The Darkness Within Trans
Viện trưng bày những Chế Tác Phép Thuật và Kiệt Tác nổi tiếng chật kín những phù thủy, cả nam và nữ đủ mọi tuổi tác. Những đứa trẻ nhỏ tuổi thì háo hức muốn thử những trò chơi học tập về phép thuật ở tầng ba, trong khi những đứa trẻ lớn tuổi hơn thì đang bận rộn quan sát một số lượng lớn những vũ khí được dùng qua nhiều cuộc chiến. Người lớn cũng có rất nhiều đồ vật để tham quan. Về tổng quan thì viện trưng bày này được thiết kế dành cho tất cả mọi người.Ron, Hermione, Ginny và Damien vui vẻ tiến vào bên trong và dành vài phút quan sát xung quanh với sự ngưỡng mộ. Đây thật sự là một tòa kiến trúc tráng lệ. Phía trên là mái vòm kính với những cột trụ bằng vàng vững chắc. Ron đang ngắm nghía những bộ trang sức được khảm trên tường, nhìn chúng như những đường viền trang trí lấp lánh.Nhưng rất nhanh bọn nó dồn hết sự tập trung vào nhiệm vụ trước mắt, Bút lông vàng. Cũng không khó để tìm kiếm khi thứ ấy được đặt ở trung tâm của viện trưng bày, ngay tầng một. Một vật mà đối với bốn đứa trẻ là thứ đẹp đẽ nhất mà tụi nó từng thấy. Được làm hoàn toàn bằng vàng ròng, còn có tin đồn rằng mực của bút cũng là vàng. Bao phủ xung quanh cây bút là những tấm kính chắc chắn. Những đứa trẻ chú tâm ghi lại tất cả những phép bảo vệ được phủ lên đó. Có rất nhiều người bảo vệ đứng trực khắp nơi trong tòa nhà. Bốn đứa trẻ biết muốn trộm đi bất cứ thứ gì và thoát ra khỏi đây là điều bất khả thi. Bọn nó dạo quanh những phần còn lại của viện trưng bày cho đến khi tới giờ đóng cửa. Những người bảo vệ kiểm tra toàn bộ tòa nhà trước khi khóa lại cửa viện trưng bày. Đây chỉ là thủ tục luôn luôn phải thực hiện. Nói thật ra thì chẳng một ai trong số họ nghĩ rằng có ai dám cả gan đánh cắp bất cứ thứ gì trong viện trưng bày này. Thật là bất khả thi để có thể trốn thoát khỏi tất cả những phép bảo vệ đủ thể loại được phủ lên nơi này. Khi phép thuật cuối cùng được thực hiện, những bảo vệ khóa lại cánh cổng chính và về nhà.Trong bóng tối của viện trưng bày, Hermione và Ginny bước ra từ dưới lớp áo choàng tàng hình. Ron và Damien xóa bỏ bùa tàng hình đang được phủ trên người hai đứa. Bốn đứa trẻ quan sát đại sảnh tối mà tụi nó đang đứng. Mọi thứ đều được phủ lên thứ ánh sáng kì dị. Có rất nhiều ánh sáng xanh lá và đỏ đan xen nhau, hiển nhiên để chắc chắn rằng bất cứ ai đi vào trong này thì hệ thống báo động sẽ vang lên."Được rồi, giờ thì sao?" Ron nói khẽ."Bây giờ chúng ta đi lấy thứ chúng ta cần" Hermione trả lời đơn giản.Damien lấy ra cái chổi Nimbus thu nhỏ và trong chốc lát biến vật đó trở lại kích thước ban đầu. Nó ngồi lên chổi và ném cho đám bạn nó nụ cười lém lỉnh trước khi bay lên không trung. Nó bay lên đến gần đỉnh tòa nhà trước khi cẩn thận bay về phía mái vòm bằng kính. Những ánh sáng xanh đỏ được phát ra từ cái hộp điều khiển đặt ở trên một cái bục nhỏ. Damien cẩn thận không để tia sáng đụng vào mình, nếu không chuông cảnh báo mà bật lên thì không thể tưởng tượng được mớ rắc rối sẽ xảy ra đâu.Damien cuối cùng cũng tiến được gần chỗ cái hộp điều khiển. Nó nhìn thấy một cái lỗ nhỏ, nơi mà đũa thần cần được đặt vào để có thể tắt mở cái hộp này. Damien biết là chỉ có một đũa thần duy nhất để có thể làm cái hộp này hoạt động, vì thế nó cần nghĩ ra một cách khác để có thể tắt cái hộp này. Damien hít sâu một hơi trước khi mở ra cái hộp đen. Nó nhẹ nhàng nhét một cái ống nhựa nhỏ vào cái lỗ. Thứ đó bắt đầu phát ra những tiếng xèo xèo, chỉ vài phút sau cái ống nhựa đã tan chảy và bám chặt vào bên trong cái lỗ. Sau đó Damien đặt vào bên trong đũa thần của mình và xoay qua bên phải, lập tức mọi tia sáng biến mất. Damien mỉm cười với chính mình và đóng lại cái hộp. Cái ống nhựa là một sản phẩm mà anh Fred và George đã sáng tạo ra. Thứ này được gọi đơn giản là 'Chìa khóa'. Sản phẩm này là một phát minh mang tính đột phá khi được đảm bảo rằng có thể mở được mọi cánh cửa khóa. Nó tan chảy vào bên trong lỗ khóa và thay đổi hình dạng để bất cứ chìa khóa nào, trường hợp ở đây là đũa phép, cũng có thể mở được. Hạn chế duy nhất là ống nhựa này có tính ăn mòn quá lớn và sẽ phá hỏng lỗ khóa kể từ lần sử dụng đầu tiên. 'Đây là một vài thứ mà tụi anh vẫn đang nghiên cứu' Fred nói với Damien khi thằng bé hỏi về thứ này. Damien đã lấy đi một cái ống nhựa, phòng trường hợp cần đến. Damien nhanh chóng lấy ra nhựa chảy từ lỗ khóa. Nó không muốn hai người anh em sinh đôi bị đổ tội cho việc mà họ không hề hay biết. Nếu Thần sáng mà có kiểm tra bên trong hộp điều khiển, họ cũng sẽ không tìm ra bất cứ manh mối nào về thứ đã được dùng để làm cho cái hộp ngừng hoạt động. Damien bay xuống chỗ những đứa bạn của nó. Bốn đứa nhanh chóng chạy về chỗ cái Bút lông vàng. Càng nhanh càng tốt.XxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxChân Harry đạp mạnh lên sàn khi nó hạ cánh trên đỉnh của tòa nhà. Nó đứng thẳng dậy, dỏng tai nghe ngóng xem có bảo vệ nào phát hiện ra không. Không có tiếng động nào ngoài tiếng thở phát ra từ nó. Harry nhanh chóng chạy về phía cánh cửa ở góc cuối của tầng thượng. Vòm kính nằm chính giữa tầng thượng và Harry phải chạy vòng qua đấy để có thể tiến về phía cánh cửa. Nó đã phải nhảy từ chổi bay xuống và hạ cánh ngay phần mép. Harry đưa tay đặt lên cửa để mở khóa cũng như vô hiệu hóa những bùa chú đã được yểm lên cửa.Harry nghe thấy tiếng cạch báo hiệu cửa đã mở và nhanh chóng chạy xuống cầu thang. Nó đã ghé thăm Viện trưng bày vào chiều nay, dưới lớp ngụy trang và đã thấy được vị trí của cây Bút lông vàng. Tất cả những việc nó cần làm là xóa bỏ tất cả những phép thuật rồi nhanh chóng lấy được cây bút, trước khi những bảo vệ thực hiện công việc kiểm tra mỗi hai tiếng. Có rất, rất nhiều bùa chú mà Harry phải vô hiệu hóa để có thể xuống được tầng trệt.Ngay khi Harry đặt chân đến tầng trệt, nó biết là nó không chỉ một mình. Nó có thể nghe thấy tiếng thầm thì của bốn đứa trẻ đang phân công nhiệm vụ cho nhau. Harry di chuyển lại gần khi Damien đã hạ cánh xuống đất. Harry cố gắng không cảm thấy bực mình vì sự ngu ngốc của bọn họ. Tại sao bọn họ không để mọi thứ như vậy? Họ cứ phải nhất quyết tham gia vào cho bằng được.Nó thấy ba đứa vỗ lưng Damien và khẽ nói 'làm tốt lắm' cho thằng bé. Harry đảo tròn mắt. Thằng nhóc mới chỉ xóa bỏ được một trong những phép bảo vệ thôi, vẫn còn nhiều cái khác nữa. Harry nhanh chóng hướng về phía chỗ cây Bút lông vàng. Harry cẩn thận không đụng vào bất cứ phép báo động nào được cài ở trên bức tường. Những đồ trang sức mà được những người ghé thăm chiêm ngưỡng thật ra là những thiết bị cảm biến. Nếu một ai đụng vào những bức tường vào thời điểm Viện trưng bày đóng cửa, thứ này sẽ truyền đi một tín hiệu báo động không phát ra âm thanh cho Thần sáng. Harry cầu mong rằng chưa có một ai đụng vào những bức tường, hay dựa vào chúng.Harry đứng cách sau bốn đứa trẻ vài bước chân. Bọn nó đang nhìn cái hộp thủy tinh và cố gắng tìm ra cách tốt nhất để di chuyển thứ này."Anh nghĩ Wingardium Leviosa có thể thành công" Ron gợi ý."Không, nó sẽ lập tức bật báo động nếu cái hộp bị dịch chuyển. Mình nghĩ tốt hơn là xuyên thủng tấm kính" Hermione lên tiếng."Chúng ta làm cách nào được? Em nghĩ ý anh Ron tốt hơn đấy" Damien đáp lại."Sao mấy người không đập vỡ nó luôn đi. Nó cũng là một ý đấy" một giọng châm biếm vang lên.Bốn đứa quay ngoắt ra phía sau khi nghe một tiếng nói vang lên từ đằng sau chúng. Bọn nó không ngờ là sẽ gặp Harry."Harry? Sao cậu...cậu ở đây làm gì vậy?" Ron hỏi.Ngay khi lời nói rời khỏi miệng, Ron đã nhận ra nó nghe ngu ngốc thế nào."Tôi chợt muốn làm một chuyến tham qua Viện trưng bày trong tối nay. Thế cậu nghĩ tôi đến đây làm cái quái gì hả?" Harry gắt gỏng.Harry tiến lại gần bốn đứa và trừng mắt nhìn bọn nó."Câu hỏi nên được đặt ra ở đây là mấy người đang làm cái quái gì ở đây vậy?" Harry nói."Không phải quá rõ ràng sao, chúng tớ phát hiện ra đây là một Trường sinh linh giá. Vì thế đến đây để phá hủy nó" Ron tự tin đáp lại.Harry nhướn mày nhìn đứa con trai tóc đỏ."Thật à! Thế mấy người định làm điều đó như thế nào?" Harry châm chọc."Này, chúng tớ đã tìm được đến đây rồi. Bọn tớ sẽ nghĩ ra cách thôi." Hermione lên tiếng.Harry đảo tròn mắt, cố gắng làm mình bình tĩnh."Nhìn đi! Mấy người không hề biết mình đang phải đối mặt với cái gì đâu. Cây bút sẽ không ở yên đó, sẵn sàng cho bất cứ ai lấy đi! Thứ đó được bảo vệ bằng những cách mà mấy người không thể đối phó nổi đâu. Vì thế tốt nhất là tất cả hãy rời đi ngay bây giờ trước khi để bản thân bị thương""Đây là một lời đe dọa à" Ron hỏi, thật sự cậu cũng không biết mình có thể làm gì nếu Harry quyết định tấn công. "Nó nghe giống vậy lắm hả?" Harry bực bội gắt lại. Thật là, sao mấy đứa này ngốc quá vậy?"Khoan đã, em nghĩ anh đến đây và ra lệnh mọi người rời khỏi đây là không đúng lắm đâu. Bọn em đã đến được đây rồi, em chắc chắn là tụi em có thể giải quyết được đến cuối" Ginny lên tiếng.Damien đứng yên không nói gì. Nó không muốn cãi nhau với Harry. Cũng đã rất lâu rồi nó mới được gặp anh trai."Chúng ta không thể làm cùng nhau sao?" Damien khẽ lên tiếng. Mọi con mắt đổ dồn về phía nó. Đôi mắt xanh lá của Harry khóa chặt với đôi mắt hạt dẻ. Harry có thể thấy được tổn thương trong đó."Tao đã nói rồi mà, đây không phải là một bài tập ở trường! Mày có thể bị thương rất nặng. Giờ tránh đường đi, trước khi tao phải ra tay" Harry nói và rút ra đũa phép.Harry thật sự không muốn chĩa đũa phép của mình về phía bốn đứa. Bọn họ đã giúp nó khi nó bị bệnh. Nhưng nó không thể mạo hiểm để họ kích hoạt bất cứ báo động nào làm Harry thất lạc mất Trường sinh linh giá này.Ngay khi Harry lấy ra đũa phép, Ron phản ứng lại bằng cách tiêu cực nhất. Cậu ta giơ đũa phép chĩa thẳng Harry và hét lên."Đúng là phong cách của cậu nhỉ! Nếu cậu không được như mình muốn thì cậu sẽ phá hủy mọi thứ để tạo ra một đường cho mình đúng chứ. Chúng tôi đã làm tất cả những việc khó khăn này và chúng tôi sẽ là người phá hủy Trường sinh linh giá! Voldemort cũng làm hại những người khác nữa, không chỉ có riêng cậu! Hắn ta là kẻ chịu trách nhiệm cho việc làm bị thương anh trai tôi! Tôi có quyền được phá hủy nó"Trước khi bất cứ ai có thể cản Ron lại, người con trai tóc đỏ quay phắt lại và bắn một lời chú về phía hộp kính."REDUCTO" cậu ta hét lên, ngay lập tức cái hộp kính vỡ nát, chừa lại cây Bút lông vàng nằm trong cái hộp đã bị phá nát."KHÔNG!" Harry gào lên nhưng đã quá muộn. Ron đã đến chỗ cái hộp kính và cầm lên cây Bút lông vàng.Ron cầm cây bút trong tay và nhìn đắc thắng về Harry và những đứa khác."Thấy không, Harry! Không khó lắm nhỉ..." Ron không có cơ hội kết thúc câu nói của mình khi một tiếng động đáng sợ vang lên trong đại sảnh.Tất cả mọi người, ngoại trừ Harry, bị làm cho giật mình khi những tiếng gào thét vang vọng xung quanh bọn nó. Cả đám ngước mắt lên trần và thấy rất nhiều hình dạng đang bay về phía chỗ tụi nó. Ginny hét lên khi một tên tiếp đất. Chỉ trong vài giây cả đại sảnh phủ kín những hình dạng kì dị. Bọn chúng mặc toàn bộ màu đen và có kiếm trong tay, hoặc cái gì đó tương tự là tay. Trong sự kinh hoàng bốn đứa trẻ thấy những cái lưỡi dao dài sáng loáng được ghim vào cổ tay của những sinh vật này. Bọn chúng không có bàn tay! Toàn thân được phủ đồ đen. Đến cả mặt chúng cũng được giấu sau mũ sắt đen. Nhìn chúng có hình dạng con người, nhưng cái cách chúng tiến về phía bốn đứa trẻ thì có thể thấy rõ ràng không phải vậy. Chúng có một cách di chuyển máy móc.Bốn đứa vội vã lùi xa đám này. Không hề suy nghĩ, tụi nó vội trốn sau Harry, người duy nhất không hề tỏ ra ngạc nhiên bởi những kẻ này."Cái quái gì vậy! Những thứ này là gì vậy" Ron nói và nắm chặt lấy cây bút."Bọn chúng được gọi là Korakilee. Chúng theo lệnh của Voldemort bảo vệ Trường sinh linh giá. Bọn chúng là những sinh vật được tạo ra bởi ông ta" Harry bình tĩnh nói với tụi nó."Chúng ta có thể đấu lại không?" Hermione hỏi trong lúc quan sát những Korakilee này."Chúng ta không thể. Nếu cô muốn đánh nhau với chúng thì cứ việc" Harry lạnh lùng nói."Harry! Anh sẽ không để mặc bọn em đúng chứ?" Ginny lên tiếng, trong lúc nắm chặt lấy Damien."Mấy người đã có thể tìm được đến đây mà không cần tôi mà, vậy tại sao không tự làm đến cuối luôn đi. Tôi sẽ lấy cây bút khi những Korakilees này xử xong mấy người" Harry tức giận đáp lại."Dừng lại đi Harry. Anh sẽ không để chúng em lại như vậy đâu, thế nên đừng hù dọa nữa. Anh có thể chiến đấu với những sinh vật này đúng chứ?" Damien lập tức nói.Harry nhìn đứa em trai của mình, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt. Harry không hề có ý định để bọn họ tự giải quyết đám Korakilee. Sự thật là đến cả Harry cũng không biết cách đánh bại đám Korakilee này. "Tao không thể đánh lại chúng, Damy. Chúng được tạo ra bởi Voldemort. Chúng ta không thể giết thứ không có sự sống được." Harry trả lời thật lòng.Bốn đứa hoảng sợ khi nghe được sự thật này. Những Korakilee đang tiến lại gần năm đứa trẻ đang túm tụm lại với nhau. Có ít nhất một trăm con Korakilee bao vây bọn nó. Những con Korakilee hàng đầu đang tiến về chỗ Ron và cây bút. Ron hiểu rằng cây bút là thứ duy nhất có thể đẩy lùi những sinh vật này. Cậu không muốn làm việc này nhưng cậu không thể nghĩ ra được cách nào khác. Ron giơ ra bàn tay cầm cây bút, định đưa lại cây bút cho Korakilee. Nhưng trước khi cậu có thể thì Harry đã nắm chặt lấy tay cậu."Cậu làm cái quái gì vậy hả?" Harry rít lên."Cố gắng sống sót" Ron tức giận đáp lại."Bọn chúng cũng không tha cho mấy người cho dù lấy lại được cây bút. Và thêm nữa, tôi sẽ không để cái Trường sinh linh giá này vụt khỏi tay đâu. Cây bút sẽ bị đưa trở lại chỗ Voldemort và không một ai có thể lấy được nó nữa" Harry trả lời."Dù chuyện gì xảy ra cũng không được để mất cây bút" Harry ra lệnh cho Ron.Đứa con trai tóc đỏ nhét cây bút vào túi áo choàng của mình và cầm chặt đũa phép bằng bàn tay run rẩy. Cả nhóm đang bị bao vây bởi những sinh vật này và chúng đang tiến lại càng ngày càng gần."Khi tôi nói, lập tức thực hiện phép 'reducto'. Cố gắng nhắm vào cái mũ sắt của chúng. Tạo khiên đi" Harry nói nhỏ với bốn đứa.Bọn nó làm theo lời Harry nói và lấy ra đũa phép, dù cho tay tụi nó run lên khi chĩa về phía đám sinh vật xung quanh. Harry nhắm đũa phép về phía con Korakilee gần nó nhất. 'Cách này phải thành công' Harry nghĩ trong đầu. Hy vọng rằng những con Korakilee sẽ chậm lại và tụi nó có cơ hội trốn thoát."NGAY BÂY GIỜ' Harry hét lên, ngay lập tức hàng loạt tia sáng đỏ bắn ra nhắm thẳng mặt những con Korakilee gần nhất. Hermione hét lên khi cô bé nhìn thấy những sinh vật này không hề có mặt. Chỉ một lỗ hổng lớn, không mắt, không mũi, không miệng, không gì cả!"Sao đám đó thấy được chúng ta?" Hermione la lên khi cô bé bắn thêm lời phép reducto nữa đến một con Korakilee đang lại gần."Bọn chúng không thể! Bọn chúng chỉ có thể cảm nhận được thứ mà bọn chúng cần bảo vệ" Harry hét lên trong lúc đang đẩy lùi ba con Korakilee."Vậy có nghĩa là bọn chúng chỉ có thể cảm nhận được cây bút? Chúng không thể cảm nhận chúng ta?" Damien hỏi khi ném tiếp hai lời chú về phía hai con Korakilee trong lúc bảo vệ nó bằng tấm khiên."Không! Bọn chúng cũng có thể cảm nhận được những sinh vật sống" Harry hét lại, cùng lúc đó túm lấy Damien và lôi thằng bé xuống để tránh bị chém làm hai bởi một con Korakilee.Như kế hoạch, cửa chính đại sảnh mở ra và ba bảo vệ tiến vào, dĩ nhiên là để thực hiện nhiệm vụ kiểm tra định kì của Viện trưng bày. Những bảo vệ đã không nghĩ rằng sẽ có cái gì bất thường xảy ra, vì thế bọn họ thật sự kinh ngạc khi thấy năm đứa nhóc bị bao vây bởi những kẻ dị hợp mặc đồ đen. Trước khi ba bảo vệ có thể làm gì Harry đã gào lên với những đứa khác."CHẠY!"Harry nắm lấy Ginny và Damien rồi thực hiện tấm khiên. Tấm bảo vệ màu sáng xanh bảo vệ tụi nó khỏi những đòn tấn công từ Korakilee. Kiếm từ bọn chúng cố gắng chạm đến đứa trẻ, nhưng khiên của Harry chặn lại tất cả mọi đòn tấn công."Giữ vững!" Harry hét lên với Ron và Hermione. Hai đứa trẻ tiến gần tấm khiên hết sức có thể. Khiên của Harry không thể bảo vệ cả năm đứa, che chắn cho Harry, Ginny và Damien còn chưa đủ nữa là.Ba bảo vệ bắt đầu chiến đấu với Korakilee nhưng cũng không biết phải làm gì để hạ gục chúng. Khi năm đứa trẻ đã có thể tiến đến cửa, Ron hét lên với những bảo vệ."Rời đi, ba người không thể chống lại chúng đâu!"Ba người bảo vệ mừng đến độ không nói lên lời, ngay khi năm đứa trẻ ra được bên ngoài, ba người cũng ném mình ra khỏi cửa và đóng sầm lại. Cả bọn đứng đó thở hổn hển. Bốn đứa trẻ không thể tin là mình có thể sống sót mà không bị bất cứ thương tổn nào."Chúng là cái quái gì vậy? Chúng không phải là con người! Mấy đứa làm cái gì ở trong vậy hả?" Một trong ba người bảo vệ hỏi trong lúc lấy lại hơi.Đột nhiên một người bảo vệ thấy Harry và khuôn mặt trở nên tái nhợt."Mày! Mày là kẻ đó! Hoàng-hoàng tử hắc ám" ông lắp bắp và chĩa đũa phép về phía Harry.Lập tức bốn đứa trẻ đứng chắn trước Harry khỏi người bảo vệ cùng đũa phép của ông."Ông hiểu lầm rồi! Harry đã thay đổi! Anh ấy không cùng với hắn ta nữa" Damien cố gắng giải thích nhưng cả ba người đều vội vàng chĩa đũa phép về phía Harry."Tránh ra những đứa trẻ ngu ngốc này! Mấy đứa không biết nó có thể làm gì đâu!" Một trong ba người hét lên trong lúc cố nhắm thẳng Harry.Harry nhẹ nhàng đẩy bốn đứa khỏi mình và tự tin tiến về phía những bảo vệ."Vậy chính xác thì tôi có thể làm gì nào?" Harry nhẹ giọng hỏi.Ba người bảo vệ vẫn chĩa đũa phép về phía nó, nhưng không một ai trong ba người là có thể thật sự tấn công Harry."Tôi thật sự mong là còn cách khác, nhưng không may lại không có" Harry nói khẽ.Trước khi bất cứ ai có thể phản ứng Harry đã đột ngột tấn công và đập mạnh bàn tay của nó vào mặt của một bảo vệ, hất ngã ông ta xuống đất. Hai người còn lại lập tức bắn phép thuật về phía Harry nhưng đều bị Harry né được. Chỉ trong vài giây, Harry đã hạ gục cả ba xuống đất. Bốn đứa yên lặng đứng một bên, nhìn trong sợ hãi khi Harry chĩa đũa phép về phía ba thân hình đang run rẩy.Bọn nó đã thấy Harry giết một Tử thần thực tử khi tàu tốc hành Hogwarts bị tấn công. Bọn nó biết là Harry có khả năng sẽ giết những người bảo vệ này. Cả bọn đều hy vọng là Harry sẽ không làm vậy. Những bảo vệ này không phải là mối nguy đối với tụi nó. Nhìn Harry hình như cũng đang phân vân với quyết định cậu ta sẽ làm gì với những người này. Bọn họ đã thấy bốn đứa trẻ đi cùng với Harry. Họ chắc chắn sẽ trình báo điều này với Thần sáng.Harry chĩa đũa phép về phía người bảo vệ đầu tiên và rít lên 'Oblivate'. Nó cũng làm như vậy với hai người còn lại. Harry tránh né ánh mắt của tụi nó khi quay lại và rời đi. Ba người bảo vệ đứng dậy trong tình trạng mơ màng và rời khỏi Viện trưng bày. Hình như là họ đang tiến về nhà."À, nó đã có thể tệ hơn" Ron nói khi lấy ra cây bút và chiêm ngưỡng thứ đó. Bọn nó đã đuổi kịp Harry."Như thế nào là tệ hơn chứ" Ginny lên tiếng với vẻ mặt bực bội.Trước khi có ai có thể đáp lại, cánh cửa của Viện trưng bày bị thổi bay, cùng lúc với những ô cửa sổ kính màu bị đập vỡ khi những làn khói đen tràn ra đường. Còn chưa xong với những con Korakilee đâu."Cô phải hỏi lại nữa hả!" Harry gắt lên với Ginny trước khi cả đám bỏ chạy, rời khỏi chỗ những sinh vật chết chóc đó càng xa càng tốt.Bọn nó chạy cho đến khi tụi nó thấy cả đám đã đến gần với ranh giới của thế giới muggle. Viện trưng bày đã bị bỏ xa đằng sau nhưng những con Korakilee vẫn bám theo. Không có ích gì hết. Những con Korakilee sẽ nhanh chóng bao vây năm đứa trẻ một lần nữa, chúng di chuyển quá nhanh! Như thể cái đám sinh vật đó độn thổ rồi xuất hiện ngay trước tụi nó vậy."Ôi chúa ơi! Chúng ta phải làm gì đây?" Hermione la lên khi cô bé nhìn xung quanh mình và thấy tụi nó đã hoàn toàn bị bao vây.Harry nhìn thấy một cái xe ô tô muggle đậu gần đó. Harry biết đây là cơ hội sống sót duy nhất của tụi nó."Nhanh, vào trong xe" Harry la lên, phẩy đũa phép để mở tất cả các cửa cho năm đứa có thể ném mình vào trong.Hermione, Ginny và Damien leo vào ghế sau và đóng mạnh cửa lại trong khi Harry ném mình và ghế lái. Nó gần như không cảm nhận việc Ron đã thắt dây an toàn ở ghế bên cạnh trước khi Harry ấn đũa phép vào chỗ nổ máy và nghe thấy tiếng khởi động của động cơ.Harry đạp mạnh chân lên bàn đạp. Chiếc xe lập tức lao xuống đường. Harry thấy đám Korakilee chạy buổi theo phía đằng sau. Vài con còn có thể nắm lấy xe và định trèo lên. Damien cúi xuống ngay lúc cửa kính bị đập vỡ. Một con Korakilee đã đập vỡ cửa kính và đang định chém Damien thành mảnh nhỏ bằng kiếm của nó. Hermione bắn ra lời phép 'Reducto' và thành công ném nó khỏi xe. Cửa sổ bên hông Harry cũng bị đập vỡ và những mảnh nhỏ rơi như mưa lên người cậu. Ngay lập tức Hary thúc cùi chỏ ra ngoài đập mạnh vào mũ sắt của con Korakilee làm nó ngã khỏi xe. Harry tăng tốc tối đa cái xe khi cậu cố gắng hất văng đám Korakilee đang trèo lên xe."Harry! Cậu học lái xe ở đâu vậy" Ron hỏi khi nắm chặt lấy ghế."Tôi không có" Harry đáp lại khi đột ngột quay xe làm cho những người còn lại đổ dồn sang một bên. Những con Korakilee vẫn theo sát phía sau, và cho dù Harry có tăng tốc thế nào thì những con Korakilee không hề có dấu hiệu bỏ cuộc. Đột nhiên Harry nghe một tiếng rầm trên nóc xe như thể có thứ nào đó vừa đập vào."CÚI XUỐNG!" Harry hét lên ngay trước khi đỉnh chiếc xe bị chém qua bởi một thanh kiếm và suýt trúng đầu Ron. Harry quay chiếc xe một cách mạnh bạo, cố gắng hất tung con Korakilee khỏi xe.Cây kiếm lập tức được rút ra rồi đâm vào, lần này gần phía sau xe làm hai đứa con gái và Damien phải nằm rạp xuống sàn xe để cứu chúng khỏi bị đâm trúng."Ron! Lái xe!" Harry la lên khi biến đũa phép của nó thành thanh gươm và trèo ra khỏi chiếc xe đang chạy.Ron nhìn theo khi Harry biến mất khỏi cửa sổ xe và trèo lên nóc. Ron leo qua ghế lái, giữ vững tốc độ của xe. Nó cố gắng giữ chiếc xe không lượn quá nhiều, nó không muốn hất văng Harry khỏi xe. Với tốc độ bây giờ, Ron không dám nghĩ đến hậu quả của việc đó nếu xảy ra.Vài phút sau, Harry xuất hiện. Cậu ta trèo vào ghế phụ qua đường cửa sổ, cố gắng lấy lại hơi. Cậu ta có một vết cắt sâu ở tay nhưng ngoài ra không còn vết thương gì hết."Cậu ổn chứ?" Ron hỏi trong lúc tiếp tục lái xe."Ừ" Harry thở dốc đáp lại.Ron không nói gì nữa nhưng phải há hốc miệng bởi cảnh tượng đang xuất hiện trước mắt. Phía trước tụi nó một đám đông mặc đồ đen đang phủ kín con đường. Những con Korakilee đã tập hợp lại và chặn lại con đường. Không có cách nào mà chiếc xe của tụi nó có thể xuyên qua cả đám này. Chiếc xe sẽ bị cái đám đó nhấn chìm."Chúng ta làm gì đây" Ron sợ hãi thốt lên."Tiếp tục lái đi" Harry trả lời với một giọng không hề có chút sợ hãi nào mà đầy sự quyết tâm.Ron nhìn về phía Harry nhưng vẫn làm theo lời cậu ta."Cây bút vàng" Harry nói và Ron im lặng đưa cậu ta cây bút vàng.Harry cầm lấy cây bút, tập trung mọi chú ý vào thứ đó. Cây bút này là lý do duy nhất làm những sinh vật kia đuổi theo bọn nó. Nếu không còn cây bút, sẽ không còn lý do gì để chúng đuổi theo. Korakilee không hiểu về trả thù hay sợ hãi. Bọn chúng được tạo ra để bảo vệ. Đó là tất cả. Nếu vật mà bọn chúng được tạo ra để bảo vệ biến mất thì bọn chúng cũng sẽ biến mất. Harry hy vọng như vậy.Harry loại bỏ hết mọi người xung quanh khỏi tâm trí nó. Nó nhìn cây bút lông vàng và tập trung vào việc thứ này là gì. Đây là Voldemort. Thứ này là một phần của Voldemort. Cũng chính là Voldemort đã phá hủy cuộc đời Harry. Kẻ đã lừa dối và phản bội nó. Harry nghĩ lại tất cả những tổn thương mà Voldemort đã tạo ra cho nó. Nó cảm nhận được cơn giận quen thuộc bùng lên bên trong. Harry nhớ đến hình ảnh James ném đứa bé Harry lên không trung và bắt thằng bé làm đứa bé cười khúc khích. Nó nhớ những nụ hôn mà ông đã đặt lên cái mũi của đứa bé. Nhưng hình ảnh đó được thay thế bằng khuôn mặt tức giận của James khi nắm lấy đứa trẻ ba tuổi Harry và ném nó mạnh bạo xuống đất, trước khi gỡ ra thắt lưng và đập liên tiếp lên cái cơ thể nhỏ bé đó. Harry dường như có thể cảm nhận được những vết roi khi thứ đó đập vào người. 'Tất cả là do Voldemort, mọi thứ đều do Voldemort' Harry nghĩ trong đầu.Mắt Harry biến đen, lập tức cây bút vàng bùng cháy dữ dội trước những cặp mắt kinh ngạc của bốn đứa trẻ và nhanh chóng hóa thành cát bụi. Ngay tại thời điểm chiếc xe lao bổ vào đám đông Korakilee. Chiếc xe đang chuẩn bị hứng chịu hàng ngàn lưỡi dao nhưng ngay lúc Trường sinh linh giá bị phá hủy, đám Korakilee lập tức hóa thành đám khói đen. Chiếc xe chạy sượt qua chúng và năm đứa trẻ nhìn theo khi đám Korakilee biến mất.Ron thở phào nhẹ nhõm. Nó đã làm theo lời Harry mà không cần biết lý do tại sao. Nó đã hoàn toàn tin tưởng cậu ta và kết quả là tụi nó đã được cứu. Ron đã đâm bổ về phía đám Korakilee mà không cần biết Harry sẽ hạ gục bọn chúng bằng cách nào. Nó liếc nhìn đứa trẻ kiệt sức đang ngồi bên cạnh. Ron biết rằng nếu không có Harry thì bọn nó không có cơ hội nào mà sống sót được. 'Kể từ bây giờ cứ để Harry giải quyết những Trường sinh linh giá' Ron nghĩ thầm. Chỉ cần giúp được Harry đến đây cũng làm Ron cảm thấy vui rồi. Ron được giúp cậu ta, đó là tất cả mà nó muốn."Vậy, giờ chúng ta đi đâu đây" Ron khẽ lên tiếng."Cứ, cứ lái xe đi" Harry mệt mỏi đáp lại.Ron gật đầu và tiếp tục lái xe, đến bất cứ đâu mà con đường dẫn bọn nó.xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com