That Cuu Tam Kiep Bui Tran
[Thất Cửu][ Đồng nhân văn Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện]Tác phẩm : Tam kiếp bụi trầnTác giả : Arthur.Chương 4 : Bên nhau.Mấy ngày này Thẩm Thanh Thu ở cùng Nhạc Thanh Nguyên được ăn uống no đủ, cả người mập lên một vòng nhưng vẫn còn ốm lắm, da dẻ hồng hào lên không ít khi cười còn để lộ hai cái răng nanh xinh xinh nhìn kiểu gì cũng đáng yêu làm Nhạc Thanh Nguyên ôm tim mấy lần. Nha hoàn đem điểm tâm vào thấy đại thiếu gia đang ngồi cùng đứa trẻ, cả hai đều rất chuyên tâm. Nha hoàn biết lúc này không nên quấy rầy liền để điểm tâm ở một bên rồi lui ra. Nhạc Thanh Nguyên đang chuyên chú viết đơn thuốc một tay lại đùa giỡn với tóc của Thẩm Thanh Thu, quấn lại rồi lại thả, cứ như vậy khoé môi luôn mang nét cười. Thẩm Thanh Thu hiếm khi không sinh khí đang cầm bút chú tâm vẽ tranh, dù sao bị Nhạc Thanh Nguyên nghịch tóc cũng đã quen rồi."Xong rồi."Thẩm Thanh Thu nhìn tác phẩm nghệ thuật của mình hài lòng không thôi. Nhạc Thanh Nguyên nhìn Thẩm Thanh Thu ưỡng ngực tự hào liền tò mò nhìn bức tranh. Thẩm Thanh Thu không tiếc cho chúng sanh chiêm ngưỡng rốt cuộc cũng chịu hạ mắt đưa tranh cho Nhạc Thanh Nguyên xem. Nhạc Thanh Nguyên nhìn bức tranh liền không thốt nên lời, khoé môi giật giật. Trong tranh một con giun dài trên đầu có hai cái sừng bốn cái chân nhỏ xíu mà một cái chân đang đạp trên người một con rùa, còn tốt bụng ghi chú con rùa là Nhạc Thanh Nguyên."Con này là con rồng đi."Thẩm Thanh Thu gật đầu, khá khen cho nhà ngươi.Nhạc Thanh Nguyên cũng không tức giận vì bị vẽ thành con rùa bây giờ hắn đang cố gắng nhịn cười nói."Đệ quả thật là có thiên phú.. thật sự là thiên phú.."Người nào đó lỗ mũi đã phồng lên thật to."Nếu ta là con rùa đen, vậy con rồng này là ai ?"Thẩm Thanh Thu ghi tên mình vào trên đầu con rồng. Con rồng này thật sự oai phong giống mình một chút cũng không giống cọng bún đâu."Thẩm Thanh Thu.. Thanh Thu đệ có cái tên thật hay ?"Vành tai Thẩm Thanh Thu đỏ lên, trước giờ chưa ai gọi tên hắn như vậy cả. Gọi như vậy có chút gì đó thân mật."Cho ta bức tranh này được không ?"Thẩm Thanh Thu leo xuống ghế tìm điểm tâm, phất tay với Nhạc Thanh Nguyên một cái. Nhạc Thanh Nguyên cầm bức tranh "tuyệt đẹp" đi cất, hắn tìm một cái hộp gấm cẩn thận bỏ vào. Làm xong tất thảy Nhạc Thanh Nguyên bỗng cảm thấy hài lòng. Vì được Nhạc Thanh Nguyên chiều chuộng nuôi rất tốt, Thẩm Thanh Thu bắt đầu có một thói quen đó là ngủ trưa. Thẩm Thanh Thu leo lên giường Nhạc Thanh Nguyên chiếm địa bàn, giường rất rộng nệm lại êm hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đang ngủ hình như có thứ gì đó hơi ướt chạm vào mí mắt hắn nhưng hắn cảm thấy rất an tâm nên mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên.Người nào đó làm chuyện xấu liền đỏ mặt chạy ra ngoài. ----------------ta là phân cách tuyến ta không thấy gì hết đi ngang qua--------------------------------------"Thanh Nguyên ca ca... Thanh Nguyên ca ca muội đến thăm huynh đây.""Triệu Doanh.."Nhạc Thanh Nguyên định nói nàng đợi ở ngoài cửa nhưng không kịp, ngay lập tức một thân ảnh hồng sắc đã xuất hiện trong phòng thuốc của Nhạc Thanh Nguyên. Triệu Doanh vừa vào đã vội che mũi cô không chịu nổi một đống mùi thuốc hỗn tạp này."Bá mẫu kêu ta đến cùng huynh đi dạo. Huynh đừng suốt ngày ở trong phòng thuốc hôi thối này nữa."Nhạc Thanh Nguyên nhíu mày, độ hảo cảm với tiểu biểu muội này càng ít đi. Thẩm Thanh Thu ở trên giường Nhạc Thanh Nguyên ngủ ngon lành bị tiếng động làm cho thức giấc."Mỗi loại thuốc đều có hương vị riêng để nhận biết, rất thơm mà."Thẩm Thanh Thu vừa ngủ trưa dậy, dụi dụi mắt cất lên giọng nói trong trẻo. Vừa nói đã làm Triệu Doanh lúng túng nàng nhìn thấy sắc mặt Nhạc Thanh Nguyên mới biết mình đã lỡ lời.Trên người Nhạc Thanh Nguyên có mùi thuốc nhàn nhạt, rất dễ chịu. Thẩm Thanh Thu ở trong phòng này một chút cũng không khó chịu ngược lại nếu thiếu chỉ sợ ngủ không ngon.Lông mày Nhạc Thanh Nguyên lập tức dãn ra đi đến bên giường của Thẩm Thanh Thu."Thanh Thu ta dẫn đệ đi dạo nhé."Triệu Doanh bị nói như vậy đang lúng túng lập tức cướp lời."Không được cho nó đi. Muội đi dạo với huynh mà."Thẩm Thanh Thu gật đầu leo xuống giường xỏ giày lè lưỡi với Triệu Doanh một cái.Nhạc Thanh Nguyên thấy y lè lưỡi vươn tay bóp bóp cái miệng nhỏ của Thẩm Thanh Thu liền bị y ghét bỏ đẩy ra. Tên này càng lúc càng to gan rồi, mặt của bản thái tử cũng dám bóp."Đi thôi ra vườn ta hái đào cho đệ ăn.""Ta muốn ăn ba trái."Thẩm Thanh Thu vui vẻ đi theo Nhạc Thanh Nguyên vì còn nhỏ nên đi rất chậm, mỗi bước chân nhỏ xíu. Nhạc Thanh Nguyên thả chậm cước bộ đợi Thẩm Thanh Thu, muốn nắm tay y dắt đi liền bị y cắn nhẹ một cái. Thẩm Thanh Thu đang thay răng nên rất ngứa, gặp cái gì cũng muốn cắn.Triệu Doanh nhìn biểu ca mà nàng yêu mến vì một thằng nhóc xấu xí mà không để ý đến mình liền muốn khóc, mặt khác nàng bắt đầu cảm thấy ghét Thẩm Thanh Thu, càng nhìn càng thấy ghét. Nàng nghĩ nếu nó chết đi Nhạc Thanh Nguyên sẽ chú ý đến mình. Nàng vuốt vuốt tóc đi theo sau hai người đó trong bụng đầy ý nghĩ sau xa. Đứa nhỏ kia nếu chết đi thì thật tốt.Nhạc Thanh Nguyên dẫn Thẩm Thanh Thu đến hoa viên, Thẩm Thanh Thu không hứng thú lắm với hoa cỏ bởi vì lúc ở thiên đình chơi với Cửu Cửu có loại hoa cỏ nào chưa được thấy qua đâu. Đến lúc đứng dưới chân gốc cây đào Thẩm Thanh Thu nhảy lên muốn tự hái cho mình một quả nhưng vì bé quá nhảy thế nào cũng không tới.Nhạc Thanh Nguyên nhìn y, đôi khi Thẩm Thanh Thu khó tính giống như một lão nhân đôi khi lại vô cùng trẻ con. Hắn bước đến nhấc bổng Thẩm Thanh Thu lên đặt lên vai mình. Thẩm Thanh Thu giật mình vội nắm lấy tóc Nhạc Thanh Nguyên giữ thăng bằng. Hai tay Nhạc Thanh Nguyên nắm hai chân y thật vững khoé môi lúc nào cũng vươn nét cười. "Muốn hái trái nào liền hái trái đó."Thẩm Thanh Thu giật mình một chút sau đó liền nắm đầu Nhạc Thanh Nguyên chỉ huy."Đằng kia đi mấy bước nữa. Ngươi xem trái đào kia thật to."Hai bàn tay nhỏ xíu của Thẩm Thanh Thu nắm lấy một trái đào hái xuống. Nhìn trái đào hồng hồng tươi rói Thẩm Thanh Thu liền cắn một miếng. Đào mình tự hái sẽ có một vị khác nha.Thật sự rất ngon, Thẩm Thanh Thu để trái đào trước mặt Nhạc Thanh Nguyên có chút không được tự nhiên nói."Cho ngươi ăn một miếng, rất ngọt."Nhạc Thanh Nguyên dùng hết sức bình sinh hả miệng cắn một miếng thật to. Nhìn trái đào bị lũng một lỗ to đùng Thẩm Thanh Thu sinh khí thật rồi. Đem mặt Nhạc Thanh Nguyên thành bột mà nhào nặn còn Nhạc Thanh Nguyên từ đầu đến cuối đều cười rất tươi. Hắn có thể tưởng tượng được khuôn mặt tức giận của Thẩm Thanh Thu đáng yêu cỡ nào. "Từ giờ trở đi không cho ngươi ăn nữa."Nhạc Thanh Nguyên biết đứa bé này ngoài lạnh trong nóng, bên ngoài là một còn nhím xù lông nhưng nội tâm lại rất đáng yêu cũng rất để ý người khác. Thẩm Thanh Thu hình như đã bắt đầu chấp nhận hắn rồi. Hình như hắn cũng không nỡ rời xa y. Quay đầu nhìn người, lông mày cong như trăng khuyết.
Ống tay áo bay nhẹ
Phong cảnh nhân gian cũng không sánh bằng người
Đắm chìm trong đôi mắt của người
Gió thổi, hoa rơi, nước mắt như mưa
Chỉ vì không muốn chia tay.Triệu Doanh nhìn thấy tất cả, Nhạc Thanh Nguyên trước giờ chưa từng ăn đồ thừa của ai, cũng chưa bao giờ cười, hắn suốt ngày nhốt mình trong phòng bầu bạn với những vị thuốc ngay cả mẫu thân hắn cũng không thân cận lắm. Nhưng mà hắn lại chịu ở cùng với đứa nhỏ này, đối xử dịu dàng với nó, cười với nó.Triệu Doanh nghiến răng, nàng có một linh tính đứa nhỏ này nhất định sẽ cướp đi Thanh Nguyên ca ca của nàng, nàng phải làm gì đó ngay.Triệu Doanh cố gắng thu lại nét mặt nộ khí trở lại dáng vẻ thường ngày bước về phía hai người đang vui vẻ kia. Đứa nhỏ này nhất định phải chết.---------------------------------
Ống tay áo bay nhẹ
Phong cảnh nhân gian cũng không sánh bằng người
Đắm chìm trong đôi mắt của người
Gió thổi, hoa rơi, nước mắt như mưa
Chỉ vì không muốn chia tay.Triệu Doanh nhìn thấy tất cả, Nhạc Thanh Nguyên trước giờ chưa từng ăn đồ thừa của ai, cũng chưa bao giờ cười, hắn suốt ngày nhốt mình trong phòng bầu bạn với những vị thuốc ngay cả mẫu thân hắn cũng không thân cận lắm. Nhưng mà hắn lại chịu ở cùng với đứa nhỏ này, đối xử dịu dàng với nó, cười với nó.Triệu Doanh nghiến răng, nàng có một linh tính đứa nhỏ này nhất định sẽ cướp đi Thanh Nguyên ca ca của nàng, nàng phải làm gì đó ngay.Triệu Doanh cố gắng thu lại nét mặt nộ khí trở lại dáng vẻ thường ngày bước về phía hai người đang vui vẻ kia. Đứa nhỏ này nhất định phải chết.---------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com