TruyenHHH.com

The Darkness Within Trans


James nhìn trong bất lực khi đứa con trai anh bị đưa đi bởi Bella, quay trở về với Chúa tể Voldemort. Quay về với tên quái vật đã nhồi vào đầu Harry những lời nói dối khủng khiếp về cha mẹ thật của nó. Không suy nghĩ, James rút ra đũa phép và chạy ra cửa, dự định giết càng nhiều tên Tử thần thực tử càng tốt.

Sirius và Lily, theo sau là Dumbledore đuổi theo James. Rất nhanh mọi người đã đứng ở bên ngoài. Bọn họ đến đúng lúc những tên Tử thần thực tử cuối cùng biến mất. Bọn chúng đã đạt được điều chúng muốn. Chúng đã có thể mang Harry quay lại với chủ nhân chúng. James hét lên trong tức giận, đổ gục xuống đất, không quan tâm những học sinh đang nhìn ra ngoài từ cửa sổ. Lily và Sirius giúp James đứng dậy và quay vào trong, giáo sư Snape và giáo sư Dumbledore cùng với nhiều giáo sư khác đang giúp đỡ những Thần sáng bị thương. Nhiều Thần sáng đã bị giết bởi Tử thần thực tử. Rất may là không có học sinh nào bị thương khi tất cả đều ở trong trường khi cuộc tấn công xảy ra.

James được đưa lại văn phòng thầy hiệu trưởng. James hoàn toàn suy sụp. Anh không thể ngăn lại những giọt nước mắt. Anh cảm nhận vòng tay ấm áp của Lily và hai người ôm nhau òa khóc. Bọn họ cảm thấy như lại mất Harry một lần nữa. Đột nhiên James buông ra.

"Damien!" Anh thầm thì.

Trong mớ hỗn loạn này, James và Lily đã hoàn toàn quên mất đứa con nhỏ. Cả hai cha mẹ chạy vội khỏi phòng và tiến về phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.

"Damien! Damien! Ron, Damien đâu rồi, con có thấy nó không?" James hỏi vị huynh trưởng tóc đỏ.

"Không, con không biết cậu bé ở đâu cả." Ron đáp lại. Nó và Hermione đang cố gắng trấn tĩnh lại đám học sinh đang hoảng loạn, vì tất cả bọn nó đã thấy cuộc tấn công của Tử thần thực tử.

James lao ra khỏi căn phòng, tìm kiếm khắp lâu đài hình bóng Damien.

"Làm ơn, làm ơn, đừng để chuyện gì xảy ra cho thằng bé!" James cầu nguyện khi chạy về phía đại sảnh tìm Damien.

Ngay lúc James, Lily và Sirius đến góc quẹo hướng xuống tầng hầm, bọn họ thấy Damien đang tiến về phía họ, một cách chậm chạp. Đầu nó cúi gằm, đi những bước rất chậm, như thể mỗi bước đều đau đớn. James và Lily chạy về phía Damien, ôm chầm lấy nó.

Khi họ buông đứa trẻ mười ba tuổi ra, họ thấy đôi mắt hạt dẻ của Damien đẫm nước mắt.

"Damy?" Lily thầm thì, thắc mắc tại sao Damien lại trông suy sụp đến vậy.

"Con phải làm thế...mọi...mọi người hiểu mà đúng không? Anh ấy...anh ấy sẽ không chịu nghe bất cứ điều gì con nói. Anh...anh không tin con." Damien nói với giọng rất nhỏ, ánh mắt đờ đẫn, như thể nó nói nhưng không nhận thức được nó đang nói chuyện với ai.

James nhanh chóng dẫn Damien về căn phòng của gia đình Potter. Khi cả ba người lớn và Damien đã yên ổn ở trong, James quay về phía Damien.

"Damy, chuyện gì đã xảy ra?"

James có thể thấy cái ghế trống mà Harry đã bị trói, chỉ mới hai mươi phút trước. James rùng mình về việc bọn họ đã đối xử với Harry như thế nào, đầu độc trí óc thằng bé thêm những cơn ác mộng về cha mẹ nó. James chấn chỉnh lại mình, anh phải ngừng nghĩ về điều đó, chưa phải lúc, bây giờ anh phải nói chuyện với Damien.

"Damien, chuyện gì đã xảy ra?" James lặp lại câu hỏi.

Damien chuyển đôi mắt nâu mỏi mệt về phía cha mẹ.

"Con thả anh ấy đi." Damien nói khẽ, không dám nhìn ai trong phòng.

Tim James tuột xuống dạ dày.

"Con để anh con đi, tại sao? Con nghĩ gì vậy hả?!" James hét lên với Damien. James biết Damien đang rất suy sụp lúc này, nhưng anh không thể kiểm soát được cơn giận của mình.

Damien đã để Harry trốn về lại với Chúa tể Voldemort. Hậu quả thật khủng khiếp! James quỳ gối trước mặt Damien và kéo mặt thằng bé lên, để anh có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm nước của Damien.

"Tại sao?" James hỏi.

Damien quay mặt đi.

"Bởi vì cha sẽ đưa anh ấy đến Azkaban. Con không muốn Harry bị đưa đến Azkaban. Harry đã bị lừa dối, anh ấy nghĩ là anh ấy đã trốn khỏi nhà. Anh ấy không biết sự thật, và dù con có nói gì đi chăng nữa anh Harry cũng không tin con." Damien nói, không nhìn bất cứ ai.

"Damien, tại sao con lại biết những điều đó?" Lily lên tiếng. Cô đang ám chỉ việc James đã đe dọa Harry về Azkaban và những lời nói dối mà Harry đã được nhồi vào đầu lúc lớn lên.

"Con đã nghe cha nói với Harry rằng cha sẽ đưa Harry đến Azkaban. Con đã ở trong căn phòng này, khoác áo choàng tàng hình. Sau khi mọi người rời đi con đã tiến lại gần Harry và hỏi tại sao anh ấy lại tấn công cha. Lúc đầu Harry không chịu kể với con, nhưng sau khi con nhắc đến việc cha đã nhớ anh ấy đến nhường nào, khi anh ấy bị bắt đi lúc còn là một đứa bé, Harry đã nói. Anh ấy nói rằng.....anh ấy..." Damien không thể tiếp tục. Nó vùi mặt vào hai lòng bàn tay, nước mắt lại tiếp tục tuôn ra.

Lily bước lại gần, ôm nó vào lòng, cố gắng an ủi thằng bé. Khi Damien không thể thuật lại cuộc hội thoại với Harry, Sirius đã đề nghị Damien lấy ra ký ức đó để James và Lily có thể biết được chuyện gì đã xảy ra.

Damien từ từ lấy ra đũa phép và nhắm mắt lại. Nó nhớ lại ký ức và kéo đũa phép khỏi thái dương, một sợi chỉ bạc dính vào đầu đũa phép.

James nhận lấy ký ức và đặt nó vào chậu tưởng ký màu xám thuộc về Lily. Ngay sau đó James, Lily và Sirius đứng trong ký ức Damien. Họ thấy Damien quỳ gối trước mặt Harry, người vẫn đang bị trói trên ghế trông rất khổ sở.

"Anh đã lừa chúng em. Tất cả mọi người! Anh lừa em sáng nay, mạo danh chú Siri. Anh còn gọi em bằng biệt danh mà chỉ chú Siri dùng! Anh làm hết những điều đó, và trong lúc đó biết rõ rằng anh đang muốn giết chính cha ruột mình! Tại sao Harry?"

Ba người lớn quan sát Harry khi nó ngước lên nhìn Damien.

"Mày nên coi lại những thông tin mày nói ra Damien à. Mày nói tất cả những điều mà tao cần, để có thể đánh lừa tất cả mọi người rằng tao là Sirius Black."

James nhìn phản ứng của Damien. Damien ngồi trước mặt Harry, sửng sốt hiện rõ trên mặt. Có thể thấy rằng Damien đã không nhận ra Harry đã chú ý thế nào đến những cuộc hội thoại của bọn nó.

"Harry, tại sao anh lại tấn công cha? Tại sao anh lại hận cha đến như vậy? Cha rất yêu anh. Anh không biết là cha quý trọng anh đến mức nào đâu! Mẹ đã kể rằng khi anh bị bắt đi, lúc chỉ là một đứa bé sơ sinh, cha đã phát điên vì đau khổ. Phải mất mấy tháng trời để ông ấy có thể nói chuyện lại, và anh có gan đả thương người đàn ông đã yêu quý anh nhiều đến thế!"

Tự hào dâng lên trong James bởi lời Damien nói. Damien biết James yêu quý Harry. Nhưng thật không may cần nhiều hơn thế để Harry có thể tin điều đó.

"Cái gì? Mày đang nói gì vậy Damien? Tao không bị bắt đi khi còn là một đứa bé. Tao chạy trốn khỏi nhà lúc tao bốn tuổi!"

Damien lùi ra xa khỏi Harry trước ánh mắt của ba người. Kinh ngạc hiện trên khuôn mặt non nớt.

"Không! Không Harry. Không thể nào đâu! Mẹ và cha sẽ không nói dối em. Họ đã nói là anh bị bắt đi bởi Tử thần thực tử. Anh chỉ mới mười lăm tháng tuổi thôi! Anh chắc chắn đã bị lừa..." Damien dừng lại khi thấy ánh mắt Harry ném cho nó.

James dõi theo, Harry nghiến răng đáp lại.

"Mày mới là người bị lừa, Damien! Không ai nói cho tao hết! Tao nhớ rõ cái đêm mà tao đã bỏ nhà đi. Nếu mà tao có thể gọi nơi đó là 'nhà'. Trả lời tao Damien, nếu bố mẹ mày chưa bao giờ nói dối mày, tại sao bọn họ không kể mày nghe về tao? Tại sao lại giấu cái bí mật chết tiệt ấy khỏi mọi người? Hử? Có thể là họ không ngờ rằng tao còn sống! Sao một đứa trẻ bốn tuổi có thể tự sống sót chứ? Bọn họ đã nghĩ rằng họ đã may mắn loại bỏ được tao. Nếu tao không bị bắt bởi Hội và quay lại cuộc sống của nhà Potter, mày sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của tao!"

James chiến đấu lại cơn mưa cảm xúc đang đâm tới anh bởi lời Harry nói. Một phần những điều Harry vừa nói là sự thật. James và Lily chưa bao giờ nói về Harry cho Damien. Họ luôn coi như thể Harry không tồn tại khi có sự hiện diện của Damien. Họ không muốn dọa Damien sợ khi nghĩ rằng nó không an toàn. Nếu anh trai nó bị bắt đi bởi người của Chúa tể Voldemort, ngay chính dưới mái nhà của James và Lily, vậy Damien thì thế nào?

Ngoài ra, James cũng cảm thấy bọn họ đã bỏ cuộc quá sớm. Họ không hề dồn hết sức để tìm kiếm Harry. Mọi người đều nhận định rằng Chúa tể Voldemort đã giết Harry, bởi vì lời tiên tri. Không một ai nghĩ đến khả năng là Harry vẫn còn sống. Nếu bọn họ đã tìm thấy Harry sớm hơn, có thể tất cả những chuyện này đã không xảy ra. Harry sẽ không có một tuổi thơ đầy bất hạnh như vậy. Mặc dù James biết rằng những ký ức mà anh đã chứng kiến đều là giả, nó vẫn làm tim anh rỉ máu, nghĩ đến việc Harry tin rằng những điều đó là sự thật và đã lớn lên tin vào chúng.

James bị cắt ngang khỏi dòng suy nghĩ khi nghe thấy lời Damien đáp lại.

"Nhưng Harry, em vẫn không thể hiểu tại sao cha và mẹ lại nói dối. Bọn họ được lợi gì chứ?" Damien dừng lại, đôi mắt hạt dẻ mở lớn. "Harry, tại sao anh lại rời khỏi nhà? Anh nói là anh chạy trốn, nhưng tại sao lại phải chạy trốn khỏi cha mẹ?"

Harry không trả lời, nó quay mặt khỏi Damien. Harry đang cố gắng ngăn lại lời nói của mình.

"Harry? Làm ơn hãy nói với em, tại sao anh lại bỏ trốn khỏi nhà?" Damien hỏi lại lần nữa.

"Tin tao đi Damien, mày là người không muốn biết về điều đó nhất đấy."

Harry di chuyển đôi mắt xanh lá về lại Damien, ba người lớn có thể thấy được sự đau khổ và phản bội trong đôi mắt Harry.

"Harry, anh không thể...làm ơn Harry, nói với em là anh không nghĩ rằng cha mẹ sẽ tổn thương anh đi. Họ không thể làm hại ai..." Damien một lần nữa bị chặn lại bởi Harry.

"Tao không nghĩ là họ đả thương tao, tao biết là họ đả thương tao! Tao nhớ mọi chuyện! Bọ họ nghĩ rằng tao chỉ là một đứa bé, một đứa nhóc bốn tuổi, ngu ngốc, thảm hại! Nó có thể nhớ được gì? Nhưng tao nhớ tất cả mọi thứ, Damien à. Tao sống trong những cơn ác mộng ấy ngày qua ngày, cho đến khi tao có thể cất những kí ức đó đi! Tao lôi chúng ra khỏi đầu, để chúng không thể ám tao lúc tao ngủ. Đó là điều mà bọn họ làm cho tao đấy! Cha mẹ mày không chỉ tra tấn tao lúc tao còn là đứa trẻ, bọn họ còn tiếp tục giày vò tao kể cả khi tao đã rời khỏi họ, nhiều đến nỗi mà tao phải xóa bỏ những kí ức đó đi! Damien! Tao đã nói ra rồi, đó là điều mày muốn nghe hả?"

Harry thở nặng nhọc, nước mắt xuất hiện trên đôi mắt. Damien cũng gần như bật khóc. Damien đã cố một lần nữa để thuyết phục rằng Harry đã sai.

"Em sẽ không tranh cãi với anh. Nếu anh nói rằng anh nhớ việc mà cha mẹ đã làm cho anh, vậy thì em sẽ tin anh. Nhưng em chỉ muốn hỏi một điều. Anh nói là anh nhớ mọi thứ xảy ra với anh, rằng anh rời khỏi nhà lúc bốn tuổi, đúng chứ?"

Harry chỉ gật đầu đáp lại, giữ ánh mắt tập trung về phía Damien.

"Vậy, Harry, nếu đó là sự thật, tại sao anh lại không nhớ em?"

Harry nhìn Damien, với biểu cảm bối rối, như thể cậu ta không hiểu câu hỏi của nó.

"Em nhỏ hơn anh ba tuổi. Vì thế nếu anh bốn tuổi, thì em đã một tuổi rồi, trong thời gian anh bỏ đi. Nếu anh nhớ mọi thứ xảy ra, vậy thì anh cũng phải nhớ đến em chứ. Nhưng khi chúng ta gặp lần đầu tiên, tại Grimmauld, anh thật sự kinh ngạc lúc biết rằng anh có em trai."

James, Lily và Sirius chia sẻ nhau ánh mắt nhẹ nhõm. Họ đều cảm nhận một niềm vui sướng cùng nhẹ lòng khi biết ít nhất rằng Damien sẽ không bao giờ tin vào những lời nói dối đã được nhồi vào đầu Harry. Damien đã nói lên một chi tiết rất hợp lý, chắc chắn sẽ làm Harry hoài nghi về những kí ức ấy.

"Tao không biết tại sao tao lại không nhớ mày, Damien. Tao chỉ nhớ những điều khủng khiếp mà tao đã nghe và những hành động của bọn họ. Có thể mày..."

Lời Harry bị chặn lại bởi một tiếng nổ lớn đến từ bên ngoài. Harry chuyển ánh mắt về Damien và hỏi.

"Damy, mấy giờ rồi?"

Damien ngơ ngác nhìn lại Harry.

"Gì cơ?"

"Thời gian! Damien, mấy giờ rồi?"

Damien nhìn về đồng hồ trên cổ tay.

"Tám giờ, sao cơ?"

Harry hớt hải nhìn cánh cửa.

"Là bọn họ, những Tử thần thực tử!"

Damien hoảng sợ nhìn về phía cửa.

"Tử thần thực tử! Tại Hogwarts. Không thể nào! Hogwarts được bảo vệ rất nghiêm ngặt!"

Harry cười khẽ, chuyển ánh mắt về phía khuôn mặt sợ hãi của Damien.

"Không có gì sẽ được bảo vệ vĩnh viễn."

Damien lại nhìn về phía cửa.

"Bọn họ đến đây là vì anh, đúng không?" Damien hỏi, biết chắc câu trả lời.

"Đúng vậy. Tao đã được lên kế hoạch là sẽ về nhà vào hôm nay."

James, Lily và Sirius sửng sốt nhìn Harry. Vậy đó là lý do tại sao Harry lại tấn công James vào hôm nay, vì nó biết sẽ có Tử thần thực tử tới giải cứu nó và nó có thể trốn thoát trước khi mọi người phát hiện được việc gì đã xảy ra.

Damien có thể thấy nỗi buồn trong đôi mắt Harry. Đột nhiên Damien lấy ra đũa phép của nó và chỉ về phía cổ tay Harry.

"REDUCTO" Damien la lên, những dây trói đang kìm giữ Harry biến mất. Phải mất mấy giây Harry mới hiểu chuyện gì đã xảy ra. Damien lặp lại với những dây trói trên chân của Harry. Harry lập tức đứng bật dậy.

"Damien, chuyện gì...?"

"Hãy đi đi Harry! Nếu anh không rời đi bây giờ, anh sẽ phải đến Azkaban."

Damien đang nói với Harry nhưng nó không thể nhìn thẳng cậu ta. Harry nhìn đứa trẻ đang đứng trước mặt nó. Không thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

"Mày biết mày vừa làm điều gì, đúng chứ? Tao đã cố giết James Potter. Tao sẽ lại làm điều đó lần nữa cho đến khi tao thành công." Harry lên tiếng, nó quan sát rất kĩ phản ứng của Damien.

Damien giật bắn mình với từ 'giết' nhưng không hề làm một hành động nào ngăn Harry rời đi.

"Em giúp anh trốn thoát bởi vì em không muốn anh bị đưa đến Azkaban. Anh là anh trai của em và sẽ luôn là như vậy, nhưng nếu anh cố đả thương cha mẹ một lần nữa Harry, anh phải giết em trước. Em sẽ không để việc gì xảy ra cho họ nếu em vẫn còn sống." Giọng Damien không hề có một sự đe dọa nào. Nó chỉ là nói sự thật thôi.

Harry mỉm cười với Damien, nhưng không phải cái nhếch mép thường ngày. Một nụ cười thật lòng mà James, Lily và Sirius chưa bao giờ thấy trên mặt Harry trước đây.

"Đúng là một Gryffindor." Harry nói, đùa cợt đẩy người Damien.

Mặc cho trong tình huống đau lòng, Damien vẫn mỉm cười lại.

"Và rất tự hào về điều đó."

Harry tiến về phía cửa. Ngay trước khi rời đi nó quay lại nói với Damien, lần cuối cùng.

"Ở lại trong Hogwarts. Bọn họ không thể tiến vào."

Với lời đó Harry bước ra ngoài và Damien đổ gục xuống sàn, nước mắt tuôn rơi, anh trai nó lại rời khỏi họ, một lần nữa.

James, Lily và Sirius thấy mình trở lại bên ngoài và lần nữa đứng trong căn phòng y hệt như trong ký ức, nhưng họ đang đứng trước Damien, người đang trông cực kì mệt mỏi.

James tiến lại gần và nâng con dậy, rời khỏi chiếc ghế thằng bé đang ngồi rồi ôm nó thật chặt. Anh thầm thì lời xin lỗi vào tai Damien, cảm nhận đứa trẻ trong lòng anh vỡ òa trong nước mắt. Sau đó Damien được đưa trở lại căn phòng sinh họat của nhà Gryffindor và đưa lại cho Ron cùng Hermione, hai người nhanh chóng tiến đến cạnh đứa trẻ đang đau khổ.

xxx

James và Lily không muốn làm gì hơn là leo lên giường ngủ cho đến khi cơn ác mộng ngày kết thúc. Một phần trong James ước rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng thôi. Và anh sẽ thức dậy thấy mình đang nằm trên giường, và Harry vẫn còn ở lại Hogwrats với anh.

James và Lily ngồi dưới sàn, ngay cạnh bàn làm việc của Lily, hai cha mẹ với trái tim tan vỡ, đổ lỗi chính mình khi đã không nhận ra sớm hơn những điều mà Harry đang phải trải qua.

"Tại sao chúng ta lại không nhận ra điều đó? Tại sao chúng ta lại không nhìn thấy phản ứng của Harry đối với chúng ta?" Lily thều thào. "Con chưa bao giờ giấu việc nó hận tất cả chúng ta, nhưng chúng ta chỉ để việc đó qua một bên. Không muốn đối mặt, hy vọng rằng Harry sẽ tự thoát khỏi cảm xúc đó. Tại sao chúng ta lại không hỏi con chứ?" Lily tiếp tục.

Đột nhiên Lily đặt tay lên miệng và nhìn James bằng đôi mắt xanh kinh ngạc.

"Ôi chúa ơi, James! Anh có nhớ khi chúng ta nói chuyện với Harry lần đầu tiên, ở tổng hành dinh không? Anh còn nhớ thằng bé đã nói gì không? Nó đã hỏi chúng ta rằng chúng ta có thất vọng khi biết nó còn sống không, nó đã nói rằng chúng ta 'không nghĩ rằng nó có thể sống sót', anh nhớ chứ? Lúc đó chúng ta lại nghĩ rằng thằng bé đang ám chỉ về tai nạn lúc bắt giữ nó bởi vì nó đã bị thương rất nặng, nhưng đó không phải là điều mà thằng bé muốn nói. Nó muốn ám chỉ việc nó trốn khỏi nhà mười hai năm về trước! Nó muốn nói rằng chúng ta chắc đang rất thất vọng rằng Harry đã sống sót và lớn lên. Khi nó nói chuyện với Damien nó cũng đã nói điều tương tự, nó nói 'Có thể họ không bao giờ nghĩ rằng tao có thể sống sót! Làm thế quái nào mà một đứa nhóc bốn tuổi có thể tự sống sót chứ?' Tất cả đều ở đây, những bằng chứng rằng Harry đã bị lừa gạt, nhưng chúng ta không nhận ra thôi."

James biết rằng Lily đã đúng. Harry đã đưa ra rất nhiều ám chỉ, đã phản ứng rất lạ với James và Lily, nhưng cả hai cha mẹ đều không bao giờ nhận ra. Bây giờ mọi thứ đã sáng tỏ. Cái nhìn hằn học mà Harry hay ném cho anh, những lời nhận xét về sự bạo lực của James và cái cách mà Harry đã hoảng sợ khi bọn họ bắt gặp Damien tại Tổng hành dinh. James nhăn mặt, nhớ về những lời mình đã nói với Damien trước mặt Harry.

'Gia đình Weasley đang rất tức giận trước biểu hiện của con...con sẽ phải hối hận vì điều này... ngày mai hình phạt của con sẽ được quyết định...'

Những lời mà chắc chắn đã gợi lên những ký ức khủng khiếp trong Harry, đó là lý do tại sao nó lại đứng lên bảo vệ Damien. Thằng bé đã nghĩ rằng Damien cũng phải chịu những hình phạt tương tự mà Harry đã phải trải qua.

'Nhưng đáng lẽ Harry đã phải nhận ra Damien đã được đối xử công bằng thế nào chứ?' James nghĩ. Đến đó anh chợt nhớ ra một điều nữa. Những lời Harry đã nói với anh một cách cay đắng mới vào buổi chiều nay,

'...Nhưng khi tôi nhìn ông với Damien và thấy sự khác nhau lớn đến thế nào. Vì thế tôi hỏi ông lần nữa Potter! Tại sao? Tại sao lại là tôi?'

James phải tát chính mình. Sao anh có thể ngu ngốc đến vậy? Sao anh lại không phát hiện ra điều mà Harry muốn nói? Hiển nhiên là Harry không thể nói chuyện đã xảy ra với nó. Làm sao mà Harry có thể nói thẳng với kẻ đã bạo hành nó là 'hãy nhớ ông đã tra tấn và hành hạ tôi mười hai năm trước như thế nào đi, đến nỗi tôi phải bỏ trốn, à tôi nghĩ là chúng ta nên ngồi xuống và nói chuyện về nó, khi lúc này tôi đã trưởng thành rồi.'

James nhớ về cuộc hội thoại của anh với Harry trong phòng ký túc xá, chỉ mới một tháng trước. Anh nhớ đã cố gắng làm Harry mở lòng và nói với anh tại sao nó lại hận anh. Những lời Harry xuất hiện lại trong đầu.

'Chỉ cần nhìn ông ngồi đây nói chuyện với tôi như thể không có chuyện gì xảy ra đã làm cho máu tôi sôi lên... Nghĩ đi Potter, ông không thể nghĩ ra bất cứ lý do gì tại sao tôi hận ông sao? Cố mà nhớ lại đi.'

James nhớ Harry đã gần như bật khóc vào ngày hôm đó. Nước mắt chực trào ra trên mặt Harry, James đáng lẽ đã phải nhận ra.

James vùi mặt vào tay mình, không muốn nghĩ về việc mình đã thất bại thế nào. Đột nhiên một ký ức nữa chạy trong đầu anh. Ngày mà James phát hiện ra Harry đã không uống những lọ dược dành cho nó. James nhớ Harry đã giật lùi lại khỏi anh khi James giơ tay lên. Tại sao James đã không nhận ra ngay lúc đó? Sự thật rằng Harry đã di chuyển ra xa James, vì sợ rằng James sẽ đả thương nó, đáng lẽ điều đó phải rung lên hồi chuông cảnh báo cho anh. Nhưng James đã buộc mình không nghĩ về những điều đó. Anh cứ đặt ý nghĩ đó ra sau đầu, hy vọng rằng mình sẽ không phải giải quyết chúng. Anh quá chú tâm vào việc ở lại Hogwarts với vợ và con, quá để ý đến việc mang Harry quay lại cuộc sống của họ, nhưng không hề nghĩ về quá khứ của Harry.

Lily nhớ về một sự kiện mà đáng lẽ phải làm họ nhận ra có điều gì đó không đúng. Ngay sau cuộc tấn công của ma cà rồng, khi Harry đang hồi phục trong phòng y tế. Cách mà Harry đã nói chuyện với James,

'Tự nhiên ông lại có lòng tốt vậy?...ông mới là người nên suy nghĩ về lời nói của mình. 'Chăm sóc tôi là việc của ông?' Ông không có tư cách để nói câu đó, đặc biệt là với tôi!'

Lily nhắm chặt mắt. Cô đã dành mười lăm năm tưởng tượng về cuộc sống của mình với đứa con trai lớn, với Harry. Và giờ đây định mệnh đã cho cô một cơ hội, nhưng cô đã hoàn toàn phá hỏng. Harry đã được đưa đến tay họ, trong suốt bốn tháng chung sống, James và Lily đã hoàn toàn làm lơ những lời nhận xét của Harry và biểu hiện lạ lùng của con, giờ đây kết quả là họ lại mất Harry một lần nữa.

Cửa mở ra và Sirius bước vào. Anh buồn bã nhìn về phía hai người.

"Thầy Dumbledore muốn gặp chúng ta." Sirius nói ngắn gọn. James đã hy vọng rằng Dumbledore sẽ để họ yên, chỉ một đêm thôi, nhưng điều đó là không thể.

James, Lily và Sirius hướng về văn phòng thầy Dumbledore. Bọn họ phải nói chuyện về những ký ức giả của Harry, họ phải giải quyết một vài thứ nữa. Khi James bước vào phòng thầy hiệu trưởng, anh thấy Dumbledore đang đứng ngay cửa sổ, nhìn về phía sân trường Hogwarts. Sân trường thấm đẫm máu, không của Thần sáng thì cũng là của Tử thần thực tử. Sân Hogwarts chưa bao giờ có máu vấy bẩn lên nó. Thật là một điềm xấu.

Giáo sư Dumbledore quay lại nhìn ba người lớn kiệt sức bước vào phòng. Dumbledore dẫn họ về phía bàn làm việc. Chậu tưởng ký của Harry vẫn ở trên bàn, khói xám quay tròn bên trong. James thấy mình phải dời mắt đi.

"Thầy Dumbledore, tình hình thế nào? Bao nhiêu người phe ta đã gục ngã hôm nay?" Sirius hỏi.

Dumbledore thở dài, hướng Sirius ánh mắt bồn rầu.

"Tôi nghĩ là có mười hai người đã chết và hơn bốn người bị thương nặng. Họ đã được chuyển tới bệnh viện thánh Mungo."

James nhìn Dumbledore. Cảm giác tội lỗi ngập tràn trong người anh. Những cái chết gây ra bởi vì con trai anh. Những Tử thần thực tử đã tiến vào sân trường Hogwarts, sẵn sàng giết chết bất cứ ai chặn đường chúng dẫn Harry đi. Thật dễ dàng những người đã chết có thể là học sinh trong đó. Và trong lúc mọi việc xảy ra, James và Sirirus đã không ở đó giúp chiến đấu lại Tử thần thực tử.

"James, đừng tự trách mình. Anh và Sirius đã phải chiến đấu trong một cuộc chiến khác vào thời điểm đó, cuộc chiến mà tôi không muốn bất cứ ai phải đối mặt." Dumbledore cố gắng an ủi James.

James gửi cho Dumbledore một nụ cười cảm ơn yếu ớt. Dumbledore chỉ về chậu tưởng ký.

"Tôi hy vọng mọi người hiểu về ảnh hưởng của những ký ức này." Dumbledore nói.

James quan sát vị hiệu trưởng, không thể hiểu được ý nghĩa của lời vừa rồi.

"Ảnh hưởng? Harry hận tất cả bọn tôi bởi vì những ký ức giả đó! Còn ảnh hưởng nào nữa thầy Dumbledore?" James hỏi, tức giận bùng lên trong anh. Tại sao Dumbledore lại có thể vô tâm như vậy?

"James, tôi không cố ý khiếm nhã. Tôi chỉ muốn nói rằng tổn thương mà những ký ức này mang lại tồi tệ hơn anh nghĩ rất nhiều." Dumbledore đáp lại.

"Còn điều gì tệ hơn nữa? Harry đã lớn lên với những ký ức giả này, không còn gì có thể tệ hơn nữa!" Lily trả lời.

Với lời nói của Lily, Dumbledore nhìn lại, nhưng còn trông nghiêm trọng hơn.

"Tôi sợ rằng nó còn tồi tệ hơn rất, rất nhiều Lily à. Mọi người, những ký ức này không hề giả."

Phải mất một lúc ba người mới tiếp thu được ý nghĩa của lời Dumbledore nói.

"Cái gì? Ý thầy là gì khi nói chúng không phải giả! Dĩ nhiên chúng là giả! Sao thầy có thể nói rằng chúng tôi có thể làm những điều như vậy chứ? Thầy đã ở đó! Thầy biết là Harry đã bị bắt đi mười lăm năm trước!" Lily hét lên với người hiệu trưởng.

"Lily, bình tĩnh lại nào. Cô hiểu nhầm ý tôi rồi. Tôi sẽ không bao giờ buộc tội mọi người về những hành động tàn bạo như vậy. Ý tôi là những ký ức trong chậu tưởng ký này không phải giả. Chúng đều là những ký ức thật, những trải nghiệm, cảm xúc và cuộc sống của Harry trẻ tuổi."

James cảm thấy như có ai đó đã đập anh bằng một cái búa. Tất cả không khí trong người đều bị đẩy hết ra ngoài. Chúng là thật! Những ký ức này không hề giả, chúng là thật! Harry đã phải chịu đựng nỗi đau về thể xác và tinh thần là thật. Đứa con của anh đã sống trong sự thương hại của Voldemort, và xem tên quái vật đó đã làm gì này. Trước đó, điều duy nhất đọng lại trong James là những ký ức này là giả, chúng không hề thật sự xảy ra. Harry đã không bị đánh đập và bạo hành. Nhưng với những lời Dumbledore nói, sự trấn an này đã hoàn toàn sụp đổ. Harry đã phải chịu thống khổ. Trong khi James, Lily và Damien đang sống cuộc sống của họ, Harry đã phải chịu những nỗi đau dưới tay Voldemort.

Dumbledore tiếp tục nói.

"Khi một ký ức được chỉnh sửa hay giả tạo, chúng đều có những dấu hiệu để nhận ra. Có rất nhiều phù thủy không thể nhận biết chúng, nhưng tôi có thể thấy ra sự khác biệt. Tôi sợ rằng những ký ức mà tôi đã chứng kiến đều là chân thật. Harry đã phải trải qua những điều mà mọi người đã thấy trong chậu tưởng ký tối nay. Tôi đoán là Voldemort cho người đóng giả ba người, James, Lily và Sirius. Voldemort có là một phần trong những ký ức đó không thì tôi thật sự không biết. Như tôi đã nói, ảnh hưởng của những ký ức giả rất nghiêm trọng. Voldemort không chỉ chắc chắn rằng Harry sẽ không bao giờ quay lại với cha mẹ ruột, hắn đã gieo một hạt giống của sự căm thù cho những người theo phe ánh sáng. Hắn làm cho Harry tin rằng những người theo phe ánh sáng cũng tàn nhẫn như những tên Tử thần thực tử. Harry coi Voldemort như một vị cứu tinh, khi Voldemort đã nuôi dạy Harry lớn lên. Giờ đây chúng ta đã hiểu được lòng trung thành của Harry với Chúa tể Voldemort rồi." Dumbledore nói.

Trước ánh mắt bối rối của James, Lily và Sirius, Dumbledore giải thích.

"Tôi đã nhìn xa hơn những ký ức trong chậu tưởng ký. Sau khi Harry rời khỏi nhà, thằng bé đã được tìm thấy bởi Nagini, nó đã dẫn thằng bé tới Voldemort. Harry biết xà ngữ."

Lily không ngăn được tiếng thở dốc phát ra khỏi miệng, James và Sirius cũng gần như la lên vì kinh ngạc.

"Một lần nữa tôi đoán nó là một thứ mà Voldemort đã truyền lại cho Harry, cái đêm mà hắn tạo ra vết sẹo. Dĩ nhiên, Harry đã nghĩ rằng đó là một năng lực hiếm thấy mà thằng bé đã có từ lúc sinh ra. Nagini đã dẫn Harry đến Voldemort, hắn đã chữa khỏi những vết thương của Harry. Sau đó Voldemort đã hỏi Harry rằng thằng bé có muốn ở lại với tư cách là con hắn hay không, khi Voldemort có thể cảm nhận được một sức mạnh to lớn trong người Harry. Harry chỉ là một đứa trẻ đang run sợ và đã chấp nhận lời đề nghị của Voldemort. Mọi người có thể thấy đấy, Voldemort phá hủy Harry để hắn sẽ là người hàn gắn lại thằng bé. Harry tin rằng Voldemort là khởi nguồn cho sức mạnh và kĩ năng mà thằng bé có. Harry chỉ dành sự biết ơn cho Voldemort. Bằng cách này Voldemort đảm bảo rằng Harry sẽ không bao giờ cố ý hãm hại hắn. Tôi tin rằng khi Harry đã bị bạo hành một cách tàn bạo những năm đầu tiên, Voldemort bắt đầu quan tâm đến Harry thời gian sau đó. Tôi vẫn phải điều tra thêm những ký ức, nhưng theo suy đoán của tôi thì Harry chưa bao giờ phải chịu thêm tổn thương nào nữa sau khi được 'nhận' vào sự bảo bọc của Voldemort. Những bằng chứng xung quanh ta đã thể hiện rằng trong lúc giả bộ chăm sóc Harry, Voldemort đã bắt đầu thật sự quan tâm Harry thật lòng. Bây giờ tôi không nghĩ rằng hắn chịu được việc Harry bị tổn thương đâu, nhiều như ba người vậy. Vì thế chúng ta có thể yên tâm rằng Harry sẽ 'an toàn' với Voldemort vào lúc này."

James không tin Dumbledore. Bất cứ ai có thể thực hiện hành động tàn nhẫn như vậy cho một đứa trẻ không thể chống cự, không thể nào có thể trở nên quan tâm sau đó. Và đây là Voldemort chúng ta đang nói về. Một tên quái vật không tim, không thể có khả năng cảm nhận bất cứ tình cảm nào chứ đừng nói đến sự yêu thương.

Giận dữ lần nữa bùng lên trong James. Voldemort đã làm Harry tin rằng thằng bé bị bạo hành bởi cha mẹ, và sau đó xuất hiện như một anh hùng, một vị phù thủy, người đã 'cứu Harry'.

"Làm sao chúng ta có thể làm Harry tin vào sự thật?" Sirius hỏi, khi James không thể mở miệng do quá giận dữ.

"Tôi không biết làm cách nào, và thật sự có khả năng cho Harry thấy rằng những ký ức không phải như chúng thấy hay không. Vì chúng không phải được chỉnh sửa, rất khó để chứng minh sự giả dối trong chúng." Dumbledore đáp lại.

"Vậy thầy nói là chúng ta đã mất hết hy vọng?" James lên tiếng, không thể giữ yên lặng thêm nữa. "Bởi vì nếu thầy thật là vậy thì ổn thôi! Thầy có thể từ bỏ Harry, nhưng tôi sẽ không đâu. Nó là con tôi và tôi sẽ đảm bảo rằng nó biết được sự thật về gia đình nó, để nó biết rằng nó đã bị phản bội! Tôi không thể sống mà biết rằng Harry nghĩ tôi là người làm những điều đó với nó khi còn là một đứa bé. Tôi không phải là một người cha tốt, vì tôi đã thất bại trong việc giúp Harry, nhưng tôi không phải là một con quái vật mà Harry đang nghĩ! Vì thế tôi sẽ không ngơi nghỉ cho đến khi tôi có thể làm Harry thấy được sự thật!"

"James, tôi không bao giờ từ bỏ bất cứ ai, và đây là Harry chúng ta đang nói tới. Tôi chỉ muốn nói một sự thật về những ký ức trong chậu tưởng ký này. Tôi tin rằng Harry không phải là người như vẻ bề ngoài." Dumbledore nói, đôi mắt lấp lánh.

"Ý thầy là gì?" Sirius lên tiếng.

"À, chậu tưởng ký của Harry đã được biến thành một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn không phải là thứ mà Harry tạo ra khi đến Hogwarts. Harry có chiếc nhẫn này, trước khi thằng bé đến Hogwarts. Những ký ức chứa trong đó không chỉ là những ký ức về thời thơ ấu với gia đình gọi là Potter. Tôi có thể cảm nhận rất nhiều, rất nhiều ký ức nữa mà Harry muốn giữ bí mật. Nhưng ai mà thằng bé muốn giấu? Tại sao lại cất đi khỏi tâm trí? Theo suy đoán của tôi Harry đang giấu một số ký ức khỏi Voldemort."

Với câu nói của vị hiệu trưởng, ba người lớn bắt đầu lên tiếng phản đối. Harry rất trung thành với Voldemort. Nó sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì sẽ dẫn đến kết quả phải giấu đi ký ức khỏi Voldemort, đúng chứ?

Sự thật rằng không một ai biết được mối quan hệ giữa Harry và Chúa tể Voldemort là như thế nào cả. Không một ai đã hỏi Harry và Harry sẽ không tự nguyện chia sẻ thông tin đó. Dumbledore giải thích rằng chậu tưởng ký chứa khoảng một trăm ký ức trong đó, nhưng chỉ có ba mươi đến bốn mươi là có thể coi. Ý rằng Harry đã ếm bùa chú để khóa lại một số ký ức. Ai là người mà Harry đang giấu? Và tại sao? Đó là điều mà Dumbledore sẽ cố gắng tìm hiểu.

"Chúng ta làm gì đây?" Lily thầm thì.

"Tôi sợ rằng hậu quả cho hành động hôm nay sẽ rất khó giải quyết. Bộ sẽ đến đây sớm thôi. Tôi sẽ phải nói chuyện với ông ta, nhưng tôi sợ là ông ta sẽ không nghe bất cứ điều gì tôi nói đâu. Ông ta muốn chiếm quyền kiểm soát." Dumbledore buồn bã nói.

James kinh ngạc nhìn Dumbledore. Anh đã hoàn toàn quên thỏa thuận giữa Dumbledore và Bộ. Giờ đây Harry đã trốn thoát và quay lại Chúa tể Voldemort, thỏa thuận đã kết thúc. Bộ sẽ ra lệnh Nụ hôn giám ngục cho Harry, nếu Harry bị bắt một lần nữa. James gửi Sirius ánh mắt đau khổ và thấy rằng Sirius cũng có suy nghĩ tương tự.

Bọn họ đã để mất Harry. Tất cả Thần sáng sẽ truy bắt thằng bé, giờ đây họ biết chính xác nó trông như thế nào. Mặt nạ bạc sẽ không còn tác dụng nữa. Voldemort sẽ không thể giữ Harry an toàn mãi mãi. Hoặc là James sẽ bắt được Harry trước, nếu không Harry sẽ bị dẫn đến ngục Azkaban và đưa cho Dementor.

xxx

Khi chân Harry chạm đất cũng là lúc nó biết nó đã về nhà. Hương vị trong không khi thật làm người ta nhớ nhung. Nó cảm nhận Bella đang đứng gần nó. Bọn họ đã độn thổ ngay bên ngoài dinh thự Riddle. Harry ngước lên nhìn ngôi nhà mà nó đã rất mong nhớ. Kể cả trong bóng tối, tòa lâu đài cũng trông thật mời gọi. Nhiều tiếng động vang lên xung quanh trong bóng tối và nó biết rằng những Tử thần thực tử đã quay lại. Nó mừng là những Tử thần thực tử đã không nán lại quá lâu. Bọn chúng đã giúp Harry trốn thoát, nhiệm vụ đã hoàn thành.

Harry bắt đầu bước vào tòa lâu đài. Những tử thần thực tử lớn tiếng ăn mừng thành công. Chiến thắng là của bọn họ. Họ đã có thể bước vào sân trường Hogwarts và đem Hoàng tử hắc ám quay lại, ngay trước mặt những tay sai Dumbledore. Chủ nhân của họ chắc chắn sẽ hài lòng với họ. Bella và Lucius sánh vai cùng Harry. Hai người là những người duy nhất giữ yên lặng khi bước cùng nó.

Harry tiến vào sảnh chính, những Tử thần thực tử đang đóng quân trong dinh thự bắt đầu tham gia ăn mừng với bằng những tiếng reo hò. Harry ngó lơ tất cả bọn họ. Vào thời điểm này, tất cả Harry muốn là gặp lại cha. Nó nhớ ông kinh khủng, nhưng đó không phải là điều mà nó muốn gặp ông. Harry đã thất bại. Harry đã không thể trả thù James Potter. Nó đã để nó bị bắt giữ. Bốn tháng trời bên cạnh Dumbledore và nó không thể gây ra bất cứ tổn hại nào cho ông ta hay Hogwarts.

Harry hướng về cánh cửa phòng cha nó. Trước khi Harry có thể đứng đủ gần để gõ, cánh cửa gỗ sồi tự mở và Harry có thể thấy Chúa tể Voldemort đang đứng chính giữa căn phòng rộng lớn của ông. Tim Harry đập mạnh trong lồng ngực. Một cảm giác quặn đau xuất hiện khi nó nhìn vào đôi mắt đỏ của cha. Harry tiếp tục tiến về phía cha nó. Những Tử thần thực tử theo sau Harry tiến vào căn phòng. Bọn họ đều đã trở nên yên lặng.

Harry đứng cách cha mình mấy bước chân, mắt hướng xuống đất.Những Tử thần thực tử đã theo sau Harry đều quỳ gối, đầu cúi xuống, đợi lệnh chủ nhân.

Chúa tể Voldemort bước lại gần Harry.Ông quan sát từng chi tiết của đứa trẻ đang kiệt sức trước mặt. Chúa tể đứng đối diện Harry. Đứa trẻ hình như không dám nhìn thẳng mắt ông. Cảm xúc mà Chúa tể Voldemort có thể nhận thấy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết trong Harry, là lòng trung thành đối với ông. Một gánh nặng đang đè trong lòng Voldemort đã biến mất. Ông đã rất hy vọng Harry giữ vững lòng nó và đừng để bị Dumbledore thao túng về phe ánh sáng. Thật may là Harry đã không để chuyện đó xảy ra.

Chúa tể Voldemort nhìn vào đôi mắt xanh ngọc lục bảo và mỉm cười.

"Chào mừng quay trở lại, Harry."

Harry dường như đang chờ đợi điều đó, nụ cười mệt mỏi xuất hiện trên mặt, nó cảm kích nhìn cha mình. Chúa tể Voldemort ra lệnh cho tất cả Tử thần thực tử rời đi, kể cả Bella và Lucius.

Khi chỉ còn hai người trong phòng, ông lên tiếng.

"Harry, ta biết là con đang rất mệt, nhưng chúng ta có nhiều chuyện phải trao đổi. Ta chỉ muốn hỏi con một câu thôi và con có thể đi nghỉ, được chứ?"

Nhìn Harry như thể đang gắng gượng để giữ cơ thể đứng thẳng, nhưng nó vẫn trả lời.

"Vâng, thưa cha."

"Dumbledore có cố nhìn vào tâm trí của con không?"

Đây là điều quan trọng nhất, vì Chúa tể Voldemort biết rằng phép Occulmency của Harry không mạnh, đặc biệt khi đối đầu với một bậc thầy Legimen, như là Dumbledore. Nếu Dumbledore có thể thâm nhập vào tâm trí của Harry, Chúa tể Voldemort sẽ bị tổn thất nặng nề. Vị trí của ông, những kế hoạch về cuộc chiến, vũ khí, tất cả sẽ bị bại lộ.

Harry mỉm cười.

"Ông ta đã cố, nhưng chưa thành công. Con nghĩ là ông ta chưa sử dụng hết sức, vì ông ta ảo tưởng rằng con sẽ phản bội cha và tự nguyện dâng lên tất cả các thông tin."

Cơ thể Voldemort thả lỏng. Tự hào dâng lên trong lòng ông khi nghe lời Harry nói. Chỉ bằng giọng nói của đứa trẻ này đã có thể làm Chúa tể Voldemort bình tĩnh lại.

"Ông ta là một tên ngốc khi nghĩ rằng con trai ta có thể phản bội lại ta." Voldemort nói, nắm lấy vai Harry, để trấn an thằng bé rằng ông hoàn toàn tin tưởng lòng trung thành của nó.

Harry cúi xuống, cố gắng trấn định giọng nói.

"Con xin lỗi, thưa cha, nhưng con đã thất bại." Harry thầm thì.

"Thất bại? Chuyện gì?" Chúa tể Voldemort cảm nhận một cơn sợ hãi dâng lên trong lồng ngực.

"Con...con không thể giết chết Potter. Con có cơ hội để thực hiện và con đã thất bại. Con không biết phải nói gì."

Harry ước rằng nó đã thực hiện lời nguyền chết chóc lên James Potter, nhưng do sự do dự khi sử dụng lời nguyền không thể tha thứ đã làm cho Harry thất bại lần nữa.

Chúa tể Voldemort thở dài nhẹ nhõm. Không quan trọng là Harry có giết được James Potter hay không. Tất cả bọn chúng sẽ sớm chết thôi.

"Bây giờ nó không quan trọng. Có thể điều đó lại tốt khi con không giết hắn ta. Ta muốn ở đó, chứng kiến cảnh con trai ta trả thù. Con sẽ có cơ hội để báo thù, Harry. Ta hứa đó."

Harry nhìn cha mình như thể mới trút được gánh nặng. Nó đã rất sợ hãi khi làm cha thất vọng, nhưng Chúa tể Voldemort đã xóa đi nỗi sợ của Harry khi ông trấn an nó.

Voldemort ra lệnh cho Harry lên phòng nghỉ ngơi. Harry vâng lời và rời khỏi phòng. Chúa tể Voldemort mỉm cười với chính mình. Mọi thứ đã được giải quyết. Harry đã quay lại và tên Dumbledore ngu ngốc đó đã làm cho Harry càng căm ghét phe ánh sáng hơn. Đảm bảo mà Voldemort đã tạo ra trong những năm đầu của cuộc sống Harry đã được đền đáp. Harry sẽ không bao giờ rời khỏi Chúa tể Voldemort. Nó sẽ không bao giờ đặt những người Potter lên trên ông.

"Hoàn hảo" ông tự nói với chính mình.

Ông quay lại phòng để nghỉ, lập kế hoạch với Harry về những kinh nghiệm trong sáng mai. Chúa tể Voldemort có thể cảm nhận được nỗi đau mà Harry đã phải chịu đựng, vì cảm xúc của Harry đã được chuyển qua cho ông.

Chúa tể hắc ám sẽ làm cho những kẻ đã tổn thương Harry phải trả giá đắt. Không một ai có thể trốn thoát khi dám làm bị thương con trai của Voldemort.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com