TruyenHHH.com

That Nguoc Khi Phi Thien Tieu Le Qua

Khinh Vân Nhiễm sắc mặt bình tĩnh, bỏ qua ánh mắt khiêu khích của mấy thị thiếp, bước đi thản nhiên, tiêu sái đến trước mặt Tiêu Thần Hiên, cúi người thản nhiên nói: -Thiếp thân xin thỉnh an Vương gia. Tiêu Thần Hiên chưa từng liếc nhìn nàng lấy một cái, bàn tay nâng cằm nữ tử đang ngồi trong lòng lên, giọng điệu châm chọc, nói:

-Nghê Thường, biểu hiện ở trên giường của Vương phi, ngươi làm sao có thể so sánh được?! Tiếng nói vừa dứt khóe mắt lặng lẽ liếc nhìn Khinh Vân Nhiễm, trên môi cười lạnh. Khinh Vân Nhiễm hạ mắt xuống, đối với lời nói của bọn họ nàng ngoảnh mặt làm ngơ.

Nhưng Lan nhi ở bên cạnh sớm đã nắm chặt hai bàn tay, trong lòng vô cùng tức giận, Hiên vương gia nói như vậy, không phải ám chỉ tiểu thư nhà nàng giống với kỹ nữ thanh lâu sao? Lan nhi đang muốn mở miệng nói chuyện thì Khinh Vân Nhiễm đã vội vàng kéo ống tay áo của nàng, lắc lắc đầu. Lúc này một nữ tử dáng điệu ôn nhu, gắt giọng: -Vương gia thật là bất công, trong mắt chỉ có mỗi Nghê Thường tỷ tỷ, ngay cả Di Hương cũng không liếc nhìn một chút.

Nàng rút ra từ trong ngực một chiếc khăn tơ tằm quyến rũ che miệng, cả sảnh đường nhất thời có mùi thơm lan tỏa. Nàng cùng Nghê Thường so sánh tướng mạo tương đối ngang nhau, rất có phong thái của Giang Nam nữ tử kiều nhược, váy áo màu xanh lá mạ phơn phớt thêu hoa bách hợp lúc sương sớm, tóc búi bồng bềnh như một đóa tiên hoa, mặt thoa phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn, tú lệ. Tiêu Thần Hiên trên môi cười: “Di Hương giận rồi?!”, bàn tay ôm chặt eo nàng, một thân vòng vo, nàng nằm ngã vào lòng hắn, hắn cúi sát vào người hôn môi nàng. Một màn này làm cho nữ tử xinh đẹp ngồi cạnh xấu hổ đỏ mặt. 

Nàng mặc bộ quần áo màu hồng phấn, ngực bó lụa kim ngân, tóc cài trâm phượng bằng bạc và cài một con bướm ở phía trên, đôi mắt sóng nước, môi đỏ mọng phấn hồng ướt át, hết sức xinh đẹp động lòng người. nàng gọi là Khả Hinh, một trong những thị thiếp của Tiêu Thần Hiên. Phía cuối có một nữ tử mặc áo lam đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, da thịt trắng nõn, trên người mặc váy thêu song điệp vờn hoa ( Điệp: Bướm đó, tên cốc tớ đó, Điệp Tiên Cốc, Cốc Pứm Tiên, tên đẹp hem, nghe hay hem??? n_n ), khoác áo màu xanh nhạt, mặc quần tơ tằm lả lướt, mang thắt lưng xanh da trời , tóc vấn cao, trên cắm trâm hoa bằng vàng, bên cạnh sườn buông xuống một chuỗi ngọc, kiều mỵ phong tình mà không mất đi sự đoan trang ( lưu manh giả danh cán bộ ), nàng gọi là Nhã Phù và cũng là một trong những thị thiếp của Hiên vương gia.

Khinh Vân Nhiễm có chút kinh ngạc, nam nhân phong lưu đa tình ở trước mắt với nam nhân ác quỷ tối qua là cùng một người sao? Có lẽ chỉ là làm trò mà thôi. ( hôhô anh ý như khỉ diễn trò ) Nghĩ đến ngọ thiện lại bị bắt xem cảnh văn nghệ làm trò này khó mà có thể tiêu hóa nổi, nàng không khỏi xúc muốn rời đi nhưng là có thể đi sao? Bây giờ chỉ có nhẫn nại mới sóng yên biển lặng mà thôi. Coi như không nhìn không nghe thanh âm bọn họ liếc mắt đưa tình với nhau, nàng hít sâu, ho nhẹ một tiếng, lớn tiếng nói: -Vương gia định khi nào dùng bữa? Tiêu Thần Hiên gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết quay đầu lại, con mắt nổi lên tia cười lạnh như băng, tà mị sương lạnh, chỉ thấy bạc môi hắn cười như không cười, nói: -Vương phi không định kính Bổn vương dùng trà sao? Khinh Vân Nhiễm sửng sốt, hạ mắt xuống, có chút mím môi, nói: -Thiếp thân sao dám!

Quay đầu lại, nàng kêu Lan nhi dâng trà lại đây,Lan nhi nhanh nhẹn lấy một chén trà nóng đặt ở trên bàn bên cạnh Khinh Vân Nhiễm. Khinh Vân Nhiễm hai tay tiếp nhận, nâng chén trà lên, đưa tới trước mặt Tiêu Thần Hiên, ôn nhu nói: -Vương gia, xin mời dùng trà. Tiêu Thần Hiên nâng con ngươi mắt lên, đưa tay đặt trên cái eo nhỏ nhắn về, chậm rãi vươn tay, trong nháy mắt ngay khi vừa chạm vào chén trà thì một tiếng “Xoảng”. Chén trà bỗng nhiên vỡ vụn, nước trà cùng mảnh vụn văng tung tóe khắp nơi, có một chút văng vào tay Khinh Vân Nhiễm, nước trà theo máu từ tay nàng chảy từng giọt xuống sàn.

Xảy ra tình huống này, mọi người đều chấn kinh, lạnh ngắt như tờ. Trái tim Khinh Vân Nhiễm chợt đau. Tiêu Thần Hiên nâng mi mắt, con ngươi lạnh lùng, tức giận quát: -Người đâu, kéo tiện tỳ này xuống, đánh bốn mươi trượng cho ta! Nghe vậy, Khinh Vân Nhiễm cả người ngẩn ra, trên tay truyền đến một trận đau đớn khó nhịn, mắt nhìn Lan nhi vì mình bị liên lụy đang bị hạ nhân kéo ra ngoài, không khỏi uất ức, quay đầu, lớn tiếng kêu lên: -Chậm đã! Vương gia vì sao phải phạt Lan nhi?

-Thị làm Vương phi của Bổn vương bị thương, thế còn chưa đủ hay sao? Tiêu Thần Hiên hừ lạnh một tiếng, con mắt âm lãnh khiến người khác run sợ. -Chuyện này… vốn là chuyện phát sinh, không phải tại nàng. Đôi mi thanh tú của Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt lại, trên tay truyền đến đau đớn làm nàng có chút dũng khí. -Huống hồ, chỉ là một vết thương nhỏ, thiếp thân không để ý, khẩn xin Vương gia tha cho nàng lần này, miễn không trách phạt. “Theo ý kiến của Vương phi, nếu như lỗi không phải do cố ý, cho dù là lỗi rất lớn cũng không trách tội?”, Tiêu Thần Hiên cười lạnh, con ngươi phiếm sương, “Kéo xuống!”.

-Ngươi nói không có lý! Khinh Vân Nhiễm không khỏi chán nản, sắc mặt trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi, lòng như bị lửa đốt, nếu như đánh bốn mươi trượng, Lan nhi hẳn là mất mạng. -Vương phi mới là không có lý. Tiêu Thần Hiên trả lời một cách mỉa mai, khóe môi cười lạnh, ánh mắt lạnh băng, trong tay còn đang cầm vài mảnh vỡ của chén trà. Khinh Vân Nhiễm cắn môi, chịu đựng sự đau đớn từ hai chân truyền đến, xoay người đi nhanh ra bên ngoài, Tiêu Thần Hiên thấy vậy cũng không cho người ngăn cản, chỉ lạnh lùng nhìn tấm lưng của nàng, trong mắt gia tăng lạnh lùng.

Lan nhi bị hai người to lớn giữ chặt cánh tay, không thể động đậy, người ta dùng sức kéo lê nàng trên mặt đất. Hạ nhân trong phủ đã quen làm việc này đến mức thành thục. Chỉ trong nháy mắt, hai người đã cầm trong tay hai cây gậy, một người dùng gậy giữ chặt phần trên thân Lan nhi, một người nâng gậy, chuẩn bị hướng Lan nhi mà đánh. Khinh Vân Nhiễm không để ý đến tay mình còn đang chảy máu, kéo người đang định đánh Lan nhi, lớn tiếng kêu lên: -Không cho ngươi đánh! Hạ nhân cầm gậy đánh Lan nhi sửng sốt, chau mày, bất đắc dĩ nói: -Vương phi, xin đừng làm khó nô tài, nô tài cũng chỉ thực hiện mệnh lệnh của Vương gia thôi.

Trong Vương phủ, mệnh lệnh của Vương gia là lớn nhất, cho dù Vương phi phản đối, hắn cũng không dám cãi lời Vương gia. Lúc này Lan nhi đang nằm trên mặt đất, ngẩng đầu lên, mỉm cười với Khinh Vân Nhiễm: -Tiểu thư, Lan nhi không có việc gì, không cần vì Lan nhi mà lo lắng, bốn mươi trượng Lan nhi có thể chịu được. -Lan nhi, ngươi mà bị đánh bốn mươi trượng, ngươi, ngươi,…”.

Trong mắt Khinh Vân Nhiễm nổi lên nước mắt, vừa mới rồi, chén trà vỡ tan nhất định là do hắn động tay động chân, cho dù như thế, trông vương phủ không có khả năng có người đứng ra thay các nàng nói chuyện, càng không phải là Vương gia, thị thiếp trong phủ hẳn là đắc ý. Tình hình ngày hôm nay, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lan nhi chịu phạt . Tay nàng nắm lại, cắn răng mím môi, thân ảnh đứng trong sân viện, trong mắt nổi lên hận ý, chuyển ánh mắt đến đại sảnh, nơi có một nam tử đang ngồi.

Trong đại sảnh, Nghê Thường, Di Hương thân hình thơm mát, xinh đẹp kề sát Tiêu Thần Hiên, một bên ân cần thay hắn gắp rau, một bên ướt át đưa đồ ăn lên miệng hắn. Song bên tai Khinh Vân Nhiễm vang lên những tiếng kêu thảm thiết của Lan nhi. Lúc này, Ngô quản gia tới phía sau nàng, cúi đầu nói: -Vương phi, Vương gia nói nếu như Vương phi không quay về trong sảnh, Vương gia sẽ không chờ Vương phi dùng bữa nữa.

Nói xong, Ngô thúc cung kính khom người lui ra. Khinh Vân Nhiễm cười lạnh một tiếng, trông là không đúng như vậy, sau một khắc nàng lại hướng tới Lan nhi đang bị đánh…

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com