoàng tử hắc ám mà! Mày có thể làm hơn 'Stupefy' chứ. Chiến đấu với tao đi!" Neville hét lên và bắn một lời nguyền về phía nó.Harry ước là mình có thể ném đi đũa phép và đánh bất tỉnh Neville bằng cú đấm của mình. Nó thật sự mất hết kiên nhẫn rồi. Và có thể thấy Neville cũng vậy khi cậu ta đột nhiên lao tới nó và cả hai thằng bé đập vào một bên mép mái. Harry đã làm rơi đũa phép trong kinh ngạc khi bị một người bổ nhào lên mình như vậy.Harry đã kịp nắm lấy một bên thành mái. Nó cũng túm chặt Neville và bằng cách nào đó, bản năng đã làm cậu ta nắm chặt lại. Harry cảm nhận được độ sắc bén của đá cắt vào tay mình khi nó gắng sức giữ lấy cơ thể mình và của Neville.Neville cũng kinh ngạc khi thấy Harry vẫn nắm lấy tay mình. Harry cảm nhận được dòng máu nóng chảy dọc xuống tay nó khi mặt đá bén nhọn cứa đứt bàn tay nó. Harry biết là chỉ vài giây nữa thôi là cả hai sẽ rơi xuống nền đất bên dưới.Nó dùng hết sức lực của bản thân và kéo Neville để có thể nâng lên cậu ta. Neville cũng gắng sức tiến đến chỗ an toàn. Rất nhanh, Harry và Neville đã có thể kéo mình lên lại trên mái. Cả hai đổ rạp trên phần mái bằng, nằm đó thở dốc.Neville cũng đã đánh rơi đũa phép của mình nhưng cũng không có ý định cầm lên. Cậu ta vẫn còn sốc sau khi Harry cứu mạng cậu. Harry cảm nhận được phần mái rung lắc dưới thân nó. Căn nhà đã phải hứng chịu rất nhiều trong suốt một tiếng đồng hồ qua, và cũng như cơn mưa lời nguyền đánh úp lên mái. Harry thấy những vết nứt xuất hiện chỗ hai đứa đang ngồi và chỉ có một khoảnh khắc ngắn ngủi để hành động. Nó thấy những vết nứt xuất hiện ngay dưới chỗ Neville đang ngồi. Không chút nghĩ ngợi, Harry giơ tay đánh bay Neville khỏi chỗ nguy hiểm. Neville sửng sốt thấy mình bị đánh bay sang một bên mái. Nhưng Harry không có cơ hội để cứu lấy chính mình. Phần mái nứt gãy làm Harry đâm sầm xuống sàn bên dưới. Nó không thể làm gì để cứu mình. Nó không có đũa phép nên không thể thực hiện khiên để cứu lấy bản thân.Harry đập mạnh xuống sàn và bị vùi dưới đống đổ nát của phần mái. Neville lết về phía lỗ thủng to trên mái và tìm kiếm hình bóng của thằng bé mắt xanh. Cậu ta không thể tìm thấy ở đâu cả.Chậm chạp và cực kì đau đớn, Harry đã có thể lôi cơ thể mình khỏi đống đổ nát. Nó bò ra ngoài, rên lên thống khổ. Cả hai chân nó đã bị gãy trong vụ rơi vừa rồi. Nó cũng nhận ra cánh tay và cổ tay của nó cũng vậy. Nó thở dốc, cố gắng lấy hơi, có thể thấy một vài cái xương sườn cũng đã bị nứt. Nó đã giải thoát mình khỏi đống đổ nát và nằm vật ra sàn. Nó biết là nó không thể rời khỏi căn nhà của gia đình Longbottom vào lúc này. Nó còn không thể bò ra khỏi đây. Nó nằm đó, máu chảy ra từ vết thương trên đầu.Ngay lúc đó Harry nghe thấy tiếng động dưới lầu và biết là ai đã phá cửa vào. Nó nghe thấy rất nhiều tiếng chân chạy lên cầu thang. Nó gắng gượng đứng dậy nhưng không có cách nào di chuyển mà không gây ra đau đớn. Harry thấy một đám người mặc áo choàng xuất hiện trước mắt nó. Hơi thở nó tắc nghẽn trong lồng ngực khi tám người đàn ông chĩa đũa phép về phía nó. Kẻ đứng đầu tiến lại gần và nhếch mép cười."A à, xem chúng ta có gì này? Hình như Giáng sinh đến sớm nhỉ, đúng không mấy đứa?"Blake giơ tay túm lấy tóc Harry và kéo lên để hắn có thể nhìn rõ khuôn mặt nó. Harry nhăn mặt nhưng không để cho bất cứ tiếng gì phát ra miệng nó. Blake mỉm cười với nó, để lộ toàn bộ hàm răng của hắn.Hắn buông ra Harry và hất nó để nó nằm bằng bụng. Hắn mạnh bạo kéo tay nó ra phía sau và bắt đầu trói lại. Một tiếng hét phát ra từ Harry khi cánh tay và cổ tay gãy của nó bị ép ra phía sau. Nó không thể làm gì Blake để bảo vệ bản thân."Đi thôi, Potter! Chúng ta có vài Giám ngục đang rất mong muốn gặp mày đấy" Blake cười lớn khi hắn lôi Harry dậy.Harry không thể đứng được do hai chân đã gãy và phải dồn toàn trọng lực lên người Blake.Neville chỉ mới xông qua được cánh cửa khi Harry bị lôi ra ngoài. Những Thần sáng nhìn thấy Neville và một vài chạy đến chỗ cậu ta. Bọn họ thấy máu trên áo choàng, đến từ phần vai và một vết bầm lớn trên trán, nơi cậu ta đã đập xuống sàn khi Harry ném bay thằng bé. Neville đang nhìn theo Harry và không thể rời mắt khỏi người con trai đang bị thương."Đi với chúng tôi nào cậu Longbottom" một Thần sáng nói và giúp Neville ra ngoài.Neville để họ dẫn đi khi Harry đi cùng với Blake về Bộ bằng khóa cảng.XxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxHarry thức dậy trong phòng giam tối. Tay nó vẫn bị trói sau lưng. Nó cố gắng di chuyển nhưng phát hiện ra có một sợi xích nối liền còng tay nó đến xích chân, ép chân nó luôn trong trạng thái gập đầu gối. Harry rít lên vì đau khi chân tay gãy của nó nhói lên đau đớn.Nó ngước lên, cố gắng nhìn xung quanh mình. Nó đang ở một mình trong căn phòng giam. Nó không thể phân biệt được gì trong bóng tối. Nó nằm xuống, hít những hơi thở sâu. Blake đã ném nó vào trong này. Hắn biết rõ là Harry đang bị thương và đã đá vào xương sườn nó trước khi nói với nó rằng nó sẽ phải chịu hình phạt Nụ hôn sớm thôi, và chẳng có lý do gì phải chữa trị cho nó.Harry ho một cách đau đớn, làm máu chảy nhiều hơn vào miệng. Nó nhổ ra, cố gắng làm cho tâm trí đang lấp đầy bởi cơn đau tỉnh táo lại. Nó thật sự đã rơi vào rắc rối. Bây giờ nó không thể làm gì để cứu chính mình. Nó còn không thể bước đi! Đừng nói đến việc trốn ra khỏi đây.Nó giờ đây đầu hàng trước số phận của mình, nó biết là một ngày nào đó nó sẽ bị bắt và chịu hình phạt Nụ hôn. Harry cố di chuyển lần nữa, để tìm một tư thế thoải mái hơn nhưng phải dừng lại khi di chuyển chỉ làm nó đau đớn thêm. Harry thấy cánh cửa phòng giam mở ra và Blake bước vào, một nụ cười rộng ngoác xuất hiện trên mặt hắn. Harry rủa thầm khi nó lại bị kéo lên bằng tóc mình lần nữa."Tao có một việc cần giải quyết với mày, Potter" Blake nói khẽ và bóp lấy cổ Harry.Harry giãy giụa nhưng không thể giải thoát bản thân. Nó không thể thở được khi Blake càng ngày càng siết chặt lại xung quanh cổ nó. Tầm nhìn nó mờ dần khi cố gắng giãy giụa khỏi bàn tay đang siết lấy nó. Harry cảm nhận một lời nguyền bắn trúng nó nhưng không có cơ hội để phản ứng lại và chìm vào bóng tối.XxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxJames, Sirius, Arthur và Kingsley di chuyển đến bên ngoài Bộ và chạy vào trong. James ném mình vào buồng điện thoại và quay mật mã để được đi vào. Ngay khi đầu dây kết nối anh hét lên tên của mình và những người khác."Tôi xin lỗi, anh không được phép vào trong. Xin hãy quay lại sau." Giọng nói vang vọng trong buồng điện thoại.James ngớ người. Như vậy là sao?Arthur đề nghị bọn họ từng người một tiến vào. Arthur và Kingsley lập tức được thông qua. Nhưng Sirius và James thì không. Bọn họ thử dùng khóa cảng khẩn cấp nhưng cũng không được."Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!" James hét lên và ném đi khóa cảng trong cơn tức giận.'Mình cần phải vào trong và giúp Harry. Merlin mới biết là chuyện gì đang xảy ra cho Harry vào lúc này' James lo lắng nghĩ.James và Sirius cố thử lần nữa và lần nữa nhưng vẫn không thể tiến vào. Arthur quay ra ngoài buồng điện thoại với vẻ mặt nghiêm trọng."James, Sirius. Cả hai cậu không thể đi vào. Cả hai đã bị cấm đi vào tòa nhà của Bộ."James như thể sắp bùng nổ đến nơi. Anh nắm lấy vai của Arthur và gào lên."Cái lý do quái gì mà chúng tôi bị cấm hả?" Anh hét lên với người đàn ông tóc đỏ."Cả hai không được vào Bộ cho đến khi Harry đã bị trừng phạt bằng Nụ hôn. Bộ trưởng đã cấm hai người vì lo sợ hai người sẽ giúp Harry trốn thoát" Arthur nói.James và Sirius không thể thốt lên lời sau khi nghe được nguyên nhân. Bọn họ sẽ không thể giúp Harry. Họ còn không thể gặp mặt Harry lần cuối. Cả hai xông đến buồng điện thoại. Bọn họ sẽ vào trong tòa nhà, không bằng cách này thì cách khác.XxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxHarry thức dậy lần nữa, đầu nó nhói đau. Nó biết có gì đó khác ngay lúc nó mở mắt. Thay vì sàn đá lạnh lẽo, nó đang nằm trên lớp nệm êm ái. Nó đang ở trong căn phòng ấm cúng thay vì phòng giam lạnh lẽo.Harry ngẩng lên và thấy mình đang nằm trong một cái giường lớn bốn cột. Ngơ ngác trước thay đổi, Harry nhấc người dậy khỏi giường. Nó ngạc nhiên phát hiện ra tay và chân nó không phản đối. Dây xích đã biến mất và chân tay gãy đã được chữa lành. Đầu nó vẫn nhói lên và nó phải chớp mắt vài lần để xua đi những chấm đen trong tầm nhìn của nó."Dậy rồi là tốt" một giọng trầm đục vang lên làm Harry giật bắn mình. Nó không biết là có người ở trong phòng cùng nó.Harry nhìn người đàn ông đang ngồi cách nó vài bước chân."Moody" Harry nói khẽ."Thật mừng là trí nhớ của cậu vẫn còn nguyên, cậu bé. Ta đã lo lắng là mọi thứ đã bị xóa rồi" Moody nói và đứng dậy tiến về phía Harry.Harry giật lùi lại. Lần cuối nó gặp Moody nó đã nguyền rủa ông ta rất nặng, Moody đã ở trong tình trạng hôn mê trong mấy tuần liền. Harry không biết Moody giúp nó để rồi lại làm bị thương nó lần nữa hay không.Moody với tay vào trong áo choàng và lấy ra một lọ nhỏ."Uống đi" ông ta ra lệnh.Harry liếc nhìn cái lọ và hướng ánh mắt ghét bỏ về phía ông."Mơ đi" Harry rít lên."Đừng bắt ta ép thứ này xuống cổ họng nhóc. Cậu cần tất cả năng lượng có thể" Moody rít lại.Harry không hề có ý định với tay cầm lấy cái lọ. Vì dù sao thứ này cũng có thể là độc.Moody thở dài, ném cái lọ lên giường."Khi tác dụng của liều cuối cùng mất đi, cậu sẽ muốn thứ này thôi" ông nói và di chuyển lại về cái ghế."Tôi đang ở đâu đây?" Harry hỏi, ngó lơ cái lọ."Cậu vẫn còn ở trong Bộ. Đây là văn phòng riêng của ta." Moody trả lời mà không nhìn nó."Tại sao?" Harry hỏi lại, không thể ngăn lại bản thân."Cậu muốn ở chung với Blake hơn à? Ta sẽ sắp xếp cho cậu nếu cậu muốn" Moody lớn tiếng nói.Harry mở miệng muốn gào lại nhưng lại thay đổi ý định. Nó ngồi xuống và nhìn xung quanh. Nó đang ê ẩm toàn thân. Nó muốn ngủ thêm nữa, nhưng nó biết là nó không thể nếu Moody vẫn ở trong phòng."Tại sao tôi lại ở đây?" Harry hỏi.Moody ngước lên nhìn Harry, một cảm xúc lạ lẫm xuất hiện trên mặt ông."Cậu được chuyển giao cho Blake tiếp quản. Dĩ nhiên đó là sai lầm. Ta bước vào khi hắn đang ở trong phòng giam với cậu. Ta thấy hắn đang làm gì. Không một ai được phép thực hiện lời nguyền Hành hạ mà không được phép. Giờ cậu sẽ do ta tiếp quản. Ta không thể để cậu trong phòng giam trong tinh trạng như vậy nên đã đưa về đây" Moody trả lời một cách gượng gạo."Ông đưa tôi đến đây? Ông chữa lành cho tôi?" Harry lên tiếng, kinh ngạc với điều vừa nghe được."Ừ, đúng vậy" Moody trả lời, trông không thoải mái lắm."Nhưng ông hận tôi. Tại sao ông lại giúp tôi? Tôi đã nghĩ ông sẽ là người..." Harry ngập ngừng và không thể kết thúc câu nói."Là người làm gì? Là người sẽ tổn thương cậu?" Moody kết thúc hộ nó."Không phải là lần đầu tiên đúng chứ?" Harry đáp lại.Moody đứng dậy và tiến lại gần chỗ Harry. Ông ngồi xuống mép giường và nhìn đi hướng khác."Cậu biết gì về ta?" ông khẽ nói.Harry sửng sốt bởi cảm xúc trong giọng nói của ông ta. Nó không thể tin được là Moody có thể nói bằng cái giọng nhẹ nhàng như vậy."Tôi không biết bất cứ điều gì về ông" Harry trả lời thật lòng."Ta trở thành Thần sáng lúc mười chín tuổi. Ta không cưới và lập gia đình, vì lo sợ bọn họ sẽ bị tấn công. Ta đã thấy quá nhiều và nhận ra rằng thật không công bằng khi mạng sống của một người khác gặp nguy hiểm chỉ vì họ là gia đình của ta."Harry không hiểu tại sao Moody lại nói với nó điều đó. Nó yên lặng lắng nghe."Alice...Alice như con gái ta. Cô bé rất gần gũi với ta. Ta còn dẫn cô bé trong ngày cưới của cô bé. Cô bé là một người tốt và cái chết của cô bé đã làm tim ta tan vỡ. Ta cảm thấy như gia đình của ta đã bị lấy đi khi Frank và Alice bị giết chết."Harry bắt đầu đổ mồ hôi. Nó không ngờ Alice và Frank sẽ bị nhắc đến. Nó ép xóa đi mọi cảm xúc trên mặt mình. Moody quay qua nhìn nó."Lý do ta...mạnh tay với cậu bởi vì ta không thể chịu đựng được việc cậu...cậu đã làm cho con gái ta. Ta không thể bỏ qua điều đó"Một nỗi sợ hãi xâm lấn vào bên trong Harry."Tại sao bây giờ ông lại đối tốt với tôi?" Cả cơ thể Harry căng cứng.Moody nhìn nó, con mắt phép thuật và con mắt bình thường nhìn chằm chằm nó."Tại sao cậu không nói với ta, Harry?" Tim Harry vọt lên cuống họng. Cố ép lời nói phát ra khỏi miệng mình, Harry cố gắng chiến đấu với nỗi sợ trong nó."Tôi không biết" Nó thì thào.Moody không nói gì nhưng cầm lên cái lọ và đưa cho nó."Đây chỉ là thuốc giảm đau thôi, cậu sẽ cần nó" ông nói và đứng dậy.Harry cầm lấy cái lọ nhưng không uống. Tim nó vẫn đập thình thịch trong lồng ngực. Moody không thể nào đã phát hiện ra sự thật. Ông ta không thể nào biết chuyện gì đã xảy ra cho Frank và Alice, đúng chứ? Không, không thể nào đâu. Không một ai biết ngoại trừ Harry.Harry đã nghĩ khi nó sẽ sớm chịu hình phạt Nụ hôn vì mọi tội lỗi của mình, Moody quyết định sẽ đối tốt với nó. Vì đằng nào Harry cũng sẽ bị trừng phạt. Harry quan sát cái lọ trong tay. Nó giơ lên và nhận ra một cái vòng sáng đỏ trên cổ tay mình.Harry không tự giác mỉm cười, một cái vòng Bartra khác. 'Có vài thứ sẽ không thay đổi' Harry nghĩ khi nó uống cái lọ dược trong một ngụm, thả lỏng cơ thể để dược bắt đầu có tác dụng.Vài phút sau Harry lại tiếp tục."Moody, tại sao tôi lại ở đây. Tôi tưởng bây giờ tôi đã phải chịu hình phạt Nụ hôn rồi chứ. Chuyện gì đang xảy ra?" Harry nghi ngờ hỏi. Không phải là Harry háo hức về Nụ hôn đâu. Nó chỉ là không thể chịu đựng được sự chờ đợi này.Moody nhìn nó một lúc và trả lời."Mệnh lệnh cho Nụ hôn đã bị hủy bỏ"Harry đứng bật dậy khỏi giường."Cái gì! Bằng cách nào, ý tôi là sao điều đó có thể chứ?" nó hỏi, dạ dày quặn lại."Bất cứ điều gì đều có thể khi Albus Dumbledore tham gia. Ông ấy đã thuyết phục Bộ trưởng và những người khác trong bộ để cho cậu một cơ hội lên tiếng"Miệng lưỡi Harry khô lại."Cho tôi nói? Ông ta muốn tôi nói gì chứ?" Harry hỏi, nghĩ xem làm cách nào mà nó có thể thanh minh cho tất cả tội lỗi của mình.Moody mỉm cười lần nữa khi nhìn đứa trẻ đang lo lắng."Ông ấy không mong chờ cậu nói gì cả. Ông ấy sẽ là người nói. Chỉ trong vòng gần một tiếng nữa, Harry, cậu sẽ đến phiên xét xử của mình"xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com