TruyenHHH.com

The Blue

Apo nghe lời giãi bày mà gần như trách móc của Mile thì trầm ngâm, cậu muốn nói với anh rằng: Khi cậu thực sự thích anh, định để anh trở thành người đặc biệt bước vào cuộc đời cậu thì Mile lại nói: Anh chỉ coi cậu là anh em thôi. Rồi giờ anh lại trách cậu đối xử với anh như người khác?

Bên ngoài trời đã sáng hẳn, mặt trời ở biển mọc sớm hơn ở nơi khác, nắng vàng rực rỡ đã chiếu lên tòa nhà chung cư đối diện. Apo nhìn Mile ngồi trước mặt, chuyện cũng đã từ ba năm trước rồi, còn nói nhiều để làm gì?

"Tôi phải ra ngoài đây, anh muốn làm gì thì làm."- Apo mang theo bút và sổ vẽ cho vào túi rồi đi ra ngoài.

Mile lò dò đi theo cậu xuống tầng, Apo vừa đi vừa ngoái lại nhìn anh ở sau lưng:

"Anh làm cái gì vậy?"

"Anh đi chơi thôi!"- Mile nhún vai.

Chơi cái đầu anh ấy! – Apo nghĩ trong đầu rồi đi xuống hầm dắt xe đạp ra ngoài. Cậu vừa đạp xe đi bên bờ biển vừa ngắm cảnh, mặc kệ Mile lái ô tô chầm chậm ở phía sau. Apo đến một bờ biển sạch sẽ nho nhỏ thì ghé vào hàng nước bên cạnh đó. Dạo này cậu hay ngồi ở đây cả ngày. Có những hôm đến từ ban đêm rồi ngồi ngắm sao trời, ngắm mặt trời mọc. Những ngày như hôm nay thì cậu định sẽ ngồi tới tối để ngắm hoàng hôn luôn. Theo dõi mặt trời lên xuống trong suốt cả ngày, ngẫm nghĩ sự đời và tìm cảm hứng vẽ họa tiết trời trang mới.

Bộ sưu tập lần trước cậu đã lấy ý tưởng từ nhà thờ cổ Châu Âu rồi, lần này cậu muốn mang đến cái gì đó thiên nhiêu hơn. Quán café nhỏ bé này vốn chẳng có mấy khách từ buổi trưa hoặc xế chiều: khi du khách đến chụp ảnh rồi quá mệt nên nghỉ trưa lại hoặc tiện thể ngắm hoàng hôn. Thế nên khi cậu ngồi vào bàn rồi mà có tiếng bước chân kéo ghế ở bàn phía sau là Apo biết ai liền. Cậu kệ anh mà bắt đầu lôi giấy bút ra, tai nghe nhạc, tay cầm bút gõ nhịp nhịp, chân đung đưa và đầu lắc lư theo lời bài hát. Vốn dĩ Apo còn đang nghĩ: làm họa tiết sóng biển, màu xanh trắng thì thường quá. Thì tiếng bước chân của người kia đã ở bên cạnh cậu. Apo thấy anh bê cốc nước sang ngồi cạnh thì quay mặt đi nhìn ra biển, tay vẫn gấp gáp nghĩ nên vẽ gì thì người kia đã bảo:

"Em không nghe tiếng sóng vỗ sao?"

Apo nắm chặt cái bút chì trong tay rồi tháo tai nghe ra:

"Tôi ở đây mấy tháng rồi! Nghe phát chán rồi!"

"Nhưng hôm nay có anh mà?"

Apo có hơi khựng lại, câu nói này nghe quen thế nhỉ? À hình như lúc đến quán café quen ở nhà anh thì Mile cũng có nói câu này.

Hồi đó bọn họ đến HuaHin quay clip du lịch biển cho BOC, Apo và Mile đã đánh lẻ đi café, đi ăn chơi với nhau. Lúc đó Apo đã nói gì nhỉ? Đây là quán quen nhà cậu. Bố mẹ cậu cũng hay ra đây uống café, hồi lớn lên thì cậu cũng lôi bạn bè thân thiết đến.

"Bất cứ ai em gặp mà cảm giác thân thiết, kiểu có thể thân hơn mức đồng nghiệp bình thường ý, thì em sẽ dắt đến đây."

"Như là "cùng hệ" ấy phải không?"- Mile cười nhấp ngụm café, tận hưởng không gian yên tĩnh thoải mái ở đây.

"Ừ ý, như mấy đứa kia chơi cùng cũng vui đấy. Nhưng cảm giác chúng nó sẽ không thích chỗ này." – Apo cười nói –"Còn đồ uống thì sao? Anh thấy có hợp không?"

"Ngon mà, café rất thơm. Quán này có người pha chế giỏi đấy."

"Mỗi lần ra đây em chỉ uống café thôi. Bất kể mưa nắng thế nào, nhưng sẽ thích gọi café nhất. Tâm trạng vào đây dù vui vẻ háo hức, hay mệt mỏi chán nản thế nào. Ngồi một lúc lại sẽ tĩnh tâm."- Apo nhắm mắt minh họa cho Mile –"Giống như ngồi giữa một hồ nước tĩnh lặng như gương vậy. Anh sẽ thấy mệt mỏi kia cũng chẳng còn đáng sợ nữa. Mà niềm vui háo hức kia cũng sẽ không trôi nhanh mất, nó sẽ đọng lại trong anh ấy."

"Anh biết, hôm nay được đến đây chơi với mọi người, một kỳ nghỉ ngắn nên anh đã nghĩ phải tận hưởng hết 24 tiếng. Nhưng được em dắt đến đây anh cũng cảm nhận được: một niềm vui chậm rãi."

"Đúng không?"- Apo cười –"Đó, anh hiểu ý em đó."

"Vậy nên hôm nay em cũng sẽ có một niềm vui chậm rãi và nhớ lâu đúng không? Vì hôm nay có anh đến mà?"

Mắt Apo lấp lánh ánh sáng, cậu cười thật hạnh phúc bảo anh:

"Đương nhiên rồi, em sẽ nhớ niềm vui này thật lâu."

Aisshi chết tiệt! – Apo nghĩ lại ngày hôm đó: Đáng ra mình phải quên phắt hôm đó đi chứ?

"Hôm nay khác, hôm đó khác."- Apo phớt lờ anh rồi bắt đầu phác thảo một chiếc áo sơ mi ngắn tay và quần âu.

Mile yên lặng ở bên cạnh xem cậu làm việc. Người ta nói những người tập trung vào công việc của họ đều có nét quyến rũ rất thu hút. Trước kia khi cậu tập trung nghiên cứu kịch bản, Mile đã từng rung động một lần. Anh nhớ rất rõ lần đó bởi anh từng vỗ cái bốp vào đầu mình: Mau tỉnh lại đi!!! Đó là đồng nghiệp, là em trai, không phải đối tượng để rung động!

Thật buồn cười là nếu các diễn viên thường có phản ứng tâm sinh lý với bạn diễn khi đóng cảnh H, thì Mile lại rung động với cậu khi nhìn Apo nghiêm túc đọc kịch bản dưới ánh nắng. Đó là một buổi chiều khi họ quay cảnh tra tấn con nợ. Lúc đó nhân vật của Apo lần đầu tiên chứng kiến con nợ bị đánh đập, vì quay phim nên đương nhiên không có đánh thật, nhưng Apo phải diễn sao cho mặt có vẻ khó chịu, áy náy và thương tâm, còn phải nghĩ đến hoàn cảnh của chính mình nữa.

Apo tay cầm kịch bản, mắt nhìn xuống trang giấy nhưng thực tế là đang tưởng tượng trong đầu xem bản thân nên diễn như thế nào. Vì Porches dù có áy náy và không nỡ, nhưng cậu cũng không thể trách Kinn hay Pete đánh người được bởi giờ cậu đã làm cho họ rồi. Đúng vậy: vì nhận tiền nên đành phải làm, cậu ghét chính mình hơn là ghét Kinn. Mile lúc đó đang ngồi makeup lại, anh liếc xung quanh xem mọi người làm gì thì thấy Apo đang bất động. Anh lại nhìn kỹ hơn nữa thì thấy cậu đang ngồi im như bức tượng, ánh nắng chiếu hắt qua còn chẳng thèm chớp mắt. Nhìn lướt qua thì tưởng Apo có mắt màu đen, nhưng với ánh sáng ban ngày thế này, còn có nắng vàng đổ lên mắt cậu một màu nâu ấm áp. Da của Apo như hai màu đối lập: một màu nâu khỏe khoắn và một màu vàng lấp lánh.

"Em nhìn gì thế?"- chị makeup cười khúc khích khi thấy Mile quay hẳn mặt sang nhìn Apo.

"Chị dùng phấn gì cho cậu ấy thế?"- Mile hỏi –"Da cậu ấy lấp lánh kìa?"

"Có đâu?"- chị makeup nhìn theo mắt cậu –"Chỉ có kem nền bình thường thôi mà? Nhân vật nam mà còn là vệ sỹ thì ai đánh phấn lấp lánh chứ."

Nhưng rõ ràng Mile thấy da Apo sáng lên rực rỡ dưới nắng, còn có gương mặt nghiêm túc chìm vào không gian riêng của cậu ấy nữa. Một Apo không cười nói ríu rít khiến anh thấy mình thật xa cách, và cũng khát khao muốn đến gần cậu ấy hơn.

Đến gần? – Nghĩ đến đây Mile giật mình rồi tự vỗ đầu mình cái bốp! Hai người là đồng nghiệp, hai người chỉ là bạn bè thôi. Apo vốn đã đẹp trai rồi, khi yên lặng tập trung cho công việc còn đẹp trai hơn. Đúng vậy: Chỉ là vì vẻ đẹp thôi. Không được phép nghĩ nhiều.

Cuối cùng anh vẫn thích cậu ấy, mà tức hơn là sau ba năm, khoảng cách giữa họ lại xa hơn chứ chẳng tới gần nhau được chút nào.

"Rốt cục anh còn định nhìn đến bao giờ?" – Apo không nhìn anh mà tiếp tục vẽ. Cậu đã vẽ đến bộ trang phục thứ ba rồi, vẫn chỉ là màu xanh của biển, mây trời, cát trắng, Apo còn tô thêm xanh đậm của mấy ngọn núi xa xa vào mấy khuy áo. Cậu ngắm nghía xem có nên tô thêm màu này ở đâu nữa không.

"Đáng ra khi đó anh nên đến gần em ngay."- Mile gối đầu lên bàn nhìn cậu từ bên dưới. Góc độ này trông cậu càng đẹp trai.

"Nói nhăng cuội cái gì vậy?"- Apo quay sang nhìn anh.

"Rốt cục em cũng nhìn anh rồi này."- Mile cười.

"Anh định như thế này đến bao giờ?"- Apo hỏi –"Giờ chúng ta chẳng có gì liên quan đến nhau cả."

"Anh đi cùng em là được."- Mile tự tin –"Em muốn đi đâu? Anh theo đó."

"Anh còn công việc của anh. Còn việc đi du lịch tìm cảm hứng thiết kế là việc của tôi. Anh không thể đi theo tôi để làm việc được?"

"Coi như anh đi nghỉ phép đi, rồi anh sẽ mang máy tính theo làm việc."

"Anh làm việc từ xa được suốt chắc?"- Apo cau có.

"Không phải là làm suốt, anh làm cùng em. Dù sao em cũng quay về nhà thôi mà?" – Apo ngẩng đầu lên nhìn xa xăm ra biển –"Như anh đã chờ em ba năm vậy, em đã về rồi đấy thôi?"

Cũng không hẳn là cậu về, mà vô tình anh thấy được họa tiết trang phục giống với họa tiết du lịch nên anh mới tìm đến. Đổi lại nếu mà thấy họa tiết cậu vẽ ở nước ngoài thì anh cũng bay sang tìm thôi. Dù sao cũng được tính là cậu quay về với anh trong nét vẽ nhỉ?

"Nhưng mà... Anh thật sự chờ ba năm sao?"- Apo đặt bút xuống rồi quay sang nhìn anh.

"Thì như em thấy đấy."- Mile ngồi thẳng dậy nhìn cậu.

"Sao anh không hẹn hò với người khác?"

"Vậy sao em hẹn hò với người khác rồi chia tay?"

"Này đâu có giống nhau?"- Cậu là quên anh đi rồi vui vẻ hẹn hò với người khác, không hợp thì chia tay thôi?

"Anh chẳng thấy hợp với ai cả. Ít nhất anh cũng muốn gặp em để nói rõ ràng, gặp em rồi lại muốn có cơ hội tìm hiểu em lần nữa, cơ hội trở thành người yêu. Nếu em đã có người yêu rồi thì anh..."

Apo vểnh tai lên nghe xem anh ta định làm gì? Đập chậu cướp hoa chắc?

"Chờ đến khi em chia tay thì nhảy vào thôi?"

"Ai bảo anh là tôi sẽ chia tay?"

"Thì còn chia tay trước cả khi anh đến đấy thôi?"

Nghe tức ghê, đúng nhưng tức!

"Ý trời rồi!"- Mile tặc lưỡi –"Vẫn là phải để anh chăm sóc em thôi."

Còn lâu!!! – Apo bực mình quay sang đạp anh một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com