That Hon Ho
trước hôm thi, chúng tôi được nghỉ học một ngày để chuẩn bị tinh thần cho ngày mai đi thi. mẹ chở tôi đến trường cấp 3 để xem đường đi thế nào.
đứng trước cổng trường, oàaaaaaaaaaa lúc ấy tôi có cảm giác bỗng nhiên rất hy vọng, rất quyết tâm, rất muốn bước chân vào ngôi trường ấy.và niềm khao khát nào đấy không tên như đang lớn dần trong tôi.
sáng hôm sau.
đêm qua , tôi hơi căng thẳng, có chút mất ngủ. các mẹ của tôi cũng thế ( cô giáo í). mới gần sáng đã thấy tin nhắn của mẹ trong nhóm lớp rồi, " chúc các con bình tĩnh , tự tin làm bài thi, chiều nay u đợi các con về trường nhé". và thế là tim tôi lại càng đập nhanh hơn :) đập bịch bịch trong lồng ngực như trống dồn, cơn lo lắng hồi hộp ùa về từng đợt.
tôi đến trường, mất một lúc chen chân đứng trước bảng dán tên để xem mình thuộc phòng nào, số mấy và đương nhiên là tim vẫn đập nhanh vô cùng. sau đấy, tôi đứng nói chuyện với lũ bạn thi cùng trường, đứa nào cũng cười cười, nhưng cái vẻ lo lắng vẫn hiện lên rõ mồn một trên mặt bọn nó. tôi biết mà. cái điệu cười " run rẩy" ấy, haha, chẳng biết nói thế đã đúng chưa, nhưng chắc chắn có " run rẩy" nhé, tất cả chúng tôi đều tự an ủi rằng sẽ tốt mà, tất cả sẽ tốt mà....
sáng, thi văn.
phát đề xong, tay cầm tờ đề, có chút run run. sau đó tôi phải tự trấn tĩnh lại, từ từ sắp xếp các ý nghĩ trong đầu, cẩn thận viết ra, mồ hôi tay có hơi ươn ướt :)) chữ hơi xiêu vẹo, nhưng một lát sau đã khá hơn rồi.
chiều, thi toán.
vì đã có trải nghiệm từ buổi sáng, nên chiều tôi bình tĩnh làm bài hơn nhiều. rủi thay, đang đến phần hình thì trời tối sầm lại, mưa. mất điện! thế là phải căng mắt ra nhìn từng góc, từng cạnh một, đèn sáng còn chả ăn ai, đằng này lại tối mò mò như hũ nút! thời tiết thật đáng giận. vì thế nên đến phần d bài hình, tôi chẳng thể nào tìm ra nổi phương án giải đáp. thôi, kệ, kiểm tra lại bài đã làm, sau đó thì ngồi yên vị đợi trống , thu bài, rồi về trường.
chiều nay mẹ tôi có việc bận, nên tôi đi nhờ xe nhà Manh về. con bé hớn ha hớn hở, khoe với cô mình làm bài tốt lắm. tôi thì nói " bài mình cũng ổn", cũng ổn thôi -.- thực ra tôi chẳng muốn khoe lắm, nói trước bước không qua mà, về nhà, mẹ tôi cũng hỏi bài tôi làm được không? "vâng vâng, cũng ổn mẹ ạ, chắc là đỗ rồi" - tôi nói đỗ, bởi vì tôi tin vậy....
đứng trước cổng trường, oàaaaaaaaaaa lúc ấy tôi có cảm giác bỗng nhiên rất hy vọng, rất quyết tâm, rất muốn bước chân vào ngôi trường ấy.và niềm khao khát nào đấy không tên như đang lớn dần trong tôi.
sáng hôm sau.
đêm qua , tôi hơi căng thẳng, có chút mất ngủ. các mẹ của tôi cũng thế ( cô giáo í). mới gần sáng đã thấy tin nhắn của mẹ trong nhóm lớp rồi, " chúc các con bình tĩnh , tự tin làm bài thi, chiều nay u đợi các con về trường nhé". và thế là tim tôi lại càng đập nhanh hơn :) đập bịch bịch trong lồng ngực như trống dồn, cơn lo lắng hồi hộp ùa về từng đợt.
tôi đến trường, mất một lúc chen chân đứng trước bảng dán tên để xem mình thuộc phòng nào, số mấy và đương nhiên là tim vẫn đập nhanh vô cùng. sau đấy, tôi đứng nói chuyện với lũ bạn thi cùng trường, đứa nào cũng cười cười, nhưng cái vẻ lo lắng vẫn hiện lên rõ mồn một trên mặt bọn nó. tôi biết mà. cái điệu cười " run rẩy" ấy, haha, chẳng biết nói thế đã đúng chưa, nhưng chắc chắn có " run rẩy" nhé, tất cả chúng tôi đều tự an ủi rằng sẽ tốt mà, tất cả sẽ tốt mà....
sáng, thi văn.
phát đề xong, tay cầm tờ đề, có chút run run. sau đó tôi phải tự trấn tĩnh lại, từ từ sắp xếp các ý nghĩ trong đầu, cẩn thận viết ra, mồ hôi tay có hơi ươn ướt :)) chữ hơi xiêu vẹo, nhưng một lát sau đã khá hơn rồi.
chiều, thi toán.
vì đã có trải nghiệm từ buổi sáng, nên chiều tôi bình tĩnh làm bài hơn nhiều. rủi thay, đang đến phần hình thì trời tối sầm lại, mưa. mất điện! thế là phải căng mắt ra nhìn từng góc, từng cạnh một, đèn sáng còn chả ăn ai, đằng này lại tối mò mò như hũ nút! thời tiết thật đáng giận. vì thế nên đến phần d bài hình, tôi chẳng thể nào tìm ra nổi phương án giải đáp. thôi, kệ, kiểm tra lại bài đã làm, sau đó thì ngồi yên vị đợi trống , thu bài, rồi về trường.
chiều nay mẹ tôi có việc bận, nên tôi đi nhờ xe nhà Manh về. con bé hớn ha hớn hở, khoe với cô mình làm bài tốt lắm. tôi thì nói " bài mình cũng ổn", cũng ổn thôi -.- thực ra tôi chẳng muốn khoe lắm, nói trước bước không qua mà, về nhà, mẹ tôi cũng hỏi bài tôi làm được không? "vâng vâng, cũng ổn mẹ ạ, chắc là đỗ rồi" - tôi nói đỗ, bởi vì tôi tin vậy....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com