TruyenHHH.com

That Kiem Anh Hung Fanfic Phan Ket Cua Ngoai Truyen That Hiep

Lam Thố mặc xiêm y hồng nhạt, khoác áo choàng trắng. Mái tóc được búi đơn giản, làm nổi bật sự thanh tao, dịu dàng. Cô đang đứng tựa mình vào gốc lê cạnh hòn non bộ, đôi mắt hướng về nơi xa xăm. Cảm nhận có tiếng bước chân, Lam Thố quay người lại thì thấy Hồng Miêu. Cô khẽ cúi chào. Hồng Miêu nhất thời xúc động. Ngay sau đó huynh giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng mở lời.

-Lam Thố. Lâu không gặp muội....Giờ muội cũng khác quá. Khí sắc của muội bây giờ tốt hơn nhiều rồi.

Lam Thố vẫn im lặng lắng nghe. Hồng Miêu nhìn ngắm Lam Thố mãi. Sực nhớ ra một chuyện, huynh nói:

-Lam Thố. Tháng sau....huynh với các huynh đệ muốn đi hành hương cầu phúc một chuyến. Sau bao biến cố vừa qua, huynh chỉ muốn cuộc sống sau này được yên ổn....Muội...Muội đi cùng bọn huynh có được không? Đã lâu lắm rồi Thất Hiệp chúng ta không có thời khắc nào được vui vẻ....Huynh chỉ muốn Thất Hiệp chúng ta....giống như ngày trước thôi.

Hai người lại nhìn nhau, rồi lại im lặng. Thời tiết hôm nay ấm hơn, bầu trời quang đãng hơn. Xung quanh dường như đang có dấu hiệu hồi sinh. Chỉ hơn một tháng nữa thôi là sang năm mới, tất cả cây cối đâm chồi nảy lộc, trăm hoa khoe sắc. Ngẫm lại những chuyện trước đây, Hồng Miêu thở dài. Mãi một lúc sau huynh mới đủ can đảm để nói tiếp:

-Lam Thố. Thời gian qua....quả là những tháng ngày khó khăn nhất trong đời huynh, muội, và mọi người. Đều do huynh quá vô tâm, không đủ tinh tế nhận ra ý định của hai cha con họ, nên mới gây hiểu lầm với muội. Nhiều đêm...huynh mơ thấy muội, nhưng đến sáng hôm sau thì quên mất. Huynh từng phải dùng đến thuốc an thần, để ngủ sâu hơn, để gặp muội lâu hơn...Vì huynh mà muội phải chịu ấm ức, phải trốn tránh huynh, tự coi mình là tội đồ...Giờ đây cô ta đã bị thất thế. Hôm qua Tú Hạ có gửi thư về, nói rằng Đan Thuyền vì chịu quá nhiều cú sốc trong ngày sinh nhật, nên đã phát điên. Ngày cũng như đêm, cô ta cứ gào hét, khóc lóc, lảm nhảm những chuyện cũ. Và giờ huynh mới thấy....Đan Thiết Cung chủ cũng có lúc tuyệt tình đến nhẫn tâm như vậy. Ông đã phế bỏ võ công của cô ta, xoá bỏ tên cô ta khỏi phả hệ dòng tộc, xoá bỏ huyết thống, thành ra cả tộc Lãnh Hiên giờ coi cô ta là đồ bỏ. Bọn họ cứ để cô ta điên điên dại dại như vậy, không mời đại phu đến chữa. Báo ứng đến muộn....nhưng lại rất đúng lúc....Haizzz.....Bây giờ coi như đã trút bỏ được gánh nặng....Những chuyện vừa qua....Vẫn là huynh tội nghiệt nặng nề...Lam Thố. Những chuyện ấy đã là quá khứ. Dù sao cũng đã qua rồi...thì cứ cho qua đi. Có như vậy mới nhẹ lòng...

Cảm thấy mình không thể nói tiếp được nữa, Hồng Miêu im lặng, muốn quay gót rời đi. Bất ngờ Lam Thố giữ tay huynh lại.

-Những chuyện đó....muội đã quên hết rồi. Muội không muốn bận lòng vì nó nữa...

Hồng Miêu thấy mắt mình cay cay. Lam Thố....Cuối cùng cô ấy đã chịu mở lòng mình, đã chịu nói chuyện với huynh. Lam Thố khó hiểu:

-Muội thực sự quên những chuyện đó rồi mà. Sao huynh lại nhìn muội như thế?

Đôi mắt Hồng Miêu dần ửng đỏ. Lam Thố thở dài, hiểu ra cơ sự.

-Đã lâu không được nói chuyện với muội....nên huynh mới như vậy phải không? Muội xin lỗi...Là do muội không tốt, khiến huynh và Ngũ Hiệp, cả thế gian phải chịu đau khổ....Huynh đừng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình nữa. Lỗi là ở muội hết....

Lam Thố nhẹ nhàng ôm Hồng Miêu vào lòng. Hồng Miêu được thể tuôn rơi nước mắt. Lam Thố nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành:

-Có vậy thôi mà cũng khóc nữa, như vậy là không tốt. Không tốt tí nào hết. Thật tình, lúc này huynh như một đứa bé vậy. Không sao đâu mà...Mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rồi mà.....Đừng khóc nữa. Không thì muội sẽ tuyệt giao đó.

Nghe đến chữ "tuyệt giao", Hồng Miêu tròn xoe mắt, vội vàng rời khỏi vòng tay Lam Thố, lau nước mắt thật nhanh. Lam Thố thấy vậy thì bật cười. Hồng Miêu rất đỗi ngạc nhiên. Huynh thấy trái tim mình như tan chảy. Huynh đã được thấy lại vẻ đằm thắm, dịu dàng của cô ấy, nụ cười, giọng nói ngọt ngào của cô ấy.

-Hồng Miêu. Hôm nay...huynh có thể...dùng cơm ở chỗ muội không? Cũng đã lâu rồi...chúng ta không hàn huyên với nhau, muội muốn huynh dùng cơm với muội cho vui, nói chuyện với nhau nhiều hơn một chút...

Giọng Lam Thố sau đó dần dần nhỏ lại, đủ để mình cô nghe thấy:

-.....Bởi vì....muội không còn nhiều thời gian nữa....

Hồng Miêu thấy Lam Thố lẩm bẩm gì sau đó thì không hiểu. Lam Thố thấy được vẻ băn khoăn đó thì mỉm cười, bào chữa cho câu nói vừa nãy, rồi nhẹ nhàng nắm tay Hồng Miêu, cùng nhau vào bếp.

Lam Thố tự tay nấu cơm, nấu những món mà Hồng Miêu thích nhất. Ôm chiếc áo choàng bông của Lam Thố, Hồng Miêu đứng đó nhìn Lam Thố làm bếp. Nhìn Lam Thố nấu ăn nhanh nhẹn, khéo léo như vậy, Hồng Miêu thấy vui lắm. Đang nấu canh, Lam Thố bỗng ho sù sụ, vội lấy khăn tay che miệng. Hồng Miêu hoảng hốt, vội đến vuốt lưng cho cô.

-Lam Thố, muội sao thế? Không ổn chỗ nào sao?

Lam Thố cười trừ:

-Muội không sao đâu. Chắc do gió lùa vào nên mới ho thôi. Huynh đừng lo cho muội.

Nói xong cô lại tiếp tục nấu ăn. Hồng Miêu thấy không yên tâm, liền nói:

-Thôi. Hay muội về phòng nghỉ ngơi đi. Huynh sẽ nhờ Hải Lan giúp muội. Sức khoẻ của muội vẫn chưa ổn định....

Lam Thố lắc đầu:

-Huynh đừng nói gì cả. Hôm nay muội muốn hàn gắn lại mối quan hệ giữa chúng ta. Muội muốn làm huynh vui. Nên dù có làm sao đi nữa...thì muội vẫn muốn chúng ta vui vẻ như trước. Huynh đừng lo cho muội. Muội vẫn ổn mà. Huynh phải tin muội chứ? Huynh khoác luôn chiếc áo này đi, ấm lắm đấy. Huynh cứ về phòng muội chờ, khi nào muội làm xong thì cả hai cùng ăn nhé.

Thấy Lam Thố nài nỉ, trấn an như vậy, Hồng Miêu hết cách, liền nghe lời cô và về phòng cô ấy. Vì không muốn mọi người biết bệnh của mình nên thuốc thang đã được cất kĩ, tất cả mọi thứ liên quan thuốc thang, bệnh tật đều không để lại dấu vết. Căn phòng được dọn dẹp gọn gàng. Gian phòng của Lam Thố thực khiến người ta cảm thấy bình yên, bên trong có đốt hương quế, lại có chậu than sưởi ấm, nên không gian càng thêm ấm áp.

Lam Thố cứ tỉ mẩn nấu ăn. Nhìn chiếc khăn tay kia nhuốm màu đỏ thẫm, Lam Thố thở dài. Hồng Miêu hôm nay đã rất vui vì mình đã mở lòng, mình đã vui lên. Nhưng thực hư thế nào thì chỉ có cô với Hải Lan biết. Trong suốt thời gian qua, cô đã uống nhiều loại thuốc củng cố thể lực, tinh thần với liều lượng rất mạnh. Có lẽ lúc này...cô nhận ra...thời hạn của mình sắp hết rồi, có uống bao nhiêu thuốc...cũng không có tác dụng nữa.

Sau hơn nửa canh giờ, mọi món ăn đều được bày ra bàn. Hồng Miêu và Lam Thố ngồi gần nhau. Trong phòng chỉ có hai người. Lam Thố gắp một miếng cá hấp tương vào bát Hồng Miêu.

-Huynh ăn đi. Món cá hấp tương mà huynh thích nhất đấy.

Hồng Miêu gật đầu, nhẹ nhàng gắp miếng cá lên ăn. Hương vị của nó...vẫn ngon như ngày nào. Huynh cười, khiến người bên cạnh cũng cười theo.

-Huynh ăn thêm món rau xào này đi - Vừa nói Lam Thố gắp thêm vào bát Hồng Miêu một chút rau xào.

Hồng Miêu gật đầu. Lam Thố cứ thế lặng im nhìn Hồng Miêu ăn ngon lành. Hồng Miêu thấy cô cứ nhìn mình như vậy thì không đành lòng, liền gắp thức ăn vào bát của cô.

-Muội cũng ăn đi chứ? Cứ nhìn huynh mãi như thế....không hay đâu. Sức khoẻ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, muội nên ăn nhiều hơn một chút.

Lam Thố khẽ "dạ" rồi cúi xuống ăn.

Bữa cơm của hai người diễn ra rất êm đẹp. Sau bữa cơm, Lam Thố tự tay pha trà hạnh nhân. Trà hạnh nhân lúc mới đưa lên miệng thì đắng, nhưng sau cùng chỉ lưu lại vị ngọt. Sau đó hai người cùng nhau đối ẩm, cùng nhau làm thơ. Họ đối ẩm, làm thơ, đọc sách cho nhau nghe trong một canh giờ. Tiếng nói cười phát ra vui vẻ biết bao. Thấy Lam Thố có vẻ mệt, Hồng Miêu không muốn làm phiền cô thêm nữa, liền bảo cô tĩnh dưỡng rồi ra về. Lam Thố lại hẹn Hồng Miêu đến dùng bữa tối. Hồng Miêu liền đồng ý.


Tối hôm ấy, khác với buổi trưa, Hồng Miêu phải ăn một mình do Lam Thố đã dùng bữa trước. Ăn xong, đang ngồi chống cằm đầy chán nản thì huynh nhìn thấy trên bàn có mẩu giấy, liền lấy ra đọc. Thế là Hồng Miêu lại ra vườn hoa. Có hương hoa toả ra, khiến huynh lâng lâng, xao xuyến. Rồt bất chợt, có dải lụa nhẹ nhàng bay qua. Huynh bất ngờ với cảnh tượng trước mắt.

Ánh trăng khuyết chiếu lên thân hình nhỏ nhắn, dịu hiền ấy. Người con gái ấy...vẫn là xiêm y hồng cánh sen, nhưng khi đến gần hơn, Hồng Miêu phát hiện ra....bộ y phục đó...thực tinh xảo, thực diễm lệ. Người con gái huynh yêu lúc này trang điểm kiều diễm, tóc cài trâm hoa. Huynh nhìn người con gái ấy mà thấy ngẩn ngơ. Người thiếu nữ đang uyển chuyển múa, phô lên những đường cong tuyệt mỹ. Những bước nhảy theo nhịp sáo, vũ đạo điêu luyện kia thực đáng để mọi người trầm trồ thán phục. Lam Thố đang múa điệu Bộ Bộ Liên Hoa, điệu múa bông sen. Đó là một trong những điệu múa rất khó. Người con gái nếu muốn học điệu múa này phải có tiêu chuẩn sức khoẻ nghiêm ngặt, quá trình tập luyện nghiêm túc, để thuộc động tác phải mất đến ba năm, mất đến bảy, tám năm mới coi như thành thục. Một người coi như thuần thục điệu múa thì thân thể phải mềm dẻo như không xương, các động tác múa uyển chuyển, nhịp nhàng theo điệu nhạc, và đặc biệt hơn là phải biết thổi hồn, bộc lộ cảm xúc theo điệu nhạc đó để điệu múa thêm đẹp mắt. Lam Thố lúc này đây giống như một bông sen đẹp đẽ, có lẽ là đẹp nhất trong số những bông sen nơi Ngọc Thiềm Cung đây. Khi lướt qua Hồng Miêu, Lam Thố nhìn huynh xao xuyến, nở nụ cười say đắm. Nụ cười, ánh mắt của Lam Thố lúc này quá đẹp, đẹp đến nỗi Hồng Miêu tưởng chừng bị hút vào trong. Đến đoạn cao trào nhất, Lam Thố nhón chân lên, hai tay nâng dải lụa trên người, xoay đủ mười sáu vòng. Chiếc váy xoay bồng bềnh, tựa như bông sen đang nở. Sau khi xoay đủ mười sáu vòng, Lam Thố uốn lượn thêm vài đường cong nữa rồi kết thúc nó bằng màn "gọi bướm". Lam Thố hai tay phất lụa lên trời. Hương thơm toả ra thu hút bướm. Những con bướm nhiều màu sắc rực rỡ bay lượn quanh cô. Cô khẽ giơ ngón trỏ lên, một con bướm đậu vào. Cô nở nụ cười vui vẻ rồi nhẹ nhàng tiến gần Hồng Miêu.

-Cho huynh này. Huynh thấy muội có đẹp không?

Tới lúc này thì Hồng Miêu hiểu ra mọi chuyện. Thì ra cô ấy muốn tạo cho mình bất ngờ. Nên mới phải bí mật như vậy. Huynh chẳng biết phải nói thế nào nữa.

-Lam Thố. Muội xinh lắm. Đây là lần đầu tiên huynh thấy muội múa. Mà chưa kể...đó lại là điệu múa khó nữa. Muội múa rất đẹp.

Lam Thố đỏ mặt, cười nhẹ. Hồng Miêu nhìn con bướm đậu trên tay Lam Thố mà bỗng thấy khó hiểu. Mùa đông lạnh như vậy thì lấy đâu ra bướm chứ. Huynh hỏi thì Lam Thố trả lời:

-Cách Ngọc Thiềm Cung vài dặm có suối nước nóng, hồ nước nóng. Nơi này đẹp như tiên cảnh, khí hậu ấm áp, nên bướm có thể sinh sống quanh năm. Muội đã tự mình bắt chúng, ủ ấm chúng, sau đó kết hợp giữa Bộ Bộ Liên Hoa với Hồ Điệp Vũ, để tạo bất ngờ cho huynh đấy.

Hồng Miêu bật cười, nắm lấy tay Lam Thố rồi nói:

-Thật tình. Muội đâu cần phải làm thế. Chỉ cần muội vui cười trở lại là huynh vui rồi. Không chỉ huynh mà tất cả mọi người ở đây đều vui. Chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Lam Thố thừa hiểu Hồng Miêu sẽ nói vậy, nên cô gật đầu, mỉm cười. Rồi cô cùng với Hồng Miêu trở về phòng. Hải Lan là người thổi sáo khi nãy, bây giờ vội vào trong bếp lấy mấy đĩa đồ ngọt mang vào phòng cho Cung chủ.

-Đây là mấy món đồ ngọt mà Cung chủ làm lúc chiều, chờ lúc này mới bảo tôi mang đến đấy. Mời thiếu hiệp thưởng thức.

Hải Lan nói xong nhẹ nhàng cúi người hành lễ rồi rời đi, để hai người có thể riêng tư.

Hai người nhấm nháp đồ ngọt rồi uống trà. Họ ngồi im lặng nhìn nhau, không biết nói gì. Lam Thố sau đó đã phá tan bầu không khí im lặng ấy.

-Hồng Miêu...Thời gian qua...để huynh phải chịu khổ rồi. Lần trước muội trốn tránh huynh và Ngũ Hiệp, để rồi sa vào tay bọn xấu. Sau khi cuộc chiến kết thúc, muội lại khiến huynh phải chịu khổ vì sức khoẻ của mình, vì bị Đan Thuyền ức hiếp,....Nhưng sau đó muội nhận ra, nếu không vùng lên phản kháng, thì sẽ còn chịu khổ dài. Cho nên...muội đã lật ngược tình thế. Cũng coi như là nhẹ lòng. Coi như bù đắp cho mọi người.

Hồng Miêu gật đầu.

-Huynh hiểu mà. Tuy có hơi muộn màng, nhưng ít nhất muội cũng phấn chấn lên rồi. Cô ta cũng chẳng thể ngờ người tính kế mình là nữ tử mà mình cho là hay đau bệnh, tâm tư quá yếu đuối. Cô ta không biết rằng...tức nước vỡ bờ, con giun xéo lắm cũng quằn. Haizz. Cho đến bây giờ huynh mới nhận ra...Tâm tư của nữ nhân thâm sâu như biển, rất khó đoán. Cuộc đấu tranh, sự đố kỵ của nữ nhân rất đáng sợ, nhất là trong tình cảm nam nữ, và khi họ bị dồn đến đường cùng. Nghĩ về những chuyện trước kia...Phải như vậy, thì đó mới là một Lam Thố mà huynh hằng ấn tượng. Nhưng mà...tuyệt đường con cái của cô ta...huynh thấy hơi ác ý.

Lam Thố trầm giọng nói:

-Nhưng muội lại thấy như thế là nhân từ rồi. Nếu cô ta thực sự muốn độc chiếm huynh, quyết không buông thì muội chỉ có thể làm như vậy thôi. Sau khi kết hôn xong thì phải có con, đúng chứ? Nữ nhân mà không thể sinh nở thì bị coi như tội đồ. Dù có được yêu chiều đi chăng nữa, nhưng nếu không có nổi một mụn con thì sẽ bị vứt bỏ thôi. Hồng Miêu...Thứ cho muội nói điều này. Huynh nghe xong....đừng giận muội nhé?

Hồng Miêu nhìn Lam Thố rồi gật đầu. Lam Thố hít một hơi rồi nói:

-Giờ nghĩ lại....lẽ ra muội nên để hình phạt lớn nhất của ả ta là....kết hôn với huynh cơ. Địa ngục...bình thường nghe thì chẳng mấy ai sợ, chẳng mấy ai buồn lo. Nhưng nếu vào hoàn cảnh đứng giữa ranh giới và cái chết, trục trặc tình cảm,...thì nó kinh khủng lắm. Đan Thuyền yêu huynh, ám ảnh huynh đúng không? Nhưng huynh không yêu cô ta, mà chỉ nghĩ đến muội. Nó dần khiến cô ta thấy tuyệt vọng, dù có ghen tuông bao nhiêu cũng không giúp ích gì, từ bỏ thì không nỡ, mà cố níu giữ cũng chẳng được. Đó chẳng phải là cuộc sống địa ngục sao? Phải để Đan Thuyền chịu cảm giác đó...thì mới hiểu thế nào là tình yêu chân thành. Cũng chẳng biết....là do Đan Thuyền không biết....hay được dạy rồi mà quên mất? Hay do phụ thân cô ta chưa dạy cô ta kĩ hơn về vấn đề này? Mà thôi. Nhắc đến chỉ thêm bực mình. Nên quên đi thì hơn.

Hồng Miêu thở dài, nói với giọng trách móc:

-Muội làm vậy còn ác ý hơn. Muội làm huynh buồn đấy.

Lam Thố nghe xong thì thấy áy náy, nhưng biết sao được.

-Chỉ còn hơn một tháng nữa....Lúc ấy huynh sẽ biết muội ác ý thế nào....

Đang mải nghĩ ngợi bỗng Hồng Miêu lay nhẹ, dịu giọng bảo:

-Thôi. Tự nhiên nói những điều kia làm gì. Lần sau đừng nói thế nữa nhé. Nếu không huynh sẽ đau lòng đấy.

Lam Thố gật đầu. Đoạn, cô nắm tay Hồng Miêu, thận trọng nói:

-Hồng Miêu. Muội muốn thỉnh huynh một điều. Huynh....Huynh có thể ngồi trước mặt muội....để muội vẽ huynh được không?

Hồng Miêu rất ngạc nhiên, liền hỏi:

-Lam Thố à. Chẳng phải huynh đã ở đây rồi sao, sao còn muốn vẽ huynh nữa?

Lam Thố nhìn huynh si ngốc, rồi nghẹn ngào nói:

-Những ngày tháng muội trốn tránh huynh.....Muội cũng như huynh, đêm cũng nằm mơ. Mơ thấy những điều tốt đẹp trước kia....đến sáng hôm sau thì quên hết. Lúc ở quán nước, lắm lúc ngẩn ngơ, ngồi ngoài sân lấy que củi vẽ vài nét xuống đất. Huynh biết muội vẽ ai không? Là huynh đấy. Nhưng rồi trái tim muội lại quặn đau, nên muội đã xoá nét vẽ ấy đi. Ngay cả khi bị Xích Diên lợi dụng, muội vẫn cứ mường tượng, mơ về huynh, vẽ huynh, dù ở chiến trường lúc đó...chúng ta như kẻ thù.....Giờ đây....chỉ có hai chúng ta....Hãy để muội vẽ huynh. Muội muốn chính mắt nhìn huynh mà vẽ, chứ không muốn dùng trí nhớ của chính mình để vẽ nữa.....

Hồng Miêu cảm động rơi nước mắt. Hai hàng nước mắt chảy dài, đôi mắt ửng đỏ. Huynh khẽ quệt nước mắt rồi nghẹn ngào đáp lại:

-Được. Lam Thố. Huynh sẽ để muội vẽ huynh. Huynh sẽ ngồi tư thế đẹp nhất....để bức tranh của muội đẹp nhất....

Lam Thố cười tươi, liền lấy dụng cụ vẽ, giá vẽ đến ngồi trước mặt Hồng Miêu. Hồng Miêu ngồi với tư thế đẹp nhất, tự nhiên nhất, để bức tranh Lam Thố vẽ trở nên hoàn mỹ. Đang vẽ dở, Lam Thố nói:

-Hồng Miêu. Huynh cười lên đi. Muội thích thấy huynh cười.

Hồng Miêu gật đầu, khẽ cong môi. Lam Thố nở nụ cười hài lòng, rồi tiếp tục vẽ. Cô vẽ tỉ mẩn, cẩn thận đến từng chi tiết. Sau khi vẽ xong, Lam Thố bước đến kéo Hồng Miêu lại gần giá vẽ để xem bức tranh. Trong bức tranh, một nam nhân vận bạch y thanh tao, khôi ngô tuấn tú, trên khuôn mặt nam nhân ấy hiện nét cười. Trên áo nam nhân ấy có thêu chìm hoạ tiết Vân Văn Như Ý. Nam nhân ấy có khí chất mạnh mẽ, thanh cao, đủ khiến cả thiên hạ kính phục. Hồng Miêu nhìn chân dung mình trong tranh mà không khỏi xúc động.

-Đẹp quá......Huynh....Huynh không biết phải nói sao nữa....Thời khắc này, được ở bên muội, được xem chân dung do muội vẽ....huynh....Huynh thực sự vui lắm....

Đoạn, huynh nhìn Lam Thố, dịu giọng nói:

-Lam Thố. Muội đã vẽ huynh rồi. Giờ huynh vẽ muội được không? Hãy ngồi trước mặt huynh...để huynh vẽ muội, nhé?

Lam Thố ngạc nhiên, tròn xoe mắt. Sống mũi bỗng chốc cay sè. Cô xúc động đến phát khóc rồi.

-Dạ được....Muội đồng ý. Huynh vẽ muội đi. Vẽ muội bằng tình cảm chân thành nhất.

Hồng Miêu ôm Lam Thố vào lòng. Rồi đỡ cô ngồi xuống ghế. Lam Thố ngồi ngay ngắn, trên tay cầm sáo trúc. Cô mỉm cười ôn nhu, dịu dàng, khiến Hồng Miêu xiêu lòng. Sau gần một canh giờ, Hồng Miêu cho Lam Thố xem tranh. Một giai nhân tuyệt mỹ, mang vẻ đoan trang, thuỳ mị. Đôi mắt nâu trong veo như biết nói, cùng nụ cười dịu hiền. Giai nhân mặc y phục hồng cánh sen, hoa văn được thêu tinh xảo. Mái tóc giai nhân ấy cài trâm hoa. Trên tay nàng ấy cầm sáo trúc. Khí chất cao quý, thoát tục ấy làm xiêu lòng biết bao người. Lam Thố vui lắm. Cô vui đến nỗi không nói được câu nào cả. Cô không diễn tả nổi cảm xúc của mình lúc này. Hít một hơi dài, Lam Thố nói lời cảm ơn, với giọng điệu đầy hân hoan:

-Muội thích bức tranh này lắm. Cảm ơn huynh nhiều nhé!

Hai người cứ đứng đó ngắm nhìn hai bức tranh. Hồng Miêu bày tỏ cảm xúc của mình:

-Lam Thố à. Huynh thực sự rất vui. Giờ mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rồi. Chúng ta sẽ mãi vui cười như này nhé? Chúng ta sẽ lại cùng Ngũ Hiệp sát cánh cùng nhau trừ gian diệt ác, cùng nhau đón năm mới, đón Tết Nguyên Tiêu, Tết Trung Thu,....Những khoảnh khắc ấy....thực vui biết bao....

Nói đến năm mới, chợt huynh nhớ ra chuyến hành hương. Huynh hỏi Lam Thố.

-Lam Thố. Chuyện lúc sáng.....Huynh có nói với muội là tháng sau sẽ đi hành hương cầu phúc. Đến tối Ba mươi tháng Chạp thì về để cùng đón Giao thừa. Muội vẫn chưa trả lời câu hỏi của huynh. Muội có thể....đi cùng bọn huynh không? Các huynh đệ Thất Hiệp mong muội lắm đấy.

Lam Thố rất muốn đi. Thế nhưng khi nghĩ đến tình cảnh của mình, tâm can Lam Thố cứ nguội lạnh từng chút một. Khi mình đi rồi, họ sẽ buồn lắm đấy. Cô không muốn mọi người nhìn thấy cô chết! Cô không muốn mọi người phải khổ vì mình nữa. Lấy hết can đảm, Lam Thố nhìn Hồng Miêu, bình thản nói:

-Hồng Miêu. Chuyến hành hương sắp tới....Đường xa vất vả. Muội sợ mình không chịu nổi lao lực này...

Nét cười trên môi Hồng Miêu dần biến mất. Huynh thở nhẹ.

-Được rồi. Vậy muội có thể ở lại chờ bọn huynh hành hương về. Bọn huynh sẽ về sớm, để cùng muội đón Giao thừa. Chúng ta sẽ cùng nhau đón một cái Tết vui vẻ, ấm áp. Hôm Ba mươi Tết, muội nhớ mặc thật đẹp đấy, trang điểm thật đẹp đấy.

Lam Thố lặng lẽ gật đầu.

Trời đã khuya, Hồng Miêu tạm biệt Lam Thố để ra về. Hôm nay thực sự rất vui, nên huynh ngủ rất ngon.


Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến tháng Chạp. Vậy là chuyến hành hương của Lục Hiệp đã tới. Lam Thố tiễn Lục Hiệp tận cửa. Hồng Miêu đi sau cùng. Khi huynh định bước đi thì Lam Thố giữ lại, đưa cho huynh một tờ giấy. Huynh mở nó ra. Đó không phải là tờ giấy bình thường. Đó chính là bức chân dung Lam Thố mà huynh đã vẽ.

-Huynh hãy mang nó theo đi. Hãy coi đó là muội. Là muội đang đi với mọi người. Khi nào nhớ muội thì cứ mở ra xem. Mọi người sẽ vui hơn nhiều đấy.

Ngừng một lúc, Lam Thố nói tiếp, giọng nói vẫn hiền dịu, du dương:

-Hồng Miêu. Chuyến hành hương cầu phúc lần này....huynh hay bảo trọng.

Hồng Miêu gật đầu. Huynh hứa sẽ mua quà về cho cô. Khi đi được mấy bước, Hồng Miêu ngoái đầu lại. Lam Thố nở nụ cười hồn hậu. Huynh thấy mình như đã tan chảy vì nụ cười đó. Huynh cũng cười tươi đáp lại rồi chạy theo Ngũ Hiệp, bắt đầu chuyến hành hương cầu phúc.


Ngồi trên xe ngựa, huynh mở bức tranh ra xem. Huynh thấy phấn chấn hơn rất nhiều. Chưa bao giờ huynh cùng mọi người mong đến Ba mươi Tết như lúc này.

Huynh mỉm cười với bức tranh, cuộn nó lại, nhớ lại khoảnh khắc vui vẻ bên Lam Thố dạo trước, và nghĩ đến niềm vui hạnh phúc sắp tới.....

.......mà không hề hay biết.......

.......Đó là khoảnh khắc vui vẻ cuối cùng.........

.......giữa huynh và cô ấy.....!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com