The Darkness Within Trans
Harry thở dài và thử tập trung lần nữa. Nó thật sự rất khó để học được cái lời nguyền ngu ngốc này trong khi cơn đau từ vết sẹo phá vỡ sự tập trung của cậu. Cậu cố gắng lần nữa chú tâm vào Bella khi cô đang thao thao về vấn đề cậu phải tập trung vào việc tạo ra sự đau đớn và muốn đánh gãy những khúc xương. Đó là nguyên lý của lời nguyền gãy xương. Những điều cô nói về sự đau đớn càng làm cho cơn đau đầu của cậu tệ hơn. Cậu ném cho cô ánh nhìn tức giận trong khi cô đang rất vui vẻ vì lí do lần đầu tiên Harry có thứ không thể hiểu được và thứ đó là thứ cô là chuyên gia. "Ây da sao vậy hoàng tử, một ngày xui xẻo à?" Cô cười khúc khích trong lúc nhìn cậu xoa nắn cái trán của mình một cách bực bội."Ngừng lại đi Bella, tôi không có hứng cho mấy trò đùa của cô lúc này đâu." Cậu trả lời trong khi xoa nắn cái trán của mình.Cô lập tức dừng cười và chạy lại gần Harry."Harry, cậu không sao chứ? Lại là vết sẹo à? Xin lỗi vì đã không nhận ra."Cô vừa xin lỗi vừa cố gắng kéo bàn tay của cậu khỏi trán và kiểm tra xem nó làm đau cậu như thế nào. Harry cố gắng che lại hết sức có thể. Cậu ghét điều này. Cậu chán ghét rằng mình là người gây ảnh hưởng đến tâm trạng của cha. Khi cậu còn trẻ, Malfoy và những Tử thần thực tử thân tín khác thường hỏi về vết sẹo của cậu trước khi họ đi gặp chúa tể Voldemort. Nếu nó không đau thì nó sẽ đau ngay sau khi họ đi gặp ngài ấy.Harry nghiến răng và né tránh Bella. Cậu có thể chịu đựng được mà không cần cô giúp."Bella, tôi ổn mà. Chỉ cần để tôi một mình một lát. Chúng ta có thể tiếp tục sau khi cha bình tâm lại.""Được thôi, Harry. Cứ gọi tôi khi cậu sẵn sàng."Bella buông cậu ra và rời khỏi phòng. Khi tiến đến cửa, cô quay lại và nhìn cậu vẫn xoa vết sẹo của mình. 'Cậu quá cứng đầu để thừa nhận nó.' Cô nghĩ thầm."Harry, tôi sẽ quay lại với thuốc giảm đau và tôi sẽ không nghe câu cậu không cần đến nó đâu đấy!"Harry mỉm cười yếu ớt và gật đầu về phía cô. Cậu không thể từ chối một liều thuốc giảm đau vào lúc này được. Cậu rất quý Bella, chỉ là khi cô quá quan tâm cậu như một người mẹ chính là điều làm cậu cảm thấy không thoải mái. Cậu quá chuyên tâm suy nghĩ đến nỗi không nghe thấy tiếng động từ Bella khi cô quay lại."Đây" Cô nói khi đặt lọ thuốc vào tay cậu.Cậu cầm lấy một cách biết ơn và uống ực nó. Nó tác dụng liền nhưng đau đớn từ vết sẹo chỉ giảm đi một ít. Nó chỉ hết khi cha không còn giận dữ nữa, và đó chính là thứ luôn làm cậu khó chịu."Tại sao ông luôn cực kì bực mình hay tức giận khi tôi ở gần chứ." Harry than thở."Đừng vô lễ như vậy, Harry!"Bella trách mắng.Harry cười ra tiếng trước khi ném cho cô một ánh nhìn dận dữ."Vâng xin thứ lỗi cho tôi vì đã không thích việc đầu mình bị tách làm đôi!""Ngài ấy không cố ý làm điều đó, Harry. Ngài ấy sẽ không bao giờ muốn cậu phải chịu đau đớn, nhất là vì ngài ấy."Harry đang định trả lời cô thì một cơn đau ập đến làm cậu phải ôm trán rên rỉ. Bella lập tức đến ngay cạnh cậu, lo lằng không biết tại sao chúa tể lại giận dữ đến vậy."Đủ rồi! Tôi sẽ đến và xem thử điều gì làm ngài ấy tức giận!"Nói xong Harry lập tức đứng lên, với lấy chiếc mặt nạ bạc và xông ra khỏi phòng.Cậu đứng trước cánh cửa gỗ của phòng cha mình chỉ trong vài phút. Chỉ mới mười tuổi Harry đã nắm hết tất cả những lối đi bí mật ra và vào dinh thự Riddle. Harry đã đeo mặt nạ lên và gõ cánh cửa. Không chờ một sự trả lời, cậu xông thẳng vào phòng ông. Chúa tể Voldemort ngạc nhiên khi thấy cậu vội vàng như vậy nhưng lập tức hiểu ra lý do. Ông nhanh chóng tĩnh tâm lại để giảm đi cơn giận dữ đang sục sôi trong người ông. Ông đồng thời cũng dừng lại phép Tra tấn đang giáng lên người Crabbe. Tên Tử thần thực tử tội nghiệp chậm chạp đứng dậy, cả người hắn vẫn tiếp tục co giật dữ dội."Chủ nhân...xi-xin tha thứ...chủ nhân...nó sẽ kh-không bao giờ lập lại....""Câm miệng!"Voldemort rít lên và phất tay đuổi Crabbe khỏi tầm mắt. Cảm tạ sự xuất hiện của Hoàng tử hắc ám, Crabbe nhanh chóng rời khỏi phòng.Khi hắn đi khỏi, Harry gỡ bỏ chiếc mặt nạ và nhìn thẳng cha mình.Chỉ cần nhìn thấy Harry đã đủ làm chúa tể Voldemort bình tĩnh lại. Ông mỉm cười và ra dấu kêu cậu lại gần.Harry tiến thêm mấy bước và dừng lại. Harry là người duy nhất không phải cúi mình trước mặt ông."Harry, có chuyện gì vậy?" Ông hỏi.Harry nhướn mày trước câu hỏi của cha."Con chỉ muốn đến coi thử xem điều gì làm cha giận dữ đến vậy trước khi não con nổ tung!"Harry trả lời với một giọng cay độc hết sức có thể.Chúa tể Voldemort sẽ lập tức giết người nào dám nói giọng điệu đó với ông. Tuy nhiên, Harry là một trường hợp khác. Dù sao cậu là đứa con duy nhất của Voldemort."Tên Crabbe ngu ngốc đó đã mang đến cho ta một tin xấu. Tên Riley đó có đồng lõa."Sự giận dữ và thất vọng trong Harry lập tức tan biến và cậu nhanh chóng tập trung vào công việc."Mệnh lệnh của cha là gì, thưa cha?" Cậu hỏi với khuôn mặt không để lộ bất kì cảm xúc gì.Chúa tể Voldemort bước về phía cậu và đặt bàn tay xương xẩu lên vai Harry và nhìn vào mắt cậu."Tiêu diệt con chuột nhắt đó!" Ông nói và ánh mắt của Harry trở nên lạnh lẽo không còn cảm xúc.Cậu để cho ông tiếp nhập vào não mình, cậu nhanh chóng có tất cả những thông tin cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ. Harry bây giờ đã có tên, địa chỉ và khuôn mặt của con mồi. Đó là tất cả những gì cậu cần biết.Harry đang định chuẩn bị rời đi thì cha cậu giữ chặt cậu và đặt ngón tay dưới cằm, ngửa mặt cậu lên để ông có thể nhìn vào đôi mắt xanh ngọc bích ấy."Ta rất buồn khi con phải chịu đựng vì điều này, Harry. Con biết rằng ta ghét việc lôi con vào những cảm xúc của ta thế nào mà."Harry mỉm cười, một chút ấm áp xuất hiện trong đôi mắt cậu."Con biết, thưa cha, nó chỉ là lần này quá nhiều nên con phải đến xem có gì xảy ra vậy."Voldemort nhìn cậu khi Harry rời khỏi phòng. Ông không bao giờ ngờ được sẽ có mối liên kết thế này xuất hiện khi ông tạo cho Harry vết sẹo đó. Nhiều lúc ông thấy tội nghiệp cho đứa trẻ này. Cậu sẽ phải chịu đau đớn khi chúa tể Voldemort có cảm xúc nào quá mãnh liệt. Nó không phân biệt là ông vui hay buồn, Bất kể cảm xúc quá khích nào cũng sẽ mang lại đau đớn rất lớn cho Harry. Chúa tể Voldemort đã thề là sẽ kiểm soát cảm xúc của mình khi cậu ở gần. Dĩ nhiên khi cậu đi làm nhiệm vụ, ông có thể tức giận hay vui sướng theo ý mình mà không sợ làm tổn thương cậu. Nó chỉ ảnh hưởng Harry khi cậu ở gần Chúa tể hắc ám. Khi ở xa cậu vẫn cảm nhận được cảm xúc của ông nhưng nó chỉ là cơn đau nhỏ và cậu có thể chịu được.Chúa tể Voldemort ngồi trên ngai của mình vànghĩ về Cuộc đi săn. Ông đáng ra phảiđoán được điều này. Tên chuột nhắt đó sẽ phải trả giá! Harry sẽ làm điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com