Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang
Chương 156: Trần Thế Ấm Áp 1
Cô chỉ đành ngoan ngoãn ngồi đợi,
nhìn người mua trà sữa dần dần xếp
thành hàng, anh trai vừa đợi thức ăn
trong nồi nấu chín vừa làm trà sữa
cho khách
Tiếp xong một đội khách hàng mua
đồ uống, mở nắp nồi lên đồ ăn đã
thành mỹ vị.
Dịch Gia Di định động đũa lại bị anh
trai ngăn cản: "Thím Mễ cứ đòi làm
bà mai cho em, nói muốn dẫn người
tới ăn cơm chung với em, anh không
từ chối được, em cứ coi như có thêm
hai người ăn chung cũng được,
không thích thì đừng để ý, biết
chưa?"
Dịch Gia Di còn đang trố mắt ngạc
nhiên thì thím Mễ đã dẫn con trai
nhà mình tới cửa.
Tuy rằng trong lòng Dịch Gia Đống
cảm thấy chẳng ai xứng với em gái
mình cả, nhưng vì tâm lý người tới
cửa đều là khách nên vẫn nhiệt tình
mời bọn họ ngồi cùng bàn với Dịch
Gia Di.
Dịch Gia Đống quan sát cẩn thận và
tỉ mỉ chàng trai hậu sinh này, trong
lòng bình phẩm một phen, lại tiếp
đón:
"Đồ ăn sắp xong rồi, mọi người
nói chuyện trước đi, nói chuyện
trước đi!"
Sau đó anh ta vỗ lên bả vai Dịch Gia
Di, quay người đi ra sau bếp.
Hậu sinh lớn lên thanh tú, gầy gò,
cắt một mái tóc ngắn gọn gàng ngay
ngắn, dáng ngồi tiêu chuẩn giống
như kẻ tình nghi ngồi trong phòng
thẩm vấn chỉ sợ bị cảnh sát mắng vậy
"Năm nay Gia Di cũng hai mươi rồi
phải không? Nhanh thật đấy, chớp
mắt cái đã fớn như vậy rồi."
Thím Mễ tươi cười ngồi xuống bên cạnh con trai và quan sát Dịch Gia Di, ngược lại bà ta bạo dạn hơn con trai nhà mình nhiều.
Nhìn từ đầu đến chần một lượt
trông thế nào cũng thấy thích hết,
anh cả nhà họ Dịch thật sự nuôi
nấng các em mình rất tốt, cho dù
cha mẹ không còn cũng không hề
suy dinh dưỡng chút nào.
Nhìn bộ dáng rướn cổ ra sức bới
lông tìm vết này cúa thím Mễ, Dịch
Gia Di thật sự muốn đứng dậy cho
bà ta nhìn rõ, bớt cho bà ta phải tốn
công.
Nhưng suy nghĩ đương nhiên chỉ là
suy nghĩ, đại đa số người cũng chỉ
vô cùng điên cuồng, vô cùng dũng
mãnh vào lúc tự biên tự diễn, còn
thật sự biểu hiện ra ngoài lại rất
ngoan ngoẫn và hướng nội.
"Trước đó xem tivi trông béo hơn
ngoài đời một chút, ngồi đối diện
như vậy lại thấy hơi gầy, phải ăn
nhiều hơn mới được."
Sau khi món ăn lên, thím Mễ cực có tinh thần chủ nhà giúp Dịch Gia Di gắp thức ăn, lại không nhịn được mà chỉ trỏ kiến nghị, con trai bà ta thi thoảng lại nâng mắt lên nhìn Dịch Gia Di, một thân khí chất của người đọc sách, bị mẹ ruột hoàn toàn áp chế bẹp dí.
"Trên báo cũng nói cảnh sát mới
năm nay tương lai đều rất có triển
vọng, thím thấy cháu rất được coi
trọng đó, nhưng sĩ quan cảnh sát
nam trên màn hình đó không ổn cho
ắm, không phải quá già mà là quá
hung dữ. Cháu đó, phải tìm một
người đàn ông tốt vào; vẫn nên tìm
bên ngoài cục cảnh sát ấy."
Thím Mễ vẫn lải nhải không ngừng, trong ngoài lời nói đều đang tiến cử con trai mình.
Có thế nhìn ra được cậu thanh niên
rất mất tự nhiên, khi đối diện với
Dịch Gia Di toàn đang cười khổ.
"Gia Di đừng nghe bà Mễ nói lung
tung, làm thám tử uy phong lắm, chú thấv rất nhiều cảnh sát trưởng uy phong lẫm liệt, rất dũng mãnh, rất mê người đấy nhé. Tiểu Cường nhà bọn chú đều coi các cháu là chí
hướng, nói sau này cũng muốn làm
cảnh sát. Tìm ở đâu mà không phải
là tìm, còn phải xem cháu có thích
không đã."
Ông chú béo mập chủ của quầy thịt tới mua heo nướng đứng ở đằng trước, mở miệng ngắt lời thím Mễ.
Hàng xóm ở Thâm Thủy Phụ, Hương
Giang cũng không có phẩm chất tốt
đẹp "không xen vào chuyện của
người khác" đó, gặp phải chuyên bất
bình luôn muốn phân tích vài câu và
tranh luận đúng sai.
"Đúng đó, Gia Di lên tivi khỏi phải nói quá xinh đi, toàn bộ thanh niên tài tuấn gì đó ở Hương Giang còn không phải đều xếp hàng dài hay sao?"
"Thím Mễ, bà phải xếp hàng đi, con
trai bà một tháng kiếm được bao
nhiêu đô la Hồng Kông? Chiều cao
bao nhiêu? Qua đây, bày ra cho
chúng tôi nghiên cứu chút đã. Báo
chí nói cảnh sát Dịch biểu dương
chính nghĩa, một thân chính khí, có
tình có nghĩa, là may mắn của
Hương Giang! Người như vậy chính
là bảo bối của toàn Hồng Kong
chúng ta, chúng ta làm thị dân, làm
hàng xóm đều phải giúp đỡ kiểm
định!"
Bà chủ nhà ngồi ăn mì xào ở
một bàn khác cũng giơ ngón tay tham gia vào.
Dịch Gia Di được khen mà gò má đó
bừng, liên tục cười ngọt ngào với
chú béo và bà chủ nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com