TruyenHHH.com

The Blue

Nói hết tất cả nỗi lòng rồi thì cả hai tự nhận ra bản thân thật là ngốc, và đối phương còn ngốc hơn! Apo chẳng thèm nói gì với anh nữa cả mà chỉ bỏ đi nấu cơm, Mile thì chẳng cần biết cậu có nấu cho mình không mà cứ ra bàn bếp ngồi chờ sẵn. Ăn xong thì cậu rửa bát, anh lại ngồi đực mặt ra đó nhìn cậu làm việc nhà. Cuối cùng Apo bỏ vào phòng ngủ còn Mile nằm ngoài phòng khách. Được một lúc thì anh gõ cửa phòng cậu:

"Cho xin pass wifi với..."

"...1 2 3 4 5 7 8 9"

"Cám ơn"

Sau đó anh đóng cửa cái "cạch". Dù rằng họ không cạch mặt nhau nhưng mà tâm trạng thế này cũng thật khó chịu quá đi mất. Apo ôm chăn nằm lăn lộn trên giường: Ôi trời ạ, hóa ra anh ấy thực sự thích mình từ ba năm trước à? Không phải trai đểu ư? Thế thành ra đứa đểu là mình chắc?

Mà không đúng!- Cậu ngồi bật dậy -Là do cách từ chối của anh ta gây hiểu lầm quá chứ sao. Nếu không phải anh ta nói tối nghĩa quá thì cậu cũng đã cho anh ta cơ hội khác rồi. Mà nếu muốn họ có thời gian tìm hiểu thêm thì đến sáng hôm sau khi về Bangkok anh cũng phải tìm cách nói với cậu chứ?

Ở bên ngoài phòng khách, Mile cũng tắt điện thoại mà vò đầu bứt tai: Biết thế hôm đó trên xe bus cứ gọi cậu ấy dậy rồi nói rõ ràng còn hơn. Thế nhưng cậu ấy cứ nhắm nghiền mắt ngủ say như chết. Mile cũng nghĩ chắc do cậu đang buồn vì bị anh từ chối nên hôm qua không ngủ được – hoặc cố tình tránh mặt anh trên xe nên cứ rúc một góc ngủ. Mile thì lại tự cho mình là người tinh tế nên để cho cậu yên tĩnh vài hôm, đến khi anh suy nghĩ kỹ hơn sẽ nói chuyện với cậu. Thực tế anh cũng chỉ mất đúng một ngày hôm đó để suy nghĩ: Vậy là đến chuyến du lịch cuối cùng cũng kết thúc rồi, họ còn lý do nào để gặp nhau nữa nhỉ?

- Anh muốn chúng mình tìm hiểu nhau kỹ hơn sau khi hết phim được không?

Mile gửi tin nhắn vào line chat cho Apo

- Anh nghĩ chúng ta đang bị lậm phim quá, anh sợ em thích anh vì anh là Kinn, anh cũng sợ mình quen với em vì những đụng chạm trong cảnh quay. Còn chúng ta có thực sự thích nhau không thì cần phải có thời gian nghỉ ngơi và tìm hiểu nhau lại.

- Nếu em muốn dành thời gian tìm hiểu cùng anh thì hãy trả lời anh nhé.

Lúc đó Mile còn không thấy cậu trả lời tin nhắn, anh nghĩ chắc cậu cũng đang suy nghĩ nghiêm túc về chuyện của họ. Đến sáng hôm sau, anh check tin nhắn vẫn không có hồi âm, anh còn tưởng Apo đang trả đũa anh vì làm cậu buồn ngay chuyến du lịch như thế. Nhưng đến chiều thì anh không nhịn được mà gọi cho cậu. Điện thoại của cậu không kết nối được. Mile lo lắng gọi cho mọi người để hỏi họ có liên hệ với cậu được không, những cũng chẳng ai liên lạc được với cậu. Cho đến khi họ gọi cho quản lý của Apo thì mới biết cậu ấy đã ra nước ngoài.

"Cậu ấy luôn nói muốn được nghỉ ngơi mà" – Quản lý đáp lời –"Hiện tại cậu ấy cũng chưa ký tiếp hợp đồng mà nói muốn đi du lịch đã, khi nào về thì sẽ tính tiếp."

"Vậy bao giờ cậu ấy về?"

"Cũng chưa biết nữa, cậu ấy nói đi chơi mà phải lo ngày về thì nó mất vui."

Không hiểu sao nghe đến đây là Mile đã thấy điềm điềm rồi, nhưng anh cho rằng quản lý vẫn có thể liên hệ được với cậu thì rồi cậu cũng sẽ về thôi? Cũng đâu thể không quay về làm việc được?

"Vậy... nhờ cậu nói cậu ấy check tin nhắn của tôi nhé."

"Tin nhắn? Tin nhắn gì thế?"

"Bên Line chat ấy."

"Được rồi để tôi nói cậu ấy check cả Line và Insta"

Thế nhưng Mile đợi mãi chẳng thấy có hồi âm tin nhắn gì cả, khi đó Apo đã đi chơi được một tuần rồi, anh nghĩ chắc cậu sẽ phải lặn một tháng cơ. Lúc này mà lại nhờ quản lý nhắn cậu thì có hơi phiền, người ta cũng thắc mắc có việc gì gấp mà anh phải tìm cậu như vậy? Do đó Mile chỉ lên instagram để lại comment cho cậu bảo: Đi chơi vui vẻ, rồi thả tim các bức ảnh của cậu.

Ai mà ngờ đến một tháng sau Apo cũng chẳng về, lúc này anh lo lắng gọi cho quản lý của cậu thì quản lý cũng chẳng liên hệ với cậu được nữa. Chỉ có bố mẹ cậu nói rằng cậu vẫn gửi tin nhắn và gọi cho họ thường xuyên. Họ nói rằng Apo đang đi du lịch rất vui vẻ để tìm cảm hứng thiết kế thời trang.

"Có vẻ cậu ấy sẽ không làm diễn viên nữa."

"Cái gì cơ?"- Mile hốt hoảng hỏi

"Cậu ấy sẽ theo nghề kinh doanh thời trang của gia đình. Có thể sẽ làm người mẫu tự do ở nước ngoài nhưng về nước làm việc thì không chắc."

"Vậy... làm thế nào để tìm cậu ấy?"

"Cái này... Hay tôi cho anh số của bố mẹ cậu ấy để anh liên lạc?"

"Vậy cho tôi số của mẹ cậu ấy nhé?"

Nhưng dù Mile có liên lạc với mẹ Apo thì bà nói rằng cậu vẫn liên lạc với bà mỗi ngày, còn video call cho bố mẹ các địa điểm du lịch cậu đến cho họ xem. Bà cũng chỉ có thể nhắc Apo hộ Mile rằng hãy check tin nhắn thôi, còn việc cậu có check hay không thì...

"Hai đứa có chuyện gì sao?"- Mẹ Apo hỏi –"Sao nó đi du lịch lại không chia sẻ với cháu chứ?"

"Cháu...Chuyện này cũng khó nói ạ..."

"Vậy cháu cứ yên tâm, bác nhất định sẽ nói với nó check tin nhắn của cháu nhé."- Mẹ Apo trấn an anh, Mile cũng có phần yên tâm hơn chút.

Nhưng chỉ hai ngày sau đó, mẹ cậu lại gọi cho anh nói rằng: Apo nói đây là chuyện riêng của hai đứa, và cậu không muốn mẹ can thiệp vào.

"Bác không biết là hai đứa giận nhau cái gì, nhưng Apo nó mà đã quyết thì khó mà lay chuyển được."

Mile cũng lờ mờ nhận ra việc mình từ chối cậu khiến Apo tổn thương thế nào. Nhưng giờ cũng chẳng thể hỏi được tin tức gì từ gia đình cậu, thế nên anh cũng chỉ biết cảm ơn mẹ của Apo rồi cúp máy. Từ đó anh đi hỏi tin tức về cậu rất nhiều, từ mấy người mẫu ảnh ở nước ngoài cho đến tin tức các fan hâm mộ. Chỉ cần có ai đó nói rằng đã chụp được cậu ở Milan hay Paris là Mile đều sắp xếp đến tận nơi hoặc cho người đi tìm. Thế mà tới giờ mới tìm thấy cậu ấy ở đây.

Cậu ấy coi mình là trai thẳng trêu đùa cậu ấy sao... - Mile ngồi dậy suy nghĩ trong phòng khách tối om – Như thể mình không thích cậu ấy nhưng lại thả thính cậu ấy. Bảo sao cậu ấy né mình đến như vậy. Còn cho rằng bản thân là người thay thế của bạn gái cũ nữa.

Mile đứng bật dậy định đi đến đập cửa phòng Apo hét "Sao em ngốc thế hả", nhưng lại sợ cậu trốn mình lần nữa nên đành quay lại ghế sô pha nằm. Nhưng mà rồi sao? Họ lại cứ tiếp tục im lặng như thế này? Như cái hôm du lịch đó cả hai nhìn nhau giữa bữa tiệc mà như không có gì xảy ra?

Mile đi đi lại lại giữa phòng khách đúng lúc Apo mở cửa đi ra, cậu giật mình nhảy lùi lại còn Mile cũng đứng im:

"Anh làm cái gì giữa nhà thế?"

"Anh... đang bận suy nghĩ."- Mile đáp – "Còn em?"

"Đi lấy nước."- Cậu giờ cái cốc ra.

"Vậy giờ chúng mình sao?"- Mile không nhịn được mà hỏi.

"..."- Apo cũng không biết trả lời thế nào nên lảng lảng đi ra bếp lấy nước.

"Nhưng ít nhất em cũng nghe điện thoại và tin nhắn của anh được không?"

Apo rót nước rồi bảo:

"Chuyện cũng đã lâu rồi, anh vẫn thích tôi thật sao? Hay vẫn ám ảnh từ phim thế?"

"Anh muốn theo đuổi em từ bây giờ" – Mile quả quyết –"Ít nhất em cũng phải cho anh cơ hội chứ?"

"Nhưng mà..."- Apo nghiêng đầu –"Giờ tôi cũng không có nơi ở cố định, đi đến đâu thì biết đến đó, thích ai thì thích, muốn thì ở lại, còn không thì đi. Hiện tại tôi vẫn còn ở đây cho đến khi vẽ xong. Khi nào cảm giác vẽ đủ thì đi, mà chưa hài lòng thì sẽ ở lại. Tôi không thể nói trước điều gì với anh cả."

"Vậy cũng có nghĩa là em cho anh cơ hội đúng không?"

Cơ hội để anh có thể ở bên cậu ấy trong lúc này, để anh được nhắn tin, gọi điện và nghe giọng cậu ấy.

"Cũng không biết có cơ hội gì nữa không..."

"Chỉ cần em đừng bao giờ im lặng không trả lời anh là được"-Mile nắm lấy tay cậu đang để trên bàn.

Apo rút tay lại rồi đi về phòng ngủ:

"Nhưng mà anh vẫn ở đây sao?"

"Anh có thể làm việc từ xa mà."

"Anh chỉ ngủ thôi"- Apo bĩu môi

"Đó là do anh đi đường mệt quá thôi."

Mile vẫn kịp vác theo cái laptop và dây sạc ném vào ô tô, anh chỉ cần laptop với ví tiền là sẵn sàng đi theo cậu khắp cả thế giới. Nhưng đến gặp cậu rồi thì chẳng thiết tha công việc gì cả, chỉ muốn biết trong ba năm qua cậu đã sống thế nào, yêu những người như thế nào? Nếu họ không đi cùng cậu suốt chặng đường dài thì hãy để anh gắn bó với cậu đi? Chỉ cần cậu cho anh cơ hội thôi.

"Chỉ được cái lười là giỏi."- Apo chép mồm rồi đóng sầm cửa phòng ngủ.

Mile lúc này mới như được hoàn hồn. Thú thực là kể cả khi đã gặp Apo, anh chỉ sợ cậu đuổi anh ra khỏi nhà rồi lại khăn gói biến mất lẫn nữa. Ít ra còn đáp lại tin nhắn và cuộc gọi của nhau là được rồi.

Mile ngồi chơi một lúc thấy Apo đi ra mang theo chăn màn cho anh:

"Anh có định thuê phòng không đấy?"

"Anh ở thế này được mà!"- Mile vui vẻ lấy chăn ra đắp.

"Nhà này có một phòng ngủ thôi, anh có thể hỏi nhà hàng xóm là được."

"Không cần đâu."- Mile xua xua tay –"Thực ra cái giường trong phòng em cũng to mà..."

Mile vừa nói xong thì Apo bỏ vào đóng sầm cửa. Xem ra để được vào đó vẫn còn chặng đường khó khăn lắm... Ít nhất ngủ ngon đêm nào thì biết đêm đó đã.

Ai ngờ mới hai giờ sáng Mile đã bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của thư ký:

"Có chuyện gì thế?"- Mile hỏi –"Nếu công ty có việc thì bảo anh trai tôi..."

"Không phải, cậu gặp Apo rồi à?"- Thư ký hỏi giọng phấn khích.

"Gì cơ?"- Mile bắt đầu tỉnh ngủ.

"Hotsearch #1 cậu và Apo nói chuyện với nhau dưới chung cư ở Chonburi đang lên kia kìa. Mọi người đang đồn ầm lên hóa ra cậu với Apo hẹn hò kín, Apo biến mất nhưng vẫn liên lạc với cậu đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com