TruyenHHH.com

The Bat Kha Dang

Không biết các bạn đọc thấy sao chứ mình thấy chị Sài dùng từ ngữ hơi bị "dâm"...nghi án ai không dâm mà đọc truyện chị Sài xong cũng sẽ trở thành......... =,=

Sân huấn luyện trong nháy mắt bị quét sạch, ngay cả nhân viên quản lý cũng tự giác rút lui, cả một sân lớn chỉ còn lại hai người.

Phác Chí Mẫn đột nhiên cảm giác một trận gió lạnh quét qua mặt.

Trịnh Hạo Thạc vẫn còn duy trì điệu bộ lúc ban nãy, hai con ngươi đen đậm trừng mắt nhìn Phác Chí Mẫn, không nói một lời.

Phác Chí Mẫn kiên định lấy can đảm tiếp tục cùng Trịnh Hạo Thạc bỡn cợt.

"Ồ? Anh rốt cục cũng chịu để ý đến tôi? Tấm lòng thật to lớn làm sao!"

Kỳ thực lúc này, Trịnh Hạo Thạc đã thấy được sự sợ hãi từ trong mắt của Phác Chí Mẫn, thâm tâm có chút không đành lòng. Thế nhưng thật sự là không có cách, cơn giận trong người đã đạt tới mức không thể tự tiêu hóa, đau lòng không chịu được, trong nháy mắt bộc phát ra điên cuồng. Chỉ cần vừa nghĩ tới việc Phác Chí Mẫn nghich ngợm với cái đồ chơi kinh tởm kia, Trịnh Hạo Thạc liền muốn kịch liệt thao hắn.

"Anh làm gì? Đừng kéo tôi!"

Phác Chí Mẫn bị Trịnh Hạo Thạc dùng một tay nhấc lên vai, trực tiếp khiêng vào căn phòng tối nhỏ. Sau khi đi vào không cho một chút nào phản kháng, hai tay bị bắt chéo siết sau lưng , mặt bị ép hướng vào vách tường huấn luyện.

Phác Chí Mẫn tốt xấu gì cũng là cảnh sát, chuyện mặt bị dán chặt vào tường kiểu này đó giờ toàn là của kẻ phạm tội, cậu ta chịu đựng được uất ức này?

Trong chớp mắt gương mặt như bị xé rách, hướng vào Trịnh Hạo Thạc gào thét.

"Anh nha...thả tay ra!"

Mặt tường này đã chứng kiến không ít người, mỗi người đều là tới đây bị đánh, một gậy xuống phía dưới ba ngày đều không có cách mà ngồi được. Trịnh Hạo Thạc quả thực không thể ra tay với Phác Chí Mẫn, khí tức hung hãn tới đâu cũng chỉ vỗ vào khối thịt mềm trên mông của cậu ta. Ở chỗ này dây thần kinh dày đặc, vừa vỗ vào không có cảm giác tàn nhẫn vừa đem lại thỏa mãn mãnh liệt.

Phác Chí Mẫn kêu la một tiếng, trong con ngươi tràn đầy oán hận.

"Anh dựa vào cái gì đánh tôi?"

Trịnh Hạo Thạc nói: "Tôi là người huấn luyện viên của cậu, cậu lợi dụng dùng phương thức tham gia bồi luyện không thích hợp, tôi không nên phạt cậu sao?

Vừa nói vừa ở chỗ đau của Phác Chí Mẫn nhéo một cái, đau đến Phác Chí Mẫn muốn khóc thét.

"Anh đúng là quan báo tư thù!"

Trịnh Hạo Thạc xanh mặt chất vấn: "Vậy cậu nói thử một chút xem, tôi báo chính là báo thù gì?"

Phác Chí Mẫn không muốn nói đến chuyện ngày hôm qua, cũng không muốn giải thích, nhất định: dùng sức mà giãy giụa cùng phân cao thấp. Hậu quả chính là bị đụng trúng phần ở dưới, đau đến chửi thề liên tục. Sau đó mắng cũng không mắng nổi, ở đó một mình nói lẩm bẩm, nhìn rất thương tâm.Trịnh Hạo Thạc nhìn cậu ta như vậy, giọng nói không tự chủ mềm nhũn ra.

"Cậu không thể nói với tôi một câu thật tử tế? Cứ phải phát cáu với tôi?"

Phác Chí Mẫn con ngươi nhanh chóng nhìn một cái, đột nhiên một lần nữa tập hợp sức mạnh (như siêu nhân =]] ), thừa dịp Trịnh Hạo Thạc mềm lòng, lập tức thoát khỏi sự giam giữ của hắn. Tiếp theo một cú xoay người tuyệt đẹp chân hướng đến đạp vào ngực Trịnh Hạo Thạc , đáng tiếc lại đánh giá thấp khả năng phản vệ của hắn, Trịnh Hạo Thạc cấp tốc đỡ một cú đá còn lại.

Phác Chí Mẫn dáng người bén nhọn bất thình lình di chuyển, giơ chân lên phía trước đánh lén vào sau vai của Trịnh Hạo Thạc , bị Trịnh Hạo Thạc trở tay ngăn cản. Cái chân kia còn chưa yên ổn rơi xuống đất, đã bị bàn tay to lớn của Trịnh Hạo Thạc nắm kéo giật lên, một lần nữa ngã vào trong lòng Trịnh Hạo Thạc.

Không thành tâm nhận sai vẫn còn liên tiếp khiêu khích, mặt của Trịnh Hạo Thạc ngày càng đen hơn.

Phác Chí Mẫn cảm giác bản thân đã bị chơi đùa như vậy là quá đủ , trong nháy mắt sử dụng đòn sát thủ.

Ôm chặt cổ Trịnh Hạo Thạc, gắt gao không thu tay lại.

Sự thực chứng minh, chiêu này hiệu nghiệm.

Trịnh Hạo Thạc chỉ chặn lại một cú, không kéo tay Phác Chí Mẫn xuống nữa, cảm thấy sẽ rất luyến tiếc nếu kéo xuống.

Nơi cái cổ đang cứng đờ kia chính là gò má ấm áp của Phác Chí Mẫn áp vào, ở phía trên dây thần kinh vẫn còn đang gấp gáp rung nảy. Vuốt tóc gáy mềm mại qua một bên đích thị là nhìn thấy gân xanh và huyết quản đang nhô lên, khí thở trong ngực từng điểm từng điểm bị tháo nước, chỉ còn lại lửa cháy tràn lan.

Phác Chí Mẫn cảm giác được Trịnh Hạo Thạc bắp thịt buông lỏng, cánh tay đang giam cầm bả vai hắn cũng từ từ buông ra. Hai cái tay liền siết đầu của Trịnh Hạo Thạc, yên lặng nhìn chăm chú vào mặt của hắn, lửa nóng từ môi rất nhanh ập tới.

Trực giác của Trịnh Hạo Thạc chính là tự đem mình chôn vùi trong biển lửa , ôm Phác Chí Mẫn cuồng hôn một trận, chợt đưa hắn quật lên giường.

"Cậu thật không hổ danh Phác Chí Mẫn, cậu đưa cho tôi bao nhiêu thuốc nghiện, mới đem tai họa tới biến tôi thành đức hạnh như vầy?

Trịnh Hạo Thạc nói, thô lỗ xé rách quần áo của Phác Chí Mẫn, ở trên người hắn cắn nghiến để lại vô số dấu răng.

Phác Chí Mẫn liên tục dùng chân đạp nhằm móc ra cái "máy rung." Hoàn toàn là điệu bộ bất chấp hậu quả.

Tay của Trịnh Hạo Thạc xẹt qua , đột nhiên lấy ra một cái máy rung khác, đúng lúc Phác Chí Mẫn đang cố với lấy đem tới một cái như vậy.

"Cái mẹ gì vậy? Anh thế nào mà lấy ra chi nữa... ạch..."

Trịnh Hạo Thạc trực tiếp đè xuống mở công tắc, đặt ở đầu vú Phác Chí Mẫn bắt đầu mơn trớn.

Phác Chí Mẫn cảm giác một trận điện lưu truyền đến tầng tầng lớp lớp da thịt bên trong, thiêu đốt thần kinh của cậu ta, ngực bắt đầu không chịu được liền run rẩy kích thích, làm vòng eo cũng vì vậy cũng rung lắc theo, tiếng rên rỉ bất ngờ không kịp tự chủ từ trong miệng trào ra."Nhột quaaa á..."

Phác Chí Mẫn đặc biệt buồn bực, cùng một vật, vì sao chính hắn dùng lúc đó không có cảm giác gì, đến tay Trịnh Hạo Thạc lại có hiệu quả? Chẳng lẽ thủ dâm còn phải xem đối tượng sao?

Trịnh Hạo Thạc sau đó đe dọa Phác Chí Mẫn, lão tử ta đây nhất định cho cậu xem tôi có bao nhiêu bản lĩnh.

Máy rung chuyển dời đến bộ lông rập rạp của Phác Chí Mẫn, va chạm vào cái đầu mềm của "tiểu Mẫn tử", Phác Chí Mẫn trong nháy mắt một tiếng thất thanh cầu xin tha thứ.

"Đừng Đừng Đừng..."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng hai cái đùi không ngừng banh ra, dễ dàng cho Trịnh Hạo Thạc kích thích những vùng xung quanh thoáng đãng hơn.

Trịnh Hạo Thạc cố ý dùng khẩu khí bỡn cợt hỏi: "Bảo bối, chân dạng rộng như vậy để làm gì đấy?" =))))))))))

Sắc mặt Phác Chí Mẫn rực đỏ, tay siết lấy ngăn cản công việc "mát xa" của Trịnh Hạo Thạc , bực tức phải chửi Trịnh Hạo Thạc một cách thô tục.

"Anh là đồ thiếu thao!"

Trịnh Hạo Thạc rót vào trong tay thứ dầu trơn ướt đưa đến "cửa" của Phác Chí Mẫn tra vào, mạnh mẽ xoa và lau ngay chỗ mật đạo. Máy rung ngay cửa huyệt nhạy cảm này bốn phía xoa bóp dày vò, dồn ép đến mức Phác Chí Mẫn phải giãy dụa cầu xin buông tha, muốn ngừng mà không được, cứ như vậy mà đẩy vào bên trong.

Mặc dù đã dùng rất nhiều dầu bôi trơn, Trịnh Hạo Thạc vẫn cảm giác lực cản trở khá lớn, nhìn thấy cái thứ đồ chơi này được bao bọc kẹp chặt chuyển động như vậy trong hậu môn Phác Chí Mẫn cảm giác bắt đầu truyền tới cự vật của Trịnh Hạo Thạc, chỉ là ngẫm lại đã cảm thấy máu huyết trào ra.

"Đau... lấy ra ngoài..."

Phác Chí Mẫn quằng quại liên tục rên rỉ và kêu đau.

Trịnh Hạo Thạc ngực vốn là có lửa, căn bản không thể thuận theo Phác Chí Mẫn.

Trong nháy mắt, đau đớn, chua xót, tê dại, căng trướng..." đủ loại cảm giác mới lạ tập kích cậu ta... Trịnh Hạo Thạc dùng ngón tay lúc này đang bên ở bên trong không ngừng đưa đẩy, đột nhiên chạm được đến cái "điểm cực hạn", thích thú trong nháy mắt tăng vọt, như sóng lớn cuồn cuộn lao tới. Phác Chí Mẫn chợt nắm nhéo tấm ra giường, mang theo âm thanh nức nở uất nghẹn phát ra từ dưới yết hầu, cùng bắp đùi run rẩy càng ngày càng mãnh liệt.

"A a... Không chịu nổi..."

Trịnh Hạo Thạc đột nhiên đem Phác Chí Mẫn trở mình, nằm xấp ở trên giường, dùng cả người đè lên. Hai cái tay gắt gao đè chặt cánh tay của Phác Chí Mẫn , dáng vẻ cuồng bạo đỉnh đạc nói: "Nếu cậu chê tôi hầu hạ chưa đủ, thì tôi đây sẽ phục vụ cho cậu 'hàng thật' ".

Phác Chí Mẫn mắt trừng lên xém chút phun ra máu, lắc lắc cái cổ liều mạng phản kháng và cầu xin buông tha

"Không được... Trịnh Hạo Thạc... A a..."

"Cây thương" của Trịnh Hạo Thạc chỉ mới vừa cương cứng một chút, Phác Chí Mẫn đã đau đến xanh cả mặt, thân thể đau đớn là chuyện nhỏ, quan trọng là ... đau lòng. Bản thân cậu ta hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý trước. Trịnh Hạo Thạc liền ghé vào trên người Phác Chí Mẫn , để có thể cảm thụ được cái loại lo lắng hoảng sợ cực độ này của Phác Chí Mẫn.Trịnh Hạo Thạc cơ thể dựng thẳng, cưỡng chế khép kín hai chân Phác Chí Mẫn, bắt đầu tiến vào kẽ mông của Phác Chí Mẫn liên tục va đập. Lúc đầu còn là thong thả thăm dò, sau đó mỗi một khắc đột nhiên cuồng bạo, hỏa lực toàn bộ khai hỏa, vừa uy mãnh như sư tử ở trên bộ phận mềm mại mơn mởn của Phác Chí Mẫn vừa hung ác mà tàn sát trừng trị.

Phác Chí Mẫn bị ma sát đến mức như bắp đùi như sắp bị thiêu chín, cái mông bị va đập cuồng dại tê tái.

Nói Trịnh Hạo Thạc đũng quần có thể đâm chết một con bò quả không sai , Trịnh Hạo Thạc còn chưa chính thức xâm nhập, chỉ là một diễn tập cũng đã khiến Phác Chí Mẫn lăn qua lăn lại như gần chết.

Hông của Phác Chí Mẫn quả thực như bị chém đứt , thậm chí tệ hơn là không phải do kích cỡ quá lớn , mà là tần suất quá sinh mãnh . Một đợt tiếp một đợt, Phác Chí Mẫn muốn giở công phu ra lấy hơi thở cũng không được. Luôn cho là Trịnh Hạo Thạc lúc nào đó sẽ tạm nghỉ, hắn ấy vậy mà lại càng tăng nhanh tốc độ.

Hết lần này tới lần khác máy rung vẫn còn đang nằm trong cơ thể Phác Chí Mẫn , Trịnh Hạo Thạc vẫn cứ thế va đập, Phác Chí Mẫn không riêng gì cái mông tê dại, bên trong cũng tê dại theo. Phác Chí Mẫn nước mắt đều bị ép đi ra, âm thanh cầu xin buông tha khàn giọng khóc nức nở.

Giờ khắc này thật sự hiểu cái gì gọi là bộ đội đặc chủng, cái gì gọi là chân hán tử.

"A a a... cứu mạng a..."

Trịnh Hạo Thạc một trận bão táp cuồng phong cố gắng di chuyển ra sau, chợt cầm cự vật rút ra, một dòng nhiệt lưu nóng hổi bắn lên mông Phác Chí Mẫn.

Sau đó, Trịnh Hạo Thạc miệng khô khan thở hổn hển , chờ Phác Chí Mẫn lau khô sạch sẽ, liên rút cái máy rung trong cơ thể cậu ta ra. Đem thân thể Phác Chí Mẫn trở mình lật lại, mới phát hiện hắn đã sớm bắn, đũng quần thấm ướt ra giường một mảng lớn.

Phác Chí Mẫn chẳng nói thành lời mà sửng sốt cả buổi trời, liền toát ra một chữ.

"Đauu..."

Trịnh Hạo Thạc đem hai cái đùi của Phác Chí Mẫn tách ra, phát hiện bắp đùi sưng đỏ một mảng lớn, ngực bị nhéo kéo đến không còn cảm giác.

"Anh đặc biệt chẳng phải là một con gia súc sao?" Phác Chí Mẫn chợt ở trên ngực Trịnh Hạo Thạc đập một quyền.

Trịnh Hạo Thạc trong giọng nói vẫn như trước mang theo ý tứ muốn tính sổ, "Tôi nếu như là gia súc, hôm nay liền đem cậu làm cho tới bến."

Phác Chí Mẫn lúc này bất cứ giá nào , phải đem chuyện búp bê tình dục "tiền căn hậu quả" (nguyên nhân trước sau của sự tình) cùng Trịnh Hạo Thạc thẳng thắn làm sáng tỏ. Trong tay rút ra tấm ảnh chụp con búp bê tình dục nằm trong xe Phác Nhâm Trọng làm chứng cứ chỉ vì sợ Trịnh Hạo Thạc không tin không phục.

Trịnh Hạo Thạc sau khi xem, sắc mặt ngưng trọng, hơn nữa ngày mới mở miệng.

"Vì sao bây giờ mới nói?"

Phác Chí Mẫn mặt lạnh không nói lời nào.

Trịnh Hạo Thạc đem gương mặt Phác Chí Mẫn lật sang đối mặt với mình, hỏi: "Bảo bối, cậu là muốn tôi thấy hổ thẹn áy náy và đau lòng đó hả?"

"Phải."

Trịnh Hạo Thạc dùng bàn tay to lớn phủ lên chỗ bắp đùi bị sưng đỏ của Phác Chí Mẫn, ngực thì nhéo, lại nhéo, lại nhéo.

-------------------------------------------------------

"Buổi chiều lúc huấn luyện đám bọn họ đánh cậu như vậy, có đau không?"

Phác Chí Mẫn hướng vết thương tới Trịnh Hạo Thạc, "Không bằng anh làm."

Trịnh Hạo Thạc thân thể cường tráng, lông mi hiện lên một tia không che giấu được đau đớn, bàn tay chạm lên mông Phác Chí Mẫn nhẹ nhàng vuốt ve, dáng dấp sầu não sâu thẳm.

Phác Chí Mẫn thọc Trịnh Hạo Thạc một cái, "Anh nếu như trong lòng áy náy, anh để tôi thao một lần đi."

Trịnh Hạo Thạc liếc mắt nhìn Phác Chí Mẫn, nói mơ sảng à?

Phác Chí Mẫn giương môi lên, "Đến đây nào, có làm gì đâu mà xấu hổ a?"

Trịnh Hạo Thạc bóp lại cánh tay đang làm loạn của Phác Chí Mẫn , trầm giọng nói: "Đừng làm rộn, nói cho cậu nghe chuyện chính sự."

"Chuyện gì?"

Trịnh Hạo Thạc nhàn nhạt nói rằng: "Tôi phải về quê mừng năm mới."

Phác Chí Mẫn hỏi: "Khi nào thì đi?"

"Khi kì thi tốt nghiệp của các học viên kết thúc"

Phác Chí Mẫn bấm ngón tay tính toán, thời gian không còn đến hai tuần lễ.

"Vậy anh về quê bao lâu?"

"Một tháng."

Lòng của Phác Chí Mẫn dường như bị cái gì đó dày xé đôi chút, có lẽ, đoạn tình cảm của hai người đang nồng thắm, xa cách một thời gian như vậy quả thật không dễ dàng.

Trịnh Hạo Thạc cảm thấy Phác Chí Mẫn tâm tình ưu tư, bất đắc dĩ giải thích một câu.

"Tôi đã ba năm không trở về, thân thích trong nhà đều nhớ, cũng nên về thăm mộ phần của cha mẹ."

Phác Chí Mẫn buộc phải giọng điệu buông lỏng, "Anh nói những điều này với tôi làm gì? Trở về thì trở về đi, ai mừng năm mới lại không về nhà á!"

Trịnh Hạo Thạc ôm Phác Chí Mẫn vào trong ngực, nửa ngày đều không nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com