TruyenHHH.com

The Darkness Within Trans


Ba đứa trẻ kinh ngạc nhìn Ron, cố gắng hiểu được ý mà cậu ta vừa nói.

"Ưm.xin lỗi, nhưng...anh đang nói cái quái gì vậy!" Damien bùng nổ.

"Burrow, đó là nơi an toàn. Harry sẽ ở đó cho đến khi cậu ta bình phục. Chỉ khoảng hai tuần thôi. Chúng ta có thể thực hiện nó dễ dàng" Ron bình tĩnh đáp lại.

"Được rồi vậy anh định đưa anh ấy chính xác là đến chỗ nào? Một căn phòng vô hình nào đó à!" Ginny gắt gỏng lên tiếng.

"Không, một nơi tốt hơn chỗ này" Ron đáp, bực bội liếc nhìn Ginny.

"Ronald, làm ơn nhanh giải thích đi, chúng ta thật sự cần đưa Harry ra khỏi đây trước khi bọn họ thức dậy" Hermione nói và chỉ về phía ba tên Tử thần thực tử đang bất tỉnh.

"Được, đi theo anh và anh sẽ giải thích khi chúng ta tới nơi" Ron trả lời.

Cậu nhanh chóng nâng Harry dậy và chuẩn bị độn thổ. Cậu ta vẫn chưa hoàn thành xong bài kiểm tra, nhưng cậu đã độn thổ rất nhiều lần rồi. Damien nắm lấy Ron và cả ba độn thổ cùng nhau. Hermione đi cùng Ginny. Năm đứa xuất hiện ngay bên ngoài Burrow.

Thay vì chạy vào nhà thì Ron lại đưa Harry đến chỗ nhà để xe nhỏ của bọn họ.

"Ronald! Anh đang làm cái gì vậy hả?" Ginny gắt gỏng nhưng Ron ngó lơ cô bé.

Ba đứa trẻ theo sau Ron hướng lên cầu thang và tiến vào một căn phòng nhỏ được xây trên gác của nhà để xe. Hermione kinh ngạc khi bước vào căn phòng nhỏ xíu bụi bặm với hai cái giường là đồ vật duy nhất.

Ron đặt Harry lên giường rồi quay qua nhìn ba đứa.

"Được rồi, giải thích đi" Hermione ra lệnh.

"Ừm, như mọi người đã nói, lựa chọn dành cho Harry bây giờ rất ít. Cậu ta không thể sống trong thế giới muggle được nữa, ý anh là cho đến khi cậu ta hồi phục, và thế giới phù thủy thì vẫn rất nguy hiểm. Cách duy nhất là Harry ở lại đây hoặc Godric Hollow. Nếu cậu ta..." Hermione tức giận cắt ngang lời giải thích của Ron.

"Ở đây! Cậu nghĩ là Harry nên ở lại đây sao! Harry rất yếu. Cậu ta cần một chỗ tử tế chứ không phải là cái lều tồi tàn, lạnh lẽo trong sân sau nhà cậu!" Hermione la lên.

Ron kinh ngạc nhìn cô. Cậu đợi Hermione kết thúc trước khi tiếp tục.

"Để mình nói xong đã! Tớ không nói đây là nơi tốt nhất cho Harry, nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Không còn đủ phòng trong nhà và chúng ta cũng không thể giấu cậu ta ở bên trong. Nơi này được Fred và George sử dụng để thí nghiệm mấy sản phẩm giỡn của bọn họ. Sau khi hai người đó làm cháy một phần lớn phòng ngủ, cha nói hai anh chỉ được phép thí nghiệm trong căn phòng này thôi. Bọn họ dành nhiều thời gian ở đây lắm nhưng giờ không ai đến đây nữa. Không ai kiểm tra đâu. Dù lúc đầu nơi này có hơi bụi bặm và lạnh lẽo, nhưng vài câu thần chú dọn dẹp và sưởi ấm là ổn thôi." Ron kết thúc.

"Ron, anh không nghĩ nó vẫn rất rủi ro à, lỡ anh Fred và George quay lại đây thì sao, hay một ai đó vô tình vào đây?" Damien tỏ rõ thái độ không hài lòng với điều kiện sống này cho Harry.

"Không một ai tới đây đâu. Mẹ và chị Fleur giờ gần như ở luôn với anh Bill trong bệnh viện rồi. Kể cả khi anh Bill được về nhà thì hai người cũng sẽ bận rộn chăm sóc anh ấy. Cha thì đi làm, anh Charlie thì đã quay lại với công việc chăm sóc rồng của ảnh. Mấy người biết anh Percy mà, luôn bận rộn với công việc. Còn về anh Fred và George, họ đang kết thúc vụ thương thảo với cửa hàng giỡn. Hai người còn thuê cả một căn hộ nhỏ ngay trên cửa hàng và đang định dọn ra ngoài. Họ định thông báo tin này sau ngày cưới do, mọi người biết đấy, tránh cơn giận dữ của chị Fleur. Hai người đã nói với mẹ ngày hôm qua vì phải tiếp quản cửa hàng vào ngày mai. Giờ chỉ còn lại chúng ta thôi. Với cả chúng ta có thể phù phép lên cánh cửa để không ai có thể vào được." Ron bổ sung.

"Em vẫn cảm thấy thật độc ác khi giữ anh Harry ở đây" Ginny nói trong lúc nhìn xung quanh căn phòng đáng sợ lạnh lẽo này.

"Không, Ginny. Còn độc ác hơn nếu chúng ta đưa Harry đến chỗ những người lớn. Cô chú Potter sẽ không thể giấu Harry khỏi thầy Dumbledore đâu. Harry đã sợ rằng thầy Dumbledore sẽ giam giữ cậu ta như một tù nhân trong chính ngôi nhà của cậu. Và đừng quên Moody và những thành viên khác của Hội. Nhiều người chỉ muốn trao tận tay Harry cho Bộ. Đây là cách tốt nhất và an toàn nhất mà chúng ta có thể làm cho Harry. Tin anh đi" Ron nhẹ giọng nói.

Ginny gật đầu và nhìn về phía Damien. Thằng bé mười ba tuổi vẫn cảm thấy bất an. Không ổn chút nào. Harry sẽ phản ứng thế nào khi tỉnh dậy đây. Anh ấy sẽ nói gì nếu được thông báo là sẽ phải ở lại trong sân sau nhà Weasley. 'Chắc chắn không phải là thứ tốt' Damien nghĩ thầm trong đầu khi nghe Ron chỉ đạo mọi người giúp Harry hồi phục.

Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Nott, Reid và Kerr yên lặng đứng trước mặt Chúa tể Voldemort. Dù cho bọn chúng có cố gắng kiềm chế thế nào cũng không thể ngăn được cơ thể run lên. Nỗi sợ hãi phát ra từ ba người đang ảnh hưởng lên những Tử thần thực tử còn lại. Tất cả đều dõi theo Chúa tể hắc ám với sự sợ hãi. Cả ba tên Tử thần thực tử vừa mới giải thích tại sao bọn chúng lại lạc mất Harry. Những tên ngốc đó còn nói với Chúa tể hắc ám là Harry được cứu bởi những đứa nhóc.

'Ngu ngốc' Malfoy nghĩ trong đầu. Nếu là ông thì ông sẽ không bao giờ nói hết tất cả chi tiết cho Chúa tể hắc ám.

Chúa tể Voldemort lắng nghe những lời tường thuật từ ba kẻ ngốc vụng về. Ông nhắm thẳng đũa phép về phía Kerr và bắn ra một tia sáng xanh lá. Kerr vẫn là kẻ giữ im lặng. Hắn chỉ đứng đó run rẩy từ nãy giờ. Khi cái cơ thể mất hết sự sống của Kerr đổ gục xuống sàn thì hai tên còn lại lập tức quỳ rạp xuống và cầu xin Chúa tể hắc ám tha mạng cho bọn chúng.

Chúa tể Voldemort nhìn hai người bằng đôi mắt đỏ lạnh lẽo không hề có chút thương cảm nào. Ông bắt Nott đứng dậy và hỏi hắn bằng một giọng lạnh lẽo.

"Ngươi đã nói hết tất cả với ta chưa, Nott?"

"V-v-vâng thư Chủ nhân, t-t-tất cả rồi ạ!" Nott lắp bắp đáp lại.

"Vậy sao các ngươi lại có thể bị phục kích bởi một nhóm nhóc ranh hả?" Chúa tể hỏi với giọng nguy hiểm.

Nott nuốt nước bọt khi nhìn vào đôi mắt đỏ rực tràn đầy sự tức giận. Hắn đã cố ý bỏ qua phần tra tấn Harry. Sự thật là hắn đã quá chú tâm vào việc thưởng thức cảnh Harry chịu đau đớn đến nỗi mà hắn và hai tên Tử thần thực tử còn lại không nhận ra bốn đứa nhóc đang tiến lại phía sau. Mồ hôi trên người Nott túa ra. Chúa tể Voldemort sẽ làm gì nếu ngài ấy phát hiện ra là hắn đã lãng phí thời gian để tra tấn Harry thay vì ngay lập tức độn thổ về dinh thự Riddle? Cơ thể Nott run lên khi nghĩ đến đó.

Chúa tể Voldemort có thể đoán được là Nott đang che giấu thông tin. Nằm trong danh sách Tử thần thực tử thân tín không phải là không có lý do. Hắn là một Tử thần thực tử giỏi với rất nhiều kĩ năng và sự nhanh nhạy. Vì thế mà để hắn bị tấn công bất ngờ, mà còn là từ những đứa nhãi ranh thì thật khả nghi. Chúa tể Voldemort biết lần duy nhất mà Nott bị tấn công từ một đứa trẻ, nhưng nếu đó là Harry thì mọi thứ đều khác. Harry rất mạnh, dù cho chỉ mới bảy tuổi. Việc này còn nhiều thứ hơn thế.

Chúa tể Voldemort chuyển ánh mắt đỏ rực bùng cháy và không cho người đàn ông đang run rẩy có thời gian hồi phục, Chúa tể Voldemort thâm nhập vào đầu hắn ta. Không khó để tìm thấy những kí ức ấy khi Nott đang tuyệt vọng che giấu chúng đi. Tim Chúa tể Voldemort hẫng một nhịp khi ông thấy cảnh Nott tấn công Harry trong lúc thằng nhóc đang nhìn thật mệt mỏi như bị bệnh. Tại sao Harry lại bị bệnh? Thằng bé chưa bao giờ đổ bệnh! Harry có quá nhiều sức mạnh trong người để bị đổ bệnh. Và rồi Voldemort nhận ra rằng Harry đang phải chịu đau đớn bởi vì đã chuyển giao phép thuật để cứu cái tên thảm hại James Potter! Voldemort nắm lấy sợi dây kiên nhẫn cuối cùng của mình để không phát hỏa.

Tuy vậy cái kiên nhẫn đó cuối cùng cũng biến mất khi ông thấy Reid tấn công Harry từ phía sau và ném nó mạnh bạo xuống đất trước khi đá liên tiếp vào thằng nhóc. Nott nói vài điều gì đó về trả mối thù trước khi tạo ra một sợi dây trói quanh cổ thằng bé. Chúa tể Voldemort không muốn nhìn tiếp nữa, ông đã đại khái đoán ra được chuyện gì xảy ra tiếp theo, nhưng ông cũng muốn biết danh tính của bốn đứa nhóc đã tấn công ba Tử thần thực tử.

Lồng ngực Chúa tể Voldemort quặn lên vì tức giận khi thấy Harry bị nhấc bổng lên trên không bằng sợi dây thừng kinh tởm ấy. Harry vùng vẫy cố thoát ra nhưng mọi nỗ lực đều vô dụng. Tiếng cười hả hê từ những tên Tử thần thực tử vang vọng trong tai ông khi mắt Harry đảo ngược lên trên, trước khi thằng bé rơi xuống đất.

Nott quay phắt lại phía sau để xem ai dám dừng lại phép lơ lửng của hắn và đập vào mắt là hình ảnh bốn đứa nhóc, trong tay đang cầm đũa phép chĩa về phía bọn chúng. Một thằng nhóc tóc đỏ bắn bùa 'Stupefy' về phía Kerr làm hắn té ngã xuống đất, trong khi một đứa con gái tóc nâu đánh bất tỉnh Reid bằng cách yểm phép lơ lửng lên một nhánh cây. Cả hai Tử thần thực tử lập tức bị hạ gục. Nott bắn một lời nguyền về phía thằng nhóc tóc đen đang đứng chính giữa nhóm. Nhưng lời nguyền lại dừng lại ngay trước thằng bé và dường như biến mất trong không trung. Đứa trẻ tóc đen còn không hề tỏ ra giật mình chút nào khi phép thuật bắn thẳng về phía nó. Nó tấn công lại bằng bùa 'Stupefy' và thành công hạ gục Nott.

Chúa tể Voldemort thoát khỏi những kí ức đó và nhìn cái hình ảnh thảm hại của Nott trước mặt ông. Bởi vì những tên Tử thần thực tử ngu ngốc này mà Harry đã không bị bắt và đưa về đây cho ông. Nott đã dám đả thương Harry, khi Voldemort đã đặc biệt ra lệnh là chỉ được bắt giữ chứ không được làm bị thương thằng bé.

Chúa tể Voldemort ném bay Nott khỏi ông làm hắn ngã ngửa ra mặt đất. Nott chuyển ánh mắt sợ hãi về phía chủ nhân hắn và bắt đầu khóc lóc thảm thiết. Chúa tể Voldemort chĩa đũa phép về phía Nott và ngay lập tức Nott gào lên xin tha mạng.

"Không! Không! Chủ nhân, làm ơn, đừng giết tôi! Làm ơn, hãy tha mạng, tôi sẽ không bao giờ làm phật lòng ngài nữa. Tôi thề! Làm ơn, Chúa tể của tôi, làm ơn hãy rủ lòng thương"

Chúa tể Voldemort lạnh lùng đáp lại.

"Ngươi nên nghĩ về cơn giận của ta trước khi dám chĩa đũa phép về phía Harry. Ngươi, hơn những kẻ khác phải hiểu rõ rằng ta không chấp nhận bất cứ ai tổn thương thằng bé"

Tia sáng xanh lá như một tia sét bắn ra khỏi đũa phép ông và nhắm thẳng ngực Nott. Mắt Nott tối sầm lại khi ánh sánh sáng sự sống rời khỏi chúng vĩnh viễn. Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn lên cái cơ thể bất động của Nott.

Chúa tể Voldemort quay qua nhìn tên Tử thần thực tử cuối cùng. Reid lập tức quỳ rạp xuống đất và liên tục xin lỗi. Lời nói của hắn khó có thể nghe qua khi bị trộn lẫn với tiếng khóc lóc thảm thương phát ra từ cái cơ thể đang run rẩy.

Chúa tể Voldemort dường như còn không thèm nghe hắn. Ông đá hắn xuống đất trước khi phẩy tay kết liễu hắn ta. Cơ thể của ba tên Tử thần thực tử được nâng lên và nhanh chóng được xử lý.

Chúa tể Voldemort không muốn nói chuyện với bất kì ai, ông bước qua Bella mà không thèm liếc nhìn bà ta. Tâm trí ông chứa đầy nỗi lo lắng, không phải cho Harry, mà kì lạ hơn, cho 'đứa trẻ Potter còn lại'. Chúa tể Voldemort ngồi trong phòng riêng của mình và nghĩ về lời phép như biến mất trước khi trúng nó. Đứa trẻ nhìn trông nhỏ tuổi hơn những đứa khác. Nó nhìn cũng không mạnh. 'À nhưng nó là đứa em ruột thịt của Harry' ông nghĩ. Voldemort lắc đầu để cho tâm trí mình rõ ràng hơn. Harry chỉ mạnh là do ông. Chúa tể Voldemort đã làm thằng bé trở nên mạnh mẽ, bằng cách biến nó thành hậu duệ của Slytherin. Harry có dòng máu của hai người sáng lập chảy trong người. Đó là lý do tại sao nó lại mạnh mẽ một cách vượt trội như vậy. Không phải chỉ là do có dòng máu Potter. Đứa trẻ đó dường như biết là nó không thể bị tấn công khi không hề có bất cứ phản ứng nào trước đòn tấn công ấy. Chúa tể Voldemort thở dài và xoa xoa trán. Ông cảm thấy đầu mình bắt đầu nhói đau. Ông tự hứa với bản thân là sẽ điều tra bí ẩn này đến cùng. Ông biết là việc này có liên quan đến Harry, bằng cách nào đó.

Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Harry thức dậy với cơn đau đầu. Nó mơ màng mở mắt và nhìn xung quanh. Và lần nữa, nó thức dậy một mình. Nhưng lần này thì nó không nhận ra cảnh vật xung quanh. Sợ hãi dâng lên làm nó cố nhảy ra khỏi giường. Cái cơ thể rã rời của nó bắt đầu biểu tình khi phải di chuyển quá đột ngột làm Harry buộc ngồi lại trên giường. Đôi mắt xanh lá của Harry quét xung quanh để thu thập càng nhiều thông tin càng tốt.

Nó nhìn thấy một căn phòng nhỏ, còn nhỏ hơn cả căn phòng trong Nhà trọ Du lịch. Một tấm thảm cũ trên sàn, căn phòng đủ sạch sẽ nhưng lại có mùi như đã lâu không có người ở. Một mùi ẩm mốc. Harry ngăn lại cơn buồn nôn và xoa ngực mình, để làm giảm đi cảm giác nhộn nhạo trong người.

Harry nhìn cái giường nó đang nằm. Một chiếc giường tương tự vậy đối diện chỗ nó. Harry không cảm thấy lạnh nhưng cả cơ thể vẫn run lên. Những tên Tử thần thực tử đã đưa nó tới đây à? Không bọn chúng chắc chắn đã bị tấn công. Harry nhớ mặt đất rung lên khi cơ thể của bọn chúng đổ gục. Nó nhớ đã nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Damien trước khi ngất đi.

Đột nhiên cái người nó đang nghĩ tới mở cửa và bước vào phòng. Harry nhìn hình ảnh cực kì mỏi mệt và lo lắng của Damien ngay tại cửa. Nó thấy đôi mắt hạt dẻ của Damien mở lớn vì kinh ngạc và nhẹ nhõm khi thằng bé chạy vội lại chỗ Harry.

"Anh dậy rồi! Tạ ơn Merlin! Em đã rất lo. Đã năm tiếng rồi!" Damien nói khi tiến lại gần giường Harry.

Thằng bé giơ tay về phía trán của Harry để kiểm tra nhiệt độ của anh trai còn cao không, nhưng Harry lại né tránh. Damien sửng sốt trước hành động của Harry nhưng trước khi thằng bé có thể hỏi anh thì Harry đã lên tiếng.

"Tao đang ở đâu đây?" Harry khẽ hỏi, nhưng vẫn có thể nghe ra sự tức giận mà anh đang kiềm chế. Damien quyết định bỏ qua phản ứng của Harry.

"Bọn em không biết phải đưa anh đến nơi nào, chúng ta không thể ở lại thế giới muggle, vì thế tụi em đưa anh đến đây. Đây...đây là Burrow. Anh đang ở nhà của gia đình Weasley." Damien nói, hy vọng là anh Harry không hoảng lên.

Đã quá muộn, Harry đã rời khỏi giường và tức giận nhìn Damien.

"Tao đang ở đâu? Mày đưa tao đến đâu hả?" Harry hỏi với biểu cảm không thể tin được.

"Ở...ở Burrow." Damien lặp lại, ước rằng có ai đó ở đây cùng với mình lúc này.

Chân Harry run lên khi nó cố gắng đứng thẳng mà không dựa vào tường. Nó tiến một bước về phía Damien nhưng dừng lại khi thấy Damien lùi lại trong sợ hãi. Harry nhắm lại mắt, ép cơn giận trong người mình xuống.

"Harry, sao vậy? Sao anh lại nổi giận?" Damien hỏi.

Harry lập tức mất hết kiềm chế và hét vào mặt đứa nhóc.

"Sao vậy à? Mày còn có thể hỏi tao sao vậy à. Chết tiệt, Damien! Mày đã làm mọi thứ dẫn tao đến chỗ chết đấy! Và khi việc đó không thành công, mày đưa tao đến tận cửa của những thành viên Hội! Và giờ mày còn hỏi tại sao tao nổi điên à!"

Damien yên lặng đứng nghe Harry la mình. Căn phòng đã được yểm bùa Silencio vì thế không ai có thể nghe được. Harry hít sâu một hơi để làm mình bình tĩnh lại.

"Damien, nói thật đi. Mày muốn tao bị bắt hả?" Harry hỏi với giọng bình tĩnh hết sức có thể.

"Không!" Damien ngay lập tức nói, kinh ngạc khi nghe Harry có thể nói ra một điều như vậy.

"Vậy tại sao mày lại làm thế với tao?"

"Harry, em...em không còn lựa chọn nào khác. Tụi em không biết làm gì nữa, Tử thần thực tử biết nơi anh đang ở trong thế giới muggle! Chúng em không..." Harry lập tức chặn lại.

"Vậy sao mày không nghĩ xem tại sao bọn chúng lại tìm ra tao? Tiếp đi, Damien, cố gắng mà nghĩ ra đi!" Harry hét lên.

Harry biết đó không phải là lỗi của Damien, nhưng nó đang ê ẩm hết người, kèm theo cái đầu nó liên tục nhói đau. Cổ họng nó sưng tấy vì cái tên Nott ngu ngốc đó, và trên tất cả, sân sau nhà Weasley!

"Sao anh lại đổ lỗi cho em? Em không nói bất cứ ai về anh cả" Giọng Damien nghẹn lại.

"Mày không cần nói gì cả. Bọn chúng theo đuôi mày! Bọn chúng theo đuôi mày ba ngày mà mày không hề nhận ra. Lần đầu khi mày không nhận ra ba đứa bạn theo mày, nhưng không nhận ra ba người đàn ông, mặc áo choàng đen và theo đuôi mày ba ngày! Sao mày không nhận ra hả?"

Ngực Harry bắt đầu thấy đau, tầm nhìn nó nhòe đi. Harry theo bản năng hướng về giường. Nó ngồi xuống và hít sâu một hơi.

"Em...em không biết phải nói gì. Em xin lỗi. Em còn không biết tại sao bọn họ có thể theo sau em. Em đã rất cẩn thận. Em...em, Harry làm ơn, tha thứ cho em, em rất xin lỗi" Damien quỳ xuống nhìn Harry.

"Xin lỗi chẳng có nghĩa lý gì cả. Mày có biết chuyện gì xảy ra nếu tao bị bắt về không? Ký ức của tao sẽ bị xóa sạch và tao sẽ lại trở thành một con rối! Và điều đầu tiên mà Voldemort sẽ làm là chỉ thị tao đi giết hết tụi mày!" Harry nhìn thẳng đôi mắt hạt dẻ ngập nước và thấy mình phải ngoảnh mặt đi.

"Quên đi, Damien. Đó là lỗi của tao. Tao đã nghĩ là mày sẽ giữ bí mật về tao nhưng hình như tao đang đòi hỏi quá nhiều từ mày. Hãy đi đi!"

Damien cố nói chuyện với Harry nhưng Harry từ chối đáp lại. Một lúc sau đứa trẻ với khuôn mặt đẫm nước mắt bỏ cuộc và rời đi. Harry cũng sẽ rời đi, nếu nó có thể đứng được bằng hai chân mà không té.

Damien chạy về Burrow và kể lại với ba đứa trẻ những điều mà Harry đã nói.

"Anh ấy thật vô lý! Đây không phải là lỗi của em. Sao em có thể biết được có người đang theo dõi em? Chị sẽ đi nói chuyện với anh ấy" Ginny lên tiếng khi nghe Damien tường thuật lại cuộc hội thoại với Harry.

"Không, chị Gin. Anh Harry đã đúng. Em đã làm hỏng mọi thứ. Harry đã có thể bị bắt và bị đưa lại chỗ đó và tất cả là lỗi của em." Damien buồn rầu đáp lại.

"Hãy làm giúp em một việc. Đưa cái này cho anh ấy" Damien nói và đưa cô đũa phép của Harry. Damien đã quay lại phòng Harry ở nhà trọ du lịch, trả phòng và mang đi tất cả đồ dùng của Harry.

Ginny cầm lấy đũa phép và nhìn Damien với sự thương hại. Hermione tiến lại và cho đứa trẻ một cái ôm ấm áp.

"Cậu ta chỉ là đang tức giận thôi. Cho cậu ta thời gian đi Damy. Để cậu ta bình tĩnh lại. Cậu ta sẽ nhận ra là em không có ý để những việc này xảy ra."

Ginny và Hermione ghé thăm cùng với một ít thức ăn cho Harry. Ngay khi hai đứa bước vào phòng, bọn nó thấy đứa trẻ tóc đen đã say ngủ. Ginny đặt thức ăn cạnh giường Harry và phù phép để giữ độ ấm. Hermione đứng ngay cửa đợi Ginny.

Ginny cảm thấy bực mình cho Damien, nhưng cùng lúc đó cô bé không thể tức giận với Harry. Anh ta vừa mới trải qua một thời gian kinh khủng dưới bàn tay của đám Tử thần thực tử. Ginny thấy vết bầm tím đậm màu xung quanh cổ Harry, nơi mà dây thừng đã để lại. Cô theo bản năng vươn tay và chạm nhẹ lên đó, sự tức giận bùng lên trong người khi nhớ lại cảnh Harry đã bị tra tấn thế nào.

"Súc sinh" cô giận dữ nói với chính mình.

Ginny và Hermione rời đi và không quay lại kiểm tra Harry cho đến sáng hôm sau. Mặc cho bốn đứa trẻ cố gắng nói chuyện với Harry và chủ động xin lỗi, Harry không hề đáp lại với bất cứ ai. Cậu ta không nói chuyện với ai kể từ sau cuộc nói chuyện riêng với Damien.

Thời gian trôi qua và Harry cũng dần hồi phục. Cậu ta ăn bất cứ thức ăn nào mang cho cậu ta và uống những loại thuốc mà Hermione đưa cho. Người duy nhất mà Harry có đáp lại là Ginny. Mặc dù đó chỉ có một từ.

Ron đã đúng. Không một ai đến kiểm tra căn phòng nhỏ được xây tầng trên của nhà để xe. Molly và Fleur vẫn dành rất nhiều thời gian để chăm sóc Bill. Fred và George vẫn quay lại đây mỗi ngày nhưng lại phải nhanh chóng trở về cửa hàng của họ ở Hẻm Xéo. Percy và Arthur thì hoàn toàn kiệt sức sau một ngày làm việc, vì thế không một ai nhận ra bốn đứa trẻ dành thời gian trong nhà để xe.

Sau mười ngày, Harry đã hoàn toàn bình phục. Lượng phép thuật của nó đã hồi phục như ban đầu và dù Harry không lớn tiếng thừa nhận, bốn đứa trẻ đã thật sự chăm sóc nó. Căn phòng nó ở khá ấm cúng nhưng nó vẫn mừng cuối cùng cũng đã kết thúc.

Vào ngày cuối cùng, bốn đứa lại cố gắng nói chuyện với nó lần nữa.

"Bây giờ cậu định đi đâu? Cậu nên đợi thêm vài ngày nữa trước khi rời đi. Trông cậu chưa hồi phục hoàn toàn đâu." Hermione lo lắng lên tiếng.

"Khi nào anh liên lạc lại với tụi em?" Damien ngập ngừng hỏi.

"Không bao giờ" Harry trả lời ngắn gọn.

"Thôi nào Harry! Chúng tớ đã nói là chúng tớ xin lỗi rồi, cậu còn muốn gì nữa?" Ron nói với chút bực bội trong giọng nói.

"Tôi không cần bất cứ điều gì từ mấy người. Chưa bao giờ. Chính mấy người cố chấp muốn giúp tôi. Tôi đã nói là tôi sẽ thỏa hiệp với những lần gặp gỡ. Giờ chuyện gì đã xảy ra nào. Tôi sẽ không lặp lại sai lầm này nữa. Kết thúc rồi! Mấy người không còn giúp đỡ tôi được gì nữa" Harry nói với thái độ muốn kết thúc.

Hai đứa con gái không biết phải nói gì thêm. Họ biết là Harry tức giận nhưng họ lại không ngờ rằng Harry lại cắt đứt liên hệ với họ như vậy. Nhất là sau khi bọn họ đã mạo hiểm để giúp đỡ cậu ta. Cái đó còn chưa kể đến việc dành thời gian hai tuần vừa rồi để chăm sóc cậu. Trước khi ai đó có thể nói gì thì Ron đã lên tiếng.

"Như vậy à! Nếu cậu nói kết thúc thì lập tức kết thúc à! Cậu nghĩ rằng sau khi đã tham gia vào tất cả, chúng tôi cứ vậy lui về phía sau chỉ vì cậu nói vậy sao! Cậu có thể làm những gì cậu muốn, Harry. Cậu có thể nói bất cứ điều gì cậu muốn! Chúng tôi đã khởi xướng nó thì chúng tôi sẽ không dừng lại cho đến khi Trường sinh linh giá cuối cùng bị phá hủy!"

Giọng cậu ta vang vọng trong căn phòng nhỏ. Trong một lúc không ai nói gì. Damien như ngừng thở, chờ đợi phản ứng từ Harry. Harry vượt qua Ron và tiến về phía cửa.

"Làm những gì mấy người muốn, đừng cản đường tôi là được" Harry trả lời, trước khi mở cửa và rời đi, rời khỏi bốn đứa trẻ đã giúp đỡ nó nhiều hơn bất cứ ai trong đời nó.

Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Nơi Harry đang ở và làm cách nào mà cậu ta tránh được Tử thần thực tử thì không ai biết được. Ron, Hermione Ginny và Damien làm cho đầu mình bận rộn bằng việc tìm kiếm Trường sinh linh giá. Damien dành hầu hết thời gian của nó ở Burrow. Thời gian dành cho tìm kiếm càng nhiều thì thời gian mà nó dùng để nghĩ đến việc nhớ đến anh trai nó sẽ ít đi. Damien biết là Harry sẽ liên lạc lại với nó. Harry sẽ bình tĩnh lại và sẽ tha thứ nó. Damien hy vọng vậy.

Bill cuối cùng cũng được về nhà sau ba tuần, và như dự đoán, Burrow trở nên cực kì đông người. Họ hàng đến thăm Bill và chúc anh sớm bình phục. Vì vậy tụi nó quyết định chuyển qua Godric's Hollow.

Sau bốn tuần kể từ lúc Harry rời đi thì tụi nó cuối cùng mới tìm ra một manh mối về Trường sinh linh giá tiếp theo. Có một mẩu tin nhỏ trên tờ Nhật Báo Tiên Tri quảng cáo về một buổi triển lãm trong Viện trưng bày những Chế Tác Phép Thuật và Kiệt Tác nổi tiếng.

Đồ vật đắt đỏ nhất trong viện trưng bày không nghi ngờ gì chính là một Trường sinh linh giá. Đó là một cái bút lông vàng, to hơn một cái bút lông thường gấp năm lần. Thứ này thuộc về Rowena Ravenclaw.

Bốn đứa trẻ kinh ngạc nhìn nhau. Miêu tả của cái bút lông này rất khớp với một Trường sinh linh giá. Thứ này thuộc về một trong bốn người sáng lập trường Hogwarts, một vật cực kì quý giá, và không nghi ngờ gì là một vật có bề dày lịch sử về phép thuật. Nó chỉ mới được chuyển tới viện trưng bày này ở London sau khi đã được di chuyển nhiều nơi trên thế giới.

"Được rồi, vậy thứ này chắc chắn là Trường sinh linh giá, đồng ý không" Ron hỏi.

Ba đứa trẻ còn lại đều gật đầu.

"Nhưng, em không hiểu. Không phải nó rất nguy hiểm sao! Ý em là đối với V-Voldemort. Bất cứ ai cũng thể trộm đi thứ này. Em không hiểu tại sao hắn lại không bảo vệ nó" Ginny nói lên suy nghĩ của mình.

"Nó cũng giống như chiếc cúp vậy. Hắn ta đã cố tình để những Trường sinh linh giá ở nơi có rất nhiều bảo vệ. Và nếu một ai đó có thể lấy trộm nó thì cũng sẽ không muốn phá hủy nó, vì thứ này là một chế tác vô giá. Bút lông vàng này cũng không phải chỉ ở đó, chờ sẵn cho bất cứ ai lấy đi. Viện trưng bày sẽ có những phép bảo vệ của riêng họ, cũng như phép bảo vệ từ Voldemort." Hermione giải thích.

"Vậy chúng ta làm gì đây? Chúng ta có nên nói với Hội không, hay là tự hành động" Damien hỏi.

Bốn đứa nhìn nhau, không một lời mà thầm đồng ý rằng sẽ tự hành động. Nếu bọn nó thất bại thì bọn nó vẫn có thể để lại chút manh mối rằng thứ này là một Trường sinh linh giá cho Hội.

"Được rồi, chúng ta sẽ đi vào ngày mai, đồng ý chứ" Ron lên tiếng.

"Đồng ý"

Cách xa nơi đó, trong một căn phòng nhỏ, Harry đứng đó với tờ Nhật Báo Tiên Tri trong tay. Bút lông vàng! Harry biết chắc thứ này chính là một Trường sinh linh giá. Viện triển lãm sẽ mở cửa vào ngày mai.

'Ngày mai' Harry nghĩ. Nó sẽ phá hủy thứ này vào ngày mai.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com