The Darkness Within Trans
Sau cuộc chạm trán với Daywalker, Harry nhận ra mình đã trở nên nổi tiếng thế nào. Harry cố tránh mặt những đứa khác nhưng điều này càng ngày càng trở nên khó khăn. Harry liên tục bị làm phiền bởi rất nhiều học sinh, nếu không vì khen ngợi sự can đảm của nó thì cũng muốn nó giải thích chính xác cách mà nó có thể đấu với bốn tên ma cà rồng. Những đứa nữ sinh là tệ nhất. Bọn nó có thể chăm chú nhìn Harry bằng đôi mắt đầy ngưỡng mộ và say đắm, đến nỗi Harry ước rằng tụi nó biến mất hết đi. Damien thì lại thích thú với độ nổi tiếng của Harry. Nó, lại một lần nữa ở bên cạnh Harry. Những đứa học sinh duy nhất không cảm thấy vui về việc đó là nhà Slytherin. Draco phải giữ vỏ bọc của mình. Nếu bất cứ học sinh nào nhận ra mối quan hệ bạn thân giữa Harry và Draco, nó sẽ gây ra rắc rối lớn. Gryffindor và Slytherin ban đầu đã là kẻ thù, sẽ không tốt đẹp gì nếu một ai đó phát hiện ra sự thật về Harry và Draco. Học sinh duy nhất biết về tình bạn kì lạ này là Damien, Ron, Hermione và Ginny. Và bọn nó biết rằng tốt nhất là giữ bí mật chuyện này. Một buổi tối sau bữa ăn, Harry đang trên đường hướng về ký túc xá với Damien, Ron, Hermione và Ginny. Nó đang bận nói chuyện với Damien nên không để ý thấy một nhóm học sinh Slytherin đang đi xuống cầu thang. Khi Harry bước lên cầu thang, một đứa Slytherin cố tình đụng vào người Harry. Cái vai gầy gò của thằng nhóc Slytherin đập vào cái vai đang bị thương của Harry làm nó thở dốc vì cơn đau đột ngột xuất hiện. Harry lập tức nắm lấy cái vai, tay còn lại nắm lấy cổ thằng nhóc. Damien, Ron Hermione và Ginny lập tức chĩa đũa phép về đám nhà Slytherin, cả đám đó cũng chĩa đũa lại mấy đứa Gryffindor. Mắt Harry sáng lên khi nhìn đứa trẻ đang nắm trong tay, nó nhận ra đứa nhóc gầy gò này là ai. Họ của nó là Nott. Harry biết cha của thằng nhóc, ông ta là một trong những Tử thần thực tử thân tín. Điều đó không hề làm Harry bình tĩnh lại chút nào, cha thằng nhóc là một trong những Tử thần thực tử có rắc rối với Harry. Đứa nhóc gầy gò không hề có cơ hội nào để kịp lấy ra đũa phép, nó sợ hãi Harry sẽ làm hại nó. Harry chỉ ném cho Nott ánh mắt chán ghét trước khi đẩy nó ra. Nó sẽ không đáp trả lại, thằng nhóc đó không đáng.Damien thì khác, nó bắt đầu chửi rủa về đám nhà Slytherin."Một đám kém cỏi! Bọn mày không thể không gây chuyện à?""Biến đi trước khi tao trừ điểm của tụi mày vì tội rối loạn trật tự!" Ron thêm vào.Đám nhà Slytherin đang định đấu khẩu lại thì thấy hình ảnh James từ xa. Bọn chúng nhanh chóng tránh đi, trong lúc đó vẫn không quên thầm thì mấy câu đe dọa về phía Harry và những đứa Gryffindor khác. Harry chẳng thèm quan tâm đến mấy lời như vậy. Nó sẽ gặp lại đám đó sau. Harry rút tay khỏi cái vai đang đau nhức, rủa thầm khi thấy máu trên những ngón tay."Khốn khiếp" nó lầm bầm, nhận ra áo nó đã xuất hiện những vết đen. Nó cố gắng tránh đi những đứa khác, trước khi bọn nó kịp nhận ra nhưng đã quá muộn. Ginny đã nhìn thấy máu và chạy về phía nó."Merlin! Harry, anh không sao chứ?" trông cô bé dường như không biết phải nói gì khi thấy máu thấm lên áo choàng."Tôi ổn." Harry đáp lại, hướng về phía ký túc xá. Nó sẽ tự băng bó lại vết thương. Nhưng Damien nắm lấy tay Harry, xoay người nó lại để kiểm tra vết thương."Harry! Anh cần phải đến chỗ bà Pomfrey. Đi nào!" Damien cố lôi Harry đi về hướng phòng y tế nhưng Harry ngăn lại."Tao ổn! Damien, buông ra nào. Tao sẽ ổn khi trở lại phòng." Harry gỡ tay nó ra, run lên vì cơn nhói hành động đó đem lại.Ngay lúc đó James tiến đến, không hiểu tại sao bọn nó lại trông lo lắng đến vậy."Chào mấy nhóc, sao thế?" Anh nhìn về phía Damien và sau đó ánh mắt anh di chuyển lên chiếc áo choàng nhuốm máu của Harry."Harry! Chuyện gì đã xảy ra vậy?" James nhanh chóng chạy tới cạnh chỗ Harry.Harry lắc đầu rồi đáp lại."Không có gì""Nó trông không giống thế đâu, đi nào. Chúng ta đến phòng y tế."James cố nắm lấy tay Harry và dắt nó về hướng phòng y tế, nhưng Harry ngay lập tức giật lùi lại."Để tôi yên, Potter! Tôi không cần ông giúp!" Harry rời đi trước khi ai đó kịp cản lại.James đứng trên cầu thang, hoàn toàn bối rối tại sao Harry lại phản ứng như vậy. 'Vì sao con lại hận mình đến vậy chứ, nó còn không chịu được việc mình chạm vào người nó?' anh hướng ánh mắt phiền muộn về phía bốn đứa trẻ đang đứng cạnh. Bốn đứa rời đi, an ủi anh rằng tụi nó sẽ để ý đến Harry.Harry ở trong phòng nó. Nó đã cởi áo choàng đồng phục và đang ngồi trên giường, xung quanh là dụng cụ nó cần để làm sạch và băng bó lại vết thương. Mới bốn ngày trôi qua kể từ khi nó bị cắn, Harry chửi rủa thằng nhóc Slytherin đã đụng vào người. Harry mới chỉ kịp cởi ra cái áo sơ mi trắng khi cửa phòng bật mở và Ron, Damien Ginny và Hermione bước vào."Này! Tôi nghĩ là tôi đã khóa cửa rồi mà." Harry lên tiếng.Hermione và Ginny đỏ mặt trước hình ảnh bộ ngực trần của Harry. Ron và Damien cũng nhìn nó, nhưng chúng là nhìn về vết thương trên vai Harry."Anh đã khóa, nhưng bọn em mở ra bằng cái này." Damien nói, vẫy vẫy đũa phép.Harry rời tầm mắt khỏi Damien và phát hiện hai đứa con gái đang nhìn nó.Harry nhếch miệng cười khi thấy ánh mắt từ Hermione và Ginny.Hai đứa nó không thể rời mắt khỏi bộ ngực của Harry. Chỉ đến khi Ron nhận ra và nhẹ nhàng đẩy cùi chỏ vào người Hermione rồi ném cho Ginny ánh mắt cảnh cáo của một người anh thì hai đứa mới rời mắt đi."Mấy người muốn gì?" Harry hỏi, tiếp tục công việc băng bó."Để giúp" Ron trả lời, ngồi xuống đối diện Harry. Harry ném cho Ron ánh mắt kì quái, như thể lời đề nghị của Ron về việc giúp Harry thật nực cười."Tôi không cần giúp đỡ." Harry nói, gỡ bông băng đang cầm máu trên miệng vết thương. Dù cho Harry có thay băng cho vết thương bao nhiêu lần đi nữa, vết thương vẫn tiếp tục chảy máu. Harry bắt đầu cảm thấy lo lắng. Thuốc chữa mà Lily đã làm cho Haketen đáng lẽ phải làm cho máu ngừng chảy ra, nhưng không biết vì sao vết thương vẫn chảy máu giống như lúc ban đầu.Harry lại đặt bông băng khác lên vết thương để cầm lại máu. Máu phải giảm một chút thì nó mới có thể bắt đầu băng lại.Harry không nhận thấy những ánh mắt quan tâm và lo lắng xuất hiện trên khuôn mặt của bốn đứa trong phòng.Harry lấy ra bông băng, thấy nó đã thấm đẫm máu. 'Không tốt rồi.' Harry nghĩ."Ưm Harry, em nghĩ là anh nên đến phòng y tế đi. Đáng lẽ ra nó không nên như vậy." Ginny lên tiếng, quan sát đống băng đã thấm đầy máu.Harry bỏ ngoài tai, đặt tấm băng thứ ba lên vai, nhăn mặt khi nó dùng sức lên đó để giúp cầm lại máu.Hermione bước lại gần Harry và thử kiểm tra vết thương."Cậu đã thử 'Episkey' lên đó chưa?" cô hỏi khẽ.Harry mở miệng định đáp trả bằng một lời nhạo báng, nhưng dừng lại khi nó nhận ra nó đã không hề nghĩ đến việc sử dụng phép thuật chữa trị đơn giản đó. Harry không nghĩ rằng nó sẽ hiệu quả. Đây là vết cắn của Daywalker, nó sẽ không thể được chữa khỏi bởi một phép thuật cơ bản như vậy."Chưa" Harry đáp, lấy ra miếng băng thứ ba và kiểm tra vết thương.Hermione hít một hơi dài, tiến lại gần Harry. Cô bé lấy ra đũa phép, chỉ về phía nó. Lập tức cơ thể Harry căng cứng lại."Cô làm gì vậy?" nó hỏi, nhìn Hermione với ánh mắt không thể tin được."Nếu cậu không thử, sao cậu biết nó không hiệu quả?" Hermione chĩa đũa phép lên chỗ vết thương."Harry, cậu đã giúp chúng tôi, để chúng tôi giúp lại cậu." Ron nói."Tôi không giúp mấy người! Tôi chẳng hề quan tâm nếu mấy người có bị Daywalker làm bị thương hay không." Harry đã muốn nói điều này với bọn họ kể từ lúc mà nó thức dậy sau cuộc tấn công, nhưng nó vẫn chưa có cơ hội.Bốn đứa Gryffindor nhìn nhau, không biết phải nói gì. Hermione là người đầu tiên lên tiếng."Cậu đã cứu bọn tôi. Không quan trọng đó là điều cậu thực sự muốn hay không." Hermione nhẹ nhàng nói."Episkey"Vết thương nhanh chóng dừng chảy máu, một cảm giác ngứa ngáy lan ra trên vai Harry. Harry nhìn về vai mình, nó thấy máu thật sự đã đông lại. Ngạc nhiên hiện lên mặt Harry. Nó không hề nghĩ đến việc một phép thuật đơn giản đến vậy có thể giúp nó."Tôi không biết nó có tác dụng." nó thầm thì."Đôi lúc những thứ đơn giản nhất lại có tác dụng. Cậu chỉ cần chấp nhận nó thôi." Hermione đáp lại.Harry rời ánh mắt khỏi cô bé, ước gì nó có thể ở một mình. Sẽ dễ dàng hơn nếu không một ai thân thiện với nó. Với tất cả sự chú ý mà Harry đang nhận được và nhà Gryffindor trở nên thân thiện hơn, Harry cảm thấy càng lúc càng khó để trở nên xa cách. Damien là một việc khác, Harry cho phép cậu bé làm thế, vì Damien là người duy nhất không phán xét Harry. Damien cũng là người duy nhất không cố gắng thay đổi Harry, nó chấp nhận Harry với tư cách là Hoàng tử hắc ám, chưa bao giờ bắt Harry phải giải thích về hành động của mình. Nhưng Harry không biết tại sao những người khác, người mà biết danh tính thật của nó, lại đối xử tốt với nó. Harry không biết phải phản ứng thế nào. Nhất là Hermione, người mà Harry đã có định kiến vào ngày đầu tiên, đã giúp nó. Harry biết Hermione là một phù thủy rất thông minh nhưng nó không bao giờ nói ra.Harry không phản đối việc những đứa Gryffindor còn lại giúp nó. Ron băng lại vết thương sau khi Ginny làm sạch. Damien đã kể với Harry trong lúc đó về việc Ron muốn làm một lương y, và theo nhận xét của Harry, Ron sẽ trở thành một lương y giỏi. Sau khi vết thương của Harry đã được làm sạch và băng lại, Harry ngồi quan sát bốn đứa bàn tán với nhau những chuyện đang xảy ra trong Hogwarts.Harry trước đây chưa bao giờ để ý nhiều về Ron và Hermione, nhưng giờ nó ngồi đây, quan sát hai người họ nói chuyện với nhau, nó có thể thấy bọn họ thân với nhau đến mức nào. Harry xoay chiếc nhẫn màu đen và bạc trên ngón tay một cách vô thức. Damien để ý thấy Harry đã làm hành động đó vài lần trước đây. Damien thấy chiếc nhẫn của Harry rất thú vị, trông thứ nó như...có sự sống vậy."Chiếc nhẫn tuyệt quá, anh Harry." Damien cảm thán.Harry hướng ánh mắt ngạc nhiên về phía Damien, sau đó quay lại chiếc nhẫn, một cảm xúc kì lạ dâng lên trong đôi mắt xanh lá."Ừ, nó rất tuyệt. Nó giúp tao không phát điên." Harry nói điều đó với chính mình. Harry ngước lên, gửi Damien một nụ cười buồn. Damien khắc vào trong đầu về việc sẽ hỏi Harry về chiếc nhẫn đó sau."Ưm anh Harry, em đã muốn hỏi điều này trước đây..." Damien ném cho ba đứa khác nhà Gryffindor ánh nhìn không thoải mái, nhưng tiếp tục "...ưm...vì anh đã bị cắn...ưm...nó có phải là anh...anh đã...anh đã, anh biết đấy, trở thành một trong số chúng?" Damien hỏi.Harry nhìn nó một lúc trước khi Harry, Ron và Hermione đều phá lên cười. Ginny và Damien nhìn nhau, không hiểu tại sao ba người họ lại cười nắc nẻ trước câu hỏi từ Damien."Ôi Damy! Chị không thể tin là em sẽ nghĩ như vậy." Hermione mỉm cười, trong khi Ron cố lấy lại hơi. Harry cũng đã có thể dừng lại, nó quay lại nhìn hai đứa đã cùng tham gia cười cợt Damien."Không Damien, tao sẽ không biến thành Daywalker, hay là ma cà rồng." Harry thêm vào khi thấy đứa nhóc định hỏi câu khác.Damien dừng lại, không ngăn được nụ cười nhẹ nhõm xuất hiện trên mặt. Harry nhìn thấy và hỏi nó."Nếu tao trở thành ma cà rồng, mày sẽ thấy thế nào?" Harry chỉ đơn giản muốn hỏi điều đó vì nó biết nó sẽ không thể sống cùng Damien, vì thế không khác biệt gì xảy ra nếu Harry trở thành một ma cà rồng cả. Nó không nghĩ rằng mình sẽ nhận được một câu trả lời từ Damien."Nó sẽ không khác biệt gì đối với em hết, anh vẫn là anh Harry thôi."Harry thật không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng quyết định ném cho Damien ánh mắt nực cười. Harry biết Damien đang nói dối, sao không ảnh hưởng gì? Cha Harry luôn nói với nó rằng trở thành một kẻ tạp chủng còn tệ hơn rất nhiều so với việc là một máu bùn. Tạp chủng chỉ được sử dụng ở tiền tuyến, sau đó loại bỏ. Harry rùng mình khi nghĩ đến việc nó trở thành một tạp chủng.Harry bắt gặp ánh mắt Ginny vài lần nhưng nó đều làm lơ. Cuối cùng, hai đứa con gái và Damien cũng rời về phòng của bọn chúng, để Ron và Harry một mình."Cứ nói với tôi nếu cậu cần thay băng." Ron nói với Harry khi nó quay trở lại giường."Ừ." Harry đáp lại, không biết phải nói gì.Cơn buồn ngủ đến với đứa trẻ tóc đen, nó không biết nó đã bị cuốn vào điều gì nữa.XxxCuối cùng cũng đến ngày đầu tiên của tháng mười hai, và cùng với nó là Dạ Vũ Giáng Sinh. Harry không chú tâm về những thông báo cho lắm. Harry chỉ mong là phép bảo vệ sẽ sớm được phá giải, để nó có thể về nhà. Dạ vũ sẽ được tổ chức vào ngày 20 của tháng mười hai, một ngày trước kì nghỉ giáng sinh.Harry đang thưởng thức bữa sáng như thường lệ, xung quanh là những đứa nhà Gryffindor quen thuộc, Damien, Ron, Hermione, Ginny, và trong sự không thoải mái từ Harry, có cả thêm Neville, thì một đám cú bay đến phá vỡ không khí chuyện trò của mọi người. Harry chẳng thèm ngước lên, ai viết thư cho nó chứ? Vì thế khi một con cú nâu đáp xuống trước mặt Harry, đứa trẻ tóc đen đã nghĩ đó là một sự nhầm lẫn. Harry ngó lơ con cú, nghĩ rằng con cú sẽ tự đi tìm chủ nhân đúng. Một tiếng động vang lên, một con cú màu nâu khác đáp xuống ngay trước mặt Harry, làm đổ luôn ly nước bí đỏ. Harry nhìn hai con cú trước mặt mình rồi chuyển hướng sang xung quanh. Harry cũng thấy một con cú tương tự đậu trước mặt Damien. Damien tò mò nhìn Harry, những người khác đang quá bận rộn việc của họ để chú ý những thứ khác.Harry vươn tay lấy lá thư được cuộn trên chân của con cú. Nó nhanh chóng mở ra và thấy tên nó thật sự được ghi trên bìa thư, bằng một nét chữ nhỏ và ngay ngắn. Cạnh tên nó là con dấu Hogwarts. Harry thật sự không hiểu, lá thư được gởi đến Hogwarts từ Hogwarts. Chuyện này là thế nào? Trước khi Harry có cơ hội mở thư, bốn con cú khác đã bay về phía Harry và đáp xuống một cách ồn ào trước thằng nhóc. Damien hết nhìn Harry rồi lại nhìn đoàn quân cú vây quanh. Rất nhanh những đứa nhà Gryffindor cũng bắt đầu nhận ra số lượng cú kì lạ xung quanh Harry, tụi nó cũng bắt đầu cười khúc khích. Lại thêm sáu con cú nữa đến giao thư cho Harry. Đứa nhóc mắt xanh lá giờ thật sự rơi vào tình trạng bối rối. Tất cả các con cú đều màu nâu, theo quan sát của Harry, những bức thư đều có con dấu Hogwarts ngay cạnh tên nó. Harry chuyển ánh mắt về phía Damien, nước mắt xuất hiện trên mắt đứa nhóc nhỏ tuổi, nguyên nhân là do cười quá nhiều. Nó và Ron đang cười nghiêng ngả trước khuôn mặt bối rối của Harry."Cái gì?" Harry gắt lên."Ây dà, Harry, xem anh nổi tiếng chưa này." Damien nói trước khi nó và Ron lại phá lên cười. Hermione và Ginny cũng cố nín cười trước cảnh đó. Đến bây giờ cả bàn nhà Gryffindor đã phát hiện ra số lượng đông đảo cú trước mặt Harry. "Gì thế này?" Harry hỏi, giựt lấy lá thư khỏi những con cú để chúng có thể bay đi và không gây xấu hổ thêm nữa."Nó là thư mời đấy!" Damien trả lời."Thư mời? Cho cái gì?" Harry nói."Dạ Vũ Giáng Sinh! Chứ anh nghĩ là gì? Nói thế nào nhỉ, đây là phong cách ở Hogwarts. Nếu anh muốn mời một ai đó cùng dự Dạ Vũ Giáng Sinh nhưng không muốn gặp trực tiếp, anh có thể gửi cho người đó một lá thư Hogwarts. Đó là lý do tại sao chúng có con dấu Hogwarts trên phong bì và được gửi bởi những con cú của trường. Anh thấy không?"Damien chỉ về phía những học sinh khác cũng có những con cú giống vậy trước mặt. Harry nhìn xung quanh, nhiều học sinh chỉ có một hoặc hai con. Vài đứa có ba, nhưng Harry ít nhất đã là mười hai rồi. Harry nhìn những bìa thư nằm rải rác trên bàn. Nó nhặt lên một cái và xé mở. Và đúng như vậy, bên trong là những hàng chữ ngay ngắn, với nội dung mời Harry tham dự Dạ Vũ Giáng Sinh với một người tên Veronica Hann.Nó thấy nhiều đứa học sinh nhìn về phía nó. Vài đứa có nụ cười trên mặt, có mấy đứa còn cười khúc khích trước sự xấu hổ của nó. Harry nhanh chóng lấy ra những bao thư từ những con cú của trường và để lại trên bàn. Nó không hề có ý định mở chúng ra chút nào. Nó còn không quan tâm nếu những lá thư bị để lại Đại Sảnh Đường. Mặt nó nóng lên. Nó nhìn chằm chằm Damien, làm thằng nhóc im bặt. Ngay lúc mười hai con cú rời đi tám con khác lại đến. Bọn chúng đều đậu trước nó, tranh giành nhau đưa thư trước."Chết tiệt!" Harry thầm thì, cố giải thoát mình khỏi những con cú.Damien và Ron vươn tay và giúp gỡ ra những lá thư khỏi mấy con cú, để cơn ác mộng đáng xấu hổ này nhanh chóng kết thúc cho Harry. Đến lúc này cả sảnh đường đều quay về hướng Harry. Vài đứa con trai nhìn Harry với ánh mắt ngưỡng mộ và khâm phục, trong khi những đứa khác ghen tị ra mặt. Draco hoàn toàn thích thú thưởng thức cảnh Harry bị làm cho xấu hổ. Nó biết có rất nhiều đứa con gái ở Hogwarts yêu mến Harry, nhưng bởi vì biểu cảm lạnh lùng, thứ mà những đứa con gái ngu ngốc hiểu nhầm rằng do ngại ngùng và bí ẩn, không ai dám nói chuyện trực tiếp với Harry. Nó đã đoán Harry sẽ nhận được vài thư cú, chính nó cũng nhận đến 3 thư mời, nhưng Harry thật sự đã phá vỡ kỷ lục về số lượng nhận được.Harry vội vã đứng dậy và rời khỏi sảnh, nó thấy nhiều đứa con gái mặt đã hồng lên, ném cho Harry ánh mắt xấu hổ cùng xin lỗi. Harry biết rằng những đứa này chính là người đã gửi cho nó thiệp mời. Damien nhanh chóng tham gia với Harry, thằng bé đã nhặt hết những lá thư và đang bỏ nó vào túi của mình."Mày đang làm gì vậy hả? Vứt hết chúng đi!" Harry hét lên với Damien.Damien chỉ mỉm cười và đáp lại."Không đời nào! Sẽ rất là vui đây. Nếu anh không muốn biết những người hâm mộ anh là ai thì tốt thôi. Nhưng em muốn biết tất cả những đứa con gái điên rồ đến nỗi muốn mời anh."Harry chỉ lườm Damien nhưng vẫn để thằng bé bỏ hết những lá thư vào túi. Harry biết là nó nổi tiếng trong đám nữ sinh của trường, nhưng nó không thể ngờ điều này sẽ xảy ra. Cũng không quan trọng lắm. Nó hy vọng nó không còn ở Hogwarts sau ba tuần nữa.Và dường như những lá thư cú là chưa đủ làm nó xấu hổ, Harry thấy mình bị bao vây bởi những đứa con gái muốn mời nó dự dạ vũ. Harry chẳng thèm để ý là nó có thô lỗ với bọn họ hay không. Nó thẳng thừng nói với bọn họ biến đi và để nó yên, nhưng không hiểu sao, hành động đó chỉ làm cho những đứa con gái chú ý đến nó hơn. Harry còn nghe một đứa con gái nhận xét câu rằng Harry 'giả bộ làm khó'. Harry cuối cùng quyết định chạy trốn khỏi bọn con gái hết sức có thể.Ngay lúc một đám con gái đi xuống dùng bữa tối thì Harry đụng phải Neville Longbottom. Vị cứu tinh đang ngồi cạnh bờ hồ, hình như đang đợi Seamus. Harry đã quá chú tâm vào việc tránh mặt những đứa con gái và không nhìn thấy Neville ngồi đó.Harry gần như bổ nhào lên người Neville, may mắn là nó kịp không làm mình đập mặt xuống đất. "Cậu ổn chứ?" Neville hỏi, trong lúc Harry lồm cồm bò dậy."Ừ, xin lỗi, tôi không thấy cậu ngồi đây." Harry trả lời trước khi kịp nhận ra là nó đang nói chuyện với ai."Không sao." Neville mỉm cười trước khuôn mặt bối rối của Harry. Harry cố không thể hiện là nó không thoải mái nhưng Neville có thể nhận ra được."Harry, cậu ổn chứ? Trông cậu...hơi lo lắng." Neville không nhận ra rằng chính cậu là nguyên nhân cho sự khó chịu."Chỉ là, tôi có một ngày dài." Harry đáp lại, cố rời đi.Harry đã làm rất tốt trong việc tránh mặt cậu bé được chọn cho đến thời điểm này. Nếu đánh giá mọi khía cạnh, cậu ta là bản sao hoàn hảo người mẹ của cậu. Cùng khuôn mặt tròn và đôi mắt lấp lánh. Harry cố không nghĩ về điều đó và thật sự muốn rời khỏi đây. Tuy nhiên, Neville lại thành công trong việc chặn Harry lại."Harry, tôi có thể nói điều này không?" Harry nhăn mặt, tại sao Neville lại muốn nói chuyện với nó?"Ưm, được thôi" Harry không tình nguyện ngồi xuống cạnh Neville, trấn định lại cảm xúc."Tớ chỉ muốn coi xem thử mọi việc có ổn không, cậu biết đấy giữa hai chúng ta."Harry ngạc nhiên nhìn về phía Neville."Tại sao cậu lại hỏi vậy?" Harry đáp lại."Tớ không biết, nhìn cậu hơi, khác thường đối với tớ. Tớ biết cậu là một người kín tiếng, nhưng tớ không biết nữa, tớ cứ có cảm giác cậu không thoải mái khi ở cạnh tớ."'Merlin' Harry nghĩ trong đầu. 'Cậu ta thật sự muốn tất cả mọi người trở thành bạn mình à?'"Tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu cơ chứ? Tôi còn không quen biết cậu. Tôi chưa hề nói chuyện với cậu vì một lý do đơn giản nào, chúng ta chỉ là không có điểm chung thôi."Harry trả lời.'Cậu và cả phần còn lại của Hogwarts.' Harry tự thêm vào trong đầu."Tớ nghĩ chúng ta có rất nhiều điểm chung ấy chứ." Neville thầm thì, làm Harry kinh ngạc bởi sự lạnh lẽo trong giọng nói cậu ta."Cái gì?" Harry không thể ngăn lại sự tò mò khỏi giọng nói."Cha mẹ tớ, Harry." Neville đáp lại đơn giản.Harry cảm thấy dường như cả cơ thể nó đông cứng lại. Tim nó đập loạn trong lồng ngực. Neville đã phát hiện ra rồi sao! Nó chỉ là vấn đề thời gian thôi, nhưng Harrry đã ước là Neville chưa phát hiện ra điều đó."Ý cậu là sao?" Harry hỏi, giữ cho giọng nó nhỏ nhất có thể."Chúng ta đều mất cha mẹ vì một người. Ý tớ là cậu không thật sự mất họ, nhưng cậu đã dành một phần cuộc đời rời xa khỏi họ." Neville giải thích.Harry thở ra một hơi nhẹ nhõm. Neville đang nói đến lời nói dối về việc vắng mặt của Harry. Neville, và những người khác ở Hogwarts, đều nghĩ là Harry đã phải ra nước ngoài sống bởi cha mẹ nó, vì lời đe dọa của Chúa tể Voldemort."Ô, ừ." Harry đáp lại một cách vụng về."Cuộc sống của cả hai cha mẹ chúng ta đều bị ảnh hưởng bởi Voldemort. Hắn ta là nguyên nhân cậu phải sống xa cha mẹ, bị tách khỏi gia đình. Và cũng là nguyên nhân tớ mất cả cha và mẹ." Neville dừng lại, xấu hổ bởi lời nó nói.Harry thấy máu nó đông lại. Neville sẽ trả lời thế nào nếu Harry nói với nó rằng Chúa tể Voldemort không phải là nguyên nhân cho sự biến mất của cha mẹ Neville khỏi cuộc đời cậu ta? Và sự thật rằng chính Harry là người đã lấy đi mạng sống của cha mẹ Neville, bắt Neville phải sống với người bà của cậu.Harry quay mặt đi khỏi khuôn mặt tròn đó, ép trái tim đang đập điên cuồng bình tĩnh lại."Xin lỗi, tớ không nên nói như vậy." Neville xin lỗi."Không, đừng xin lỗi." Harry ước nó có thể nói nhiều hơn nhưng nó không nghĩ là nó có thể an ủi cậu ta về sự mất mát đó, nhất là việc Harry chính là người gây ra.Harry thấy Seamus tiến về phía họ, thầm cảm tạ cậu ta vì đã chuyển sự chú ý của Neville khỏi nó. Harry nhanh chóng rời đi, nguyền rủa Dumbledore sự việc can thiệp và thao túng của ông ta.XxxAngelina bắt cả đội Gryffindor tập luyện cho trận đấu lớn với Hufflepuff. Lúc đầu Harry cảm thấy Quidditch là một thứ khó khăn, vì nó không thực sự muốn chơi. Nó đã nói với Damien là nó cố tình phá hoại trận đầu tiên, với hy vọng Damien sẽ muốn nó rời khỏi vị trí Tầm thủ. Nhưng Damien trả lời rằng nó đã biết việc Harry để đội Slytherin thắng, vì Malfoy không thể nào bắt được trái snitch nếu đấu với Harry. Damien còn nói rằng những tranh cãi về trận đấu giữa Gryffindor và Slytherin đều đã bị quên lãng và Harry chỉ cần tập trung vào trận đấu sắp tới.Harry quyết định nó sẽ đấu hết mình lần này. Nó đã muốn nhà Slytherin thắng Gryffindor, nhưng giờ là trận đấu với Hufflepuff, Harry quyết định là nó muốn chiến thắng trận đấu này. Vì thế Harry tập trung vào tất cả những hướng dẫn từ Angelina, mà nó cũng không cần lắm. Tất cả thứ Harry phải làm là đảm bảo nhà Gryffindor ghi được 7 bàn trước nhà Hufflepuff rồi mới bắt trái snitch vàng.Ngày trận đấu bắt đầu là một ngày lạnh lẽo đầy gió của tháng mười hai, nhưng nó không hề làm giảm đi nhiệt độ của đội Gryffindor. Mọi người hăng hái đến nỗi bọn nó cứ tiếp tục la hét và cãi vã với nhau. Hai đứa sinh đôi Weasley cứ vung vẩy cây gậy tới bất cứ ai dám cãi lại hai đứa nó. Cuối cùng Harry phải đập đầu bọn nó để bọn nó im miệng lại. Đến cả hai đứa sinh đôi Weasley cũng biết tốt hơn là đừng đấu với Harry.Sau khi mọi người đã bình tĩnh, Angelina dẫn cả đội ra sân đấu Quidditch lạnh cóng. Harry cố không để ý đến những tiếng gào thét gọi tên nó. Thay vào đó Harry tập trung vào hai đội đang đối diện nhau. Đứa tầm thủ nhà Hufflepuff là một đứa năm sáu tên Paul Pedersen. Thằng nhóc cao hơn Harry một chút, và dĩ nhiên to con hơn Harry. Thông thường sẽ tốt hơn nếu tầm thủ có vóc dáng nhỏ và nhẹ, điều đó sẽ giúp họ bay nhanh hơn và dễ dàng hơn để đổi hướng chổi trong những khúc cua. Nhưng trong tình trạng thời tiết như thế này, Paul lại có lợi thế, vì cậu ta không dễ dàng bị thổi bay bởi những cơn gió mạnh.Harry bay vọt lên không khi tiếng huýt còi vang lên. Trận đấu mở màn thật sự rất tệ cho đội Gryffindor. Hufflepuff đã ghi được hai bàn thắng chỉ mới nửa tiếng đầu trận, làm điểm số thành 20-0. Harry đã tìm thấy trái snitch hai lần, nhưng nó nhớ rằng đội Gryffindor cần bảy bàn trước khi nó có thể bắt trái snitch. Vấn đề khó khăn nhất chính là giữ Paul khỏi trái snitch. Harry tiếp tục quay xung quanh sân, nhiều lúc lại tăng tốc bay về hướng khác trái sitch, giữ Paul tránh xa khỏi trái snitch. May mắn thay, đội Gryffindor đã bắt đầu nghiêm túc, và chỉ trong một tiếng điểm số đã thay đổi thành 50-20 nghiêng về đội Gryffindor. Harry bắt đầu quan sát trận đấu, chờ đợi bảy bàn thắng, để nó có thể bắt trái snitch. Mắt nó vẫn bí mật theo dõi trái snitch vàng.Cuối cùng đội Gryffindor cũng đạt được điểm số họ muốn. Bọn nó đã ghi được chín bàn thắng và Ron đã thành công trong việc cản banh từ đội Hufflepuff, có nghĩa điểm số giờ là 90-20 cho đội Gryffindor. Đây rồi! Harry giờ đã có thể đi bắt trái snitch. Bọn nó đã dẫn trước bảy bàn.Harry phóng về trái snitch. Bọn họ đã chơi được hai tiếng trong thời tiết tồi tệ này và Harry muốn trận đấu kết thúc ngay bây giờ. Harry tiến gần về trái snitch, Paul theo sát phía sau. Harry không hề cảm thấy lo lắng. Không thể nào tầm thủ nhà Hufflepuff có thể đấu lại Harry.Harry phóng về phía trước, trái snitch gần như trong tầm với của Harry thì đột nhiên vết sẹo của nó nhói đau mãnh liệt. Harry suýt nữa rớt khỏi chổi và chỉ kịp nắm chặt cán để giữ thăng bằng. Một tay Harry nắm chặt cán chổi, tay còn lại bấu lấy vết sẹo.'Không phải bây giờ, làm ơn không phải bây giờ.' Harry cầu xin, cắn chặt môi để ngăn lại tiếng hét.Những đứa còn lại nhà Gryffindor đã nhận ra biểu hiện bất thường từ Harry, nhưng chỉ có hai đứa trong đội nhận ra nguyên nhân là gì. Damien và Ron nhìn nhau trong hoảng hốt. Làm sao bây giờ? Damien cố tiến lại chỗ Angelina, để nói với cô xin dừng chận đấu lại. Damien biết Harry sắp sửa rơi khỏi chổi rồi, nếu bọn họ không giúp cậu ta. Nhưng lúc đó Angelina mới nhận được trái quaffle và bắn thẳng về phía gôn, để ghi thêm bàn nữa. Damien biết là nó không nên rời khỏi sân, trong lúc trận đấu đang diễn ra, nhưng Damien biết rằng nó không còn lựa chọn nào khác.Damien bay về phía trọng tài, bà Hooch, người đang đứng ở trên sân, quan sát trận đấu bằng con mắt như diều hâu. Damien bay vọt về phía bà và đáp xuống trước khuôn mặt kinh ngạc của trọng tài."Cậu Potter! Cậu nghĩ cậu đang làm...?" Bà Hooch lên tiếng nhưng bị Damien vội vã chặn lại."Bà Hooch! Bà Hooch, bà...bà cần dừng trận đấu lại! Harry! Anh Harry không thể thi đấu lúc này." Damien biết là nó đang thật vô lý, nhưng nó không có thời gian để giải thích chuyện gì đang xảy ra với Harry. Nó chỉ muốn trận đấu này dừng lại. Bà Hooch cực kì bối rối, bà nhìn về phía Harry và thấy tầm thủ nhà Gryffindor hình như đang rất đau đớn, tay nắm chặt trán, cố gắng bay bằng tay còn lại.Trước khi bà Hooch có thể thổi còi dừng trận đấu, bà ngạc nhiên thấy Harry bay vọt đi, nhìn như thể Harry đã khôi phục lại khỏi bất cứ điều gì đã cản trở cậu ta thi đấu. Bà Hooch cầm cái còi trong tay, sẵn sàng sử dụng nó nếu Harry thể hiện bất cứ sự không thoải mái nào.Harry có thể cảm nhận đầu nó như chuẩn bị nứt làm đôi. Cơn đau chạy dọc khắp người, mắt đẫm nước, cố gắng xóa đi cơn đau. Chỉ trong một khoảnh khắc khi cơn đau giảm đi, Harry mở mắt và thấy Paul đang lao đến trái banh vàng. Harry vọt về phía cậu ta, hối thúc bản thân bay nhanh hơn. Harry không thể để thua, không phải bây giờ, khi mà nó đang rất gần với chiến thắng.Chỉ vài giây Harry đã bay song song Paul. Tầm thủ nhà Hufflepuff nhìn về phía Harry rồi cố gắng bay nhanh hơn. Trái snitch vàng chỉ ngay trước mặt hai đứa và đang bay với tốc độ kinh ngạc. Vết sẹo trên trán Harry lại nhói đau lần nữa. Harry cắn môi dưới, ngăn nó thét lên, Harry có thể nhìn thấy, qua con mắt mờ nhòe, cánh tay Paul vươn về trái snitch. Harry không còn cách nào khác, nó sẽ không thua nhà Hufflepuff. Với phản xạ nhanh nhẹn, Harry vươn tay và chộp lấy trái snitch khỏi những ngón tay đang giơ ra của Paul. Hành động này làm Harry mất thăng bằng và ngã khỏi chổi. May mắn là Harry đang bay rất gần sân vì thế không bị ngã từ vị trí quá cao. Harry đập mạnh xuống đất, hét lên đau đớn khi lưng nó nhói lên. Harry nắm chặt lấy vết sẹo. Nó như là một thanh sắt nóng bỏng ở trên trán Harry. Cơn đau bùng lên dữ dội đến nỗi mà Harry chưa từng cảm thấy trước đây.Harry gần như không thể nghe thấy những tiếng reo hò vang lên. Harry cảm nhận được trái banh vàng trong lòng bàn tay, cố giãy thoát, trước khi tầm nhìn nó mờ đi và Harry chìm vào bóng tối.XxxHarry mở mắt, thấy trần nhà trắng và rủa thầm. Nó phải thức dậy ở phòng y tế bao nhiêu lần nữa? Harry ngồi dậy, nhận thấy là nó đã thức dậy một mình, lần nữa. Điều đó không quan trọng với nó lắm. Harry đã ở một mình trong gần hết cuộc đời. Harry thở dài, bước ra khỏi giường, run lên bởi cơn đau từ đầu. Nó ghét những cơn đau đầu ngu ngốc này.Ngay khi Harry đứng dậy, cửa bật mở và Damien bước vào. Nó vẫn trong bộ đồng phục Quidditch và trông rất tái nhợt. Harry mỉm cười trước sự kinh ngạc hiện lên trên mặt thằng bé."Harry? Anh đang làm gì vậy? Anh không nên ngồi dậy đâu, anh đã ngã khá nặng đấy. Quay lại trước khi bà Pomfrey thấy anh."Harry phá lên cười bởi sự sợ hãi trên mặt Damien khi nhắc đến tên Poppy."Chuyện gì đã xảy ra?" Harry hỏi, trong lúc ngồi xuống giường."À, anh đã té ngã." Damien trả lời, lo lắng nhìn Harry.Harry đảo mắt,"Ừ, tao tự biết điều đó, ý tao là chuyện gì xảy ra sau đó. Chúng ta thắng chứ?" Harry hỏi, hy vọng nó không chịu đau một cách vô ích."Đúng vậy chúng ta đã thắng." Damien đáp, một nụ cười rộng ngoác xuất hiện trên mặt nó."Cả nhà Gryffindor đang điên cuồng ăn mừng! Gryffindor đã có cơ hội chiến thắng cúp, điểm số cuối cùng là 250-20. Chị Angie đã ghi bàn ngay khi anh bắt được trái banh."Harry mỉm cười trước sự phấn khích của Damien. Harry đã thật sự hy vọng là Damien chiến thắng cúp Quidditch năm nay, nhưng cũng cầu nguyện nhiều hơn việc nó sẽ không ở Hogwarts đến trận đấu cuối.Harry và Damien nói chuyện về trận đấu cho đến khi bà Poppy quay lại. Sau khi kiểm tra toàn diện và những lời cầu xin từ Harry và Damien, bà Poppy đã để Harry quay về tòa tháp Gryffindor. Ngay lúc Harry bước vào phòng sinh hoạt chung, cả căn phòng vỡ òa trong tiếng chúc mừng, mọi người vỗ lưng Harry tỏ ý rằng nó đã làm rất tốt. Harry nhìn những khuôn mặt hạnh phúc xung quanh, không biết phải phản ứng thế nào. Nó không muốn ai chạm vào người. Nó chiến đấu qua đám đông và chỉ mới đến ngay cầu thang dẫn đến ký túc xá thì Ron đặt một bàn tay lên vai nó. Harry quay lại nhìn Ron."Cậu có người viếng thăm." Ron thầm thì. Harry nhăn mặt, nhìn xunh quanh căn phòng."Không phải ở trong này, cậu ta đang ở ngoài đợi cậu." Ron nói rồi quay đi.Harry lách qua đám đông đến cánh cửa rồi ra ngoài. Nó bắt gặp ánh mắt Damien và vẫy tay ám chỉ rằng nó sẽ quay lại, không muốn thằng nhóc theo sau. Ngay khi nó rời khỏi phòng sinh hoạt chung, nó thở dài nhẹ nhõm. Tiếng ồn mà mấy đứa Gryffindor tạo ra làm cho cơn đau đầu của Harry tệ hơn."Sao thế? Không thích ăn mừng à?" Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.Harry quay lại và nhìn thấy thằng nhóc tóc bạch kim nhà Slytherin đang đứng ngay hành lang. Harry vội vàng nhìn xung quanh, không có ai cả. Harry nhanh chóng tiến lại gần Draco, cau có xuất hiện trên mặt."Tao nhớ là tao đã nói rõ với mày rồi Draco, đừng đến gặp tao như thế này!" Harry rít lên.Draco chỉ mỉm cười và tiến sâu hơn vào bóng tối. Harry vội vã bước lại gần để nếu ai đó đi qua, họ chỉ thấy Harry đang đứng, một mình."Mày sẽ muốn nghe điều này Harry, tin tao đi." Draco thầm thì, ẩn chứa sự phấn khích."Điều gì?" Harry gắt. Nó không muốn bị bắt gặp với Draco. Sẽ phá hỏng tất cả."Nó đã hoàn thành. Bọn họ đã phá giải được nó. Giờ chỉ mất ba hoặc bốn ngày để hạ nó xuống. Mày sẽ quay về vào cuối tuần."Harry đứng lặng người. Phép bảo vệ! Nó đã được phá giải. Giờ Harry chỉ cần đợi đến khi thứ đó bị làm yếu đi, đủ để những Tử thần thực tử tiến vào sân trường Hogwarts. Sau đó Harry có thể quay về nhà. Tim Harry đập loạn trong lồng ngực. Sau bốn tháng, cuối cùng Harry cũng có thể gặp lại cha. Harry tiến lại gần Draco."Mày chắc điều đó chứ?" Harry hỏi khẽ. Nó không thể bị mắc sai lầm."Đúng vậy! Tao nhận được tin nhắn từ ba tao. Nó được chuyển tới thẳng phòng sinh hoạt. Ông ấy sẽ cho chúng ta biết ngày và giờ chính xác, để mày có thể chuẩn bị." Draco đáp lại với sự phấn khích.Harry đã biết nguyên nhân cho cơn đau từ vết sẹo. 'Đó chắc là lúc cha biết được việc phép bảo vệ đã được phá giải, cha đang vui mừng khi mình chịu đau đớn. Lần thứ hai chắc là cha giận dữ về việc phải đợi từ ba đến bốn ngày trước khi mình có thể được giải cứu.'Harry nhìn về Draco đang được che phủ bởi bóng tối."Cảm ơn mày." Harry thầm thì.Draco sốc bởi lời nói của Harry. Harry chưa bao giờ cảm ơn nó trước đây."Kh—không có gì." Draco đáp.Harry quay lại phòng sinh hoạt chung. Ba đến bốn ngày! Đó là thời gian còn lại trước khi Harry rời khỏi Hogwarts. 'Đó cũng là thời hạn mà mình cần giải quyết Potter.' Harry nghĩ. Ngay lúc Harry bước vào phòng, nó nghe thấy tiếng cửa chính mở cùng với những tiếng bước chân nặng nề. Harry rời khỏi tấm chân dung Bà Béo và bước về phía cầu thang. Harry bắt gặp hình ảnh người đang tiến vào Hogwarts. Harry nhếch miệng cười."Hoàn hảo" Harry lẩm bẩm khi nó thấy hình ảnh Sirius Black tiến về phía phòng gia đình Potter.xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com