The Darkness Within Trans
Đó là một buổi sáng xám xịt lạnh lẽo vào cuối tháng mười khi Harry lết cơ thể nó khỏi giường để chuẩn bị ngày mới. Hôm nay là một ngày quan trọng, trận đấu giữa đội Gryffindor và Slytherin. Harry rửa mặt xong và quay lại phòng để thay đồ. Neville thì đang thay đồ và cố bắt chuyện với nó. Harry vẫn ngó lơ nó như mọi ngày và tập trung vào việc lấy quần áo."Chúc may mắn cho trận đấu hôm nay, Harry." Neville nói trước khi rời khỏi phòng.Harry cố không cảm thấy bực mình, nó không cần may mắn. Nó biết chính xác nó muốn làm gì. Harry ngạc nhiên thấy Damien đang chạy về phía nó và đưa ra cây Nimbus 3000 mới."Anh Harry nhìn nè! Xem ba mua cho em cái gì nè! Tuyệt không, bây giờ cả hai chúng ta đều đã có Nimbus, wow Harry chúng ta chắc chắn sẽ thắng cho mà coi!"Harry muốn trả lại cây Nimbus 3000 cho Damien nhưng Damien không chịu, khăng khăng rằng Harry cần một cây chổi nhanh hơn. James hiển nhiên cảm thấy rằng Damien xứng đáng nhận một cây chổi mới và đã mua cho nó một cái. Harry ngừng lại, không nói ra Damien đã được chiều như thế nào khi nhìn thằng bé thích thú với cây chổi của nó. Hai đứa chậm rãi tiến về sân đấu Quidditch.Số người tại sân Quidditch nhiều đến nỗi mà Harry chưa từng thấy bao giờ. 'Những người này từ đâu ra vậy?' nó nghĩ trong đầu, tiến về phòng thay đồ cùng với những thành viên khác của đội Gryffindor. Tim Harry đập nhanh trước số lượng đông học sinh và giáo viên trường.Harry đứng cạnh những thành viên khác trong đội Gryffindor. Nó thấy Angelina tiến về phía giữa sân cùng với một thành viên to con của đội Slytherin. Harry quan sát những thành viên đội Slytherin. Tất cả đều là con trai và gần như đều có thân hình vạm vỡ, như tên đội trưởng. Draco dĩ nhiên thành viên nhỏ nhất và trẻ nhất của đội. Harry giữ khuôn mặt bình tĩnh khi nhìn thẳng ánh mắt Draco. Thằng nhóc nhà Slytherin cố thể hiện khuôn mặt đắc ý nhưng hơi đen lại khi ánh mắt nó quét qua Harry. Harry quay mặt đi, tập trung vào việc nó cần làm.Tiếng còi vang lên từ bà Hooch. Ngay lập tức có tiếng reo hò vang lên khi mười bốn tuyển thủ bay lên không trung. Hai người đầu tiên bay lên trên không là Harry và Damien. Damien nhìn về phía Harry và ném cho nó cái nháy mắt sau đó bay về phía Ginny để lấy quả bóng Quaffle từ tay cô bé. Harry nhanh chóng gặp mặt Draco. Bọn nó nhìn nhau một lúc rồi ngay lập tức bay ra xa theo hai hướng khác nhau. Harry thấy trái Quaffle bị cướp đi một cách mạnh bạo bởi một thành viên Slytherin. Harry nhìn theo, đắc ý, khi nhà Slytherin ghi điểm, chỉ mới chưa tới một phút bắt đầu trận đấu. Đám đông màu xanh lá bạc phía dưới Harry reo hò ầm ĩ. Ánh mắt Harry bắt gặp hình ảnh Damien bay vụt qua để bắt lấy trái Quaffle ngay gần góc sân. Harry kinh ngạc bởi tốc độ của Damien. Chỉ với mấy giây Damien đã tránh thoát hai thành viên Slytherin và một trái bludger để ghi bàn một cách ngoạn mục. Harry chỉ kịp nhận ra giọng nói của Lee Jordan, học sinh năm bảy nhà Gryffindor, người đang là bình luận viên cho trận đấu. Lee thông báo số điểm của hai đội, 10-10. Đám học sinh màu đỏ vàng phát ra một tràng vỗ tay vang dội cho đứa nhóc mười ba tuổi.Một cảm giác ấm áp vì tự hào chạy dọc từ bụng đến ngực nó khi nhìn theo hình dáng của đứa nhóc mười ba tuổi chiến thắng những thằng nhóc khác lớn hơn nó bốn tuổi. Harry lắc đầu. 'Tại sao mình lại tự hào về Damien chứ?' Harry nghĩ.Harry quyết định đã đến lúc cho Gryffindor một đòn đánh đầu tiên. Nó đánh giá những thành viên ở bên dưới và quyết định nhắm vào Angelina. Cô ta là người bay nhanh nhất, vì vậy sẽ là người đầu tiên. Không một lời cảnh báo Harry bay theo hướng ngược lại với Angelina. Như nó dự đoán Draco liền theo sát phía sau. Harry hy vọng Draco ghi nhớ lời nó. Harry đã nói với thằng nhóc vào buổi tối trước trận đấu hãy chơi như bọn chúng thường chơi, ý là những Tấn thủ nhà Slytherin hãy nhắm đến Tầm thủ Gryffindor. Ngoài Draco ra, không một ai trong nhà Slytherin biết thân phận thật của Harry, vì thế việc Draco cần làm duy nhất là tránh qua một bên để những thành viên khác giở trò với Harry.Harry đột ngột chuyển hướng cùng lúc nó nghe thấy Lee nói với đám đông rằng Harry chắc đã thấy được trái snitch khi thấy nó bay vụt qua sân. Harry mỉm cười với chính mình. Nó đang nhắm thẳng tới Angelina, người đang không hề hay biết. Ngoài tầm mắt nó thấy Crabbe đang ném trái bludger về hướng nó. 'Hoàn hảo' Harry nghĩ. Nó tăng tốc độ của mình vào thời khắc cuối, ngay trước lúc trái bludger chạm vào đuôi chổi của Harry, Harry ngay lập tức chúc xuống dưới. Mọi việc đang diễn ra như Harry dự tính.Trái bludger đâm mạnh vào Angelina, làm cô bé suýt té khỏi chổi. Cô la lên đau đớn khi tay cô hứng chịu mọi tấn công từ trái bludger. Cả đội Gryffindor nhanh chóng vây quanh cô bé, kể cả Harry. Angelina nói với mọi người là cô ổn và nên quay lại trận đấu. Trong thời gian của cuộc tấn công đội nhà Slytherin đã ghi thêm một bàn nữa.Điểm bây giờ là 20-10 nghiêng về đội Slytherin. Khi trận đấu tiếp tục, đội Gryffindor đã có thể kéo sát điểm của đội Slytherin. Sau một tiếng điểm số đã chuyển thành 60-50 cho Slytherin. Tốc độ của Angelina đã chậm dần đi. Draco đã học theo cách của Harry và đã có thể làm Ginny bị thương như cách đã làm với Angelina, chính bởi trái bludger của Fred. Hai Truy thủ của đội Gryffindor đã bị hạ. Damien là Truy thủ duy nhất không bị 'tai nạn'. Harry đã chỉ đạo Draco không được làm Damien bị thương do nó không thấy việc hạ hết những Truy thủ nhà Gryffindor là cần thiết.Khi những Tấn thủ sẽ là người làm nhiệm vụ tấn công những thành viên khác, bà Hooch không thể làm gì về những cuộc tấn công Truy thủ Gryffindor. Nhưng bà vẫn tập trung quan sát đội Slytherin vì tính chơi bẩn của tụi nó.Harry còn chẳng thèm tìm kiếm trái snitch vàng và Dracon thì lại quá chú tâm theo đuôi Harry để nghĩ đến cái khác. Điểm số lại ngày càng tốt hơn cho đội Slytherin, 80-60.Một Angelina trông rất bối rối đang tiến về phía Harry,"Harry, bắt lấy trái snitch và kết thúc cái thảm họa này trước khi nó diễn ra tệ hơn!" Cô bé nói với giọng đau khổ.Harry gật đầu và quan sát xung quanh.'Yea, hãy kết thúc tại đây.' Nó nhếch miệng cười.Ngay lúc đó Harry thấy được, trái snitch vàng, bay lượn xung quanh một cột gôn. Harry vọt đến với tốc độ đáng kinh ngạc. Draco chỉ ngay sau nó. Lúc này mọi tầm mắt đổ dồn lên hai Tầm thủ khi bọn nó nhìn thấy trái snitch. Harry bắn về phía trái banh đang bay. Draco bay ngay cạnh Harry, cả hai đứa bay với tốc độ kinh người, cố gắng chạm lấy trái banh. Trái banh vàng dường như nhận ra rằng nó chuẩn bị xé thành hai khi né tránh hai tầm thủ đang lao tớn, cũng với một tốc độ kinh ngạc.Harry và Draco bẻ ngoặt qua bên phải, không để trái banh vàng rời khỏi tầm mắt. Cả hai đứa đang chúi xuống, cố bắt được trái banh. Draco và Harry đều giơ tay ra, ngón tay Harry chỉ cách trái banh một vài inch. Đó là lúc Harry quyết định. Nó nhìn về phía Draco và chạm vào ánh mắt xám lo lắng. Harry nhếch miệng cười với người bạn của mình trước khi chuyển hướng ngược lên ngay lúc Draco chụp được trái banh đang cố giãy dụa. Draco sửng sốt khi nó chạm đất, giơ lên bàn tay đang cầm trái banh. Harry bay trên không trung một lúc, cảm nhận những tiếng la hoảng hốt từ đám đông và từ sáu tuyển thủ xung quanh. Harry chạm đất và rời khỏi chổi. Đội Slytherin đang vỗ tay và reo hò cùng với đám đông đang trở nên điên cuồng vì phấn khích. Nhà Gryffindor, Ravenclaw và Hufflepuff nhìn như thể không tin được vào mắt mình. Rất nhiều người đã chứng kiến cảnh Harry tập luyện với đội và biết nó giỏi đến mức nào. Chuyện gì đã xảy ra? Nó đã rất gần để bắt được trái snitch! Điều gì đã làm nó để thua vào phút cuối?Harry bị vây quanh bởi những đồng đội nhìn trông cực kì thê thảm. Angelina chạy băng tới, cùng với Fred, George và Ron."Chuyện quái gì đã xảy ra?" Angelina hét lên.Harry giữ mặt nó bình tĩnh."Tôi có thể nói gì? Draco nó nhanh hơn, vậy thôi.""Vớ vẩn!" Ron la lên. Harry quay lại nhìn bình tĩnh về phía nó."Draco không hề nhanh hơn trong việc bắt trái snitch chết tiệt đó! Mày đã để nó làm thế!" Ron tiếp tục la lên."Ron!" Angelina hét lại, tái xanh trước lời buộc tội."Thôi đi Angie, chị đừng nói là chị không thấy. Cậu ta đã chuyển hướng ngay lúc Malfoy nắm lấy trái snitch! Harry để cho nhà Slytherin thắng!" Ron nói.Kinh ngạc hiện trên mặt Angelina. Cô quay mặt nhìn Harry, dường như muốn xác nhận rằng lời nói của Ron có thật hay không. Harry vẫn giữ yên lặng, thưởng thức không khí căng thẳng nó tạo ra cho đội Gryffindor."Rất có lý." Fred tham gia vào."Đừng thêm cậu chứ, Fred." Angelina quay qua nhìn nó."Thôi nào Angie, cậu không thấy lạ là Truy thủ duy nhất không bị tấn công trong trận đấu là em trai cậu ta à." George thêm vào.Tới lúc đó, mắt Harry ánh lên tia nhìn nguy hiểm hướng hai đứa sinh đôi nhưng nó vẫn bảo trì yên lặng. Đến đó nó mới nhận ra Damien không đứng chung với bọn nó. Harry quay lại phía sau và thấy Damien cùng Ginny đang đứng góc khác của sân. Ginny như sắp khóc đến nơi khi nhìn cảnh nhà Slytherin ăn mừng chiến thắng. Cô bé đang nắm lấy vai mình, trông thể như đang chịu đau đớn. Nhưng khuôn mặt của Damien mới là điều mà làm tim Harry hẫng một nhịp. Damien không nhìn về phía đám đông đang ăn mừng của nhà Slytherin, thằng bé đang chĩa thẳng ánh mắt về hướng Harry với biểu cảm bị phản bội trên khuôn mặt non nớt. Nó nắm chặt cái chổi trong tay và nhìn chằm chằm Harry, không chớp mắt một lúc nào.Harry nhìn lại với trái tim nặng trĩu, Damien dời tầm mắt khỏi nó và bước khỏi sân Quidditch. Harry rủa thầm. Nó đã không nghĩ đến phản ứng của Damien. Nó đã nghĩ điều đó không quan trọng, nhưng tại sao bây giờ Harry lại cảm thấy buồn bởi phản ứng của Damien?XxxKhông khí trong phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor nặng nề đến nỗi như thể bọn chúng không phải thua một trận Quidditch mà đã thua một trận chiến. Có thể nói, điều đó không xa sự thật lắm. Từ lúc ban đầu, Slytherin và Gryffindor đã không thể hòa hợp. Những cuộc đụng độ giữa hai nhà đã gây ra biết bao rắc rối trong trường Hogwarts. Từ trận đầu họ thua đội Slytherin, nó giống như đã thua một trận chiến với nhà Slytherin. Còn nữa, họ thua 230-60 điểm. Có nghĩa rằng nhà Gryffindor sẽ phải rời cuộc đua giành cúp Quidditch năm nay khi họ xếp chót bảng. Những thành viên nhà Gryffindor chìm trong suy nghĩ tuyệt vọng. Làm sao họ có thể đối mặt với nhà Slytherin đây?Harry không thể tin được không khí buồn thảm xung quanh nó. Nó đã nghĩ nhà Gryffindor sẽ rất là mất tinh thần nhưng hiện giờ thật không thể tin được. Những học sinh thật sự đang tiếc thương cho mất mát này. Có mấy tên ngốc còn khóc nữa chứ! Harry ước là nó có thể hưởng thụ sự đau khổ của bọn chúng nhưng nó không thể. Tất cả là do thằng nhóc hỷ mũi chưa sạch tên là Damien.Harry không thể tìm thấy thằng bé ở đâu cả.Nó không biết nên nói gì với thằng nhóc, Harry còn không biết tại sao nó lại muốn nói chuyện với thằng bé, nhưng nó biết nó cần phải nói vài lời với đứa trẻ Potter. Không như những thằng con trai nhà Weasley, tất cả những người khác nhà Gryffindor đều nghĩ Harry đã dùng hết sức nó và đã chơi rất tốt, Draco Malfoy chỉ may mắn thôi. Harry im lặng cười nhạo sự ngu ngốc của bọn chúng. Nó đã cố ý xóa bỏ cơ hội giành được chiếc cúp và nó đã làm ngay trước mặt chúng, và bọn chúng vẫn không nhận ra sự thật.Từ từ căn phòng chung chỉ còn mỗi Harry ngồi lại, ngay cạnh lò sưởi. Tấm chân dung mở ra, Harry ngước lên thấy một Damien nhìn cực kì buồn rầu loạng choạng bước vào trong phòng. Lúc đầu Damien không nhận ra có Harry trong phòng, nhưng khi nó đến cạnh cầu thang dẫn đến kí túc xá nam nó nhìn qua và thấy hình ảnh đang ngồi của Harry. Damien dừng lại và nhìn chằm chằm Harry.Harry quan sát thấy có rất nhiều cảm xúc vụt qua khuôn mặt của đứa nhóc. Harry chưa bao giờ thấy ai nhìn phiền muộn đến vậy. 'Merlin, đó chỉ là một trận đấu thôi mà, bọn chúng sẽ như thế nào nếu thua trong trận chiến đối đầu với cha đây?' Harry nghĩ. Nó đứng dậy và tiến về phía Damien."Damien, tao..." Harry bị cắt ngang bởi bàn tay đang chìa ra từ Damien.Harry nhìn Damien khi thằng bé ra hiệu Harry dừng lại. Harry không biết tại sao nó lại nghe lời thằng bé. Có thể là do khuôn mặt cực kì phẫn nộ và đau đớn của thằng bé, điều đó làm Harry phải giật mình. "Đừng Harry, đừng nói gì cả." Damien nói với cái giọng căng thẳng khác thường.Harry chỉ nhìn theo, sửng sốt hoàn toàn trước phản ứng bất thường từ Damien. Đứa trẻ mười ba tuổi ném cho Harry ánh mắt bị tổn thương trước khi quay đi rời khỏi phòng."Damien, nghe này..." Harry lại mở lời nhưng một lần nữa bị chặn lại."Không! Em không muốn nghe bất cứ điều gì từ anh hết!" Damien hét lên.Harry kinh ngạc khi nhìn thấy nước mắt trên mặt thằng bé. Harry không hiểu tại sao Damien lại quan trọng hóa chuyện đó lên."Merlin Damien, sao mày lại buồn rầu dữ vậy? Nó chỉ là một trận đấu thôi mà." Harry hỏi.Đến lúc này Damien mất sạch sự kiểm soát lên cơn giận của mình."Em không thèm quan tâm một tí gì về trận đấu chết tiệt đó cả! Em không quan tâm chúng ta thua cuộc!""Vậy tại sao mày lại nổi điên?" Harry lớn tiếng lại."Bởi vì anh phản bội em! Anh đã có sự lựa chọn hôm nay, Harry. Anh có thể giúp bạn mình hay anh có thể theo em trai anh, và anh đã phản bội lại em. Đó là lý do em làm em thất vọng."Harry đứng đó, bất động, nghe lời Damien đang nói. Nó hiểu ra rồi, tại sao Damien lại giận dữ đến vậy. Nó nhìn thấy hành động của Harry hôm nay là sự phản bội lại niềm tin, và dẫn đến mức độ này."Anh biết không Harry, kể từ lúc em phát hiện ra em có một người anh trai, tất cả những gì em muốn là được lại gần anh, như Ron và những người anh trai của anh ấy. Nhưng em biết đối với những việc mà anh đã trải qua, anh sẽ rất khó nói chuyện. Sẽ cần rất nhiều thời gian để anh mở lòng. Đó là lý do tại sao em chấp nhận tất cả những rác rưởi mà anh ném đến em. Đó là lý do tại sao em lại tạo lý do cho anh, để thuyết phục mọi người và chính bản thân em là anh không phải một người xấu." Harry đứng yên lặng, không thể nói bất cứ điều gì khi Damien giải tỏa hết tâm trạng của nó."Lần đầu tiên em gặp anh, anh đối xử với em như rác! Nhưng em không thừa nhận, nghĩ rằng anh chỉ đang sốc thôi vì phát hiện ra mình có em trai. Ngày đầu tiên anh tới Hogwarts, anh sỉ nhục bạn em. Những người bạn như gia đình đối với em! Anh gọi Hermione bằng cái tên bẩn thỉu và đã tấn công Ron vì anh ấy đã đứng lên bảo vệ chị ấy. Em vẫn không chấp nhận, thuyết phục bạn em đừng báo cáo về hành động đó, bởi vì em ngây thơ đến nỗi tạo lý do cho anh, anh không có đũa phép, anh chỉ đang bảo vệ mình, anh không nghĩ được điều gì tốt hơn là gọi Hermione bằng từ đó!"Harry đang định lên tiếng nhưng thằng nhóc chưa dừng lại."Và sau đó anh tiếp tục goi cha mẹ bằng những từ kinh khủng, em vẫn ngu ngốc bỏ qua nó. Anh biết tại sao không? Bởi vì em nghĩ rằng đó là điều anh em hay làm. Họ tha thứ cho nhau, bảo vệ lẫn nhau. Em nghĩ rằng khi anh đã làm quen với mọi thứ, khi anh đã nhận ra anh thuộc về gia đình này, anh sẽ thay đổi. Em muốn giúp anh, Harry.""Tao chưa bao giờ hỏi mày giúp tao!" Harry rít lên, không thể ngăn bản thân mình lại, bực bội và tức giận dâng lên trong nó."Không, anh không bao giờ hỏi, nhưng em nghĩ là anh em thì không cần mở miệng nhờ sự giúp đỡ. Họ có thể nhận được từ lẫn nhau. Nhưng em nên nhận ra rằng anh không có khả năng cảm nhận được điều đó! Em nên nhận ra rằng anh sẽ đâm sau lưng em. Anh biết không Harry? Em chịu đủ rồi. Kết thúc rồi. Em không thể chịu đựng được những thứ như vậy nữa! Anh không muốn làm anh trai của em, được thôi bởi vì em không muốn trở thành một gia đình với anh nữa! Anh ở một mình đi."Với câu đó, Damien quay đi và để lại Harry câm lặng một mình trong phòng.XxxHarry đã nghĩ rằng Damien sẽ giận dỗi một hay hai ngày trước khi quay trở lại bản tính thường ngày. Nhưng Harry nhận ra rằng Damien làm đúng theo lời nó nói. Đã một tuần rồi, kể từ thảm họa giữa nhà Gryffindor và Slytherin, Damien đã ngó lơ Harry kể từ lúc đó. Lúc đầu, Harry đã nghĩ trong cái rủi có cái may. Nó không còn ai làm phiền, không ai chọc giận, không ai hỏi nó những câu ngu ngốc. Nhưng Harry cũng nhận ra rằng nó không có ai để nói chuyện, không ai ngồi cùng với nó trong bữa ăn, không ai kể cho nó nghe những chuyện vặt vãnh đang xảy ra trong trường Hogwarts.Harry không muốn thừa nhận điều đó, nhưng nó cảm thấy trống vắng khi không có Damien. Harry đã không nhận ra rằng Damien đã tác động như thế nào đến cuộc sống nó. Nhưng cho dù Harry cảm thấy như thế nào, Harry vẫn cứng đầu không chịu tiếp cận Damien. Tại sao phải làm vậy? Damien là người đã tự nghĩ là Harry sẽ thay đổi, Harry chưa bao giờ cho nó một lý do để nghĩ điều đó, vì thế không phải là lỗi của Harry mà Damien cảm thấy thất vọng. Harry bỏ mặc cảm giác lẻ loi, đây không phải là lần đầu tiên Harry cảm nhận nỗi đau từ sự cô độc. Thay vào đó Harry đánh lạc hướng suy nghĩ của mình với những thứ đang diễn ra tại Hogwarts.Với việc thua trận đấu đồng nghĩa mất đi niềm hy vọng giành được cúp Quidditch, nhà Gryffindor đang trong trạng thái cực kì bi đát. Nhà Slytherin là một chuyện khác, bọn nó không ngừng khoe khoang chiến thắng của mình. Bất cứ niềm kiêu hãnh nào Draco đã làm mất trong tai nạn tại câu lạc bộ đấu tay đôi nhanh chóng được lấp lại bởi chiến thắng này. Draco khoe mẽ chiến thắng của nó trong mọi lúc, và nhất là khi có nhà Gryffindor ngay bên cạnh.Trận đấu tiếp theo là giữa nhà Ravenclaw và Hufflepuf, và ai chiến thắng sẽ đấu với Slytherin trong trận tới. Vì thế sẽ không có buổi tập Quidditch nào, Harry thầm cảm tạ vì điều đó. Nó sẽ không phải nghĩ cách đối phó với đám nhà Weasley và Damien.James dành nhiều thời gian cạnh Harry hơn trong những ngày gần đây khi anh biết được Damien đang làm mặt lạnh với Harry. Đây là điều làm Harry cực kì khó chịu. James nhìn Harry cố gắng ngó lơ anh và không để anh làm ảnh hưởng nó, nhưng càng ngày càng có thể thấy là Harry không thể chịu đựng được khi James ở cạnh. Cuối cùng James quyết định hỏi thẳng cậu bé vào một tối nọ."Harry, tại sao con lại không vui với ta vậy? Ý ta là ta có thể hiểu rằng lúc ban đầu con sẽ cảm thấy như thế nào về vụ bắt giữ, nhưng đã qua ba tháng rồi! Tại sao con lại thể hiện sự căm ghét với ta đến vậy?"James đã để ý dù Harry không có đối xử tốt hơn với Lily, nó cũng sẽ trả lời câu hỏi của cô với câu trả lời một từ và không lườm cô nhiều lắm. Một vài lần anh còn có thể thấy nỗi đau trong mắt Harry khi nó nhìn về Lily. Có thể thấy tất cả giận dữ của Harry đều đổ dồn lên người James và anh không hiểu tại sao. Anh đã làm gì chứ?Harry ngước lên từ quyển sách nó đang đọc và chỉ nhìn chằm chằm James."Harry, ta hỏi một câu hỏi. Và ít nhất là con nên cho ta một câu trả lời." James tiếp tục.Lúc đó James thấy một điều rất lạ từ Harry. Đứa trẻ tóc đen đang ngồi trên giường nó và James thì ngồi giường của Ron và nói chuyện với nó. Harry đã ngồi trên giường đọc sách và không hề nhìn về hướng của James. Nhưng chỉ với câu nói của James, cơ thể Harry căng cứng lại. James có thể thấy những đốt tay của nó trở nên trắng bệch khi nắm lấy cuốn sách trong tay. Đôi mắt xanh lá của nó tối lại và anh còn có thể thấy răng nó nghiến chặt. James chắc chắn rằng Harry sẽ cho anh câu trả lời, vì giờ James đã làm nó nổi điên. Ngay sau đó Harry hạ xuống cuốn sách của mình và chuyển tầm mắt đầy phẫn nộ về phía James."Căm ghét ông? Không tôi không căm ghét ông Potter, tôi hận ông! Chỉ cần nhìn ông ngồi đây nói chuyện với tôi như thể không có chuyện gì xảy ra đã làm cho máu tôi sôi lên. Nếu tôi có thể hành động, ông sẽ không còn ngồi được ở đây đâu, vì thế đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi!"James câm nín. Harry hận ông! Nhưng tại sao? Ý Harry là sao khi nói 'như chưa có chuyện gì xảy ra'? Hay Harry đang ám chỉ về việc bị bắt bởi James? Chắc là không rồi. Nhưng như vậy thì Harry đang nói về điều gì?"Harry, ta xin lỗi, nhưng ta thật sự không hiểu. Ý con là sao? Hay con vẫn giận về việc bị bắt bởi Hội? Ta đã xin lỗi về điều đó rồi mà. Con còn muốn gì từ ta nữa?" James bị làm ngạc nhiên khi Harry đứng bật dậy rời khỏi phòng, trong cơn giận dữ tột độ. James nhanh chóng đuổi theo Harry, ngăn nó rời đi. James nắm lấy tay Harry nhưng nó giựt phắt tay lại. James đứng trước mặt Harry, chặn ngay cửa. Phải giải quyết chuyện này trong ngày hôm nay."Chúng ta phải nói chuyện này! Ta muốn biết tại sao con lại hận ta đến vậy."Harry mặt tái xanh. James chưa bao giờ thấy Harry giận dữ đến vậy."Ông thật tệ hại, Potter! Ông thật sự muốn tôi nói vì sao tôi hận ông sao! Ông bệnh quá rồi!" Harry gắt lên với anh và cố tiến ra cửa. James ngăn nó lại, càng hoảng sợ vì chuyển biến của sự việc."Harry! Ý con là sao? Làm ơn nói với ta tại sao đi?" James cầu xin đứa trẻ tóc đen.Harry ngước lên nhìn anh và tim James ngừng một nhịp khi thấy nước mắt trong đôi mắt xanh lá của Harry."Nghĩ đi Potter, ông không thể nghĩ ra bất cứ lý do gì tại sao tôi hận ông sao? Cố mà nhớ lại đi." Harry thì thào nói làm James có một cảm giác khủng khiếp, như là khi bạn bước hụt một bước ở cầu thang."Harry, làm ơn, con làm ta sợ rồi. Cố nhớ điều gì cơ? Làm ơn hãy nói với ta bởi vì ta không nhớ được điều gì ta đã làm để con hận ta."James đã nói thật. Anh không thể nhớ được bất cứ điều gì để có thể tạo ra phản ứng như vậy từ Harry. Và đáp lại sự hoảng sợ của James, nước mắt tràn lên đôi mắt của thằng bé, nhưng nó không rơi xuống."Ông thật may mắn." Harry thầm thì, nhìn James với xúc cảm vừa giận dữ và đau đớn.Harry bước qua một bên và quay lại. Nó tiến về phía giường rồi ngồi xuống, nhặt cuốn sách lên, vùi đầu vào đó, thể hiện rằng cuộc hội thoại vừa rồi chưa từng xảy ra.James đứng bất động. Hoàn toàn hoảng hốt trước hành động của Harry. Chuyện quái gì xảy ra vậy? Mới phút trước Harry còn đang bốc hỏa, đe dọa mạng sống của James, phút sau nó đau khổ, chuẩn bị bước ra khỏi phòng, một phút nữa Harry gần như bật khóc và muốn một lời thú nhận từ anh và giờ thì nó ngồi tại giường, đọc sách, như chưa có chuyện gì xảy ra. James bước những bước cẩn trọng về phía thằng bé."Harry? Con có muốn giải thích chuyện gì vừa xảy ra không?" James nói nhỏ, ngồi xuống giường đối diện Harry.Tuy nhiên Harry không hề nhìn về phía James và trả lời bằng một giọng bình tĩnh."Giải thích gì cơ? Theo ý ông, chưa có chuyện gì xảy ra, vì thế không có gì để giải thích cả."James cố hỏi Harry ý nó là gì trong một tiếng tiếp theo, nhưng anh không nhận được gì từ thằng bé. Sau khi chấp nhận thất bại, James chầm chậm rời khỏi phòng Harry, cố gắng hiểu chuyện gì đã xảy ra.Khi James rời khỏi phòng, Harry hạ cuốn sách và nằm xuống giường. Ban đầu, Harry quyết định tốt nhất để việc giải quyết nhà Potter sang một bên cho đến khi quay lại với cha. Harry không muốn bị bắt lại. Cho dù Harry cực kì hận Potter, Harry không muốn bị bắt lại và không bao giờ quay lại được với chúa tể Voldemort. Nhưng sau ngày hôm nay, Harry đã ra một quyết định. Nó sẽ giải quyết Potter trước khi quay về nhà. James Potter sẽ phải trả giá và Harry sẽ làm điều đó.XxxBella đứng đó nhìn Hogwarts. Cô đã đọc lá thư mà Draco gửi, chỉ mới tức thì, nắm chặt trong bàn tay xương xẩu của cô. Cô nhìn tòa lâu đài to lớn của Hogwarts, không biết Harry đang làm gì và cảm thấy thế nào. Cô hận cảm giác ở gần Hogwarts nhưng không thể tới được chỗ Harry. 'Sớm thôi' cô nghĩ. 'Sớm thôi chúng ta sẽ có được thời cơ, mình sẽ không đợi cho đến khi cái phép bảo vệ chết tiệt này yếu đi. Harry sẽ quay trở về sớm thôi.'xxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com