The Darkness Within Trans
Nửa tháng mười một trôi qua và chuyến viếng thăm Hogsmeade đợt đầu cũng đến.Damien vẫn không nói chuyện với Harry. Ginny đã cố khuyên nhủ nó ngừng giận Harry nhưng nó bỏ ngoài tai lời cô bé. Và một điều làm cho những đứa nhà Gryffindor vui lên chính là trận đấu giữa Slytherin và Ravenclaw. Nhà Slytherin đã thua với một điểm số tệ hại, 230-20. Đội nhà Ravenclaw đã chơi rất tốt và đã chặn tất cả các gôn trừ hai gôn nhà Slytherin. Điều đó có nghĩa là đội Gryffindor đã có cơ hội chơi tiếp. Trận tiếp theo là giữa nhà Hufflepuff và Gryffindor, và nếu đội Gryffindor đạt được đủ số điểm thì họ có thể giành được cúp. Cô giải thích rằng nếu với tình hình như thế này, Gryffindor phải ít nhất lấy được 70 điểm trước khi bắt được trái snitch. Đồng nghĩa với bảy lần ghi bàn. Nếu họ có thể làm được điều đó thì Gryffindor sẽ đoạt được hạng hai! Vì Hufflepuff chỉ ghi được 20 điểm trong trận đấu với Ravenclaw, Angelina tự tin rằng họ sẽ giành chiến thắng. Gryffindor đang đứng hạng ba do Hufflepuff là nhà đứng chót bảng, tiếp theo là Slytherin đứng thứ hai và thứ nhất chính là nhà Ravenclaw sau khi đạt được hai chiến thắng. Nếu Gryffindor giành chiến thắng với Hufflepuff thì họ sẽ đánh với Slytherin tiếp theo nếu so về điểm số. Giả dụ rằng nhà Slytherin không chiến thắng nhà Hufflepuff với quá nhiều điểm trong trận đấu tới, nhà Gryffindor sẽ có cơ hội. Trận cuối cùng sẽ là giữa nhà Gryffindor và Ravenclaw. Nếu Gryffindor chơi tốt trận đó, thì chắc chắn rằng họ sẽ giành được chiếc cúp Quidditch lần đầu tiên sau bao nhiêu năm.Angelina liên tục cổ vũ Harry, nói rằng nó là Tầm thủ tốt nhất mà cô được biết và cô chắc chắn Harry sẽ không làm họ thất vọng. Harry phải kiềm chế bản thân không lao tới bóp cổ cô bé. Cô ta thật phiền phức! Harry tự cô lập mình trong những buổi tập luyện và cảm thấy mừng rằng Tầm thủ không cần trao đổi nhiều với những thành viên khác, vì dù sao thành viên duy nhất chịu nói chuyện với nó là hai đứa con gái trong đội. Sau một buổi tập luyện tồi tệ, Harry gặp giáo sư McGonagall ở hành lang. Harry phải thừa nhận rằng bà là người phụ nữ duy nhất mà Harry không muốn chọc giận. Giáo sư nhìn không vui về phía nó và đưa ra một lá thư. Harry tò mò nhận lấy. Nó nhanh chóng mở ra để xem nội dung bên trong. Trong lá thư màu vàng dày cộm là tờ đơn cho phép đi thăm làng Hogsmeade vào ngày cuối tuần. Nó ngước lên nhìn lại người chủ nhiệm nhà Gryffindor. Harry không thể ngăn lại sự tức giận đang dâng lên với bà, bà này đang giở trò gì đây?"Đây là trò đùa à?" nó hỏi, giơ lên tờ đơn.Mặt giáo sư McGonagall đanh lại."Tôi không hề có sở thích đùa cợt với học sinh, cậu Potter. Cái cậu thấy ở đây là đơn cho phép. Điền đầy đủ thông tin và kí bởi cha hoặc mẹ cậu nếu cậu muốn đến làng Hogsmeade cuối tuần này." Với lời đó, người giáo viên dạy môn biến hình rời đi, để lại Harry đang rất bối rối đứng ở hành lang.Harry gặp mặt James tại đầu cầu thang, hướng về phòng sinh hoạt chung. Harry chạy băng về phía ông và ném tờ đơn vào tay James. Hành động đó làm James hơi giật mình. Ông quan sát tờ giấy nhàu nát trong tay và ngước lên nhìn Harry."Cái gì đây?" James bối rối hỏi."Tôi nghĩ là ông sẽ giải thích cho tôi chứ." Harry gắt lại.James nhìn lại tờ đơn một lần nữa và có thể nhận ra 'Hogsmeade' và 'Đơn cho phép'."Đây là đơn cho phép đi thăm làng Hogsmeade cuối tuần này." James đáp.Harry ném James ánh mắt tức tối."Yea tôi có thể đọc được. Điều tôi muốn biết là tại sao tôi được đưa tờ đơn này?"James nhìn lại Harry một lần nữa."Con không muốn đến làng Hogsmeade à?" James hỏi trong do dự.Đến lượt Harry kinh ngạc. Nó nhìn chăm chú James trước khi lên tiếng."Ông thật sự sẽ cho tôi đi?" Harry hỏi."Với một số luật và điều kiện ràng buộc, dĩ nhiên là ta sẽ đồng ý." James nói với một nụ cười trên mặt.Harry không thể thốt lên lời. Bọn họ thật sự sẽ cho nó đến làng Hogsmeade? Nhưng tại sao? Họ không sợ nó bỏ trốn à? Harry quyết định đây là một cơ hội mà nó không thể bỏ qua.Harry nhìn James, nghi ngờ hiện rõ trên mặt."Luật và điều kiện gì?" Harry hỏi, biết chắc rằng sẽ có ràng buộc cho điều này.Mặt James hiện lên sự không thoải mái nhưng vẫn trả lời Harry."À, thật ra sẽ là một Thần sáng khác quyết định điều kiện, nhưng nếu con không gây ra bất cứ rắc rối nào, ta chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi."Harry tò mò nhìn James."Thần sáng nào?" Harry bắt đầu sợ hãi câu trả lời."Alastor Moody."James đáp lại, không dám nhìn thẳng Harry.XxxNếu không phải Harry cực kì muốn trốn thoát khỏi cái nhà tù này, ý đây là Hogwarts, Harry sẽ không bao giờ để Moody lại gần nó. Tuy nhiên, đến Hogsmeade là cơ hội để Harry có thể trốn thoát. Nó biết có bao nhiêu Tử thần thực tử đóng quân ở Hogsmeade và nếu Harry có thể liên lạc được với họ nó có thể sẽ về được nhà. James giải thích rằng chính Dumbledore là người đã cho phép Harry được đi thăm làng Hogsmeade, nhưng Bộ không biết bằng cách nào đã có được thông tin này và họ đã khăng khăng tăng thêm bảo vệ, Harry phải có một Thần sáng đi cùng, ngoài những người trong gia đình. Đó là lí do tại sao James và Sirius không thể dẫn Harry đến Hogsmeade. Moody đã tự nguyện và Bộ đã chấp thuận ông.Những điều kiện nào sẽ đặt ra cho Harry thì vẫn chưa ai biết ngoài chính Moody và ông ta nhất quyết không lộ ra cho đến ngày đi Hogsmeade. Harry nhận ra nó thật sự chờ mong đến ngày cuối tuần. Nó không thể tin được sau ba tháng bắt giữ, nó sẽ được về nhà. Khi buổi sáng ngày đó đến, Harry được gọi lên phòng hiệu trưởng. James dẫn Harry đến với tâm trạng cực kì giận dữ. Hối hận duy nhất của Harry là nó quay về quá sớm và nó không có cơ hội để đáp trả lại James. Harry vứt bỏ suy nghĩ đó đi, chỉ cần nó quay lại với cha, sau đó Harry sẽ thực hiện việc trả thù.Harry bước vào phòng hiệu trưởng và thấy Moody cùng Sirius đang đợi ở đó. Harry cố thể hiện khuôn mặt bình tĩnh, nhưng cau có vẫn xuất hiện trên mặt nó. Nó thật sự cực kì căm hận những người trong căn phòng này."Xin chào Harry, ta hy vọng cậu ngủ ngon" Dumbledore cố chào hỏi cậu bé tóc đen.Harry chỉ lườm ông và đứng ngay cạnh lò sưởi, không muốn đứng gần bất cứ ai.Moody nhìn chằm chằm Harry và nghiến chặt răng với sự vô lễ của nó. Rất dễ để thấy Moody đứng đây, sau hai tháng, tại Hogwarts này, và không hề thay đổi thái độ với thằng nhóc một chút nào. Dumbledore tiếp tục nói."Bây giờ, về chuyến đi Hogsmeade. Ta tin rằng cậu đã hiểu những lo lắng của mọi người liên quan đến cậu khi đi cùng với những học sinh khác. Nhưng không sao, Ta muốn cậu được trải nghiệm sự tuyệt vời của Hogsmeade, vì nó là thứ mà ai cũng nên được tham gia, nhất là cùng với những người bạn cùng lớp. Thần sáng Moody sẽ theo cậu mọi lúc Harry. Ông ấy sẽ không đi cùng cậu, rất dễ gây sự chú ý, nhưng ông sẽ theo dõi cậu từ xa, ta chắc là cậu hiểu?" Dumbledore nói, đôi mắt xanh dương lấp lánh nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lá đối diện.Harry quan sát Dumbledore. Họ thật sự để Harry được tự do đi lại ở Hogsmeade, chỉ với Moody theo phía sau. Đây thực sự là một cơ hội tuyệt vời và Harry, một lần trong đời, quyết định sẽ hợp tác."Tôi nghĩ vậy." Harry nói, cố không tỏ ra quá phấn khích."Tuyệt vời. Tuyệt vời. Giờ, Alastor, tôi sẽ để anh giải thích những điều kiện."Harry có thể nghe được sự chua chát trong từ 'những điều kiện' mà Dumbledore nói. Harry nhìn lại về phía James và thấy ông ta đang chia sẻ ánh mắt chát ghét với Sirius, sợ hãi dâng lên từ dưới bụng Harry.Moody tiến lại gần Harry và trong một lúc chỉ đứng đó nhìn nó. Harry nhìn chằm chằm lại. Harry sẽ không quên cách mà Moody đối xử với nó. Khi nó quay lại với chúa tể Voldemort, Moody sẽ là kẻ đầu tiên có cái chết kinh khủng, Harry chắn chắn điều đó.Moody hành động nhanh đến nỗi mà Harry không kịp nhận ra. Moody đã lấy ra đũa phép từ áo choàng và một thứ khác. Trước khi Harry có thể nhìn rõ thứ đó, Moody đã vẫy đũa phép và có thứ đã gắn chặt vào cổ tay trái nó. Harry nhìn về phía tay, thấy một vòng sáng đỏ mảnh vòng quanh cổ tay. Nó giống như một cái vòng. Harry nhìn về phía Moody, đôi mắt mở lớn vì ngạc nhiên. Moody ném lại nụ cười đểu cáng rồi giải thích."Nó được gọi là chiếc vòng Bartra. Một thứ tinh xảo. Nó giữ người đeo nó ở trong một phạm vi nhất định. Tao đã đăng kí nó ở trong phạm vi từ Hogwarts đến Hogsmeade. Nó có nghĩa rằng trong lúc mày đeo nó, mày chỉ có thể ở trong phạm vi nêu trên. Nếu cố gắng vượt ra ngoài thì..." Harry lùi lại, chuẩn bị cho điều xảy ra sắp tới. Nhưng không có điều gì sẽ chuẩn bị cho Harry sự kinh khủng từ cơn đau ập đến. Ngay khi Moody lẩm bẩm một câu thần chú Harry cảm nhận được một cơn đau nhói lên từ cánh tay trái nó rồi nhanh chóng di chuyển lên ngực. Đau đớn dữ dội ập đến trên ngực nó, ngay tại chỗ trái tim. Harry hít mạnh bởi cơn đau đột ngột và nắm chặt ngực bằng tay phải. Cảm giác giống như một dòng điện chạy xuyên qua nó. Cơn đau nhanh chóng biến mất nhưng cũng làm Harry hít thở khó nhọc. Harry nhìn Moody bằng ánh mắt kinh ngạc. Nó không thể tin được Moody làm thế với nó. Harry chuyển ánh mắt về phía James và thấy ông ta đang nhìn Moody như thể muốn giết người. Sau đó ông quay mặt về phía Harry và gửi nó ánh mắt cực kì xin lỗi. Có thể thấy rằng James không đồng ý với điều đó nhưng anh không có quyền quyết định trong chuyện này."...vì vậy nhóc, tốt nhất đừng có mà thử trốn thoát bởi vì tất cả mày nhận được chỉ là đau đớn thôi. Nếu mày có thể thoát ra khỏi phạm vi được phép của vòng Bartra bằng cách thần kì nào đó thì cơn đau sẽ giết mày, nó sẽ từ từ bóp nát trái tim mày từng chút một. Không dễ chịu đâu, ta cảnh cáo mày trước." Nhìn trông Moody rất đắc ý với chính mình.Harry chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ đến vậy.Run rẩy trong cơn tức giận, nó nhìn về phía Moody. Harry bước một bước lại gần vị Thần sáng và rít lên với ông."Ông nghĩ tôi sẽ để ông đặt cái thứ bẩn thỉu đó lên người tôi sao, ông lầm rồi. Nếu đây là điều kiện vớ vẩn mà các ông muốn đặt ra để tôi được đến Hogsmeade thì tôi không muốn đi nữa. Lấy nó ra ngay!"Một sự nhục nhã trước đây chưa hề có. Chiếc vòng Bartra này đang kìm giữ nó. Harry cảm thấy mình như một con thú, bị ép buộc phải ở lại trong một phạm vi nhất định. Nó sẽ không chấp nhận chuyện này. Thật vô nghĩa để đi đến Hogsmeade khi nó không thể trốn thoát. Còn lý do gì để đi chứ?Nụ cười trên mặt của Moody trở nên rộng ra, ông cúi gần về phía thằng nhóc đang cực kì tức giận."Tao không lấy ra đâu. Chiếc vòng Bartra này sẽ ở đó nguyên ngày hôm nay, dù mày có đến Hogsmeade hay không. Tao sẽ không sơ sẩy để mày có thể chạy trốn khi gần như cả trường sẽ đến Hogsmeade. Lựa chọn là ở mày. Mày đi với chúng tao đến Hogsmeade hoặc ở lại Hogwarts, trong trường hợp nào, vòng Bartra cũng không được gỡ ra." Đến lúc này Moody cúi người gần hơn nữa về phía Harry và thầm thì. "Và nếu được theo ý tao, nhóc. Tao sẽ không bao giờ lấy cái đó ra đâu. Mày xứng đáng bị như vậy."Điều này đã đánh vỡ giới hạn của Harry. Nó đã cố kiềm chế bản thân không lao lên đả thương Moody nhưng câu cuối cùng đã làm Harry mất sạch kiểm soát.Harry xông đến đấm mạnh vào cái mũi méo mó của Moody. Harry nghe được tiếng rắc đầy thỏa mãn từ xương bị gãy. Nó đấm Moody một lần nữa, lúc này là vào bụng, Moody phải quỳ rạp xuống, cố hít lấy không khí. Harry nắm lấy Moody từ phía trước của áo choàng và chuẩn bị đấm một phát nữa vào khuôn mặt nhăn nhúm sợ hãi thì một cơn đau xuất hiện di chuyển từ cánh tay Harry lên trái tim nó làm nó phải buông Moody ra và nắm chặt ngực mình. Harry cố gắng hít thở khi nắm chỗ ngay trái tim. Cơn đau giảm đi và Harry thấy Moody chĩa đũa phép về phía nó. Moody đã tấn công nó lần nữa. Harry đứng thẳng dậy, nó có thể thấy khuôn mặt lo lắng của James, Sirius và Dumbledore."Mày thử điều đó một lần nữa đi nhóc, và tao sẽ không bao giờ gỡ cái vòng Bartra ra khỏi tay mày!" Moody gào lên, cố gắng lau đi máu đang chảy ra từ cái mũi gãy.Harry không nói gì, thay vào đó nó chạy ra khỏi văn phòng. Nó cảm thấy buồn nôn. Nó chạy về phía nhà vệ sinh nam và ngay kịp lúc, tống hết những thứ ít ỏi trong bụng ra ngoài. Harry lau đi những giọt mồ hôi trên trán và ngồi xuống đất, cố gắng trấn tĩnh lại trái tim đang đập điên cuồng. Nó đau nhức khắp người vì cái lời nguyền ngu ngốc đó. Nó nhìn cái vòng Bartra trên tay và cố gỡ thứ đó ra khỏi cổ tay. Nhưng tất cả Harry có thể nhận được là cơn đau lại xuất hiện khi nó chạm vào. Có thể thấy chiếc vòng Bartra chỉ có thể gỡ bởi người đã đặt nó.Harry rủa thầm. Nó đã bị kẹt lại. Nó phải đeo cái vòng kinh tởm này trong nguyên ngày dù nó không đến Hogsmeade. Harry quyết định nếu nó bị bắt đeo thứ này thì nó nên đến Hogsmeade. Nếu không thể làm được việc gì thì ít nhất nó sẽ gửi một tin nhắn cho cha.XxxJames đang cực kì phẫn nộ, anh chỉ mới được thông báo về cái vòng Bartra vài phút trước khi đi đón Harry. James, Sirius và cả Dumbledore đã phản đối mạnh mẽ về việc Harry phải đeo cái vòng, nhưng Moody nhận được ủy quyền từ Bộ và không có nhiều thời gian để giải quyết việc đó. James và Sirius đã tranh cãi rằng đó là một sự sỉ nhục và hạ thấp nhân phẩm của người đeo nó, chỉ trừ trường hợp thật sự bắt buộc. James đã phản đối rằng đối với Harry, việc này là không cần thiết. James biết rằng Harry sẽ phản kháng lại quyết định này và James không hề khiển trách nó khi đã tấn công Moody. Có thể thấy rõ ràng không một ai trong văn phòng phản đối việc Harry làm bị thương Moody vì đã không có ai tiến lên giúp đỡ ông ta.James không thể dừng cái cảm giác mình đã phản bội Harry. Cái cách mà Harry đã nhìn James khi Moody giải thích về cái vòng Bartra thật sự đau lòng. Harry không hề tin James, James biết điều đó, nhưng bất cứ cảm xúc bé nhỏ nào mà Harry cảm nhận về James, có thể về việc bảo vệ nó, đều đã mất sạch. James cảm thấy chỉ vì vài giờ ở Hogsmeade thật không đáng, nhưng anh cũng đã được nói về vấn đề này từ Moody, Harry phải đeo Bartra cho dù nó có đi Hogsmeade hay không.XxxHogsmeade là một nơi mà không ai có thể ghét được. Đó là một nơi dành cho tất cả mọi người. Tiệm giỡn, cửa hàng đồ ngọt, dụng cụ Quidditch, tiệm sách và bất cứ thứ gì mà bạn có thể tưởng tượng ra. Harry bước trên con đường nhộn nhịp và nhìn xung quanh. Nó mới tới Hogsmeade chỉ có hai lần và cả hai lần đều không có nhiều thời gian để tham quan. Nó đã bay qua ngôi làng này rất nhiều lần, tưởng tượng ra sẽ như thế nào khi có thể chậm rãi bước qua những con đường, ngắm nhìn những cửa hàng hoặc có thể bước vào quán Ba cây chổi nổi tiếng và thưởng thức những thức uống ở đó.Tuy nhiên, đối với Harry, hôm nay không phải là ngày hưởng thụ những niềm vui nhỏ nhặt như vậy. Nó có thể cảm nhận những ánh mắt dán chặt lên người và nó có thể thấy Moody đứng từ xa. Chiếc vòng Bartra đè nặng trên tay, cho dù chỉ là một đường sáng mảnh. Harry căm hận phải đeo thứ đó và không thể đợi được cái ngày tồi tệ này kết thúc, để nó có thể thoát khỏi cái này. James đã đi cùng với Lily và đang tiến về tiệm giỡn với Sirius Black. Harry thấy những học sinh từ năm ba đến năm bảy, hướng vào những cửa hàng khác nhau. Nó bắt gặp cái đầu tóc trắng của Draco và chạy vội về phía cậu ta. Harry không thể chịu đựng được thêm tình trạng bất lực này một chút nào nữa. Nó đã quá tin tưởng rằng nó sẽ có thể trốn thoát ngày hôm nay và giờ đây nhận ra điều đó là không thể, Harry cảm thấy thật khó khăn để không gục ngã. Draco nhìn thấy Harry và sững lại. Harry nhếch mép cười khi Draco định mở miệng."Nếu mày định hỏi 'Mày đang làm gì ở đây?' một lần nữa Draco, tao thề, mày sẽ không thể nói được trong mấy tuần tới đấy." Harry nói và đẩy vai đứa bạn một cách đùa cợt.Draco nhanh chóng đáp lại bằng việc khỉnh mũi."Ồ hình như chúng ta đều trong tâm trạng nóng nảy nhỉ. Nhìn xung quanh đi Harry, mày đang ở Hogsmeade đấy. Vui lên, dù sao, có rất nhiều khuôn mặt thân quen xung quanh đây mà."Harry mỉm cười trước ám chỉ đầy vụng về của Draco về việc những Tử thần thực tử đang ở Hogsmeade.Harry vội vã bước đi với Draco, Crabbe và Goyle bám theo sau, đeo những bộ mặt ngu ngốc."À tao phải nói này, Harry. Tao không nghĩ lão già hiệu trưởng lẩm cẩm đó sẽ để cho mày đến Hogsmeade đó. Ý tao là bọn họ quên mất mày là ai à? Hay bọn họ nghĩ mày đã bị thuần hóa rồi?"Harry chỉ cười buồn về phía Draco."Nếu được vậy." Nó lẩm bẩm cho chính nó hơn là với Draco. Harry kéo tay áo khoác lên để cho Draco thấy cái vòng Bartra. Harry thì thầm giải thích đó là gì và có thể làm gì cho Harry nếu nó cố bỏ trốn khỏi Hogsmeade.Mặt Draco cắt không còn một chút máu, và sau đó những vệt đỏ xuất hiện trên khuôn mặt xương xẩu."Những...những tên khốn! Sao bọn chúng...việc đó thật là...ôi! Mày hãy đợi đi Harry...khi dì Bella tóm được chúng...bọn chúng sẽ phải ước rằng bọn chúng đã không đụng đến một ngón tay của mày!"Harry mỉm cười bởi lời nói của đứa bạn. Đúng vậy, Bella sẽ ăn tươi nuốt sống Dumbledore và Hội nếu dì ấy biết được Harry đã phải trải qua những gì. Harry không dám nghĩ đến việc cha nó sẽ làm. 'Merlin!' Harry nghĩ 'Mình sẽ nhận được còn hơn cả việc chảy máu mũi ấy chứ, nếu ông ấy biết được. Mình sẽ cho cha thuốc làm dịu tâm trí trước khi nói với ông.'Trái tim Harry thắt chặt khi nghĩ đến Bella và cha. Nó thật sự muốn gặp lại họ, nó muốn trở về nhà, cho dù nghe điều đó trẻ con đến thế nào, Harry chỉ muốn cơn ác mộng này kết thúc và nó có thể quay về.Harry và Draco nói về những chuyện khác cho đến khi bọn nó đến quán Ba cây chổi. Harry bước vào trong và phát hiện nơi này chật kín người. Có rất nhiều học sinh nhưng đa số khách hàng là người lớn. Một vài người Harry có thể nhận ra là Thần sáng của Bộ. Harry phát hiện bốn cái đầu tóc đỏ đang ngồi với một đầu tóc nâu và một đầu tóc đen. Harry cảm thấy lòng mình nhói lên khi nhìn thấy Damien đang ngồi nói chuyện và cười đùa với đám con trai con gái nhà Weasley và 'máu bùn' Granger. Harry không biết tại sao nó lại cảm thấy bực bội nhiều đến vậy về việc Damien không nói chuyện với nó. Harry không cần Damien, thằng bé chỉ là một gánh nặng thôi.Harry quay đi và bước với Draco cùng với hai tay sai về phía khác của quán. Harry ngồi xuống, hai tên ngốc thì nhanh chóng đi mua nước. Draco lải nhải về việc quán này đang 'xuống dốc' và 'chất lượng đang giảm đi'. Harry chỉ lắng nghe một tai. Nó bị xao nhãng bởi cái cách mà Damien cười đùa và trêu chọc với Ron và hai đứa sinh đôi nhà Weasley. Harry chưa bao giờ nghĩ rằng Damien đã hy sinh tình bạn của thằng bé với nhà Weasley để dành thời gian với nó, nhưng thấy việc Damien vui vẻ mà không có Harry làm nó cảm thấy bị tổn thương và bực bội một cách kì lạ."Mày bị sao vậy?" Một giọng nói đánh thức nó khỏi suy nghĩ. Harry quay phắt lại, nhìn thấy Draco đang chăm chăm nhìn nó, một chai whisky Lửa trước mặt, hiển nhiên là đưa cho Harry.Harry cầm lấy chai và lẩm bẩm "không có gì".'Chuyện quái gì với mình vậy? Tại sao lại cảm thấy bực bội khi thấy Damien dành thời gian với nhà Weasley? Tại sao lại quan tâm chứ? Nó không có ý nghĩa gì với mình hết, như vợ chồng Potter vậy, nó không có ý nghĩa gì cả.' Harry cố giải thích với bản thân.Harry xoa mắt, nó bắt đầu cảm thấy đau đầu. Harry đứng dậy và tiến về phía nhà vệ sinh. Nó thấy bệnh đến nơi rồi.Khi Harry tiến vào trong nó thấy phòng không có ai cả. Thật lạ, vì ở ngoài có rất nhiều người. Harry nhún vai, tiến lên hất nước vào mặt mình. Nó phải thoát ra khỏi đó, dù là tình trạng gì, đang làm nó cảm thấy tội lỗi vì đã không nói chuyện với Damien.Harry làm khô mặt mình và ngước lên tấm gương. Nó đã sụt vài kí kể từ lúc bị bắt. Mắt nó nhìn hơi mệt mỏi và trông nó nhợt nhạt hơn bình thường. Đôi mắt xanh lá nhìn như sáng hơn đối lập với nước da trắng nhợt của nó. Harry thử một lần nữa làm thẳng mái tóc rối mù nhưng mớ tóc rối không thỏa hiệp với Harry. Nó thở dài nhìn lại hình ảnh của mình. Nó quay lại để rời đi và giật nảy mình khi thấy một người đang đứng ngay cửa, chắn đường nó. Harry nắm chặt cây đũa phép vô dụng và nhìn chòng chọc với kẻ mũ chùm mặt. Có điều gì đó rất quen từ người này nhưng tâm trí Harry đang quá phân tâm để nhận ra."Bất cứ điều gì mày muốn thì hãy quên đi! Tránh qua một bên không tao đánh bay mày khỏi đường của tao!" Harry hét lên với kẻ lạ mặt.Kẻ lạ mặt di chuyển gần hơn về phía Harry và trước khi Harry có thể làm gì họ đã vươn tay hạ xuống mũ chùm che mặt.Harry há hốc miệng. Đứng trước mặt nó chính là Bellatrix Lestrange.Bella mỉm cười với Harry và quan sát hình ảnh 'đứa trẻ của cô' khi nó đang mặc đồ muggle, quần jean xanh bạc màu và áo trùm đầu màu đen.Cô tiến gần Harry trong ba bước và chỉ kịp ngăn mình ôm chầm nó. Harry rất ghét ôm, cô nhớ điều đó."Har-Hoàng tử hắc ám, thật tốt được gặp lại cậu." Bella nói với giọng bình tĩnh. Cô sẽ không thể để lộ cảm xúc của mình, không phải bây giờ.Harry nhìn về 'người mẹ nuôi' và đáp lại."Cô cũng vậy, Bella."Bella hít mạnh. Đã rất lâu rồi cô mới nghe tên cô được nói bởi Harry. Hoàng tử hắc ám đã thay đổi. Bella có thể thấy đôi mắt mệt mỏi, khuôn mặt tái nhợt của cậu bé. Nó đã không ăn uống hay nghỉ ngơi tốt. Bella ngăn lại cái nhăn mặt trước đánh giá của mình và nói với Harry bằng giọng che giấu cảm xúc."Đi nào Hoàng tử, chúng ta nên rời đi ngay bây giờ, về nhà càng sớm càng tốt."Harry chưa bao giờ thấy bất lực đến vậy. Nó có thể cảm nhận trái tim nó nhói đau với suy nghĩ về nhà. Harry nhìn Bella và hít một hơi dài. Điều này sẽ rất khó khăn đây."Bella...tôi.tôi không thể." Harry lên tiếng. Kinh ngạc hiện lên trên mặt Bella chỉ xuất hiện trong vài giây và ngay lập tức thay thế bằng sự băn khoăn."Ý cậu 'không thể' là sao? Cậu phải đi với tôi ngay bây giờ! Tôi đã yểm chú lên cái phòng này, vì thế không ai có thể vào đây. Mỗi lần có một ai đó tiến vào họ sẽ lập tức nhớ đến một việc quan trọng nào đó và làm họ phân tâm. Cậu là người duy nhất có thể bước vào, nhưng phép thuật này không tồn tại được lâu nữa đâu. Làm ơn, Harry chúng ta phải rời đi ngay bây giờ." Bella có thể thấy nỗi đau trong mắt Harry khi nó nhìn tuyệt vọng về phía cô. Cô chưa bao giờ thấy Harry trông yếu đuối đến vậy. "Harry? Sao vậy?" Bella hỏi, những suy nghĩ phải kiềm chế cảm xúc đã bị quăng qua một bên.Để đáp lại Harry giơ lên cổ tay trái của nó và kéo xuống ống tay áo. Bella nhìn cái vòng đỏ xung quang cổ tay Harry. Cô thật sự không hiểu. Harry đã hy vọng cô nhận ra cái này để nó không phải giải thích cái thứ kinh tởm này hoạt động như thế nào. Nhưng khi Bella muốn biết cái đó là gì, Harry hít một hơi dài và giải thích hết sức có thể. Bella cực kì phẫn nộ. Cô la lên khi Harry miêu tả cơn đau từ lời nguyền Bartra. Ngay lập tức cô rút đũa ra và trước khi Harry có thể ngăn lại, Bella chỉ về chiếc vòng trên cổ tay Harry."REDUCTO" Bella rít lên.Lời nguyền đánh vào cái vòng và Harry cố không hét lên khi cơn đau ập đến từ cánh tay và di chuyển đến ngực. Harry nắm chặt ngực, tập trung vào điều chỉnh hơi thở, chờ cơn đau giảm dần đi. Nó nhìn Bella bằng đôi mắt ngập nước. Cơn đau lần này dữ dội đến nỗi làm Harry phải chảy nước mắt. Bella đứng lặng người, nhận ra cô đã làm Harry bị thương. Cô hạ đũa phép, nhìn hơi thở nặng nhọc của Harry và cách cậu bé đang run rẩy thế nào, hiển nhiên là do những cơn đau mà cậu đã phải trải qua ngày hôm nay.Cô quỳ rạp xuống, lấy tay ôm mặt, cô phải làm gì đây? Cô đã nghĩ chỉ cần Harry đứng trước mặt cô, cô sẽ không rời đi cho đến khi đưa Harry đi cùng. Không đời nào mà cái vòng này có thể tháo ra ngoại trừ Moody và cô sẽ phải làm sao để hắn gỡ cái vòng Bartra ra? Tên Thần sáng đó quá kinh nghiệm để bị thao túng bởi lời nguyền Imperious (Độc đoán) và cô không thể tấn công hắn khi có quá nhiều Thần sáng ở đây.Cô nhìn cực kì phiền muộn về hướng Harry khi thằng bé quỳ cạnh cô. Cô chưa bao giờ thấy Harry nhìn cô với nhiều cảm xúc như vậy. Bella biết là Harry quan tâm đến cô, mặc dù nó chưa bao giờ thể hiện điều đó. Harry cố an ủi cô."Ổn thôi Bella. Tôi chỉ phải đeo cái này trong ngày hôm nay thôi, khi nó được gỡ bỏ tôi sẽ ổn. Và dù sao, phép bảo vệ không còn xa đến ngày nghiên cứu thành công. Cái ngày phép bảo vệ bị hạ là ngày tôi sẽ về nhà. Tôi hứa đó." Harry không chỉ an ủi Bella, nó còn đang tự trấn an chính bản thân mình.Bella chuyển tầm mắt về Harry, nước mắt phẫn uất chảy trên mặt cô."Nhưng Harry...tôi phải đối mặt với Chúa tể hắc ám như thế nào đây? Tôi sẽ phải nói thế nào về thất bại này? Chúa tể hắc ám sẽ rất thất vọng về tôi! Tôi là thuộc hạ số một của ngài! Và cuối cùng tôi không thể mang cậu về bên ngài.""Không, cô không thất bại, như tôi đã nói. Phép bảo vệ sẽ bị hạ trong một vài tuần tới, tôi sẽ sớm quay trở về nhà. Cha sẽ không muốn tôi bị tổn thương, cho dù bất cứ lý do gì. Cô sẽ là người mang tôi quay lại. Chỉ là mấy tuần nữa thôi." Harry trấn an cô và cả hai đứng lên phủi bụi đồ mình."Ô và Bella, một điều nữa. Tôi mới là số một của cha, cô nên nhận ra điều này đi."Bella cười lớn với gợi nhớ về chủ đề đã gây ra không biết bao nhiêu cuộc tranh cãi giữa cô và Harry."Harry, Chúa tể hắc ám chứng giám, cậu đang mặc cái quái gì vậy?" Bella hỏi khi lau đi nước mắt trong thầm lặng.Harry phát ra tiếng cười, tim Bella hẫng một nhịp, cô rất yêu tiếng cười của Harry."Tin tôi đi Bella, bắt tôi mặc đồ muggle chưa phải là thứ tệ nhất mà bọn chúng đã làm với tôi đâu." Giận dữ xuất hiện trên mặt Bella một lần nữa, Harry nhanh chóng thêm vào. "Không có gì quá nghiêm trọng đâu, bọn chúng không biết phải làm gì, bọn ngốc đó."Bella định nói thêm điều nữa nhưng đột nhiên khựng lại. Cô nhìn về chiếc đũa trong tay. Nó đang phát ra ánh sáng xanh lá và vàng. Chuông cảnh báo đã vang lên. Bùa phép lên căn phòng đã biến mất. Bella nhanh chóng chùm mũ lên đầu và nhìn về phía Harry.Harry bắt đầu rửa tay khi cửa bật mở và một vài học sinh trường Hogwarts bước vào. Hình như là học sinh năm tư. Bella cũng giả bộ đang rửa tay mình, bốn đứa bước vào những cái buồng và Harry vội vã thầm thì với Bella."Nói với cha là tôi sẽ quay về sớm thôi, và Bella, nói với ông là tôi có một vấn đề nhỏ cần giải quyết trước khi quay lại."Bella nhìn Harry với ánh mắt bối rối, nhưng sau đó thấu hiểu đến với cô. Cô nhận ra nỗi giận dữ đè nén trong mắt Harry."Harry, cậu không nghĩ là mình nên tập trung cho việc quay lại à? Cậu có thể giải quyết hắn ta sau. Tôi không muốn cậu bị bắt lại." Lo lắng xuất hiện trong giọng nói của Bella khi cô cố gắng thuyết phục thằng nhóc tóc đen đổi ý.Harry lắc đầu và rít lên."Tôi đã đợi mười hai năm cho điều này, Bella! Lúc đầu tôi định đợi cho đến khi quay lại, nhưng tôi đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi. Tôi sẽ giải quyết việc này trước khi trở về nhà. Nói với cha là tôi rất xin lỗi nhưng tôi phải sắp xếp ổn thỏa trước khi quay về."Bella không có cơ hội để phản bác. Có nhiều người hơn tiến vào nhà vệ sinh. Cô phải rời đi, ngay bây giờ. Cô miễn cưỡng chào một câu tạm biệt và rời đi. Cô quay lại nhìn Harry một lần nữa trước khi bỏ nó lại một mình.xxxHarry quay lại bàn và bỏ qua sự nghi ngờ mà Draco đang ném tới nó. Harry nhìn về phía đối diện, thấy rằng Damien và đám bạn của nó đã rời đi. Harry cảm thấy nhẹ nhõm. Nó cầm lên chai whisky và uống một ngụm lớn. Nó rất cần thứ này sau cuộc nói chuyện với Bella. Cho dù Harry cảm thấy thật suy sụp khi phải ở đây, nhưng nó phát hiện ra rằng nói chuyện với Bella đã làm nó phấn chấn lên rất nhiều. Bây giờ cha nó đã biết là Harry vẫn ổn và nó đã không lãng phí thời gian ở Hogwarts. Harry sẽ giải quyết một số rắc rối trước khi quay về bên ông. 'Nó sẽ làm ông vui lên một chút 'Harry nghĩ.Nhưng dòng suy nghĩ của Harry nhanh chóng bị cắt đứt bởi những tiếng la thảm thiết ở bên ngoài. Nó quay phắt đầu về phía hướng cửa sổ và nhìn thấy mọi người ở Hogsmeade đang chạy trốn trong hoảng loạn. Harry vẫn không thể thấy được nguyên nhân từ đâu.'Nó không phải là do Tử thần thực tử chứ?' Harry nghĩ thầm. Nó nhìn thẳng về phía Draco và hai đứa quan sát lẫn nhau. 'Có thể Lucius không muốn quay lại mà không có mình, ông ta sẽ rất sợ hãi đối mặt với cha.' Harry nghĩ khi nhìn qua tấm cửa sổ mờ đục. Nhưng Harry biết Lucius thông minh hơn thế. Nếu Bella đã nói với ông về cái vòng Bartra thì ông ta sẽ không làm những chuyện như vậy.Nguyên nhân của cuộc hỗn loạn này nhanh chóng được hé lộ. Harry, và những người khác đang nhìn ra ngoài từ cửa sổ có thể thấy một đội quân mặc áo chùng đen xuất hiện. Harry ngay lập tức biết chúng là ai."Chết tiệt!" Harry la lên.Hogsmeade đã bị bao vây bởi Daywalker.XxxHarry nhìn với trái tim nặng trĩu khi những tên Daywalker tấn công mọi người. Nó nghe những tiếng la sợ hãi xung quanh, một tên áo choàng đen đã bắt lấy một người phụ nữ và cắn vào cổ cô. Harry quay mặt đi khi cơ thể cô ta run lên và cô hét lên trong đau đớn.Mọi người xung quanh chìm trong sợ hãi. Có thể thấy những người này vẫn không biết bọn chúng là ai. Harry chạm vào ánh mắt Draco và nhìn thấy môi nó mấp máy từ 'Daywalker?'Harry gật đầu ám chỉ Draco đã đúng. Mắt Draco mở lớn, sợ hãi tăng dần trên khuôn mặt nó. Draco chỉ mới nghe về Daywalker từ cha nó và Harry, nó chưa bao giờ gặp trực tiếp. Harry đã học về chúng nhưng cũng chưa bao giờ chạm mặt. Nó không hề mong muốn chuyện đó xảy ra.Daywalker là chủng mới của ma cà rồng, chúng có thể bước đi vào ban ngày. Chúng miễn nhiễm với ánh mặt trời và có thể thoải mái bước đi vào ban ngày mà không hề lo sợ biến thành cát bụi. Chúng mạnh hơn ma cà rồng bình thường rất nhiều, điều đó làm cho chiến đấu với chúng thật khó khăn.Harry thấy những Thần sáng chạy về những tên Daywalker, bắn phép về phía bọn chúng. Harry ước những tên Thần sáng ngu ngốc này có thể sử dụng não của chính mình dù chỉ một lần trong đời. Bọn họ không biết phải làm gì và chỉ bắn bừa những lời nguyền về phía bọn Daywalker, không suy nghĩ xem lời chú nào là có tác dụng. Đột ngột có một tiếng nổ vang lên từ đằng sau Harry và mọi người trong quán dừng mọi hành động của mình để tìm kiếm ngọn nguồn của tiếng động. Họ thấy Thần sáng Kingsley Shacklebolt đứng ngay trên quầy ba, đũa phép chĩa thẳng lên trần."Tất cả mọi người, làm ơn bình tĩnh lại! Mọi người sẽ an toàn khi ở trong này. Đó là ma cà rồng, bọn chúng không thể tiến vào mà không được chủ nhà cho phép!" Giọng nói Kingsley vang vọng. Harry nhìn thấy có rất nhiều người đã bình tĩnh lại, nhưng một số vẫn run rẩy trong sợ hãi. Một phù thủy tóc trắng lên tiếng."Nếu bọn chúng là ma cà rồng, tại sao có thể bước đi dưới ánh sáng mặt trời, chắc chắn là thứ khác."Mọi người bắt đầu nêu lên ý kiến của mình. Kingsley lớn giọng để mọi người đều có thể nghe được."Bọn chúng là chủng loài mới của ma cà rồng, mặc dù có thể bước đi dưới ánh sáng mặt trời, bọn chúng vẫn có những điểm yếu của một ma cà rồng, vì vậy hãy ở yên trong này và đừng sợ hãi."Harry biết là Kingsley đã đúng nhưng bọn Daywalker không hề ngu ngốc. Nếu bọn chúng không thể bước vào, vậy bọn chúng sẽ làm cách lôi mọi người ra ngoài. Để chứng minh, cửa quán Ba cây chổi nổ tung và thay thế bằng hình dáng của một người, nhìn cực kì đe dọa. Áo choàng đen tung bay đằng sau hắn. Hắn nhếch mép cười đểu cáng về những con người đang hoảng sợ trong quán. Răng nanh ánh lên một cách đe dọa và Harry phải quay mặt đi."Sao vậy Rosmerta? Không mời tôi vào uống...một ly à!" Hắn đùa cợt trong khi mọi người run lên sợ hãi và nhìn về phía bà Rosmerta, người vẫn đang run rẩy hoảng sợ.Kingsley Shacklebolt và năm Thần sáng khác đứng đối diện Daywalker. Năm Thần sáng chĩa đũa phép về phía kẻ lạ mặt. Harry đảo mắt, thật là, bọn họ thật không biết gì sao? Tên Daywalker nhếch mép cười với Kingsley."Chuyển cái thứ vô dụng đó đi chỗ khác đi, phép thuật của mấy người không thể làm bị thương chúng ta đâu."Harry thấy tên Daywalker với vào trong tấm áo choàng và lôi ra một vật nhỏ hình tam giác. Hắn giơ ra trước mặt những Thần sáng để bọn họ có thể thấy rõ hơn."Nhưng phép thuật của ta thì có thể." Daywalker tiếp tục, trước khi ném vật đó về phía quán. Harry có hai giây để quan sát. Nó nhận ra cái thiết bị đó trước khi thứ đó đụng vào bức tường."CÚI XUỐNG!" Harry hét lên, cùng lúc lôi Draco xuống bằng một tay, tay còn lại lật cái bàn để che lại bản thân nó và Draco.Vật hình tam giác đập mạnh vào bức tường và với tiếng hét của Harry, mọi người ném cơ thể mình xuống sàn. Ngay lúc chạm vào bức tường nó phát nổ.Một vụ nổ lớn xảy ra làm rung chuyển cả quán, lửa phát ra từ cái thiết bị nhỏ. Mọi người cúi xuống che chắn lấy đầu, Harry và Draco thấy lửa bén lên cái bàn đang che bọn nó. Harry có thể nghe thấy những tiếng rên la đau đớn và Harry biết không phải ai cũng được bảo vệ khỏi ngọn lửa. Khói đen dày bắt đầu tràn lên trong quán, Harry không thể nhìn rõ Draco, mặc dù thằng nhóc nhà Slytherin đang ngồi ngay bên cạnh. Harry nghe rất nhiều Thần sáng cố gắng dập tắt ngọn lửa và cứu giúp những nạn nhân. Theo hiểu biết của Harry, ngọn lửa này được tạo từ ma thuật, đầu tiên, một ngọn lửa muggle không thể gây thiệt hại đến vậy. Thứ hai, cái thiết bị mà Harry thấy đã đập vào tường là thứ mà Harry đã sử dụng trong nhiều trường hợp. Harry cố không nhớ về nơi cuối cùng mà nó đã dùng. Nó tập trung vào việc thoát ra khỏi đây. Harry với đại con người bên cạnh, nó có thể nhận ra đó là Draco. Nó lôi Draco về sát bên cạnh và hét lên chỉ dẫn cho nó. Harry và Draco nhanh chóng đứng dậy, nhưng cúi thấp người để an toàn khỏi ngọn lửa đang cháy trên trần nhà.Harry dẫn Draco ra khỏi cái quán đã bị phá hủy. Harry đang chuẩn bị sẵn sàng trong việc chiến đấu với Daywalker nhưng nhận thấy ngay tại lối ra đứng đầy những Thần sáng. Đa số những người trong quán đã tiến ra ngoài. Hai Thần sáng đang khiêng một người đàn ông bị bỏng nặng. Harry quay mặt đi, nó không thể chịu được cảnh nhìn thấy da thịt bị cháy. Harry nhắm mắt lại, cố gắng làm mình bình tĩnh.Tiếng la hét hoảng sợ bắt Harry phải mở mắt và nhìn xung quanh. Harry thấy không hơn tám Daywalker đang tiến về phía họ. Harry đã trong trạng thái chiến đấu, cơ thế nó chắn trước Draco, dù sao thằng nhóc là bạn thân nhất của nó. Nhưng trước khi Harry có thể làm gì, một đám người khác đã đứng trước mặt nó. Harry có thể thấy James và Sirius đứng ngay trước nó và Draco. Có tám Thần sáng khác, bảo vệ những học sinh Hogwarts và người dân Hogsmeade. Những Thần sáng bắt đầu chiến đấu với Daywalker.Harry bị phân tâm bởi Draco. Nó quay lại thấy thằng nhóc đang chỉ về một hướng khác. Harry nhìn theo tay Draco để có thể thấy thứ mà nó đang chỉ. Ở phía xa một đám Daywalker đang chiến đấu với một nhóm người. Harry không hiểu điều mà Draco muốn nói. Nhưng sau đó mái tóc bạch kim vào tầm nhìn của Harry và đôi mắt xanh ngọc của nó mở lớn vì kinh ngạc. Lucius Malfoy và những Tử thần thực tử khác cũng đang chiến đấu với Daywalker. Harry không thể ngăn nụ cười xuất hiện trên mặt. Lần đầu tiên, Bộ, Hội và những Tử thần thực tử chiến đấu cùng nhau với một thế lực khác."À, một điều mà mày không thể thường xuyên thấy." Harry đùa cợt. Draco mỉm cười yếu ớt nhưng vẫn lo lắng nhìn xung quanh. Harry nhận ra Draco đang run rẩy và nhìn trông không được khỏe."Draco, mày không sao chứ?" Harry hỏi đứa bạn.Draco chỉ gật đầu đáp lại và tiếp tục nhìn xung quanh như thể cố gắng không ngất đi. Harry hiểu ra. Draco chưa bao giờ ở trong một tình trạng nguy hiểm như thế này. Nó luôn nói muốn làm một Tử thần thực tử và trở nên mạnh hơn nhưng Draco chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm đến tính mạng. Nó đang hoảng sợ."Thôi nào Draco. Đây là cơ hội lớn. Mày luôn nói là mày muốn đi với tao trong những nhiệm vụ mà. Cứ nghĩ đây là một. Chiến đấu đi!"Draco nhìn Harry với đôi mắt xám đầy hoảng hốt."Tao...tao không thể." Nó lắp bắp."Tao đã nói rồi, mày không hợp cho những thứ này đâu." Harry trêu đùa."Không...không...phải điều đó. Ý tao...tao không có đũa phép!" Draco đáp lại.Harry ném cho Draco ánh mắt quái dị."Cái gì! Mày bị điên à? Chúng ta đang trong thời chiến và mày để đũa thần ở lại trường? Mày mất trí rồi à?" Harry mắng."Này! Ăn nói cho cẩn thận. Tao không quên. Không một học sinh nào được mang theo đũa phép. Đã có rất nhiều cuộc đối đầu không hợp lệ giữa những học sinh xảy ra tại Hogsmeade, giáo viên đã cấm nó. Tên Squib tệ hại, Flich đã chắc chắn là chúng tao không mang theo đũa phép!" Draco nói với Harry, nó đã lấy lại được sự kiêu căng của một Malfoy.Harry kinh ngạc bởi sự ngây thơ ngu ngốc của bọn chúng. Harry nhận ra Flich đã không kiểm tra Harry, bởi vì nó đang bị Moody theo dõi, vì thế Harry vẫn giữ được đũa phép bên người. 'Vẫn có một điều tốt.' Harry chua chát nghĩ.Harry thấy giáo sư McGonagall và Snape chạy về phía những học sinh. Trước khi nó kịp nhận ra chuyện gì nó đã bị đẩy về phía đám đông học sinh Hogwarts. Giáo sư McGonagall đang tập hợp những học sinh khỏi cuộc chiến và dẫn những học sinh đang hoảng sợ về phía trường. Harry thấy rất nhiều học sinh đã đứng ngay tại cửa trường. Tất cả học sinh đang đứng trong sân trường Hogwarts. Sau khi hỏi những học sinh bằng giọng run rẩy xem bọn nó có sao không, bà vẩy đũa phép lên đám trẻ. Có thể thấy là bà đang kiểm tra thương tích của học sinh. Có bốn học sinh đã bị thương rất nặng và đã được nhanh chóng đưa đến bệnh viện St Mungo. Tên của bọn nó được đưa cho giáo sư McGonagall và bà thêm vào danh sách trên tay. Sau khi nhận ra mọi người đã ổn, giáo sư McGonagall chĩa đũa phép về danh sách. Bà nhìn trông lo lắng. Bà quét đôi mắt diều hâu về phía đám đông trước mặt, ngay lập tức ánh mắt bà dừng lại ngay chỗ Harry và nó biết chuyện gì đã xảy ra.Một số học sinh đã mất tích, Harry biết những người đó là ai trước khi giáo sư McGonagall đọc tên bọn họ. Hermione Granger, Ronald Weasley, Ginny Weasley và Damien Potter.xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com