18
- Mẹ nó! Xuống xe nhanh- Bạch Dương tức giận nhanh chóng xách vũ khí và hét mọi người mau lao ra khỏi xe. Những người còn lại nhanh chân chạy ra. Ma Kết bế Song Tử lao đầu về phía cổng, Song Tử dùng súng yểm trợ cho những người chạy sau. Quãng đường ngắn ngủi chạy về phía cổng quá lắm chông gai. Xe Bảo Bình khi vào được cũng nhanh tay dùng vũ khí hỗ trợ, những con xác sống vồ vập hung hãn cứ bám đuôi họ sát nút. Yuna chạy sau cùng cũng suýt nữa bị zombie ăn thịt, thế nhưng vẫn có một nòng súng luôn dõi theo cô, bảo hộ cho cô, Yuna nhìn về phía gương mặt người con gái vừa lo lắng vừa can đảm phía cổng, chẳng nghĩ biểu cảm kia lại khiến Yuna có thêm động lực chạy nhanh hơn. Sư Tử bị Bạch Dương lôi như con, cổ tay hắn dám chắc bị nắm đến tím lên rồi.
- Nhanh lên, còn chút nữa thôi!- Lưu Hương lo muốn lộn ruột hét lên. Những người còn lại cũng lo không kém, sắc mặt ai cũng tái xanh, đổ mồi hôi lạnh liên tục nhưng ngoài yểm trợ ra cũng chẳng biết phải làm sao nữa.
Cuối cùng quãng đường này cũng kết thúc, mọi người phi vào cổng, thật không may, chân Sư Tử bị lũ xác sống tóm được, hắn kêu lên đau đớn, Bạch Dương hoảng hốt giật mạnh người Sư Tử lại. Những nhân viên kia ngay lập tức đóng cửa, thây ma tràn vào đều bị những tay thiện chiến giết hết.
- Anh, anh có sao không?!- Song Tử sợ đến phát khóc, nếu anh trai có mệnh hệ gì thì cậu sống làm sao.
- Sư Tử, Sư Tử!- Tiếng mọi người gọi đều mang sự lo lắng sợ hãi tột cùng.
Riêng Bạch Dương, khuôn mặt y tái mét, bàn tay y run rẩy, Sư Tử vừa đau vừa mệt, hơi thở gấp rút khó khăn, đến khi ngất đi hắn chỉ biết có một bàn tay vẫn nắm chặt lấy hắn, ôm cả người hắn vào lòng. - A! Sư Tử tỉnh rồi! Sư Tử tỉnh rồi!- Lưu Hương reo lên đầy vui sướng.
Sư Tử ôm đầu đau nhức ngồi dậy, điều đầu tiên hắn nhận thức được đó là mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện, sau đó là những câu hỏi đầy lo lắng nhưng cũng có những tiếng thở phào an tâm, dần dà đôi mắt đã rõ, Sư Tử ngó nghiêng bất chợt muốn tìm thấy thứ thiếu thốn duy nhất tại đây.
- Bạch Dương đang ở phòng cấp cứu khác rồi, không phải lo, y ổn.- Thiên Yết biết Sư Tử đang tìm kiếm điều gì nên sẵn hắn trả lời luôn cho người này an tâm dưỡng bệnh.
- Anh, hức...có đau ở đâu nữa không...hức..- Song Tử nức nở trong lòng Sư Tử, cậu vừa lo vừa sợ.
Sư Tử cười xoà vỗ vai em trai, nhỏ giọng ôn nhu:
- Lớn thế này rồi, khóc cái gì, anh mày vẫn sỗng sờ sờ đây.
- Chút nữa là chết rồi.- Bảo Bình từ đâu bước đến, áo blouse trắng đầy vết máu, ống nghe vẫn quàng trên cổ, khẩu trang bịt kín mặt, găng tay y tế cũng nhuốm màu đỏ đáng sợ.
- Này!- Nhân Mã huých người y nhắc nhở.
- Tôi làm sao?- Sư Tử hiếu kì.
- Anh bị thây ma cắn vào chân, bị thương nhiều chỗ dẫn đến mất máu, tôi phải dẫn máu của Song Ngư vào người anh để khắc chế virut, may sao cậu ấy nhóm máu O.- Bảo Bình vừa giải thích vừa tiêu huỷ đôi găng tay nhơ nhuốc.
- Bạch Dương sao rồi?- Sư Tử không để ý nhiều lời nói trước đó của Bảo Bình.
- Không sao. Cậu ấy bị thương không nặng tuy nhiên các cơ vì vận động quá sức nên dãn ra, tạm thời di chuyển sẽ khá khó khăn.
- Hiện tại chúng ta đang ở khu điều trị của đơn vị quân đội số 5, họ biết chúng ta có Song Ngư rồi.- Xử Nữ lo lắng phân tích tình hình, trước khi vào đây, hắn và Kim Ngưu đã phải dò hết camera tại căn phòng này sau đó âm thầm vô hiệu hoá, Sư Tử và Bạch Dương đã bất tỉnh 2 ngày trời.
- Bạch Dương, mày từ từ đã! Vẫn còn vết thương...ê!
Tiếng Ma Kết bất lực vang lên bên ngoài và âm thanh bàn chân nện trên nền đá xuất hiện đều đều liên tục. Bạch Dương bật tung cửa phòng xông vào, y ngó nghiêng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc, ngay khi đôi con ngươi vàng kim chạm vào nụ cười ôn nhu, ngay lập tức Bạch Dương nhào đến như nắm lấy cọng rơm cứu mạng tinh thần y.
- Từ bao giờ anh có thêm một em trai nữa thế Sư Tử?- Nhìn thấy cảnh như vậy, Cự Giải không khỏi muốn nói móc, nãy Song Tử cũng nhào vào y như vậy.
Nghe Cự Giải đá đểu, Bạch Dương nhổm người dậy, bắt lấy đôi môi của Sư Tử trước sự chứng kiến của những người còn lại, Sư Tử hơi bất ngờ, Cự Giải há hốc mồm chào thua. Bạch Dương sau khi lui ra còn cố ý cắn một cái lên cánh môi Sư Tử, sau đó mới đánh mắt sang Cự Giải đầy thách thức.
- Thôi được rồi, tôi biết anh đặc biệt nhất, nhất anh.- Cự Giải xua tay giương cờ trắng.
- Cởi áo ra.- Bảo Bình nói như ra lệnh rất nhanh gọn. Mọi người còn ngơ ra chưa hiểu gì thì Ma Kết huých Bạch Dương một cái, lúc này Bạch Dương mới miễn cưỡng cởi áo bệnh nhân ra. Cảnh tượng bên trong khiến ai nấy cũng hoảng hồn, những băng quấn trắng trên cơ thể 8 múi rõ ràng kia đều nhuộm đỏ chói mắt, Sư Tử lo lắng nhìn Bảo Bình, Bảo Bình lại liếc Ma Kết, Ma Kết lại chỉ nhún vai:
- Tôi hết cách rồi, đừng liếc tôi, cậu ta là nhanh chóng muốn đi gặp anh còn gì.- Vừa nói Ma Kết vừa hướng mắt về phía Sư Tử khiến hắn phải ôm đầu cạn lời.
Bảo Bình lấy dụng cụ ra sau đó tiền hành khâu và băng bó lại, những vết thương sâu cạn trên người Bạch Dương khiến Sư Tử xót không thôi, hắn trách móc:
- Sao anh bảo cậu ấy bị thương nhẹ?!
- Thứ nhất là chưa chết, thứ hai chưa nguy hiểm đến tính mạng, thứ ba chưa hoá thành quái vật, thứ tư chẳng phải cậu ta vẫn chạy xồng xộc được đấy à.- Bảo Bình phân tích rành rọt từng chữ một, đối với y, vết thương chỉ bị coi là nghiêm trọng khi nó là nội thương, còn ngoại thương thì có rạch thế nào chỉ cần không chết thì không có vấn đề gì.
Bỗng "cạch" một tiếng, người đàn ông cùng hai cô y tá bước vào. Ông ta mặc một chiếc blouse trắng giống hệt Bảo Bình, khuôn mặt hằn sâu dấu vết năm tháng, thêm gọng kính cận càng làm ông đậm nét lõi đời già nua.
- Có vẻ các cậu đều rất thân và phá phách, mới có hai ngày mà hệ thống camera trong phòng này đều bị hỏng hết.
- Ông là ai?- Thiên Yết lên tiếng hỏi, giọng nói 5 phần tra khảo, 4 phần đề phòng, 1 phần lãnh khốc, chính chất giọng này đã bê tuyết lạnh ngoài kia vào căn phòng máy sưởi ấm áp này.
Thế nhưng có vẻ ông già này chẳng mảy may dao động trước lời nói của Thiên Yết, ông tỉnh bơ:
- Đừng có hỗn như vậy, ta đáng tuổi bố cậu đấy.
Sắc mặt Thiên Yết lập tức trầm xuống đến đáng sợ, đôi con ngươi xanh lục nhuốm màu tối tăm lạnh lẽo nhưng tiếc là có vẻ lão này chẳng sợ sệt gì, ông ta lại nhàn nhạt:
- Ta là viện trưởng ở đây tên Chu Khải, các cậu khá lắm, vậy mà có thể thoát được đám sinh vật gớm ghiếc kia, vừa có huyết thanh.- Ông ta vừa nói vừa liếc Song Ngư, thấy vậy Thiên Bình ngay lập tức đứng về phía trước che chắn Song Ngư.
- Hơn nữa lại có thể chiêu mộ được con của đệ nhất trong các thiên tài hoá học Huyền Bảo Bách, ta nói vậy có đúng không Huyền Bảo Bình?- Ông lại đánh mắt ra chỗ Bảo Bình và nói như kiểu ông ta biết rất rõ quá khứ của y, điều này khiến Bảo Bình rất khó chịu, y ghét những người tọc mạch y.
- Một đội toàn những người máu mặt, kiếm sĩ lừng danh, sát thủ quốc tế, tay đua với gió, tổng tài thâu tóm kinh tế đất nước, cảnh sát đặc nhiệm, diễn viên điện ảnh, bác sĩ kiêm con trai nhà khoa học, ái chà.- Đã thế ông còn chép miệng nhìn rất thiếu đánh, Nhân Mã nóng máu muốn lên chém ông ta một cái thì bị Cự Giải ngăn lại, cậu cũng cảm nhận được rồi, lão già này không đơn giản.
- Sao? Không ai muốn hỏi tại sao ta biết à?
- Cẩn thận cái mồm ông.- Thiên Yết đe doạ.
- Ta đã nói rồi, hỗn vừa thôi, cha ngươi đang tức muốn đội mộ dạy dỗ ngươi đấy.- Ông ta không những không dừng lại mà còn cố ý khiêu khích. Lần này Thiên Yết không nể nang gì nữa, hắn rút kiếm đâm một đường dứt khoát không chút lưu tình về phía lão già, tưởng đâu ông ta sẽ bị chẻ ra làm đôi nhưng không, ông thuận lợi né được đường kiếm sắc bén đến tàn nhẫn kia, điều này khiến Thiên Yết càng đề phòng, nhưng quân tử báo thù 10 năm chưa muộn, lão già này sẽ chết dưới kiếm của hắn, hắn chắc chắn. Có vẻ cảm nhận được sát khí nồng nặc toả ra không chút kiêng nể từ Thiên Yết, ông già đã ăn nói dễ nghe hơn:
- Ta đến muốn thương lượng với các cậu.
- Từ chối.- Sư Tử lập tức không nhận, riêng người này, hắn không muốn thương thiếc gì hết.
- Cứ từ từ đã nào, ông nói tiếp đi.- Kim Ngưu trấn an Sư Tử, y muốn xem lão già này định làm gì.
- Trần tổng rất sáng suốt, ta cần huyết thanh để chiết xuất thuốc ngừa virut, vậy nên ta rất mong mọi người sẽ hợp tác, nhất là cậu Quân đây.- Chu Khải vừa nói vừa hướng về phía Song Ngư.
- Nhanh lên, còn chút nữa thôi!- Lưu Hương lo muốn lộn ruột hét lên. Những người còn lại cũng lo không kém, sắc mặt ai cũng tái xanh, đổ mồi hôi lạnh liên tục nhưng ngoài yểm trợ ra cũng chẳng biết phải làm sao nữa.
Cuối cùng quãng đường này cũng kết thúc, mọi người phi vào cổng, thật không may, chân Sư Tử bị lũ xác sống tóm được, hắn kêu lên đau đớn, Bạch Dương hoảng hốt giật mạnh người Sư Tử lại. Những nhân viên kia ngay lập tức đóng cửa, thây ma tràn vào đều bị những tay thiện chiến giết hết.
- Anh, anh có sao không?!- Song Tử sợ đến phát khóc, nếu anh trai có mệnh hệ gì thì cậu sống làm sao.
- Sư Tử, Sư Tử!- Tiếng mọi người gọi đều mang sự lo lắng sợ hãi tột cùng.
Riêng Bạch Dương, khuôn mặt y tái mét, bàn tay y run rẩy, Sư Tử vừa đau vừa mệt, hơi thở gấp rút khó khăn, đến khi ngất đi hắn chỉ biết có một bàn tay vẫn nắm chặt lấy hắn, ôm cả người hắn vào lòng. - A! Sư Tử tỉnh rồi! Sư Tử tỉnh rồi!- Lưu Hương reo lên đầy vui sướng.
Sư Tử ôm đầu đau nhức ngồi dậy, điều đầu tiên hắn nhận thức được đó là mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện, sau đó là những câu hỏi đầy lo lắng nhưng cũng có những tiếng thở phào an tâm, dần dà đôi mắt đã rõ, Sư Tử ngó nghiêng bất chợt muốn tìm thấy thứ thiếu thốn duy nhất tại đây.
- Bạch Dương đang ở phòng cấp cứu khác rồi, không phải lo, y ổn.- Thiên Yết biết Sư Tử đang tìm kiếm điều gì nên sẵn hắn trả lời luôn cho người này an tâm dưỡng bệnh.
- Anh, hức...có đau ở đâu nữa không...hức..- Song Tử nức nở trong lòng Sư Tử, cậu vừa lo vừa sợ.
Sư Tử cười xoà vỗ vai em trai, nhỏ giọng ôn nhu:
- Lớn thế này rồi, khóc cái gì, anh mày vẫn sỗng sờ sờ đây.
- Chút nữa là chết rồi.- Bảo Bình từ đâu bước đến, áo blouse trắng đầy vết máu, ống nghe vẫn quàng trên cổ, khẩu trang bịt kín mặt, găng tay y tế cũng nhuốm màu đỏ đáng sợ.
- Này!- Nhân Mã huých người y nhắc nhở.
- Tôi làm sao?- Sư Tử hiếu kì.
- Anh bị thây ma cắn vào chân, bị thương nhiều chỗ dẫn đến mất máu, tôi phải dẫn máu của Song Ngư vào người anh để khắc chế virut, may sao cậu ấy nhóm máu O.- Bảo Bình vừa giải thích vừa tiêu huỷ đôi găng tay nhơ nhuốc.
- Bạch Dương sao rồi?- Sư Tử không để ý nhiều lời nói trước đó của Bảo Bình.
- Không sao. Cậu ấy bị thương không nặng tuy nhiên các cơ vì vận động quá sức nên dãn ra, tạm thời di chuyển sẽ khá khó khăn.
- Hiện tại chúng ta đang ở khu điều trị của đơn vị quân đội số 5, họ biết chúng ta có Song Ngư rồi.- Xử Nữ lo lắng phân tích tình hình, trước khi vào đây, hắn và Kim Ngưu đã phải dò hết camera tại căn phòng này sau đó âm thầm vô hiệu hoá, Sư Tử và Bạch Dương đã bất tỉnh 2 ngày trời.
- Bạch Dương, mày từ từ đã! Vẫn còn vết thương...ê!
Tiếng Ma Kết bất lực vang lên bên ngoài và âm thanh bàn chân nện trên nền đá xuất hiện đều đều liên tục. Bạch Dương bật tung cửa phòng xông vào, y ngó nghiêng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc, ngay khi đôi con ngươi vàng kim chạm vào nụ cười ôn nhu, ngay lập tức Bạch Dương nhào đến như nắm lấy cọng rơm cứu mạng tinh thần y.
- Từ bao giờ anh có thêm một em trai nữa thế Sư Tử?- Nhìn thấy cảnh như vậy, Cự Giải không khỏi muốn nói móc, nãy Song Tử cũng nhào vào y như vậy.
Nghe Cự Giải đá đểu, Bạch Dương nhổm người dậy, bắt lấy đôi môi của Sư Tử trước sự chứng kiến của những người còn lại, Sư Tử hơi bất ngờ, Cự Giải há hốc mồm chào thua. Bạch Dương sau khi lui ra còn cố ý cắn một cái lên cánh môi Sư Tử, sau đó mới đánh mắt sang Cự Giải đầy thách thức.
- Thôi được rồi, tôi biết anh đặc biệt nhất, nhất anh.- Cự Giải xua tay giương cờ trắng.
- Cởi áo ra.- Bảo Bình nói như ra lệnh rất nhanh gọn. Mọi người còn ngơ ra chưa hiểu gì thì Ma Kết huých Bạch Dương một cái, lúc này Bạch Dương mới miễn cưỡng cởi áo bệnh nhân ra. Cảnh tượng bên trong khiến ai nấy cũng hoảng hồn, những băng quấn trắng trên cơ thể 8 múi rõ ràng kia đều nhuộm đỏ chói mắt, Sư Tử lo lắng nhìn Bảo Bình, Bảo Bình lại liếc Ma Kết, Ma Kết lại chỉ nhún vai:
- Tôi hết cách rồi, đừng liếc tôi, cậu ta là nhanh chóng muốn đi gặp anh còn gì.- Vừa nói Ma Kết vừa hướng mắt về phía Sư Tử khiến hắn phải ôm đầu cạn lời.
Bảo Bình lấy dụng cụ ra sau đó tiền hành khâu và băng bó lại, những vết thương sâu cạn trên người Bạch Dương khiến Sư Tử xót không thôi, hắn trách móc:
- Sao anh bảo cậu ấy bị thương nhẹ?!
- Thứ nhất là chưa chết, thứ hai chưa nguy hiểm đến tính mạng, thứ ba chưa hoá thành quái vật, thứ tư chẳng phải cậu ta vẫn chạy xồng xộc được đấy à.- Bảo Bình phân tích rành rọt từng chữ một, đối với y, vết thương chỉ bị coi là nghiêm trọng khi nó là nội thương, còn ngoại thương thì có rạch thế nào chỉ cần không chết thì không có vấn đề gì.
Bỗng "cạch" một tiếng, người đàn ông cùng hai cô y tá bước vào. Ông ta mặc một chiếc blouse trắng giống hệt Bảo Bình, khuôn mặt hằn sâu dấu vết năm tháng, thêm gọng kính cận càng làm ông đậm nét lõi đời già nua.
- Có vẻ các cậu đều rất thân và phá phách, mới có hai ngày mà hệ thống camera trong phòng này đều bị hỏng hết.
- Ông là ai?- Thiên Yết lên tiếng hỏi, giọng nói 5 phần tra khảo, 4 phần đề phòng, 1 phần lãnh khốc, chính chất giọng này đã bê tuyết lạnh ngoài kia vào căn phòng máy sưởi ấm áp này.
Thế nhưng có vẻ ông già này chẳng mảy may dao động trước lời nói của Thiên Yết, ông tỉnh bơ:
- Đừng có hỗn như vậy, ta đáng tuổi bố cậu đấy.
Sắc mặt Thiên Yết lập tức trầm xuống đến đáng sợ, đôi con ngươi xanh lục nhuốm màu tối tăm lạnh lẽo nhưng tiếc là có vẻ lão này chẳng sợ sệt gì, ông ta lại nhàn nhạt:
- Ta là viện trưởng ở đây tên Chu Khải, các cậu khá lắm, vậy mà có thể thoát được đám sinh vật gớm ghiếc kia, vừa có huyết thanh.- Ông ta vừa nói vừa liếc Song Ngư, thấy vậy Thiên Bình ngay lập tức đứng về phía trước che chắn Song Ngư.
- Hơn nữa lại có thể chiêu mộ được con của đệ nhất trong các thiên tài hoá học Huyền Bảo Bách, ta nói vậy có đúng không Huyền Bảo Bình?- Ông lại đánh mắt ra chỗ Bảo Bình và nói như kiểu ông ta biết rất rõ quá khứ của y, điều này khiến Bảo Bình rất khó chịu, y ghét những người tọc mạch y.
- Một đội toàn những người máu mặt, kiếm sĩ lừng danh, sát thủ quốc tế, tay đua với gió, tổng tài thâu tóm kinh tế đất nước, cảnh sát đặc nhiệm, diễn viên điện ảnh, bác sĩ kiêm con trai nhà khoa học, ái chà.- Đã thế ông còn chép miệng nhìn rất thiếu đánh, Nhân Mã nóng máu muốn lên chém ông ta một cái thì bị Cự Giải ngăn lại, cậu cũng cảm nhận được rồi, lão già này không đơn giản.
- Sao? Không ai muốn hỏi tại sao ta biết à?
- Cẩn thận cái mồm ông.- Thiên Yết đe doạ.
- Ta đã nói rồi, hỗn vừa thôi, cha ngươi đang tức muốn đội mộ dạy dỗ ngươi đấy.- Ông ta không những không dừng lại mà còn cố ý khiêu khích. Lần này Thiên Yết không nể nang gì nữa, hắn rút kiếm đâm một đường dứt khoát không chút lưu tình về phía lão già, tưởng đâu ông ta sẽ bị chẻ ra làm đôi nhưng không, ông thuận lợi né được đường kiếm sắc bén đến tàn nhẫn kia, điều này khiến Thiên Yết càng đề phòng, nhưng quân tử báo thù 10 năm chưa muộn, lão già này sẽ chết dưới kiếm của hắn, hắn chắc chắn. Có vẻ cảm nhận được sát khí nồng nặc toả ra không chút kiêng nể từ Thiên Yết, ông già đã ăn nói dễ nghe hơn:
- Ta đến muốn thương lượng với các cậu.
- Từ chối.- Sư Tử lập tức không nhận, riêng người này, hắn không muốn thương thiếc gì hết.
- Cứ từ từ đã nào, ông nói tiếp đi.- Kim Ngưu trấn an Sư Tử, y muốn xem lão già này định làm gì.
- Trần tổng rất sáng suốt, ta cần huyết thanh để chiết xuất thuốc ngừa virut, vậy nên ta rất mong mọi người sẽ hợp tác, nhất là cậu Quân đây.- Chu Khải vừa nói vừa hướng về phía Song Ngư.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com