That Thien Nu De
À... Thật quá đáng... Ta dễ bị lừa đến thế ư? Ai cũng muốn trêu chọc ta thế này. Ta không chịu được nữa nhìn Thiên Huyền, à không phải gọi là Huyền Vũ chứ, đang bá đạo hất tay áo. Lũ yêu vật hoảng sợ, muốn thoát chạy nhưng không kịp nữa rồi. Chúng bị thiên khí của Huyền Vũ và Chu Tước đánh bay xa mấy dặm. Còn ta, người vẫn tưởng mình có tác dụng hơn người nào đó lại yếu nhất nhóm. Ta bây giờ chỉ ngồi đếm xem bao nhiêu tên yêu vật bay trên trời rồi ngã xuống đất. Ta nhớ lại rồi. Huyền Vũ hắn đã phong ấn trí nhớ và sức mạnh của ta. Đó là lí do ta chỉ biết độn thổ, đến cõi âm và khả năng dùng lửa băng thôi. Ta ấm ức, cắn môi nhìn hắn và hắn. Đồ lừa đảo. Ta độn thổ nhanh, ta không muốn nhìn khuôn mặt thân thuộc suốt mười mấy năm đã kìm hãm ta. Hắn thấy ta biến mất, gọi tên ta:- Thiên Vân trở lại đây nhanh...Công nhận ta số không có gì đen hơn nữa. Ta độn thổ vào đúng lúc Thanh Long và Bạch Hổ giao đấu với ma Vương. Hai bên đột ngột ngừng tay trong chốc lát. Ta cười hì hì, thực hiện phép độn thổ một lần nữa. Vâng ta không chỉ độn thổ một mình mà còn kéo cả ma Vương đi theo cùng nữa. Thôi ta lần này lành ít dữ nhiều rồi. Lúc ta có cảm giác thì ta đã đứng trong một lâu đài ma quỷ đáng sợ. Nơi đây âm khí nặng nề còn muốn hơn ở cõi âm nữa. Ta chợt rùng mình. Phải rồi, tên ma Vương này bắt ta tới đây chứ không phải là ta đưa hắn đến. Ta bị hắn đẩy ngã nhào xuống đất. Hắn đến chỗ ta, túm tóc ta, tát ta hai cái, ta có cảm nhận mặt mình bị biến dạng. Mùi máu tanh nồng. Hắn đạp ta thêm mấy cái nữa.- Lũ người thiên đình các ngươi quả là ngu ngốc và hoang tưởng hết sức.Ta tức giận, ta nhổ máu vào mặt hắn. Ta thấy hắn sa sầm lại, kéo ta thẳng tay vứt ta vào ngục tối. Ta phủi áo, độn thổ. Hắn ngoài song cười:- Ngươi không thể thi triển phép thuật ở đây đâu. Haha... Đợi một lát nữa thôi, linh hồn thuần túy của ngươi sẽ là của ta. Ngươi sẽ không còn đau đâu... HahaTa:- Tên chết giẫm nhà ngươi. Muốn linh hồn ta, đừng hoang tưởng. Tứ Phương Thần sẽ đến đây nhanh thôi. Còn ngươi sẽ thảm hại.Ta gào lên. Hôm nay sao ta xui vậy, bị lừa, bị bắt cóc nữa. Ta mà có sức mạnh, ta sẽ lật tung nơi này cho mà xem. Ma Vương chết tiệt. Ta muốn thoát ra khỏi đây, Huyền Vũ, huynh mau cứu muội, muội tha thứ cho huynh hết. Ta ôm người, suy tính xem cách nào rời khỏi đây được. Nơi đây không thể dùng phép thuật, vậy muốn rời phải dùng võ công. Nhưng ta cũng không có khả năng để bẻ cong song sắt chui ra khỏi. Vả lại, ngoài phòng giam giữ có hơn chục tên quỉ canh gác. Ta tức quá, lấy chân đạp song sắt, lấy tay đánh chúng, chỉ thiếu điều đập đầu thôi. Cả người ta nhức mỏi, đau đớn. Vệt máu khóe môi giờ còn rỉ ra. Ta muốn khóc rồi. Không được, Thành Vô Song mi không có chức năng khóc. Tại sao lại là Vô Song ư?Là Thiên Vân, ta cam đoan rằng an ủi mình xong ta sẽ khóc thét lên.1/2/3/4/5/6/7/8/9/10/.../1999/2000/2001/... Sao lâu vậy không có ai đến cứu ta. Ta ăn ở tốt lắm mà. Ta đếm cho đến khi nào có người cứu ta ra khỏi đây. 9995/9996/9997/9998 /9999. Bùm. Có tiếng nổ ta hoàn hồn túm song sắt. Bọn yêu quỉ bỗng toán loạn chạy. Ta hớn hở, có người đến cứu ta rồi. Vui quá. Ta sung sướng nhảy cẫng lên nhưng trượt ngã đầu đập xuống đất. Ta bất tỉnh luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com