Thay Tuong Meo Meo Mieu Tuong Su
Hỏi: Sao mãi mới đăng chương mới!?!?!?!?!?Y: quên beta =))===Edit: Thảo Linh. Beta: Hạ Y (aka Nguyệt Thần)===Người trên xe đương nhiên đẹp rồi, đó chính là Hoắc Minh Diễn!Hôm nay Hoắc Minh Diễn không mặc đồng phục, mà là chính trang* khi tham dự hội nghị quan trọng, Âu phục màu đen khoác ngoài phẳng phiu đẹp đẽ, sơ mi bên trong cài nút kĩ lưỡng, khiến anh thêm vài phần hơi hướng "cấm dục" so với thường ngày. Một thân như thế nếu đi ngoài đường chắc chắn sẽ khiến người ta lác mắt, nhưng người như Hoắc Minh Diễn sao lại có nhu cầu bước ra ánh mặt trời chói chang tươi đẹp ngoài kia, chỉ toàn từ một nơi mát mẻ thư thái đến một nơi mát mẻ thư thái khác, tuyệt đối sẽ không có cơ hội cảm nhận nóng bức hay rét mướt. (*trang phục công sở trang trọng, thường là vest với cravat, giày,...)Thiện Ninh vốn định dẫn Thiện Lãng qua chào hỏi Hoắc Minh Diễn, nhưng trong chớp mắt đèn đỏ chuyển xanh, cửa cabin đối diện cũng chầm chậm nâng lên, từng chút từng chút che khuất gương mặt lặng yên không gợn sóng của anh. Thiện Ninh từng ngồi trên đó, biết rằng cửa sổ kia từ bên trong có thể thấy bên ngoài, nhưng từ ngoài lại không thấy bên trong, chắc chắn vừa rồi Hoắc Minh Diễn đã thấy họ —— bằng không anh cũng đâu hạ cửa xe xuống!Thiện Ninh ngoảnh đầu nhìn về phía cậu em Thiện Lãng.Thiện Ninh không nhịn được hỏi: "Anh hai thấy chưa? Người vừa nãy đẹp dã man luôn!" Người mê nhiếp ảnh luôn yêu thích cái đẹp cách đặc biệt, với sự vật đẹp đẽ đã thế, với người xinh đẹp cũng như thế.Ai mà chẳng biết Hoắc Minh Diễn đẹp-dã-man-luôn! Nếu không phải do không vươn tay ra được, Thiện Ninh cũng muốn hung hăng gõ lên đầu Thiện Lãng một cái. Cậu tức giận nói: "Đương nhiên thấy."Thiện Lãng nói: "Nếu như anh í chịu cho em chụp mấy bức thì tốt, chẳng cần ảnh tạo dáng gì hết ráo, chỉ cần đứng yên hoặc ngồi xuống trước ống kính là mọi hình ảnh tức khắc thành tranh vẽ! Anh hai, ảnh là người bên này hả? Anh quen anh í hông? Trông ảnh thật là có khí chấttt! Đúng rồi, cái xe kia của ảnh nhìn đắt ghê luôn á, em thấy người nước ngoài lái rồi, nghe nói trị giá mấy trăm vạn lận!"Trái tim bé nhỏ của Thiện Ninh bị Thiện Lãng tàn nhẫn đâm một nhát. Cậu lườm Thiện Lãng một cái: "Con nít con nôi, cả ngày nghĩ đến mấy thứ này làm gì? Để đầu óc mà lo học hành mới phải, nếu mi không thi đậu đại học, sau này đừng nói đến mấy trăm vạn, đến cái xe mấy vạn mi cũng chẳng mua nổi.""Em còn chưa thi đậu cấp ba, vẫn còn cách xa đại học mà." Thiện Lãng lẩm bẩm một câu, thấy Thiện Ninh hung tợn phóng ánh mắt như dao qua bèn thức thời ngậm miệng ngay tắp lự.Hai anh em xách nguyên liệu về nhà, Thiện Ninh không hề hấn gì vì đã quen đi tuần tra dưới nắng, cả người mát mẻ không toát mồ hôi; Thiện Lãng lại không ổn, nhóc da mềm thịt non, phơi nắng đến độ mặt mày đỏ quạch lưng đầy mồ hôi. Thiện Ninh sợ nhóc nóng phát bệnh, bèn đá nhóc đi tắm rửa thay quần áo, mình thì bật điều hòa hạ thấp nhiệt độ cho căn phòng oi bức.Đến khi Thiện Lãng ngoan ngoãn vào phòng tắm, Thiện Ninh lại nghĩ đến Hoắc Minh Diễn. Mới rồi Thiện Lãng và cậu rất thân mật, Hoắc Minh Diễn có hiểu lầm không? Mặc dù hai ngày trước cậu từng nói với Hoắc Minh Diễn rằng Thiện Lãng sẽ đến ở hai ngày, nhưng cái người Hoắc Minh Diễn kia có để ý hay không cũng chỉ cứ im ỉm, vừa nãy còn cố ý hạ kính xe xuống, xem chừng là trong bụng có ý gì.Thiện Ninh vội ra khỏi nhà gọi điện định giải thích cho Hoắc Minh Diễn."Về phòng trọ rồi?" Giọng Hoắc Minh Diễn rất bình tĩnh.Trong lòng Thiện Ninh hơi mất mát. Hơi nóng bên ngoài hầm hập, cậu đứng trong bóng râm, tựa lên bức tường trắng ở hành lang nói với Hoắc Minh Diễn: "Về rồi. Người vừa nãy là em trai em, mấy ngày trước có nói với anh rồi. Mấy nay ba mẹ không rảnh, nó về cũng chẳng có ai chăm sóc, thế nên phải ở chỗ em mấy ngày."Hoắc Minh Diễn đáp một tiếng "Ừm", hiếm khi chủ động hỏi: "Nó là con của mẹ kế em?""Đúng, nhỏ hơn em mười tuổi, mới lên cấp hai, lớn lên giống ba. Đứa nhỏ này hiểu chuyện lắm, em cũng sẵn lòng yêu thương nó." Nói rồi Thiện Ninh lại hỏi chuyện Hoắc Minh Diễn: "Chẳng phải anh nói phải ở trung tâm thành phố mấy ngày à? Sao hôm nay đã về rồi? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?""Không, chỉ là phiền phức." Giọng Hoắc Minh Diễn bình tĩnh, trong lòng lại chẳng mấy vui vẻ. Chức vị này của anh không được xem là cao, nhưng với một người trẻ tuổi có lai lịch này, ở độ tuổi này như anh mà nói thì đã coi như "đặc biệt đề bạt". Người không biết cha anh là ai đều trong tối ngoài sáng xì xầm bàn tán về anh, người biết cha anh là ai thì lại lũ lượt kéo đến tiếp cận anh, thật nhàm chán vô cùng."Xã giao phiền lắm." Thiện Ninh không tận mắt chứng kiến nhưng có thể tưởng tượng ra tình huống Hoắc Minh Diễn đối mặt sẽ là gì. Bình thườnh anh đã chẳng ưa giao lưu với người khác, lại gặp phải các loại tiệc tùng khiêu vũ đấu giá của đám người miệng lưỡi mưu mô, hiển nhiên sẽ lại càng không ưa. Thiện Ninh nói: "Vậy anh không đi nữa?""Có mấy hội nghị phải đi." Hoắc Minh Diễn có ghét mấy thứ hội họp kia hơn nữa thì cũng không cho phép bản thân mình trốn tránh trách nhiệm, nếu đã nhận công việc này, vậy thì thực hiện nghĩa vụ công việc chính là trách nhiệm thuộc về anh."Tối nay thì sao? Tối nay đợi ở nhà?""Đúng." Hoắc Minh Diễn mím môi. Anh nhất thời quên hôm nay Thiện Ninh phải đi đón em trai, còn tưởng rằng có thể gọi Thiện Ninh về ôm ngủ.Hoắc Minh Diễn chỉ đáp lại một từ, Thiện Ninh nào nghe ra tâm tình của anh. Chỉ có điều vừa nghĩ đến Hoắc Minh Diễn ra ngoài hai ngày nay, cũng chẳng biết có ăn uống đàng hoàng không, Thiện Ninh có phần không yên tâm: "Lát em qua làm đồ ăn cho anh. Mới nãy em mua được con cá không tệ, lần trước anh muốn mà vẫn chưa ăn đó, tối em làm cho anh. Cơ mà có thể trễ một xíu, dù sao thằng em cũng vừa đến chỗ em."Hoắc Minh Diễn vốn vẫn đang phấn chấn, nghe thấy Thiện Ninh phải chăm sóc em trai trước thì trong lòng có chút buồn bực, chỉ đáp một từ: "Được."Thiện Ninh quyết định với Hoắc Minh Diễn xong, bèn ngắt máy gọi đến một số khác để báo bình an cho mẹ kế.Mẹ kế nói rằng thứ Hai là có thể đến đón Thiện Lãng.Thiện Ninh tươi cười cúp điện thoại. Thật ra Thiện Lãng cũng đã mười bốn rồi, một mình ra ngoài không thành vấn đề, đến lúc đó tự mình về nhà cũng được. Ba và mẹ kế của cậu cố ý đến một chuyến chính là để xem cậu sống ở đây ra sao. Thiện Ninh xưa nay tự lập, bất kể là nội trú hay ở trọ đều có thể chăm sóc bản thân mình rất tốt, nhưng ai lại đi chê sự quan tâm đến từ người nhà?Trước đây cậu rất hận, hận nhà họ Lục mắt chó thấy người hèn*, hận bản thân không thể một đêm vụt lớn, hận bản thân không có tiền đồ, sau này cậu thích một người, hận thù trong lòng mới dần dần lắng lại, thay vào đó là muôn loại mong đợi với tương lai. (*Thành ngữ chỉ người kiêu ngạo, coi thường người khác)Mãi đến khi cuộc sống bị đảo lộn rối ren, cậu mới nhận ra thứ bình an và vui sướng này của họ mong manh biết bao nhiêu, cậu vất vả gìn giữ từng chút yên ả và hạnh phúc, kẻ khác lại có thể phá hủy thật dễ dàng. Khi vừa đi nghĩa vụ, cậu hệt như con chó điên dại, ngay cả tính mạng của mình cũng có thể vứt bỏ, sau này trải qua nhiều chuyện hơn, con tim nóng nảy mới dần dần bình lặng —— Muốn chết thì dễ rồi, suy nghĩ sống sao cho tốt mới là khó.Bất kể là Hoắc Minh Diễn một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời, hay là sự quan tâm và niềm vui bình thường trước mắt, cậu cũng đều không muốn đánh mất.*Thiện Ninh cầm di động đứng ngoài cửa một hồi mới vào nhà.Điều hòa đã thổi ra từng luồng khí lạnh, ngăn cách nhiệt độ trong phòng với bên ngoài, không khí mát mẻ thoáng chốc bao trùm da dẻ cậu, khiến những nôn nóng trong lòng vơi đi quá nửa.Thiện Ninh tiến vào, liếc mắt liền thấy một vũng nước chảy ra từ phòng tắm. Cậu vội vàng dùng thảm lót chặn khe cửa lại, rồi trách mắng qua ván cửa: "Mười bốn tuổi đầu rồi, còn tưởng tắm rửa là trò chơi à? Mi coi nước tắm xem, sắp ngập cả phòng rồi!"Tiếng nước bên trong tức thì nhỏ lại.Vừa bước vào trong xem, chân mày Thiện Ninh liền nhíu chặt. Đứa em này của cậu cái gì cũng tốt, chỉ mỗi cái bừa bộn, mới rồi bị cậu đuổi đi tắm, tìm cái quần lót thôi mà cũng phải lật tung đến đáy va li. Bây giờ quần áo và đồ đạc trong va li của Thiện Lãng lộn xộn khắp trên giường dưới đất, chỉ có máy ảnh được Thiện Lãng nâng niu đặt trên bàn.Thiện Ninh nhăn mặt, giúp Thiện Lãng phân loại dọn dẹp, áo quần gấp lại chỉnh tề, các loại vật dụng nhỏ đặt ngay ngắn bên cạnh túi, bấy giờ mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.Lúc này Thiện Lãng đã tắm xong, mặc độc cái quần đùi ra ngoài, nửa người trên trực tiếp để trần. Trông thấy Thiện Ninh giúp mình thu dọn va li xong rồi thì không nhịn được nói: "Anh hai sinh vào tháng Tư mà, có phải cung Xử Nữ đâu." Cái tánh vạch lông rùa* với cái bệnh sạch sẽ này bị ai lây cho thế? (*quy mao: từ lóng chỉ người vô cùng chấp nhất và đòi hỏi nhiều với những việc nhỏ nhặt)Thiện Ninh thẳng tay ném cho nhóc một cái áo thun: "Mở điều hòa rồi, để vai trần coi chừng cảm lạnh, mau mặc vào cho anh."Thiện Lãng ngoan ngoãn làm theo.Thiện Ninh lại sai nhóc mang quần áo dơ đi giặt, dọn dẹp phòng tắm cho ngăn nắp, còn mình thì đến phòng bếp bận rộn.Hiếm khi Thiện Lãng không lần lữa, đến khi cậu tự mình phơi quần áo bít tất gọn gàng ngay ngắn thì Thiện Ninh cũng làm xong cơm tối, ba món một canh, hai mặn một chay: tôm muối tiêu(1) vỏ mỏng đỏ giòn, từng con từng con cuộn thành vòng tròn, có thể thấy được thịt tôm trắng nõn thấp thoáng bên trong; sườn xào chua ngọt(2) vàng óng ánh, bên trên rắc mè vừng thơm phưng phức, mùi vị chua chua ngọt ngọt vừa nghe đã khiến ngón trỏ người ta giần giật; món chay cuối cùng có ít hoa nhỏ màu vàng, kết hợp với màu sắc tươi xanh của rau trông vô cùng bắt mắt.Thiện Lãng lặng lẽ liếc nhìn Thiện Ninh rồi chạy đi lấy máy ảnh, đưa về phía mấy món ăn gia đình chụp tách tách.Thiện Ninh vốn định giáo huấn đôi ba câu, nghĩ lại thì thấy đứa em này của mình chỉ có mỗi hứng thú ấy, nên cũng mặc kệ nhóc.Hai anh em cơm nước xong xuôi, Thiện Ninh ném máy tính cho Thiện Lãng chơi: "Anh phải ra ngoài một chuyến, em ở nhà chơi một mình, đừng có chạy lung tung. Muốn ra ngoài thì gọi điện cho anh, ít nhất cũng cho anh biết cần đi đâu tìm em."Thiện Lãng không ngừng gật đầu: "Em không đi đâu đâu, em phải sửa ảnh, em còn đầy ảnh chưa sửa nè."Thiện Ninh hài lòng nói: "Vậy tốt." Cậu vào nhà bếp gói nguyên liệu đã mua lúc chiều lại, định mang theo ra ngoài.Thiện Lãng ôm laptop, nghe tiếng Thiện Ninh gói nguyên liệu thì trên mặt đầy hiếu kỳ. Thấy Thiện Ninh muốn đi nên bèn hỏi cho ra lẽ: "Muộn rồi anh hai đi đâu thế? Còn mang nhiều thứ thế, định nấu cơm cho ai vậy? Sao vừa nãy không làm nhiều hơn luôn?""Khẩu vị của anh ấy* không giống em." Thiện Ninh nói: "Với cả xách đến đó mùi vị cũng thay đổi rồi, chắc chắn anh ấy* không thích ăn." (*"anh ấy" và "cô ấy" trong tiếng Trung đồng âm nên người nghe không phân biệt được)Thiện Lãng nháy nháy mắt: "Éc, anh hai săn sóc thế, chẳng lẽ có bạn gái rồi chăng? Còn mang đồ ăn qua nấu, thật là ngày ngày tiến bộ!"Thiện Ninh đưa tay ra sức búng một cái lên ót Thiện Lãng.Thiện Lãng ôm đầu đau điếng.Thiện Ninh nói: "Anh còn chưa cưa đổ được người ta, mi đừng có mà nói hươu nói vượn trước mặt ba mẹ biết chưa? Mi mà nói, sinh nhật đừng hòng anh mua máy tính cho." Nhà họ có máy tính, có điều cũng là mười năm trước rồi, khởi động nửa tiếng, hoạt động mười phút, cắm cái USB vào là treo máy, mở đĩa CD cũng uy hiếp cái mạng già của nó, ngay cả một phần mềm sửa ảnh cũng chẳng mở nổi. Ba và mẹ kế cậu định bụng tiết kiệm mua cái nhà ở nội thành, máy tính đã có rồi, vốn không định mua mới, ban sáng Thiện Ninh có nói nếu Thiện Lãng thi cuối kì tốt thì mua cho nhóc một cái laptop làm quà sinh nhật.Thiện Lãng vừa nghe đến laptop, hai mắt tức thì sáng lên: "Cảm ơn anh hai! Em đảm bảo không nói! Chúc anh hai sớm ngày ôm được mỹ nhân về, để em được sớm ngày gặp mặt chị dâu!" Thằng nhóc còn nhỏ mà tinh quái, lại dám nói bậy với Thiện Ninh: "Nếu đêm nay không về được, anh hai cũng khỏi cần về, em ngủ một mình được."Thiện Ninh nhấc chân đạp nhóc một cái: "Con nít con nôi, học cái tốt đi!"Thiện Lãng chẳng hề hấn gì, khoái trá nói: "ANH HAI ĐI THONG THẢ NHOA~"Thiện Ninh bật cười ra khỏi cửa. Con người luôn tham lam, thứ này cũng muốn cái kia cũng đòi.Nhưng sao lại không thể tham lam cơ chứ? Con người có thứ để ước mong thì mới có mong muốn nỗ lực, muốn trở nên tốt hơn.Chí ít là hiện giờ, tuy cậu vẫn chỉ là một người dân bình thường, nhưng từng lập được chút ít công lao nhỏ, có chút ít tiếng tăm, mặc dù vẫn không thể tay đôi với nhà họ Lục, nhưng cậu tin rằng đã có một vài người để mắt đến mình.Mà những kẻ đốn mạt mềm nắn rắn buông ỷ thế hiếp người nhà họ Lục kia, cho dù có để lại cho chúng thêm mấy đời con cháu, chúng cũng mãi mãi chẳng thể tiến lên được bước nào —— nghe đâu bọn chúng đang bận rộn nội chiến, người mình với người mình đấu đá nhau dữ dội, khiến không ít người hớn hở hóng kịch vui.Hiểu biết hơn, Thiện Ninh cũng chẳng hận thù đến mức như trước nữa. Cậu vẫn sẽ nghiêm túc nỗ lực mà sống, nhưng không mảy may dính dáng đến nhà họ Lục, cũng chẳng phải để đến trước mặt nhà họ Lục diễu võ dương oai.Chính là vì cậu muốn trở nên tốt hơn.Trở nên ưu tú hơn.Trở nên có khả năng bảo vệ thứ mình muốn bảo vệ, có khả năng đến gần người người mình muốn đến gần.*Thiện Ninh sải chân bước lên xe đạp, mỗi bên tay lái treo một túi nguyên liệu, cưỡi xe về phía phường Phúc Thọ, băng qua ngọn núi nhỏ phía Nam quảng trường, Thiện Ninh luôn cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, bèn dừng lại đưa mắt nhìn thì chỉ thấy Miêu lão đại đang ngồi xổm ở lưng chừng núi nhìn mình từ phía xa xa.Thiện Ninh nở một nụ cười với Miêu lão đại, lộ ra hàm răng trắng bóc.Miêu lão đại xoay mình một cái, sau khi nhảy vào bụi cây thì chạy đi, Thiện Ninh chỉ có thể nhìn cái mông tròn tròn của nó mất hút ngay trước mắt.Thiện Ninh cũng không để tâm, so với tính gần người của mèo nhà, còn rất nhiều mèo hoang đối với con người vô cùng cảnh giác —— ví như Miêu lão đại, hơn nửa tháng nay cậu đã gặp Miêu lão đại mấy lần, biết câu cửa miệng của Miêu lão đại là "Loài người dễ thay đổi nhất" và "Chớ tin tưởng loài người", đây cũng xem như là ý nghĩ đại diện cho rất nhiều mèo hoang và mèo lang thang khác. Cho dù mang thức ăn đến tìm chúng, chưa chắc chúng đã chịu lộ mặt ra gặp bạn.Thiện Ninh vòng qua phường Phúc Thọ, quen cửa quen nẻo móc chìa ra mở cửa. Cậu bước vào sân ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện lê đỏ trên cây đã chín rồi, vỏ ngoài vốn xanh mướt nay đã phơn phớt đỏ.Hai mắt Thiện Ninh rực sáng, gác xe qua một bên, hai ba phát leo lên cây lê, cậu vươn tay hái vài trái lê chín, định bụng lát nữa nấu ít nước lê cho Hoắc Minh Diễn.Đang suy nghĩ mang lê xuống thế nào, Thiện Ninh bất chợt nghe thấy tiếng bước chân dưới tàng cây truyền đến. Cậu quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt ngước lên của Hoắc Minh Diễn."Tới đúng lúc lắm, chụp lấy." Thiện Ninh ném cho Hoắc Minh Diễn một trái lê.Hoắc Minh Diễn theo bản năng định tránh, nhưng trái lê đã bay đến trước mặt nên anh vẫn vững vàng đón lấy. Được một thì có hai, Thiện Ninh lần lượt ném từng trái lê đã chọn cho Hoắc Minh Diễn, còn mình thì nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất.Thấy Hoắc Minh Diễn chau mày, Thiện Ninh vội vã đỡ lấy đống lê Hoắc Minh Diễn đang ôm, đoạn nói với anh: "Anh mang nguyên liệu treo trên xe vào bếp đi."Hoắc Minh Diễn xoay người đi lấy, rồi cùng Thiện Ninh trở lại nhà. Thiện Ninh mang lê đi rửa, ngoái đầu lại thấy Hoắc Minh Diễn đang đứng một bên suy nghĩ nên để nguyên liệu ở đâu, đành nhận lấy mấy túi nguyên liệu: "Anh ra ngoài đợi ăn là được."Hoắc Minh Diễn mím môi, bước hai bước ra ngoài rồi khựng lại, hỏi: "Em trai em cũng thế này sao?"Thiện Ninh lập tức ngừng xoay tới xoay lui.Chiều nay em trai Thiện Ninh theo Thiện Ninh đi chợ, anh chưa từng theo Thiện Ninh đi. Thiện Ninh và cậu em mỗi người xách một nửa số đồ, cười cười nói nói, thoạt trông Thiện Ninh rất vui vẻ. Hoắc Minh Diễn chăm chú nhìn Thiện Ninh: "Khi em làm cơm nó cũng chỉ đợi ăn thôi sao?"Thiện Ninh ngẩn ra, đối diện với đôi mắt nghiêm túc của Hoắc Minh Diễn, cậu nói: "Thằng nhóc kia tay chân vụng về, không thêm phiền thì thôi, không đợi ăn thì còn làm gì được? Mới rồi nó tắm rửa cũng làm bên ngoài ướt nhèm nhẹp, em bắt nó nhân lúc em nấu cơm thì giặt quần áo bẩn, dọn dẹp phòng tắm sạch sẽ. Lúc em nấu cơm xong thì nó cũng rề rà xong việc, vừa đúng lúc ăn cơm chung."Hoắc Minh Diễn nghiêm túc lắng nghe Thiện Ninh. Thiện Ninh nói xong anh mới mở miệng: "Tôi chưa từng sống cùng người khác." Anh chưa từng thấy mẹ mình, từ nhỏ đã nói mấy lời kỳ quái, dọa chạy biết bao nhiêu bảo mẫu trông nom mình, lớn hơn chút nữa thì càng không thích ở cùng người khác, vẫn luôn luôn đơn độc một mình. Dẫu có một khoảng thời gian sống cùng ông nội, nhưng ông nội cũng bận rộn, thế nên cũng chẳng khác gì sống một mình. Hoắc Minh Diễn chậm rãi nói: "Tôi không biết hai người sống cùng nhau phải như thế nào."Tim Thiện Ninh thắt lại.Cậu hận không thể trở lại cái năm tốt nghiệp cấp ba ấy, nắm cổ áo chửi chính mình một trận, để bản thân mình đừng nói chia tay gì gì đó, đừng vô trách nhiệm mà bỏ đi. Khi đó cậu là người cách Hoắc Minh Diễn gần nhất, là cậu mặt dày mày dạn đuổi theo Hoắc Minh Diễn, là cậu mặt dày mày dạn muốn Hoắc Minh Diễn cho phép cậu đến gần, muốn Hoắc Minh Diễn mở rộng cửa lòng với cậu.Cũng chính cậu đã bỏ rơi Hoắc Minh Diễn.Hoắc Minh Diễn là con trai nguyên soái, anh xuất thân tốt, gia đình có quyền có của, có thể dễ dàng làm rất nhiều chuyện mà người khác suốt đời không làm được.Nhưng Hoắc Minh Diễn rất cô độc.Mẹ Hoắc Minh Diễn sau khi sinh anh thì qua đời. Cha Hoắc Minh Diễn là nguyên soái liên bang, cứng rắn, hùng mạnh, chỉ nhận năng lực, Hoắc Minh Diễn sống đến hai mươi tuổi nhưng số lần nhìn thấy người cha nguyên soái này chưa đếm hết trên mười đầu ngón tay. Ngoại trừ ông nội Hoắc, Hoắc Minh Diễn không có người thân nào gần gũi, cũng không có bạn bè để chuyện trò này nọ. Chừng mười tuổi anh đã một mình đến vịnh học, bên cạnh chẳng có lấy nửa người quen.Hoắc Minh Diễn nói anh chưa từng sống cùng người khác.Thiện Ninh nói: "Việc này không nói chính xác được. Trên thế gian không có hai người giống hệt nhau, thế nên việc chung sống giữa người với người mãi mãi chẳng có định số. Hai cá nhân ở cùng nhau lâu, mâu thuẫn cũng tự nhiên mà bùng phát, nếu như vượt qua được thời kỳ bùng phát xung đột, tháng ngày lại có thể tiếp tục trôi qua. Nếu như không hòa hợp được ——"Thiện Ninh còn chưa nói hết, Hoắc Minh Diễn đã tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay Thiện Ninh.Thiện Ninh sững sờ.Hoắc Minh Diễn nói: "Hòa hợp*." (*là "hảo hợp" trong "bách niên hảo hợp" ấy :v)Qua một lúc sau Thiện Ninh mới hiểu ý Hoắc Minh Diễn.Tay anh hơi lạnh, dường như trời sinh đã lạnh ngắt như băng; đôi mắt anh đen sẫm như màu đá vỏ chai(2), trông như thể vĩnh viễn cũng không lạnh không nhạt. Hoắc Minh Diễn luôn là thế, nên sẽ có người cho rằng anh lạnh lùng, sẽ có người cho rằng anh thờ ơ. Con người cũng không phải đá tảng, sao có thể chẳng để tâm điều gì.Thiện Ninh cảm thấy tim mình như bị dao đâm, con dao này là thứ trước đây cậu đã từng đâm lên ngực Hoắc Minh Diễn, giờ đây lại trở về ngực cậu. Cậu dang tay ôm lấy Hoắc Minh Diễn: "Đúng, hòa hợp." Cho dẫu ngày sau có xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ không buông tay anh lần nữa.Hoắc Minh Diễn khựng lại, cũng vươn tay ôm lấy Thiện Ninh. Nửa phút sau, Hoắc Minh Diễn rốt cuộc không nhịn được, giơ tay đẩy Thiện Ninh ra.Thiện Ninh: "..."Hoắc Minh Diễn không chút dấu vết liếc nhìn tạp dề dính đầy nước trên người Thiện Ninh: "Vậy tôi đi tắm trước."Thiện Ninh: "... ... ..."Tưởng tui không phát hiện anh mới nhìn đi đâu à!Tạp dề làm sao!Cũng chỉ bắn có tí bọt nước thôi!Ngày nào tui cũng giặt sạch phơi khô luôn được chưa!Thiện Ninh có rít gào trong bụng thế nào thì Hoắc Minh Diễn vẫn chuồn mất. Thiện Ninh trừng mắt nhìn cánh cửa trống không nửa buổi rồi tiếp tục xoay người phập phập phập thái rau.Cơm nước xong xuôi thì Hoắc Minh Diễn cũng xuống tới, Thiện Ninh đã ăn tối với Thiện Lãng, nhưng gần đây cậu ăn khỏe, nên lại phụ Hoắc Minh Diễn quét sạch hết cơm canh. (Y: Có thai à?)Thiện Ninh không phản đối. Cậu lớn lên trong cảnh nghèo, làm chút việc nhà cũng cảm thấy không sao, cơ mà có thể thoải mái vung tay mặc kệ thì cậu cũng sẵn lòng. Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn Hoắc Minh Diễn cũng chưa từng làm bao giờ, dù cho cậu không có khả năng tự mình thuê giúp việc thuê tài xế cho Hoắc Minh Diễn, thì cũng chẳng thể bắt Hoắc Minh Diễn chiều theo lòng tự ái không chút đạo lý của mình, đành gắng gượng hạ thấp "le-vồ" sống của bản thân mà cùng anh trải qua cuộc sống "khổ hạnh" không cần tự mình động tay động chân vào việc gì. (Khổ vậy em cũng muốn khổ, nhận nuôi em đi ;;_;;)Đời mà, vốn dĩ là quá trình thay đổi lẫn nhau, dung hòa lẫn nhau.Đến khi Thiện Ninh dọn chén bát xuống nhà bếp thì chợt nghe Hoắc Minh Diễn lên tiếng: "Bên em hình như chỉ có một cái giường, giường kia cũng không lớn." Hoắc Minh Diễn từng đến chỗ Thiện Ninh ở hai ngày, vẫn chưa quên tình trạng phòng trọ của Thiện Ninh.Thiện Ninh lập tức hiểu ý, mặt mày hớn hở nói: "Em gọi điện cho thằng nhóc kia rồi, bảo nó lát ngủ sớm, em không về."Hoắc Minh Diễn nói: "Em nói với nó là em qua chỗ tôi?"Thiện Ninh đáp: "Yên tâm, miệng nó kín lắm, không nói lung tung đâu."Hoắc Minh Diễn không nói nữa. Với tình trạng này của họ, muốn đến gặp ba mẹ Thiện Ninh vẫn còn hơi quá sớm, gặp em trai một lát còn có thể. Anh nói: "Ăn cơm qua đây ăn cũng được, không cần làm hai lần."Thiện Ninh nói: "Thằng nhóc kia khẩu vị nặng, em sợ làm món nó thích, rồi dùng nồi nấu món khác cho anh anh lại không ăn."Hoắc Minh Diễn đen mặt: "Tôi không kén chọn thế." (Y: Đồng cảm)Thiện Ninh không ý kiến, nghĩ nghĩ mới nói: "Cũng được, thằng nhóc kia ra ngoài chắc chắn ngày nào cũng ăn toàn đồ nặng vị, cũng nên ăn ít món thanh đạm lọc ruột, mai em gọi nó đến ăn cơm." Cậu cười tít mắt bán đứt luôn Thiện Lãng: "Lại nói, hôm nay nó cũng thấy anh, trước giờ em khen anh đẹp, nó thấy mà suýt nữa không đi đứng nổi."Em trai với người iu có mẫu thuẫn chọn ai, đương nhiên là chọn người iu rồi!Em trai chẳng phải để mang ra chà đạp ư!*Thiện Ninh gọi điện cho Thiện Lãng bảo nhóc ngủ sớm dậy sớm, còn mình thì đi tắm rồi cũng cầm sách đọc. Gần đây cậu hay xem sách liên quan đến tướng thuật, đang lướt qua một quyển rồi một quyển, xem thử xem có thể hiểu rõ hơn về những chuyện liên quan đến ngọc bát quái hay không —— cũng không thể mỗi lần ngọc bát quái lộ ra quẻ tượng thì lại phải lên mạng tra xem nó có ý nghĩa gì chứ?Trước đây Thiện Ninh học hành không tệ, chuyện này lại liên quan đến Hoắc Minh Diễn nên cậu vô cùng nghiêm túc học hỏi, non nửa tháng đã càn quét một lần đủ loại sách tướng thuật có thể mua được trên thị trường. Đọc đã nhiều, cậu cũng có thể hiểu được đại thể, những sách này trên thị trường phần lớn đều không phải tướng thuật, mà là "thuật dắt mũi*", mỗi lần thấy một người liền dựa vào trang phục tóc tai, thần sắc ánh mắt vân vân mà phán đoán thông tin nền tảng, sau đó dùng chiến thuật tâm lý đào bẫy, từng bước từng bước dẫn dụ ý nghĩ của đối phương, cuối cùng đưa vào tròng, thu tiền! (*tạm dịch, gốc là 大忽悠 – phương ngữ Đông Bắc, có nghĩa như lừa gạt, kẻ cám dỗ, khoác lác không giới hạn, thương nhân không trung thực)Có một ví dụ rất đơn giản thế này: một thầy bói chuyên tính xem người ta có lên cấp ba được hay không, có thể một người đến xem, cũng có thể nhiều người đến xem. Bất kể bao nhiêu người đến, thầy bói đều thâm sâu khó dò mà giơ một ngón tay. Nếu như một người đến, ngón tay này có hai cách giải thích, trúng, vậy thì nhất định trúng; không trúng, vậy thì nhất định không thể trúng; nếu là hai người đến, vậy ngón tay này giải thích nhiều hơn, có thể là một trúng một không trúng, có thể là không ai trúng, cũng có thể là cùng trúng. Suy ra, bất kể bao nhiêu người đến đều có thể dùng một ngón tay dắt mũi người ta!Cái này làm được cái khác không làm được, nhưng tài ăn nói thì nhất định phải giỏi.Thiện Ninh đọc hết sách hiện đại nhưng không thu hoạch nhiều lắm, mới bắt đầu suy xét đến các điển tịch cũ (sách cổ). Hoắc Minh Diễn cũng đọc cùng cậu. Hoắc Minh Diễn cho người đặc biệt đi tìm không ít sách cổ, đoán chừng đọc thêm hơn tháng nữa thì họ mới có thể tiêu hóa hết đống sách này.Thiện Ninh đang cầm quyển sách cổ lật tới lật lui, đây là Địa Kinh(3), không nhiều chữ, nhưng Thiện Ninh càng xem càng cảm thấy thật huyền diệu, khi nhập tâm thì ngay cả ngọc bát quái cũng rung động khẽ khàng.Thiện Ninh tốn nửa tiếng đồng hồ học thuộc Địa Kinh rồi mới đưa nó cho Hoắc Minh Diễn: "Anh xem thử sách này có khác với mấy quyển kia không."Hoắc Minh Diễn nhận lấy Địa Kinh, lật sơ qua một lần trước rồi đọc lại lần nữa từ trang đầu tiên. Đến khi anh hồi thần thì Thiện Ninh đã lướt xong hai quyển khác, tùy tiện ném sang bên.Hoắc Minh Diễn nói: "Sách này hữu dụng."Thiện Ninh cầm lại Địa Kinh, cảm nhận được biến hóa của ngọc bát quái. Sách này nói về hướng đi của sông ngòi đầm núi, bề ngoài không khác mấy sách địa lý, nhưng khắp bên trong lại ẩn giấu huyền cơ, xem thử lời mở đầu của nó khoác lác thế nào: Đọc toàn bộ sách này, bạn có thể nắm vững ảo diệu của thiên hạ địa dư, đến nỗi xảo diệu vay mượn dáng núi địa thế để tụ khí."Khí" này cũng vô cùng đặc biệt, trong thiên hạ tồn tại "khí" khác nhau. Âm địa tụ dương khí, dương địa tụ âm khí, nước tụ thủy khí; sơn cùng thủy tận tụ hung khí, phúc địa bồng lai tụ cát khí. Khí có thể đổi vận, khí có thể tăng vận, thế nên các nhà huyền học thường nói hai từ "vận khí"!Thiện Ninh nhai đi nhai lại làu làu từng câu từng chữ trong Địa Kinh, rồi nói với Hoắc Minh Diễn: "Nếu quả thật có tri thức huyền học, quyển sách này hẳn là thuộc về khoa học cơ sở của nó!" Thiện Ninh thế mà lại ôm thái độ nghiêm túc nghiên cứu học vấn mà nghiền ngẫm đủ loại điển tịch huyền học nha!Hoắc Minh Diễn "Ừm" một tiếng, cầm laptop trên bàn ghi lại tên quyển sách Địa Kinh. Thiện Ninh muốn xem thử sách khác, thì một tờ rơi từ trong quyển sách cậu đang cầm rơi ra. Tờ rơi kia vô cùng cẩu thả, cứ như chỉ dùng văn bản Word mà trực tiếp sắp xếp rồi in ra, thể chữ in đậm ngu ngốc căn lề giữa.[Hoan nghênh đạo hữu gia nhập nhóm chat Tu Hành][Con đường tu hành dài đằng đẵng, một người cô độc; gặp phải vấn đề biết làm sao, không bằng thêm nhóm kết bạn.][Trong nhóm có sách cổ ngàn năm, kinh điển trăm năm, đã qua sàng lọc tỉ mỉ của bạn hữu trong nhóm, vất bỏ rác rưởi, giữ lại bảo bối, vào nhóm đưa ngay, để bạn khỏi cần tiêu tiền uổng phí nữa! Tin tôi đi, vào nhóm đưa liền không tốn tiền, tham gia không có hại, tham gia không mắc lừa! Bạn còn chờ gì nữa, mau mở phần mềm liên lạc của bạn ra, lập tức gia nhập với chúng tôi nào!][Số nhóm: xxxxxxxxxx]Thiện Ninh: "... ..."Cứ cảm thấy trò này chẳng đáng tin.Thiện Ninh cho Hoắc Minh Diễn xem tờ rơi. Hoắc Minh Diễn liếc qua rồi nói: "Vào thử cũng được, dù sao qua mạng cũng không có vấn đề gì. Có điều chuyện thể chất và ngọc bát quái không được nói ra ngoài, tránh việc trong đó có tu hành giả thật." Thể chất đặc biệt như họ không chỉ cần đề phòng quỷ quái, mà còn phải đề phòng người sống, nhất là tu hành giả có khả năng chạm đến ranh giới người và quỷ.Thiện Ninh nói: "Được, em cam đoan quản lý tốt cái miệng. Trước em thử thêm vào xem thử tình hình, nếu nhóm chat này thật sự đáng tin thì em cũng mời anh vào."Hoắc Minh Diễn gật đầu.Thiện Ninh nhập số nhóm vào phần mềm liên lạc. Rất nhanh, một cái tên "Nhóm chat Tu Hành" đã xuất hiện."Có người mới! Không dễ gì nha, cũng mấy năm rồi chẳng có người mới!" Người nói tên Mộc Quan Anh, tên anh ta đội một tiền tố "Thủy Vương".Mộc Quan Anh: Người mới mau ra đây người mới mau ra đây người mới mau ra đây nàoMộc Quan Anh: Tui đói khát không nhịn nổi rồiMộc Quan Anh: Ra đây ra đây ra đây ra đây nàoMộc Quan Anh: Cuối cùng tui cũng không phải làm người mới nữa rồi, làm mấy năm rồi đó!!!!! Cái giống khổ sai gì cũng bắt tui làm!!!!!Thiện Ninh: "..."Cảm thấy làm người mới trong nhóm này sẽ rất thảm nha.Thiện Ninh nhanh chóng sửa đổi bảng tên nhóm, đổi thành "Mèo Mun Căng Thẳng".Mèo Mun Căng Thẳng: Chào các tiền bối, tôi là người mớiMộc Quan Anh: Oa ha ha ha ha ha ha người mới xuất hiện rồi, mọi người mau ra chào đón nàoThiên Tuyết Cô Nương: Người mới đừng để ý tên này, lại đây với tỷ tỷ.Thiên Tuyết Cô Nương: Người mới, bạn thấy số nhóm ở đâu, mấy năm nay chưa có người mới nào, tò mòMèo Mun Căng Thẳng: Mua sách, tờ rơi rớt ra từ trong sách, tôi liền theo số nhóm tìm đến.Mộc Quan Anh: !!!!!!Mèo Mun Căng Thẳng: ?????Mộc Quan Anh: Thế mà bạn lại có thể thấy số nhóm trên đó?!Mèo Mun Căng Thẳng: Chẳng phải là giấy trắng mực đen sao?Mộc Quan Anh: Đòe mòe người mới bạn thật trâu bò @LinhVậnĐạoNhânMộc Quan Anh: @LinhVậnĐạoNhân @LinhVậnĐạoNhân @LinhVậnĐạoNhânLinh Vận Đạo Nhân: Tiểu đạo hữu, thầy bạn từ đâu đến?Mèo Mun Căng Thẳng: ...Linh Vận Đạo Nhân: Không tiện nói có thể khỏi trả lời.Linh Vận Đạo Nhân: Trên tờ rơi đạo hữu thấy có in văn phù đặc biệt (bùa chữ), sau khi có hiệu lực thì chỉ người có tu vi đạt đến mức nhất định mới có thể nhìn thấy chữ phía trên, kẻ khác bắt được tờ rơi sẽ chỉ thấy một tờ giấy trắng. Thế nhưng khi đó chúng tôi mời @LãoMaĐầu vẽ văn phù, sau khi tờ rơi theo sách chuyển đi số lượng lướn thì chúng tôi mới phát hiện tu vi yêu cầu của văn phù đối với người mới quá cao, @LãoMaĐầu là dựa vào cấp độ tu vi của mình mà vẽ ra văn phù.Thiên Tuyết Cô Nương: Tờ rơi lần đó tiêu hết kinh phí góp vốn của nhóm chúng tôi, giờ không ai chịu làm việc này nữa, trong nhóm cũng không có người mới nữa. @LãoMaĐầu, anh muốn người mới đến, còn không mau ra đây!Mộc Quan Anh: @LãoMaĐầu bế quan rồi thì phải, lần trước nghe nói vợ ổng muốn sinh đứa thứ hai, ổng gắng gượng bỏ lỡ cơ hội thăng cấp, kết quả vợ ổng lại sinh cho ổng một thằng cu, ổng quạu lên, mém nữa phá banh cái nhà! Coi đó, sau khi đầy tháng thằng cu thứ là ổng bế quan tu hành luôn.Mèo Mun Căng Thẳng: ...Thiên Tuyết Cô Nương: Người mới có vấn đề gì có thể lên thảo luận, @LãoMaĐầu @HuyềnMinhTiênSinh về phương diện phù văn, @KhôngMậpThìCũngBéo @QuếĐứcDung về phương diện thuật toán, @TảKhâuKhách @NamCaTử về chế thuốc luyện khí, còn những người khác không liệt kê ra đây, bạn lên tán gẫu nhiều hơn sẽ quen thôi. Giờ này mọi người không ngủ thì cũng ra ngoài tu hành, khá ít người, ban ngày sẽ đông hơn một chút.Mèo Mun Căng Thẳng: Cảm ơn Thiên Tuyết cô nương.Thiên Tuyết Cô Nương: Không cần cảm ơn, nói không chừng sau này tôi còn có vấn đề phải thỉnh giáo bạn!Thiên Tuyết Cô Nương: @MộcQuanAnh bảng biểu sửa xong chưa, mau đưa danh sách với bản liệt kê ra cho tôiMộc Quan Anh: Sao lại là tui? Chẳng phải có người mới rồi ư? Tại sao vẫn là tui? Tui hong phục, tui muốn kháng nghị, tui muốn nghiêm trọng kháng nghị.Thiên Tuyết Cô Nương: Người mới tu vi cao hơn cậu.Mộc Quan Anh: Rút kiếm đi chúng ta quyết đấu.jpg (*ổng gửi meme í)Thiện Ninh xem bọn họ chuyện trò một hồi rồi tắt phần mềm liên lạc. Cậu hơi buồn ngủ, nói chuyện với Hoắc Minh Diễn về chuyện trong nhóm một chút rồi kề sát Hoắc Minh Diễn chìm vào mộng đẹp.Hai ngày nay cách rời Thiện Ninh, Hoắc Minh Diễn vẫn không ngủ ngon được, ban ngày cũng cáu kỉnh lạ thường, giờ có Thiện Ninh bên cạnh, anh cũng nhanh chóng thiếp đi.*Hai người ngủ một giấc đến hừng đông.Thiện Ninh làm bữa sáng cho Hoắc Minh Diễn, lại quay về nhà trọ bên kia. Thiện Lãng hiển nhiên là "cú đêm", sau khi Thiện Ninh trở lại thì nhóc vẫn còn ngủ khò khò trên giường. Thiện Ninh mang bữa sáng về đặt lên bàn, đánh thức Thiện Lãng dậy: "Hôm nay anh còn phải đi làm, em đợi ở nhà hay là ra ngoài chơi? Nếu ra ngoài nhớ mang theo điện thoại, lúc nào cũng có thể liên lạc."Thiện Lãng dụi dụi con mắt, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Thiện Ninh, nhóc không nhịn được cọ cọ bên chân cậu, rõ là cạo đầu đinh nhưng lại co lại thành đầu bông.Thiện Ninh nhéo hai má Thiện Lãng: "Nghe chưa?"Thiện Lãng chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: "Nghe rồi ạ." Nhóc đau điếng ngồi dậy ngoan ngoãn đợi: "Anh hai, em hẹn với người ta đến trung tâm thành phố một chuyến, hôm nay trung tâm thể dục thể thao có một comiket*, có người mời em đến chụp hình cho mấy cổ, toàn là mấy em gái moe (dễ thương), không nguy hiểm đâu! Em sẽ mở điện thoại suốt luôn!" (*viết tắt của Comic market – hội chợ truyện tranh/hoạt hình)Thiện Ninh nhéo má bên kia của nhóc: "Mi mới bây lớn, lại còn em gái moe?"Thiện Lãng ôm mặt: "Đau." Nhóc không nhịn được kêu oan: "Đây là công việc, công việc đó! Mấy ẻm mời em đến chụp ảnh, nhận ảnh phải trả tiền cho em! Em cũng mười bốn rồi, không muốn xin tiền gia đình mãi, anh hai mua cho em máy ảnh mắc như thế, em phải nghĩ cách kiếm lại tiền!"Thiện Ninh nói: "Được đó, có chí khí." Cậu nghĩ Thiện Lãng cũng sắp lên cấp ba rồi, cũng nên thử tự thân ra ngoài rèn luyện, đến khu sầm uất náo nhiệt, lại là nơi dễ gây chú ý như trung tâm thể dục thể thao, sẽ không xảy ra chuyện gì mới phải. Cậu đổi sang vỗ vỗ bả vai Thiện Lãng: "Vậy thì đi thử một chút xem. Đủ tiền không? Ra ngoài một chuyến lại phải ngồi xe lại phải ăn cơm, trên người không thể không có đồng bạc nào."Thiện Lãng vỗ ngực nói: "Anh hai không cần lo lắng, em có tiền, tiền mẹ cho trước khi đi trại hè em vẫn chưa xài hết nè."Thiện Lãng ăn sáng xong liền ra ngoài, Thiện Ninh vẫn không yên tâm lắm, đưa Thiện Lãng đến ga tàu điện ngầm trước rồi mới về đi làm. Kết quả, sau khi về đại đội quản lý đô thị, còn chưa ngồi nóng mông thì cô nàng kết nối máy đã đến báo cho cậu chuyện quan trọng: Ban giám sát điện đến nói rằng mấy ngày nay họ quá bận, muốn điều động người bên đại đội quản lý đô thị qua, cuối cùng còn đích danh yêu cầu điều động đội trưởng là cậu.Thiện Ninh: ?????Thiện Ninh rời khỏi đại đội giữa ánh nhìn của mọi người, đạp xe qua bên ban giám sát trình diện. Vừa đến thì có người gọi cậu lên lầu, đi đi đi, đi tới trước cửa phòng Hoắc Minh Diễn.Thiện Ninh: "..."Thiện Ninh đẩy cửa đi vào, vị trợ lý đeo kính kia đang báo cáo công việc với Hoắc Minh Diễn.Trợ lý đeo kính thấy Thiện Ninh đến thì đóng lại văn kiện trong tay, nói: "Căn bản là những thứ này, ngài cứ suy xét thật kỹ." Trợ lý đeo kính nói xong liền ra ngoài.Thiện Ninh kéo cái ghế cạnh bàn làm việc ngồi, truy hỏi: "Sao kêu em đến?"Hoắc Minh Diễn nói: "Hôm qua trong hội nghị tôi thấy không thoải mái lắm, muốn em cùng tôi đến." Tốt xấu gì anh cũng là một nhân vật đứng đầu của ban giám sát, quyền lực để mượn tạm Thiện Ninh mấy ngày vẫn có đủ."Được." Thiện Ninh đáp ứng tắp lự: "Lại nói, hôm nay em trai em cũng đến trung tâm thể dục thể thao, không xa trung tâm hội nghị, nói là cái gì mà chụp hình cho con gái —— chỉ mình nó đi nên em không mấy yên tâm. Nếu trưa không dùng bữa* thì em phải đi tìm nó ăn một bữa hỏi thăm tình hình." (*ý nói đến bữa ăn bàn bạc công việc)Hoắc Minh Diễn nói: "Được, tôi đi với em."Tác giả có lời muốn nói:Thiện cu em: Anh! Anh xem người kia đẹp ghê áNhìn!Thiện cu anh: ...ĐúngThiện cu em: Anh! Anh xem anh í chạy xe sang ghê á!Thiện cu anh: ...ĐúngThiện cu em: Vừa đẹp vừa giàu, người yêu sau này của ảnh nhất định sẽ khổ lắm ha!Thiện cu anh: ... Rút kiếm đi chúng ta quyết đấu!.jqg=========Chương này tác giả lên cơn, dài dễ sợ .-.Sen không có biết về mấy cái này đâu nên có gì nhớ góp ý cho sen nha ;;_;;Editor có lời muốn nói:Một ngày rất xa nọ:Thiện cưa: *nhào đến ôm ôm cọ cọ*Hoắc mỹ nhơn: *đè xuống*Vì-Hoắc-mỹ-nhơn-nhà-chúng-ta-rất-là-dũng-mãnh-nên-cũng-phải-đến-vài-chục-phút-sauThiện cưa: A... a... Ủa sao không động nữa?Hoắc mỹ nhơn: Mồ hôi *rút khăn giấy lau*Thiện cưa: *giận tím JJ*(1)Tôm muối tiêu (椒盐虾)
*Sườn xào chua ngọt (糖醋排骨)
(2) Obsidian (đá vỏ chai, hắc diện thạch) là một dạng thủy tinh núi lửa được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Sắt và magiê làm cho obsidian có màu lục sẫm đến đen.
(3) Thập địa kinh (十地經) hay Daśabhūmika là một phần độc lập của Đại phương quảng Phật hoa nghiêm kinh do Bồ Tát Kim Cương Tạng trình bày với Phật về các giai đoạn tu chứng. Một bài luận quan trọng của Thế Thân về Thập địa được Bồ-đề-lưu-chi dịch ra chữ Hán, đã trở thành kinh sách cơ bản của Địa luận tông, một tông phái cổ của Phật giáo Trung Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com