TruyenHHH.com

The Auror Calendar

(Nev x Theo)

“Được rồi các Thần sáng! Giờ các cậu có thể rời đi”

Theo nhìn các Thần Sáng khác lần lượt rời khỏi phòng sau khi Pansy cuối cùg cũng thả họ đi, cậu thấy chán, kể cả khi Roger đang đặt tay trên hông cậu và ấn cậu xuống bàn cậu cũng chẳng cảm thấy gì. Không phải là cậu không thử cố cảm nhận mọi thứ cùng Roger, chỉ là cậu không có chút cảm xúc nào khi ở bên anh ta cả, cậu đã ám ảnh về Neville tận 2 năm rồi. Không phải là cậu không cố gắng quên cái tên ngốc ấy đâu, chỉ là cậu không thể làm được.

“Chúng tôi sẽ rời đi” Theo nói, kéo theo Roger, nhưng ngay khi họ vừa bước ra khỏi phòng, Roger lại ấn cậu vào tường một lần nữa. Theo thở dài, để mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm. Cậu tự nói với bản thân rằng đây sẽ là lần cuối cùng cậu theo đuổi thứ tình cảm ngu ngốc này của mình, nhưng cậu sẽ không bao giờ có thể dừng lại, Neville là người đàn ông đầu tiên mà cậu có tình cảm thực sự, nhưng anh ấy lại không có tình cảm với cậu, vậy đây chính là cảm giác của một trái tim tan vỡ vì tình yêu.

“Em thật quyến rũ” Roger ghé sát bên tai câu. Theo đảo mắt chán nản, cậu đã nghe đủ mấy thứ như vậy rồi, ‘Em thật nóng bỏng’, ‘Anh muốn đụ em’, ‘Em như một con búp bê vậy’... Cậu mệt khi phải nghe những câu như thế rồi, đó chỉ toàn là những câu nói sáo rỗng của đàn ông dành cho cậu vì họ đều muốn được ở bên trong cậu. Theo quay sang phải ngay khi cửa mở, và Neville bước ra ngoài, anh khựng lại một giây và nhìn Theo trước khi tiếp tục bước đi. Trái tim Theo đau nhói và cậu ấn mình mạnh hơn vào Roger, kéo đầu Roger vào cổ mình, để cho anh ta đánh dấu cậu, cậu nhìn Neville vào trong thang máy, mắt cậu dán chặt vào người đàn ông mà cậu yêu. Roger chăm chú vào cậu nhưng cậu không quan tâm, cậu nhìn chằm chằm vào Neville đang bấm nút thang máy rời đi, mắt anh vẫn nhìn Theo. Ngay khi cửa thang máy đóng, Theo đẩy Roger ra và thở dài.

“Tôi xin lỗi, tôi không có tâm trạng” Cậu cài lại nút áo bị Roger cởi ra và khoanh tay trước ngực “Xin lỗi, buổi chụp hình hôm nay làm tôi mệt”

“Oh, được rồi” Roger gật đầu

“Anh nên về nhà trước đi” Theo nói và nhìn anh ta bước đi, cậu thở dài và đi vào nhà vệ sinh gần đó. Cậu vừa để cho một chàng trai tốt rời đi chỉ vì cậu không thể quên một người. Cầu nhìn thẳng vào mình trong gương, làm sao mà cậu lại trở nên như thế này? Ba năm trước cậu vẫn rất ổn. Nhưng Neville đã đến và...đối xử tốt với cậu, Theo không phải lúc nào cũng vui vẻ như bây giờ, cậu đã từng thấy tuyệt vọng, cô đơn, cậu lấp đầy khoảng trống trong mình bằng cách để những người đàn ông khác lấp đầy bên trong cậu, nhưng trái tim cậu vẫn nguội lạnh. Sau đó vào một ngày, ba năm trước, khi một người đàn ông chạm vào Theo mà không được sự đồng ý của cậu trong quán rượu, Neville là người đã để ý và ngăn gã đó lại, Theo đã có chút rung động. Và sau đó Theo luôn để ý những điều nhỏ nhặt mà Neville dành cho cậu, cuối cùng Theo đã nhận ra rằng trái tim mình luôn loạn nhịp mỗi khi nhìn thấy Neville bước vào trong phòng, dần dần cậu cười nhiều hơn, muốn được ở gần Neville hơn. Nhưng cậu nhận được gì cơ chứ? Không gì cả. Theo không phải là một người dễ bỏ cuộc, tất nhiên, cậu đã đuổi theo Neville. Mọi thứ bắt đầu trở nên vô vọng sau một thời gian khi mà tất cả những gì Neville làm là...chà, anh ấy thậm chí còn chẳng làm gì cả.

“Biết khi nào phải từ bỏ, Theo” Cậu nói với hình phản chiếu của chính mình trong gương, tay nắm chặt lấy bồn rửa. Mấy tháng trước cậu để ý Neville bỏ buổi tối ở quán rượu vài lần, cậu tự hỏi lý do là gì, và khi cậu hỏi Pansy, cô nói rằng Neville đang ở với Hannah Abbott.  Lần đó là lần đầu tiên Theo cảm thấy đau lòng. Abbott là tình đầu của Neville, họ đã là một cặp trong thời gian rất dài, sau đó Abbott chia tay với anh ấy, và đột nhiên cô ta lại muốn anh ấy quay lại à? Tại sau cậu phải yêu một tên trai thẳng cơ chứ? Trai thẳng luôn luôn à thứ không nên động đến, là trái cấm, nhưng cuối cùng thì cậu vẫn đổ một tên trai thẳng.

“Ngu ngốc, ngu ngốc” Theo mở vòi nước và cúi xuỗng rửa mặt, cậu đứng thẳng dậy và nhìn lại mình trong gương. Cậu trông thật hỗn độn, khóe mắt đỏ rực, cậu khóc. Theo nắm tay đấm mạnh vào gương, nhìn hình phản chiếu của mình biến mất khi chiếc gương bị vỡ thành nhiều mảnh. Cậu muốn mọi chuyện kết thúc, cậu muốn quên anh ta đi, cậu tự đổ lỗi cho bản thân vì đã khiến cậu ra nông nỗi này, cậu lại thấy ghét bản thân một lần nữa. Cậu run rẩy kéo tay áo xuống và nhặt một mảnh kính vỡ từ bồn rửa. Cậu lại trở lại điểm xuất phát, lại muốn tự tổn thương bản thân, cậu cắn môi nhìn vào những vết sẹo cũ trên cánh tay, các đốt ngón tay phải của cậu đang rỉ máu do đấm vào gương, nhưng cậu cũng chẳng cảm thấy đau. Theo run rẩy đặt mảnh kính vỡ đến gần cánh tay mình, nếu cậu ấn nó lên da, nó sẽ...

“Không, không” Cậu lầm bầm, ném mảnh thủy tinh vào góc phòng, cậu lùi lại và dựa vào một buồng vệ sinh, Theo run rẩy hít vào cố lấy lại bình tĩnh. Cậu sẽ không bao giờ trở lại cái thời kỳ đen tối đó một lần nữa, cậu đã hứa với bản thân điều đó, cậu đã hứa với bạn bè mình, cậu sẽ không bao giờ tổn thương chính mình một lần nào nữa.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
“Chào” Colin tiến đến và Theo chào cậu ta bằng một nụ cười yếu ớt

“Ôi, có chuyện gì với tay của anh vậy?”

“Oh, không có gì đâu” Theo nhún vai, nhìn vào bàn tay đấm vào gương đã được băng bó của mình. Đã hai ngày trôi qua từ buổi chụp hình thứ hai, Colin là Tháng Mười Một, và tiếp theo đây cậu sẽ phải đối mặt với Neville, nó không vui vẻ như cậu mong đợi, cậu rất hào hứng gặp Neville trong buổi chụp hình đầu tiên. Nhưng giờ thì sao? Cậu không mong đợi lắm, không còn nữa. Hôm nay cậu có thể ra khỏi giường đã là một phép màu “Chỉ là một tai nạn ngu ngốc thôi”

“Cậu có thể tự chữa mình bằng một vài bùa chú” Colin mỉm cười gợi ý, nhưng Theo lắc đầu từ chối. Cậu đã không chữa nó, vì cậu muốn cảm nhận đau đớn trên da thịt, để biết rằng cậu vẫn còn sống, để nhắc nhở bản thân không được tự tổn thương mình thêm nữa

“Được rồi, giờ thì, tôi có nên để cậu tạo dáng bán khỏa thân không nhỉ?” Cậu bật cười yếu ớt và nhanh chóng nói tiếp khi mặt Colin trở nên trắng bệch.

“Oh, đừng lo, tôi không làm vậy đâu, tôi chỉ đùa thôi mà. Ôi cái đứa trẻ tội nghiệp này” Cậu khúc khích và nắm chặt vai Colin

“Tôi sẽ cho cậu mặc...được rồi, chiếc áo sơ mi trắng này, cùng với quần đồng phục Thần sáng của cậu, có thích không?”

“Oh, vâng, nghe tuyệt đấy ạ”

“Thấy chưa, tôi biết trông cậu sẽ rất đẹp khi mặc vậy mà” Theo mỉm cười và đưa cho Colin cái áo “Cậu sẽ chụp ảnh với con gì vậy?”

“Một con vẹt” Colin trả lời trong khi đang mặc áo

“Oh, chà, cái đó hợp với chiếc áo đấy” Cậu cười nhẹ và tiến đến chỗ bàn của mình khi Colin rời đi để nhận con vẹt từ tay Pansy. Cậu nhìn quanh, Hermione đang chăm chú theo dõi suốt buổi chụp hình trong khi Ron đang ngồi cạnh cô ấy, quan sát Blaise ở gần, Theo nhếch mép. Cậu thấy vui cho bạn mình, nhưng nó khó để thể hiện ra khi mà sâu bên trong bản thân cậu đang cảm thấy như cứt, và ở gần cậu, Draco vẫn đang trang điểm cho Neville. Thật kỳ lạ, hôm nay Harry không có ở đây, và cậu có thể cảm nhận được sự thất vọng của Draco khi cậu ta không thấy Harry đến đây hôm nay. Theo nhìn qua giá quần áo và chọn một chiếc áo choàng Thần sáng cho Neville khi anh ta đến đây. Nếu cậu chọn trước thì cậu sẽ không phải tiếp xúc nhiều với anh. Cậu cầm quần áo trên tay và quay lại, nhìn Neville đang đi đến chỗ cậu.

“Cậu sẽ chỉ mặc áo choàng và không mặc gì bên trong hết, quần cậu đang mặc bây giờ rất ổn” Cậu nói, đưa áo choàng cho Neville mà mắt cậu dán chặt xuống đất.

“Có chuyện gì với tay của cậu vậy?”

“Không phải việc của cậu, giờ thì làm ơn mặc cái này vào”

“Vẫn chưa đến lượt tôi”

“Thì, mặc cái áo choàng này vào và đi đến chỗ nào khác đi” Cậu nói, xoay người lấy quần áo trên giá, xếp lại cho đúng thứ tự. Cậu có thói quen sắp xếp đồ vật mỗi khi thấy lo lắng, và giờ cậu lại đang làm vậy.

“Có chuyện gì với tay của cậu? Cậu lại tự làm đau mì-...”

“Nó...” Theo hít một hơi thật sâu và ngừng loay hoay với đống quần áo, cậu không quay lưng lại trả lời, nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Neville phía sau mình

“Nó không phải việc của cậu” Cậu gằn từng chữ “Làm ơn, chỉ cần đi chỗ khác thôi, bây giờ tôi không thể nhìn cậu được”

“Theo...”

“Đi đi” Cậu hét lên và mọi người đều quay ra nhìn về phía cậu khiến cậu giật mình dịu lại và hắng giọng
“Pansy, cậu ta đã sẵn sàng, đưa con vật cho cậu ta đi”

“Oh, được thôi” Pansy nói và ra hiệu cho Neville đến chỗ cô “Nev, lại đây, tôi sẽ đưa cho cậu mấy con thỏ” Theo đứng im lặng, nhìn chằm chằm vào giá treo quần áo không di chuyển, cậu nắm chặt giá treo và buông ra, rời khỏi phòng. Theo đóng cửa phòng, bước một vài bước trước khi dựa vào tường, cậu vòng tay ôm chặt lấy bản thân, những giọt nước mắt cậu có thể rơi bất cứ lúc nào. Chỉ ở gần Neville thôi cậu cũng thấy đau.

“Chào” Cửa phòng mở và Hermione bước ra

“Tôi nghĩ cậu là Draco” Theo nói

“Cậu ấy cũng muốn đi, cả Pansy cũng vậy, nhưng chúng tôi đã chơi kéo, búa, bao và tôi đã thắng” Hermione cười toe toét khi Theo phát ra tiếng khúc khích, cô bước đến gần cậu hơn và đặt tay lên tay cậu “Cậu ổn chứ?”

“Tôi không biết” Cậu nói “Nó đáng ra không nên đem đến đau khổ nhiều như vậy, nó chỉ là thứ tình cảm đơn phương ngu ngốc, đáng lẽ phải quên đi một cách dễ dàng”

“Không gì có thể dễ dàng quên đi cả” Hermione nói, thở dài “Cậu có muốn quay trở lại vào trong phòng không?”

“Tôi cảm thấy như mình sắp khóc khi anh ấy ở gần, tất cả bởi vì...nỗi đau trong tôi khi biết anh ấy không và sẽ không bao giờ có tình cảm với mình” Cậu nắm chặt lấy ngực trái áo sơ mi của mình và lầm bầm “Tôi cảm thấy như mình đang phản ứng thái quá vậy”

“Không đâu” Hermione gạt một sợi tóc ra sau tai Theo và dùng bàn tay mềm mại vuốt ve khuôn mặt cậu “Có bao giờ cậu nghĩ rằng cậu yêu anh ấy quá nhiều không? Ràng đó là lý do vì sao mà nó đau nhiều đến vậy?”

“Tôi chưa từng yêu bất kỳ ai, làm sao tôi biết đó là tình yêu?” Cậu giễu và cô tặc lưỡi với cậu

“Cậu sẽ cảm thấy...tồi tệ nếu không được gặp họ mỗi ngày, cậu sẽ cảm thấy như thể có ai đó xé nát trái tim mình nếu cậu không được ở bên họ, và tất cả những gì cậu muốn làm là yêu thương họ, bảo vệ họ, được ở bên cạnh họ. Khi cậu đến một nơi nào đó, hay ăn một món bất kỳ, và nó nhắc cậu nhớ về họ, hoặc là cậu muốn họ ở đó cùng với mình. Khi mà tất cả mọi thứ họ làm đều khiến cậu...thấy hồi hộp, và mọi cảm xúc bên trong cậu đều như được vuốt ve với niềm hạnh phúc. Cậu sẽ cảm thấy như đang ở trên chín tầng mây khi nghe họ gọi tên câu” Cô mỉm cười, dùng ngón tay nâng cằm cậu lên “Khi cậu cảm thấy luôn cần phải làm họ cười. Khi họ luôn trong tâm trí cậu mỗi giây mỗi phút trong ngày, khi họ trông vẫn cực kỳ tuyệt trong mắt cậu dù trông họ có như dở hơi đi chăng nữa. Và...cậu biết là mình đang yêu khi cậu tự đặt câu hỏi về cảm xúc của mình” Cô kéo cậu vào một cái ôm và để cậu vùi mặt vào mái tóc mềm mại của mình “Đó là cách giúp tôi biết rằng tôi đã yêu Pansy”

“Cậu sẽ làm gì nếu như họ không thích cậu?” Giọng Theo đứt quãng, nước mắt bắt đầu chảy ra vì cậu không thể chịu được nữa, cậu ôm cô thật chặt và khóc trên vai cô “Nếu cậu biết là cậu sẽ không bao giờ có được họ nhưng một phần trong cậu vẫn muốn  họ thì sao? Chuyện gì xảy ra nếu-...”

“Shh” Cô nhẹ nhàng vuốt tóc cậu. Theo cảm thấy như mình lại trở thành đứa trẻ một lần nữa, khóc trong vòng tay của mẹ mình khi bị tổn thương “Đừng để những điều tiêu cực xuất hiện trong đầu cậu”

“Tôi đã đấm một cái gương”

“Đó là lý do vì sao tôi được thông báo là gương ở tầng này đã bị vỡ hai ngày trước à?” Hermione khúc khích “Và đó là lý do tay cậu bị băng bó?”

“Ừ”

“Theo” Cô thì thầm vào tai cậu “Hãy can đảm lên”

“Tôi có chứ, tôi có, tôi luôn cực kỳ can đảm khi tán tỉnh anh ấy và tôi-...”

“Không, can đảm lên” Cô dứt ra khổi cái ôm và ôm lấy mặt cậu “Cậu cũng phải trải qua nhiều điều giống như chúng tôi, và cậu vẫn còn ở đây. Cậu dũng cảm, Theodore Nott, và tôi muốn cậu, tôi muốn cậu tiếp tục dũng cảm. Cậu hiểu chưa?”

“Làm cách nào chứ?”

“Hãy là chính mình” Cô tiến lại gần và hôn lên trán cậu, như một người mẹ làm với con mình “Muốn vào trong chứ? Tôi sẽ để cậu ngồi giữa tôi và Pansy”

“Tôi...được rồi” Cậu trả lời, lau nước mắt trên má “Được rồi”

“Được rồi” Cô cầm tay và kéo cậu trở lại trong phòng, cậu nhìn chằm chằm xuống đất cho đến khi Hermione dẫn cậu đến chiếc ghế bên cạnh cô “Ngồi xuống đi”

“Cậu ổn chứ?” Pansy đi đến chỗ cậu lo lắng hỏi

“Tôi không sao”

“Được rồi, có chuyện gì với tay của cậu?”

“Đi đi, quan sát Nev chụp ảnh ấy” Hermione đẩy Pansy đi và trở lại bên cạnh Theo, xoa lưng cậu

“Đậu Bertie Bott không?” Ron tiến đến và chìa tay ra, Theo nhìn vào đống đậu trong tay Ron và mỉm cười “Đừng lo, tôi đã bắt Blaise ăn tất cả mấy vị kinh khủng rồi, ở đây tất cả đều ngon đấy”

“Cảm ơn, Ron” Cậu chọn một vài cái và cho vào miệng. Cậu cảm thấy biết ơn khi được trở thành bạn với những người tốt như họ, cậu sẽ can đảm...vì họ, vì chính bản thân cậu
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
“Muốn tôi về nhà cùng cậu không?” Draco vỗ vai Theo và cậu quay lại, buổi chụp hình đã kết thúc nhanh chóng sau một giờ nhưng bởi vì Cormac muốn thực hiện lại phần chụp ảnh của mình nên nó đã mất nhiều thời gian hơn dự tính.

“Không, ổn mà, cậu cứ đi đi”

“Quán rượu, tối nay” Pansy thông báo “Tất cả mọi người đều phải đến”

“Bọn tôi sẽ đến. Hẹn gặp lại tối nay” Ron trả lời, kéo Blaise ra khỏi phòng

“Tôi không chắc là mình có muốn đi hay không nữa”

“Ừ, tôi cũng thế” Draco đồng tình với Theo trong khi Pansy lườm họ

“Tất cả mọi người đều phải đến” Cô nói, chỉ vào hai người họ “Nếu các cậu không đến, tôi sẽ bảo Ginny đi tìm và cho các cậu ăn lời nguyền Bat Bogey nổi tiếng của cô ấy đấy. Nghe rõ chưa?”

“Vâng, tôi đã nghe rõ” Theo nói trong khi Draco thì khúc khích và gật đầu
“Được rồi” Draco nói và bước ra cửa sau khi Pansy và Hernione đã rời đi                                
“Cậu chắc là không muốn tôi đưa cậu về nhà chứ?”

“Tôi ổn mà, anh ấy đã về rồi đúng chứ?” Anh ấy ở đây chính là Neville, cậu ta đã chạy ngay khỏi phòng sau khi buổi chụp hình kết thúc, có người cần gặp cậu ta. Theo thu nhỏ giá treo quần áo của mình và các dụng cụ khác ngay khi Draco rời đi, cậu nhìn một lượt quanh căn phòng và thở dài trước khi đi ra ngoài. Cậu đi dọc trên hành lang và dừng lại khi nghe thấy tiếng ai đó bên phải, cậu quay sang và cuối cùng trái tim cậu cũng thật sự vỡ vụn, bởi cậu đã thấy nó, thấy Neville đang hôn Abbott ngay tại kia. Theo nắm chặt túi và nhìn về phía trước, thang máy kêu một tiếng ‘ding’ và cậu mỉm cười lịch sự khi thấy một vài Thần Sáng bước ra khỏi thang máy

“Theo” Theo quay sang nhìn khi nghe thấy Neville gọi, anh ấy đã đẩy Abbott ra, nhưng điều đó chẳng có nghĩa gì cả, họ vẫn hôn, anh ấy rõ ràng không muốn cậu kể với bạn bè của họ. Nên Theo bước vào trong thang máy, lờ đi tiếng gọi

“Theo” Neville chạy vào trong thang máy với cậu trước khi cửa đóng và đứng đối diện Theo

“Theo”

“Cậu có thể dịch ra để tôi có thể bấm nút thang máy không?” Cậu hỏi khẽ, mắt dính chặt lên sàn

“Cậu làm ơn nhìn tôi có được không?” Neville nài nỉ, nhưng Theo chỉ dịch sang phải để với tới chỗ nút bấm trên thang máy

“Vì lợi ích của Merlin” Neville nói và nhấn nút dừng khẩn cấp khiến thang máy dừng lại đột ngột

"Tôi muốn xuống dưới"

“Không cho đến khi chúng ta nói chuyện”

“Được rồi, tôi sẽ không kể cho Pansy và tất cả những người khác về việc cậu và Abbott đã quay lại với nhau” Cậu bỏ cuộc dựa lưng vào tường thang máy

“Không!” Neville nói “Không, tôi- không có gì giữa tôi và Hannah, không gì hết, cô ấy chỉ...”

“Hôn cậu?” Cậu chỉ ra, tay cậu nắm chặt lấy túi. Cậu không thể ở trong một không gian chật hẹp như thế này cùng với Neville “Tôi sẽ không kể với họ”

“Không có gì để kể hết” Neville gằn “Tôi...Theo, nghe này, không có gì giữa chúng tôi hết, cô ấy chỉ hôn tôi thôi, tôi-tôi đã không biết cô ấy sẽ làm vậy, cô ấy đột ngột lao vào tôi, tôi đã mất cảnh giác” Dựa trên giọng nói của anh, Neville đang thực sự cố gắng giải thích với cậu “Cô ấy muốn quay lại với tôi, đúng vậy, nhưng tôi đã không muốn, tôi đã từ chối, tôi đã từ chối gần một tuần trước rồi. Nhớ không? Sau buổi chụp hình đầu tiên, tôi- tôi đã từ chối cô ấy, và tôi đã đi tìm cậu, nhưng cậu đã rời đi, và- và sau đó thì Roger ở bên cạnh cậu, tôi- tôi đã nghĩ là, tôi nghĩa là cậu đã kết thúc mọi thứ với tôi rồi”

“Đừng làm khổ tôi nữa” Cậu lầm bẩm “Cậu chỉ cảm thấy có chút thú vị vì đây là lần đầu tiên có một người con trai thích cậu thôi, nhưng thực chất nó khiến cậu ghê tởm, đúng chứ?”

“Không, Theo” Neville rên rỉ “Tôi không thấy như vậy, tôi không chắc là cậu có thích tôi hay không, tôi- tôi đã không chắc chắn, tôi không biết thể hiện ra như thế nào, bởi vì cậu hành động như thế, và sau đó vào ngày hôm sau thì cậu đã nói đến vài tên đàn ông đã tán tỉnh cậu như thế nào, và tôi- tôi đã không...tôi đã nghĩ...cậu làm ơn có thể nhìn tôi được không?”

“Cậu đã không chắc?” Theo hét lên, một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cậu, cậu lau mắt ngay lập tức và nhìn thẳng vào Neville “Có chuyện gì với cậu thế? Tôi đã làm tất cả để khiến cậu thích tôi, tôi đã- tôi đã bật đèn xanh cho cậu suốt một khoảng thời gian dài chết tiệt. Cậu- cậu mới là người chưa bao giờ cho tôi bất cứ một dấu hiệu gì, cậu không thể hiện với tôi cái gì hết, cậu-...Tôi phải ngủ với những tên đàn ông khác để quên cậu đi, nhưng nó không hiệu quả, tôi không thể từ bỏ cậu” Giọng cậu vỡ vụn và cậu để cho túi của mình rơi trên sàn “Và cậu-cậu đã hôn Abbott, và cậu đã không quan tâm đến tôi, tôi đã nghĩ rằng cậu đối xử tốt với tôi, nhưng cậu tốt với tất cả mọi người. Làm thế nào- làm thế nào mà tôi có thể biết được cậu cảm thấy như thế  nào về tôi?”

“Theo” Neville thì thầm, kéo Theo vào trong vòng tay mình

“Bỏ tôi ra” Cậu nức nở, đấm vào người Neville, vật lộn để thoát ra “Tôi không còn muốn cậu nữa, tôi không thể chịu đựng nỗi đau này nữa, tôi- tôi...tôi đã từ bỏ cậu” Cậu cuối cùng cũng nói ra rồi, chân cậu như mất hết sức lực từ từ khụy xuống, nhưng Neville vẫn ôm lấy cậu trong tay mình, ngồi xuống trên sàn cùng cậu

“Đừng” Neville thì thầm vào tai cậu, để yên cho Theo khóc “Đừng từ bỏ tôi, xin cậu”

“Tôi ghét cậu, tôi ghét cậu, tôi ghét cậu” Cậu hét lên, đấm vào ngực Neville, cậu thậm chí không còn sức lực nữa

“Tôi yêu em”

Neville nói “Tôi yêu em, tôi yêu em, rất nhiều. Tôi chưa bao giờ chắc chắn về điều đó vì tôi không biết liệu rằng em có nghiêm túc với tôi hay không. Tôi đã, tôi đã sợ rất nhiều điều. Em- em quá hoàn hảo, em quá xa tầm với của tôi, tôi đã không- tôi không nghĩ rằng mình có thể mang lại hạnh phúc cho em”

“Anh làm gì có quyền quyết định điều gì khiến tôi hạnh phúc hả?”

“Anh biết” Neville nhắc lại “Anh biết, anh là một tên đần, anh không bao giờ thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài vì anh sợ anh sẽ bộc lộ quá nhiều, em luôn ở cùng với...những chàng trai thu hút, và giàu có, và giỏi làm tình, và anh không biết rằng liệu mình có thể nào so sánh với họ không. Anh đã...anh đã lo lắng quá nhiều về sự khác biệt giữa hai ta đến mức anh quên mất mình yêu em nhiều đến mức nào và lờ đi cảm xúc của em, anh là một tên ngốc, anh ước mình đã can đảm hơn, anh ước mình đã không thiếu quyết đoán như thế, anh ước mình có thể là người tốt hơn dành cho em”

“Tôi không cần anh phải trở nên tốt hơn” Theo đẩy Neville ra, dựa lưng vào tường thang máy và quát vào vào mặt Neville “Tôi thích anh vì chính bản thân anh, anh không giống những tên đàn ông khác. Tất cả đàn ông từng ở bên tôi đều coi tôi như một món đồ chơi, một thứ đồ vật để có thể khoe ra, phô trương, anh...anh khác họ, anh trân trọng tôi vì chính bản thân tôi, anh là người đầu tiên đã để ý đến việc tôi có hứng thú với thiên văn học, anh dùng tên tôi để đặt tên cho một ngôi sao chết tiệt vào ngày sinh nhật tôi, đó là lý do khiến tôi biết rằng anh khác họ, anh... anh gợi lên trong tôi những cảm xúc tôi chưa bao giờ có, tôi không cần anh phải thay đổi hay trở nên tốt hơn, nếu tôi muốn ở bên cạnh anh, tôi không quan tâm đến bất kì điều gì khác. Vậy nên nếu đàn ông vẫn tán tỉnh tôi thì có sao? Tôi thuộc về anh, tại sao anh còn phải lo lắng? Nếu tôi thuộc về anh, tôi sẽ không cho phép bất kì một người đàn ông nào khác chạm vào mình. Họ có thể nhìn bao nhiêu cũng được, nhưng họ sẽ không bao giờ có được tôi. Anh không hiểu à?” Cậu nói, cậu co chân lại sát vào người và nhìn xuống “Tại sao anh phải bận tâm đến những người khác khi anh có thể chỉ cần quan tâm đến một mình tôi?”

“Anh xin lỗi” Neville nói, anh nắm lấy tay Theo “Anh xin lỗi, anh không biết nên nói xin lỗi bao nhiêu lần cho đủ, anh là một tên ngốc và anh đã sai. Anh để người khác ảnh hưởng đến quyết định của mình, chết tiệt, anh thật ngu ngốc”

“Anh là một tên ngốc”

“Đúng vậy” Neville nói, tiến lại gần hơn và đan tay hai người vào với nhau “Và Hannah đã hôn anh, anh đã đẩy cô ấy ra ngay lập tức, em đã không thấy hết mọi chuyện, anh-anh không muốn cô ấy, anh muốn em. Và anh biết rõ điều đó, vì nó rất đau mỗi khi thấy một chàng trai gần bên em, vì nó đau lắm khi thấy em tự tổn thương bản thân” Neville nắm nhẹ lấy bàn tay bị băng bó của Theo và tiếp tục “Anh biết, vì khi Hannah hôn anh, anh đã muốn đó là em, anh muốn hôn em. Khi Roger áp sát trên người em, anh- anh cảm thấy tức giận, và khi em đuổi anh đi, anh-... anh thấy đau, ở đây” Neville nói, đặt ta Theo lên tim mình, cậu có thể cảm nhận nhịp đập của nó, nhanh “Anh thực sự yêu em”

“Anh, anh vẫn có thể...” Theo hắng giọng và nhìn lên Neville với ánh mắt dịu dàng, nước mắt cậu đã ngừng chảy, và nở một nụ cười nhẹ nhàng. Cậu đã được yêu “Hôn em, anh vẫn có thể làm điều đó, nếu anh muốn”

“Thật chứ?”

“Tất nhiên” Theo nuốt khan và cắn môi khi Neville tiến lại gần. Khi môi họ chạm nhau, nó thật mềm mại, hòa lẫn với một chút vị mặn từ nước mắt, Neville ôm lấy mặt cậu và hôn mạnh hơn. Theo cười trong nụ hôn, cậu cuối cùng cũng hạnh phúc, cậu vòng tay ôm lấy cổ Neville, hé miệng cho phép chàng Thần Sáng có thể tiến vào, Theo ậm ừ hài lòng, cảm thấy nhiệt độ cơ thể đang tăng lên, đã quá lâu rồi cậu mới cảm nhận đươc nhiệt độ cơ thể mình tăng cao như vậy.

“Anh có làm tốt như những người tình cũ của em không?”

“Anh đang hủy hoại bầu không khí đấy” Theo thở dài và dựa lưng vào tường thang máy “ Đừng lo nghĩ đến những người khác nữa. Với họ, chỉ toàn là thứ tình dục haong dã, thô bạo”

“Chà, nghe có vẻ đỡ tổn thương” Neville trêu chọc và dựa lưng vào cửa thang máy.

“Không, không, không phải thế” Theo chui vào lòng Neville và vòng chân quanh eo anh kẹp chặt “Nghe này, không có bất kỳ thứ cảm xúc nào tồn tại giữa em và họ, có thể có cảm xúc của họ dành cho em, nhưng em tuyệt đối không có một tí tình cảm nào với họ hết”

“Nhưng vẫn có những cuộc làm tình hoang dã, mạnh bạo” Theo lấy tay ngăn không cho Neville nói tiếp

“Ai cần những điều đó khi em cùng anh có những giây phút làm tình nhẹ nhàng, cuồng nhiệt và đầy xúc cảm” Cậu nghiêng mặt Neville sang bên và rải xuống cổ Neville từng nụ hôn nhẹ nhàng “Em muốn anh, không phải bất kì ai khác. Anh có hiểu không?”

“Rồi, anh biết rồi được chưa” Neville đẩy người Theo đang dính chặt lấy mình ra và bắt đầu cởi bỏ áo choàng và áo sơ mi ở trong

“Anh đang làm gì đấy?”

“Em muốn làm tình hoang dã, mạnh bạo đúng chứ?”

“Không, ý em là...ờ, anh định đụ em trong thang máy á?”

“Ừ...thế có ổn không?” Neville ngừng tháo thắt lưng và nhìn Theo “Trừ khi em không muốn”

“Em không quan tâm đến quá khứ, anh thì sao?” Theo dùng hai tay ôm mặt Neville và nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn, Neville lắc đầu thay cho câu trả lời và đáp lại cái hôn của Theo “Nhưng em muốn anh đụ em ngay bây giờ” Cậu mỉm cười, cởi áo của mình trong vòng chưa đầy một giây “Nếu có ai phát hiện ra chúng ta thì sao?”

“Được làm tình với em điều đó rất đáng” Theo không thể không mỉm cười khi nghe Neville trả lời.

“Nev...anh còn trinh à?” Theo thì thầm hỏi khi Neville đang vùi mặt vào cổ cậu, tay anh hành động một cách vụng về, như thể anh ấy không biết nên đặt tay mình ở đâu

“Em có ghét tôi nếu tôi còn trinh không?”

“Oh, không, không đâu” Theo bật cười nhẹ “Em rất thích điều đó vì nó có nghĩa rằng em là lần đầu của anh” Theo mỉm cười và hít một hơi thật sâu “Được rồi, nằm xuống đi” Cậu rời khỏi lòng Neville để anh có thể nằm xuống sàn thang máy, Theo cởi quần mình và cũng cởi luôn quần Neville, cậu ngồi vào giữa hai chân Neville , cúi xuống và cắn lấy xương đòn của anh, tay cậu từ trên trượt xuống, lướt qua phía bụng dưới tới chỗ cậu nhỏ bán cương của anh. Theo bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve nó, nhận được những tiếng thở gấp nhẹ từ người đàn ông nằm dưới mình.

“Anh thích thế chứ?” Theo mỉm cười, hôn Neville, cậu đưa lưỡi vào trong miệng chàng trai tóc vàng* (có nguồn tin cho rằng JK Rowling nói là tóc Neville có màu vàng chứ không phải là màu nâu sáng như trong phim, tác giả fic này viết theo hình mẫu Neville tóc vàng cb nhé), cậu nắm lấy hai tay Neville đặt lên mông mình và tiếp tục vuốt ve cậu nhỏ của Neville một cách háo hức “Đúng thế” Theo rên rỉ khi Neville bắt đầu xoa nắn hai quả cầu của cậu, anh chàng Thần Sáng học rất nhanh. Theo ngồi dậy và di chuyển xuống dưới quỳ giữa hai chân Neville, cậu cúi xuống, đưa lưỡi liếm một đường dọc theo chiều dài của chàng Thần Sáng

“Chết tiệt” Neville thốt lên, chống khuỷu tay xuống sàn nâng người mình lên nhìn xuống Theo. Tay cậu vuốt ve phần gốc cậu nhỏ, miệng cậu nuốt trọn chiều dài cương cứng của anh, đầu cậu nhấp nhô theo nhịp, cố gắng thỏa mãn Neville một cách nghiêm túc. Theo khẽ lẩm bẩm một câu thần chú và đưa bàn tay còn lại ra ‘đằng sau’ của mình, cậu không mong đợi Neville biết cách chuẩn bị cho cậu, nên cậu sẽ tự làm điều đó. Cậu chẳng biết được làm thế nào mà cậu có thể vừa thổi kèn cho người ta lại vừa có thể tự chuẩn bị cho mình. Theo mút mạnh phần đầu cậu nhỏ của Neville, rên rỉ khi tự đưa ngón tay thứ ba vào bên trong mình, đẩy những ngón tay ra vào trong lỗ nhỏ, cậu thậm chí còn không để ý rằng Neville đã chạm vào gương mặt cậu.
“Theo, Theo” Nghe tiếng anh gọi Theo ngước lên, hai mắt họ chạm nhau nhưng cậu vẫn không ngừng liếm mút cậu nhỏ của chàng Thần Sáng “Quay người lại nào”

“Huh?” Theo rời miệng khỏ cậu nhỏ và tiếp tục dùng tay minh vuốt ve nó
“Quay người lại đi, anh, ờ, anh muốn thử một số thứ” Theo nhíu mày khó hiểu nhưng vẫn quay người lại theo ý Neville, để lộ ra lỗ nhỏ của cậu trước mặt anh.

“Nó không sao đâu, anh biết chứ” cậu nói, liếm cậu nhỏ của Neville “Em chỉ tự chuẩn bị trước cho mình th- oh, oh chết tiệt” Theo nhắm nghiền mắt khi cậu cảm thấy có gì ẩm ướt trước cửa vào của mình. Neville không phải đang định cố liếm cậu đấy chứ. Theo không thể không quan tâm đến điều đó, cậu nuốt lấy chiều dài của Neville và tiếp tục, hông cậu di chuyển đẩy về phía sau nơi lưỡi của Neville đang ở bên trong cậu, đm cảm giác tuyệt vời vcl. Theo rên rỉ khi cậu cảm thấy một ngón tay thêm vào bên trong mình cùng với lưỡi của chàng Thần Sáng.

“Ôi chúa ơi” Cậu bật ra tiếng rên rỉ thút thít, cậu phải tạm ngưng mút cậu nhỏ của Neville để hít thở một hơi thật sâu, sự thỏa mãn Neville đang đem đến cho cậu là quá nhiều, không thể chịu đựng nổi, cậu nhỏ chưa được chạm vào của cậu đang rỉ nước xuống ngực của anh.

“Em sắp ra rồi” Theo thở mạnh và ngưng lại khi cảm thấy lối vào cảu mình bị bỏ trống “Cái--...”

“Anh muốn nhìn em” Neville lầm bầm và Theo bật cười khúc khích trước khi lại quay người lại một lần nữa, môi cậu chạm vào khóe môi Neville, và khi đột ngột bị đẩy nằm xuống trở lại sàn ánh mắt Theo mở ra đầy bối rối

“Anh chắc chứ?”

“Ừ” Chàng trai tóc vàng gật đầu, kéo chân Theo vòng quang eo mình “Pansy có lẽ đã từng tặng cho anh một cuốn sách hướng dẫn về các tư thế làm tình vào hai năm trước”

“Làm tình như là...giữa nam và nữ á? Cái đó không phải lúc nào cũng hợp l-..”

“Không phải, ngạc nhiên là, cô ấy tặng cho anh quyển của nam với nam” Neville mỉm cười “Anh không rõ là liệu có phải cô ấy cố tình hạy không, nhưng anh đã đọc nó...một vài lần, cho mục đích nghiên cứu”

“Ah, được rồi” Theo khịt mũi và ôm cổ Neville kéo xuống “Vậy thì cho em xem anh học được gì sau khi ‘nghiên cứu’ nào, chàng Thần Sáng mạnh mẽ”

“Nếu em thấy đau...”

“Tin em đi sẽ không đau” Theo trấn an Neville “Không phải ve em đã quan hệ rất nhiều, mà là bởi vì em đã chuẩn bị trước rồi, và cùng với sự giúp đỡ của anh” Cậu đỏ mặt mỉm cười, cảm thấy đầu cậu nhỏ của Neville đang ấn mạnh vào lối vào của mình “Cho em thấy anh có những gì nào” Cậu nói và Neville ấn môi mình lên môi cậu, cậu tiếp nhận một cách ân cần, cắn nhẹ vào môi Neville trêu chọc.

Oh” Cậu rên rỉ, toàn bộ phần còn lại của cậu nói đã bị Neville nuốt chửng, anh chậm rãi tiến vào trong cậu, và Theo cong lưng đẩy ngược lại cậu nhỏ của anh “Tuyệt” Cậu rên rỉ, cơn sóng tình cuồn cuộn bên trong quá lớn đối với cậu, cậu cắn môi dưới khi Neville liếm mút phần cổ mình, dấu hôn ấy có lẽ đến tận sáng hôm sau cũng không phai “Chết tiệt, chết tiệt” Cậu lảm nhảm ròi rạc khi Neville bắt đầu di chuyển ra vào, cậu khẽ ậm ừ, cảm nhận đôi môi của Neville đang du ngoạn trên ngực mình, tay hai người đan vào nhau và Neville ghim chặt nó trên đỉnh đầu cậu, cùng với cậu nhỏ nóng hổi của Neville đang chôn chặt bên trong cậu. Nhiệt độ cơ thể cậu nóng đến mức cậu cảm nhận làn da mình như đang bốc lửa, mồ hôi rịn ra đầy trên trán, nếu cậu cắn môi mạnh hơn nữa cậu thậm chí có thể nếm được vị máu của mình.

“Xin em đừng từ bỏ anh”

“Không bao giờ, không bao giờ” Theo lẩm bẩm, gót chân cậu ấn mạnh vào lưng Neville. Cậu sẽ làm bất cứ điều gì để mãi mãi có thể thuộc về anh, đây là ngày tồi tệ nhất nhưng cũng là ngày tuyệt nhất trong đời cậu, nhưng phần ‘tệ nhất’ đang từ từ chậm rãi được thay thế với những điều ‘tuyệt nhất’, Neville đang ở sâu trong cậu, mỗi cú nhấp đều chạm đúng điểm nhạy cảm của cậu, giờ cậu có thể ra bất cứ khi nào. Theo siết chặt tay Neville, và anh đẩy vào mạnh hơn. Nó không nhanh và ngắn như những tên đàn ông khác cậu từng ngủ cùng, Neville làm một cách chậm rãi, dịu dàng, một cách đầy đam mê và cực kì, cực kì tuyệt cmn vời.

“Neville, Neville” Cậu ôm lấy mặt anh, thì thầm qua làn môi “Ra cùng em” Cậu lầm bầm, dùng tay vuốt ve cậu nhỏ của mình. Theo cong lưng kêu lên thành tiếng khi cậu nhỏ của mình bắn ra đầy trên bụng cậu, môi cậu hé mở thở dốc và nhanh chóng kéo Neville vào một nụ hôn cuồng nhiệt, cậu siết chặt lối vào của mình và nghe thấy một tiếng rên nhỏ từ Neville “Chết tiệt” trước khi bắn hết vào trong cậu. Theo bật ra một tiếng cười nhẹ nhõm và thả rơi chân mình ra khỏi eo Neville, thỏa mãn nằm trên sàn

“Anh nghĩ người ta sẽ sớm sửa thang máy chứ?” Theo hỏi, tay cậu lướt theo những cọng râu lơ thơ ngắn ngủn quanh hàm của Neville

“Thế thì tốt hơn là chúng ta nên nhanh chóng một chút nhỉ” Anh mỉm cười, đặt một nụ hôn dịu dàng lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của Theo “Chúng ta có thể trở về nhà của mình?”

“Ừ, Pansy có bảo chúng ta tới quán rượu tối nay” Theo nói, nếu cậu mà không đến, Pansy có lẽ sẽ giết cậu

“Oh, được rồi, cô ấy có nói với em cái gì không?”

“Nói cái gì cơ?”.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com