TruyenHHH.com

The Bad Time Trio End

Tại Undertale
"Ông đang... để tôi đi?"
SSChara ngạc nhiên trước quyết định của UTAsgore. Sau khi nghe câu chuyện bi thương của ông, cô nghĩ ít nhất ông cũng phải đặt ra ít nhất một trận đấu hay một cuộc tranh cãi. Thay vào đó, ông lại để SSChara ra đi với một sự miễn cưỡng.
"Chara, tuy ta rất nhớ con... nhưng ta biết đây không phải Chara mà ta biết. Thay vào đó, con là một người bạn của Sans, vì thế nên ta không cho phép ai làm tổn thương con." Có vẻ sự tin tưởng của UTSans với nhà vua đã được minh biện: một người không để nỗi đau của bản thân làm suy yếu sự logic hay mạo hiểm điều gì.
"Hãy nói với ta, Chara. Trong vũ trụ của cháu, ta là gì? Nhà vua? Đội trưởng? Lính hoàng gia? Nhà khoa học hoàng gia?"" Cái cuối cùng..." SSChara lẩm bẩm trả lời. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt UTAsgore, không phải vì sự thù hận trước những cái chết của những đứa trẻ khác mà là vì sự đau thương trong mắt ông. Khi gặp nhau trong căn nhà, SSChara đã cố gắng hết sức có thể trong... cả cuộc đời để không khóc trong cả quãng thời gian ấy. Sự đau buồn của ông phản chiếu qua đôi mắt già nua ấy. Dần dần, vẫn cố ngăn chặn ánh mắt ấy, cô từ từ kể lại mọi thứ về vũ trụ của cô: Cách cô gặp gỡ gia đình Dreemurr mỗi sáng; cách SSToriel của cô làm việc và huấn luyện lính hoàng gia mà vẫn dành thời gian cho gia đình; bi kịch của vua Papyrus và Sans;..."Có rất nhiều thứ ở đây giống như thế, nhưng cũng rất khác..." Ông vô tình lặp lại lời của 2 kẻ giả mạo. UTAsgore... à không, đôi mắt của UTAsgore chìm sâu hơn vào trong nỗi buồn và những suy nghĩ trong khi SSChara miêu tả. Mắt ông đục trắng.
"Xin hãy dừng lại..."Ông nói với giọng khàn khàn" Vũ trụ này nghe hoàn hảo... quá hoàn hảo."
Nhà Dreemurr vẫn sống tốt với nhau.
Toriel và Asgore vẫn sống với nhau.
Con của họ
Còn
Sống.
Nhưng trong vũ trụ của ông? Sự mất mát của những đứa trẻ, sự biến mất của người vô tội, những điều còn lại của một gia đình hạnh phúc đều đã tan vỡ và phai mờ...
"Asgore, một con người đang tới!"
Frisk đẩy cánh cửa màu tím, bước tiếp tới cây cầu. Tay cô vẫn cầm một cái dao đồ chơi nhỏ, bám bụi của một trong những người đã rơi xuống từ trước. Cô nhớ rằng Toriel đã ra đi.
Lần đầu tiên, nó khóc.
Lần thứ hai, nó sụt sịt.
Lần thứ ba, nó đứng run rẩy.
Sau đó, nó chẳng cảm thấy gì.
Nó bước chầm chậm trên tuyết trong khu rừng tuyết. UTChara thì tiếp tục thì thầm trong tâm trí nó.
"Giết.Giết.Giết.Giết.Giết.Giết.Giết.Giết. Cậu đã dạy tôi điều đó.
Sự lặp lại vô tận.
Nhưng Frisk vẫn tiếp tục, không thèm nhìn lại.
Cô nghe thấy tiếng của 1 cành cây gãy, cô vẫn tiếp tục tiến lên.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, cô dừng lại ở cây cầu và đứng đó chờ bài phát biểu tiếp theo.
Thay và đó, họ lại gặp một người khác, máu của UTChara nghẹn lại khi nghe thấy tiếng nói.
"Xin chào... phản chiếu của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com