TruyenHHH.com

Thập Niên 70: Sống Lại Trước Khi Bỏ Chồng Bỏ Con ( Từ Chương 251 đến 450 )

Chương 434

kimmi-le

Lý Sâm hỏi sang tình hình của cha vợ: "Cha, nghe nói xưởng máy móc bảo cha trở về làm việc?"

"Đúng vậy." Cha Thẩm bởi vì chuyện cháu trai lớn mà hơi trầm mặc, sau khi nhắc đến chuyện này thì mới có chút tinh thần, cười nói: "Nói là mời cha trở về làm kỹ sư."

Việc này Thẩm Y Y có nghe nói, cha cô không có khôi phục nguyên chức, nhưng cha cô đã nghỉ việc mười mấy năm rồi, lại còn sắp đến tuổi về hưu nhưng còn được mời về làm kỹ sư, có thể nói bên xưởng cực kỳ coi trọng năng lực của ông.

Nhưng Thẩm Y Y không mong muốn cha cô lại ra ngoài làm việc, uyển chuyển nói: "Cha, ở nhà dạo chơi công viên, tản bộ quanh quẩn và chơi cờ với mấy người bạn già không tốt sao? Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, mấy kiến thức cha còn nhớ rõ không?"

"Con chớ xem thường cha con, cha con từ khi bệnh tình chuyển biến tốt đẹp thì luôn đọc sách, kiến thức chuyên môn nhớ kỹ vững vàng, đi ngủ cũng nói mớ, con đừng lo lắng cho cha con." Cha Thẩm còn chưa lên tiếng, mẹ Thẩm đã đáp lời rồi, bà nhìn ra ý nghĩ của con gái: "Con đừng ngăn cản cha con, mặc kệ ông ấy đi, làm việc giết thời gian cũng tốt, nếu không ông ấy ở nhà rảnh đến sợ."

"Đúng vậy." Cha Thẩm phụ họa: "Quốc gia bồi dưỡng cha mà bỏ ra rất nhiều tiền, bây giờ chính là lúc quốc gia cần có kỹ thuật nhất, sao cha có thể khoanh tay đứng nhìn? Trước kia là bất đắc dĩ, hiện tại sức khỏe cường tráng, có thể trả chút nào hay chút nấy. Y Y, con không cần lo lắng cho cha, trong lòng cha hiểu rõ."

"Được rồi." Thẩm Y Y biết không khuyên được cha cô, cha cô đi nước Tô du học là nhà nước điều đi, tiền tiêu vào đó chính là tiền của quốc gia, cha cô cảm thấy nợ quốc gia cũng không lạ.

Chỉ có thể nói: "Dù sao cha cứ tận sức mà làm, đừng cậy mạnh, suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn. Cha đã nhận tình cảm của tổ quốc, không sai, nhưng cha cũng nuôi mấy đứa con trai con gái là bọn con, hiện tại con gái, con rể của cha còn có cháu trai đều đang cố gắng hết sức vì sự phát triển của quốc gia mà cống hiến, cha không cần phải gánh vác nặng nề vậy, bảo trọng sức khỏe, người trong nhà, đặc biệt là con gái của cha vẫn vô cùng cần cha đấy!"

Mặc dù con gái đang lên lớp ông, nhưng cha Thẩm nghe thế thì cảm thấy toàn thân thoải mái, một người tao nhã, điềm đạm như ông hiếm khi thấy cười hiện tám cái răng, liên tục gật đầu: "Ừm, cha biết rồi, cha cũng muốn ở bên con thật lâu, sẽ không cậy mạnh."

"Hóa ra là bố con hai người chỉ cần lẫn nhau thôi?" Mẹ Thẩm khẽ nói, nhìn Lý Sâm: "Họ không cần chúng ta."

"Không không không." Thẩm Y Y vội vã dỗ mẹ của cô: "Con cũng cần mẹ mà. Mẹ, ôm một cái. "

Mẹ Thẩm bị phá công, quan sát Lý Sâm: "Con đó cái đứa nhỏ này, đã bao lớn rồi? Còn làm nũng với cha mẹ... Muốn nũng nịu thì trở về nũng với chồng con đi!"

Thẩm Y Y ôm chặt cánh tay của cha cô, nhìn Lý Sâm: "Con cũng làm nũng với chồng con mà, có phải không, anh Sâm? Nhưng con nũng nịu với chồng con cũng không trở ngại con nũng nịu với cha mẹ con mà? Con có lớn hơn nữa cũng là con của cha mẹ mà, có phải không cha."

"Đúng đúng đúng." Cha Thẩm cười rất thư thái.

Mẹ Thẩm tức giận trợn mắt, nói với Lý Sâm: "Cái kiểu vô lại này cũng không biết là ai nuông chiều nữa!"

Lý Sâm mỉm cười, dung túng nói: "Mẹ, con cảm thấy Y Y thế này rất tốt."

Đương nhiên rất tốt!

Con gái lớn như thế còn có thể duy trì được tính trẻ con và sự ngây thơ, người làm cha mẹ ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vui vẻ hơn ai khác. Về phần ai nuông chiều, ngoại trừ người làm cha mẹ bọn họ, đương nhiên là người làm chồng nuông chiều.

Hiện tại mẹ Thẩm thật sự là càng ngày càng hài lòng về Lý Sâm, mặc dù chưa bao giờ ghét Lý Sâm, nhưng dẫu sao bối cảnh hai nhà quá cách xa, không chỉ quá trình trưởng thành khác biệt, ngay cả đã ở bên nhau cũng là kết quả giống như trong phim.

Hạt giống có thể kết tinh được quả tốt, xác suất đó gần như cực kỳ bé nhỏ, lại không nghĩ rằng không chỉ một quả tốt, mà lại còn là một quả tốt lớn!

Điều này làm sao không khiến người ta bất ngờ và vui sướng?

"Bố, mẹ, Lý Sâm, Y Y." Ngô Tiểu Mạn ra ngoài lấy kiện hàng tiến vào, cô ấy cầm một kiện hàng rất lớn.

Mẹ Thẩm thấy thế thì kinh ngạc: "Đây là Vũ Hành gửi về?"

"Không phải." Ngô Tiểu Mạn nói: "Là mẹ con gửi tới..."

"À." Nụ cười trên mặt mẹ Thẩm thu lại, nhẹ gật đầu, không hỏi trong túi là cái gì.

Vẻ mặt Ngô Tiểu Mạn tự nhiên, mở kiện hàng ra, nói: "Gửi chút thịt bò khô, còn có một số thịt dê ướp gia vị, Y Y, một hồi các em trở về mang về một ít nếm thử."

"Không cần đâu." Thẩm Y Y nói: "Thành Thành đang tuổi lớn, vẫn nên giữ lại cho Thành Thành ăn đi."

"Cần!" Ngô Tiểu Mạn kiên trì nói: "Thành Thành ăn không hết, mẹ chị thường xuyên gửi tới, hơn nữa thịt dê bò này ngon lắm, đặc biệt là thịt bò, là mẹ chị đi tìm dân chăn nuôi mua thịt bò vàng chất lượng tốt, ngon hơn mua ở thị trường thủ đô rất nhiều, em mang về cho mấy đứa nhỏ và Tiểu Bối nếm thử."

Được thôi, Thẩm Y Y không còn từ chối: "Vậy em sẽ mang về một ít ăn... Đúng rồi, chị dâu, bạn của anh Sâm có mang về mấy hộp sữa bột từ Hương Giang đến, quay về em sẽ lấy cho chị hai hộp."

Ngô Tiểu Mạn: "Không cần đâu..."

"Cần." Thẩm Y Y cũng kiên trì: "Người lớn, trẻ con đều có thể uống, cha mẹ, đến lúc đó con cũng lấy cho cha mẹ hai hộp."

Câu tiếp theo là nói với cha Thẩm, mẹ Thẩm.

Cha Thẩm, mẹ Thẩm sau khi đã được chứng kiến năng lực kiếm tiền của con rể, con gái, biết hiếu kính mình cũng sẽ không tăng thêm gánh nặng cho đôi vợ chồng son thì về sau không từ chối lòng hiếu thảo của con gái, con rể nữa, gật đầu nói:

"Được."

Ngô Tiểu Mạn chần chờ, cuối cùng cũng không từ chối, đặt xuống, cầm thư về phòng mình.

Trở lại trong phòng mở ra xem, mẹ của cô ấy nói gần nói xa đều đang hỏi thăm cha mẹ chồng cô ấy có ý kiến gì với kế hoạch của cô ấy và Thẩm Vũ Hành sau khi cô ấy tốt nghiệp.

Lúc trước cô ấy vì để mẹ của cô ấy trở về, mẹ của cô ấy nói mình trở về, cũng được, chờ sau khi cô ấy tốt nghiệp cô ấy cũng phải trở về. Điều bà ta muốn nghe ngóng là nếu cô ấy trở về thì Thẩm Vũ Hành sẽ tuyệt đối không vứt bỏ cô ấy và Thành Thành về Bắc Kinh một mình, dùng cái này để áp chế cha Thẩm, mẹ Thẩm cúi đầu cùng cô ấy.

Bây giờ cô ấy chỉ còn mấy tháng nữa là sắp tốt nghiệp, cho nên mẹ cô ấy đã quyết tâm muốn biết động thái nên có của cha Thẩm, mẹ Thẩm, thường xuyên viết thư gửi đồ đến để gia tăng cảm giác tồn tại.

Nhưng mẹ của cô ấy làm sao biết, cha mẹ chồng cô ấy chẳng hề có chút dấu hiệu nào là muốn bọn họ ở lại Bắc Kinh, ngay cả Thẩm Vũ Hành còn thương lượng với cô ấy, nói là hay là từ chối lệnh điều về thủ đô, bằng lòng theo cô ấy ở lại tỉnh Tân Cương. Hiển nhiên là cha Thẩm, mẹ Thẩm đã thương lượng với anh ấy trước rồi, đồng thời đã đạt thỏa thuận thống nhất.

Nhà họ Thẩm và nhà họ Ngô đã rất khó hòa giải, vừa rồi Ngô Tiểu Mạn nói mẹ cô ấy gửi thịt bò khô tới, mẹ chồng cô ấy đã thu bớt lại nụ cười, cùng với cô bảo cô em chồng mang thịt bò về thì cô em chồng có dụng ý muốn cô ấy nhận sữa bột, cô ấy không phải là không có chú ý tới.

Đối với Ngô Tiểu Mạn, ở lại Bắc Kinh sẽ càng tốt hơn cho phát triển tương lai của cô ấy và Thẩm Vũ Hành, nhưng tỉnh Tân Cương cũng là nơi cô ấy lớn lên. Cha mẹ đều ở bên kia, cho nên cô ấy không mẫu thuận việc ở lại Bắc Kinh hoặc là về tỉnh Tân Cương.

Nếu như về tỉnh Tân Cương có thể giảm bớt mâu thuẫn gia đình và sự ngăn cách giữa cha mẹ hai bên, vậy cô ấy rất vui lòng.

Thế là cô ấy viết thư lại cho mẹ cô ấy, coi nhẹ ám chỉ chất chứa trong lời nói của bà ta, chỉ nói trường học đang căn cứ hộ khẩu để sắp xếp hướng đi sau tốt nghiệp rồi, cô ấy rất nhanh sẽ có thể về tỉnh Tân Cương đoàn tụ.

Sau khi gửi thư đi, Ngô Tiểu Mạn có thể tưởng tượng ra hình ảnh mẹ cô ấy sẽ nổi trận lôi đình sau khi nhận được thư.

Cô ấy đau đầu mà thở dài, hi vọng mẹ của cô ấy có thể như vậy mà từ bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com