TruyenHHH.com

Thap Nien 60 Ga Cho Dau Bep Cong Tu Gia


Tiền Cúc Hoa đã sinh được một bé gái, tin tức này nhanh chóng được truyền đi khắp đại đội.

Vợ Điền Nhị Thụ và mẹ của Điền Đại Thụ nghe được tin cũng mừng run lên, Tiền Cúc Hoa lại sinh thêm một đứa con gái nữa, đã là ba đứa con gái rồi!

Không nói đến việc cái nhà này tương lai đều phải dựa vào cháu trai, mà ngay cả việc Đại Bảo đẩy Tiền Cúc Hoa khiến cô ta sinh non cũng sẽ có thể lấp liếm được.

Mẹ Điền Đại Thụ gương mặt hớn hở: "Mẹ đã nói rồi Đại Thụ là mệnh không có con trai, vậy mà Cúc Hoa cứ nhất định không tin, như nào cũng quyết sinh, nhìn xem, mất mấy đồng tiền, vừa tìm bà đỡ lại gọi thêm Vương Anh nữa chứ, đến cuối cùng cũng không phải là sinh một bé gái sao? Có thể thấy được đã chú định như vậy rồi."

Vợ Điền Nhị Thụ cũng rất vui vẻ, cô ta cùng mẹ chồng sau lúc đó cũng gây chuyện đến hơn nửa đêm, buổi sáng hôm sau khi chồng trở lại mới biết, thì ra Tiền Cúc Hoa thật sự sinh ra một đứa con gái!

Vợ Điền Nhị Thụ lập tức cảm thấy những điều mà cô ta cầu mong trong lòng mấy hôm trước nay đã trở thành hiện thực!

Mẹ chồng nàng dâu vốn đang cãi vã, hiện tại lại cùng nhau vui vẻ, không thể chờ nổi mà truyền tin tức ra ngoài.

Mẹ của Điền Đại Thụ vênh váo tự đắc, gọi con trai cả tới, cẩn thận dặn dò: "Vợ của con cũng coi như là hết hy vọng đúng không? Cái số của cô ta đã định như vậy rồi, đẻ không được con trai đâu! Con cũng là cái mệnh này, sau này cứ yên tâm mà dựa vào cháu của con, Đại Bảo là con nhìn nó lớn lên, sau này thằng bé có thể không hiếu thuận với con sao? Hơn nữa, sau này con già rồi còn không phải đều để Đại Bảo gánh vác sao?"

"Ngày hôm qua vợ của con một bộ dạng không nghe lời kia, nhìn thật đáng sợ, con trở về phải nói với cô ta rõ ràng. Cô ta như vậy, lại không sinh được con trai, chúng ta vẫn cho cô ta ăn uống đầy đủ chưa đuổi cô ta ra ngoài đã là rất tốt rồi. Bảo cô ta đừng có quá quắt!"

Mẹ Điền Đại Thụ nhớ tới hôm qua liền tức giận: "Còn có hai đứa con gái kia của con nữa, một đứa không nói gì đã chạy ra ngoài gọi người rồi, làm cho người ta biết chuyện mà đàm tiếu. Đứa còn lại thì to giọng cáo trạng, hừ, mẹ là bà nội của nó đấy, lại bị một đứa cháu như nó cáo trạng với đại đội trưởng?"

"Con trở về phải nói với vợ con, bảo cô ta đến tìm Điền Hữu Phúc, nói rằng bản thân cô ta không truy cứu việc đó nữa."

Mẹ Điền Đại Thụ gồng sống lưng thẳng lên: "Cô ta cũng không xảy ra chuyện gì cả, ngày hôm qua em trai con còn phải vất vả chạy sang đại đội bên cạnh, khi trở về nửa người dưới đã ướt đẫm, lúc này vẫn còn đang ngủ kia kìa! Coi như Đại Bảo đẩy cô ta đi, em trai con cũng đền bù đủ cho cô ta rồi. Bảo cô ta không được truy cứu nữa!"

Điền Đại Thụ co rúm cả người lại, trước mặt người mẹ này anh ta hoàn toàn không nói tiếng nào, làm cho mẹ Điền Đại Thụ cảm thấy rất tức giận.

Bà ta thật sự không thích đứa con trai lớn này, ai có thể thích một cái đầu gỗ không nó quá ba chữ chứ!

Con trai nhỏ vừa có thể nói ngon ngọt, còn có thể sinh cho bà ta đứa cháu trai béo tròn, bà ta với bạn già cũng có chỗ dựa vào lúc về già.

Đại Thụ cũng chỉ có ba đứa con gái, dù sớm hay muộn đều sẽ phải gả ra ngoài cả thôi.

Mẹ Điền Đại Thụ nghĩ đến đây, còn hỏi một câu: "Sáng nay con đưa cho Vương Anh và bà đỡ bao nhiêu điền?"

Điền Đại Trụ rụt cổ: "Đưa cho bà đỡ bốn đồng, bà Điền một đồng, còn Vương Anh chưa cho."

Năm đồng tiền!

Mẹ Điền Đại Thụ trong lòng đau xót, bà ta vuốt ngực hung hăng mắng: "Cái bà đỡ kia, trong thời gian sinh con! Bà ta cũng không giúp đỡ gì, vậy mà không biết xấu hổ đòi bốn đồng sao? Con là có nhiều tiền rồi đúng không?"

Điền Đại Thụ vẫn không nói gì, trong lòng anh ta cũng không muốn đưa.

Sinh một đứa con gái, đừng nói đến việc anh ta phải đưa tiền, chính anh cũng không muốn sống nữa.

Nhưng lúc đó có Điền Đại Trụ ở đó, cậu ta còn là dân binh, ở đại đội cũng có chút uy tín, Đại Trụ đã trực tiếp nói với anh ta là muốn bốn đồng, nói chuyến này đi đến không dễ dàng, đi cũng không dễ.

Bà đỡ bị đánh thức lúc nửa đêm, lại phải đi qua tuyết lớn, ở trên nền tuyết đi suốt trong ba bốn giờ, cho bà bốn đồng cũng là điều đương nhiên.

Hiện tại Điền Đại Thụ đã có ba đứa con gái, ngay cả ý kiến của mình cũng không có dũng khí nói ra, chỉ có thể đưa ra bốn đồng.

Về phần một đồng của bà nội Điền, điều này đã sớm được thỏa thuận rồi, lại còn là người trong tộc, không cho cũng không được.

Nhưng còn Vương Anh rời đi sớm nên cũng chưa tính tiền cho Vương Anh.

Mẹ Điền Đại Trụ nói: "Thôi vậy đi, hai người kia đã cho rồi, còn Vương Anh thì thôi không cho. Nói đùa chứ, đỡ đẻ ra một đứa con gái, còn đưa tiền cái gì? Lúc xưa, nếu đỡ được một đứa con gái, ngay cả một xu cũng không cho."

Lời này nói ra cũng không đúng, nếu bà nội Điền ở đây, nhất định sẽ châm chọc cho hai câu. Đỡ được đứa con gái thì không trả tiền, lúc trước là thời đại nào chứ, khi đó không phải không trả tiền, mà là do mọi người đều không có tiền để trả.

Mỗi người giúp một chút, bé trai thì được hai quả trứng gà, bé gái thì được một quả trứng gà.

Hiện tại đã là thời đại nào rồi!

Cuộc sống của nhà nào cũng khó khăn, nhưng việc không cho bà đỡ tiền thì cũng chưa từng thấy.

Mẹ Điền Đại Thụ còn chưa nói hết.

"Con trở về nói với vợ lấy hai đồng tiền đi, em trai con hôm qua đã bị cảm lạnh, không cần bồi bổ sao? Còn có Đại Bảo nữa, thằng bé sợ đến mức nói sảng đến nửa đêm..."

Mẹ Điền Đại Thụ thật sự đau lòng, chỉ là bà đau lòng tiền và đứa cháu trai lớn thôi.

"Kêu cô ta lấy hai đồng tiền tới, cho em trai và cháu trai con bồi bổ thật tốt!"

Vợ của Điền Nhị Thụ đứng một bên nghe, cũng không tiếp lời.

Trải qua chuyện ngày hôm qua, hơn nữa Tiền Cúc Hoa còn sinh ra một đứa con gái, vợ của Điền Nhị Thụ trong lòng đã cảm thấy an tâm.

Trước kia, cô ta không thể không quan tâm Tiền Cúc Hoa sinh con trai hay con gái, nhưng hiện tại lại tốt rồi, Tiền Cúc Hoa đã sinh ra con gái. Chỉ bằng cái tốc độ năm năm một thai của cô ta, lần tiếp theo còn không biết bao giờ.

Một nhà anh chồng hiện tại đều phải nịnh bợ mình, cô ta cần gì phải mở miệng xin xỏ?

Hơn nữa, vẫn còn mẹ chồng ở đây cơ mà. Mẹ chồng chắc chắn sẽ giải quyết tốt những việc này, cô ta đầu cần phải nhúng tay vào làm gì?

Điền Đại Thụ yên lặng không lên tiếng, xoay người rời đi.

Ở trong nhà Điền Đại Thụ, Tiền Cúc Hoa đã ngủ cả buổi sáng, thời điểm giữa trưa mới tỉnh.

Nhưng bà đỡ kia vẫn chưa đi, chờ chị ta tỉnh xem chị ta có thể cho đứa bé uống sữa được không, còn nữa đứa bé được sinh non, phải đợi đứa bé ổn định mới rời đi được.

Còn Đại Nha và Nhị Nha, Đại Nha đang nấu thức ăn cho mẹ và em gái ở bên ngoài nhà, lúc buổi sáng ba biết bản thân lại có thêm một cô con gái, đầu tiên đã quỳ gối trên nền tuyết khóc một lúc lâu, sau đó liền ra khỏi cửa đến nhà cũng chưa bước vào, không biết đi đâu rồi.

Hai đứa nhỏ hôm qua chỉ ăn hai cái bánh bao, lúc này đã đói bụng. Đại Nha sợ mẹ tỉnh dậy không có gì ăn, sẽ không thể cho em gái mới sinh của mình ăn, nên cô đã tự làm một số loại bánh linh tinh từ bột.

Còn Nhị Nha nằm trên giường nhìn em gái.

Trẻ mới sinh ra không lớn một chút nào, hơn nữa Tam Nha lại là đứa bé sinh non, khi chào đời con bé giống như một chú mèo con vậy.

Nhị Nha phồng má, con bé nhẹ nhàng chạm vào miệng em gái. Sự mềm mại của trẻ con, khác hoàn toàn xúc cảm khi chạm vào khuôn mặt của chính mình.

Nhị Nha hơi nản lòng, con bé không hiểu tại sao nhất định phải có em trai, nhưng chị đã nói với cô bé rằng có em trai thì cả nhà mới có thể ngẩng cao đầu. Nếu có em trai, ba sẽ đối xử các cô tốt hơn, mẹ cũng không cần nhịn giận với bà nội và thím hai như bây giờ nữa.

Mặc dù Nhị Nha không hiểu, nhưng điều đó cũng không ngăn được con bé mong chờ một người em trai.

Không phải con bé muốn được ăn ngon mặc đẹp, mà chỉ hy vọng mẹ có thể mắng bà nội và thím hai! Đặc biệt là Đại Bảo đó!

Khi có em trai, con bé sẽ kêu em trai đi đánh Đại Bảo, lấy lại những quả trứng gà mà cậu ta cướp của mình!

Nhưng mà...

Tại sao lại là một em gái chứ?

Nhị Nha có chút buồn bực, trực giác của con bé đã cho biết rằng ba không thích em gái, nghe được tin mẹ sinh em gái, cha đã quỳ trên mặt đất khóc.

Thôi kệ, ba khóc thì khóc đi, dù sao ba cùng bà nội và thím hai là một đám.

Nhị Nha sợ hãi nhất là mẹ khóc, nếu cả mẹ cũng không thích em gái...

Em gái có phải quá đáng thương rồi không, không có ai thích con bé cả.

Nhị Nha sờ đầu em gái nhỏ, nghĩ thầm, nếu cả mẹ cũng không thích em, con bé sẽ miễn cưỡng chia một chút tình cảm của chị gái cho em gái, sau đó con bé cũng sẽ thích em gái một chút nữa.

Đại Nha làm xong cơm, lại luộc thêm một quả trứng gà cho Tiền Cúc Hoa, đợi đến khi Tiền Cúc Hoa tỉnh lại, xung quanh người chị ta đã có ba đứa con gái, hai đứa lớn dựa vào giường đất để sưởi ấm, còn đứa nhỏ thì ghé vào bên chị ta ngủ.

Bà đỡ thấy chị ta đã tỉnh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tiền Cúc Hoa ngủ rất sâu, một lần ngủ đã đủ mười giờ, bà lo lắng làm sao có thể cho đứa bé kia ăn được.

Tiền Cúc Hoa nhìn đứa con gái mình mới sinh, đứa bé sinh non, sinh ra vừa nhỏ lại vừa gầy, so với những đứa bé bình thường nhỏ hơn rất nhiều. Tiền Cúc Hoa bế con gái lên, bắt đầu cho con gái nhỏ bú sữa.

Bà đỡ chờ sau khi đứa bé ăn xong sữa, kiểm tra lại một lần nữa, xác định sẽ không có vấn đề gì xảy ra sau này, mới cùng Tiền Cúc Hoa nói về đứa bé bị sinh non phải chăm sóc tỉ mỉ, rồi mới rời đi.

Đại Nha chạy tới nhà bếp đem cơm, trứng gà cho mẹ.

Tiền Cúc Hoa ăn trứng gà, nhìn hai đứa con gái run rẩy, liền bảo cả hai cùng lên giường đất.

"Quá lạnh rồi, giường đất cũng đủ chỗ, hai đứa lên giường nằm cùng với em gái đi."

Tiền Cúc Hoa không hỏi chồng đi đâu, chị ta chống tay đứng dậy, tìm chiếc áo bông nhỏ đã chuẩn bị cho con trai ở trong rương, đại nha đầu thấy vậy vội vàng đứng lên đỡ chị ta. Tiền Cúc Hoa cũng không di chuyển nhiều, lấy kim và chỉ rồi ngồi lại trên giường.

Chị ta xé áo bông thành năm sáu mảnh, hủy đi mấy cái đường may lúc trước, sau nửa buổi chiều may lại, cuối cùng cũng làm ra được một chiếc áo khoác bông mỏng.

Tiền Cúc Hoa đem áo bông đưa cho con gái lớn: "Mặc vào đi, ngày mai đi trả khăn quàng cổ cho người ta."

Đại Nha ngơ ra một chút, mặt đỏ lên, mấy chuyện đều liên tiếp xảy ra, khiến cho con bé quên mất việc đem khăn quàng cổ trả lại chị Vương Anh!

Tiền Cúc Hoa vẫn đang hủy đi chiếc áo bông, chiếc áo bông mà chị ta chuẩn bị cho con trai khá dày, nên vẫn còn rất nhiều bông còn thừa trong áo, đủ cho hai cô con gái còn lại mặc.

Đại Nha mặc vào áo bông, ánh mắt đều tràn ngập sự chờ mong, Tiền Cúc Hoa nhìn thoáng qua liền nói: "Còn tốt, nhưng tay áo lại có chút ngắn."

Đại Nha hoang mang rối loạn nói: "Không ngắn đâu ạ!"

Tiền Cúc Hoa: "Lúc con không làm gì thì cho tay vào bên trong áo là được, mẹ còn phải làm cho cả em gái con, không kịp sửa lại cho con."

Nhị Nha ngây người, con bé vốn dĩ rất hâm mộ chị gái có thể mặc áo khoác bông, nhưng cũng không nghĩ đến việc mình cũng có giống chị gái, không cần thiết mặc quá dày như vậy, nên con bé không nói gì, con bé không tưởng tượng được, áo bông tốt như vậy, lại có phần của con bé!

Bốn mẹ con đều ở trên giường đất, không khí vừa ấm áp, Điền Đại Thụ đã trở lại.

Điền Đại Thụ bước vào phòng, thấy Tiền Cúc Hoa đã tỉnh, anh ta ấp úng nói: "Vừa lúc em tỉnh, lấy cho anh hai đồng tiền đi."

Tiền Cúc Hoa nhíu mày: "Lấy tiền để làm gì?"

Chị ta nghĩ rằng tối hôm qua còn chưa đưa tiền cho ai đó, nhưng nghĩ lại thì không phải như vậy, bà đỡ chắc là cho rồi, nếu không hành động cũng sẽ không nhanh nhẹn như vậy.

Bà Điền chắc cũng cho rồi. Bà lại là người trong tộc, không cho thì không thích hợp.

Tiền Cúc Hoa: "Tiền này để cho Vương Anh sao?"

Tính đi tính lại, cũng chỉ có Vương Anh là đi trước không lấy tiền thôi.

Tiền Cúc Hoa nghĩ đến việc này cũng không hợp lý, người ta không cần, chị ta cũng không thể không cho. Nếu không phải nhờ Vương Anh, tối hôm qua chưa chắc chị ta có thể còn sống ngồi ở đây.

Tuy rằng ngày hôm qua rất đau, nhưng chị ta vẫn có ý thức, cũng biết trong quá trình sinh sản, vẫn luôn là Vương Anh chủ động, bà Điền chẳng qua chỉ giúp một chút thôi.

"Hai đồng tiền không đủ đâu, người ta vất vả từ nửa đêm, chờ em đẻ được mới đi về, để em đi đưa cho cô ấy, cũng đưa thêm mấy quả trứng gà nữa."

Tính cách của Tiền Cúc Hoa không được người ta yêu quý nhưng cũng là người hiểu chuyện, chẳng muốn thiếu nợ ai bao giờ. Lúc trước tạo cho Vương Anh không ít rắc rối, người ta vẫn không so đo hiềm khích trước đây là đến giúp đỡ, đến bà Điền cũng phải hứa trả một đồng tiền mới đến, Vương Anh chưa nói hai lời đã tới rồi.

Tiền Cúc Hoa nghĩ trong lòng, bây giờ trong nhà có mười mấy đồng, vậy đưa cho Vương Anh năm đồng đi.

Đại Thụ chần chờ một chút, một lúc mới nói: "Mẹ anh nói không trả công cho Vương Anh. Nói rằng cô ấy chỉ đỡ được đứa con gái, vốn dĩ sinh con gái thì không cần đưa."

Tiền Cúc Hoa: "Người ta đỡ được đứa con gái, nhưng làm gì có nhà ai đỡ được con gái thì không trả tiền chứ? Chính anh gọi bà đỡ đến, anh cũng không đưa công người ta sao?"

Vương Anh còn cứu cô ta một mạng nữa, chỉ cần điều này thôi, tiền công cũng đã phải cao rồi.

Tiền Cúc Hoa đột nhiên phản ứng lại: "Tiền không phải đưa cho Vương Anh, vậy anh đưa cho ai?"

Điền Đại Thụ bị vợ hỏi, khoé miệng mấp máy, cuối cùng vẫn thừa nhận: "Đưa cho Nhị Thụ và Đại Bảo."

Tiền Cúc Hoa vừa kinh vừa giận: "Anh hỏi mẹ anh một chút, xem tấm lòng bà có phải ngâm trong nước bẩn không! Em còn chưa xuống giường, bà liền sai anh về nhà đòi tiền! Em trai anh thì đòi tiền làm gì! Cháu anh đẩy em chuyện này còn chưa tính xong đâu! Em dựa vào gì phải đưa tiền cho bà ta chứ!"

Điền Đại Thụ nhìn vợ đang tức giận, thình lình nói một câu: "Em sinh con gái."

Trong nháy mắt Tiền Cúc Hoa thân mình lạnh tanh: "Em sinh con gái thì làm sao chứ?"

Điền Đại Thụ: "Em sinh con gái, về sau chúng ta đều để Đại Bảo gánh vác... Cúc Hoa, mặc dù Đại Bảo đẩy em, em cũng bỏ qua đi. Ai kêu... Ai kêu mệnh của chúng ta không tốt."

Tiền Cúc Hoa trong lòng đã lạnh thấu: "Cho nên ý của anh là, bảo em không những không truy cứu chuyện Đại Bảo đẩy em. Lại còn phải đưa lại hai đồng tiền đúng không?"

Điền Đại Thụ ngồi trên ngạch cửa, đầu cúi xuống, nếu có thể, anh ta thật sự muốn cả đời đều như vậy. Ngồi trên ngạch cửa đem đầu của mình thấp hèn mà cúi xuống, sau này cũng không cần ngẩng lên nữa.

Tiền Cúc Hoa không hé răng, chị ta ôm thân mình mềm mại của con gái nhỏ, cảm thấy con đường phía trước còn xa vời mà lại không có chỗ nào để dựa vào.

Sau một lúc lâu, Tiền Cúc Hoa mới đúng dậy, lấy từ trong tủ một cái túi tiền nhỏ, móc ra hai đồng tiền.

Điền Đại Thụ nhìn thấy tiền, lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi đưa tiền cho em trai và cháu.

Tiền Cúc Hoa chua xót nói: "Từ lúc anh bước vào nhà đến giờ, anh đều không nhìn con gái nhỏ của chúng ta một cái nào. Điền Đại Thụ, sao anh không nói sớm với em một chút anh là người như vậy, chỉ cần sớm một chút, em cũng không đồng ý gả cho anh, chịu tội ở cái nhà này."

Điền Đại Thụ trơ mắt nhìn vợ bước đi tập tễnh trở về trên giường đất, nằm xuống.

Anh ta biết vợ đang trách anh ta không làm được gì, nhưng có thể làm gì sao, ai kêu anh ta không có con trai chứ!

Điền Đạo Thụ đi rồi, Đại Nha và Nhị Nha nhìn mẹ đang nằm nghiêng khóc thút thít, trong lòng cũng trầm xuống, Đại nha cũng rơi nước mắt đầy mặt.

Rõ ràng là người một nhà, nhưng hai đứa nhỏ đều biết, hiện tại dường như chỉ có bốn người bọn họ trôi nổi trên tấm ván gỗ thôi. Mà người vốn dĩ mang theo mái chèo là ba thì đã rời đi rồi, chính bọn nhỏ cũng không biết con đường phía trước như thế nào.

...

Ở những ngày cuối cùng của năm, Vương Anh cùng Từ Sương chuẩn bị một bữa tiệc lớn, thịt lợn còn lại trong nhà đều bị lấy ra để làm sủi cảo, sủi cảo nhân thịt lợn và cải trắng, thơm ngào ngạt, một đám sủi cảo được gói như bao tiều nhỏ, chấm vào giấm ăn, hương vị thực sự thơm ngon.

Họ đã ăn món thịt lợn hầm vào bữa trưa rồi, nên buổi tối liền quyết định làm một con cá, Từ Sương đem một nửa số ớt cay có thể tìm được trong nhà cho vào, làm một nồi cá hầm cay, vị cay đặc biệt là người ta ngon miệng.

Ngoài ra còn có một đĩa củ cải cắt nhỏ ướp lạnh, một đĩa cá viên, canh phù dung làm từ củ mài, còn cho thêm một chút kỷ tử tươi ngon.

Từ Sương vẫn còn tiếc nuối: "Năm nay quên không chuẩn bị một chút đồ biển, nếu lấy một ít rong biển về, hầm canh xương uống cũng rất ngon."

Vương Anh bận rộn với đũa của mình, cô đối với đồ ăn bữa tối nay thực sự vừa lòng.

Hương vị cay của cá khiến cô không dừng được, suýt xoa, cảm giác như đang nuốt lửa vậy. Không thể không cảm thán lúc trước bố chồng làm đầu bếp chuyên món cay Tứ Xuyên, Từ Sương cho ớt cay cũng thật tàn nhẫn.

"Không sao hết, sang năm chúng ta làm một cái thực đơn, chuẩn bị từ mùa hè là được rồi."

Dạo này Vương Anh thích nhất là những món rau khô mà Từ Sương làm, chẳng hạn như khoai tây khô, ăn rất giòn, cũng ngon miệng nữa, hầm cùng thịt, khoai tây hút nước hầm canh, hương vị lại càng thêm tuyệt vời.

Còn có đậu que khô nữa, đậu que khô ngâm nước, rồi hầm cùng xương sườn thực sự rất ngon! Hương vị đậu que tươi có khi còn thua nó!

Hai người ăn thêm một chút, ăn cơm xong rồi, Vương Anh lại ăn thêm một túi khoai sọ ngào đường mà Từ Sương làm, cô thật sự rất nhớ đồ ngọt, thèm không chịu được. Từ Sương mới nhanh chóng dùng đường trắng làm cho cô món ngọt này.

Vương Anh mang theo khoai sọ ngào được đi tìm Trình Thục Phân.

Khi cô đến, Trình Thục Phân đã chuẩn bị đi ngủ rồi, thấy người đến là Vương Anh, bà ấy nhanh chóng mở cửa cho cô vào nhà.

Trình Ngọc không biết từ đâu chạy vào, vẻ mặt lo lắng: "Chị Anh, chị không có việc gì chứ? Em nghe nói tối qua chị đi đỡ đẻ cho người ta đúng không?"

Vương Anh cảm thấy kỳ lạ: "Tại sao em lại biết vậy?"

Hiện tại tuyết rơi rất dày, Trình Ngọc và Trình Thục Phân vẫn luôn không ra khỏi nhà, thân phận của họ có chút xấu hổ, đi chỗ nào cũng không phù hợp.

Trình Ngọc dừng một chút, Trình Thục Phân nói con bé: "Đứa bé này không biết nghĩ cái gì, thường xuyên chạy ra ngoài."

Trình Ngọc: "Con không phải như thế... Không phải là con ra ngoài nhìn xem có thể bắt được con thỏ nào không sao?"

Nói đến đây Trình Ngọc liền xách một con thỏ đã chết lại: "Nhìn xem, chị Anh, đây là do em bắt được đó."

Vương Anh líu lưỡi, một có thỏ hoang vừa to vừa béo như thế, ở trên núi mưa tuyết lại lớn thế kia, Trình Ngọc làm thế nào mà bắt được vậy!

Trình Ngọc đắc ý nói: "Em tước mấy cái xiên tre, thấy có cái gì nhúc nhích thì đâm qua đó."

Vương Anh không thể không cảm thán, như vậy cũng rất giỏi.

Trình Thục Phân quở trách nói: "Con bé này chỉ có lá gan lớn thôi, mèo mù gặp được chuột chết một lần, liền cảm thấy bản thân mình có thể bắt, liên tiếp chạy đi thử."

Vương Anh: "Bắt thì cũng được thôi, nhưng không thể đi vào trong núi nữa, cái thời tiết này đường trên núi cũng không rõ được, lạc đến chỗ nào đó thì làm sao?"

Trình Thục Phân: "Cũng đừng đi ra bên ngoài, làm mọi người nhìn thấy."

Vương Anh biết Trình Thục Phân sợ Trình Ngọc chạy ra bên ngoài gặp chuyện, nói: "Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, chỉ cần con bé không cần làm mọi người chú ý là được rồi, nếu bị người khác nhìn thấy thì đi chỗ khác thôi. Hai người như vậy, con bé đi ra ngoài bắt con thỏ gì đó, dù người ta thấy cũng không nói gì đâu."

Rốt cuộc thì lương thực mà Điền Hữu Phúc đem đến cũng hữu hạn, hai người Trình Ngọc nếu vẫn luôn như vậy, người khác cũng sẽ nghĩ có phải Vương Anh lén cho hai người họ ăn cái gì ngon không.

Hơn nữa, dù là người lớn, nếu luôn bị nhốt ở trong nhà cũng sẽ xảy ra chuyện, huống hồ gì Trình Ngọc chỉ là đứa trẻ, làm sao có thể cả ngày trong nhà chứ.

Nghe Vương Anh giải thích như vậy, Trình Thục Phân cũng yên tâm, lá gan của Trình Ngọc lớn, lại biết chút võ, bình thường khi cô bé chạy ra ngoài cũng không cần lo lắng an nguy, chỉ sợ rằng sẽ liên lụy đến Vương Anh thôi, sẽ khiến người ta nói cô không biết quản lý người.

Trình Ngọc đem con thỏ đưa cho Vương Anh: "Tặng cho chị đó!"

Lúc trước khi ăn cá mà Vương Anh mang đến, cô bé đã nghĩ phải để cho chị Anh được ăn thịt! Không nghĩ tới ngày này sẽ tới nhanh như vậy!

Vương Anh không biết nên khóc hay nên cười: "Chị không thiếu cái này đâu... Hai người giữ lại mà ăn."

Trình Ngọc vẫn không từ bỏ: "Chị cứ nhận đi, em còn có thể bắt thêm mà!"

Cũng may nơi ở của bọn họ gần với núi, chỉ cần một buổi trưa thôi, Trình Ngọc cũng đã nhìn thấy được hai con thỏ, nhưng mà tính chính xác còn phải luyện tập thêm nhiều lần nữa.

Vương Anh thấy không có cách nào lay chuyển được, vì vậy nhận lấy nó, dù sao ở nơi này Trình Thục Phân và Trình Ngọc cũng không có gia vị, chắn hẳn cũng sẽ khó chế biến, cô định mang con thỏ về, nhờ Từ Sương nấu, sau đó cô lại đưa qua đây một phần.

Lực chú ý của Trình Ngọc rất tốt, tuy rằng đã đổi đề tài trong chốc lát, nhưng cô bé vẫn hỏi lại một cách kiên nhẫn:

"Chị Anh, tối hôm qua chị đi đỡ đẻ có thuận lợi không?"

Vương Anh: "Cũng tạm được."

Trình Ngọc hỏi thêm: "Đứa bé được sinh ra là em gái hay là em trai vậy chị?"

Vương Anh: "Sinh một bé gái."

Trình Ngọc vui mừng hoan hô một tiếng.

Vương Anh rất khó hiểu: "Người ta sinh ra một bé gái tại sao em lại vui vẻ vậy chứ?"

Trên mặt Trình Ngọc mang theo hả giận cười tươi: "Em chỉ cần nhìn thấy người khác muốn có con trai, mấy người cực kỳ cực kỳ muốn ấy, cuối cùng sinh ra con gái, em liền cảm thấy rất vui vẻ."

Vương Anh nhíu lông mày: "Tại sao lại như vậy?"

Trình Ngọc lý lẽ hùng hồn nói: "Bởi vì mấy người đó đều là mấy kẻ dối trá, rõ ràng mọi người đã nói phụ nữ cũng có thể gánh nửa cái bầu trời, nhưng mỗi người trong họ đều muốn có con trai. Em thật sự muốn hỏi họ muốn có con trai để làm gì, hình như cũng không được gì mà. Phải cho tiền con trai này, phải cưới vợ cho con trai, lại còn phải suy nghĩ cho công việc của trai, cuối cùng lại còn trông con của con trai nữa."

"Đã vất vả cả đời người rồi, hình như bọn họ cũng không được hưởng phúc mà. Vậy mà bọn họ đều cảm thấy cuộc đời mình hoàn chỉnh không thiếu cái gì. Lại còn cảm thấy mình lợi hại nữa chứ."

"Thôi đi, giống như em mới được gọi là lợi hại, giống như sự phụ em thế này mới gọi là biết tranh đua chứ."

"Những người này bản thân họ không có lợi hại cũng không tranh đua được, vậy nên ảo tưởng rằng nếu có con trai, con trai sẽ có thể thay họ nỗ lực. làm sao có thể như vậy cơ chứ."

"Em luyện võ, từ khi còn rất nhỏ đã phải bắt đầu từ lúc năm giờ sáng rồi đó, một lần luyện như vậy chính là cả một ngày. Bọn họ coi con trai họ thành bảo vật gì đó, sao có thể để con trai họ chịu khổ như vậy chứ, nếu không khổ làm sao có thể thành tài. Cho nên cứ như vậy truyền từ thế hệ này sang thế hệ sau."

"Vậy nên, những người này không được như ý mới tốt chứ!"

Vương Anh nhìn về phía cô bé tùy ý, nói: "Em nói rất đúng đó, nhưng có rất nhiều thời điểm, hoàn cảnh cũng là một nhân tố tác động đấy."

"Em biết hiện tại đất nước rất nhiều người đều đi trồng trọt đúng không? Mà trồng trọt thì lại cần có lao động, mà lao động chính lại là mấy gia đình ở nông thôn. Nếu không có lao động thì việc tích lũy tài sản rất khó khăn. Mà em cũng không thể không thừa nhận, ở trong mắt đa số mọi người, đàn ông ở phương diện lao động này lại càng cần thiết hơn chút."

"Cho nên mới hình thành lý do người dân ở nông thôn muốn sinh con trai đó."

"Lấy đại đội của chúng ta ra làm ví dụ, bởi vì đại đội trưởng của chúng ta là một người tương đối công bằng, cho nên trong đại đội nhiều nhất là những lời đàm tiếu và xích mích nhỏ. Nhưng nếu đổi thành một người không công bằng như vậy nữa, nơi mà quyền lực không quản đến, sẽ có người sử dụng nắm đấm để phân cao thấp."

"Ở thời buổi này vẫn chưa có trật tự, chỉ có mạnh yếu, nếu như nhà em không đạt được một trình độ nào đó, vậy sẽ gặp phải một số việc phiền phức."

"Mặc dù hành vi như vậy chắc chắn là sai, nhưng con người lại không thể lựa chọn được hoàn cảnh. Vậy nên ở trong hoàn cảnh như vậy, cũng sẽ xuất hiện một số việc không công bằng."

"Ví dụ như gia đình mà chị đến đỡ đẻ hôm qua, bọn họ cũng muốn có con trai, nhưng là để không còn bị nhà anh em bắt nạt nữa, thoát khỏi hoàn cảnh ở dưới đáy."

Sau khi Vương Anh nói xong, liền thấy Trình Ngọc im lặng.

Một lát sau, Trình Ngọc lại mở miệng, điều khác biệt đó chính là, cô gái nhỏ chỉ mới mười ba tuổi hai mắt sáng quắc.

"Em không đồng ý!"

"Chị Anh, em hiểu hoàn cảnh mà chị nói. Đúng vậy, con người không thể quyết định mình sinh ra ở hoàn cảnh nào cho nên chúng ta đành phải chấp nhận những thứ không thể thay đổi này."

"Nhưng những thứ này có thực sự cần được chấp nhận không?"

"Bây giờ đã là xã hội mới rồi, đã phải chịu đựng sự không công bằng, chẳng lẽ lại không có cách nào giải quyết được nó sao?"

"Chị nói cái nhà sinh con gái hôm qua bị nhà anh em ức hiếp, nhưng vấn đề này rất khó để giải quyết sao? Chị không cần nói em cũng biết, người làm chủ nhà bọn họ chắc chắn là người vô cùng mềm yếu lại còn sợ phiền phức. Bởi vì chỉ có kẻ yếu mới có thể tin rằng, chỉ cần bản thân sinh ra một đứa con trai, người khác sẽ liếc mắt coi trọng hắn."

"Sao có thể như thế được? Kẻ yếu sinh ra kẻ yếu, hắn vẫn sẽ là một kẻ yếu thôi. Cái mà hắn chờ đợi, không phải không bị người khác ức hiếp nữa, mà là để chính hắn không bị mọi người khinh thường thôi."

"Chị Anh, chị cũng nói đại đội trưởng của các chị là người rất tốt. Ở dưới sự quản lý của người như vậy, sẽ không có ai dùng nắm đấm chèn ép nhà ai."

"Vậy thì còn phải sợ cái gì nữa? Chỉ là mấy lời nói linh tinh thôi, nói cũng sẽ không mất miếng thịt nào."

"Cho dù là dùng đến vũ lực đi chăng nữa, em cũng không tin người nhà họ đứng chắn ở cửa, cầm một con dao phay, còn ai dám tiến lên nữa chứ?"

"Chẳng qua chỉ có những người không có quyết tâm bảo vệ người nhà, lại xem mặt mũi bản thân mình quan trọng. Cũng chỉ có kẻ hèn nhát ích kỉ yếu đuối mới nghĩ như vậy."

Trên mặt Vương Anh tràn đầy sự kinh ngạc, cô không ngờ rằng Trình Ngọc tuổi còn nhỏ đã nghĩ được như thế.

Chuyện trong nhà Điền Đại Thụ, ngay cả bản thân cô cũng lưỡng lự, sẽ dao động cảm thấy có phải nếu Tiền Cúc Hoa sinh ra một đứa con trai sẽ tốt hơn hay không.

Những lời Trình Ngọc nói dù đơn giản nhưng lại trực tiếp, chỉ ra vấn đề cốt lõi.

Vấn đề nhà Điền Đại Thụ, đều nằm trên người Điền Đại Thụ cả.

Trình Ngọc vẫn còn lẩm bẩm: "Người như vậy không cần trách bản thân không có con trai, nếu hắn đã muốn có con trai, tại sao lại không chịu làm việc để bản thân giàu lên? Không sợ con trai sinh ra sẽ phải chịu khổ sao? Nói thẳng ra vẫn là không làm được thôi. Người như vậy, dù có con trai cũng sẽ không có nỗ lực đâu, sẽ chỉ khiến cho vợ và con gái vất vả mà nuôi con trai thôi."

Vương Anh thở dài, quay sang Trình Thục Phân nói: "Trình Ngọc rất thông minh, chị không cần trì hoãn, để con bé đọc thêm nhiều sách một chút."

Sự ngây thơ của Trình Ngọc là loại ngây thơ không gây cho người ta cảm xúc khó chịu, cô bé sẽ đặt một mục tiêu rõ ràng và hiếm khi dao động, nếu cô bé đã tìm thấy chính kiến của mình. Nếu người khác nói ý kiến gì thì cô bé cũng có thể hiểu theo cách của mình và vẫn sẽ kiên định với quan điểm của mình.

Năng lực như vậy, nhiều người trưởng thành cũng không thể có được.

Trình Thục Phân cũng hoảng sợ trước sự trưởng thành sớm của Trình Ngọc, cau mày.

Chị ta cảm thấy suy nghĩ của Trình Ngọc không giống những người khác, nhưng lại không biết khác ở đâu.

Vương Anh vừa bảo để Trình Ngọc đọc thêm nhiều sách, Trình Ngọc đã có chút hối hận.

Ai bảo cô bé lắm miệng!

Bây giờ thì tốt rồi, sau này còn phải đọc sách nữa!

Cô bé thật sự rất ghét đọc sách đó!

Vương Anh sờ sờ khuôn mặt có chút ủ rũ của Trình Ngọc: "Em thông minh như vậy, phải đọc sách mới đúng. Nếu không, thông minh mà không có sự dẫn đường, sẽ rất dễ đi lầm đường."

Vương Anh lấy túi giấy trong ngực đưa cho cô bé: "Em học cho tốt đi, sau này nếu em học tốt, chị sẽ kêu anh rể của em làm đồ ăn ngon cho em có được không?"

Trong lòng Trình Ngọc đã lay động, cầm lấy túi giấy gật gật đầu.

Vương Anh xách theo con thỏ rời đi, về đến nhà đã cảm thán với Từ Sương:

"Trình Ngọc là đứa trẻ thông minh nhất mà em từng gặp đấy."

Từ Sương: "Em vừa rồi còn nói với anh rằng Đại Nha với Nhị Nha là hai cô bé hiểu chuyện nhất, bây giờ lại nói Trình Ngọc là đứa trẻ thông minh nhất rồi."

Vương Anh buông tay: "Cô bé thật sự rất thông minh đó."

Vương Anh cảm thấy Trình Ngọc cũng là một đứa trẻ may mắn, sự thông minh của cô bé đã không bị mai một trong một gia đình trọng nam khinh nữ, mà đã trải nghiệm qua sân khấu rộng lớn, trải qua nhiều đau khổ, lại càng thông tuệ sáng ngời lóa mắt.

Đại Mha hay Nhị Nha cũng như thế, nếu có thể bỏ đi cái gông xiềng từ gia đình, thì tương lai của hai đứa chắc chắn phát triển sẽ không tồi.

Từ Sương ôm cô vào ngực: "Được rồi."

Nhìn cô thích mấy cô gái nhỏ như vậy liền biết cô muốn có một bé gái mà!

Qua đêm tất niên, cũng có thể coi như là tết.

Ngày hôm sau Vương Anh dậy thật sớm, đem nhà cửa thu dọn sạch sẽ.

Không vì cái gì cả, mà là số lượng cối xay đá ở đại đội hữu hạn, để dùng chung cũng chỉ có một cái.

Hôm nay là ngày xay đậu phụ, có người quen tới hỏi bà Từ mượn, bà Từ lại hỏi đến chỗ Vương Anh.

Vương Anh cảm thấy rất tốt, cô và Từ Sương vẫn luôn đóng cửa ở nhà, cũng đã hơn hai tháng.

Cùng mọi người ở đại đội tiếp xúc cũng không xấu, hơn nữa, đều là những người lần trước đến giúp đỡ xây tường, từ chối cũng không tốt.

Từ Sương cất cá đang ăn dở trong nhà đi cũng khóa phòng bếp lại, thu dọn những đồ vật còn lại, cũng quét lại phòng cho sạch sẽ.

Chẳng bao lâu sau, đã có người mang cây đậu tới.

Vương Anh vui vẻ hớn hở mà đón tiếp người đến, xếp lại chậu than ở nhà chính, để những người chờ đợi sẽ có chỗ ngồi nghỉ.

Ngô Quế Hoa cũng tới, bà ta đối đầu với Lý Xuân Quyên, nên tự nhiên mà gần gũi với Vương Anh.

Vừa đến nơi bà ta đã hô lên: "Ai ui! Đây là con lợn gầy lúc trước sao? Mới qua bao lâu chứ, làm sao có thể béo như vậy!"

Bà ta nói như vậy đều khiến mọi người xung quanh nhìn qua, mọi người đều vây xem.

"Có phải không vậy, con lợn này béo như vậy, chắc cũng tăng thêm hai ba mươi cân đúng không?"

"Sao lại thế, tôi xem ít nhất cũng là bốn mươi cân!"

"Vương Anh cô nuôi như nào vậy! Làm sao có thể nuôi lợn béo nhanh như thế!"

Vương Anh: ...

Thi thoảng lại cho uống nước linh tuyền, có thể không béo lên sao?

Ngô Quế Hoa hâm mộ: "Chờ đến đầu xuân, con lợn này của cô chắc cũng phải được phân hơn mười cân thịt đó!"

Nhìn vào cơ thể và tinh thần của có có thể biết, con lợn này chắc chắn không nhẹ, nói không chừng so với con lợn to béo bị giết hôm trước còn béo hơn!

Khuôn mặt Vương Anh vui vẻ, đồng thời trong lòng cũng có ý định khác.

Nước linh tuyền này của cô, có thể đem lại lợi ích cho nhà cô, nhưng nếu có thể làm cho lợn của đại đội trở lên béo hơn, cũng rất tốt đúng không?

Đến lúc chia thịt lợn, thì cô cũng có thể có nhiều hơn hai đao.

Người đến cũng không nhiều lắm, chỉ có năm sáu người, có người thì đang xay đậu trong sân, còn có người đang ngồi sưởi ấm bên đống lửa trong nhà chính.

Vài người ngồi nói chuyện này chuyện kia, nói liên tục không ngừng nghỉ.

Vương Anh ngồi nghe một cách thích thú, thực ra nghe một chút bát quái cũng rất tốt, cuộc sống nông thôn kiểu này còn thú vị hơn TV nhiều.

Vừa nghe xong cảnh mẹ chồng nàng dâu một nhà đấu đá, nội dung đã rẽ sang hướng khác.

Ngô Quế Hoa hỏi Vương Anh: "Tiền Cúc Hoa cho cô tiền mừng chưa?"

Vương Anh lắc đầu.

Ngô Quế Hoa vỗ tay một cái: "Tôi biết ngay mà!"

Bà ta vốn đã chướng mắt cả nhà Điền Đại Thụ từ lâu, đặc biệt là người mẹ bất công kia của hắn và người em dâu đanh đá.

"Mẹ của Điền Đại Thụ nói với mọi người bên ngoài là cô đỡ đẻ không tốt, đỡ được một đứa con gái, cũng nói là không đưa tiền cho cô."

Thật ra Vương Anh không nhớ tới việc đòi tiền, vốn nghĩ cô chỉ đi qua giúp một chút, cũng không phải chuyên môn đỡ đẻ. Nên không quan tâm đến chuyện này.

Tối hôm qua nếu thật sự cần tiêu tiền, cũng chỉ là hai cây dược liệu thôi, nhưng mà giá cả của chúng cũng không đắt, ngày thường cô kê thuốc cho người khác cũng chỉ ba, năm hào thôi.

Ngô Quế Hoa thay Vương Anh bất bình: "Cả nhà họ đều không phải người tốt gì, tôi còn nghe nói, bà đỡ ở đại đội chúng ta nói cô đã vuốt lại thai vị cho Cúc Hoa, lại còn châm để chân cô ta có thể dùng sức. Làm lãng phí bao nhiêu kim, để cho một lớn một nhỏ hai người bình bình an an. Sao có thể không trả tiền cho cô chứ?"

Vương Anh: "Có lẽ bọn họ không nghĩ tới điều này, không sao cả."

Ngô Quế Hoa bênh vực: "Cũng không thể như vậy được, nên tính cái gì thì phải tính rõ. Bé trai hay bé gái, đều không phải là con cháu của Điền gia của bà ta sao? Sao có thể phân ba loại bảy loại mà không trả tiền như vậy?"

Vương Anh duy trì nụ cười, chuyện này cô cũng không biết phải làm sao, chẳng lẽ lại đi tìm Tiền Cúc Hoa đòi tiền?

Ngô Quế Hoa: "Điền Đại Thụ là một kẻ hèn nhát, mẹ hắn lại là kẻ đến cả phân cũng muốn mang về nhà. Một đám không ra gì cả."

Đang nói, âm thanh của Tiền Cúc Hoa truyền đến: "Vương Anh? Có ở nhà không?"

Ngô Quế Hoa đang nói xấu thì người ta đến, nhanh chóng nói với Vương Anh: "Cô đi nhanh đi, tôi nghe thấy hình như là Cúc Hoa gọi cô."

Vương Anh lắp bắp kinh hãi, Tiền Cúc Hoa sinh khó, giờ phải đang ở cữ chứ sao lại ra khỏi nhà rồi?

Vương Anh đi ra cửa, nhìn thấy Tiền Cúc Hoa mặt trắng bệch đứng trước nhà mình, trong tay còn xách theo cả đồ vật.

Vương Anh nhanh chóng muốn đưa người vào trong nhà, Tiền Cúc Hoa nói một câu phải thở gấp ba lần: "Không cần đâu, tôi đến để đưa cho cô tiền với trứng gà thôi. Còn có cái này nữa, là khăn quàng cổ của Từ Sương nhà cô, cảm ơn cô."

Vương Anh nhận tiền và khăn quàng cổ, đem trứng trả lại: "Chị còn đang ở cữ, trứng gà vốn đã không đủ ăn, chị cầm về ăn đi."

Tiền Cúc Hoa vẫn khăng khăng phải cho: "Cô cầm đi! Lúc trước tôi nói chuyện không dễ nghe gì, đổi một người khác chắc là nhìn tôi chết cũng không đến đâu, cảm ơn cô đã giúp tôi."

Vương Anh nhíu mày: "Chỉ vì cái này? Chị vẫn đang trong thời gian ở cữ, khi nào đến mà không được, nhanh lên, đi nhanh trở về nhà nghỉ đi."

Tiền Cúc Hoa mặt mày thống khổ: "Vương Anh à, cô nói xem tôi còn có thể sinh con trai không?"

Vương Anh hít sâu một hơi, nhìn xung quanh không có ai nghe lén, mới nhỏ giọng nói: "Chị mang thai lần này rất khó khăn, khả năng có thai sẽ không lớn lắm. Mặc kệ là con trai hay con gái, chị cứ nuôi chúng cho tốt, về sau đều sẽ hiếu thuận với chị thôi."

Tiền Cúc Hoa như bị hạ tối hậu thư, cả khuôn mặt đều khó nhìn.

Vương Anh nhớ tới những lời mà Trình Ngọc đã nói hôm qua, nói: "Trên lý thuyết tôi không nên nói như vậy, nhưng nhà chị là thật sự cần sinh một đứa con trai sao? Chồng của chị và chị cũng không phải là người lười biếng, bọn chị cũng có thể sống một cuộc sống thật tốt mà. Nuôi lớn ba đứa con gái, hai người giữ lại một đứa giống tôi mà kén rể cũng được mà. Rõ ràng không phải không còn đường đi, chị đừng chán nản như vậy chứ."

Tiền Cúc Hoa thống khổ vô cùng: "Mẹ chồng tôi còn có em dâu..."

Vương Anh ngắt lời: "Đó là việc của người lớn các cô phải đứng ra bảo vệ, cho dù là có con trai, thằng bé không thể thay mấy người đứng lên đối kháng với người khác."

Tiền Cúc Hoa làm sao có thể không biết, chị ta chỉ bị chính suy nghĩ của mình đẩy đến tuyệt vọng thôi.

Vương Anh đem chị ta đẩy đi: "Những thứ này bây giờ không nghĩ đến nữa, chị trở về tĩnh dưỡng thân thể đi đã, chờ sau khi ra ở cữ rồi nói sau.

Tiễn được Tiền Cúc Hoa về, Vương Anh cầm số tiền được bọc trong giấy về nhà.

Vừa mở ra cô liền sửng sốt, bên trong có sáu đồng tiền.

Cho dù ở nông thôn, thì sáu đồng tiền là rất nhiều rồi.

Vương Anh ngơ ngác cầm tiền về nhà, khi Ngô Quế Hoa hỏi, Vương Anh chỉ nói là Tiền Cúc Hoa đưa tiền mừng tới, không nói bao nhiêu.

Ngô Quế Hoa thở dài một hơi: "Cô ta là một người hiếu thắng, rất hiếu thắng. Lại coi mình là đối tượng cạnh tranh của chính mình. Thật ra việc này phải là do chồng cô ta đứng ra. Chồng cô ta không nghe lời cô ta, lại còn bất tài! Cô ta nên đem tính tình của mình bộc phát với chồng, dạy dỗ hắn ta cho tốt mới đúng."

Vương Anh rất đồng tình với những lời Ngô Quế Hoa nói, nhưng cũng không hẳn như vậy, nhưng thật sự Điền Đại Thụ cần được dạy dỗ.

Mẹ anh ta và em dâu lộng hành như vậy, còn không phải là dựa vào thế của Điền Đại Thụ, anh ta là đương gia mà không tự mình đứng ra chống đỡ, mà ngược lại để người khác lướt qua hắn, đi chèn ép vợ của mình.

...

Một ngày xay đậu trôi qua rất nhanh, nhà Vương Anh xay cuối cùng, Từ Sương xay đậu, để lại mấy miếng bên ngoài, chờ đậu phụ đông để ăn.

Vương Anh cả người đều thể hiện khát vọng: "Em muốn ăn lẩu!"

Từ Sương đếm đếm số thức ăn còn lại: "Có thể ăn được."

Ớt trong nhà cũng còn rất nhiều, cũng đủ làm một nồi.

Tuy nhiên đậu phụ cũng chưa đông hoàn toàn, Vương Anh vẫn chỉ tiếp tục chờ mong.

Chờ đến ngày hai mươi tám âm lịch, Vương Anh rất vui vẻ: "Đến lúc ăn lẩu rồi!"

Từ Sương đem đậu phụ đã đông đến nhà bếp, cũng chuẩn bị các loại rau dưa, ăn lẩu thì không thể ăn ở phòng chính được, Vương Anh và bà Từ ngồi dưới nhà bếp. Một gia đình ba người chuẩn bị có một bữa lẩu ngon.

Từ lão thái hoài niệm: "Hồi ba con còn sống, ông ấy nấu lẩu ngon lắm, khi đó toàn dùng mấy cái nồi cũ, ớt cũng nổi lên trên."

Nồi lẩu này của Từ Sương không đủ cay, dù đã lấy tất cả ớt cay trong nhà bỏ vào nhưng vẫn không đủ.

Vương Anh cũng đã chuẩn bị xong tỏi và dầu mè, đã sẵn sàng để ăn một bữa ngon.

Kết quả nồi còn chưa kịp mở, lại xảy ra chuyện.

Người gõ cửa lần này, vẫn là Đại Nha.

Nhưng khác với lần trước, Đại Nha lần này đã mặc một chiếc áo bông nhỏ, không còn chật vật như lần trước, cô bé khóc lóc cầu cứu với Vương Anh.

"Chị Vương Anh, chị mau đi xem một chút được không! Mẹ em bị đánh đến hôn mê rồi!"

Vương Anh buông xuống đôi đũa: "Mẹ em hôn mê?"

Không phải đang ở cữ sao? Tại sao có thể bị đánh?

Vương Anh nhanh chân lấy thêm hòm thuốc đi theo, bà Từ biết có việc, cũng nói: "Các con đi đi, mẹ đi tìm Hữu Phúc."

Tốt rồi, bây giờ Đại Nha cũng không cần phải chạy đi tìm nữa, đi theo Vương Anh là được. Vương Anh đi nhanh, Từ Sương cầm hòm thuốc, cõng Đại Nha lên.

Vương Anh vừa đi nhanh, vừa hỏi: "Mẹ em làm sao vậy? Bị ai đánh? Bị đánh vào chỗ nào?"

Đại Nha sụt sịt cái mũi: "Là bà nội em bảo ba đánh, ba đánh vào đùi mẹ, mẹ em bị đánh liền ngất đi rồi."

Vương Anh vừa kinh vừa giận: "Vì sao lại vậy?"

Tuy bình thường Đại Nha rất hiểu chuyện cũng ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng lúc này trong mắt cũng đã có sự thù hận.

"Bọn họ muốn đưa hai em gái của em đi! Nói em gái nhỏ thì đưa cho người khác, còn Nhị Nha thì đi làm con dâu nuôi từ bé của nhà người ta!"

________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com