TruyenHHH.com

Thap Nien 60 Ga Cho Dau Bep Cong Tu Gia


Ngày thứ hai vừa rạng sáng Vương Linh Linh đã thức dậy, khiến cha cô ta Vương Vĩnh Thuận giật nảy mình. Phải biết rằng đứa con gái thứ hai này của nhà mình, từ sau hai năm tốt nghiệp trung học thì gà gáy ba tiếng cũng không dậy.

Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi?

Vương Linh Linh ở trước mặt Vương Vĩnh Thuận vẫn sẽ giả bộ một chút. Cô ta chỉ nói mình muốn lên thị trấn đi dạo một chút, cũng tiện đi thăm em trai Diệu Tông xem ở trường học có thiếu đồ gì hay không.

Vương Vĩnh Thuận không nói gì, nhưng Lý Xuân Quyên lại thất thần.

"Con đi làm gì, đường xa như vậy, bảo Tam Nha đi một chuyến là được rồi."

Cao trung thị trấn bây giờ không thể được gọi là một thị trấn, hẳn nên nói là trường cao trung công xã của công xã Hồng Kỳ. Là một trường cao trung duy nhất của mấy công xã xung quanh, diện tích eo hẹp, hầu hết phần lớn học sinh đều tự mình mang đồ ăn đi học, đến giờ cơm thì thay phiên nhau hâm nóng lại.

Cuộc sống của nhà họ Vương thì tốt hơn một chút, Vương Diệu Tông đi học không cần mang theo thức ăn, mà ăn luôn ở nhà ăn. Vậy mà Lý Xuân Quyên vẫn sợ con trai ở trường chịu thiệt thòi, cứ nửa tháng lại tới trường thăm một chuyến, mang đồ ăn cho con trai.

Vương Linh Linh không nhịn được nói: "Bây giờ trong nhà cũng không có sẵn đồ ăn, con đi hỏi trước đã, nếu như Diệu Tông cần thì lần sau mang đến."

Bây giờ cô ta rất muốn tạo thêm một vài cơ hội để Vương Anh và Từ Sương thân thiết với nhau.

Lý Xuân Quyên đối với con gái thứ vừa mới khỏi bệnh cũng có chút thương xót, nghe con gái nói như vậy thì cũng không nhiều lời nữa.

Đến khi Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên đều đi làm, Vương Linh Linh mới đi gõ cửa phòng Vương Anh.

Vương Anh mấy ngày nay đang điều dưỡng thân thể, buổi sáng đều là ngủ tới khi tỉnh.

Lúc Vương Linh Linh gõ cửa một cái, Vương Anh lập tức nhớ ra rồi.

Bánh bao thịt!

Cô loạng choạng đứng dậy thu dọn, Vương Linh Linh đứng ở cửa chờ cô, thậm chí còn không bước vào trong phòng một bước nào.

Vương Anh ở gian phòng này là gian phòng tệ nhất trong bốn gian phòng, không nói đến nhỏ, ngay cả ánh sáng cũng không tốt.

Đặc biệt là trong hai năm qua Lý Xuân Quyên cai quản thì coi căn phòng của Vương Anh thành nhà kho.

Những tấm gỗ và gạch vỡ chất đống ở một góc nhà, người nhà quê muốn xây nhà thật không dễ dàng. Lý Xuân Quyên tính, sau này con trai mình còn phải cưới vợ sinh con. Bốn gian phòng nhìn rộng rãi, nhưng thật ra cũng không đủ chỗ. Nếu như con trai sinh cho bà ta hai ba đứa cháu trai thì không ở nổi rồi.

Vì vậy, Lý Xuân Quyên bắt đầu tích trữ gạch và gỗ với cảm giác khủng hoảng, xem xét tiết kiệm một số tiền trong vài năm, số tiền lấy được từ chỗ Vương Anh, cộng với tiền quà từ hôn lễ của Vương Anh sau này, mua thêm một số gạch và thu thập một ít gỗ nữa, chừng đó cũng có thể sửa chữa một căn phòng mới.

Các cụ có câu, phòng ở nhiều mới có thể mời được nhiều trẻ con, nhiều con nhiều phúc là chuyện tốt.

Trong phòng của Vương Anh, ngoài những tấm ván gỗ, gạch, ngói mục nát, cũng chỉ có một chiếc giường gỗ hỏng, còn có một cái bàn thiếu chân. Trên bàn có một chiếc cốc sứ đã mất một nửa quai.

Vương Linh Linh đứng ở cửa vô cùng chê bai, cảm thấy Vương Anh sao lại lôi thôi như vậy, trong phòng bừa bộn như thế.

Cô lôi thôi như vậy, sao kiếp trước có thể làm lay động được Triệu Quân chứ?

Cô ta không nhịn được mà lên tiếng giáo dục Vương Anh: "Tam Nha, chị nói nghe này, dù gì thì mày cũng dọn dẹp phòng của mày đi chứ. Nhìn xem bừa bộn thế này, nếu như gả tới nhà người khác mà bừa như vậy thì mẹ chồng nhất định sẽ xử lý mày đó. Tam Nha mày phải nhớ kỹ vào, cha mẹ mày không còn nữa, nếu như bản thân cũng không chịu phấn đấu, chờ đến lúc gả đi rồi thì mày cũng chỉ có nếm mùi đau khổ mà thôi."

Vương Anh vừa dọn dẹp vừa trợn trắng mắt, muốn đáp trả lại cô ta, nhưng lại sợ người này đổi ý không mời mình ăn bánh bao thịt nữa.

Mấy ngày xuyên tới đây, Vương Anh bén nhạy phát hiện Vương Linh Linh không bình thường cho lắm.

Trong ấn tượng, Vương Linh Linh rất tự hào khi có một người chồng sắp cưới làm việc trong tiệm cơm Quốc Doanh. Trong trí nhớ của nguyên chủ vẫn rất rõ ràng, tháng trước, Vương Linh Linh còn ngang nhiên nói rằng cô ta sẽ có một cuộc sống tốt đẹp sau khi gả vào nhà họ Từ. Ba năm hạn hán nghiêm trọng, đầu bếp không thể chết đói, trong mắt người dân quê, gả cho nhà làm đầu bếp không phải chính là tham gia vào cơ quan xí mỏ hay sao? Tâm tư Vương Linh Linh là thương lượng với Lý Xuân Quyên thuyết phục Từ Sương lấy đồ từ trong bếp ra.

Bếp của tiệm cơm Quốc Doanh, vậy không phải là mở rộng con đường ăn thịt uống mở hay sao? Đến lúc đó mang chút đồ ăn về nhà mẹ, hãnh diện biết bao nhiêu!

Lúc này mới mấy ngày thôi, Vương Linh Linh sao lại đột nhiên không muốn gả cho Từ Sương rồi?

Vương Anh mặc chỗ quần áo vá lên, tóc chải thành hai đuôi sam. Cô soi mình trong chiếc gương chỉ to bằng nửa lòng bàn tay ở cửa. Mấy ngày nay được nước Linh Tuyền bổ sung thêm, mặc dù vẫn còn hơi yếu nhưng tinh thần thì đã khôi phục rồi.

Vương Linh Linh nói một hồi, thấy Vương Anh không phản ứng lại nên cô ta cũng cảm thấy không thú vị.

Tam Nha chính là như vậy, vĩnh viễn đều giữ trong lòng, chuyện gì cũng không nói, ngoài làm việc ra thì chính là khóc.

Có điều Vương Linh Linh cũng tạm thời yên lòng, ngày hôm qua Vương Anh oán giận đôi câu kia, khiến tối hôm qua cô ta trằn trọc trở mình, cảm thấy thời gian thật dài, thiếu chút nữa cho là Vương Anh cũng là trùng sinh giống như cô ta. Nhưng bây giờ nhìn đối phương vẫn khó hiểu như vậy, vậy thì vẫn tốt.

"Đi thôi."

Vương Anh bây giờ trong đầu đều là bánh bao thịt, bánh bao thịt.

Hai người đi đến đại đội ở trên thị trấn, nhắc tới đây thì phía dưới công xã này có tám đại đội. Nhà họ Vương thuộc đội thứ bảy, lưng dựa vào núi, phía tây đại đội có một con sông nhỏ, vượt qua con sông, đi bộ ba dặm là có thể đến sườn núi phía Tây của thị trấn.

Bởi vì nhà cũng gần với sườn núi phía tây của thị trấn nên cho dù công xã Thắng Lợi của họ cũng có tiệm cơm của hợp tác xã nhưng mọi người trong đội bảy vẫn thích đến sườn núi phía tây ở công xã Hồng Kỳ của thị trấn để mua đồ dùng.

Vương Anh vừa đi vừa nhớ đường, nguyên chủ lưu lại trí nhớ, nhưng không phải mình đích thân trải qua, nên vẫn giống như là cách một tầng mây mù.

Cũng giống như dọc đường đi chào hỏi mọi người, Vương Anh ngay cả tên của một người cũng rất khó đối phó, chỉ có thể chào chú bác thím loạn lên. Dù sao nguyên chủ trước kia cũng rất ít khi đi ra ngoài, họ của đội bảy hầu hết là họ Điền, quan hệ thông gia của nhà họ Vương ít đến đáng thương. Dựa theo tuổi tác thì gọi chung chung là không có sai.

Thời gian này đại đa số mọi người đều đi làm rồi, nên không gặp được nhiều người, trên mặt Vương Anh mang theo nụ cười, gặp người nào cũng đều cười híp mắt chào hỏi.

"Tôi không nhìn lầm chứ? Mới vừa rồi đó là Vương Anh nhà Vĩnh Phúc ư?"

"Lý Xuân Quyên không phải cả ngày lầm bầm nói con bé ở nhà giống như một đại tiểu thư sao? Sao giờ lại gầy thành như vậy chứ?"

"Gầy thì gầy, ngược lại là có mắt nhìn, không giống như Vương Linh Linh vậy, mũi đều hướng lên trời luôn rồi."

Điều này cũng không trách mọi người trong xã ngạc nhiên, ai kêu trước kia ngoại trừ đi học thì cô chỉ ở trong nhà làm việc chứ?

Thật ra Lý Xuân Quyên lại không hề kiêng kỵ, nhưng bác cả của cô Vương Vĩnh Thuận lại cần thể diện. Kể cả là giặt quần áo, bình thường cũng bảo Vương Anh đi giặt từ sáng sớm, lúc giặt xong những người trong xã còn chưa thức dậy. Đi gặt cỏ heo cũng là ở sau núi, nhà họ Vương gần núi nên cũng không gặp được người khác.

Thời gian trôi đi, mấy năm nay Vương Anh rất ít xuất hiện ở trước mặt người ngoài. Lý Xuân Quyên còn nói với bên ngoài là Vương Anh không ra đồng, không kiếm sống, ở trong nhà đều là Vương Linh Linh phục vụ Vương Anh. Có điều không có cách nào khác, ai kêu người ta là con liệt sĩ chứ ?

Lời của Lý Xuân Quyên chưa chắc đã có nhiều người tin, những thứ khác không nói, nhìn cái dáng vẻ coi thường người khác của Vương Linh Linh mà nói cô ta chịu phục vụ em gái họ ở phòng bên cạnh ư? Mấy người có đầu óc đều không tin.

Vào lúc này thấy hai chị em họ bước đi, so sánh cũng thấy rất rõ ràng. Chị họ vênh váo nghênh ngang đi ở phía trước, nhìn thấy ai cũng không chào hỏi. Em họ ngược lại là khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt đi phía sau, trên mặt còn cười xấu hổ. . .

". . . Có phải nên gọi Đại đội trưởng tới nhà họ Vương xem một chút hay không, nói thế nào cũng là con liệt sĩ mà."

"Bà đi à? Đừng trách tôi không nhắc nhở bà, con bé gả ra ngoài còn phải cần nhà mẹ làm chỗ dựa. Bà nghĩ đại đội trưởng cái gì cũng không biết à? Người ta còn chưa nhảy ra nói kìa."

"Lại nói, coi như tính tình Lý Xuân Quyên không ra gì, nhưng Vương Vĩnh Thuận còn là một người thành thật, nếu không, làm sao Vương Anh có thể học đến tốt nghiệp cao trung."

"Đọc nhiều sách như vậy có ích lợi gì chứ, tôi nghe người ta nói, đây đều là xú lão Cửu*."

(*)cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá

"Chỉ có bà mù mà đi so sánh, nó có muốn làm xú lão cửu đi nữa, cũng làm gì có trình độ đó?"

"Nói đến Vĩnh Thuận, tôi thấy ông ta đối với con bé cũng không ra làm sao. Ngoài việc cho con bé đi học cũng chẳng thấy mua sắm thứ gì cho nó. Bà nhìn xem quần đã ngắn cũn như thế kia rồi."

"Vĩnh Thuận là đàn ông mà, không cẩn thận cũng phải, nhưng Lý Xuân Quyên lại quá lơ là rồi."

. . .

Dọc đường đi, Vương Anh chuyên tâm chú ý xung quanh, bởi vì nhờ nước Linh Tuyền mà khả năng nghe trở nên hơi nhanh nhạy, nghe được hết tất cả lời của mọi người nói sau lưng.

Quả nhiên. . .

Danh tiếng của bác cả Vương Vĩnh Thuận tốt hơn nhiều so với bác gái Lý Xuân Quyên.

Vương Linh Linh cùng Vương Anh đi hơn nửa giờ đến sườn núi phía tây của thị trấn, sườn núi phía tây của thị trấn không lớn, nhưng vị trí lại tốt. Từ trong huyện xuống dọc theo đại lộ có thể đi tới, cách một con sông là công xã Hồng Kỳ, dọc theo đại lộ đi hai mươi mấy cây số nữa là huyện thành. Vì vậy những thứ đồ trên trấn nên có thì đều có, hai tiệm cơm Quốc Doanh, một cửa hàng sửa xe, còn có Cung Tiêu Xã, trại chăn nuôi...

Vương Linh Linh dẫn Vương Anh đi hơn nửa trấn, mới tìm được tiệm cơm Quốc Doanh mà Từ Sương công tác.

Sườn núi phía tây của thị trấn tuy có hai tiệm cơm Quốc Doanh, nhưng trên thực tế chỉ có nơi Từ Sương làm việc này mới gọi là tiệm cơm.

"Tiệm cơm phía tây sườn núi", chữ sườn núi trên bảng hiệu bên cạnh chữ tiệm nhìn hơi buồn cười. Một tiệm cơm khác lúc trước là một cửa tiệm mỳ lâu đời, bây giờ sát nhập vào Quốc Doanh rồi, liền gọi là tiệm mỳ Quốc Doanh.

Trong tiệm cơm ở sườn núi phía tây bày mười mấy cái bàn, giờ này cũng sắp tới giờ cơm rồi nhưng trong tiệm lại không có mấy bàn có người. Người phục vụ dựa vào bàn mà nghịch móng tay của mình, mọi người trong tiệm đều đeo tạp dề có ngôi sao năm cánh màu đỏ và một vài ký tự lớn trên đó: "Tiệm cơm quốc doanh sườn núi phía tây thị trấn, huyện Nam Thiệu".

Vương Linh Linh vào tiệm thì đi tìm Từ Sương: "Từ Sương có ở bếp sau của tiệm mọi người không? Tôi đi vào tìm anh ấy có chút việc."

Phục vụ không nhận ra Vương Linh Linh, làm sao có thể để cô ta vào bếp sau: "Người không có ở đây, đi lấy nguyên liệu rồi."

Vương Linh Linh không nhịn được: "Vậy khi nào anh ấy trở về?"

Người Phục vụ: "Cũng không biết được, mọi người đều không có đồng hồ đeo tay, ai mà biết được thời gian?"

Trong nháy mắt trên mặt Vương Linh Linh không vui, nhân viên phục vụ là những người lao động vinh quang nên cũng không nuông chiều cô ta. Vậy nên trực tiếp mời cô ta ra ngoài: "Đồng chí, cô nếu là ăn cơm thì ngồi xuống, không ăn thì đi ra ngoài, tìm người thì ở cửa chờ."

Vương Linh Linh bị tức đau cả não, rất muốn nói mình là vợ chưa cưới của Từ Sương, nhưng nếu nói ra, há chẳng phải là cho Từ Sương cơ hội ỷ lại vào cô ta?

". . . Vậy cho tôi bốn cái bánh bao thịt đi."

Người Phục vụ cầm quyển sổ lên soạt soạt viết: "Bốn mao, bốn trương phiếu."

Vương Anh lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay nhỏ, nói một cách chính xác, ngày nay người dân nông thôn không được chia phiếu thực phẩm, nhưng nhà cô ta bởi vì có em trai Vương Diệu Tông đang đi học, Lý Xuân Quyên đau lòng cho con trai, không bảo cậu mang lương khô đến trường như Vương Anh. Thay vào đó, bà ta mang thức ăn đến quầy thực phẩm để đổi phiếu ăn cho con trai mình ăn trong nhà ăn của trường. Vì vậy trên người Vương Linh Linh mới có thể có phiếu lương thực hai cân.

Người phục vụ lấy tiền và phiếu, từ sau bếp gắp bốn cái bánh bao thịt, bỏ vào trong một cái bát sứ, rồi trực tiếp đặt ở trên quầy.

Vương Anh vốn là đang ngồi yên, nhưng nhìn thấy bánh bao thịt ở trong bát liền ngồi không yên nữa.

Bánh bao thịt nóng hổi, nếp gợn cũng tỏ ra dễ thương như vậy, hơi nóng hòa hợp, chỗ gói phía trên cùng có thể thấp thoáng nhìn thấy một chút màu sắc của tương. Bột mì không phải rất trắng, nó có một chút màu hơi vàng chưa được hấp kỹ, nhưng nó dường như tạo thêm hiệu ứng ánh sáng dịu cho bánh bao thịt, nhìn qua càng mê người ngon miệng. . .

Vương Linh Linh nén giận chia cho Vương Anh hai cái bánh bao thịt, đồ tiệm cơm Quốc Doanh làm cũng đầy đặn, bánh bao nhân thịt phồng lên, nghĩ thôi cũng biết bên trong có rất nhiều nhân.

Vương Linh Linh lúc tức giận cũng có chút tham ăn, cô ta mới trùng sinh trở về mấy ngày, trong nhà không có mùi của một miếng thịt nào. Hôm nay cô ta là vì tạo cơ hội cho Vương Anh và Từ Sương, nên nhân tiện cũng tự cho mình nếm mùi phàm trần.

Đang lúc cô ta cắn một cái bánh bao chuẩn bị hồi tưởng lại mùi vị thì Vương Anh đã nhanh chóng tiêu diệt hơn nửa cái bánh bao thịt.

Lúc Vương Linh Linh ăn miếng thứ hai thì Vương Anh đã ăn ngay ngắn hết một cái.

Vương Linh Linh ăn được một nửa, Vương Anh đã. . .

Vương Anh chưa thỏa mãn, "điềm đạm đáng yêu " nhìn về phía chị họ: "Chị, em chưa ăn no."

Bánh bao thịt heo, cũng thuần túy như con người ở thời đại này, ngoại trừ nhân thịt ra, ngay cả hành gừng cũng không nếm ra được. Vương Anh cảm thấy đầu bếp của tiệm này nhất định phải là người kiên trì với việc nấu nướng, có thể thấy được từ việc dùng hành lá và nước gừng thay cho hành và gừng băm nhỏ!

Mùi lúa mì tự nhiên hoà quyện với mùi hương thịt băm, mùi thịt lợn xộc thẳng vào dạ dày, Vương Anh cảm thấy mình có thể ăn thêm hai mươi cái nữa.

Vương Linh Linh cắn răng, bây giờ Từ Sương còn chưa trở về, vào lúc này nhất định không thể để cho Vương Anh không hài lòng được.

". . . Mày ăn tiếp đi, chị mua thêm."

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com