Ca khúc 2: Reading alone in empty libraries
Apo vừa đi học ở trung tâm ngôn ngữ kí hiệu, vừa đi chơi với Mile. Mặc dù lúc đầu Mile thường từ chối, nhưng vì cậu đã xin Line chat của anh và thuyết phục anh mãi nên Mile đành đồng ý đi uống nước với cậu. Ngày hôm đó là chủ nhật, cả hai đều gặp nhau với hình ảnh áo phông quần đùi bò, Apo mặc áo hình con mèo còn Mile mặc áo in hình câu chữ gì đó trên mạng. Vẻ lo lắng thể hiện rõ trên mặt anh, nhưng Apo đã ôn tập rất kỹ: Cậu chào anh bằng ngôn ngữ ký hiệu, Mile mỉm cười rồi gõ điện thoại:- Gõ text cũng được mà, như chúng ta vẫn chat ấy- Cái gì tôi biết thì tôi sẽ nói bằng ký hiệuNhưng cậu mới đi học 2 buổi đầu trong tuần, chỉ mới học chữ cái và số đếm, cùng câu chào đơn giản. Thế nên đa số các câu chuyện về sau là cả 2 cầm điện thoại hý hoáy nhắn tin cho nhau. Buổi hẹn hò đầu tiên dù im lặng nhưng rất vui vẻ, thế nên tần suất hẹn nhau đi chơi cũng nhiều hơn, gần hơn. Có lần Mile và Apo đi xem triển lãm tranh nghệ thuật. Giữa muôn vàn bức tranh màu sắc, họ tách nhau ra để xem tranh thoải mái hơn, nhưng cuối cùng lại về ngắm chung với nhau một bức tranh to về biển cả. Chẳng hiểu sao khi nhìn bức tranh này Apo lại thấy sợ hãi, còn Mile thì viền mắt hơi đỏ. Bức tranh có kích thước to nhất bức tường đó, so với những bức tranh thiên nhiên màu sắc ấm áp xung quanh, hay thậm chí bức tranh về núi cao đi nữa, thì với Apo bức tranh biển cả này vẫn đáng sợ hơn cả. Nó được chia ra làm ba phần: Bầu trời trắng bồng bềnh bên trên, mặt nước xanh ở giữa và đáy biển sâu thẳm bên dưới Cậu gõ text hỏi anh:- Anh thích bức này chứ?Mile khẽ lắc đầu,- Anh không thích biển- Vì sao?Mile chỉ im lặng nhìn cậu, anh không gõ chữ nữa mà dùng ký hiệu vuốt tay từ trái tim ra ngoài, rồi thêm mấy động tác ngón tay dập dìu gì đó. Apo ngơ ra rồi bảo:"Từ từ, để em quay lại đã..."Cậu giờ điện thoại lên định quay lại câu trả lời của Mile, nhưng anh đã bật cười lắc đầu rồi bỏ đi."Kìa kìa?"- Apo túm tay anh lại nhưng Mile vẫn trêu cậu, không cho cậu biết đáp án của anh.Apo về nhà nhớ lại các động tác của Mile, cậu ghi động tác ra sổ rồi tra mạng xem nó có nghĩa là gì."Anh đã đánh mất người mình yêu ở biển"Apo đọc nguyên cả câu, trong lòng cậu bắt đầu chùng xuống. Hóa ra người ta không thích biển, người ta vẫn chưa quên người yêu cũ. Trong khi cậu thì thích biển, và cậu thích anh.Đã đến giờ trưa mà Mile không thấy Apo xuống rủ anh đi ăn như mọi hôm. Anh nhắn tin cậu cũng không trả lời. Mile lo lắng không biết do cậu bận hay do sau buổi đi đến trung tâm triển lãm kia anh làm gì khiến cậu không vui. Nếu mà không vui thì... có lẽ do cậu biết nghĩa của câu nói đó rồi. Mile đánh liều lần đầu đi lên tầng 10 để tìm cậu ấy. Dù sao họ cũng mới là bạn bè, nếu cậu không thích anh nữa thì ít ra giữ mối quan hệ bạn bè cũng được nhỉ? Mà anh cũng chỉ muốn làm bạn với cậu thôiTầng 10 chỉ có một trung tâm duy nhất: Là một cơ sở dạy múa chuyên nghiệp. Mile nhìn logo uốn lượn trước mặt rồi hít một hơi sâu bước ra khỏi thang máy. Mọi lần Apo đứng ở hành lang nhìn thẳng vào chỗ anh ngồi đối diện dễ dàng, nhưng hành lang phòng tập này chỉ có một quầy lễ tân vắng người. Anh mở cửa đi vào trong xem có ai không? Tại phòng tập lớn bên cạnh là Apo đang tập múa cùng bạn diễn, bên cạnh là giáo viên đang quan sát. Cậu ấy khi tập trung trông thật khác với lúc xuống gặp anh. Gương mặt đầy mồ hôi nhưng ánh mắt vẫn sáng lấp lánh, đặc biệt là khi cậu ấy nhìn bạn diễn đầy tình cảm, vừa nắm tay vừa đỡ cô ấy lên cao, chạy ra xa rồi lại về bên nhau. Bỗng cả 2 dừng lại nhìn về phía giáo viên, Mile nhìn về phía giáo viên thì thấy cô ấy đang nhìn anh rồi đi ra cửa:"Anh tìm ai vậy?"Mile chẳng nghe thấy cô ấy nói gì cả nhưng đọc khẩu hình miệng thì chắc là đang hỏi anh tìm ai, Apo trông thấy vội chạy ra nói:"Anh ấy là người quen của em."Mile đứng đằng xa bối rối nhìn bộ phim câm trước mặt mình. Có lẽ anh đã mang đến rắc rối cho cậu, Apo đi ra chỗ anh dùng ngôn ngữ ký hiệu:- Anh đến tìm em ăn trưa hả?- Có phải anh làm phiền em không?- Không nhưng em ăn muộn đó, từ tuần này cho tới hết tháng sau em phải luyện thi rồi.- Ừ vậy ôn thi tốt nhé.- Khi nào em thi thì anh đến xem nhé- Anh sẽ đến cổ vũ em- Anh thử search tên em trên mạng đi, sẽ có clip múa của em đó- Để anh về xem- Oke, tạm biệt trước nha- Tạm biệtTối hôm đó Mile trở về nhà, anh search tên cậu trên mạng rồi ngồi mở máy chiếu xem clip gần nhất cậu múa solo. Đó là bài múa giúp cậu đạt giải nhất cuộc thi năm ngoái. Hóa ra Apo là diễn viên múa nổi tiếng được dự thi dành giải nhất ở nước ngoài nữa, cậu còn là cố vấn biên đạo cho nhiều bộ phim nổi tiếng. Mile vừa xem cậu múa vừa áp tay vào dàn loa, giống như cảm nhận bước nhảy của cậu, nhịp tim của cậu vậy. Còn hơn chỉ nhìn cậu ấy múa trong im lặng như thế.Mile nhắm mắt lại nhớ đến bản thân mình hớt hải chạy đến bệnh viện: Apo đang nằm truyền nước ở bên trong. Mẹ cậu ấy khóc đỏ mắt ngồi cạnh. Bà ngẩng lên thấy anh đang đứng ở cửa. Mẹ Apo đi ra giơ màn hình điện thoại cho anh xem:- Cậu còn đến đây làm gì?Mile chỉ biết cúi mặt khóc- Chính cậu khiến con trai tôi trở nên thế này.Mile nhớ đến dòng chữ đó thì bất chợt mở mắt. Trước mắt anh là Apo đang cười tươi rói hạnh phúc giơ cúp lên cao. Mile thở dài rồi tắt màn hình.----------------------
Ca khúc 3: The sea of stars
Apo bận đến độ không có cả thời gian nhắn tin cho Mile. Khi cậu được nghỉ trước khi thi đấu, Apo xuống tầng 7 để gặp anh, nhưng nhân viên lắc đầu nói anh đã nghỉ việc."Thực ra cậu ấy đã đang làm thủ tục nhượng lại trung tâm này cho người khác. Nhưng tìm mãi không gặp người hứng thú hoặc người có tâm. Gần đây có chủ mới rồi, Mile cũng ở lại giúp họ làm sổ sách và hướng dẫn họ tiếp quản nơi này. Cậu ấy nghỉ cũng được 1 tuần rồi."Apo nghe xong thì gọi điện thoại cho anh, nhưng cậu nhớ ra anh không nghe máy được nên nhắn tin:- Anh, anh đang ở đâu thế? Sao nghỉ việc không báo em?Sốt ruột vì không thấy hồi âm, Apo lại hỏi chị nhân viên"Nhà anh ấy ở đâu vậy?"Chị nhân viên bối rối nhìn Apo"Chị cũng không biết, bọn chị đều là nhân viên mới hết..." - chị quay ra nhìn những người khác - "Có ai biết nhà P Mile ở đâu không?"Tất cả mọi người đều lắc đầu, Apo buồn bã trở về nhà. Cậu nhắn tin cho anh mà không nhận được hồi âm, cuối cùng cậu hỏi:- Anh định biến mất thế này luôn sao?Rồi Apo bỗng nghĩ ra một việc: Sao cậu chưa từng search tài khoản của anh trên instagram hay twitter nhỉ? Apo search tên anh trên twitter nhưng chẳng có thông tin gì cả, còn instagram có acc tên anh, ava của anh nhưng lại khóa private. Cậu không biết nếu mình ấn follow liệu anh có đồng ý không? Hay là tìm hiểu thông tin qua bạn bè của anh trước? Apo click vào mục: Người follow Mile, acc đầu tiên lại là tên cậu Apo Nattawin.Kỳ lạ? Apo mở điện thoại ra: acc của cậu là Nattawin thôi mà? Đây là acc mới của cậu sau vụ tai nạn... Sau vụ tai nạn xe thì phải, cậu bị chấn thương nặng dẫn đến quên đi vài việc. Mẹ cậu đưa cậu về nhà chăm sóc, rồi bà đưa cậu một chiếc điện thoại mới với acc mạng xã hội đều do mẹ lập với pass là sinh nhật cậu. Cậu đã chẳng thắc mắc vì sao acc instagram mới lập lại lại có sẵn ảnh cũ của cậu. Nhà cậu... Apo quay lại nhìn khắp phòng: Tuy có cảm giác quen thuộc nhưng cũng như thiếu gì đó.Apo thử đăng nhập nick instagram kia: cập gõ ngày sinh nhật của mình nhưng không phải. Ngày sinh nhật của idol? Cũng không phải. Apo đành gõ thử tên cậu cùng ngày sinh Apo242: lúc instagram xoay tròn rồi hiện ra loạt ảnh, Apo như nhảy cẫng lên. Hóa ra đúng là acc instagram cũ của cậu, phải xem nó có gì nào: ngay 3 bức ảnh đầu tiên đã làm Apo sững sờ. Tất cả đều là ảnh cậu đang chụp cùng Mile. Đúng vậy: là Mile mà cậu mới quen một tháng trước ở tòa nhà văn phòng ấy. Sao cậu lại quen anh ấy từ trước? Sao anh ấy cũng tỏ ra là lần đầu gặp cậu? Apo lướt xuống dưới thấy một clip nhạc: Đó là clip Mile đang đánh ghita đệm cho cậu hát. Một mảnh ký ức hiện về lướt qua đầu cậu. Đó là ký ức Mile còn có thể nói. Anh ấy từng nắm tay cậu và nói rằng mình yêu cậu. Đó là một đêm trời đầy sao ngoài bãi biển. Anh đánh ghi ta một bài nhạc hay, nhưng giọng anh thì chẳng hay chút nào. Ai bảo cậu yêu anh chứ. Vậy mà giờ Mile lại chẳng nói được...Mile ở nhà soạn dịch văn bản cho các công ty thì nhận được tin nhắn của Apo. Anh không biết cậu có thể tiếp tục thế này đến bao giờ. Nhưng Mile không muốn chặn tin nhắn của cậu. Anh mở tin nhắn ra đọc:- Em đang ở bờ biển chờ anhHả? Mile hốt hoảng định hỏi sao lại ở biển? Thì cậu đã chụp màn hình bờ biển trước mắt gửi anh.Đó là nơi cậu và anh thường đến nghỉ ngơi cuối tuần....Mile hốt hoảng chạy đến thì thấy Apo đang ngồi ôm chân ở dưới cột điện ven đường, từ chỗ cậu là thẳng bậc thang để đi xuống biển. Apo quay sang nhìn anh, Mile giơ điện thoại lên hỏi cậu:- Em nhớ ra rồi sao?Apo nói thật chậm để anh có thể đọc khẩu ngữ của cậu:- Đồ tồi!—----------------------Ban nhạc kết thúc bài hát rồi đứng lên cúi chào mọi người, Mile quay sang bảo cậu:"Ice Paris hát hay ghê""Sắp tới Jeff rồi"- Apo đápDàn nhạc giao hưởng đi ra ghế ngồi, mang theo đàn violon, celo, trống..."Nhạc buồn chắc luôn"- Meen quay sang Tor"Thế khi nào Ally hát?""Bài này luôn đó!" - Tor trả lời"Cậu diễn cảm động thật đấy!"- Mile nói với sang Tor ngồi cạnh Apo, giơ ngón cái với cậu ấy"Cám ơn ạ" - Tor chắp tay"Còn em thì sao?"- Apo hỏi "Ra rồi ra rồi: Jeff với Ally!"- Mile chỉApo bĩu môi lườm anh rồi nhìn lên sân khấu.