That Kiem Anh Hung Vong Tinh Xuyen
Sau khi hôn lễ của Đại Bôn và Sa Lệ kết thúc, Thất Hiệp chia ra ai về nhà nấy. Lam Thố ở Ngọc Thiềm cung cách Trương Gia Giới không xa vì vậy cùng Hồng Miêu có duyên về một đoạn. Hai người họ trên đường câu được câu không trò chuyện, Lam Thố vẫn còn ngại ngùng nên không dám bắt chuyện, Hồng Miêu lại càng không phải người nói nhiều. "Hình như đằng xa có tiếng kiếm, Lam Thố muội có nghe thấy không?"Hồng Miêu đột ngột cho ngựa dừng lại, tiếng kiếm khí va vào nhau ngày càng rõ ràng."Muội có nghe thấy, chúng ta mau qua đó xem sao"Hai người cùng nhất trí quất ngựa đi về hướng âm thanh phát ra. "Cao Trạch lão chủ, ngươi đã không còn đường thoát nữa, biết điều thì giao bản đồ ra đây, bổn đại gia còn có thể cho ngươi chết tử tế."Hắc y nhân cầm kiếm chỉ vào một nam nhân râu tóc đã bạc phơ nhưng khí độ bất phàm, trên người chi chít vết thương rướm máu. "Hừ, ta không biết tấm bản đồ mà ngươi nói, cho dù ngươi có giết chết ta ở đây cũng vô ích."Lão già vì quá tức giận đã ho ra một ngụm máu, hắc y nhân vì vậy lại càng hăng say chém giết, đâm một nhát kiếm vào người ông."Vậy ta đây tiễn người về trời.""DỪNG TAY"Một thanh bảo kiếm sắc bén phóng tới quét ngang cánh tay hắc y nhân khiến hắn đau đớn buông kiếm.Ngay lập tức Hồng Miêu liền xuất hiện rút kiếm về, Lam Thố cũng theo phía sau. "Hay cho một đám người vây đánh một lão nhân gia, các ngươi có đáng mặt anh hùng hay không?"Lam Thố nhìn thấy tình cảnh này có chút ngứa mắt thì lên tiếng. Hắc y nhân chẳng những không để lời nói của hai người vào trong mắt, còn lớn lối hơn nữa. "Lam Thố cung chủ đây sao? Vị này chắc là Hồng Miêu thiếu hiệp, ta khuyên hai người không nên nhúng tay vào, cẩn thận rơi đầu lúc nào không hay"Hồng Miêu ngửa lên trời cười lớn, dáng vẻ đã sẵn sàng chiến đấu. "Thật không hay, ta lại thích lo chuyện bao đồng, tiếp chiêu đi"Dứt lời chàng cầm kiếm xông lên, chỉ một hai chiêu đã đánh rớt kiếm của họ. Chàng và Lam Thố đều ngầm hiểu sẽ không giết người nhưng mỗi chiêu đều đánh vào chỗ hiểm khiến họ không gượng dậy được. Lam Thố xoay vài vòng chuôi kiếm, lưu lại vài vết thương nhỏ trên người họ, lại dùng quyền cước khiến họ khó đánh trả, hai người rất nhanh đã giải quyết được. "Hừ, Hồng Miêu, Lam Thố, các ngươi nhớ đó, lần gặp tiếp theo sẽ là ngày tàn của các ngươi."Đợi khi hắc y nhân biến mất, Hồng Miêu chạy đến đỡ nam nhân trung niên kia dậy, chỉ thấy lão nhìn vào Lam Thố rồi nói một câu đứt quãng."Lam Thố cung chủ, cuối cùng... cũng tìm thấy cô."Chỉ kịp nói tới đó liền ngất xỉu, Hồng Miêu và Lam Thố chỉ còn cách đưa lão về Ngọc Thiềm cung.Lam Thố còn cho rằng Hồng Miêu sẽ về Trương Gia Giới nhưng không ngờ chàng lại tự nhiên mà ở lại cung của nàng."Chuyện của muội là chuyện của Thất Hiệp, cũng là chuyện của ta, không lý nào lại để muội giải quyết một mình."Cứ thế, Bạch y thiếu hiệp đường đường chính chính ở lại Ngọc Thiềm cung một khoảng thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com