TruyenHHH.com

The Darkness Within Trans


Chúa tể Voldemort đã không nghĩ được rằng ông còn có thể trở nên điên tiết hơn được nữa. Đã được một tháng kể từ lúc những tên Tử thần thực tử vô dụng để lạc mất Harry, và đến giờ cái đám đó vẫn chưa kiếm ra được một tí manh mối nào nơi ở của thằng bé. Voldemort không thể để mất thêm một phút giây nào nữa. Không có Harry ông sẽ thua trong cuộc chiến này, và nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như hiện tại, phe đối địch sẽ bắt được Harry trước ông.

Tuy vậy Voldemort vẫn không chịu thừa nhận rằng một phần lớn trong ông muốn Harry quay lại bởi những nguyên nhân khác không phải vì cuộc chiến. Ông thật sự nhớ Harry, nhưng hành động mà thằng bé đã làm với Trường sinh linh giá đang ăn mòn ông. Chưa bao giờ trong cuộc đời ông mà ông dự đoán được Harry sẽ làm một việc như vậy. Voldemort biết là Harry không có bất cứ thông tin nào về những Trường sinh linh giá còn lại, vì thế ông không cần phải lo lắng về chúng. Harry sẽ bị trừng phạt nặng trước khi ông thay đổi ký ức của nó.

Đây cũng là một việc làm Chúa tể Hắc ám tức giận. Đã tốn quá nhiều thời gian chỉ để tẩy não Harry. Hơn một tháng rồi! Cũng có nghĩa là giờ này Harry đã phải bị bắt và được đưa đến chỗ Voldemort. Chúa tể Voldemort sẽ thực hiện một bùa phép tẩy não cực mạnh lên Harry vì ông không dám mạo hiểm giao việc này cho bất cứ ai. Chúa tể Voldemort biết ký ức nào cần xóa và cái nào cần giữ lại.

Chúa tể Hắc ám vừa ra một chỉ thị mới. Ông sẽ tăng bậc về quyền lực cho kẻ nào có thể đưa Harry quay lại chỗ Chúa tể Voldemort. Họ sẽ nhận được một lượng ma thuật thuần khiết để có thể sử dụng vào bất cứ việc gì. Điều này làm cho những Tử thần thực tử rất phấn khích. Giờ đây Harry đã được treo thưởng. Một giải thưởng vượt xa số tiền năm ngàn Galleons từ Bộ. Nó sẽ tạo động lực lớn cho những Tử thần thực tử đi bắt Harry. Chúa tể Voldemort quan sát những Tử thần thực tử chạy ra khỏi phòng. 'Sớm thôi' Voldemort nghĩ. 'Harry sẽ quay lại bên ta sớm thôi.'

Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Harry tiến về phía tòa nhà chính là trụ sở của Bộ Phép Thuật. Ron đã nói cho Harry tất cả những thứ cần biết về tòa nhà. Ron và những người anh trai của nó đã đến đây rất nhiều lần đến nỗi mà tụi nó có thể nhớ được toàn bộ kiến trúc trong đó.

Sau khi Harry bước vào buồng điện thoại, nó nhập cái mã mà Ron đã đưa cho nó. Ron nhớ được mật mã thông qua việc quan sát cha và anh trai mình, Percy, sử dụng cái này.

2-4-8-9-3-4-0

Harry nhập vào mật mã và ngay lập tức một giọng phụ nữ vang lên.

"Xin chào, hãy nói tên và mục đích cuộc ghé thăm của bạn"

Harry hắng giọng rồi lên tiếng.

"James Potter, Thần sáng, báo cáo về nhiệm vụ" Nó nói rõ từng lời.

Giọng Harry không giống James nhưng Harry nhận ra là nó không cần phải nói nhiều khi tiến vào trong, vì vậy nó chỉ cần cố gắng giả giọng cho giống hết sức có thể là được.

Giọng người phụ nữ lại một lần nữa vang lên trong buồng điện thoại.

"Cảm ơn. Chúc bạn một ngày tốt lành ở Bộ phép thuật."

Một tấm thẻ bật ra từ chỗ trả lại tiền xu và Harry nhanh chóng cầm lấy thứ đó. Ngay lập tức buồng điện thoại bắt đầu di chuyển xuống phía dưới mặt đất. Harry đứng yên lặng với trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực. Nó đang chuẩn bị đột nhập vào Bộ. Nếu Harry bị bắt, nó sẽ không bao giờ có thể thấy được thế giới bên ngoài được nữa. Tất cả mọi người trong đây đều đang tìm kiếm Harry, và Harry đây đang tự bước vào hang ổ của bọn họ.

'Hy vọng việc này là đáng giá' Harry tự nhủ trong đầu.

Buồng điện thoại dừng lại và cánh cửa mở ra. Harry tiến vào một đại sảnh rộng lớn. Những lò sưởi nằm san sát nhau trải dài khắp một mặt sảnh. Có một cái bàn nằm ở chính giữa và một cái nằm ở trong góc. Ron đã nói cho Harry biết rằng chiếc bàn ở giữa là dành cho khách đến đăng kí và giao nộp đũa phép. Chiếc bàn ở trong góc là dành cho nhân viên làm việc ở Bộ. James là một Thần sáng nên anh có thể giữ lại đũa phép, phòng cho những trường hợp khẩn cấp.

Harry tiến về phía cái bàn ở góc. Nó cố biểu hiện bình thường hết sức có thể. Nó không muốn mình bị nhìn như thể không biết bản thân đang ở đâu.

Ron nói rằng người ngồi ở bàn đó tên là Benjamin Hugh, mọi người đều gọi ông ấy là Benje. Ông là một người tốt nhưng sẽ cảm thấy phật lòng với nhân viên nào không hỏi về gia đình ông ta. Ông có một vợ và ba đứa con, Damien nói rằng cha của tụi nó luôn hỏi thăm về những đứa con của Benje.

Harry tiến lại gần người đàn ông trung niên và thấy Benje đang mỉm cười rất tươi với nó.

"Chào buổi chiều cậu Potter. Hôm nay cậu thế nào?"

Harry mỉm cười đáp lại Benjie.

"Tôi ổn. Còn anh thế nào Benjie? Vợ con anh thế nào rồi?"

"Ô, họ tốt lắm. Vợ con tôi đang chuẩn bị cho kì nghỉ lễ."

"Tốt. Tốt. Tôi chỉ cần lấy một số thứ. Gặp lại anh sau." Harry đáp lại và nhanh chóng bước qua cánh cửa bằng gỗ sồi.

Harry thở phào nhẹ nhõm khi bước trên hành lang vắng lặng. Harry cảm thấy lo lắng về việc cha nó sẽ gặp rắc rối nếu Bộ phát hiện ra chiếc cúp của Hufflepuff bị mất. Nhưng Harry sẽ không để cho bất cứ ai thấy được mình, hay có thể nói là hình ảnh James cầm lấy chiếc cúp và rời đi cùng với thứ đó. Theo một cách lạc quan thì không một ai sẽ phát hiện chuyện gì đã xảy ra với chiếc cúp. Và dù có bị phát hiện thì James cũng có rất nhiều người làm chứng cho ông khi ông đang tham dự trận đấu Quidditch.

Harry bước đi một cách vội vã trên hành lang vắng và tiến vào một cái thang máy.

Theo cuốn sách của Hermione, chiếc cúp được để trong khu bảo mật của toàn nhà. Đó là thứ duy nhất mà Ron cùng Damien không thể giúp nó. Hai đứa không hề biết khu vực đó nằm ở đâu trong tòa nhà này.

Harry tiến vào thang máy và nhìn tên của từng bộ phận. Nó lập tức nhìn thấy một bộ phận là có khả năng nhất. 'An Toàn và Bảo Mật. Không phận sự miễn vào.' Chắc chắn là nơi này.

Harry nhấn nút tầng 23. Nó hy vọng kế hoạch của nó sẽ thành công và không gây ra quá nhiều sự chú ý. Cánh cửa thang máy mở ra khi Harry đến tầng 15. Một người đàn ông cao ráo tóc nâu và đôi mắt xám bước vào thang máy. Harry giữ mặt mình chĩa xuống dưới. Nó không biết bao nhiêu người trong đây mà James quen và không muốn bị phát hiện.

"Sao vậy Potter? Quyết định tránh mặt mấy ngày này à."

Harry ngước lên thấy người đàn ông đang nói chuyện với mình.

"Cái gì?" Nó đáp lại. Harry có thể nhận ra, thông qua cách mà ông ta nói chuyện và nhìn nó, ông ta không phải là bạn của James.

"Tôi cũng không thể trách anh. Nếu tôi có một đứa con trai là kẻ giết người, tôi cũng sẽ ẩn mình như vậy" ông ta tiếp tục.

Như bị dội một gáo nước lạnh. Harry không thể tin được điều mà ông ta vừa mới nói. Nắm tay Harry siết chặt. Nó tiến một bước về phía người đàn ông.

"Gì nào? Anh định đánh tôi như anh đã làm với Keith à? Tôi phải nhắc nhở anh điều này Potter, chúng tôi không hề nói điều gì sai cả. Con trai anh là kẻ giết người. Anh nên tập làm quen với việc những người khác gọi nó như vậy đi."

Harry thật sự kinh ngạc. Cha nó đã phải chịu đựng rất nhiều bởi vì nó. Những người ở nơi làm đang sỉ nhục ông. Người tên Keith đã phải chịu hậu quả từ James, và giờ đây cái tên ngu ngốc này cũng lại muốn kiếm chuyện nữa.

"Có thể anh nên biết giữ mồm miệng của mình đi, nếu không một ai đó sẽ làm anh không bao giờ mở miệng được nữa đấy" Harry rít lên.

"Đây là một lời đe dọa à?" người đàn ông hỏi lại.

"Nó giống vậy sao?" Harry đáp.

"Tốt nhất anh nên cẩn thận phía sau lưng mình đi, Potter. Không phải ai cũng có ý tốt đâu."

Harry đảo tròn mắt. Cái người đàn ông ngu ngốc này còn không thể thốt ra được một câu đe dọa nào đàng hoàng.

"Nghe này, tôi hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra đấy. Anh chỉ là đang ghen tức vì tôi là một trong những Thần sáng giỏi nhất. Và mặc cho những vụ việc liên quan đến đời tư của tôi thì tôi cũng sẽ luôn đứng đầu thôi. Nếu anh không thể chịu đựng được hào quang của tôi thì, anh bạn à, anh có thể rời đi" Harry nhếch miệng cười.

Ngay khi lời cuối cùng rời khỏi miệng, Harry làm một động tác phẩy tay và đánh bay người đàn ông vào thành thang máy. Người đàn ông dù bị đập mạnh nhưng vẫn còn giữ được sự tỉnh táo.

"Anh...anh đang làm cái quái gì vậy hả?" Ông ta hét lên khi loạng choạng đứng dậy.

Harry nhếch miệng cười và cúi người về phía trước để mặt nó đối diện mặt ông ta. Harry hạ cái kính đeo trên mắt xuống để đôi mắt nó sáng lên như hai viên ngọc lục bảo. Người đàn ông há hốc miệng trong kinh hoảng.

"Ngươi...ngươi! Ngươi là thằng nhóc đó!" Ông lắp bắp trong kinh ngạc.

"Ông nên biết giữ mồm giữ miệng đi. Lần sau một kẻ giết người có thể đứng ngay cạnh ông đấy, đồ cặn bã!" Harry khinh miệt nói.

Harry đập mạnh ông ta bằng lòng bàn tay, thành công làm ông bật ngửa về phía sau. Người đàn ông lóng ngóng lấy ra đũa phép của mình nhưng ngay lập tức bị Harry giựt phắt lấy. Harry chĩa đũa phép về phía cái cơ thể vẫn đang nằm trên sàn và lên tiếng.

"Ừm, để xem nào. Tôi nên làm gì cho thứ phù thủy thảm hại như ông nhỉ? Để xem nào." Harry mỉa mai.

Harry nhếch miệng cười và phẩy đũa phép.

Cơ thể người đàn ông lập tức teo lại và rất nhanh thay thế vào chỗ của ông ta là một con bọ hung nhỏ xíu.

"Hoàn hảo" Harry cười cợt khi người phù thủy vừa bị biến đổi bò nhanh trên sàn kim loại của thang máy trong cái nỗ lực để không bị đạp bẹp.

"Giờ ông có thể tự do hành động rồi. Cái ngoại hình bây giờ thích hợp với ông hơn đấy." Harry cười lớn.

Rất nhanh con bọ hung vụt qua cánh cửa thang máy. Đáng đời ông ta khi dám nói với James như vậy, Harry nghĩ thầm trong đầu. Nó chỉ là một phép biến hình và sẽ mất hiệu lực trong vài tiếng tới. Phép bảo vệ cũng được thực hiện cùng với phép biến hình. Việc đó để đảm bảo rằng người bị biến thành động vật, và trong trường hợp này, một con côn trùng, sẽ không bị tổn hại. Vì thế dù một ai đó đạp lên con bọ hung thì ông ta cũng không chết, chỉ phải chịu đau đớn một chút.

"Ít nhất thì ông ta sẽ biết tránh mặt nhà Potter kể từ bây giờ." Harry thầm thì.

Harry đã đến được tầng 23. Nó nhanh chóng bước ra ngay khi cửa thang máy mở. Harry cảm thấy mừng khi thấy hành lang hoàn toàn vắng người. Nó hít sâu một hơi và khoác lên áo choàng tàng hình. Nó đã thấy được cánh cửa dẫn đến phòng chứa. Bốn Thần sáng đứng canh trước cửa. Nó thật sự hy vọng việc này sẽ thành công. Nếu bất cứ ai trong bốn người phát hiện ra nó ngay cả khi sử dụng áo choàng tàng hình thì Harry sẽ phải chuyển qua kế hoạch B, bao gồm trong đó là sẽ rất nhiều Thần sáng phải chết. Nó thật không muốn làm một việc như vậy trong tình cảnh nhạy cảm như hiện nay.

Harry chĩa đũa phép về góc đối diện và làm vỡ cửa sổ. Hai Thần sáng lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu và chạy về phía cửa sổ, đũa phép cầm chắc trong tay để sẵn sàng đối phó lại. Hai người còn lại di chuyển ngay trước cửa. Harry chầm chậm tiến về phía bọn họ. Có thể rõ ràng thấy rằng hai người không phát hiện ra nó. Nó tiến lại gần hơn cho đến khi đứng ngay trước mặt hai người Thần sáng. Cố gắng nhẹ nhành hết sức có thể, Harry lấy ra một lọ nhỏ trong túi áo choàng. Mắt không rời khỏi hai Thần sáng, Harry mở nắp cái lọ. Ngay lập tức một tiếng hét vang vọng trong hành lang. Hai Thần sáng nhảy dựng lên và ngay lúc bọn họ đang bị bất ngờ, Harry lách qua họ và mở cánh cửa. Cái lọ được ném ra phía trước hai Thần sáng, những người đang dáo dác tìm kiếm nơi tiếng hét phát ra. Harry lẻn qua cánh cửa đã được mở và tiến vào trong. Harry vẫn giữ áo choàng trên người trong lúc chạy về phía trước. Nó nhìn thấy căn phòng chứa đầy những dãy kệ. Harry tiếp tục tiến về phía trước cho đến khi thấy một cái cúp nhỏ đang được đặt ở hàng thứ ba. Nó được bao phủ bằng những tấm kính xung quanh đã được yểm phép thuật.

Harry cảm thấy hơi tội lỗi khi phải phá hủy nó. Harry cởi ra áo choàng tàng hình. Nó di chuyển bàn tay xung quanh bề mặt kính và cảm nhận được phép bảo vệ được phủ lên trên. Việc này phải được thực hiện mà không dùng đũa phép, nếu không chuông cảnh báo sẽ bật lên. Nó như việc mở khóa cánh cửa mà không dùng đũa vậy. Bạn chỉ cần biết cái khóa nào cần phải mở. Harry nhắm mắt lại và tập trung vào phép thuật ở phía trước. Nó ngay lập tức cảm nhận được kết cấu của thứ phép thuật ấy. Phải mất ba phút tập trung cao độ để Harry hóa giải được phép thuật ở trước mặt. Nó nghe thấy một tiếng cạch vang lên báo hiệu bùa chú đã được gỡ bỏ.

Harry nhấc lên cái hộp kính và lấy ra cái cúp. Ngay khi tay Harry chạm vào chiếc cúp, vết sẹo của nó đột nhiên nhói đau. Harry cắn chặt môi để ngăn lại tiếng hét phát ra. Vết sẹo của Harry đã liên tục đau nhức kể từ lúc nó phá hủy mặt dây chuyền của Slytherin. Bây giờ nó chỉ như một cơn đau thường ngày, nhưng theo thời gian nó có giảm bớt. Harry nhận ra rằng từ khi nó rời đi thì Voldemort hình như giận dữ hơn bình thường.

"Chắc chắn là Trường sinh linh giá" Harry lẩm bẩm với chính mình khi xoa nắn vết sẹo.

Harry bỏ chiếc cúp an toàn vào túi áo chùng. Harry khoác lên áo choàng tàng hình và yên lặng tiến về phía cửa. Harry kịp lúc thấy ba Thần sáng tiến vào trong phòng.

'Chết tiệt' Harry nghĩ và né sang một bên. Những Thần sáng bắn những tia sáng xanh dương và làm những đồ vật phát sáng. Có thể thấy rằng bọn họ đang thực hiện phép định vị để xem thử có ai đã vào đây không. Vấn đề ở đây là họ không biết ai đã vào được bên trong, vì thế phép định vị được bắn ra tứ phía. Harry nắm chặt lấy áo choàng tàng hình và tăng tốc, cùng lúc đó né tránh những tia sáng xanh. Nếu ánh sáng đó bắn trúng Harry thì tất cả mọi người sẽ thấy được nó.

Harry di chuyển với một tốc độ đáng kinh ngạc, và rất nhanh nó đã lẻn qua được ba Thần sáng. Harry thấy một Thần sáng vẫn đứng canh ở bên ngoài. Harry lách qua anh ta và chầm chậm tiến về phía cầu thang. Harry không hề nhận ra nó đã nín thở cho đến khi đến được cầu thang. Ngực nó nhói lên vì giữ hơi quá lâu. Harry thở hắt ra trong nhẹ nhõm.

Harry nhanh chóng xuống vài lầu trước khi sử dụng thang máy để xuống dưới sảnh chính, cái cúp được cất cẩn thận trong túi áo. Harry không thể tin được là nó đã có thể làm được đến mức này mà không gây ra rắc rối lớn nào.

Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Damien và Ron không thể tin được vào vận may của mình. Trận đấu đã kết thúc chỉ sau 40 phút. Tên Tầm thủ ngu ngốc đã bắt được trái Snitch trong một thời gian kỉ lục và làm kết thúc trận đấu ngay trước cả khi trận đấu có thể gọi là bắt đầu. Bọn nó đang trên đường về nhà, cả Damien và Ron đang âm thầm cầu nguyện, một là Harry đã thành công và rời khỏi Bộ, không thì James sẽ quyết định không đi làm vào ngày hôm nay.

"Cha, cha không nghĩ chúng ta nên đi ra ngoài ăn vào tối nay à?" Damien hỏi cha nó khi đang trên đường về.

"Được thôi nếu con muốn. Ta đoán điều này sẽ tốt cho mẹ con. Dạo này mẹ con đang phải chịu khá nhiều căng thẳng." James nói khẽ.

"Tốt rồi. Con nghĩ là cha nên về nhà và tự nói với mẹ. Mẹ luôn cảm thấy vui vẻ khi cha bất ngờ về nhà mà." Damien nhanh chóng đáp lại.

"Được." James bật cười.

Damien và Ron ngả người ra phía sau, mừng rằng James sẽ đi thẳng về Godric's Hollow.

Ngay lúc hai đứa trẻ đang mải nói chuyện thì Ron liếc qua vai Damien và há hốc miệng.

"Chuyện gì vậy?" Damien hỏi.

"Nhìn kìa!" Ron rít lên.

Damien quay phắt lại và nhìn thấy, trong sự sợ hãi khi thấy cả đám đã tiến ngay gần Bộ pháp thuật. Xe của bọn họ đang tiến về phía buồng điện thoại được sử dụng để di chuyển vào tòa nhà.

"Cha! Cha làm gì vậy? Con tưởng cha sẽ không đi làm ngày hôm nay" Damien lên tiếng với một giọng giả vờ bình tĩnh nhất của nó.

"Ta đến đây không phải để đi làm. Ta chỉ định vào một lúc thôi, để lấy một vài thứ." James đáp và đỗ xe.

Ron và Damien chia sẻ nhau ánh mắt hoảng hốt. Bọn nó phải làm gì đây? Việc của tụi nó là dẫn James rời xa khỏi Bộ. Bọn nó không thể để ông ấy đi vào lúc này. Harry có thể vẫn đang ở trong đó.

"Ô được ạ." Damien nói và quay về phía Ron và miệng mấp máy từ 'Tiêu rồi'. Đứa trẻ tóc đỏ cũng như chuẩn bị ngất xỉu tới nơi vì hoảng sợ.

"Chú Potter, tụi con cần nói với chú điều này trước khi chú vào, được không ạ?"

James đỗ xong xe và quay lại nhìn hai đứa nhóc.

"Được thôi"

Ron quay qua nhìn Damien, hiển nhiên đang đẩy cho Damien việc phải nói cái gì. James nhìn qua đứa con nhỏ.

"Chuyện gì à, Damien?" James hỏi.

Damien tức giận nhìn Ron rồi chuyển ánh mắt về phía cha nó.

"Ưm..dạ. Thật ra con không biết phải nói như thế nào, ưm,..." Damien đang cố gắng làm cho cái đầu đang rối tung của mình nảy ra được một ý tưởng nào hay ho.

"Damy, nó thật sự quan trọng không, hay chúng ta có thể đợi cho đến khi về nhà rồi hãy nói?" James đã mở cửa và chuẩn bị rời khỏi xe.

"KHÔNG! À ý con là con phải nói với cha điều này. Nếu mẹ mà nghe được thì con nghĩ mẹ sẽ không hiểu đâu." Damien vội nói. Nó lập tức làm James chú ý. Ông quay lại để có thể nhìn thẳng mặt Damien.

"Damien, sao vậy?" ông hỏi, bây giờ ông thật sự lo lắng.

Damien nhăn mặt. Nó đã vô ý làm cho cha nó buồn.

"Ưm. Nó là thế này. Con đang thích một người. Con biết là cha đã dặn con không được làm quen ai cho đến khi con lớn hơn, vì thế con vẫn chưa tiếp cận người đó. Nhưng giờ tất cả đã rời Hogwarts và con không biết là con còn có cơ hội để thổ lộ hay không" Damien quyết định nói một phần sự thật.

"Ô! Vậy người đó là ai vậy" James mỉm cười.

"À, đó là, ừm, Sam. Con rất thích Sam và con nghĩ là..." Damien bị cắt ngang bởi tiếng ho từ James.

"Sam! Con thích một người tên Sam!" James hỏi lại.

"Dạ" Damien nhanh chóng đáp lại, không hiểu tại sao mặt cha lại tái đi.

"Ô, ừm. Ta nghĩ chúng ta nên nói chuyện này ở một nơi khác. Không phải như thế này" James lên tiếng, mặt dần hồng lên.

"Cha, con muốn nói chuyện đó ngay bây giờ. Sam sống đối diện nhà ta mà. Và nếu cha đồng ý thì con sẽ qua gặp cô ấy" Damien bực bội nói.

"Cô ấy! Sam là con gái à. Sam là con gái!" James thở phào nhẹ nhõm.

Damien nhận ra James đã nghĩ gì khi nó nói cái tên 'Sam'.

"Dạ, Sam, cha biết đấy viết tắt của Samantha. Cô bé đã qua nhà chúng ta vào tháng bảy vừa rồi. Cha nhớ không?" Damien hỏi, cố nén cười.

"Ô, đúng rồi, đúng rồi, một cô bé dễ thương. Ta cũng quý nó. Nhưng Damy, con vẫn còn nhỏ. Ta nghĩ con cần đủ mười lăm tuổi trước khi quyết định làm quen một ai đó. Được chứ" James trả lời, giờ đây cảm thấy thật xấu hổ. Ông không hề nhớ ai tên Samantha cả, nhưng ông vẫn đồng ý với Damien.

"Được ạ! Nhưng đừng nói với mẹ. Mẹ sẽ chỉ trêu chọc con thôi. Sam là học trò cưng của mẹ mà." Damien giải thích.

"Đừng lo" James đáp.

Nụ cười của Damien ngưng lại khi nó thấy được hình bóng của Harry, nhìn giống hệt cha nó, đang bước ra khỏi buồng điện thoại. Harry nhanh chóng hòa vào đám đông và biến mất.

James bước ra khỏi xe và nói hai đứa trẻ ở yên khi tiến vào Bộ. Damien và Ron cười rộ lên ngay khi James rời đi.

"Được đấy Damy. Anh đã nghĩ em chuẩn bị làm cha em lên cơn đau tim chứ!" Ron nhận xét.

"Đó là ý duy nhất mà em có thể nghĩ ra. Và em không nói dối. Sam thật sự rất đẹp" Damien ngượng ngùng nói.

"Cô ấy bằng tuổi anh!" Ron nói.

"Thì sao, em không thể thích một người mà hơn em ba tuổi à" Damien cãi lại.

"Được rồi, được rồi, em có thể thích bất cứ ai. Vậy Harry đã rời đi đúng chứ" Ron đáp và nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Dạ, hy vọng là mọi việc đều theo kế hoạch" Damien nói khẽ.

Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

James tiến vào tòa nhà và nhanh chóng hướng về phía bàn của Benjie.

"Chào Benjie, anh thế nào? Vợ con anh sao rồi?" James hỏi khi dừng ở bàn bảo vệ.

Benjie ném cho James ánh mắt kì quái.

"Tôi khỏe anh James. Nhưng tôi nghĩ là anh hơi đãng trí đấy. Anh đã hỏi tôi vào chiều nay rồi mà"

James ngơ ngác nhìn Benjie.

"Anh đang nói gì vậy? Đây là lần đầu tôi vào đây trong ngày hôm nay mà" James bật cười đáp.

"Không, đây là lần thứ hai trong ngày. Và nói thật là anh chỉ mới rời đây có hai phút trước. Tôi đã vẫy tay chào anh mà" Benjie trả lời, có một chút bực mình.

"Anh đang nói gì..." Đột nhiên mọi thứ đều thông suốt.

James chạy vội ra khỏi cửa mà không nói thêm bất cứ điều gì. Anh xông vào buồng điện thoại và cầu cho cái thứ máy móc ngu ngốc này chạy nhanh hơn. Harry đã đến Bộ. Harry đã giả trang thành James để có thể vào được Bộ. Benjie nói là anh chỉ mới rời đi được hai phút. Có thể James vẫn có thể đuổi kịp thằng bé.

James chạy ra ngoài và hướng về góc đường. Mắt anh tìm kiếm hình bóng của Harry ở mọi ngóc ngách, nhưng vẫn không thấy thằng bé tóc đen ở đâu cả.

Damien và Ron nhìn trong lo sợ khi James chạy ra ngoài như thể đang tìm kiếm một ai đó.

"Phủ định tất cả" Ron thầm thì với Damien khi James xông về phía tụi nó.

Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Damien và Ron thấy mình ngồi trong một phòng của Bộ. James không hề nghi ngờ tụi nó. Ông đã chạy về phía cái xe và nói tụi nó đi vào trong Bộ. Có chuyện cần xử lý trước khi bọn họ có thể về nhà.

Nói không khí căng thẳng là còn nhẹ. Cả Bộ pháp thuật trở nên náo loạn bởi vì một người đã đột nhập vào trong Bộ, và cụ thể ở đây là Hoàng tử hắc ám là người đã đột nhập còn làm mọi việc tồi tệ hơn. James cố gắng khống chế tình hình nhưng Benjie đã bật chuông cảnh báo trước cả khi James quay lại Bộ.

"Một thằng nhãi đã vào được Bộ! Thoải mái bước vào, làm bất cứ điều quái nào mà nó muốn và rời đi không một ai hay biết! Giải thích tại sao điều này là có thể đi!" Bộ trưởng Fudge gào lên.

James nhăn mặt, không phải bởi vì tiếng hét của Bộ trưởng mà bởi vì nước miếng đang văng ra tùm lum từ ông ta.

'Cái tên ngốc nào đã tâu với hắn vậy' James tức giận nghĩ. Anh chỉ muốn biết tại sao Harry lại đến Bộ. Mục đích của nó là gì mà lại làm một việc nguy hiểm như vậy? Và rất nhanh anh biết được tại sao Harry lại đến đây. Sau khi chuông báo vang lên, tất cả các bộ phân được thông báo phải kiểm tra xem có điều gì bất thường hay không. Lúc đó những Thần sáng ở tầng 23 đã tiến lên tường thuật về những việc kì lạ xảy ra trong chiều nay. Sau một hồi kiểm tra, nó được thông báo rằng chiếc cúp vô giá của Helga Hufflepuff đã biến mất.

Mọi thứ lập tức vượt ngoài tầm kiểm soát. Bộ trường Fudge trở nên hoảng loạng vì không biết phải giải thích việc này thế nào. Ông ra lệnh rằng mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay không được phép tiết lộ ra ngoài. Trong mọi trường hợp, chuyện Hoàng tử hắc ám đột nhập vào Bộ phép thuật và lấy cắp một đồ vật quý giá cũng không được phép tiết lộ ra công chúng.

James và Sirius thì có nỗi sợ hãi của riêng họ. Harry đã chịu nguy hiểm như vậy để tiến vào Bộ. Tại sao? Tại sao Harry lại lấy đi cái cúp của Hufflepuff? Họ biết là Dumbledore sẽ được thông báo về việc này. Có thể ông ấy sẽ nhận ra được điều gì đó.

Ron và Damien ở trong phòng, hoàn toàn không hề hay biết về những chuyện đang diễn ra ở ngoài. Bọn nó chỉ cảm thấy mừng là không có bất cứ nghi ngờ gì đổ lên đầu tụi nó. Bọn nó đã an toàn. Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên làm hai đứa giật bắn mình và chạy ra cửa. Damien thấy cha nó cùng với chú Sirius đang trao đổi một cách lớn tiếng với một người đàn ông tóc nâu. Ông ta là một Thần sáng, người mà Damien nhận ra là Charles Blake. Ông ta một kẻ rất ngạo mạn và vênh váo, kẻ rất thích gây sự với người khác. Ông ta rất ghét James và Sirius, kể từ lúc mà bọn họ học cùng nhau ở trường Hogwarts. Sirius đã từng nói với Damien rằng ông chắc chắn Blake theo con đường Thần sáng là vì James và ông.

"Tôi nói với mấy người, thằng bé đã ở đây, chính tôi đã thấy nó!" Blake gào lên tức tối.

"Ai? Ai đã ở đây? Làm ơn nói rõ ra đi!" James hét lại.

"Con trai anh! Nó đã ở đây. Nó tấn công tôi!" Blake lớn lối. Mặt ông ta trở nên tím tái vì tức giận.

"Anh nói vậy là sao hả? Nếu anh thấy thằng bé tại sao anh lại để nó đi mất?" Kingsley Shacklebolt chặn ngang.

"Tôi đã có thể bắt được nó! Nhưng nó...nó...tôi..." Blake dừng lại.

Có thể thấy rõ là việc mà Harry đã làm ảnh hưởng rất lớn đến ông ta. Thật ra Blake cảm thấy thật xấu hổ khi bị biến thành một con bọ hung. Nếu việc này bị lộ ra thì ông không còn mặt mũi nào nữa. Vì thế ông ta quyết định rời khỏi đây. Ông ném cho James cái nhìn hằn học trước khi quay đi. Ông thề ông sẽ bắt nó phải trả giá nếu điều đó là thứ cuối cùng mà ông có thể làm.

Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Harry mở cánh cửa phòng nó và bước vào. Nó khóa cửa rồi tiến về phía giường. Nó lấy ra chiếc cúp và cầm thứ đó trong tay. Hình như Voldemort đã bình tĩnh lại vì vết sẹo của nó đã không còn đau nữa. Harry quan sát cái cúp. Thứ này thật sự rất đẹp. Harry thấy mình như bị chiếc cúp hấp dẫn, y như cái cảm giác hấp dẫn từ mặt dây chuyền Slytherin. Harry kéo mắt mình rời khỏi chiếc cúp và đặt vật đó lên trên giường.

Harry cào tóc mình. Nó đã lấy được cái cúp nhưng nó không biết làm cách nào để phá hủy thứ này. Mặt dây chuyền thì khác. Harry đã có thể phá hủy do cơn giận dữ đang sôi trào. Nhưng bây giờ thì khác. Nó còn không biết bất cứ phép thuật gì có thể phá hủy. Harry nhớ đến cơn giận nó đã cảm nhận trước khi phá hủy mặt dây chuyền. Cơn giận của nó là nguyên nhân chăng.

Harry cầm lên cái cúp và tập trung. Nó nhớ đến những lúc mà Voldemort đã nói những lời tử tế, tất cả thời gian ông ta đã nói với Hary rằng nó mạnh mẽ, rằng 'cha mẹ' nó đã không yêu thương nó vì sức mạnh này. Nó nhớ đến những lời của Voldemort.

"Con có bóng tối trong con, Harry. Thứ bóng tối đã cho con sức mạnh lớn lao. Đó là thứ làm cha mẹ con hận con. Bọn họ không hiểu về nó. Bóng tối ấy sẽ là thứ dẫn đến thắng lợi của chúng ta"

Mắt Harry biến đen và lập tức chiếc cúp trong tay Harry bốc cháy thành cát bụi. Mắt Harry nhanh chóng trở lại màu xanh như lúc ban đầu. Nó nhìn đống tro trong lòng bàn tay. Harry siết lại nắm tay để giữ chặt tro trong tay mình.

"Ông sai rồi Voldemort, bóng tối trong tôi không phải là thứ sẽ dẫn ông tới thắng lợi, nó sẽ là thứ kết thúc ông."

Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com